Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế thân (9)

Thấy Dung Tự như vậy, Giang Thừa Minh liền nhíu mày. Hắn cũng đoán trước Dung Tự có lẽ sẽ không thích ca kịch giống Dĩ Nhu, thậm chí sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng hắn cũng không ngờ cô có thể ngủ luôn, như vậy có hơi bất lịch sự...

Nghĩ đến đây, tiếng vỗ tay xung quang Giang Thừa Minh đột nhiên vang lên. Mà khiến hắn ngạc nhiên chính là, Dung Tự vẫn đang ngủ ngon lành hình như cũng biết mọi chuyện, vỗ tay theo, còn gật đầu mấy cái tán đồng, ừ hai tiếng, giống như là đang thưởng thức.

Giang Thừa Minh thấy có chút kì lạ, sau đó cười khẽ một tiếng. Như là nhìn thấy có gì đó thú vị, bắt đầu quan sát phản ứng của Dung Tự, quả nhiên thấy cô vừa ngủ, vừa vỗ tay, bộ dáng ứng phó cực tốt.

Sau đó cũng không biết là do âm thanh của cô gái kia quá cao hay tư thế ngủ không thoải mái, Dung Tự ưm hai tiếng liền mở mắt. Nhận thấy chính mình đã ngủ quên rồi, liền lo lắng ngồi thẳng dậy, lén nhìn thoáng qua Giang Thừa Minh, lại thấy hắn vẫn đang đắm mình xem ca kịch, cả người lập tức thả lỏng.

Sau đó điều chỉnh lại tư thế, mở to hai mắt cố gắng nghe giọng hát và vở ca kịch mà cô không biểu nội dung. Thậm chí bắt đầu nỗ lực khiến cho tinh thần của mình tập trung vào những đường viền hoa xinh đẹp phía trên, nhưng nhìn nhìn ánh mắt lại mơ hồ.

Đầu nghiêng một chút, đôi mắt vừa mới mở lớn lại bắt đầu mê man. Giang Thừa Minh giả bộ hết sức chuyên chú nhìn lên sân khấu thấy Dung Tự như vậy, thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Xem ra mình đã làm khó cô ấy rồi. Dung Tự cùng Dĩ Nhu rốt cuộc vẫn khác nhau, hơn nữa cô ấy cũng cố gắng thưởng thức rồi, tiếc là....

Thôi!

Giang Thừa Minh nhìn Dung Tự nửa tỉnh nửa mơ, cả người nghiêng trái nghiêng phải, liền muốn nghiêng vào người ngồi bên cạnh. Hắn vội vàng đỡ lấy đầu cô, kéo cô trở về, rồi mỉm cười xin lỗi. Sau đó duy trì tư thế ôm cô trong ngực không nhúc nhích.

Mà khi vừa tiến vào vòng tay ấm áp của Giang Thừa Minh, Dung Tự liền mở mắt, ở góc không để người thấy giơ khoé môi lên.

Cô là Dung Tự, không phải Lâm Dĩ Nhu. Cô muốn Giang Thừa Minh biết rõ điều này.

Nghe xong ca kịch hai người đi ra ngoài, Dung Tự đi theo sau Giang Thừa Minh, cẩn thận đánh giá vẻ mặt hắn. Thời điểm vở diễn kết thúc, trời mới biết cô bị những tràng vỗ tay vang dội thức tỉnh, cô theo bản năng vỗ tay theo. Dường như Giang Thừa Minh không thể nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Nhưng đến lúc hai người ra ngoài, hắn lại không cười nữa, nên mới duy trì trạng thái như bây giờ. Giang Thừa Minh biểu cảm bình thường đi phía trước, Dung Tự vẻ mặt như làm sai điều gì đi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn trộm hắn.

Sau đó đi theo hắn vào nhà hàng Tây, ăn món mà nguyên chủ căn bản không thích chính là bò bít tết.

Dung Tự nhìn động tác Giang Thừa Minh tao nhã, cũng học theo. Đáng tiếc không phải cắt quá to thì là quá nhỏ. Miếng bò bít tết chín năm phần ăn vào trong miệng có hương vị kì quái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Tự liền nhíu lại.

Một cảm giác muốn nhổ ra lại không thể nhổ, thật sự là rất khó chịu!

Cố tình cô còn không phải người biết che giấu, vẻ mặt vô cùng khổ sở hiện ra trước mặt Giang Thừa Minh.

"Không ăn được?"

Giang Thừa Minh lau miệng, nghi hoặc hỏi.

Nghe vậy, Dung Tự giật mình, cũng không thể ăn được, liền nhai sơ qua rồi nuốt xuống để trả lời Giang Thừa Minh. Không ngờ báo ứng đến rồi, miếng thịt quá lớn bị nghẹn lại trong họng. Khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị sặc đến đỏ bừng, nhổ không được nuốt cũng không xong.

Thấy thế, trong lòng Giang Thừa Minh thầm kêu không ổn, vội vàng đưa ly nước đến trước mặt Dung Tự, đồng thời rời khỏi chỗ ngồi đi đến bên cô, cẩn thận vuốt lưng cho cô.

"Em...."

Dung Tự vừa định mở miệng, Giang Thừa Minh liền cắt đứt lời cô: "Đừng nói gì cả, uống chút nước cho xuôi trước đi, không biết em gấp cái gì nữa?"

Nghe vậy, Dung Tự không nói nữa. Sau đó tiếp tục ngồi yên uống nước, lúc đó còn ho vài tiếng. Giang Thừa Minh thấy cô không bị gì nghiêm trọng, liền trở về chỗ ngồi của mình, vừa ngẩng đầu là thấy đỉnh đầu Dung Tự.

Hắn lại cười một tiếng, lấy tay đẩy đĩa bò bít tết trước mặt Dung Tự sang một bên: "Em không ăn được sao?"

"Không phải!"

Dung Tự lập tức ngẩng đầu phủ nhận: "Thật ra ăn rất ngon, có lẽ do em chưa từng ăn qua, hơi không quen..."

Cô có chút chán nản.

Nghe vậy, Giang Thừa Minh lại cười cười, gọi phục vụ mang cho Dung Tự món khác. Mì ý cùng ít đồ ngọt, nhìn đồ ăn màu sắc đẹp đẽ, đôi mắt Dung Tự sáng ngời.

Sau đó liền ngẩng đầu cắn cắn môi nhìn về phía Giang Thừa Minh: "Vì sao anh lại đối tốt với em như vậy?"

Vì sao tốt với cô như vậy?

Giang Thừa Minh lập tức sửng sốt, vì sao, bởi vì.... Bởi vì khuôn mặt của cô giống với Dĩ Nhu, hay đơn giản chỉ vì cô là Dung Tự?

Rất lâu cũng không thấy Giang Thừa Minh trả lời. Dung Tự không có được đáp án cũng dần mất hứng.

Sau khi ra khỏi nhà hàng Tây, hai người một trước một sau, Dung Tự cúi đầu.

Giang Thừa Minh quay đầu vừa vặn thấy biểu tình suy sụp của cô, đầu cũng sắp đụng vào người mình. Không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn.

Thậm chí chính hắn cũng không biết vì nguyên nhân gì....

Đưa tay lên đầu Dung Tự: "Được rồi. Đối tốt với em chẳng lẽ không được sao? Hả? Hay anh phải hung dữ với em mới tốt phải không? Này, cẩn thận...."

Hắn nhìn thấy phía sau đột nhiên xuất hiện một cái bóng đang lao đến. Vội vàng kéo Dung Tự vào trong ngực, sau đó nhìn cậu nhóc dùng ván trượt lướt qua làm mặt quỷ nhìn hai người, cười lớn nghêng ngang bỏ đi. Hắn nhíu mày, sao lại có người không có ý thức như vậy chứ? Vừa nãy nếu không phải động tác của hắn nhanh nhẹn, Dung Tự chắc chắn là bị thằng nhóc kia đẩy ngã!

Mà đúng lúc này, hắn có cảm giác eo mình chặt lại, Dung Tự thế nhưng duỗi tay ôm eo hắn. Ngay lúc Giang Thừa Minh đang không biết phản ứng thế nào, Dung Tự liền buông tay ra, thở dài: "Vừa rồi thật nguy hiểm..."

Sau đó nhanh chóng thấy vẻ mặt hiểu rõ của Giang Thừa Minh đang cười, lập tức đỏ mặt quay đầu sang bên khác. Chờ lúc lâu cũng không thấy Giang Thừa Minh lên tiếng, liền ho nhẹ: "Chúng ta.... chúng ta về nhà thôi! Đã khuya rồi... Em nên về nhà..."

"Sao? Được..."

Giang Thừa Minh lại bật cười, nhớ lại cảm giác vừa nãy bị Dung Tự ôm chặt. Không thể không thừa nhận, thật ra cảm giác cũng không tệ.

Nhưng cũng chỉ trong giới hạn không tệ thôi!

"Này, Thừa Diệc, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Ở bên kia Lâm Dĩ Nhu đang nhìn Giang Thừa Diệc ngồi ở ghế lái ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa xe, buồn cười hỏi.

"Hả? Ừm... Không có gì, chờ đèn đỏ lâu đến ngu người rồi!"

Hắn cười trả lời, trong lòng lại tràn đầy sự không thể tin được. Vừa rồi hắn nhìn thấy anh trai mình và Dung Tự sao? Khoảng cách khá xa, hắn cũng không nhìn rõ lắm. Chẳng lẽ Dung Tự và anh trai hắn thật sự đã đi cùng nhau? Như vậy rốt cuộc đã phát triển đến bước nào? Nắm tay, hôn môi, hay vẫn là lên giường?

Bỗng nhiên trong lòng Giang Thừa Diệc cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Nếu không phải ngại Lâm Dĩ Nhu đang ngồi bên cạnh, hắn thật sự rất muốn chạy theo xác nhận.

"Đã chuyển đèn xanh rồi kìa, Thừa Diệc, sao anh không đi? Đang suy nghĩ gì sao?"

"Sao? À... Được, bây giờ đi!"

Giang Thừa Diệc nhìn theo hướng cũ lại phát hiện hai người vừa nãy còn ôm nhau đã không thấy nữa. Phảng phất như thứ vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác của hắn.

Trở lại biệt thự, Giang Thừa Diệc nhìn phòng khách đen như mực, bật đèn rồi nhíu mày đi vào. Dung Tự không có ở đây, hắn vừa nhìn là biết.

Vậy bây giờ cô đang ở chỗ nào? Ở bên người anh trai hắn sao? Ở bên anh trai hắn làm gì? Phải biết rằng tình cảm của anh trai hắn đối với Dĩ Nhu so với hắn còn muốn sâu đậm hơn. Dung Tự không lập tức leo lên giường anh ta chụp ảnh, mà còn muốn chơi trò tình yêu với anh ta. Thật là buồn cười!

Cũng không nhìn xem mình là thứ gì? Người có phẩm vị cao như Giang Thừa Minh thích cô mới đúng là kì lạ! Đồ vật hắn chướng mắt, anh trai hắn chắc chắn càng thêm chướng mắt hơn. Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn Giang Thừa Minh đối với chính mình, đối với mọi người xung quanh đều yêu cầu cực cao, đặc biệt chính là người yêu mình. Cho dù Dĩ Nhu ưu tú như vậy, anh ta cũng sẽ có lúc không hài lòng, sẽ không theo ý cô, thậm chí sẽ cãi nhau. Dung Tự là ai chứ?

Nghĩ vậy, trong lòng Giang Thừa Diệc dần bình tĩnh lại, nhưng để đề phòng vạn nhất vẫn nên thúc giục Dung Tự mới được. Bên này hắn sắp chống đỡ không nổi nữa, Dĩ Nhu không thành vấn đề, nhưng tên Tần Dịch kia đã sớm nghi ngờ hắn. Bây giờ chỉ sợ đang bắt đầu điều tra, cho nên cần phải làm gấp!

Cho nên lúc sau Dung Tự về đến nhà, liền thấy Giang Thừa Diệc bộ dáng đang nhíu mày tự hỏi.

Cô cũng không có ý chào hỏi hắn, thay đổi giày liền hướng phòng mình mà đi đến.

"Này, đi với anh trai tôi, bây giờ thấy tôi cũng chướng mắt có phải không?"

Lời vừa nói ra, Giang Thừa Diệc mới giật mình, bởi vì hắn phát giác giọng nói của mình biến thành ghen như vậy, không nên như vậy chứ?

Chính mình bắt Dung Tự đi để có thể hoàn toàn cắt đứt anh trai mình và Dĩ Nhu. Hắn ghen cái gì? Thật là....

Nghe vậy, Dung Tự nhíu mày, không muốn để ý đến hắn, chỉ dừng một chút rồi tiếp tục lên lầu.

"Tôi đang nói chuyện với cô, cô đang làm thái độ gì..."

Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô, Giang Thừa Diệc liền phát hoả, tiến lên hai bước kéo lại cánh tay Dung Tự. Mới vừa kéo qua, cả người đã bị khuôn mặt tràn ngập nước mắt của Dung Tự làm cho hoảng sợ, trong ngực bỗng trống rỗng.

"Giang Thừa Diệc, có phải ngày nào anh không nhục nhã tôi là trong lòng anh không thoải mái đúng không? Tôi cũng chỉ là thích anh, yêu anh thôi mà, tại sao cứ bắt tôi phải nhận những sỉ nhục như vậy?"

Nghe Dung Tự vừa khóc vừa nói, không hiểu sao Giang Thừa Diệc thấy trong lòng vui vẻ. Nhưng ngay sau đó, Dung Tự rút tay ra, oán hận nhìn Giang Thừa Diệc: "Anh yên tâm, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa ảnh cho anh, tôi sẽ đưa anh, anh không cần giống như quỷ đòi nợ mỗi ngày nhắc nhở tôi. Giang Thừa Diệc, anh... thật làm tôi ghê tởm!"

Nói rồi lập tức đi vào phòng của mình.

Chỉ còn lại Giang Thừa Diệc nhìn bàn tay trống rỗng của mình, khủng hoảng trong lòng ngày càng nhiều.

Không nên như vậy, không nên như vậy...

Nhưng rốt cuộc là vì sao chính hắn cũng không thể làm rõ được. Hai ngày nay ở cùng Dĩ Nhu, khiến cho hắn nhận ra chấp niệm ba năm cũng chỉ như vậy thôi. Ở bên cô ấy cũng không có kích động hay vui vẻ nhiều, ngược lại thường hay thất thần nhớ đến Dung Tự. Nhớ lại thời gian trước kia hai người vui vẻ, thậm chí còn thường xuyên nhận nhầm người trên đường, chạy lên xem lại chỉ phát hiện là người mình hoàn toàn không quen biết...

Cho nên rốt cuộc hắn muốn gì chính hắn cũng không rõ!

Hắn có chút thích Dung Tự, nhưng nếu muốn hắn cùng cô ở bên nhau thì trong lòng hắn lại có chút cảm giác không cam lòng...

Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!

Trở lại phòng mình Dung Tự cười nhạo một tiếng, thả người lên giường, chìm sâu vào giấc ngủ nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro