Thế thân (4)
"Anh... Anh nói gì??"
Dung Tự nhìn người đàn ông cô yêu nhất đang đứng trước mặt mình, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng không thể tin.
Cô hoảng sợ khi nghe người đàn ông này nói với chính mình:
"Giang Thừa Minh, một tháng, tôi cho cô thời gian một tháng, tôi muốn cô lên giường với hắn, chụp được ảnh giường chiếu của hai người. Mặt cô không rõ cũng không sao, nhưng mặt hắn nhất định phải nhìn rõ. Đương nhiên, nếu cô có thể dụ dỗ hắn ta đính hôn hoặc kết hôn với mình là tốt nhất. Nhưng ảnh giường chiếu nhất định phải có. Cô cứ suy nghĩ kỹ vào. Tôi cho cô thời gian 1 đêm."
Đây chính là những lời Giang Thừa Diệc vừa nói với cô. Từng câu từng chữ rõ ràng, không thiếu một từ.
Dung Tự cả người không thể khống chế mà run rẩy. Nước mắt rơi xuống như mưa.
"Anh có biết mình đang nói gì không?"
Cô động đậy chân, dường như muốn xông lên cho đối phương 1 tát. Nhưng không hiểu sao cả người vẫn không nhúc nhích. Đôi tay run rẩy, lại lần nữa nắm chặt.
"Em không đi, không bao giờ, em sẽ không làm như vậy, em sẽ không, sẽ không đồng ý... Giang Thừa Diệc anh là đồ đê tiện!"
Càng nói nước mắt Dung Tự rơi càng thêm mãnh liệt. Giọng nói Giang Thừa Diệc dần trở nên mơ hồ, nói những gì cô đều không nghe rõ.
Nhìn bộ dạng Dung Tự như vậy, Giang Thừa Diệc nhíu mày, áp chế cảm giác không thoải mái trong lòng. Trong đầu nhớ lại cuộc điện thoại của Lâm Dĩ Nhu.
Cô ấy đã nhớ được chuyện quá khứ. Ngoại trừ anh trai hắn, hầu như chuyện gì cũng nhớ ra, bây giờ muốn về nước. Cô ấy cảm ơn hắn vì chuyến đi lần trước, nếu không sợ rằng cả đời này cô ấy cũng không nhớ được chuyện trước kia. Nói muốn về mời hắn đi ăn cơm, gặp lại mọi người cùng cảnh vật bên này.
Ngay cả vị hôn phu của mình là Giang Thừa Minh, cô ấy cũng không nhớ ra. Hắn liền biết cơ hội của mình đến rồi, lúc ấy hắn kích động không nói nên lời. Nhưng anh trai của hắn trước sau gì đều là vật cản trở, chỉ cần để anh ta thấy Dung Tự, gương mặt giống với Dĩ Nhu như vậy...
Một kế hoạch liền hình thành trong đầu hắn. Chỉ là kế hoạch này cần Dung Tự cùng phối hợp. Vì vậy mới có đoạn hội thoại trên.
Lâm Dĩ Nhu tính cách cứng rắn, bệnh sạch sẽ lại nghiêm trọng, hắn không phải không biết. Chỉ cần Dung Tự đến bên người Giang Thừa Minh, dùng gương mặt cực kì giống Dĩ Nhu kia chiếm lấy trái tim anh ta. Dù không thể khiến cho anh ta yêu cô, nhưng lên giường thì có thể. Có những thứ này, đến lúc Lâm Dĩ Nhu gặp anh ta, sẽ vĩnh viễn không quên được việc anh ta tìm thế thân thay cô ấy. Để xem làm sao hai người còn có thể bên nhau?
Mà Dung Tự...
Đến lúc đó hắn sẽ giúp em trai cô chữa khỏi bệnh, cho cô thêm 1 khoản tiền, khoản tiền có thể để cho cô sống cả đời mà không cần lo lắng.
"Cô phải đồng ý..." Giang Thừa Diệc bước lên 1 bước, giơ tay nhẹ nhàng bóp cổ Dung Tự, kéo đến trước mặt mình.
"Cô đừng quên, em trai cô còn cần sự trợ giúp của tôi, nó còn ở trong tay tôi. Nếu cô ngoan ngoãn làm theo, khiến tôi vui vẻ, nhất định sẽ tiếp tục giúp nó chữa bệnh. Sau khi thành công, sẽ cho hai chị em cô một khoản tiền tìm chỗ an cư lạc nghiệp. Mà nếu cô không đồng ý, tôi không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu..."
Nghe vậy, tiếng khóc của Dung Tự thoáng chốc dừng lại, mở lớn hai mắt, không thể tin mà ngẩng đầu lên.
"Anh... Anh..."
"Đây không phải là một cuộc mua bán rất tốt sao?" Giang Thừa Diệc cười nói.
Dung Tự lui ra sau một bước, không nhận ra người đang đứng trước mặt này, người này thật xa lạ...
Lui lại hai bước, cô xoay người chạy về hướng phòng.
"Cho cô thời gian một đêm suy nghĩ cho thật tốt, sáng mai cho tôi đáp án. Tôi hy vọng cô có thể cho tôi một câu trả lời thích hợp."
Giọng Giang Thừa Diệc lạnh nhạt vang lên sau lưng cô. Nếu lúc trước hắn còn nghĩ muốn tiến thêm một bước với Dung Tự, nhưng hiện nay Dĩ Nhu đã trở về, ý nghĩ này liền biến mất. Người mà hắn yêu thầm từ lúc còn trẻ, là chấp niệm ở trong lòng hắn, chỉ có Lâm Dĩ Nhu mới có thể thoã mãn.
Không ai có thể thay thế được!
Nghe vậy, bước chân Dung Tự dừng lại, đưa tay lau đi giọt nước mắt đang rơi xuống "Tại sao? Em muốn biết lý do tại sao anh muốn tôi làm vậy?"
Giang Thừa Diệc ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu xuống thân hình gầy yếu của Dung Tự, nhướng mày: "Dĩ Nhu đã trở về".
"A, cho nên thấy em chướng mắt phải không? Cảm thấy em chướng mắt em có thể rời đi, anh vì sao lại...."
"... Cô ấy là vị hôn thê của anh trai tôi"
"Vị hôn thê?" Dung Tự ngẩn người, "Haha, khó trách, khó trách... Em hiểu rồi..."
Cô giơ tay lần nữa lau đi nước mắt. Đứng một lúc mới xoay người nhìn về phía Giang Thừa Diệc, giọng nói mang theo lạnh lẽo xưa nay chưa từng có: "Không cần đến ngày mai, bây giờ em có thể trả lời anh. Em đồng ý."
Trong mắt cô gái mang một mảnh tĩnh mịch, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, hai mắt mông lung, giọng nói lại bình thản vô cùng.
"Muốn em leo lên giường anh ta, hy vọng anh ít nhất cũng mang cho em chút dữ liệu cơ bản. Anh ta thích thứ gì, hoạt động của anh ta,... Sau đó ngày mai em muốn gặp em trai em. Nếu không tất cả không bàn bạc thêm gì nữa."
Nghe Dung Tự đồng ý nhanh như vậy, Giang Thừa Diệc không hiểu vì sao lại cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng hắn không để ý đến cảm giác này, gật gật đầu: "Tốt."
"Một tháng, hy vọng đến lúc đó cô có thể cho tôi một kết quả vừa ý nhất."
Giang Thừa Diệc mỉm cười, nhìn đôi mắt sưng đỏ của Dung Tự, ngón tay vô ý thức chạm vào.
"A..." Dung Tự cười nhạt một tiếng, xoay người đi về hướng phòng của mình.
Đêm nay là lần đầu tiên kể từ khi Dung Tự đến ở cùng Giang Thừa Diệc, hai người tách ra ngủ riêng.
Nửa đêm theo thói quen Giang Thừa Diệc sờ vào bên cạnh, lại sờ vào khoảng không, cả người giật mình tỉnh lại. Sau đó bỗng nhiên nhớ ra đêm nay Dung Tự ngủ ở phòng bên cạnh.
Hắn mở mắt nhìn bóng đêm đen kịt trước mặt một lúc, đột nhiên bật cười.
Chẳng qua chỉ là thế thân, chính chủ đã trở về, hắn đương nhiên không cần thế thân nữa. Có thể phát huy hết tác dụng của cô ta thì không thể tốt hơn.
Nghĩ như vậy, hắn liền mở máy nhìn ảnh chụp lén Lâm Dĩ Nhu ở nông trường nhỏ kia. Trong ảnh, Lâm Dĩ Nhu đứng đối diện với ánh nắng mặt trời cười rạng rỡ, khiến trong lòng Giang Thừa Diệc bình tĩnh, lần nữa nhắm mắt lại liền ngủ.
Người hắn yêu là Lâm Dĩ Nhu, từ trước đến nay đều là như vậy.
Ngày hôm sau, Giang Thừa Diệc mang theo Dung Tự đi gặp em trai mình.
Em trai Dung Tự họ Dung tên Chính. Tuy rằng đã lên cấp 2, nhưng từ nhỏ đã mắc bệnh tim, lớn lên rất gầy yếu, dáng người không cao, mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình. Nhưng nhìn thấy chị gái nhà mình thì rất vui vẻ, luôn lôi kéo cô nói chuyện. Sau khi thấy Giang Thừa Diệc cũng luôn miệng kêu anh Thừa Diệc, anh Thừa Diệc.
Dù sao người đàn ông này không chỉ là thiên thần trong lòng Dung Tự, cũng là thiên thần trong lòng cậu. Nếu không có Giang Thừa Diệc, chỉ sợ cậu cũng không sống được đến bây giờ.
Nói chuyện đến tận chiều, hai người mới rời khỏi bệnh viện tư nhân này.
Trên đường trở về, Dung Tự đều đắm chìm trong tư liệu về Giang Thừa Minh. Căn bản không có ý định nói chuyện, bên trong xe yên tĩnh lạ thường. Giang Thừa Diệc có chút không quen, dù sao hai người bọn họ trước nay đều là Dung Tự mở miệng nói rất nhiều. Bây giờ cô yên lặng lại có chút kì quái.
Chờ Dung Tự xem xong tư liệu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Cũng không nhìn Giang Thừa Diệc, ngược lại nhìn về cửa sổ: "Một tháng này tôi ở đâu?"
"Biệt thự của tôi, cô còn muốn ở đâu?"
"Dừng xe chỗ này đi!"
Dung Tự nhìn thấy bảng hiệu Châu Quang Bảo Khí đang phát sáng cách không xa.
"Ở đây? Cô muốn làm gì?"
Nghe vậy, Dung Tự quay đầu lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau mới cười khẽ một tiếng, "Đương nhiên là làm chuyện mà anh muốn tôi làm"
"Bây giờ?" Giang Thừa Diệc có chút kinh ngạc, sau đó hắn liền thấy xe của Giang Thừa Minh từ xa chạy lại, đôi mắt trở nên thâm sâu khó lường.
"Cô thật đúng là gấp không chờ được rồi?"
"Đây không phải là điều anh muốn sao?"
"Cô..."
Lời còn chưa kịp nói, tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên
"Tiểu Nhu!"
Hắn kinh ngạc vui vẻ kêu lên.
Dung Tự lập tức nhắm mắt rồi mở cửa xuống xe. Cô không thể chịu được sự đối đãi khác nhau của Giang Thừa Diệc, vừa xuống xe liền nhanh chóng đi về phía trước.
"Dung..."
"Có chuyện gì sao?" Lâm Dĩ Nhu ở bên kia cười hỏi, "Em đặt vé máy bay lúc 9h30 sáng mai, anh có thể đến đón em không? Ừm, Tần Dịch sẽ cùng trở về với em."
"9h30? Được, đương nhiên là được."
Sau khi Dung Tự vào Châu Quang Bảo Khí, lập tức tìm được Tô Lệ Lệ, vừa nhìn thấy cô ấy liền không khống chế được mà khóc nấc lên.
"Lệ Lệ..."
"Tiểu Tự, Tiểu Tự, cậu làm sao vậy?"
"Lệ Lệ, mình cùng đường rồi, mình không còn cách nào, mình thật sự không còn cách nào... Mình không tìm được ai giúp đỡ, chỉ có thể đến đây cầu xin cậu..."
"Rốt cuộc có chuyện gì?
"Mình... Em trai mình mắc bệnh... Bệnh tình rất nghiêm trọng. Bây giờ cần rất nhiều tiền bệnh viện mới đồng ý phẫu thuật, nếu không sẽ không sống được mấy năm. Mình chỉ có 1 đứa em trai này, mình không thể để thằng bé giống như cha mẹ mình rời đi!"
Dung Tự vừa nói vừa lau nước mắt, cả người không khống chế được mà run rẩy.
"Mình... Mấy năm nay mình tích cóp được năm vạn nhân dân tệ, năm vạn có đủ hay không? Mình còn có rất nhiều chị em tốt, mình sẽ đi mượn bọn họ. Cậu mạnh lẽ lên, đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có cách!"
"Tiền phẫu thuật cần 160 vạn nhân dân tệ, mình... mình..... mình nghĩ... mình còn là thân.... mình nghĩ...."
Dung Tự nói xong liền mím chặt môi, đôi tay gắt gao nắm chặt.
Ở trong nội dung cốt truyện, Dung Tự cũng tìm sự trợ giúp của Tô Lệ Lệ. Nhưng vì cái gì cũng không hiểu, liền bị người ta bắt nạt ở Châu Quang Bảo Khí hai tuần trời mới gặp được Giang Thừa Minh. Cô không phải không biết, cô gái còn trong trắng ở đây mới đáng giá. Đáng tiếc cô đã sớm quan hệ cùng Giang Thừa Diệc, không có cách nào kiếm lợi. Phần cốt truyện ở sau, Giang Thừa Minh sở dĩ không kết hôn với cô cũng là do cô làm ở đây.
Mà Dung Tự thì khác, kêu hệ thống làm chút thủ đoạn nhỏ, lúc ấy cái gì cũng giải quyết được hết.
Cô chẳng rảnh để giả vờ giả vịt cùng mấy kẻ vớ vẩn, dạo này cô chỉ để ý Giang Thừa Minh thôi.
Sau khi nghe cô nói hết, Tô Lệ Lệ xoay người lấy từ trong bóp ra điếu thuốc, châm lửa lên hút một hơi, lại thả khói ra.
"Tiểu Tự... Nơi này nếu cậu tiến vào một bước, chỉ sợ sau này khó mà sống thanh bạch được."
Cô nhíu nhíu mày, đánh giá gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của Dung Tự.
"...Nhưng mà, có lẽ chúng ta có cách khác...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro