Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Hậm hực muội muội x bệnh kiều ca ca 12

Chương 13: Hậm hực muội muội x bệnh kiều ca ca 12

Edit: Mỡ

Nói xong, Bạch Tiên Tiên nghênh ngang đi không thèm nhìn lại.

Ngân Hà thì không cần phải nói, lập tức cổ động, khen cô lên tận trời: “Nương nương uy vũ! Khí phách! Hệ thống cảm thấy thật sảng khoái!”

Suy nghĩ thêm một chút, Ngân Hà thật cẩn thận hỏi: “Vậy chúng ta không đi học à?”

Biểu cảm của Bạch Tiên Tiên ngưng trệ lại, cười nhạo một tiếng: “Đi học? Ta có phải dân bản xứ đâu, sao phải đi học, nhiệm vụ của ta là công lược Diệp Đình Thu, nếu đi học không có tác dụng gì đến việc công lược, ta lãng phí thời gian này, không bằng sớm đi gặp được Tịch Tử Phong thì hơn.”

Ngân Hà lẩm bẩm: “Nhưng, nhưng ngươi sẽ nói thế nào với Diệp Đình Thu đây, nữ giáo viên vừa nãy nhìn cũng không tốt đẹp hiền lành gì, chắc chắn cô ta sẽ cáo trạng, bôi đen ngươi.”

Bạch Tiên Tiên vừa đi vừa nói: “Ngu ngốc, là cô ta châm chọc móc mỉa bổn cung trước, Bồ Tát còn có ba phần tính tình, bổn cung phát cáu rời đi là chuyện đương nhiên, lý do này trước mặt Diệp Đình Thu cũng hợp lí. Hơn nữa ngày đầu tiên tại sao lại xin nghỉ, không ai có thể rõ hơn vị anh trai kia.”

“Chưa kể đến việc, khi Diệp Đình Thu cầm tù nguyên chủ cũng chưa nghĩ tới việc cho cô đi học, hắn biến thái không biết xấu hổ như vậy, ngươi còn nghĩ hắn thân sĩ sao? Bổn cung nên gọi ngươi là Ngân Hà tiểu bảo bảo, hay là tiểu thiên chân[1] bây giờ?”
[1] ngây thơ, trong sáng.

“Cầm thú kể cả có văn nhã đến mấy thì vẫn là cầm thú.” Cuối cùng, cô oán trách một tiếng.

“……”

Ngân Hà cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nghiền áp.

Một lúc sau, Bạch Tiên Tiên nói: “Đừng nói nhảm nữa, báo cáo vị trí của Tịch Tử Phong đi.”

Ngân Hà: “Quán cà phê Từ Mỹ.”

-----
“Diệp, Diệp Đình Thu?”
Tại trường học, Vương Nhược Lan đang giận tím mặt thì nghe được ba chữ Diệp Đình Thu, sắc mặt ngày càng trắng, trường Đông Lâm có tập đoàn Diệp gia đầu tư, Diệp Đình Thu ở Đông Lâm là điện hạ danh xứng với thực.

“Bạch Tiên Tiên, Diệp Đình Thu?” Vương Nhược Lan cảm thấy đau đầu, cô ta chưa từng nghe nói Diệp thiếu có em gái, còn là họ Bạch.

Nhưng Diệp thiếu……

Bàn tay ấn huyệt Thái Dương của Vương Nhược Lan bỗng buông xuống, ánh mắt sáng rực lên, tiểu tâm tư trong đáy lòng ừng ực ừng ực dâng lên, tình tiết phim thần tượng ngày thường cô ta hay xem đang không ngừng ùn ùn trong đại não.

Sư đồ luyến, chim sẻ hóa phượng hoàng?

Vương Nhược Lan phát hiện, Bạch Tiên Tiên không hề lễ phép, cứ nghênh ngang mà đi, rõ ràng là đưa cho cô ta một cây thông leo lên cành ôliu hào môn mà!

Vừa lúc đang trống tiết, cô ta lập tức chạy tới đại học, tiếng dẫm chân lại vang lên tận trời cao.

Khả năng cao là hôm nay vận khí của cô ta cực kì tốt, nên vừa đi đến hành lang tự nhiên lại gặp Diệp Đình Thu.

“Diệp, Diệp thiếu… À không, bạn học Diệp.”

Vương Nhược Lan hít một hơi thật sâu, rụt rè tự giới thiệu: “Tôi là giáo viên cao trung…”

Nhưng bước chân của Diệp Đình Thu không dừng lại, sườn mặt tuấn mỹ đạm mạc nhanh chóng lướt qua trước mắt Vương Nhược Lan, đi qua trong nháy mắt mà không nhìn cô ta lấy một cái.

Vương Nhược Lan lần đầu bị người ta coi như không khí, phát ngốc trong nháy mắt, hốt hoảng xoay người, nhìn bóng lưng hắn hô to: “ Bạn học Diệp, tôi là chủ nhiệm lớp của Bạch Tiên Tiên!”

Diệp Đình Thu dừng lại một chút, nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: “Có việc gì?”

“Bạch Tiên Tiên nó....”

Vương Nhược Lan không hiểu sao đột nhiên nói lắp, tự dưng nhớ tới truyền thuyết về vị Diệp thiếu này, khi mới mười chín tuổi đã sát phạt quả quyết, trong lúc nghỉ đông đến công ty con của Diệp gia rèn luyện, ngay lần đầu đã là nắm được hạng mục năm trăm triệu, hoàn thành bài thi một cách hoàn mỹ.

Đại thiếu gia tài giỏi đến nghịch thiên như thế, cô ta sao có thể trèo lên nổi.

Nhưng mà, Vương Nhược Lan tự nhận  mình gan lớn ngay thẳng, nên vẫn quyết định đứng bên miệng lão hổ thử một lần.

“Tiên Tiên làm sao vậy?” Vừa nghe thấy tên Bạch Tiên Tiên, đôi mắt Diệp Đình Thu đôi mắt nhanh chóng tối lại.

“…… Bạn học Bạch gặp vấn đề thiếu nữ, bạn học Diệp, chúng ta nên đến chỗ nào yên tĩnh nói chuyện thì hơn?”

Vương Nhược Lan nói xong, ngay sau đó lớn gan, mị nhãn như tơ[2] nhìn về phía Diệp Đình Thu.
[2]ánh nhìn mềm mại mê hoặc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro