Chương 9: Em gái Tự bế x Anh trai Bệnh
Đêm khuya, 23: 20
Từ lúc mẹ nhảy lầu tự sát, mỗi tối nội tâm Diệp Đình Thu liền điên cuồng, có cảm giác muốn thấy máu (Editor: ủa sao không lấy máu mìnhJ)??), có cảm giác muốn điên cuồng xé nát mọi thứ. Nhưng hắn lại rất biết cách kiểm soát, nhưng mỗi ngày như vậy trôi qua, hắn rõ ràng, cảm giác này sớm hay muộn đều đạt đến giới hạn chịu đựng của hắn để bùng nổ triệt để .
Uống thuốc xong hắn liền nằm trên giường, trong màn đêm tĩnh lặng, Diệp Đình Thu đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở phòng ăn.
Hắn biết Bạch Tiên Tiên cố ý dẫm đuôi chó, cố ý không ăn cơm chiều, đến mức Bạch Tiên Tiên có biết đồ ăn có bỏ thuốc hay không, Diệp Đình Thu tin nàng không biết.
Này đều là trùng hợp, tuy rằng có chút khó tin. Nhưng Bạch Tiên Tiên là con nhóc thích lừa gạt, rất khó dụ dỗ.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, mọi thứ đột nhiên như sóng lớn xông vào đầu hắn, đặc biệt là khi Diệp Đình Thu biết được ở vùng kho hàng ngoại ô, Diệp Tường được giải cứu đã nói.
" Bạch tiểu thư đầu tiên giả vờ đáng thương dụ dỗ ta, sau đó liền đoạt lấy ống tiêm trong tay ta làm ta hôn mê, nếu có cơ hội nói cho Bạch tiểu thư, cái chân nhỏ của cô ấy, thật sự quá mê người."
Bạch Tiên Tiên chính là một kẻ lừa đảo giả đáng thương vờ mềm mại.
Nhưng vào lúc này, màn hình điện thoạt bên gối bỗng nhiên sáng lên, trong không gian tối tăm, luồn sáng trắng nhu hòa chiếu sáng khuôn mặt đẹp đẽ nhưng tối tăm của Diệp Đình Thu.
Hắn lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên thông báo mới.
Bạch nương nương: 【 Anh! đêm nay Ngân Hà thật sự thật sự không phải cố ý QAQ! Xin anh nhất định phải tha thứ nó... và em!】
Bạch nương nương? Bạch nương tử? Bạch Tiên Tiên?
Cái tên quỷ quái gì vậy.
Trong lòng Diệp Đình Thu đột nhiên bình tĩnh trở lại, từ tin nhắn hắn có thể tưởng tượng ra bộ dáng Bạch Tiên Tiên muốn khóc lại không được, hắn liền phản hồi tin nhắn nàng, sau đó liền đứng dậy, từ ngăn bàn lấy ra một màn hình điện tử, cameras tia hồng ngoại khiến phòng Bạch Tiên Tiên trong mắt hắn hiện rõ.
Hình ảnh hiện, Bạch Tiên Tiên ngồi ở bàn, trên bàn mở ra đèn bàn nhỏ, lại để một gương cùng điện thoại.
Diệp Đình Thu không biết nàng tối muộn rồi con soi gương làm quái gì.
Bạch Tiên Tiên vui vui vẻ vẻ soi gương, soi lên soi xuống, kéo tóc mái lên nhìn, si mê nhìn nhan sắc chính mình, cảm thấy gương hiện đại so gương đồng Đại Chu dùng thật đã.
"Tiểu Ngân Hà, tóc mái này dài quá, không có tóc mái càng xinh đẹp."
Yêu thích cái đẹp là tính cách trời sinh của phụ nữ. Điều này càng đúng ở Bạch Tiên Tiên
Ngân Hà có chút không nói lên lời, nửa ngày nói: "Hắn đã phản hồi."
Bạch Tiên Tiên vội vàng bỏ gương, cầm lấy điện thoại.
Thu: 【 không có việc gì 】
Thu là id Diệp Đình Thu WeChat, lời ít ý nhiều là phong cách nhắn tin của hắn , liền dấu chấm câu cũngkhông có
Nàng nghĩ nghĩ, gõ một hàng dài.
Bạch nương nương: 【 nếu anh tha lỗi cho em vậy, ngày mai, em có thể tự ra khỏi nhà không? 】
Con nhóc này được voi đòi tiên!
Trên mặt Diệp Đình Thu lộ ra khí lạnh, lại nghĩ ba cùng Bạch Thủy Tâm mới vừa đi, Bạch Tiên Tiên liền không chịu nổi cô đơn?
Hắn thở sâu điều tiết cảm xúc, đột nhiên có suy nghĩ, Bạch Tiên Tiên chính là con diều hắn đang cầm, sống chết do hắn quyết. Hơn nữa, còn gì đau khổ hơn người mình tin tưởng nhất lại từ bỏ chính mình ?
Nghĩ như vậy, Diệp Đình Thu liền gửi voice chat cho BTT.
Bạch Tiên Tiên lại khó hiểu, click điểm đỏ đỏ, chỉ nghe âm thanh như đàn cello nhu hòa, từ tính vang lên: "Ngày mai, buổi sáng cùng đi trường học, buổi chiều nghỉ em tự do hoạt động."
Chỉ chốc lát sau, lại nghe được giọng nói.
"Đi ngủ sớm một chút, thức đêm không tốt, ngủ ngon, Tiên Tiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro