Chương 11: Em gái Tự bế x Anh trai Bệnh kiều
Trường Đông Đại là trường học tốt nhất toàn thành phố A, lại là đại học trọng điểm. Diệp Đình Thu là học sinh năm tư của Đông Đại, vẫn là giáo thảo nổi danh của Đông Đại, nổi tiếng nhất trường, ai cũng gọi cậu ấy hai tiếng "Điện hạ".
Hiện tại, trước cổng trường tụ tập rất nhiều nữ sinh đại học, Diệp Đình Thu dựa vào cửa xe dường như bị các nữ sinh bao quanh vây kín, hắn đối với người ngoài đều trưng ra một khuôn mặt lạnh, nhưng cũng vì thế mà các nữ sinh nhìn thần sắc hắn lười biếng đạm mạc, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng, động tác đồng đều mà nhỏ giọng gọi: "Điện hạ."
"Điện hạ hôm nay tới thật sớm."
"Điện hạ ăn sáng chưa? Đây là bữa sáng tình yêu của người ta ......"
Bạch Tiên Tiên đưa xe đạp đến gần, nhìn cảnh tượng này, nàng đầu tiên tự hỏi kỳ quái Diệp Đình Thu như thế nào còn không vào trường, sau vừa nghe xưng hô của tiểu nữ sinh, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm xúc thân thiết.
Điện hạ, vài vị hoàng tử của vương triều Đại Chu mới có tư cách được gọi điện hạ, chẳng qua Diệp Đình Thu cũng có tư cách này, hắn chính là Thái Tử gia của thành phố A, Thái Tử điện hạ nha.
Cốt truyện nguyên chủ có một đoạn lời nói giới thiệu hắn:Dường như sinh ra đã có sẵn khí thế cường đại, dung mạo tuấn mỹ trong trẻo cùng thân phận tôn quý, làm Diệp Đình Thu trở thành con cưng của trời ở thế giới này, đáng tiếc khiến thế giới này thất vọng rồi, nội tâm như dã thú của hắn đã đóng lại nay lại có người mở ra, khiến hắn hoàn toàn thoát quỹ đạo của vận mệnh, biến thành một người đáng sợ.
Nên, Bạch Tiên Tiên tiến công lược hắn.
Bạch Tiên Tiên liếc mắt nhìn, đúng lúc, Diệp Đình Thu cũng nhìn lại đây.
Ánh mắt thâm thúy như đại dương xuyên qua đám người mà nhìn nàng một cái, giống như trong muôn vàn người, hắn liếc mắt một cái liền xác định được Bạch Tiên Tiên.
Hai người ánh mắt chạm nhau, Diệp Đình Thu lộ ra tươi cười đầy ôn nhu sủng nịch, sau đó liền có một đám người hô nhỏ "Điện hạ cười", dưới hàng trăm ánh mắt, bước vào trường học.
Diệp Đình Thu không cùng Bạch Tiên Tiên chào hỏi, hai người đều hiểu, hắn đây là sợ đám fans điên cuồng của mình xúc phạm tới nàng.
Bạch Tiên Tiên cũng rốt cuộc hiểu vì sao Diệp Đình Thu không vào cổng trường, hắn ở nơi này chờ, chỉ vì liếc nhìn nàng một cái, đối với nàng nở nụ cười.
Thật là ấm áp nha, bên ngoài là anh trai ấm áp bên trong lại chứ đựng tâm hồn ma quỷ, loại tương phản càng nghĩ lại càng kích thích đến không chịu được.
Bạch Tiên Tiên bị trêu chọc có chút ngứa răng, hỏi Ngân Hà: "Nguyên chủ nếu nàng gặp một màn như vậy, trong lòng có cảm giác cái gì?"
Ngân Hà nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Nguyên chủ căn bản không có cơ hội đi học, tối hôm qua trực tiếp bị cầm tù đến chết. Thật ra ta nghĩ, dựa theo suy nghĩ của nguyên chủ hẳn là cực kỳ vui mừng đi?"
Bạch Tiên Tiên cảm thán: "Đây là sức mạnh của trai đẹp nha, mặc kệ trong lòng hắn tính kế ta như thế nào, chỉ cần hắn dùng gương mặt này cười một cái, trong lòng bổn cung cũng vui mừng đến đứng không được đâu."
Nàng yên lặng mà nhìn bóng dáng Diệp Đình Thu, yên lặng mà đem xe đạp cất đi, tiếng gió xẹt qua khi nàng bước chầm chậm ngang qua đám người, nghe thấy nữ sinh xung quanh nhỏ giọng bàn tán: "Điện hạ thật sự quá đẹp trai đi huhu."
"Đã đẹp trai lại có tiền, học tập còn siêu giỏi, năm nay anh ấy tốt nghiệp hình như muốn đi chi nhánh của công ty làm tổng tài đó."
" Trên đời còn người con trai chất lượng như vậy aa! A a a ta hít thở không thông......"
"Ta thật sự thật sự luyến tiếc điện hạ, thật muốn cùng điện hạ cùng trải qua mấy năm tháng làm sinh viên huhuhu."
Nghe các kiểu bàn tán, trong lòng Bạch Tiên Tiên nói các ngươi chỉ trông cậy có tý này, bổn cung khác các ngươi, mục tiêu bổn cung là làm vị điện hạ này yêu ta.
Nhưng là trước mắt nàng không thể OOC.
Trong lòng Bạch Tiên Tiên có chút khổ sở, nhưng thật ra còn tốt, buổi chiều được nghỉ nàng có thể ngẫu nhiên ( quyến) gặp ( rũ) Diệp Đình Thu bạn tốt tương lai, Tịch Tử Phong.
Tưởng tượng như vậy, yêu phi nương nương trong lòng tràn ngập động lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro