Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

✨Thế giới 1✨ Chương 9. Lại lần nữa xuyên qua


☆ Sửa chữa sai lầm trong chương trước!

Bên trong Thương Hải Giáo một phần là cô nhi, có chút là bưng lấy trắng bóng bạc lên núi bái sư.

Lúc này, quần áo Hàn Nguyệt Ngâm tất cả đều bị cởi xuống, trên người mang theo cái kính tử đằng, cũng liền cùng quần áo ném ở một bên, ánh mắt Hàn Nguyệt Ngâm sáng lên, phát hiện sư phụ thế mà không nhìn thấy kính tử đằng. Nguyệt Ngâm nghĩ thầm, hẳn là chỉ có nàng mới gặp được.

Tác giả: Ăn hạt vừng bánh nướng nào có không xong hạt vừng, hắc hắc hắc ~ mời thông cảm nhiều hơn.

🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥

[Thế giới 1: Chính muội & Đại thúc (NP)]
Chương 9: Lại lần nữa xuyên qua
Edit + Beta: rich_3009

✨✨✨

Bóng đêm buông xuống, ngoài cửa sổ ánh sao lấp lánh, trên núi an tĩnh đến mức nghe thấy tiếng côn trùng con ếch gáy gọi, nội tâm bình tĩnh trở lại.

Hàn Nguyệt Ngâm trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, ngồi tại trước giường, cầm lấy kính  tử đằng, "Tiểu Tử! Tiểu Tử!"

Lúc này, xuất hiện một trận sương mù màu tím nhạt, một tiểu nữ hài tinh linh xuất hiện ở trước mắt, "Chủ nhân. . . Có gì bàn giao."

"Tiểu Tử. . . Cái kính tử đằng này chỉ có ta là nhìn thấy sao?"

"Không sai!"

"Khi ta xuyên về, có thể. . . Không cho bất luận kẻ nào phát hiện sao?"

"Cái này. . . Có. . . Một chút xíu hơi khó. . ."

"Bây giờ ta đang ở chỗ này. . . Vậy thân thể ta ở thế giới khác thì phải làm sao?"

"Biến mất!" Tiểu nữ hài nhàn nhạt trả lời.

"Sao!" Biến mất! Nàng cũng không cần đối mặt với sự việc bị ép hôn kia, làm sao lại không nói sớm.

Tiểu Tử như có thể thăm dò ý nghĩ của chủ nhân, nữ hài chủ động nói cho nàng biết, "Chủ nhân. . . Không phải như người nghĩ đâu. . . Người dù mất tích. . . Nhưng nếu người xuất hiện lại lần nữa. . . Bắt buộc người phải đối mặt! Bên kia y nguyên vẫn có trí nhớ của người, còn có thân phận, chỉ tính là người mất tích mà thôi." Giống như là trên đầu, giội cho một thùng nước lạnh.

Tiểu nữ hài một mặt bất đắc dĩ nhìn chủ nhân nhà mình làm sao lại có ý nghĩ đơn giản như vậy.

Nói như vậy, nàng chỉ còn lại cái thân thể này, vậy nàng cần phải hảo hảo bảo hộ nó.

"Chủ nhân. . . Nếu người muốn thuận lợi vừa đi vừa về. . . Tiểu Tử có thể giúp người, vừa đi vừa về thời gian vốn rất ngắn, nhất định sẽ không bị phát hiện, nhưng có thể sẽ đến trễ hôn sự bên này, kia. . . Người lại lần nữa về, cảnh ngộ khả năng càng gian nan." Tiểu Tử quá tuổi suy nghĩ chu đáo, để Hàn Nguyệt Ngâm nhìn với con mắt khác.

Nơi này từng người đều có võ công cao cường, lỡ như đắc tội Đông Phương Ưng nhất định sẽ làm cho sư phụ tức giận, cuộc sống của nàng sẽ càng gian nan hơn, nhưng nghĩ đến vừa rồi sư phụ đối với nàng làm ra hành vi động chạm cơ thể, nàng liền sợ hãi, toàn thân như nổi lên một tầng da gà.

"Được ! Vậy chúng ta bây giờ liền trở về đi. . . Thời gian ban đêm. . . Dễ dàng hơn. . ."

Nàng chuẩn bị mua một chút dược liệu, xuyên qua đến quá vội vàng không mang bất kỳ vật gì, đi mua ly cà phê giải thèm một chút, còn có mua một chút ít vật dụng thường ngày, như mì tôm, băng vệ sinh các loại, trọng yếu nhất mua thuốc cảm mạo hoặc là thuốc ngủ.

"Được! Như người mong muốn. . ." Tiểu Tử nhún nhún vai, không biết chủ nhân mua những thứ này làm gì.

Lúc này, trong kính tử đằng, lại lần nữa gặp mình trong trang phục hiện đại, thời khắc trời đất quay cuồng, hồn phách nàng lại lần nữa bị hút vào trong gương, lên một trận sương mù, biến mất tại cái không gian này.

Na di vũ trụ càn khôn lại lần nữa bị xuyên qua tới thời hiện đại, dường như đã trải qua mấy đời, căn phòng bên trong vẫn y nguyên cùng với lúc nàng rời đi, áo cưới màu trắng vẫn y nguyên chỗ ấy, giống đang chờ chủ nhân là nàng trở về.

"Chủ nhân. . . Thời gian của chúng ta không nhiều lắm. . ." Tiểu Tử nhắc nhở.

"Ừm. . ." Hàn Nguyệt Ngâm thu lại tâm tình phức tạp, nhanh chóng cầm lấy quần áo hiện đại thay đổi.

Hàn Nguyệt Ngâm mở tủ quần áo ra tìm tầng ngăn kéo có tiền tiêu vặt, tiền mặt có hơi ít, hẳn là còn đủ, nhìn thoáng qua thẻ ngân hàng, ở ngân hàng còn có tiền của baba cho riêng nàng, nàng suy nghĩ một chút vẫn là đem thẻ ngân hàng lại lần nữa giấu kỹ, chỉ cầm xấp tiền giấy, liền cùng Tiểu Tử vội vàng đi ra ngoài.

Hết thảy đều rất thuận lợi, nàng lấy tất cả những vật cần thiết, còn có đồ ăn vặt, chính lúc muốn rời khỏi, đi ra tới cổng của cửa hàng, vừa vặn trông thấy một chiếc xe cao cấp dừng lại trước mặt, thật vừa đúng lúc lại là Đông Phương Anh, bốn mắt giao tiếp, hai người đều kinh ngạc không thôi, "Tiểu Tử. . . Xong rồi!"

"Hàn, Phương, Ngân!" Đông Phương Anh kinh hỉ kinh ngạc kêu to, lãnh ngạo tổng tài thế mà ở bên đường kêu to, cái này nếu để cho người trong công ty biết nhất định sẽ bị rơi xuống địa ngục, tài xế liền trợn tròn mắt kinh ngạc cực kỳ, trông thấy tổng tài thế mà nhìn thấy một thiếu nữ liền co cẳng đuổi theo, thiếu nữ bị hù lại lần nữa trốn vào siêu thị bên trong, tốc độ cực nhanh, hết thảy đều xảy ra trong một cái đảo mắt.

Nguyệt Ngâm thừa dịp nhân viên cửa hàng không chú ý liền hướng bên trong chạy trốn, làm cho tất cả mọi người mắt trợn tròn, tiếp tục một nam nhân thành thục vừa cao lại vừa đẹp trai cũng xông tới, "Cô gái vừa rồi đâu?" Đông Phương Anh chờ không nổi nhân viên cửa hàng trả lời, cấp tốc xông vào bên trong, nhân viên cửa hàng lúc này mới kêu sợ hãi nói: "Tiên sinh không thể đi vào. . . Tiên sinh! Tiên sinh!"

Đông Phương Anh vội vàng chạy đến nhà vệ sinh đóng chặt, cánh tay to lớn mãnh liệt gõ cửa, "Mở cửa! Phương Ngân. . . Hàn Phương Ngân em ra đây. . . Trốn đi không có thể giải quyết vấn đề! Tôi biết em ở bên trong, còn không ra, cũng đừng trách tôi phá tan cánh cửa này."

Đáng chết! Thật sự là âm hồn bất tán, thế mà oan gia đi đâu cũng gặp, "Tiểu Tử. . . Chúng ta mau rời đi, nhanh, nhanh, nhanh!" Hàn Nguyệt Ngâm tình thế cấp bách sợ hãi thúc giục Tiểu Tử, đồng thời nhanh chóng cầm lấy kính tử đằng.

"Ừm. . . Biết rồi, chủ nhân. .. Bất quá, người có võ công. . . Có thể không cần sợ nam nhân kia. . ." Tiểu Tử nói chuyện đồng thời, trong kính đã xuất hiện nàng trong trang phục cổ trang, một trận sương mù lên, lần nữa xuyên qua thời không trở lại cổ đại gian phòng bên trong, lúc nam nhân xô cửa vào, trong nhà vệ sinh bên trong không có một ai.

Trở lại gian phòng ở cổ đại, Nguyệt Ngâm tâm tình khẩn trương còn chưa bình phục, "Thật đáng sợ. . . Làm sao lại trùng hợp như vậy!" Trải qua hồi lâu mới chậm rãi bình phục.

"Các ngươi là tam sinh tam thế* tình duyên, gặp gỡ hắn rất bình thường, các ngươi duyên phận chú định." Tự nhiên huyền bí lực hút vô hình.

". . ." Nguyệt Ngâm phủ vỗ trái tim mình, đối với lời Tiểu Tử nói có chút nghĩ mắt trợn trắng, đáng chết! Nếu biết nàng cùng hắn duyên phận chú định vì sao còn muốn cho nàng chơi xuyên qua, vẫn là đồng dạng đối đầu đồng dạng người, tức giận đến nhanh đến mức nội thương, nhưng cũng cầm cái Tiểu Tử tinh linh này, về sau còn muốn dựa vào Tiểu Tử mới có thể thuận lợi xuyên qua thời không.

Làm cảm xúc lắng lại về sau, nàng nhớ tới lời Tiểu Tử nói, "Tiểu Tử, ngươi mới vừa nói. . . Ta có võ công, không cần sợ Đông Phương Anh?"

"Không sai! Đông Phương Anh là ngồi xe hơi, ở nhà cao tầng, mặc tây phục, không phải ưng bảo bảo chủ Đông Phương Ưng."

Hàn Nguyệt Ngâm cho một cái ánh mắt hiểu rõ, cố gắng để cảm xúc bối rối chậm rãi bình phục lại, nhìn qua một bên các túi vừa mới mua sắm, trong túi rất nhiều chiến lợi phẩm, khóe miệng một vòng hài lòng mỉm cười.

Đổi về quần áo cổ đại, chuẩn bị đi ngủ, nằm ở trên giường, cầm lấy mấy quyển sách Tiểu Hoàng ở bên giường, chuẩn bị kỹ càng tốt nghiên cứu một chút, sư phụ đáng chết cho bài tập công phu trên giường bí tập, thân thể vừa trải qua một trận kinh hồn truy đuổi, thân thể buông lỏng xuống tới đã cảm thấy mỏi mệt, mí mắt càng ngày càng nặng, không bao lâu mệt đã ngủ.

***

Đêm qua ngủ không ngon, ở trong mơ một mực bị Đông Phương Anh mặc tây phục cùng Đông Phương Ưng mặc cổ trang truy đuổi, ngay cả trong mộng cũng không được rảnh rỗi, mê man đến giữa trưa hôm sau, bị Lệ Hoa sư tỷ gọi lên, "Tiểu sư muội, mau dậy đi. . . Sư phụ đang tìm ngươi. . ."

"Ưm. . ." Hàn Nguyệt Ngâm chớp động hai mắt, còn không phải mình đang ở nơi nào, một mặt mơ hồ mộng nhiên.

Sư tỷ xem nàng trong mắt có chút xoa lửa, Hàn Nguyệt Ngâm sư muội này cũng quá tốt số đi, vóc người đẹp, liền đạt được nhân duyên tốt bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng.

Từ nhỏ Sư phụ đối với nàng liền che chở yêu thương, ngay cả mấy vị sư huynh cũng vì nàng mê muội, đáng tiếc Đại sư huynh cùng với nàng là một đôi, cùng là nữ nhân, nàng còn không biết lang quân tương lai của nàng ở phương nào, và tất cả nữ đệ tử bên trong, Hàn Nguyệt Ngâm thật là khiến người ta vừa hâm mộ lại vừa đố kị.

Bây giờ tiểu sư muội muốn lấy lang quân ở ưng bảo xa xôi, nhiều năm ở chung, bất kể như thế nào, vẫn có chút không bỏ, dù sao nàng không có tâm cơ ở chung tốt, tự dưng để cho người ta thích.

Lệ Hoa hảo tâm dặn dò: "Sư muội nhanh rời giường đi, không phải. . . Chờ sư phụ tự mình đến, ngươi liền thảm đó."

Hàn Nguyệt Ngâm vừa thấy được mặt sư tỷ, nghe thấy sư phụ đang tìm nàng, như ở trong mộng mới tỉnh, mới phát hiện đã là nửa ngày, thật đáng chết, thế mà mê man lâu như vậy, "Ây. . ." Nhanh chóng đứng dậy.

Tác giả: báo trước chương sau: Không bài trừ hương diễm kích thích. (Chương sau có thịt ăn quý vị ơi 👅)

(*) tam sinh tam thế: Quá khứ – hiện tại – tương lai, ba kiếp nhân duyên.
Ta lấy tình yêu ba kiếp đổi lấy nhân duyên người một đời.

Chỉ mong kiếp này có thể cùng người bắt đầu, mặt đối mặt.

Ta lấy tình yêu ba kiếp đổi lấy nhân duyên người một đời.

Không muốn chúng ta lại hứa hẹn kiếp sau mới gặp lại.

Ta lấy tình yêu ba kiếp đổi lấy nhân duyên người một đời.

Chỉ vì tìm kiếm người quá lâu mà đoàn tụ lại quá ngắn.

Ta lấy tình yêu ba kiếp đổi lấy nhân duyên người một đời.

Vì không muốn kiếp này chúng ta lại lỡ mất từng ngày…
.
.
.
.
.

Editor: mình nghĩ tam sinh tam thế này quá quen thuộc đối với mng rùi hehe, sau mấy chục tháng hok đăng truyện vì lười bây giờ tui lại có hứng đăng tại vì gần học =)))))) móa tới công chiện ;//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro