Chương 1: Tử vong tuần hoàn
Editor: Tiểu Hải Ly
"Phanh phanh phanh ——"
Một tiếng gõ đột ngột phát ra từ cánh cửa gỗ mỏng của căn phòng cho thuê.
Tố Tân ngẩng đầu lên khỏi bát mì, hỏi một cách mơ hồ: "Ai vậy?" Tại thành phố này, cô không thân không thích, trừ ... bạn trai mới Thạch Tỉnh Hàng.
Người ngoài cửa ngừng lại, một giọng nam quen thuộc truyền đến: "Là ...anh."
"A, chờ một chút, ra liền."Không nghĩ tới là anh ấy!
Tố Tân kích động gắp mì cho vào miệng, nuốt trọn vào bụng. Căn bản không chú ý tới sự do dự trong lời nói của anh ta.
Cô vội vàng lấy khăn giấy, vừa lau miệng, vừa dùng lưỡi đảo quanh khoang miệng một lượt, sau đó đứng dậy, đi dép lê vào nhà vệ sinh, nhe răng cạy vỏ ớt dích trong kẽ răng mình, nhanh chóng vốc nước súc miệng, lau miệng, sau đó hí ha hí hửng chạy ra mở cửa.
Răng rắc, vừa mới mở khóa phòng, một lực mạnh mẽ từ ngoài cửa đẩy vào, đẩy cô phải lui mấy bước, cánh cửa mở rộng ra.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ xông đến tát cô một bạt tai: "Hóa ra là tiện nhân này."
Ngọt ngào cùng vui sướng vừa dâng lên trên mặt Tố Tân nháy mắt đọng lại, bụm mặt hồi lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
"Bà, bà là ai, vì sao lại tát tôi?" Gò má trái đau rát, cô mờ mịt nhìn bà ta.
"Tiện nhân cướp chồng người khác, hồ ly tinh, đồ tiểu tam, tao chính là đánh mày đấy."
Cô chỉ cảm thấy trước mặt toàn là vàng bạc châu báu lóe kim quang, khoang mũi tràn ngập mùi nước hoa gay mũi.
Ba ——
Lại thêm một bạt tai nữa, Tố Tân lảo đảo, đầu óc ong ong lên.
"Tiểu tam? Hồ ly tinh?"
Tố Tân lẩm bẩm lặp lại hai từ này, theo bản năng, cô nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh, mối tình đầu và cũng là bạn trai hiện tại —— Thạch Tỉnh Hàng.
Biểu tình mờ mịt và vô thố.
"Anh mau nói cho tôi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Người đàn bà này là ai?"
Tố Tân nhớ rất rõ ràng, lúc trước tốt nghiệp đại học, cô vào làm thư ký phòng kinh doanh cho một công ty, còn anh ta là giám đốc bộ phận kinh doanh. Lúc mới vào làm cảm thấy hoạt động và công việc có chút không thạo, nhưng cô vẫn kiên định làm việc chăm chỉ, dùng thời gian một tháng đem toàn bộ sản phẩm và điều lệ công ty ghi nhớ kỹ càng. Anh ta bắt đầu không biết vô tình hay cố ý tiếp cận cô, cô nhạy cảm ý thức được anh ta có ý với mình, vì thế làm sáng tỏ rằng mình không phải một cô gái tùy tiện, nếu muốn bắt đầu, vậy phải lấy kết hôn làm tiền đề.
Anh ta không tỏ ý kiến gì, chính thức bắt đầu hẹn cô tan làm cùng nhau ăn cơm, xem phim,... Cô bị thu hút bởi sự kiên trì và quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, xác định mối quan hệ nam nữ, và bắt đầu hẹn hò.
Thế nhưng...Ai đến nói cho cô, người đàn bà này là ai?
Anh ta khoanh tay lạnh lùng đứng nhìn, tùy ý để cô bị người phụ nữ hung dữ này mắng mỏ và đánh đập, khiến cô như rơi xuống hầm băng.
"Anh nói đi, bà ta là ai? Tôi lại là gì của anh?"Tố Tân bắt lấy cánh tay trông mong nhìn anh ta, lời còn chưa nói hết, tóc đột nhiên bị túm kéo về phía sau, cả người ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào góc bàn. Ngay lập tức máu chảy đầm đìa.
"Là ai? Nói cho mày biết, tiểu hồ ly tinh, tao là vợ anh ta, mày thế nhưng dám câu dẫn nam nhân, chính những loại như chúng mày, đồ hồ ly tinh đi phá hư gia đình người khác, hôm nay tao phải phá nát cái khuôn mặt này của mày..." Bà ta một bên mắng chửi, một bên dùng tay chân mà "chào hỏi" trên người Tố Tân.
"Vợ? Anh thế nhưng đã có vợ rồi? Vậy tôi đây tính là cái gì?" Tố Tân vô cảm với đau đớn trên người, cũng không nhìn người đàn bà kia, đôi mắt trước sau chỉ nhìn anh ta, cô mong mỏi có được một đáp án.
Anh ta nhíu mày lại, thoáng hiện lên chán ghét cùng không kiên nhẫn.
Người đàn bà chửi bới càng thêm sắc nhọn, vô số bàn tay cùng chân điên cuồng đánh xuống người cô.
Không biết là nước mắt ủy khuất hay máu nóng làm mơ hồ tầm mắt, mọi thứ trước mắt Tố Tân trở nên xa xôi và lạ lẫm.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, trong tầm mắt hiện lên là đường phố ồn ào đông người, trên người cô bị lột trần truồng, trên người đầy vết máu bầm xanh xanh tím tím.
"Ai yo, lại là chính thất hành hung tiểu tam à."
"Đáng đánh, có một số người chính là phạm tiện, nghĩ rằng không làm mà hưởng, đi cạy chân tường nhà người khác."
"Nhưng mà, tôi nghĩ người đàn ông đó quá tệ. Người ta bị đánh thành cái dạng này. Nếu anh ta thực sự thích, tại sao anh không đứng ra? Tôi nghĩ người đàn ông như này không cần cũng được." Nói xong lập tức thu hút ánh mắt khinh bỉ từ xung quanh, thành công dẫn dắt mũi nhọn đạo đức của đám đông về phía mình.
Một lúc sau, phóng viên đến, chụp ảnh, để chiếc micro có logo lớn đến trước mặt cô rồi hùng hổ dọa người hỏi: "Tại sao cô lại muốn làm tình nhân?" "Gặp nhau thế nào?" "Cô có phải tham tham muốn tiền bạc của anh ta không?"
Tố Tân nhìn qua khuôn mặt trào phúng cùng khinh thường của quần chúng ăn dưa xung quanh... Người đàn bà kia đâu, tiện nam kia đâu?
Không ngờ rằng bọn họ thế nhưng đem cô ném trên đường cái, không chỉ quang minh chính đại lột quần áo cô, còn treo một bìa cứng trước ngực cô, trên mặt bìa viết: "Trộm hán kỹ nữ, 5 mao tiền tùy tiện chơi."
....Tố Tân liếc nhìn thành phố nơi cô từng gửi gắm hy vọng vào tương lai, giờ đây nó trở nên xa lạ quá đỗi, ngay cả mặt trời cũng lạnh lẽo tận xương tủy.
Mang theo vết thương cùng mệt mỏi trên người đi, rời khỏi nơi thương tâm này, cô muốn về quê chữa lành vết thương này.
Mặt trời đỏ tươi như sắt nung đỏ treo trên sườn núi, nửa bầu trời giống như bị hắt một tầng máu tươi.
Một con đường quốc lộ trắng uốn lượn dọc theo những tảng đá dựng đứng, giống như một hàng lúa uốn lượn, nối liền những ngọn núi.
Một chiếc xe buýt xóc nảy chứa đầy ắp những người thường xuyên đi xe buýt vào thành phố, một đường chạy dọc theo dãy núi.
Còn có Tố Tân, người rất muốn ngay lập tức có thể thoát khỏi cái thành phố này, tầm mắt thẫn thờ lướt qua những dãy núi mù sương xa gần, trong tay vô ý thức chơi đùa lá bài màu đỏ mà không biết chủ nhân của nó là ai.
Mọi người sớm quen với tiết tấu như vậy, thân xe lắc lư làm con người ta mơ màng ngủ.
Lão tài xế họ Trần tự nhiên cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu, lưng đột lên cong lại, theo bản năng dùng tay phải che lại bên ngực. Đang muốn kêu cộng sự lão Lý đến thay ông ta lái một đoạn, mới nhớ ra hôm nay lão Lý có việc đi trước. Nhà ai chả có việc gấp chứ, hừ, huống hồ con đường này ông ta đã chạy xe rất nhiều năm rồi, quá đỗi quen thuộc. Lại không ngờ rằng...
"Leng keng ——"
Đúng lúc này, xe nghiến qua một cục đá, xóc nảy một chút.
Ây, không đúng, tại sao lại có chấn động từ đáy xe truyền đến?
Nó giống như đang lăn ầm ầm về phía mặt đất, vọt từ sâu trong lòng đất trồi lên.
Thời gian nhanh chóng qua đi, một tia sáng trắng lóe lên trước mặt, lão Trần vô thức chớp mắt, lại mở ra, vẻ mặt trở nên kinh hãi, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó khủng bố lắm.
Ông ta dùng kinh nghiệm mười năm làm tài xế của mình, theo bản năng chỉ kịp thả chân ga, nhưng lại không dẫm phanh xe xuống.
Xe buýt không khống chế được mà cứ thế lao thẳng xuống vách núi sâu hút.
Hành khách buồn ngủ bị thân xe quay cuồng làm cho tỉnh dậy, sau đó rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng hét từ từ biến mất cho đến khi chiếc xe lăn bánh và đâm xuống vách núi.
A ——
Tố Tân giật mình ngồi dậy giữa những tiếng la hét thảm thiết.
Cô cảm thấy thân thể mình va chạm với vô số người trong cỗ xe kia, tiếng xương vỡ vụn đau nhức kịch liệt ... Cô lo lắng sờ sờ tay và mặt, sau đó lại sờ soạng khắp người........
Xác nhận được thân thể không bị tổn hao gì, cảm giác mất mát và hoảng sợ tưởng chừng như được trút bỏ cả thế giới mới nguôi ngoai đôi chút.
Không chết, mình thế mà lại không chết!
Cô lúc này mới cẩn thận đánh giá lại hoàn cảnh xung quanh, phát hiện mình vẫn đang ngồi ở trên sô pha, TV đang phát chương trình mà cô yêu thích, mỳ ăn liền trước mặt đã được ngâm mềm...
Cho nên, vừa rồi cô là chỉ ngủ gật ở trên sô pha?
Cho nên, sự việc vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng?
Tuy là vậy nhưng cô lại cảm thấy chân thật đến đáng sợ...
Ục ục, bụng bắt đầu sôi lên, nhắc nhở cô vừa nấu xong chỗ mì này, thật là đói.
Những ký ức kết nối các chi tiết trước mắt, hiện lên trong đầu cô: Vừa trở về sau ca trực đêm, ngâm mì và bật TV...
Không sai, cô chỉ là vừa mới ngủ gật ở trên sô pha mà thôi...
Tố Tân theo bản năng dịch bát mì đến trước mặt, dùng chiếc nĩa nhựa khuấy vài cái, mùi thơm cay độc đáo kích thích vị giác liên tục tiết nước bọt.
"Phanh phanh phanh ——"Vừa đưa mì lên miệng, Tố Tân bị tiếng gõ cửa bất thình lình làm cho tay run lên, vẻ mặt chợt ngưng trọng, thậm chí còn không nhận ra mì đã bị rơi xuống ...
Theo bản năng, cô buột miệng thốt lên: "Ai vậy ——"
"Là anh..." Âm thanh nam nhân trầm thấp vang lên, đúng là Thạch Tỉnh Hàng.
Chẳng lẽ tất cả đều chỉ là trùng hợp thôi sao?
Ăn mì, tiếng đập cửa, nhục mạ ẩu đả, gương mặt lạnh nhạt, đường cái, còn có xe buýt rơi xuống vực...
Trong đầu cô thoáng chốc trống rỗng, khoảnh khắc tiếp theo, Tố Tân đã làm một hành động điên rồ mà chính cô cũng không dám tin.
"Tạch" từ sô pha đứng lên, lao đến cửa với tốc độ nhanh chóng, không phải là mở cửa ra mà chính là "răng rắc" một tiếng đóng khóa an toàn lại, kéo giá để giày ra chắn trước cửa.
Tiện thể xỏ một đôi giày thể thao."Này, Tố Tân, em đang làm gì vậy, nhanh mở cửa ra đi." Thạch Tỉnh Hàng ẩn ẩn có chút tức giận.
"Mau, anh nhanh lên chút, làm cho con tiện nhân kia mở cửa ra..." Tố Tân mở hồ nghe được âm thanh xui khiến, quả thực giống hiệt cảnh tượng trong ác mộng kia, không phải chỉ có một mình anh ta đứng ngoài.
Lúc đầu anh ta còn nói yêu đương là vì mục đích kết hôn , giờ thì hay rồi, không những lừa dối tình cảm, lại còn mang vợ đến tìm chính mình?!
Cô không khỏi nghĩ đến cơn ác mộng, còn tưởng rằng bởi vì chính mình tăng ca mệt mỏi nên anh ta mới có ý tốt đến thăm mình, không ngờ mở cửa ra liền bị vợ anh ta mang theo một đám người đến, không thèm phân rõ trắng đen đánh tới tấp, sau lại còn làm ra sự kiện nhục nhã kia!
Tố Tân tức khắc sôi máu, khinh miệt nói: "Mở cửa? Mở cửa làm cái gì? Hay là tưởng tôi..."
Lời còn chưa dứt, người phụ nữ bên canh Thạch Tỉnh Hàng đã không kìm nén được nữa, mắng chửi: "Được lắm, cái con tiện nhân này, ban ngày ban mặt lại dám câu dẫn chồng người khác, liêm sỉ vứt hết cho chó ăn rồi. Mau mở cửa ra, tao phải nhìn xem con hồ ly tinh mày đến tột cùng có phải có chín cái đuôi hay không..."
Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng gõ cửa dồn dập.Ồ, đúng rồi, còn có người phụ nữ này, trông khá thời tượng, mặc quần áo thời trang, đeo vàng bạc, lại không ngờ là một người không nói đạo lý như vậy.
Câu cửa miệng nói ra toàn là "tiện nhân", "hồ ly tinh", "tiểu tam", còn tưởng cô – Tố Tân hiếm lạ cái đôi giày rách đó không bằng!
Nhưng Tố Tân trong lòng thực sự rất tức giận, dù là người phụ nữ đó đúng là vợ anh ta, muốn bảo vệ quyền lợi của mình thì tốt xấu gì cũng phải biết chân tướng rõ ràng chứ. Tại sao lại cứ làm phiền toái người khác, sao không đi hỏi chính chồng của mình xem có phải anh ta cố ý giấu mình có gia đình rồi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?
"Bà mới là tiện nhân, tiện nhân kia, bà nghe rõ cho tôi, tôi không cướp chồng của ai, cũng không phải là tiểu tam. Lúc trước chính chồng bà cầu xin tôi làm bạn gái anh ta, tất cả công ty ai cũng có thể làm chứng, không tin thì bà cứ đi hỏi thoải mái. Miệng bà toàn phun ra một câu hồ ly tinh, hai câu tiện nhân, túm chặt lấy tôi không tha, lại không đi điều tra rõ rốt cuộc người đàn ông của mình tột cùng là cái đức hạnh gì, bà mới chính là một kẻ ngu xuẩn."
"Bà không có bản lĩnh quản người đàn ông của bà, lại tìm tới nữ nhân khác giương oai. Tỷ đây nói cho bà biết, nếu sớm biết đồ đàn ông khốn kiếp kia đã qua sử dụng, cái đồ hèn nhát đó, đưa cho tỷ, tỷ cũng chẳng hiếm lạ đâu. Còn chuyện câu dẫn, hừ, nếu anh ta không có cái tâm tư đen tối đó thì ai mà câu dẫn nổi chứ. Chẳng qua là đồ ngốc như bà vẫn luôn cho rằng anh ta là bảo bối, mới có thể tùy tiện đi bắt tiểu tam tiểu tứ . "
"Đủ rồi – Tố Tân, em mở cửa ra trước đã. Đem mọi chuyện nói rõ ràng là được........." Thạch Tỉnh Hàng không ngờ rằng nữ sinh đại học ngây thơ mà anh ta cho là dễ dỗ dành, sẽ không gây ra cái rắc rối lớn gì. Lần này bị vợ gọi điện tới, tưởng để vợ trút giận một chút, sự việc liền như vậy mà nhanh kết thức, không ngờ người phụ nữ này lại khiến anh ta vô cùng thất vọng.
A, mở cửa ra để nói rõ ràng sao?
Tố Tân nhớ đến ác mộng kia, khi mình mở cửa ra liền bị đánh thành bộ dạng gấu trúc. Cô không biết vì cái gì mà lại có giấc mộng như vậy, nhưng cô có thể khẳng định, hiện thực đang đi theo quỹ đạo trong giấc mộng để chứng thực cho cơn ác mộng kia. Cô có ngu mới đi mở cửa lần nữa!
Không, không, cô tuyệt đối không thể tái hiện lại cảnh tượng trong mộng một lần nữa.
Đồ đàn ông đáng chết kia...Thôi, chính mình mắt mù, tại sao lúc đó chỉ hỏi đối phương có bạn gái chưa mà quên hỏi đã có vợ chưa, cô đúng là ngờ nghệch hết chỗ nói mà!
Tiếng đập phá cửa bên ngoài càng ngày càng điên cuồng, tiếng mắng chửi càng lúc càng khó nghe, như kiểu sắp sụp luôn cả căn hộ.
Tố Tân kìm nén những hồi ức ác mộng đó, chạy vào phòng ngủ, từ trong tủ và đầu giường lấy thẻ căn cước và thẻ ngân hàng, nhét vào trong túi.
Cô xé tấm khăn trải giường, buộc thành sợi dây rồi buộc lên cửa sổ, cô sống ở tầng hai, tuy chỉ cao hơn ba mét nhưng để tránh bi kịch nhảy lầu gãy xương trên TV, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Ngay khi Tố Tân vừa chạm xuống đất, từ trên đỉnh đầu cô nghe thấy tiếng người phụ nữ hét lên: "Mau lên, con tiện nhân này chạy trốn từ cửa sổ rồi, bắt lấy con hồ ly tinh đó, túm lấy con tiểu tam chuyên dụ dỗ đàn ông, người đâu tới mau......"
Nhìn thấy kẻ đầu sỏ, đám người quản chuyện bao đồng lúc này trở nên cực kỳ hăng, Tố Tân không biết bọn họ sẽ đi ra từ nơi đó, họ chỉ tay vào cô, thậm chí còn có xu hướng xúm lại.
Chẹp, đây chính là lực lượng quần chúng.
Tố Tân không dám dừng lại chút nào, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hiện tại địch quá đông, lề mề thì người chịu tổn thất chỉ có thể là mình, cô điên cuồng lao ra khỏi đám đông.
Chạy trên đường cái, phía sau vang đến âm thanh kêu gào đánh giết, đúng lúc một chiếc xe buýt dừng lại trước mặt cô, cửa xe mở ra, Tố Tân không chút do dự nhảy lên xe.
Xe buýt bắt đầu di chuyển.
Tố Tân nghoảnh đầu nhìn lại, một đám người vừa đúng lúc vọt tới đầu con phố, hùng hổ chỉ trỏ vào chiếc xe buýt....
May mà trốn kịp thời, nếu không lại giống kết cục trong cơn ác mộng kia.
Sau một phút hoảng sợ, Tố Tân từ đầu xe đi xuống phía cuối xe, vừa vặn thừa một vị trí ngồi.
Vừa định ngồi xuống, một lá bài đỏ như máu lẳng lặng nằm trên ghế.
Tố Tân đầu tiên là giật mình, cô lo lắng nghiêng đầu nhìn lại, sau đó đi dạo quanh một vòng.
Sắc mặt cô trở nên hoảng sợ, chỗ ngồi quen thuộc, gương mặt quen thuộc, thậm chí dây đeo ba lô rơi khỏi giá hành lý giống hệt cảnh tượng trong "Ác mộng".
Tất cả những gì cô trải qua trước đây đã khẳng định tính chân thực của "cơn ác mộng", mà hiện tại, không nghĩ tới chính mình chạy trốn tùy tiện lên bừa một chiếc xe, cũng vẫn nằm trong cơn ác mộng.
Bất tri bất giác, xe đã chạy đến đường núi uốn lượn...
Tâm trí Tố Tân trở nên vô cùng khẩn trương và sợ hãi, vội vàng kêu lên: "Bác tài dừng xe, cháu muốn xuống xe, bác tài mau dừng xe..."
Lão Trần nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, có ý tốt nói: "Nơi này hoang vu quạnh quẽ, còn có chó sói hay lui tới, xuống xe cái gì, đợi lát nữa đến trấn trên tôi liền cho cô xuống."
Tố Tân khẩn trương, xách túi đứng dậy đi đến cửa xe: "Không, hiện tại cháu phải xuống xe. Bác tàu mau dừng xe, bác cứ dừng xe trước rồi nói chuyện..."
"Con nhóc này, đây là chỗ rẽ, đường lại hẹp, dừng xe sẽ xảy ra chuyện." Lão Trần rất kiên nhẫn nói lý với cô.
Tố Tân biết rõ điểm này, nhưng cô đã bị hiện thực tàn khốc nhắc nhở rằng, hàng chục người trên xe sẽ rơi xuống vách núi, và không một ai sống sót, kể cả bản thân cô. Những đoạn chân tay đứt gãy, máu tươi tanh nóng dính khắp cơ thể, vội vàng nói: "Nếu không dừng lại mới xảy ra tai nạn, tất cả mọi người trên xe chết hết, bác dừng ở đây đi..."
Lời nói của Tố Tân đã chọc giận mọi người trong xe, đây không phải là nguyền rủa họ chết trong tai nạn xe cộ sao?
Lão Trần cũng không vui, nhìn ra dáng một cô gái thanh tú tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, sao có thể nói ra câu ác độc như thế chứ. "Nói vớ vẩn gì thế, trở về chỗ ngồi mau..."
Tố Tân nhìn xe ngày càng chạy gần đến địa điểm xảy ra cơn ác mộng, càng thêm vội vàng: "Dừng xe, tôi kêu bác dừng xe bác có nghe thấy không, các người nếu không xuống xe thì để một mình tôi xuống xe..."
Cô thấy lão Trần cúi đầu một tay chống ngực căn bản là không phản ứng lời nói của cô, tức thì máu nóng lên não, xông lên đoạt tay lái, đúng lúc bi kịch đã xảy ra. Xe hơi xóc nảy một cái rồi rẽ hướng lao xuống vực sâu như trong cơn ác mộng. Địa điểm giống hệt trong cơn ác mộng, không sai một tí nào.
Xe liên tục va chạm với vách núi, người trong xe tựa như bị ném vào trong một cái máy trộn khổng lồ...
A ——
Một tiếng thét thê lương thảm thiết phá tan buổi chiều yên tĩnh vắng lặng.Với sự kích động của âm thanh, Tố Tân cuối cùng cũng tỉnh dậy, hoảng sợ trừng mắt....Không có tay chân đứt đoạn, không có nội tạng cùng máu tươi....
Thân thể còn lưu lại cảm giác tử vong, thật sự khủng bố.
Tố Tân nhìn tất thảy trước mắt, căn phòng quen thuộc, sô pha quen thuộc, còn có chén mì nóng hổi kia.
Cô phát hiện mình lại trở về lúc bắt đầu sự việc một lần nữa.
Tố Tân không còn cảm thấy rằng những gì cô đã trải qua trước đây chỉ là một cơn ác mộng không thể giải quyết, mà là – một vòng tử vong tuần hoàn!
Chỉ là vòng lặp này chỉ bao quát ranh giới thời gian giữa việc cô đang ăn mì và việc cô rơi xuống vực.
"Phanh phanh phanh ——"
Đúng lúc này tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro