Chương 64
"Cô ấy cho cậu thì cậu cứ giữ đi." Một lão binh đi tới vỗ vỗ bả vai binh lính canh gác: "Là một cô gái tốt a!"
Trong mắt ông mang theo ý cười cùng vui mừng, mặc dù có nhiều người không hiểu vì sao bọn họ lại làm lính, nhưng chỉ cần còn có những người như như cô gái đó tồn tại tâm bọn họ sẽ vẫn tràn đầy nhiệt huyết.
" Lần trước, Tiểu Trịnh theo đoàn người ra ngoài làm nhiệm vụ bị thương, dược trong căn cứ đều quý hiếm, căn bản không đến lượt chúng ta, mắt thấy đoán là hắn chắc sẽ bị tàn phế rồi... Ngày thứ hai trước cửa doanh trại bỗng nhiên đặt một đống dược phẩm, dò hỏi bọn tiểu nhị trong doanh trại thì bọn nó nói đã nhìn thấy cô gái kia đi qua chỗ đó." Lão binh nói, ánh mắt đỏ hồng, hiện tại dược phẩm trân quý như thế nào bọn họ sao không rõ, cũng không biết cô gái này từ đâu đến mà có bản lĩnh lớn như vậy, không nói một tiếng liền đem toàn bộ đồ tặng cho người khác.
" Tuần trước bệnh cũ của Lương Tử tái phát, cũng là cô ấy đưa dược qua... Khó trách bọn Tiểu Lục Tử lại thân thiết với cô ấy như vậy, tình hình cuộc sống thế này...Ai!" Một binh lính trẻ tuổi khác đi đến lắc đầu nói một câu rồi rời khỏi." Vẫn là đừng nói nữa, chúng ta trước làm xong việc đi đã."
Ngừng xe, Tần Nguyệt giúp Tuyết Triệt bê két sắt ra, cô đóng cửa sau xe lại, nhìn ra hướng cổng căn cứ phía xa, cô nhìn thấy các binh lính chia nhau chai nước khoáng mình vừa đưa, từng người tự giác chỉ uống một ngụm nhỏ sau đó truyền cho đồng đội kế tiếp.
Nhìn vẻ vui sướng cùng thỏa mãn trên mặt họ, Tần Nguyệt nhớ tới tin tức ngày hôm qua nhận được, 237 bộ binh trong lúc bảo vệ 150 người dân rút lui toàn bộ đều hy sinh, sau 3 giờ chiến đấu không một người lính nào bỏ chạy, không còn một ai sống sót, tất cả bọn họ đều chiến đấu không lùi bước , chỉ có những dân chúng được quân đội yểm trợ trong hoảng loạn chạy thoát được.
Binh lính canh gác thay đổi nhóm này đến nhóm khác, những người này sẽ có lúc phải đi chấp hành nhiệm vụ, cũng không biết đi ra ngoài còn có thể trở về hay không, Tần Nguyệt ánh mắt tối tăm, mở cửa xe ra lại ngồi vào ghế điều khiển, giả vờ là lái trở về một chuyến, trên thực tế cô thừa dịp người khác không chú ý dùng ý niệm lấy từ trong không gian một thùng chứa nước lớn màu xanh bỏ vào trong xe, may mà cốp xe khá lớn nhét đủ vừa một cái thùng dài 1m.
Tần Nguyệt vỗ vỗ A Hổ đầu nói: " Hai người bọn mày đừng hồ nháo, ngoan ngoãn đợi tao về."
Không sai, là hai, Hắc Quả Phụ ngay từ đầu đã cùng cọp răng kiếm chạy ra ngoài, chỉ là từ đầu tới cuối đều trốn trong bộ lông của cọp răng kiếm, thêm việc thân mình cọp răng kiếm có vết vằn màu đen càng khiến người khác không để ý đến nó.
A Hổ nhu thuận lên tiếng, Tần Nguyệt đem tinh hạch lúc trước trong không gian lấy ra." Cho mày, liều lượng không sai biệt lắm." Tần Nguyệt đem tinh hạch màu đỏ đưa qua, A Hổ không có há miệng ăn luôn, mà dùng miệng giữ lại đem tinh hạch đẩy qua chỗ Tần Nguyệt.
"Làm sao rồi?" Tần Nguyệt khó hiểu hỏi.
Cọp răng kiếm ngẩng đầu kêu một tiếng, lại dùng đầu đẩy qua, Tần Nguyệt suy đoán nói: "Tao giữ hộ?" Nó lắc lắc đầu, tiếp tục đẩy.
"Cho tao ?" Nhìn phản ứng dị thường của A Hổ, Tần Nguyệt thử hỏi.
Rống.
Cọp răng kiếm hài lòng gật gật đầu, ánh mắt mong chờ nhìn Tần Nguyệt.
"Thật ngoan." Tần Nguyệt sờ sờ đầu nó: "Vậy tao cũng không khách khí ." Năng lượng trong tinh hạch này đối với Tần Nguyệt đúng ra không thể tốt hơn, nhưng cô không có nghĩ giữ lại cho riêng mình, nhưng mà A Hổ đã vui vẻ cho cô, cô cũng sẽ không cự tuyệt, chung quy có thực lực mới đảm bảo sinh tồn, cô hiểu điều gì nên đặt trước điều gì nên đặt sau, hiển nhiên hiện tại không phải là lúc khách sáo.
Hắc Quả Phụ từ trước xe lấy ra một túi tinh hạch bò nửa người đến, nó gặm một viên tinh hạch một bên vung hai chân trước, cố gắng biểu đạt về sau nó có tinh hạch cũng sẽ đưa cho Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt lập tức thấy vui vẻ, cô cười nói." Tốt rồi, về sau sẽ chờ tinh hạch của mày." Thực ra chỉ là tùy tiện nuôi làm bạn, không nghĩ đến giữa bọn họ lại xuất phát chân tình, Tần Nguyệt trong lòng nghĩ, như vậy về sau ít nhất sẽ không cô đơn nữa.
Dừng xe, Tần Nguyệt gọi 2 tiểu binh đến hỗ trợ đem thùng nước xuống, bọn họ rất nhiệt tình, khuôn mặt thuần phác chất đầy ý cười. Sau khi chuyển xong, 2 tiểu binh kia còn vò đầu hớn hở nói nếu có việc gì thì không cần khách khí, cứ việc gọi bọn họ.
"Nếu cần sẽ không khách khí ." Tần Nguyệt gật đầu đáp, tiếp đến cô chỉ vào thùng:" Trong nhà còn rất nhiều nước, đây là phần thưởng mới vừa rồi làm nhiệm vụ, các anh cầm rồi phân đi."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt hai binh lính cứng đờ, bọn họ không chắc đối với sự tình trong căn cứ toàn bộ rõ ràng, nhưng tuyệt đối biết nhiệm vụ cho một người sẽ không có phần thưởng lớn như vậy." Cái này, chúng tôi không thể nhận được."
Tần Nguyệt bật cười: "Không phải cho hai người , cầm lấy đi, quân đội cũng đã từng cứu tôi một mạng ." Không chỉ một lần cứu cô mà kiếp trước nếu không có những quân nhân này, cô đã sớm chết rồi.
"Chúng tôi biết, nhưng là..." Người lính kia muốn giải thích gì đó.
" Không có nhưng là, trước kia thời điểm xây dựng đất nước, ngoại quốc xâm lược, khi động đất, sóng thần đột kích mọi người đều là xông lên đầu tiên, thật vất vả hòa bình, các cậu luôn ở phía trước canh giữ tổ quốc, hiện tại tận thế đến, các cậu cũng chắn ở phía trước..." Tần Nguyệt cười cười, "Cứ như vậy đi, tôi đi trước ."
Tận thế đến, mọi thứ bị phá vỡ, đất rung núi lở, nếu nói điều không thay đổi chỉ có những quân nhân này mà thôi.
Tần Nguyệt không hâm mộ quan lớn, không tin thần linh, nhưng chính mình lại kính nể những con người này. Có lẽ bên trong bọn họ cũng có bại hoại, cũng có sâu mọt, nhưng hơn hết là vì sự hy sinh của những anh hùng vô danh ấy.
Không có tên, không có mộ phần, cũng không ai thương tiếc, đại đa số những người đó phơi thây ngoài hoang dã thậm chí hài cốt cũng không còn, rất nhiều người đều không biết đến sự hy sinh, thắng lợi thuộc về bọn họ, thường thường công lao sẽ không được tính cho họ nhưng những người này chính là như vậy, khiến Tần Nguyệt tâm sinh kính nể, kính nể tầng lớp binh lính dưới cùng này.
"Cám ơn." Một binh lính trên cánh tay có vết sẹo do đao nhẹ giọng nói, hắn tuy đã nhịn xuống nhưng ánh mắt vẫn lộ ra chút do dự." Đi thôi, chúng ta mang cái này về, để cho các anh em cao hứng một trận."
" Được, tốt, tốt." Binh lính trẻ tuổi thấp lùn đã có chút nghẹn ngào đáp.
Mỗi lần làm nhiệm vụ trong trở về căn cứ đều sẽ xuất hiện một ít biến hóa, phía trước coi bộ tương đối náo nhiệt, một đám người vây quanh một chỗ cũng không biết là đang làm gì, Tần Nguyệt nghĩ sẽ đi đường vòng, bên kia nhìn qua liền biết không phải chuyện tốt đẹp gì, hình như một đám nam nhân đang khi dễ một đứa nhỏ.
"Cô không nghĩ qua xem sao?"
Bên tai truyền tới một giọng nói của một người, Tần Nguyệt quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông bộ dáng khổ cực đứng bên cạnh mình cười híp mắt nhìn.
Hắn mặc một bộ quần áo rách đầu đội mũ rơm, cả người toát ra cảm giác rất tùy tiện, nhưng không khiến người khác chán ghét, phảng phất như hắn sinh ra đã như vậy.
Thanh Lạc phất phất tay trước mặt Tần Nguyệt, cười xấu xa:" Như thế nào, sao lại ngây người vậy, xem ra tôi cũng có chút mị lực a ."
"Cho xin, đại thúc, nếu muốn dụ dỗ các em gái thì tốt xấu nên cầm theo mấy khối thịt hay tinh hạch gì gì đó, phụ nữ bây giờ đều thực dụng cả." Tần Nguyệt liếc xéo hắn nói: "Chẳng lẽ anh cho rằng mị lực có thể đem so với một miếng ba chỉ lớn hay sao?"
"Sách sách sách, xem cô nói đi, đại thúc này muốn đi ra ngoài kiếm tìm chân ái không được hay sao?" Thanh Lạc vẻ mặt vô cùng đau đớn nhìn Tần Nguyệt nói.
"Đại thúc lạc hậu rồi ." Tần Nguyệt rõ ràng nói: "Phải nhớ phù hợp với thời đại a, cái gọi là chân ái, anh cho tôi cân thử xem được bao nhiêu trọng lượng."
"Xem cái người này nói chuyện ác độc ." Thanh Lạc lúc này mới thu lại vẻ đùa giỡn." Nghiêm túc mà nói, đứa trẻ đằng trước cô có cứu hay không?"
"Không cứu."
"Ai, tôi nói cô đừng vội cự tuyệt a, tôi biết cô có bản lĩnh, cho đại thúc già nua này một chút mặt mũi được hay không?" Thanh Lạc thấy người muốn đi thì vội vàng ngăn lại.
"Anh quen sao?" Tần Nguyệt hỏi.
"Tàm tạm đi, đứa nhỏ này cũng là số khổ a..." Thanh Lạc còn chưa có cảm thán xong liền bị Tần Nguyệt cắt đứt, "Được, đầu năm nay ai mà không khổ, anh biết nó thì sao không tự mình đi cứu?"
"Này, đây không phải là không có biện pháp hay sao?" Thanh Lạc vẻ mặt đau khổ nói: "Khoảng thời gian trước mới vừa đắc tội với một tên cấp trên, lần này lại đụng vào, sợ là không thể lăn lộn tiếp ở căn cứ, cô cũng biết đấy, nếu không ở trong căn cứ... Sớm hay muộn cũng sẽ chết không toàn thây."
Tần Nguyệt nghĩ, từng địa phương đều có quy tắc ngầm, lực lượng yếu liền không muốn đối đầu với thế lực cường đại. Bất quá Tần Nguyệt vẫn nghĩ sẽ không xen vào chuyện của người khác, chung quy quản được nhất thời cũng không quản được mãi mãi, cả đời cô cũng không có khả năng quản được.
"Yêu, con thú biến dị này không tồi nha!"
Một tiếng ca ngợi không có ý tốt thình lình truyền tới, Tần Nguyệt đang muốn rời đi thì nhìn thấy một gã đàn ông khỏe mạnh trẻ tuổi hướng chỗ cô đi tới, theo đường hắn đi, những người chung quanh tản ra hai bên nhường đường cho hắn.
"Cô ra giá đi, tôi muốn mua con này." Người trẻ tuổi dừng trước mặt Tần Nguyệt, vẻ mặt khinh mạn, theo phía sau có năm sáu tên to cao cơ bắp.
Người trẻ tuổi đối với cọp răng kiếm càng nhìn càng thích, con chó biến dị anh trai hắn đưa cho lần trước giờ nháy mắt đã bị hắn ném ra sau đầu, hắn cảm thấy, là đàn ông thì phải có một con thú biến dị uy vũ hùng tráng như vậy, con chó kia thì có gì hay, căn bản không xứng với thân phận của hắn. Lập tức mắt hắn lóe sáng tính đem cọp răng kiếm khiêng về nhà, cũng không thèm quản đến tiểu tử vừa đụng vào hắn nữa.
"Không bán." Tần Nguyệt cự tuyệt nói.
Đột nhiên bị cự tuyệt, người trẻ tuổi có chút nổi giận, "Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt!" Hắn dứt lời, thủ hạ liền nghĩ xông tới cướp đoạt, cọp răng kiếm khinh thường liếc mắt bọn chúng, kẻ nào dám tiến lên, nó lập tức mở một miệng máu hướng tới bọn hắn rống một tiếng, khiến bọn chúng lui lại mấy bước rồi mới ngạo mạn bước thong thả đến bên cạnh Tần Nguyệt.
Nhìn thấy mấy người mình mang theo quá kém cỏi, người trẻ tuổi tiến lên vài bước chỉ một tên cơ bắp quát." Mẹ nó, sợ cái gì, ông đây ngày thường cho các người ăn không chắc!" Hắn lại hướng vài người khác hô:" Tiến lên, mau tiến lên! Chỉ là một con đàn bà nuôi sủng vật cũng khiến bọn mày sợ đến như vậy hay sao, cẩn thận ông cho bọn mày lĩnh đủ...Mấy người đều lên hết cho tao, mẹ nó, chẳng nhẽ không tin ông không lấy được một con thú."
Tần Nguyệt đứng ở một bên cười lạnh, cũng không ngăn cản, có người muốn chết muốn ngăn cũng không được, trên đời luôn có vài kẻ thích hướng thú ngoài miệng chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro