Chương 63
Nghe được một tiếng rống quen thuộc, Tần Nguyệt đem xe dừng lại, đi xuống.
"Làm sao vậy?" Tuyết Triệt mở mắt hỏi.
"Không có việc gì, cậu tiếp tục ngủ đi." Tần Nguyệt đóng cửa xe, đi ra ngoài, âm thanh vừa rồi không sai, chính là cái tên gia hỏa cô nuôi từ lâu, chẳng nhẽ nó chạy tới đây?
Mang theo nghi hoặc, Tần Nguyệt rất nhanh nhìn xuống con dốc phía dưới có hai con thú đang chiến đấu, giằng co với A Hổ cũng là một con thú biến dị, so với A Hổ lớn gần gấp đôi, ước chừng cao hơn hai mét, nhìn qua cường tráng uy vũ, mao sắc kéo từ bắc xuống nam từ màu vàng dần thay đổi sang màu hồng, một thân hoàng mao mang theo những vệt hằn màu đen, có cái dài có cái ngắn.
Xem ra đây là hổ biến dị, giờ phút này nó đã thương tích chất chồng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm A Hổ, , duỗi đầu lưỡi rắc rắc thở phì phò. Tần Nguyệt nhìn sang bên cạnh có đứng vài người, hiển nhiên muốn lợi dụng ngư ông đắc lợi, Tần Nguyệt nhìn xem địa hình, trở lại xe lái đi.
Bên kia cuộc chiến cũng gần kết thúc, Tần Nguyệt đoán A Hổ không cần vài phút cũng có thể tự mình giải quyết.
Trên thực tế diễn ra giống như suy đoán của Tần Nguyệt, tại thời điểm con hổ biến dị nhảy lên hướng tới cọp răng kiếm, con cọp răng kiếm nghiêng mình nhảy qua, căn ngược lại con hổ biến dị, lập tức cắn đứt khí quản, chấm dứt mạng sống của nó.
Bạch Vi Lan là người đầu tiên chú ý có xe đến, cô lôi kéo Dương Thế Trạch, nhắc nhở hắn chớ để kẻ khác chiếm được. Dương Thế Trạch gật đầu, âm thầm hạ mệnh lệnh đội viên đề phòng.
Tần Nguyệt cho xe dừng cách bọn họ không xa, cô nhìn đến nhóm người kia lại không ngờ nhìn thấy kẻ không muốn gặp, cô nguy hiểm nheo mắt lúc này mới mở cửa xe đi xuống.
Rống.
Cọp răng kiếm ngửi được mùi vị yêu thích rống lên một tiếng, nó nhàn tản sung sướng quẫy đuôi, dùng móng vuốt lấy từ óc con hổ biến dị một viên tinh hạch màu đỏ.
Không sai, đây chính là một biến dị hổ hệ hỏa, nguyên bản cũng lợi hại, gặp phải cọp răng kiếm thì bị tiêu hao dị năng, trở thành bữa cơm cho nó. Nếu con hổ biến dị này còn sống nhất định là muốn ủy khuất rơi lệ đầy mặt, nhóm người kia theo nó nửa tháng không hạ được nó, tại thời điểm nó đang tiêu dao đắc ý hống hách thì lại chết dưới chính tay đồng loại.
Bạch Vi Lan cùng Dương Thế Trạch đề phòng nhìn Tần Nguyệt, mặt khác 5 người bên kia chia nhau ra phòng ngừa con cọp răng kiếm mang tinh hạch chạy mất. Tuy rằng đánh không lại nó nhưng nửa đường có thể lao ra cướp, nghĩ đến hai viên tinh hạch biến dị cao cấp trong suốt, bọn họ cũng muốn cược một phen.
"Đại ca động tác nhanh một chút, đừng để con cọp này chạy mất." Một dị năng giả hệ thổ khống chế bùn đất tạo thành một cái nhà giam muốn vây khốn cọp răng kiếm lại bị nó trong nháy mắt chụp tan.
Tần Nguyệt ung dung tựa vào trên xe quan sát, một nhóm người dị năng cấp 1 cấp 2 cũng muốn xử lý cọp răng kiếm, thật là tối qua ngủ quá nhiều mà nằm mộng đấy chứ.
Bạch Vi Lan thấy Tần Nguyệt không có ý động thủ, lập tức không nghĩ nữa mà phối hợp với đồng đội phóng băng tiễn công kích. Tần Nguyệt kinh ngạc nhướn mi, kiếp trước Bạch Vi Lan không có thức tỉnh bất kì dị năng gì, kiếp này lại thức tỉnh dị năng hệ băng, vận khí tốt của người này khó có thể ngăn chặn được a.
Nhìn tình hình chiến đấu bên kia, Tần Nguyệt mới chân chính ý thức được tương lai đã có sự thay đổi. Bất quá, hiện tại cô muốn sống thật lâu, cần dùng thủ đoạn để có thể sống càng lâu càng tốt.
"Mau tránh ra!"
Tiếng nói của đội trưởng vang lên bên tai, dị năng gia hệ thổ Khổng Lam Thanh không kịp phán đoán tình hình, chỉ biết có nguy hiểm, hắn né thân chật vật lăn một vòng trên mặt đất, móng vuốt của con cọp răng kiếm xoẹt qua trên lưng của hắn, nhất thời máu bắn tung tóe lên không trung, hắn thét lớn một tiếng, dựa vào sự yểm trợ của Bạch Vi Lan mà rút lui khỏi khu vực nguy hiểm.
"Lỗ Toàn, tôi sẽ thu hút sự chú ý của nó, anh tiến lên giải quyết nó đi." Bạch Vi Lan nói.
"Được." Lỗ toàn đáp.
Thời điểm hai người kia nói chuyện hoàn toàn không chú ý đến thần sắc khinh bỉ lóe lên trong mắt con cọp răng kiếm, nó một bên chiến đấu với những kẻ muốn cướp đoạt kia, một bên bộ dáng lại giả vờ bị thu hút sự chú ý.
Cơ hội tốt!
Dương Thế Trạch ở một bên phát ra lôi điện dị năng, Lỗ Toàn thừa dịp cọp răng kiếm không để ý đến hắn, cầm một cây đao toàn thân kim hóa vọt qua.
Rống!
Cọp răng kiếm đột nhiên buông tha sự công kích của những người khác, xoay người cắn một nhát lên vai Lỗ Toàn, máu tươi chảy ra, Lỗ Toàn kinh ngạc trừng mắt, nếu không phải hắn nhanh chân tránh đi, một ngụm vừa nãy chính là cắn trên cổ hắn. Cho dù như vậy, con cọp răng kiếm tựa hồ ghét bỏ lắc đầu đem hắn quăng ra ngoài, không thể giãy dụa, Lỗ Toàn hận không thể khiến con cọp răng kiếm ngay lập tức nhả ra. Từ mặt đất đứng lên, hắn che lại vết thương trên cổ ra hiệu đồng đội lùi về phía sau.
"Này con quái vật này có biến hóa! Nó quá thông minh?" Cô gái tóc đỏ hiển nhiên bị sự hung hãn của cọp răng kiếm dọa sợ, không dám tới gần. Bên cạnh cô vẫn còn một dị năng giả hệ kim Trương Hoài không dấu vết lui về phía sau, nguyên bản hắn định tiếp ứng Lỗ Toàn nhưng con cọp răng kiếm dường như nhìn thấu kế hoạch của bọn họ, ánh mắt hung ác hướng hắn cảnh cáo.
Nhận thấy được suy nghĩ của những người kia, cọp răng kiếm dương dương tự đắc đem móng vuốt dời đi, mang tinh hạch đặt dưới chân, uy phong lẫm liệt nhìn bọn họ.
"Lui ra phía sau!"
Con cọp răng kiếm này thật lợi hại, trong vài phút ngắn ngủi bọn họ đã có mấy người bị thương. Bạch Vi Lan rất nhanh ý thức được chỉ trông chờ vào vài người bọn họ căn bản là bắt không được con cọp răng kiếm này, cô ta quay đầu nhìn về phía Tần Nguyệt nói: "Nguyệt Nguyệt, mau tới đây hỗ trợ, chúng ta lấy nó xuống!"
Tâm tình của bản thân cảm thấy cũng không tồi a, Tần Nguyệt lắc đầu nói." Mấy người tự xử đi."
Nói thì rất dễ nghe, cô động thủ thì tinh hạch chia như thế nào? Đối phương 7 người, cô chỉ có một, cho dù thật sự lấy được thì bất quá cũng sẽ đưa cho cô tinh hạch sơ cấp hay đồ vật để bồi thường mà thôi.
"Em sao có thể như vậy, liền tới giúp một tay đi, bọn chị truy lùng con hổ biến dị kia đã rất lâu rồi." Bạch Vi Lan vừa nhìn chăm chú cọp răng kiếm vừa nói:" Nhanh lên, coi như chị nợ em một cái nhân tình."
"A, nhân tình của chị cũng đáng giá sao?" Tần Nguyệt cười nói: "Con cọp răng kiếm này thật sự lợi hại, các người tự đánh đi."
Trước mặt đồng đội lại bị Tần Nguyệt không chút khách khí châm chọc, Bạch Vi Lan mặt trở nên khó coi, nhưng lại nghe được tiếng gầm rú hưng phấn của cọp răng kiếm phát ra, nó vừa mở miệng, tinh hạch liền rơi xuống mặt đất, một dị năng giả biến dị nhân cơ hội tưởng có thể cướp đi, lại bị cọp răng kiếm một vuốt vỗ lên trên đầu.
Cọp răng kiếm một cước đạp trên người tên dị năng giả biến dị này, sau đó đặt mông ngồi lên người đó, ánh mắt lộ ra tia thỏa mãn cùng khinh bỉ.
Tê.
Cái này mọi người đều thấy rất rõ ràng, con cọp răng kiếm biến dị này rõ là đã thành tinh!
Nhìn biểu tình khiếp đảm của đám người kia, cảm thấy chơi không thú vị nữa, nó từ trên người nọ đứng lên, bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo ngậm tinh hạch hướng tới chỗ Tần Nguyệt.
Nó không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, vươn đầu hướng tay Tần Nguyệt dựa vào cọ cọ, há miệng đưa cho cô viên tinh hạch màu đỏ. So với sát khí ngập tràn tứ phương vừa rồi, lúc này cọp răng kiếm giống như một con mèo nuôi yếu ớt mềm mại.
Mắt Bạch Vi Lan sáng lên, nói với Tần Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, nó là do em nuôi ?"
Giả bộ không phát hiện thần sắc mừng mỡ trên mặt Bạch Vi Lan, Tần Nguyệt lấy viên tinh hạch từ trong miệng A Hổ cất đi."Cũng tính là như vậy, nó hiện tại ở với tôi."
"Nguyệt Nguyệt, như vậy còn không phải là em nuôi sao." Bạch Vi Lan mang vẻ trách cứ nói: "Em như thế nào không nói sớm, thật không có trách nhiệm gì cả, hại bọn chị bị thương bao nhiêu người a."
Tần Nguyệt liếc mắt nhìn Bạch Vi Lan, không nói gì.
Bạch Vi Lan trong lòng chợt có dự cảm không tốt, nhưng cô ta vẫn là nói tiếp: " Viên tinh hạch màu đỏ kia có thể đưa cho chị được không? Bọn chị dùng vật tư đổi cho em."
"Tôi không thiếu vật tư." Tần Nguyệt thẳng thắn cự tuyệt.
"Nguyệt Nguyệt!" Bạch Vi Lan nóng nảy, viên tinh hạch màu đỏ này dù đưa cho cô ta hay Dương Thế Trạch, bọn họ đều có thể thăng lên một cấp." Em so với trước kia không phải loại người này a."
Tần Nguyệt nhìn bộ dáng thần kinh của Bạch Vi Lan:" Nếu không có việc gì, tôi đi trước."
"Không được đi!" Cô gái tóc hồng kêu lên." Để tinh hạch lại, nếu không đừng nghĩ sẽ đi được!"
" Các người không có việc gì làm sao?" Tần Nguyệt nhướn mày khinh thường." Cả nhóm nhiều người như vậy cũng đánh không lại A Hổ, hiện tại cảm thấy có thể đánh thắng hai người chúng tôi sao?" Ngón tay cô kết thành một tia hắc hỏa bắn qua, hắc hỏa trong chớp mắt đốt rụi bộ tóc màu hồng của cô gái kia.
"A ——" Cô ta che đầu trọc thét lên.
Tần Nguyệt nhìn Bạch Vi Lan đang muốn tiến lên nói chuyện, ánh mắt cảnh cáo, rồi mở cửa đằng sau xe để cọp răng kiếm tiến vào." A Hổ chơi cũng đủ rồi, nếu không có việc gì tôi đi trước." Dứt lời, cô liền lái xe rời đi, qua gương xe nhìn sắc mặt khó coi của Bạch Vi Lan hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tiếp.
"Cô không phải biết cô ta sao?" Dương Thế Trạch hỏi.
Vừa rồi thời điểm hắn tưởng có thể tiến lên động thủ thì đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm lắc lư ở cổ của hắn, giống như hắn chỉ cần di chuyển sẽ bị tiêu diệt ngay thức thì, lúc này mới nghẹn khuất nhìn theo cái người đã lái xe rời đi.
Bạch Vi Lan thực không cam lòng nhìn xe rời đi, nhưng mà rốt cuộc không dám ngăn trở, "Cô ta là... Cũng không phải rất quen thuộc, quan hệ bình thường." Vốn định nói ra hai chữ em gái thì bị cô ta nuốt xuống, Bạch Vi Lan theo bản năng không muốn người khác biết đến sự tồn tại của Tần Nguyệt, nhất là không thể để tin tức truyền đến Tần gia.
Một đường coi như thuận lợi, chờ đến căn cứ, Tần Nguyệt không cần gọi, cái người xem hết trò hay lại ngủ Tuyết Triệt cũng đã tỉnh.
"Cô đã trở về rồi." Binh lính canh gác hướng tới Tần Nguyệt thiện ý mỉm cười nói.
" Phải, vừa mới làm xong nhiệm vụ." Tần Nguyệt mỉm cười, đem thẻ chứng minh trong căn cứ đưa qua. Người nọ tùy tiện nhìn thoáng rồi trả lại, không phải là hắn qua loa, mà là bọn họ đối với Tần Nguyệt cũng quen mặt, căn bản không cần xem, tựa như dị năng giả thực sự sẽ không xuất hiện tình huống lây nhiễm hay trốn thuế, không nhất thiết phải làm giả thẻ chứng minh.
"Được rồi, có thể đi vào." Binh lính canh gác nói.
"Cái này cho anh." Tần Nguyệt từ trong cửa kính xe đưa ra một chai nước khoáng.
"Không cần, cái này tôi không thể nhận được." Người binh lính kia mặt biểu lộ vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, hắn liếm liếm đôi môi khô, ánh mắt dứt khoát đem sự hấp dẫn của dòng nước trong veo phản chiếu ánh mặt trời lóng lánh bên trong chai nước khoáng rời đi.
"Căn cứ hiện tại không phải thiếu nước sao?" Tần Nguyệt nhíu mày.
" Phải, số nước có thể uống ở đầu nguồn diện tích đã bị giảm, trong căn cứ kêu gọi dị năng giả hệ thủy tạo nước, bất quá hiệu quả không cao lắm, nước dùng để uống giá cả vẫn còn rất cao, loại này tuy không có mùi lạ nhưng đối với nước khoáng mà nói khác một trời một vực." Binh lính canh gác nói, bọn họ ban đầu cũng bị yêu cầu phải tiết kiệm nước, đối với điều này rất là rõ ràng. Hiện tại có rất nhiều binh lính đều giữ ở trong nhà, vốn là tính chút ít nước đó đem cho người nhà dùng trước.
" Thôi được, tôi đi vào trước, anh bận rộn rồi." Tần Nguyệt ném chai nước khoáng chẩn xác rơi vào lòng hắn, cười nói:" Tôi không thiếu nước, cái này anh cứ cầm, không cần liền vứt đi, tôi đi đây." Người binh lính kia một hồi không phản ứng kịp, đối với hướng Tần Nguyệt lái xe đi trận trọng hành quân lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro