Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Nhận thấy được ánh mắt của Tần Nguyệt , Tuyết Triệt xòe tay nói: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết, trên nhiệm vụ chỉ nói đi vào văn phòng, đem cái két sắt bên trong ra ngoài thôi."

Đương nhiên, nhiệm vụ là do hắn tự nhận lấy, mà hắn còn cố ý chỉ ra càng nguy hiểm càng tốt, bất quá hắn cũng sẽ không nói chuyện này ra. Tuyết Triệt đem tay đặt trên mắt, dõi nhìn ra xa, "Nhìn qua rất là nguy hiểm a ."

Cái người này! Tần Nguyệt nhịn , cuối cùng cũng quyết định không xuống tay với Tuyết Triệt.

"Đi thôi, đi vào nhìn một cái." Cô dẫn đầu đi rồi mở cửa ra , để phòng ngừa bản thân sẽ thực sự không nhịn được mà đem cái tên tinh anh tương lai của nhân loại này bóp chết từ trong nôi.

Không gian bên trong yên tĩnh đến u ám, theo tiếng mở cửa vang lên, trong bóng tối một đôi mắt tàn bạo màu vàng như đồng mở to ra.

Một cái bóng màu đen từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, không nhiều ánh sáng cho lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên mặt nó làn da hư thối cơ hồ đã muốn rơi xuống hết, chân trước so với chân sau ngắn hơn, nhưng móng vuốt bên trên lại rất dài rất sắc bén.

Đầu nó rất lớn, răng nanh bén nhọn trần trụi lộ ra bên ngoài, đầu lưỡi có xước mang rô vung trong không khí rồi thu lại trong miệng.

Mới bước một bước vào nhà xưởng, Tần Nguyệt sâu sắc nhận ra không khí xung quanh có sự biến hóa rất nhỏ, cô cúi đầu, đưa mắt nhìn lướt qua mặt đất, phát hiện hạt cát nhỏ bên dưới nhảy lên.

"Có cái gì đó đã tới đây." Tần Nguyệt lạnh giọng nói.

Đối với một nơi không bình thường như vậy Tuyết Triệt cũng đã sớm chú ý đến , ánh mắt nghiêm túc dò xét bốn phía, nhìn chằm vào chỗ tối trước mặt.

Phanh ——

Cánh cửa tận cùng trong gian phòng đột ngột bị phá nát, một cái móng vuốt từ bên trong thò ra, tiếp đó là một thân ảnh cường tráng khổng lồ thong thả đi ra, sàn nhà theo mỗi bước nặng nề của nó không khỏi chấn động đôi chút.

Đây là bò sát giả đã tiến hóa —— liếm thực giả!

Từ khí tức tỏa ra trên người nó, Tần Nguyệt dễ dàng đoán được con quái vật này nguy hiểm đến mức nào, cô lùi về phía sau, tại một gian phòng nhỏ hẹp mà đấu với liếm thực giả thì thật khó chống đỡ nổi:"Chúng ta đi ra ngoài trước."

"Được." Tuyết Triệt nghiêm túc gật gật đầu, tình hình hiện tại nguy hiểm vượt quá dự tính của hắn, nếu không cẩn thận thì tính mạng cũng khó giữ.

Hai người nhìn chăm chú vào liếm thực giả rồi chậm rãi lui về phía sau, con liếm thực giả kia đã sớm phát hiện con mồi ở bên ngoài, làm sao dễ dàng thả người đi, chỉ thấy nó rống lên một tiếng liền gia tăng tốc độ hướng hai người Tần Nguyệt vọt tới.

Tần Nguyệt dù sao cũng là dị năng giả cấp 3, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng không quá bối rối, thả ra một cái hỏa cầu rồi lôi kéo Tuyết Triệt chạy ra ngoài. Bọn họ vừa chạy ra đến cổng không bao lâu chợt nghe tiếng cửa sắt vỡ vụn.

Sức mạnh rất lớn!

Tần Nguyệt cùng Tuyết Triệt tách ra đứng sang hai bên, liếm thực giả sau khi phá vỡ cổng thì dùng đuôi quất một cái đánh nát vách tường, từ trong tro bụi đi ra, tựa như một vị vương giả đi tuần trên lãnh địa của mình gặp một kẻ nhỏ yếu chỉ cần vuốt móng một cái cũng có thể tiêu diệt được, không hề sợ con mồi chạy thoát.

Bởi vì Tần Nguyệt ra tay công kích liếm thực giả trước, ánh mắt nó di chuyển qua hai người, cuối cùng khóa chặt lên người Tần Nguyệt, thân ảnh khổng lồ nhanh chóng xông đến. Tần Nguyệt lưu loát trốn sang bên cạnh, tro bụi bay lên, bộ móng vuốt sắc bén của liếm thực giả tạo thành 5 vết hằn sâu trên mặt đất.

Tần Nguyệt liếc nhìn nơi bị liếm thực giả cào cũng suy đoán được phần nào sức mạnh của nó, này nếu không cẩn thận bị nó chộp được, phỏng chừng dị năng giả hệ kim cấp 1 cũng sẽ bị phế đi. Cô tự nhận thân thể mình so với dị năng giả hệ kim thì độ cứng chưa bằng, ánh mắt Tần Nguyệt tối đi, càng thêm nghiêm túc phòng vệ.

Mắt thấy liếm thực giả vọt tới, Tần Nguyệt nhanh chóng ngưng kết 3 cái hắc hỏa quanh thân, đây là kỹ năng khám phá ra khi cô thăng lên cấp 3, hỏa cầu có thể đặt trong phạm vi tùy ý gần thân thể, cũng có thể trực tiếp dùng ý niệm khống chế vị trí của chúng, vừa có thể công kích lại có thể phòng vệ.

Liếm thực giả càng ngày càng gần, Tần Nguyệt mặt lạnh ném một hắc hỏa ra, nó tránh được, cô lại ném 2 cái đi, một hắc hỏa rơi vào khoảng không, một cái đập trúng đầu của liếm thực giả, nó phát một tiếng rống thống khổ, điên cuồng dùng móng vuốt vỗ đầu.

Bị một phen đốt cháy, trên đầu nó thịt thối bị cháy xén một mảng, lộ ra màu trắng của đầu lâu u ám đáng sợ. Sau khi diệt hắc hỏa, liếm thực giả tức giận quật đuôi, ánh mắt lóe hung quang, ngửa đầu hóp bụng nhe răng.

"Cậu vẫn sẽ tính đứng xem náo nhiệt đấy hả?" Tần Nguyệt hỏi Tuyết Triệt.

"Sẽ là như thế nào?" Tuyết Triệt ánh mắt vừa động, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo vẻ hoạt bát, hai tay hắn vừa động, tứ chi liếm thực giả nhất thời cứng lại :" Xem xem tay chân tôi nhỏ bé thế này cũng không giúp được cái gì, cô không muốn bị khinh thường thì liền xông lên đi."

"Xông lên cái đầu ngươi!"

Nói như vậy, nhưng tại thời khắc động tác của liếm thực giả bị khống chế, Tần Nguyệt theo phản xạ có điều kiện, hai chân nhảy lên hướng giữa không trung, thong thả xông đến trên lưng liếm thực giả, đem 3 hắc hỏa quanh thân tụ lại một chỗ, một tay bắt lấy hắc hỏa dùng sức ấn xuống đầu liếm sức giả!

"Rống!"

Đau đớn khiến liếm thực giả kịch liệt vùng vẫy, Tần Nguyệt nương theo tần suất lay động của nó đem mình quăng ra ngoài, sau khi chạm đất đứng lên, cô lấy súng từ bên hông ra, đối với liếm thực giả bắn vài nhát.

Bang bang bang!

Viên đạn từ họng súng không ngừng bắn ra, một con mắt liếm thực giả đã bị bắn hạ, nhưng nó cũng không cho Tần Nguyệt cơ hội bắn nốt con mắt kia, giống như trước khi chết đột nhiên tỉnh ngộ, nó bỏ qua rống giận, nhảy thân mình lên hướng móng vuốt tới chỗ Tần Nguyệt.

Vách tường phía sau Tần Nguyệt bịmột trảo kia nhanh chóng sụp đổ, Tần Nguyệt nhanh chóng chạy ra nhưng vẫn khó tránh bị một ít đá vụn va trúng, cô nhìn sang Tuyết Triệt, người này rất nhanh hiểu suy nghĩ của Tần Nguyệt, gật đầu.

Giống như vừa rồi, Tuyết Triêt phụ trách phong tỏa hành động của liếm thực giả, còn Tần Nguyệt phụ trách công kích.

Đèn nén âm thanh đau đớn, liếm thực giả lúc này không thể đem Tần Nguyệt từ trên người ném xuống mà bị hắc hỏa của Tần Nguyệt trực tiếp đốt trụi sọ, nó đấu tranh một phen, cuối cùng phịch một tiếng ngã xuống mặt đất bất động.

Tần Nguyệt lãnh khốc cho tay vào đầu nó, lấy ra tinh hạch, "Cái này, chia sao đây?"

"Liếm thực giả là do cô xử lý, cho cô đi." Tuyết Triệt có chút thú vị quan sát cảnh Tần Nguyệt mặt không đổi sắc từ trong óc liếm thực giả đào ra tinh hạch, tay cô đi xuống còn lẫn chút máu thịt của cái xác, thực sự không ngờ một cô gái ánh mắt luôn thanh lãnh lại đối tinh hạch yêu thích như vậy.

Một nữ nhân bạo lực như này a, Tuyết Triệt vô lương tâm suy đoán, phỏng chừng sau này ai muốn kết hôn với cô thì chắc phải đưa đến một thùng tinh hạch làm sính lễ.

Bất quá, làm đồng đội hiển nhiên là đủ tư cách, Tuyết Triệt hài lòng cười cười, trong thời khác nguy hiểm không vứt bỏ đồng đội chứng tỏ nhân phẩm người này không tồi, có thể giết liếm thực giả chứng minh năng lực đủ mạnh, phải phù hợp với hai yêu cầu trên hắn mới suy xét trở thành đồng đội, hiển nhiên là cô phù hợp.

"Được." Tần Nguyệt vẫy vẫy tay, đem tinh hạch vừa thu lại, nói: "Đối với cậu tôi cũng không cần phải khách khí." Đều đã tận thế, khách khí có thể đổi lấy tinh hạch hay sao?

Một người hào phóng như vậy, chắc chắn là một đồng đội tốt, Tần Nguyệt dùng cát xát xát vào tay." Cậu đi vào trước đi, bên trong không còn nguy hiểm nữa, rôi dọn dẹp một chút."

"Được."

Tuyết Triệt thích sạch sẽ cũng không nguyện ở nơi này ngây ngốc, hắn cất bước vào trong nhà xưởng, qua vài phút, một trận âm thanh bùm bùm vang lên, Tuyết Triệt từ bên trong ôm một cái két sắt cao bằng người đi ra.

Tần Nguyệt nhìn bộ dáng nhi đồng của Tuyết Triệt, trong tay ôm một cái két sắt cao bằng cả người  bỗng nhiên có cảm giác bản thân đang khi dễ một đứa nhỏ, bất quá cô rất nhanh lắc đầu, trẻ nhỏ cái rắm, nhà ai mà có đứa con như hắn chính là tai họa a!

"Đang nghĩ cái gì vậy?" Tuyết Triệt đem két sắt đặt xuống đất, bắn lên tung tóe một tầng bụi.

"Không có việc gì, câu đợi ở đây đi tôi lái xe tới." Tần Nguyệt nói.

"Uh."

Hai người phối hợp với nhau rất tốt, Tần Nguyệt lái xe lại sau đó Tuyết Triệt đem két sắt nhét vào đằng sau xe, hắn vỗ vỗ tay nhỏ, mở cửa xe ngồi tại ghế lái phụ, "Đi thôi."

Phong cảnh ven đường vẫn vô vị như vậy, Tần Nguyệt nghiêm túc điều khiển chiếc xe, trên đường dần dần có tiếng rống của tang thi, cô nghĩ sau khi liếm thực giả bị giết địa bàn này rất nhanh sẽ có chủ nhân mới.

" Lần hợp tác này không tồi, tôi nghĩ chúng ta có thể thử tổ đội." Tuyết Triệt nói.

"Tôi hiểu." Tần Nguyệt bên miệng khó lộ ra tươi cười, hi vọng cái người này mỗi lần đều có thể hào phóng như vậy.

Đi được một nửa lộ trình, đường phía trước bỗng nhiên bị rất nhiều cây cối chặn lại, Tần Nguyệt nhướn mày, nháy mắt nghĩ tới nhóm người gặp lúc trước, có kẻ ăn no dửng mỡ lại đi thiết kế chướng ngại vật ở cái chỗ này.

Thấy Tần Nguyệt dừng xe, hiển nhiên Tuyết Triệt cũng chú ý đến chướng ngại vật trước mặt, ngay lúc Tần Nguyệt vừa xuống xe, hắn phát hiện có 3 kẻ đang mai phục, vừa động thủ, trong hư không xuất hiện vài chỉ trong suốt đánh tới bọn chúng, 3 người kia ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, bày ra tư thế quỷ dị ngã xuống đất.

Nghe tiếng kêu thảm thiết, Tần Nguyệt không ngẩng đầu cũng biết là kiệt tác của Tuyết Triệt, cô thả ra một hắc hỏa, trong phút chốc đem chướng ngại vật đốt cháy, mở cửa xe ngồi xuống, "Đi thêm một giờ là đến căn cứ ."

"Vừa đúng lúc, tôi ngủ một chút." Tuyết Triệt nhàm chán ngáp nói, Tần Nguyệt gật gật đầu, tùy tiện hắn.

***

Trên quốc lộ hoang vắng, một chiếc xe đen lướt nhanh qua, dần dần phụ cận bắt đầu có bóng người, đều là những người từ căn cứ đi ra hoặc là những người sống sót đi thu thập vật tư hàng ngày.

Bạch Vi Lan động ngón tay, một cỗ băng từ đầu ngón tay ngưng kết bay ra. Vừa nghĩ đến  Tần lão đầu mở miệng ngậm miệng đều là đứa cháu gái của ông ta Tần Nguyệt, mặt cô không khỏi vặn vẹo, chẳng lẽ Bạch Vi Lan cô không phải cháu gái của ông ta hay sao!

Nhìn chăm chú bộ mặt trong gương, Bạch Vi Lan nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khôi phục lại bộ dáng thanh nhã dịu dàng.

Sau khi dịch tang thi bùng phát, cô chịu đựng đói bụng 2 ngày không dám ra khỏi cửa, sau đụng phải đội ngũ của Dương Thế Trạch mới được cứu trợ. Cô theo đội ngũ một tháng thì gặp đoàn xe của Tần gia, còn tưởng rằng có thể trở về an toàn, nào biết Tần lão gia lại bất công, cho rằng cô cùng Dương Thế Trạch đến Hổ Vệ thành mới là tốt nhất, bọn họ đã đến cửa trụ sở thế nhưng còn muốn đi đường vòng đến căn cứ phương Nam, đơn giản là Tần Nguyệt đang ở đó!

Nếu không phải cô dùng đủ thủ đoạn khiến cha mình thuyết phục Tần lão đầu thì bọn họ cũng đã sớm đi rồi, nơi nào còn quan tâm Bạch Vi Lan cô tại Hổ Vệ thành ngây ngốc như thế nào, không có chỗ đứng ra sao chứ.

Thật là đáng giận, con nhỏ cứng nhắc Tần Nguyệt so với cô thì có gì tốt hơn, dựa vào đống vật tư Tần gia để lại Hổ Vệ thành, khi cô bắt được tâm tên đại gia Dương Thế Trạch không phải tất cả đều sẽ tốt đẹp hay sao, địa vị của Dương gia tại Hổ Vệ thành là đứng thứ nhất, mà Dương Thế Trạch lại là con trai của người lãnh đạo căn cứ, có những điều kiện này thì cần đi chỗ nào nữa chứ, chính là một lão già không có đầu óc.

Bạch Vi Lan hít sâu một hơi, nhìn gương cười, lấy tay sờ, băng liền kết tinh lên toàn bộ gương, cô điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt sau mới mở ra cửa phòng tắm ra, cô sẽ cùng với nhóm của Thế Trạch đi săn tinh hạch của hổ biến dị, hiện tại cô muốn chứng minh cho hắn biết, Bạch Vi Lan cô đây mới là ưu tú nhất.

"Ra rồi sao?" Một nữ sinh tóc hồng ngồi trên giường hướng Bạch Vi Lan cười hỏi.

"Uh." Bạch Vi Lan gật gật đầu nói: "Có tin tức gì chưa ?"

" Tàm tạm, bọn họ truy tìm được súc sinh kia chạy về phía nam, bất quá chúng ta đuổi theo nó nhiều ngày như vậy có lẽ cũng chưa chạy đâu xa được." Cô gái tóc hồng hoàn toàn thất vọng, nếu không phải tinh hạch này thực sự trân quý thì bọn họ cũng không đuổi theo lâu như vậy.

"Đi thôi." Bạch Vi Lan nói: "Bên kia chắc là chuẩn bị xong rồi ."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro