Chương 60
"Ta nói, ở đâu ra lại có một cô em tâm địa tốt như vậy chứ."
Một người mặc quần áo thô cộc, cử chỉ lỗ mãng mang theo vẻ mặt cười xấu xa đi lại gần, hắn vừa tới liền lấy bên trong thùng cạnh Tần Nguyệt một cái bánh mì, mở túi bóng ra cắn xuống một miếng. Hắn nhai thức ăn trong miệng phát ra tiếng chậc chậc hài lòng nói" Cái này không tồi a" Nghe thấy lời nói của hắn, những người phía sau ánh mắt sáng rực lên rất nhiều, vẻ vui sướng trên mặt càng sâu.
Tần Nguyệt cũng biết chuyện này là vì sao, thời buổi này không có nhiều người tốt như vậy, bọn họ muốn thức ăn, cũng sợ hãi bị những kẻ bên trên hạ độc vào đồ ăn đem cho bọn họ, làm cho những người ở chỗ này chướng mắt, lúc này mới một mặt mong chờ một mặt bất an chờ phân phát đồ ăn.
Trước kia, cô còn nhìn thấy mấy người lớn cầm lấy đồ ăn trên tay của mấy đứa nhỏ, bọn họ trước ăn thử một miếng sau mới đem trả lại, sờ sờ đầu bọn nó rồi đối với những người phía sau yên lặng gật đầu.
"Thích thì liền lấy đi." Tần Nguyệt đơn giản đáp lời.
Người đàn ông cũng không thèm để ý Tần Nguyệt lạnh lùng, mang đồ sang bên cạnh tùy tiện ngồi xuống. Thực chất hôm nay là muốn nghỉ ngơi một ngày, từ xa phát hiện động tĩnh bên này quá lớn, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì vội vàng đuổi tới, không ngờ lại gặp một màn này, kỳ thật, trong lòng hắn cũng không cho rằng người này hảo tâm mà đến, mà hắn nghĩ, lại có người dám động thủ trên đầu thái tuế, mưu tính triệt bỏ khu cỏ dại này.
Người đàn ông thấy Tần Nguyệt mở một thùng lại một thùng đồ, mở miệng nói: "Tôi nói này em gái, nhiều đồ như vậy cô lấy ở đâu thế?" Em gái yên tĩnh này nhìn thế nào cũng không giống người có năng lực chiếm đồ cho riêng mình, không phải là giận dỗi trong nhà đem hết vật tư đi cho đấy chứ?
"Giành được ." Tần Nguyệt đem mì ăn liền đưa cho cụ già rồi nói: "Xe này đưa cho anh, có dám nhận không?"
Nhận thấy được Tần Nguyệt là nghiêm túc, người thanh niên nghe vậy thì sửng sốt, bỗng nhiên cười hào sảng: "Đều đã tận thế , có cái gì mà không dám thu, ai sợ ai a."
" Được, đồ còn dư lại thì anh tự xử lý đi, tôi có việc phải đi về." Tần Nguyệt liếc nhìn bên trong xe còn một nửa đồ, không muốn lãng phí thời gian .
"Tôi?" Người thanh niên khoa trương chỉ chính mình nói: "Cô không sợ tôi nuốt toàn bộ sao ?"
"Anh sẽ không." Tần Nguyệt khẳng định nói.
Cái chỗ này căn bản không cường giả, còn số lượng người già yếu thì không thiếu. Theo lý thuyết mà nói, nơi này căn bản là khó mà sống, nhưng ở đây lại xuất hiện một người tên Thanh Lạc, tài ba, tính tình quật cường, giỏi chịu đòn, cho dù Tần Nguyệt ở bên trong căn cứ cũng đã nghe nói qua danh tính của hắn, cái người này không có ưu điểm gì, chính là nổi danh biết trân trọng nhỏ yếu, trên địa bàn của hắn không có ai dám cướp đoạt đồ của người già và trẻ nhỏ, đương nhiên , nghe nói hắn chưa bao giờ mang vật tư cho bọn họ, chỉ là cam đoan trong phạm vi của mình sẽ không gặp cảnh ức hiếp đồng loại. Nếu như đoán không sai, người trước mắt này chính là Thanh Lạc, thái độ mọi người đối với hắn không sai được.
"Ai nha nha, thật là quá coi trọng lão tử ta rồi " người đàn ông nhảy lên xe, sảng khoái nói: "Được rồi, cô yên tâm đi , còn dư lại tôi sẽ phát." Tần Nguyệt gật gật đầu, cất bước liền đi ra ngoài, giờ đi bộ vào căn cứ mất 20 phút nữa, vẫn là nên về sớm một chút. Người đàn ông nhìn theo bóng dáng của Tần Nguyệt, nói lầm bầm:" Ta dựa vào, còn đi thật rồi chứ!"
Một cụ già tập tễnh đi lên phía trước nhận thức ăn, sờ sờ xe tải coi như bảo bối, trong mắt hàm chứa nhiệt lệ nói:" Cái này cũng coi như tốt, ban ngày các cậu dùng xe, buổi tối có thể cho bọn nhỏ vào bên trong, sau này sẽ không xảy ra tình huống như Tiểu Viên Tử nữa." Hiện tại thời tiết thay đổi rất lớn, lúc trước đứa nhỏ Tiểu Viên Tử không chịu được gió lạnh ban đêm nên mới phát sốt.
Nhắc tới Tiểu Viên Tử, tâm tình Thanh Lạc trầm xuống, hắn đá đá vào thùng rỗng dưới chân, nói: "Được rồi, chia đồ xong thì gọi mấy người đến phá chỗ nào thì phá, trực tiếp đem làm chỗ cho bọn nhỏ ngủ. " Thứ này bọn họ không dùng được, phỏng chừng toàn bộ đồ thu hoạch được của những người ở đây cộng lại cũng chiếm không đến nửa thùng xe, huống chi hiện tại xăng lại quý, bọn họ căn bản dùng không nổi, rồi lãng phí để kẻ khác đến đoạt đi, không bằng trước đem xe hủy đi, dùng làm phế vật, vạn nhất về sau có chuyện gì cũng có thể lắp ráp lại dùng.
"Sự tình hôm nay ai cũng được nói ra ngoài."
"Yên tâm đi, Thanh Lạc thúc thúc, bọn cháu không có ngu ngốc." Một đứa nhỏ cầm bánh quy cười hì hì bu lại, cô bé thi thoảng lại đem bánh quy đặt tại mũi ngửi ngửi, chính là luyến tiếc ăn, "Chúng ta biết là được rồi, nói ra , sẽ có rất nhiều người xấu đến đoạt đồ của chúng ta, hừ, tiểu Nhu sẽ không đem bánh quy cho bọn hắn đâu."
Vừa trở về căn cứ, bước vào phòng không bao lâu, Tần Nguyệt cảm nhận được một cỗ hơi thở sâu sắc của dị năng giả bên ngoài. Cô rùng mình một cái, trực giác mách bảo ngoài đó có nguy hiểm, Tần Nguyệt chỉnh lại quần áo, mở cửa.
Nhưng khác với suy đoán của cô, không phải nhóm người kia đến gây phiền toái. Ngoài sân xuất hiện một thiếu niên, khuôn mặt của hắn mang theo ôn nhu yên tĩnh mỉm cười.
Thiếu niên này làn da trắng nõn sạch sẽ, tóc đen như hắc ngọc phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, tại khoảnh khắc mắt hắn nhìn qua, dường như sẽ bị cái nhìn ôn nhu của hắn gây ảo giác.
Hắn trước tận thế thường gặp sơmi trắng, cho dù chỉ đứng như vậy trước cửa sân hoang vu của Tần Nguyệt cũng không mất đi một phần mị lực. Điều này lại khiến cho thiếu niên xinh đẹp như hoa đào nhìn không quá phần kinh diễm, mà ngược lại lại khiến cho người ta có cảm giác thoải mái nhàn nhạt, tựa như một tinh linh vô hại trong truyện cổ tích.
"Anh là ai?"
Tần Nguyệt thản nhiên hỏi, đối với loại người này cũng không cần phải khách khí, tự tiện xông vào sân nhà người khác, dù là ai khác hay Tần Nguyệt cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt. Thiếu niên hướng tới Tần Nguyệt mỉm cười, mở miệng nói: "Tôi là em trai của Bắc Minh, cám ơn cô đã cứu anh của tôi." Cử chỉ lễ độ như vậy, khiến cho người khác chỉ cảm thấy trên mặt như có một cỗ gió xuân thổi qua.
"Bắc Minh?" Tần Nguyệt suy tư một chút nói: "Là ai? Tôi không biết."
"Cô quên rồi sao, trước ở trong đội của Thiên Tự Đức, anh trai tôi theo đội ngũ của hắn, lúc ấy bị tang thi cào bị thương , may mà cô đề nghị trói anh ấy lại, không thì anh của tôi..." Bắc Diễn nói đến chỗ thương tâm ánh mắt trở nên tối tăm, sau đó hắn cười nói: "Thật là cám ơn cô."
"Chỉ là thuận tay thôi, anh không cần để ở trong lòng." Tần Nguyệt mặt không chút thay đổi nói, trên thực tế cũng đúng là như vậy , lúc trước thời điểm cô đề nghị chưa từng muốn lấy chút ưu việt gì từ chỗ bọn họ, hiện tại tự nhiên cũng sẽ không tranh công.
"Tôi tới là muốn nói lời cảm tạ ." Bắc Diễn trên mặt lộ ra ý cười, ôn ôn nhu nhu , thực dễ dàng khiến cho người ta nghĩ đến cảnh những cánh hoa anh đào đầu xuân đang bay bay, đẹp đến mức khiến họ không thể nào rời mắt đi được. Nhưng mà Tần Nguyệt tựa hồ cũng không thưởng thức vẻ đẹp này cho lắm, cô giữ bộ dạng lạnh lùng như cũ, ngữ khí đạm mạc nói: "Nếu không có việc gì anh có thể trở về đi ."
Ngạch...
Đối mặt với một nữ nhân lạnh lùng như vậy, lần đầu Bắc Diễn cảm thấy hoài nghi về mị lực của chính mình, hắn bất động thanh sắc đánh giá cô gái trầm ổn, bình tĩnh không để lộ biểu cảm trước mắt này.
"Là tôi chọc giận khiến cô không vui sao?" Giọng nói của hắn trầm thấp mà thân thiết, giống như ngọn gió mát lành thất lạc theo làn mưa phùn.
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Tần Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, thu hồi ánh mắt liền muốn đi vào trong, Bắc Diễn bỗng nhiên tiến lên giữ chặt cô nói: "Tôi ngưỡng mộ cô đã lâu rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Tần Nguyệt hóa đen, tiểu tử này không biết mình đang nói cái gì đấy chứ!
Tần Nguyệt mắt lạnh quét về phía Bắc Diễn, nhìn thẳng vào người phía sau gượng gạo cười, "Phải không? Vậy thì cảm ơn ." Cô liếc mắt nhìn tay đang bị nắm chặt, lạnh giọng nói: "Buông ra!"
Bắc Diễn ảo não vỗ vỗ đầu, hắn kỳ thật là muốn nói là hắn kính yêu, a không phải, là thưởng thức cô đã lâu rồi, muốn cùng cô trở thành đồng đội, thuận tiện đánh một trận, xem xem cô có phải hay không lợi hại như trong lời đồn.
"Tôi không phải có ý này."
"Cám ơn!" Tần Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói, ở đâu ra một tên thần kinh vậy chứ.
"Tôi nghe anh trai nói, cô rất lợi hại." Bắc Diễn vẫn giữ bộ dạng ôn ôn nhu nhu nói.
Anh trai hắn căn bản không thấy được thời điểm cô lưu manh đùa giỡn với con tang thi, Tần Nguyệt hoài nghi nhìn hắn nói:"Anh nói thật?"
Bắc Diễn lập tức ý thức được mình nói sai, "Từ Đức là anh nuôi của tôi."
Phi, tên gia hỏa nói năng bậy bạ này, hạ thấp chỉ số thông mình của cô sao?
"Lăn!"
"Đừng thô bạo như vậy mà." Bắc Diễn giơ tay, khuôn mặt thanh tú nhu hòa thản nhiên mỉm cười.
Trong lúc hai người giằng co, Tần Nguyệt còn nghĩ đến sẽ dùng bạo lực để giải quyết, đưa mắt nhìn thấy xa xa có một đám người dáo dác thò đầu ra, Tần Nguyệt dễ dàng nhận ra trong đó có Tiểu Lục Tử. Với chỉ số thông minh của mình, Tần Nguyệt rất nhanh nghĩ đến đám người kia với kẻ trước mặt chắc chắn có liên quan, ánh mắt cô xoay chuyển rơi xuống trên người Bắc Diễn, người này không hề đơn giản.
Nếu chỉ là người thường, bọn Tiểu Lục Tử cũng sẽ không có bộ dáng không dám lại đây, nhìn bọn họ thần sắc lo lắng, chỉ có thể chứng tỏ địa vị của hắn so với bọn họ cao hơn . Địa vị so với bọn họ cao, lại là người của quân khu, chẳng lẽ hắn là quân nhị đại (con cái của cán bộ cao cấp)? Chung quy đối với một sĩ quan cấp cao còn trẻ như vậy, Tần Nguyệt trước giờ cũng chưa từng thấy qua.
Như vậy, ánh mắt của hắn ...
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tần Nguyệt nhất thời có cảm giác bị người khác dùng một đồng bồn đại di mụ ném lên trên mặt, sau đó tỏ vẻ hồn nhiên không thể hiện bản thân tựa hồ vờ như đã bị Bắc Diễn thuyết phục.
"Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút..."
Từ Đức lo lắng đi qua đi lại trong thư phòng, nếu không phải do hắn nhất thời nhanh miệng, thì cái tên trưởng quan bảo bối Hỗn Thế Ma Vương kia cũng sẽ không tìm đến Tần Nguyệt gây phiền toái, hiện tại hắn chỉ hi vọng bọn họ không xảy ra xung đột gì. Từ Đức không ngừng đi lòng vòng trong phòng, tâm tình muốn đi ra cửa xem xét tình huống, nhưng lại bị trưởng quan hạ lệnh không được rời khỏi, ngược lại bọn Tiểu Lục Tử rất biết nhìn ánh mắt, đã sớm đi tìm hiểu sự tình rồi, chỉ là một giây không nhận được chút tin tức nào là hắn khó có thể an lòng được.
"Thế nào, có muốn tới quân bộ hay không, nơi này là một chỗ tốt đấy." Nhắc tới quân bộ trên mặt Bắc Diễn thoáng hiện lên sự tự tin, hắn tràn đầy tin tưởng nhìn Tần Nguyệt, tựa hồ sẽ không có ai có thể cự tuyệt lời đề nghị này.
Được rồi, nói nửa ngày còn không phải muốn lừa cô đi theo quân đội!
Còn tưởng rằng tên thần kinh từ nơi nào đến chứ, ánh mắt Tần Nguyệt bình tĩnh mang theo tia khinh bỉ nhìn Bắc Diễn, hi, Đại ca, đừng khoác mã giáp liền mặc kệ cuộc sống của nhân dân đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro