Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59

Bừng tỉnh từ trong mộng, Khúc Linh vươn tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ngoài cửa sổ, sấm vang chớp giật, mỗi một trận ầm vang qua đi, một vệt ánh sáng xẹt ngang qua bầu trời xám xịt , tia sét giống như những đường gấp khúc kì quái hướng bốn phương tám hướng duỗi thân mà đi, đem bầu trời đen như miếng kim loại bị cắt thành các mảnh nhỏ.

Khúc Linh nằm trên giường từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, màu tóc đỏ nhạt dưới ánh sáng lờ mờ càng trở nên xinh đẹp, tà tính, màu nâu trong con ngươi lóng lánh ánh sáng lạnh lẽo như muốn gọi người khác đến gần. Hắn dùng tay gối đầu lên đầu giường, quanh thân không nhiễm một chút hỏa khí, cố tình như có một lực hấp dẫn khiến cho người ta khó có thể diễn tả bằng lời được.

Sấm sét tại tầng mây dày nổ vang, một tia sét trong màn đêm kinh tâm động phách đánh xuống rồi trong nháy mắt biến mất . Khúc Linh đi xuống giường đứng lên, hắn đi đến phía trước cửa sổ, nhìn sắc trời, nhìn cuồng phong đem rừng cây phía xa quật bên này qua bên khác. Ngẫu nhiên có ánh sáng chiếu vào căn phòng tối, nhưng rất nhanh lại yên lặng. Thiếu niên đứng một mình trước cửa sổ, bóng dáng như ẩn như hiện khiến cho con người ta có xúc cảm muốn thiêu thân lao đầu vào mị lực của lửa.

Ở trong giấc mơ, hắn một đường hướng phía đông, bằng vào dị năng mà thuận lợi tạo dựng chỗ đứng tại căn cứ. Bởi vì sự cuồng vọng thời niên thiếu, hắn chưa từng để kẻ khác ở trong mắt, hắn biết tướng mạo của mình có thể khiến người người si mê điên cuồng, nhưng cuối cùng hắn lại tự bại dưới tay mình. Khúc Linh vuốt nhẹ bàn tay, hắn còn nhớ rất rõ trong mơ mình điên cuồng, mình phẫn nộ như thế nào khi bị người khác lừa gạt, còn nhớ rõ chính mình tự tay chấm dứt sinh mạng của bản thân ra sao.

Mưa to từ trên trời trút xuống, như là muốn hung hăng tẩy trừ những thứ dơ bẩn trong cái thế giới này.

Ào ào, hạt mưa va chạm với thủy tinh, Khúc Linh đứng suốt đêm bên cửa sổ, vẻ bề ngoài này trước giờ chưa từng mang đến cho hắn hạnh phúc, hắn thậm chí không muốn phải nhớ tới những việc làm dơ bẩn ngày trước, không ai hay biết, hắn tuột cùng đã từng bị đối đãi như thế nào.

Trong bóng đêm, Khúc Linh rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng cười, một đôi mắt trong veo nhưng lại lộ ra sự cô đơn vô cùng. Thật lâu sau hắn mới chậm rãi đi sang gian phòng cách vách, tiếng mở cửa làm hai người bên trong tỉnh lại, bọn họ hoảng sợ núp vào một chỗ, sợ cái người kia đến gần sẽ lôi họ ra ngoài tùy ý tra tấn.

"Không cần, đừng tới, van cầu cậu đừng lại đây -- "

Đã nhận đủ mọi ngược đãi, hiện tại bọn họ chỉ hận không thể ngay lập tức đi tìm cái chết, nếu không phải ngay từ đầu hắn không rắp tâm làm điều xấu cũng sẽ không chọc vào tên Ác Ma này, dùng chút thủ đoạn với tên đó, lại không ngờ phải chịu lĩnh giáo như vậy, nếu, nếu hắn có thể sống mà ra ngoài, đời này cũng sẽ không dám khi dễ cái loại người thoạt nhìn yếu ớt như thế này nữa.

"Van cầu cậu, chúng tôi sai rồi, sau này cũng không dám nữa." Lý Nhị Hào kinh hoàng nhìn thiếu niên đứng ở cửa, mất đi phong thái bình thường, miệng không ngừng nhận sai, sau này không dám nữa.

"Thật ồn." Khúc Linh ngoáy ngoáy lỗ tai, ghét bỏ quát: "Câm miệng."

Khiến Tuyên Hòa, Lý Nhị Hào vội vàng ngậm miệng, hoảng sợ nhìn Khúc Linh càng ngày càng gần. So với hình phạt tàn khốc đã nếm qua, bọn họ càng thêm sợ hãi thiếu niên này không thèm làm theo bất kì quy tắc nào, cứ tùy theo tâm trạng mà hành động, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, loại này không biết tra tấn so với cái chết càng làm cho lòng người run sợ, việc tra tấn tinh thần càng khiến cho kẻ khác thống khổ hơn.

Sợ hãi cũng không thể đem đến cho bọn hắn một chút an ủi, tuy rằng bị trói cả người nhốt ở trong phòng nhưng thân thể lại không ngừng ngọ nguậy muốn lui về phía sau, muốn cách xa tên ác quỷ này càng xa càng tốt.

Khúc Linh lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, tay không tiếng động mở ra, ngọn lửa nháy mắt khuếch trương toàn bộ căn phòng.

Giống như không hề nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết trong biển lửa, Khúc Linh ngồi xuống phía trước cửa sổ nhìn mưa bên ngoài, ánh mắt mê ly. Trong không khí dần dần có mùi máu tươi bay ra, hắn hít một hơi thật sâu, tựa hồ cảm thấy không thoải mái, mi nhíu lại, trong biển lửa hai người kia a một tiếng trên người trào ra máu. Như vậy một lần hai lần, Khúc Linh chơi đủ rồi, hai người kia về sau đã muốn hấp hối quỳ rạp trên mặt đất, muốn động cũng không thể động.

Cảm thấy không thú vị, hắn bỏ qua bọn họ, chỉ thấy máu hắn mới thấy lòng dễ chịu chút, Khúc Linh nhìn ánh sáng trời dần dần sáng lên, mưa rào gió giật đêm qua dường như biến mất không dấu vết.

Sáng sớm ánh mặt trời xuất hiện, Khúc Linh khóe miệng nhếch lên một tia tà khí cười lạnh, hắn xoay người sang chỗ khác, cầm lấy miếng da trên bàn đeo lên che mặt đi, dung mạo sao? Đời này hắn sẽ không phạm phải lỗi lầm như vậy nữa..

Nghe nói căn cứ Nam phương không tồi, có lẽ hắn nên buông bỏ quá khứ? Nghĩ như vậy, Khúc Linh mở cửa phòng đi ra ngoài, có thể sau này sẽ có cơ hội chạm mặt cô gái kia đi.

***

Sau khi tạm biệt Tuyết Triệt, Tần Nguyệt vẫn chưa hiểu được cái tên thiếu niên như băng tuyết như thu thủy đó đến tuột cùng là tính toán muốn chơi trò gì.

Tần Nguyệt lái xe ra khỏi thành, ngoài thành tụ tập rất nhiều căn cứ cho những người sống sót. Bọn họ dựng lều trại ở bên ngoài, nơi này trị an rất kém, nhưng trên mặt mọi người vẫn có chút thỏa mãn, chỉ là ánh mắt nhìn về phía bên trong căn cứ mang theo khát vọng thật sâu.

Thế giới này đã không có nơi nào an toàn nữa, từng ngõ ngách đều bị tang thi chiếm lấy, căn cứ đối với với những người may mắn còn sống đã được xem là Thiên Đường rồi.

Lái xe hướng tiểu trấn đi tới, rất nhanh nhìn thấy thành trấn, Tần Nguyệt tìm nơi dừng xe, cầm búa liền xuống xe .

Đại khái bởi vì nhiệm vụ lần trước nên trấn nhỏ này tang thi không nhiều lắm, Tần Nguyệt đập cửa một ngôi nhà, thu lấy đồ đạc bên trong đi ra chợt nghe âm thanh dừng xe không mấy hài hòa.

"Yêu, nơi này thế nhưng còn có một em gái."

Người tới là một dị năng giả hệ kim, trên tay hắn kim quang vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, Tần Nguyệt cũng không muốn chọc phiền toái làm chậm trễ thời gian, xoay người hướng bên cạnh mà đi, cố tình tên này không có mắt tiếp tục cản đường, thân thể hắn to lớn, chặn đường Tần Nguyệt cười xấu xa

"Em gái là muốn đi đâu?"

"Tránh ra!" Tần Nguyệt lạnh giọng nói.

"Hắc, anh trai không muốn thì như thế nào?" Người này ỷ vào mình là dị năng giả cố tình đùa giỡn Tần Nguyệt, chỉ thấy hắn cười dữ tợn một tiếng sắc mặt liền hung ác, uy hiếp nói: "Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, hôm nay các anh là coi trọng cô em , hoặc là ngoan ngoãn theo bọn đây trở về nấu cơm ấm giường, hoặc là, hắc hắc, vứt cho tang thi ăn thịt ..." Hắn nói xong , lục đục vài tên xuống, nhìn thấy Tần Nguyệt thì cười đểu.

"Dục, vẫn là mày có mắt nhìn, mặt hàng này rất xinh đẹp." Một tên xuống trước huýt sáo, nói: "Ngoan ngoãn lại đây đi, đỡ phải để bọn này động tay động chân mới biết thành thật."

"Tao nói, chúng mày tốt xấu biết thương hoa tiếc ngọc một chút, đừng dọa hỏng con gái nhà người ta, như vậy khi lên giường sẽ không còn thú vị a." Hai tên đi xuống sau cùng ánh mắt dâm tà nhìn vào ngực của Tần Nguyệt, rồi quét một vòng ra phía sau hắc hắc cười thành tiếng.

Bị làm khó dễ, Tần Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, không nhanh không chậm nói:" Các anh xác định hôm nay nhất định phải giữ tôi lại?"

"Thế nào, chẳng nhẽ lại không thể được? Ha ha ha..."

Người nọ còn chưa có cười xong, liền bị Tần Nguyệt một đấm đánh vào cằm, nhất thời máu tươi từ trong miệng chảy ra, hắn ô ô kêu vài tiếng, những kẻ phía sau nghe tiếng thấy không thích hợp, cầm lấy vũ khí chửi rủa một tiếng liền xông tới muốn đánh Tần Nguyệt.

"Con mẹ nó, thấy được coi trọng chút nhan sắc thì liền không biết sự lợi hại của các đại gia đây." Một tên cơ bắp giơ đại đao muốn chém lên người Tần Nguyệt, Tần Nguyệt nghiêng người tránh, nhấc chân đá một cước, trực tiếp đem hắn đá dính lên tường . Tên phía sau thấy đồng bọn bị đá đâm vào tường đầu chảy máu, a một tiếng , hung hăng cầm gậy sắt hướng tới chỗ Tần Nguyệt, Tần Nguyệt bắt lấy gậy sắt, dùng một chút lực rút ra trực tiếp đánh lên đầu hắn, đánh đến cho hắn mắt đầy sao, máu chảy thành sông ngã xuống.

"Đi tìm chết đi! Con đàn bà thối!" Tên có dị năng hệ kim nhổ ngụm nước bọt, một quyền đấm thẳng tới Tần Nguyệt, Tần Nguyệt đạp vào tường nhảy lên, làm cho hắn đánh hụt vào khoảng không, lại đang giữa không trung quét ngang, trực tiếp đánh lên đầu của hắn, làm cho hắn lệch khỏi quỹ đạo mặt đất, lại dùng búa trong tay hướng tới đầu của hắn hung hăng đập.

Liên tục giải quyết năm kẻ kia, xung quanh tràn ngập tiếng rên than, Tần Nguyệt đi tới chiếc xe tải, lạnh giọng nói: " Chiếc xe này hiện tại thuộc về tôi". Cô nói xong, mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào đằng sau xe, thẳng đến khi thấy tên đang run cầm cập bên trong leo ra ngoài mới hài lòng thu hồi ánh mắt. Trong xe này vật tư rất nhiều, vừa nhìn cũng biết là mới thu hoạch được, khó có một lần làm kẻ cướp, có thể đoạt được nhiều vậy cũng coi như đáng giá.

Vì thế, Tần Nguyệt trước ánh mắt nao núng của những kẻ kia, bước lên chỗ ghế điều khiển của xe vận tải , mang theo một xe vật tư tiêu dao mà đi.

Cũng không thèm để ý những kẻ kia sẽ trở về như thế nào, đối xử như vậy với loại người cậy mình đông người liền đi nơi nơi tác quái vẫn là có chút tốt bụng chán. Trên đường thu hồi lại xe của mình, Tần Nguyệt lựa một ít đồ dùng cho mình rồi đem xe tải rồi đi tới phía đông căn cứ.

Lúc trước cô lái xe đi ngang qua một chỗ, phần lớn ở đó là người già và trẻ nhỏ cùng với những người bị tàn tật tay chân. Những người kia ở bên ngoài căn cứ bị coi như cỏ dại, có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh gian khổ mà họ sống cũng chẳng khác cỏ dại là bao nhiêu.

Tần Nguyệt dừng xe tại một căn lều, bên trong có mấy đứa nhỏ gầy gò tụ tập một chỗ giúp đỡ một người đàn ông lớn tuổi làm việc. Cái lều này nói là lều trại thực chất là dùng những thứ bỏ đi khâu lại mà thành một nơi ở, bọn họ ở bên trong làm việc của mình, không chút oán thán trời đất... Tần Nguyệt mở cửa xe bước xuống, ánh mắt đục ngầu của người đàn ông phát hiện chiếc xe ngoài cửa, nhìn cô cười thiện ý, sau đó ông ngoắc kêu một đứa nhỏ, dặn dò vài câu, sau một đứa bé lớn hơn chạy ra.

"Chị có chuyện gì không vậy?" Đứa bé kia nhìn Tần Nguyệt nói: " Ông bảo em tới hỏi chị có cần giúp gì không?" Kỳ thật nó cũng không nguyện ý đi ra, lần trước có một nhóm người dừng xe trước cửa đem em trai nó đánh một trận còn bắt nó làm chân sai vặt, uy hiếp nếu không làm liền đánh ông của bọn nó, đến tận khi đồng bọn của hắn mang xăng tới mới rời đi.

" Có, giúp chị gọi những người ở trong này ra đây, xếp thành một hàng xử lý hộ chị chút chuyện." Tần Nguyệt mở miệng nói.

Kỳ thật khi cô vừa đến, những đứa nhỏ và người già xung quanh tại nơi này đã để ý đến Tần Nguyệt, bọn họ biết trong xe có cái gì, nhưng không dám tiến đến cướp đoạt, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào xe. Thật ra, mỗi ngày thời điểm có xe chạy ngang qua bọn họ đều lộ ra ánh mắt khát khao mong chờ, mơ mộng có thể ở bên trong này vượt qua ngày nào hay ngày đấy.

Tần Nguyệt vừa dứt lời, liền có mấy đứa trẻ từ trong góc phòng chạy ra, ngoan ngoãn xếp hàng đứng trước mặt cô, ánh mắt sạch sẽ ngập tràn hi vọng. Tần Nguyệt mở cửa đằng sau xe tải, từ bên trong bê một cái thùng bánh quy, cô phát cho mỗi đứa một túi.

Quang Tử cứ tưởng người kia muốn lấy những kẻ bỏ đi như bọn họ ra làm trò đùa, nào ngờ là cô nói thật, nhất thời vắt chân chạy ra ngoài, kích động hô lớn :" Mọi người nhanh tới xếp hàng, có đại gia hảo tâm phân phát đồ." Vừa hô một tiếng xung quanh liền có nhiều người đi ra, Quang Tử tiếp tục chạy ra xa vừa chạy vừa hô:" Mọi người nhanh tới xếp hàng, có đại gia hảo tâm tới phân phát đồ."

"Ở đâu? Ở đâu?" Một thiếu niên cụt chân chống gậy gỗ đi ra, thấy là Quang Tử liền hỏi:" Quang Tử đừng nói đùa a."

" Không có mà, nhanh lên đi, ở phía trước kia kìa." Nguyên lai Quang Tử một hơi vừa hô vừa chạy đã chạy quá xa, những người bên này không rõ tình huống nhưng cũng không ảnh hưởng đến suy đoán của bọn họ, tất cả từ trong nhà đi ra, đi tới chỗ Quang Tử chỉ.

Đội ngũ bên này Tần Nguyệt rất dài, xếp phía trước đều là trẻ con, không có người tranh đoạt, thậm chí còn có người nhường nhịn lui ra phía sau, so sánh với cuộc sống của bản thân cô càng thêm gian nan, người phía sau tự giác đứng tại chỗ chờ đợi Tần Nguyệt phân phát gì đó.

Nhìn từng ánh mắt vui sướng kích động, nhìn những đứa trẻ gầy gò và những người gìa chỉ có da bọc xương, cũng thấy được, bọn họ phần lớn là người thân đã chết hết, bên ngoài căn cứ có nhiều vật tư đi chăng nữa cùng không thể dựa vào tập hợp những người yếu ớt này được, bọn họ phần lớn là người già không nơi nương tựa, những đứa trẻ không có cha mẹ và những người tàn tật, tụ tập tại chỗ này, cùng nhau cố gắng chống đỡ. Tận thế có chỗ tối cũng có chỗ sáng, ở nơi này, khó mà vẫn tồn tại chút ánh sáng tình người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro