Tiểu đội người sống sót
Vọt vào bệnh viện chính là một hàng sáu người, 4 trai 2 gái, tất cả đều đeo ba lô, người đầu tiên xông vào là một cặp nam nữ cầm súng lục, lúc này họng súng lục của bọn họ đồng loạt nhắm ngay cái người duy nhất đứng ở đại sảnh, nhắm ngay đầu nàng, ngón tay đè ở trên cò súng nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng bắn hạ. Nhìn Dịch Miêu nháy mắt giơ tay lên, đoàn người đều ngây ra một lúc, nhưng mà hai người cũng không buông khẩu súng xuống.
Hiển nhiên ở trên đường cũng không thuận lợi, biểu tình của đoàn người này đều thực khẩn trương, không khí thập phần căng thẳng, cảm giác tùy thời đều sẽ có người nhào lên cùng ngươi đánh lộn.
- "Là người."
Nữ nhân mặc áo choàng cao bồi, một đầu tóc ngắn, đôi mắt sắc bén trên dưới đánh giá Dịch Miêu một lần. Lúc sau thần sắc mới hơi hòa hoãn, đem khẩu súng hạ xuống, sau đó duỗi tay đem nam nhân giơ thương cũng ép lại, cho những người khác một ánh mắt:
- "Các ngươi đi trước tìm dược phòng, nơi này giao cho ta."
Một đội ngũ này hiển nhiên đã có rất nhiều kinh nghiệm đối mặt với những việc này, đem cổng lớn cùng cửa kính đóng lại. Sau đó nhanh chóng kiểm tra một chút hoàn cảnh bốn phía, sau khi xác định không có tang thi, phái hai người thủ cửa chính, mặt khác hai nam nhân khác đi xem xét bản đồ địa hình đại sảnh. Cùng lúc đó, nam sinh gầy gầy cao cao kia còn nhìn Dịch Miêu nhiều chút, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh diễm.
Nữ nhân tóc ngắn cùng một nữ nhân trẻ tuổi cột tóc đuôi ngựa hướng về phía Dịch Miêu đi tới, nữ nhân tóc ngắn hỏi:
- "Ngươi tên là gì? Như thế nào ở chỗ này một mình? Đồng bạn ngươi đâu?"
Không có người nào tin tưởng tại thời đại này còn có người một mình ở bên ngoài tìm vật tư, càng không nói đó là cái nữ nhân, hơn nữa là nữ nhân xinh đẹp.
Mà lúc này Dịch Miêu một đầu tóc ướt át, dáng người mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, khiến ngũ quan thanh lệ có vài phần hương vị nhu nhược, đáng thương, tuy rằng trong tay cầm một thanh đoản đao, nhưng mà thanh đao kia ở trong tay nàng khiến cho nó thoạt nhìn càng giống như dùng để gọt trái cây mà không phải giết tang thi.
Cùng đội ngũ đi tách ra? Hoặc là đồng bạn đều gặp nạn chỉ còn lại có mình nàng?
"Ta tên Dịch Miêu, tại thời điểm tìm kiếm vật tư đồng bạn đều chết sạch, chỉ còn lại có mình ta."
Dịch Miêu tự nhiên buông thả tay xuống dưới, thanh âm còn mang theo vài phần nghẹn ngào.
Nữ nhân tóc ngắn lộ ra một tia thần sắc hiểu rõ, loại chuyện này ở mạt thế thực thường thấy, mà nữ nhân cột tóc đuôi ngựa, mặc áo ba lỗ cao bồi màu trắng cùng quần đùi nhỏ làm lộ ra dáng người phi thường nóng bỏng đứng ở bên phải của nàng vẫn luôn dùng ánh mắt tuần tra ở trên dưới người Dịch Miêu, như là đang đánh giá một kiện hàng hóa.
Đáy mắt Dịch Miêu xẹt qua một tia lạnh lùng, không nói gì, thoạt nhìn thập phần dịu ngoan, giống như bởi vì hoảng sợ quá độ mà có vẻ có chút trì độn.
- "Ta tên Lương Kỳ, đây là Ngô Linh, đợi chút nữa ngươi có thể đi theo chúng ta."
Lương Kỳ tự nhiên nói, giọng điệu cũng không phải câu hỏi, bởi vì nàng tin tưởng Dịch Miêu sẽ không từ chối.
Nàng hỏi tiếp:
- "Từng giết tang thi chưa?"
Nàng một bên dò hỏi, một bên dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dịch Miêu, mang theo vài phần thử thách, nữ hài tử này thoạt nhìn vô cùng nhu nhược nhưng lại có điểm trấn định. Thời điểm bọn họ vọt vào, nàng phản ứng cũng thật nhanh chóng, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có quá nhiều kinh hoảng, cũng không giống như bị dọa ngốc.
Dịch Miêu gật gật đầu.
- "Xuy."
Ngô Linh trong miệng phát ra một tiếng, ý tứ thực rõ ràng.
Lương Kỳ hiển nhiên đã quen thái độ Ngô Linh như vậy, ôn hòa cười cười đối với Dịch Miêu.
Trong khi các nàng đang nói chuyện dăm ba câu, những người dựa theo bản đồ đi đến dược phòng đã quay trở lại.
Chắc hẳn họ tìm thấy một gian dược phòng hoàn toàn trống không
- "Mẹ nó, lại một chuyến tay không, bên trong bị quét sạch! Một chút dược cũng không lưu lại, dọn sạch đến cùng!" Nam nhân đi đằng trước tức muốn hộc máu, mắng.
Sắc mặt của những người khác cũng vô cùng khó coi.
Dịch Miêu không có một tia dao động, hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Nam nhân cầm thương kia đi tới nói với Lương Kỳ:
- "Hiện tại làm sao bây giờ? Vật tư trong doanh địa đã vô cùng căng thẳng, không chịu được mấy ngày nữa. Hơn nữa chúng ta hiện tại cũng có nhu cầu cấp bách đối với dược phẩm."
Lương Kỳ cũng nhíu mày, đến trung tâm bệnh viện cũng đã là mạo hiểm rất lớn, hiện tại lại không thu hoạch được gì... Ánh mắt nam nhân không dễ phát hiện phảng phất nhìn lướt qua Dịch Miêu đang đứng ngoài cuộc ở bên kia, sau đó nói với Lương Kỳ:
- "Hiện tại chỉ có thể rút về trước, bằng không lúc sau đàn tang thi tập trung đến bên này, chúng ta sẽ không dễ chạy."
Lương Kỳ chỉ có thể gật đầu:
- "Đi."
Tọa độ bệnh viện trung tâm tuy rằng không phải ở phố xá sầm uất, nhưng đối với nước Z dân cư dày đặc mà nói thì số lượng tang thi này cũng tuyệt đối không thích hợp đem xe chạy trên đường.
Hơn nữa bên ngoài có một đoạn đường có quá nhiều chướng ngại vật, căn bản không có biện pháp lái xe đi qua.
Bên ngoài lúc này đang là giữa trưa, mặt trời chói lọi, Dịch Miêu đã lâu không thấy ánh sáng, lúc này đôi mắt có chút không thoải mái, chớp chớp vài cái thì cũng chậm rãi thích ứng.
Bên ngoài yên tĩnh giống chốn không người, nơi nơi đều là những chiếc xe bị vứt đi, trên mặt đất chỉ để lại từng vết máu loang lổ, những người sống sót trốn tránh ở chỗ tự nhận là an toàn. Cảnh tượng phồn hoa, người qua kẻ lại đã trở thành dĩ vãng, mà hiện tại, Tân Trạch càng giống như một tòa thành không có người sống.
Thành phố Tân Trạch có 300 vạn dân cư, hiện tại người sống sót trong cả tòa thành thị cũng không biết có đạt được 1% hay không.
Đáng sợ sao? Người thân, người yêu, bạn bè ngày xưa đột nhiên biến thành quái vật không có tư tưởng, chỉ biết ăn thịt người. Mà nếu ngươi không muốn chết, vậy phải đích thân giết chết bọn họ.
Huống chi, sinh hoạt ở thời đại hoà bình, cũng không có bao nhiêu người từng trải qua chuyện giết người, thậm chí rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đều mua gà, thịt, cá đã được siêu thị băm thành khối sẵn. Cầu dũng khí lớn thế nào mới đủ để giết chết một tang thi có bộ mặt khủng bố? Dịch Miêu không khỏi nhớ tới nàng lần đầu tiên tỉnh lại, không kịp phòng ngừa đã phải đối mặt với thế giới huyết tinh giống như Tu La giới. Nàng đối với thế giới xa lạ này tràn ngập sợ hãi cùng khiếp đảm.
Không biết bao nhiêu lần từ trong ác mộng bừng tỉnh, nghe được một chút động tĩnh liền giống như chim sợ cành cong.
Huống chi thế giới này sự uy hiếp cũng không chỉ có tang thi. Không có pháp luật cùng sự ước thúc của đạo đức, những cái áp lực dơ bẩn âm u ngày xưa bị phóng thích hoàn toàn, nhân cách con người chậm rãi bắt đầu hướng về phía vực sâu sa đọa, nhân loại, đôi khi càng đáng sợ hơn so với tang thi.
Dịch Miêu không chút nghi ngờ rằng thế giới này cuối cùng sẽ diệt vong, mà mục tiêu của nàng là trở thành nhân loại tồn tại cuối cùng ở thế giới này.
Rốt cuộc chuyện tử vong này, nhiều lần đều có trải nghiệm mới, mà mỗi một lần tử vong đều tạo thành thương tổn cực lớn với tinh thần nàng. Mặc dù được trọng sinh, ký ức đau xót cũng bị giấu ở trong đầu, giấu ở trong tiềm thức, sau đó đột ngột xuất hiện làm Dịch Miêu cảm nhận được sự sợ hãi, tựa như nàng có thể nhớ lại đủ rõ ràng việc tang thi cắn vào da thịt ở sau cổ nàng, đau đớn cùng máu tươi trào ra, làm nàng nhịn không được chạm vào phần da lành lặn sau cổ.
"Ta tên Tạ Thư Toàn, ngươi tên gì?" Nam hài tử cao cao gầy gầy kia bất tri bất giác đi tới đối diện Dịch Miêu, thấp giọng hỏi.
"Dịch Miêu." Dịch Miêu bị cắt đứt những ký ức hỗn độn đó, thu hồi suy nghĩ, lại không liếc hắn nhiều lần.
Đi ở phía trước Dịch Miêu, Ngô Linh nghe được đoạn đối thoại, mắt trợn trắng.
Lúc này đi đầu đội ngũ là nam nhân cầm thương tên Ngô Dương, Lương Kỳ đi sau cùng, mà Dịch Miêu bị an bài ở giữa đội ngũ. Nàng có thể cảm giác được ánh mắt của Lương Kỳ như có như không ở phía sau.
Dịch Miêu biết rất rõ lai lịch của Lương Kỳ. 26 tuổi, công việc trước mạt thế là cảnh sát, thân thủ không tồi, thương pháp cũng không tồi, thần kinh cũng tự nhiên mẫn cảm hơn so với người bình thường rất nhiều. Mà Ngô Dương, là bạn trai của Lương Kỳ, trước mạt thế là một nhân viên công vụ bình thường.
Bởi vì theo luật pháp của Z quốc, súng ống bị quản chế nghiêm ngặt, người thường ngay cả thương thật cũng chưa gặp qua, càng không cần phải nói đến việc nổ súng. Cho nên Lương Kỳ có khả năng dùng súng và Ngô Dương có thương tự nhiên địa vị tại tiểu đội khá cao.
Đương nhiên, tang thi có phản ứng mãnh liệt nhất với âm thanh, cho nên ở hoàn cảnh như vậy nổ súng tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt. Trong rất nhiều tình huống, thương chỉ là công cụ dùng để uy hiếp nhân loại, mà vũ khí chủ yếu vẫn là vũ khí lạnh, giống như tiểu đội này mỗi người đều trang bị một cái ống thép dài một mét có đầu nhọn.
Ở Z quốc, trong nhà người bình thường có rất ít trang bị có lực sát thương, khả năng tìm khắp toàn bộ trong nhà, dao phay dùng để thái rau thịt mỗi ngày là vũ khí có lực sát thương có khả năng tìm ra nhất. Cho nên loại ống thép đầu nhọn này ở mạt thế được xem như là vũ khí có lực sát thương khá lớn, hơn nữa cũng tương đối thường thấy.
Tang thi trên con đường này tương đối rải rác, đi qua một đường chỉ có mười mấy hai mươi tang thi phân bố rải rác ở hai bên con đường, chúng nó hành động chậm chạp, chỉ cần tốc độ rất nhanh, trên cơ bản không tạo thành uy hiếp gì, mà trên đường chặn tang thi, phương thức công kích của bọn họ là một tổ người vây quanh nhau, đi một đường nhanh chóng giải quyết các tang thi rải rác, sau đó tiếp tục trốn chạy, cho nên không đợi tang thi xúm lại đây, bọn họ cũng đã nhanh chóng đi xuyên qua.
Tạ Thư Toàn rất nhiều lần muốn mượn cơ hội kéo tay Dịch Miêu, lại ngoài ý muốn phát hiện ra Dịch Miêu trước sau vẫn duy trì tốc độ theo sát đội ngũ, căn bản không có cho hắn cơ hội như vậy.
Dịch Miêu không có phát hiện ý đồ của Tạ Thư Toàn, nàng đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Bởi vì trước đây có một lần nàng né tránh đội ngũ này, cuối cùng lại lâm vào hoàn cảnh mạo hiểm, cho nên lúc này nàng tính toán đi theo bọn họ, sự tình phát sinh kế tiếp nàng cũng khá rõ ràng. Ở trong trí nhớ nàng, hiện tại bọn họ hẳn là phải về doanh địa, một công trường đã khai phá kiến trúc bên trong, sau đó...... Không đúng! Dịch Miêu bỗng nhiên nhớ tới, ở trên đường trở về doanh địa hẳn là còn gặp đàn tang thi......
Đồng thời lúc Dịch Miêu nhớ tới một đoạn ký ức quan trọng này, Lương Kỳ đi ở cuối đội ngũ đột nhiên dừng bước, đồng thời gọi những người khác lại:
- "Từ từ!"
Đội ngũ lập tức dừng lại.
Vị trí của bọn họ lúc này là ở cách trung tâm bệnh viện 800 mét, đi ở đường cái dựa bên trái, mà lúc này phương hướng bên trái của bọn họ có một cái ngõ nhỏ cách hai mét. Theo ý Lương Kỳ bảo hướng ngõ nhỏ bên kia xem, trừ bỏ Dịch Miêu ở ngoài, những người khác đôi mắt đều sáng ngời. Đại khái cách hướng ngõ nhỏ 30 mét có một cửa tiệm dựng một tấm bảng màu hồng chữ trắng, mặt trên viết 4 chữ: "Cửa hàng tiện lợi".
Ở mạt thế, mấy chỗ muốn nhìn đến nhất, siêu thị xếp đầu tiên. Nhưng mà Dịch Miêu không có một chút cao hứng nào, bởi vì nàng biết đại khái cách mười mét trước khi đến siêu thị ẩn giấu hai, ba mươi đầu tang thi,
"Qua nhìn xem." Ngô Dương đi tới nói. Đồ ăn doanh địa cũng không nhiều lắm, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể thu thập một ít vật tư thiết yếu.
Cơ hồ không cần thảo luận, vài người này đều nhất trí quyết định muốn đi qua nhìn xem.
Dịch Miêu rất muốn nói cho bọn họ, đầu kia của ngõ nhỏ tụ tập một đàn tang thi, nhưng là nàng lại không thể nói, kinh nghiệm của nàng nói cho nàng rằng nếu nàng giúp những người này tránh đi, như vậy kế tiếp sẽ có sự tình càng hung hiểm phát sinh.
Dịch Miêu có khổ không thể nói, chỉ có thể đi chậm hai bước theo hướng ngõ nhỏ bọn họ đi đến.
Siêu thị đã có người ghé qua, cửa lớn rộng mở, cửa hàng không đến 30 mét vuông chỉ có một mảnh hỗn độn, nhưng mà trên kệ để hàng vẫn để lại rất nhiều đồ vật. Diện tích cửa hàng không lớn, vừa xem liền hiểu ngay bên trong cũng không có tang thi. Bọn họ hưng phấn vọt vào, sau đó liền bắt đầu mở ba lô ra nhét đồ vật vào bên trong.
Tạ Thư Toàn trước tiên trước mở tủ lạnh đã bị cắt điện từ sớm, cầm hai bình Coca tới, mở nắp xong rồi đưa cho Dịch Miêu.
Dịch Miêu ngây ra một lúc, sau đó nói:
- "Không cần, cảm ơn."
Ngô Linh duỗi tay cầm lấy, sau đó đối với Tạ Thư Toàn trào phúng nói:
- "Mặt nóng dán mông lạnh."
Tạ Thư Toàn tức khắc có chút xấu hổ.
Dịch Miêu nhìn người bên trong chỉ lo tìm kiếm vật tư, căn bản không khống chế âm lượng. Nàng hữu nghị nhắc nhở bọn họ cẩn thận một chút, nhưng mà tựa hồ không có người nghe nàng.
Nhưng thật ra Lương Kỳ đã nhận ra điểm gì đó, thấp giọng mắng: "Các ngươi nhỏ giọng chút! Muốn kinh động tang thi sao!"
Dịch Miêu đứng ở ngoài cửa hàng đã đem địa hình chung quanh ghi tạc trong lòng, thấy động tĩnh bên trong nhỏ đi rất nhiều, trong lòng không khỏi có chút hi vọng, nói không chừng lần này sẽ không kinh động tang thi bên kia......
Nhưng mà cơ hồ lúc ý niệm này vừa mới xẹt qua trong đầu, giây tiếp theo, ầm một tiếng! Cùng với vài tiếng kinh hô, siêu thị nhỏ phát ra một tiếng vang lớn! Dịch Miêu đi qua xem, chỉ thấy toàn bộ kệ để hàng đều sụp. Trên kệ để hàng, hàng hóa rơi đầy đất. Tiếng vang lớn như vậy ở trong hoàn cảnh an tĩnh này quả thực giống như là tiếng sét giữa trời! Ở bên trong siêu thị vài người tựa hồ đều bị dọa ngốc, cũng không nhúc nhích.
Đứng ở ngoài cửa hàng Lương Kỳ cũng hoảng sợ, lập tức nắm chặt ống thép trong tay.
Trái tim Dịch Miêu đột nhiên đập nhanh, trong lòng thầm kêu không tốt, thật là sợ cái gì thì cái đó tới! Đồng thời nàng nhìn về phương hướng cuối hẻm, cũng chỉ thấy một con tang thi chậm rãi từ chỗ ngoặt tập tễnh đi ra......
_______________________________________
Tuần sau ta thi nên đăng luôn hai chương nhé =))) yêu mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro