Mục tiêu
Một con, hai con, ba con, bốn con...... Thời điểm từng con tang thi đang từ chỗ ngoặt đi ra, sắc mặt Lương Kỳ biến đổi lớn, nắm chặt ống thép trong tay, nói với bên trong siêu thị nhỏ:
- "Mau cầm đồ vật đi! Có đàn tang thi!"
Vài người vừa mới đứng ngốc ở nơi đó tức khắc giống như bừng tỉnh, hoảng loạn nhặt ba lô lên, tông cửa xông ra. Vừa thấy hướng bên kia, tức khắc sợ tới mức biến sắc, cuối hẻm bên kia đã đầy tang thi xô đẩy nhau, đang đi về hướng bên này, chỉ có khoảng cách mười mấy mét, lập tức chúng sẽ tới gần, tình huống trở nên nguy cấp hơn!
Lương Kỳ không nhịn được mà thúc giục:
- "Đi đi đi! Đi mau!"
Đồng thời giơ ống thép trong tay lên đâm vào tang thi đang xông lại đây, đằng sau tang thi cũng đều đi lên.
Ngô Dương bọn họ tụ tập thành một đoàn, không ngừng huy động ống thép trong tay, nhưng mà một con tang thi ngã xuống thì lập tức tang thi đằng sau liền xông lên. Một đường nhìn lại, ngõ nhỏ có ít nhất ba bốn mươi đầu tang thi. Chúng ngửi được hương vị đồ ăn, hưng phấn không thôi, không ngừng xông lên phía trước, không ngừng chen lên tang thi phía trước, hoàn cảnh vô cùng dọa người.
Mà Dịch Miêu lúc này đã lui đến đầu ngõ. Vừa ra bên ngoài liền thấy quả nhiên tang thi bên ngoài cũng bị âm thanh hấp dẫn hướng bên này tụ tập lại. Nếu chờ một chút nữa thì tang thi cũng vây quanh lại đây, hình thành hai mặt giáp công, chỉ bằng vài người này, phá vây chỉ sợ sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng hiện tại tang thi vẫn cách nơi này một đoạn, nếu lúc này nàng mặc kệ tang thi phía sau mà hướng phía trước phá vây, cơ hồ có thể không cần cố sức cũng thoát ra được...... Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn Lương Kỳ một cái.
Cơ hồ nàng lập tức quyết định, đao trong tay xoay tròn một vòng, dùng tư thế thoải mái nhất nắm lấy chuôi đao, chạy ra khỏi đầu hẻm, chạy tới hướng đằng sau tang thi đang dần vây quanh lại đây!
"Nữ nhân kia chạy rồi!" Ngô Linh thấy Dịch Miêu xông ra ngoài, phẫn nộ hô một tiếng.
Những người khác nguyên bản đều đang đối phó tang thi, nghe Ngô Linh nói như vậy mới phát hiện Dịch Miêu đã sớm chạy, chẳng qua hiện tại cũng bất chấp chuyện khác, chỉ không ngừng chém ống thép trong tay để đối kháng tang thi đang áp bức lại đây, đồng thời không ngừng thối lui về đầu hẻm. Tang thi quá nhiều, nội tâm bọn họ khẩn trương, lực công kích cùng độ chuẩn xác kém đi rất nhiều, mà tang thi phải bị phá hư phần đầu mới có thể hoàn toàn đánh bại. Tang thi đến càng gần, bọn họ càng hoảng loạn, mà càng là hoảng loạn thì động tác trên tay càng không có kết cấu, chọc ống thép vài lần cũng chưa chọc đến đầu—— chỉ thấy bọn họ lại chọc mấy lần nữa nhưng hơn phân nửa đều chọc đến bộ phận khác, không giết chết được mấy đầu tang thi.
Từng Dũng bắt lấy ống thép, dùng sức chọc về phía trước! Lại không nghĩ rằng chọc phải khoảng không, nhưng mà thế công của hắn quá mạnh, cả người không thu về được, trọng tâm không vững liền lảo đảo lao về phía trước —— bọn họ vốn dĩ ở cực gần đàn tang thi! Lảo đảo một cái là tương đương với việc cả người trực tiếp đâm vào trong đàn tang thi, giống như trong chảo dầu đang sôi có một giọt nước rơi vào, mấy tên tang thi đồng thời bắt hắn lại gần! Từng Dũng sợ tới mức vừa giãy giụa vừa hoảng sợ kêu to:
- "Cứu ta! Cứu ta!"
Nhưng mà những người khác lúc này đều đang trong hoàn cảnh ốc còn không mang nổi mình ốc, bị tang thi bức cho lùi liên tục về phía sau. Từng Dũng bên này chỉ trong khoảnh khắc đã bị vây lấy! Lương Kỳ nghe được tiếng kêu cứu, trước tiên xoay người quay lại, giơ ống thép lên đập không ngừng về phía những tang thi đang kéo Từng Dũng. Ngô Linh cùng Tạ Thư Toàn cũng đuổi lại đây, muốn kéo Từng Dũng ra thì đột nhiên bị người túm lại.
Ngô Linh chấn động, đột nhiên nhìn về phía Ngô Dương.
- "Hắn đã bị cắn." - Ngô Dương lạnh lùng nhìn Từng Dũng, giống như đang nhìn một người chết. Ngô Linh cùng Lương Kỳ lúc này mới phát hiện ra trên mặt đất có một con tang thi đang ở ôm chân Từng Dũng gặm ——
Ngô Dương duỗi tay giữ chặt Lương Kỳ:
- "Đi!"
Từng Dũng tựa hồ không cảm giác được chân của mình đang bị cắn, còn không ngừng la to:
- "Cứu ta! Cứu ta! A ——!!!"
Cổ hắn bị một con tang thi cúi đầu cắn, nháy mắt máu bắn tung toé khắp nơi! Tiếng kêu thảm thiết của hắn đều biến đổi.
Sắc mặt Lương Kỳ trắng bệch, nắm lấy ống thép, bàn tay nàng nổi đầy gân xanh. Tất cả những người khác cũng mang sắc mặt nhợt nhạt.
- "Đi!"
Ngô Dương cường ngạnh bắt lấy Lương Kỳ, thối lui về hướng đầu hẻm. Những người khác cũng vội vàng đi theo phía sau.
Đằng sau họ là Từng Dũng bị đàn tang thi bao phủ trong nháy mắt cùng tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng ——
Tạ Thư Toàn đã sợ tới mức mặt không huyết sắc, mang theo ba lô lảo đảo hướng đầu hẻm chạy.
Tiếng kêu rên của Từng Dũng dần dần ngừng, hơn phân nửa tang thi ở ngõ nhỏ đều bị Từng Dũng hấp dẫn qua đó, chỉ có ba bốn tên bám riết không tha, loạng choạng đi lại đây.
Mới vừa lao ra đầu ngõ, liền nghe được một tiếng đánh cách đó không xa truyền đến!
Mấy người lúc này đều tức khắc ngây người.
Chỉ thấy Dịch Miêu mà bọn họ cho rằng đã sớm chạy mất đang bắt lấy đầu một con nữ tang thi đè lại, đem đầu nó đâm về phía trước mặt một con tang thi khác, trực tiếp đem hai đầu tang thi ném lên xe con ở ven đường, phát ra một tiếng vang! Sau đó chỉ thấy nàng giơ tay chém xuống, đoản đao lớn xỏ xuyên từ sau cổ tang thi nữ, theo đà đâm xuyên qua não tang thi phía sau—— Nàng rút đao, ánh mắt sắc bén hướng bên này quét tới.
Lương Kỳ giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại:
- "Đi!"
Nói rồi dẫn đầu chạy tới hướng tới bên kia, những người khác cũng vội vàng đuổi kịp.
Lương Kỳ một đường chạy tới, nhìn đến thi thể tang thi ngã trên mặt đất, cùng Ngô Dương liếc nhau, đều nhìn ra kinh ngạc trong mắt đối phương. Nàng là cảnh sát, nhìn tình hình như vậy lập tức liền đoán được vừa rồi đã xảy ra tình huống gì, chính vì vậy nàng giật mình không nhỏ.
Bên này tang thi trên đoạn đường đã bị Dịch Miêu dọn dẹp gần hết, cho nên thời điểm bọn họ chạy trốn cũng không gặp trở ngại nào lớn, tốc độ chạy của con người so với tang thi thì nhanh hơn rất nhiều, cho nên không bao lâu liền bỏ xa những tang thi đi theo phía sau.
Chạy với tốc độ cao nhất thì thể lực tiêu hao cũng vô cùng nghiêm trọng, bao gồm cả người đã trải qua hệ thống huấn luyện như Lương Kỳ, tất cả mọi người dựa vào tường thở hổn hển.
Dịch Miêu đi ở cuối cùng, cảnh giác xem xét bốn phía, khi không có phát hiện gì mới tạm thời nhẹ nhàng thở ra, mở bàn tay phải ra, đã nổi vài cái mụn nước, nhưng nàng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy có chút tê dại. Hơi hơi hoạt động bàn tay một chút, Dịch Miêu liếc mắt bên kia, lập tức phát hiện bọn họ thiếu một người. Trước đây một lần đã chết hai người, lần này chỉ chết một, có tiến bộ.
"Đánh chết tang thi +9. Đạt được 9 tích phân."
Hệ thống tiếng vang lên, ngay sau đó, lại lại lần nữa vang lên: "Cứu vớt nhân loại một người. Đạt được 10 tích phân khen thưởng."
Dịch Miêu trong lòng dâng lên nhàn nhạt bi thương, hệ thống này, giết chín đầu tang thi so ra kém việc gián tiếp cứu một người.
Dịch Miêu không chút do dự dùng 10 tích phân vừa mới đạt được đổi thành giá trị vũ lực, thuận tiện xem xét một chút số liệu của chính mình hiện tại.
Họ tên: Dịch Miêu.
Tuổi: 24
Kỹ năng đã mở: Không gian.
Giá trị vũ lực: 25
Kỹ năng khác: Chưa mở
Tích phân hiện có: 9
Xem xong số liệu, hốc mắt Dịch Miêu đã có chút ướt át, cảm giác bản thân hiện tại hoàn toàn nghèo rớt.
Ở thời điểm Dịch Miêu đang xem xét hệ thống, vài người ở bên kia lại đang kịch liệt giao lưu bằng ánh mắt, trọng điểm vấn đề hiển nhiên chính là Dịch Miêu. Hành động của Dịch Miêu đã hoàn toàn đảo lộn phán đoán của họ, thủ đoạn giết tang thi của Dịch Miêu đã làm họ hoàn toàn chấn kinh rồi.
Lương Kỳ nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó, nhịn không được đem chính mình đặt vào trong hoàn cảnh của Dịch Miêu lúc đấy, lại tự hỏi không biết bản thân có làm được hành động lưu loát tàn nhẫn ấy của nàng. Còn có ánh mắt của Dịch Miêu sau khi rút đao...... Nàng thậm chí cảm thấy chính mình nhìn lầm rồi, bởi vì lúc ấy trong cặp mắt kia nàng không nhìn thấy bất luận là sợ hãi hay bất kỳ cảm xúc nào khác, mà là một mảnh bình tĩnh, không chút gợn sóng, giống như hành động nàng vừa mới làm chỉ là một việc vô cùng bình thường, chứ không phải dùng đao thọc xuyên hai đầu tang thi...... Dịch Miêu này, rốt cuộc là ai?
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên: "Em gái, ngươi trước kia là làm gì?"
Đối tượng được hỏi hiển nhiên chính là Dịch Miêu. Mà người hỏi, là Trương Lương Nghĩa vẫn luôn thở hổn hển, tuổi tác của hắn không lớn, cũng tầm 25-26 tuổi.
Vấn đề này vừa lúc hỏi ra chính là vấn đề vài người này muốn biết nhất, Ngô Dương tặng Trương Lương Nghĩa một ánh mắt mang ý tứ hỏi rất hay, sau đó tất cả đều nhìn về phía Dịch Miêu.
- "Ta trước kia học qua mấy năm võ thuật."
Dịch Miêu ngẩng đầu hướng bên này nhìn thoáng qua, hơi hơi mỉm cười đưa ra một đáp án theo đúng tiêu chuẩn. Mà trên thực tế, trước kia nàng ngay cả hoạt động như leo núi cũng chưa từng tham gia, càng đừng nói về võ thuật yêu cầu trải nghiệm nhiều đau khổ. Bất quá tựa hồ nàng đối với việc "Giết người" tựa hồ thập phần có thiên phú, không biết là do bị cải tạo qua, hay là do song thân (bố mẹ) của nàng qua đời lúc tuổi nàng còn nhỏ đã để lại thân phận đặc thù của cha mẹ trong gien của thân thể này.
Không thể không nói đây là một đáp án làm người tin phục.
Những người khác đều lộ ra thần sắc hiểu rõ, thậm chí ẩn ẩn có vài phần hâm mộ. Cùng so sánh với những người thường như bọn họ, người học qua võ thuật như Dịch Miêu sẽ an toàn nhiều.
Trương Lương Nghĩa cười khổ mà nói:
- "Nếu là sớm biết rằng có một ngày như vậy, ta sẽ không mỗi ngày chỉ ở nhà chơi game."
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, lại đi bộ hơn hai mươi phút, rốt cuộc tìm thấy xe.
Một chiếc xe việt dã màu đen.
Người lái xe là Lương Kỳ, Ngô Dương ngồi ghế phụ bên cạnh.
Trương Lương Nghĩa đoạt chỗ phía trước với Tạ Thư Toàn để ngồi ở bên cạnh Dịch Miêu. Sau đó nhiệt tình nói:
- "Em gái, chúng ta chính thức giới thiệu một chút nhé. Phía trước đang lái xe là Lương Kỳ, bên cạnh là Ngô Dương, hai người này là một đôi. Vị đại mỹ nữ ngồi bên cạnh ngươi là Ngô Linh, vị tiểu soái ca ngồi sau gọi là Tạ Thư Toàn. Còn ta, tên là Trương Lương Nghĩa, Trương trong học lương trương lương (đoạn này ta không hiểu lắm, ai biết có thể để lại bình luận, đa tạ), Nghĩa trong nghĩa khí, trước kia là chủ công ty, hiện tại đang độc thân......"
Phía trước Ngô Dương cười như không cười nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt thuận tiện đảo qua trên người Dịch Miêu, hơi quay sang hướng Dịch Miêu cười cười gật đầu một cái. Hắn cũng thuộc loại lớn lên tương đối đẹp trai, thời điểm cười rộ lên cũng mang theo một sự tự tin.
Dịch Miêu lại có biểu tình nhàn nhạt, ngay cả việc ứng phó cũng lười.
Trương Lương Nghĩa ở một bên nhìn thấy sắc mặt Ngô Dương nháy mắt cứng đờ mất tự nhiên, trong lòng rất vui, cảm thấy Dịch Miêu càng nhìn càng thuận mắt.
Lương Kỳ đang lái xe bỗng nhiên theo bản năng giương mắt nhìn thoáng qua phía gương, sau đó hơi sửng sốt một chút. Trong gương Dịch Miêu cũng đang nhìn nàng, tầm mắt hai người ở trong gương giao nhau trong chốc lát, sau đó Dịch Miêu vô cùng tự nhiên dịch chuyển ánh mắt, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Lương Kỳ trong lòng hơi hơi động, nghiêng đầu nhìn Ngô Dương liếc mắt một cái, từ đầu đến cuối không nói gì.
Dọc theo đường đi ai nấy đều không nhắc tới người đã tử vong kia, giống như bọn họ sớm đã quen với việc tùy thời đều sẽ có người chết đi, không phải là mình thì chính là người khác.
Đi xe gần một tiếng rưỡi, rốt cuộc cũng tới doanh địa của bọn họ. Đó là một chỗ hẻo lánh, một công trường đang khai thác.
Địa phương bọn họ ở là một chỗ mới xây được một nửa, các phòng còn chưa xây xong. Bởi vì mới dựng được phần cốt nên vị trí các cửa sổ đều trống không. Vì phòng ngừa tang thi du đãng đến nơi đây, cầu thang từ tầng một lên tầng hai đều bị phá hỏng. Bọn họ đều đi lên thông qua thang dây từ tầng hai thả xuống.
Dịch Miêu ở doanh địa này gặp được những người khác, mà nguyên nhân lớn nhất trong đó là vì nàng theo bọn Lương Kỳ trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro