Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99: Chuyện sau cuộc chiến


Edit: Thanh Thạch

Hi sinh toàn bộ công lực để tinh lọc một người tu ma không phải là chuyện bất kỳ người tu công đức nào cũng có thể làm.

Thứ nhất là luyến tiếc năng lượng đã đạt được, thứ hai là nỗi thống khổ do công đức kim thân bị mạnh mẽ xé rách.

Ban đầu khi vừa mới có được ngọc công đức và bắt đầu thăng cấp, bởi vì cần thanh trừ những tạp chất trong cơ thể mà Lăng Thanh Vân đã phải trải qua đau đớn kịch liệt, nhưng nỗi đau khi đó không bằng một phần vạn hiện tại khi dùng hết toàn lực tinh lọc người đối diện.

Mỗi một bộ phận trên cơ thể giống như bị đập nát ra, lắp lại rồi lại bị đập nát lần nữa, tựa như có vô vàn con kiến đang gặm nhấm thân thể mình!

Lúc này, việc Lăng Thanh Vân muốn làm nhất chính là hung hăng đâm mình mấy đao, làm cho loại cảm giác vừa đau vừa tê này có thể giảm bớt một chút... Nhưng hiện tại, phỏng chừng cơn đau do bị dao đâm hắn cũng không có cách nào cảm nhận được.

Khi một người đau đến mức tận cùng, muốn ngất xỉu hay nằm bất động cũng thành hi vọng xa vời. Lăng Thanh Vân túm chặt lấy cái sừng trên đầu Tiểu Công, sau đó cắn lên cánh tay mình, nếu không phải răng nanh hắn không thể so với tang thi, trên người lại mặc đồ chiến đấu, phỏng chừng đã có thể cắn xuống một miếng thịt!

"Lăng Thanh Vân, anh ta quá mạnh mẽ, anh ta..." Tiểu Công kinh hoảng kêu lên, tinh cầu này ước chừng có đến năm tỷ người chết đi, nhiều người như vậy, nhiều người như vậy, hơn nữa trên người Ma Quân kia vốn có năng lượng...

Khói đen bốc lên tựa hồ có thể phá tan kim quang!

Lăng Thanh Vân mở to hai mắt, lại không nhìn thấy mặt Trang Thành, một lát sau, hắn thậm chí cái gì trước mắt cũng không thấy rõ... Nghiến chặt răng không để mình rên rỉ ra tiếng, thanh âm Tiểu Công vang lên bên tai, hắn hơi nhếch khoé miệng: "Hử?"

Chỉ là một âm tiết mơ hồ không chỉ khiến hắn thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, cả miệng mở to run rẩy rốt cuộc không khép lại được.

"Không có biện pháp!" Tiểu Công đột nhiên cắn mạnh chi trước của mình, máu nóng văng về phía màn khói đen, chặn lại khí thế kiêu ngạo của nó.

Lăng Thanh Vân cố gắng nhìn về phía trước, cuối cùng phản ứng lại được, hai tay hắn cọ vào sừng Tiểu Công, sau đó một ít máu màu vàng cũng chảy ra, hắt về phía khói đen.

Hắn đã không còn thời gian đi nghĩ xem liệu Trang Thành có làm sao không, nhưng hắn biết nếu Ma Quân kia không có việc gì, thì hắn và Trang Thành, tất cả mọi người trên địa cầu đều sẽ không có kết quả tốt. Dưới tình huống này, ý niệm duy nhất trong đầu hắn cũng chỉ là tiêu diệt màn khói đen kia thôi!

Lực tín ngưỡng quanh thân đã tiêu tan không còn mấy, máu tất nhiên cũng chảy không ngừng, màn khói đen kia ngược lại càng ngày càng yếu. Rốt cuộc, theo một tiếng hét trống khổ truyền ra từ bên trong, màn khói đen nổ tung rồi đột nhiên yên tĩnh lại.

Thân thể trống rỗng, đau đớn cũng không còn, nhưng cả người trở nên mềm nhũn không có chút khí lực nào, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở nổi...

Đợi đến khi Lăng Thanh Vân khôi phục lại ý thức, hắn đã ở trong ngọc công đức.

Ngay cả nâng tay cũng không có sức, xương cốt trên người giống như đã nát thành bột phấn, nhưng ít nhất còn sống.

Hắn sống, nhưng Trang Thành đâu? Ý niệm vừa hiện lên, Lăng Thanh Vân liền nhìn thấy Trang Thành chạy tới: "Anh tỉnh rồi?"

"Thành Thành..." Nói chuyện cũng không rõ ràng, lúc này Lăng Thanh Vân mới phát hiện lưỡi mình sưng vù, hình như lúc trước đau đớn không chịu nổi hắn đã cắn phải đầu lưỡi?

Không sao, Trang Thành còn sống là tốt rồi, hiện tại đau đớn trên người hắn so với lúc trước hoàn toàn không tính là cái gì.

"Thanh Vân, anh đừng nói, nghỉ ngơi đi." Hai mắt Trang Thành sưng đỏ, sau khi bị đoạt xác, cậu vẫn chưa từng từ bỏ cố gắng tranh đoạt quyền khống chế thân thể, cũng không ngờ vừa có thể khống chế lại thân thể mình, cậu liền nhìn thấy Lăng Thanh Vân hấp hối cả người đầy vết thương.

Vào được ngọc công đức, miệng vết thương của Lăng Thanh Vân đã chẳng còn máu mà chảy nữa, hắn có thể treo một hơi tàn đã là ông trời thương tình. Cậu thật cẩn thận chăm sóc đối phương, thời gian dường như đã trôi đi rất lâu rất lâu mà hơi thở Lăng Thanh Vân cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi.

Cậu bây giờ có thực lực vô cùng mạnh, nhưng có mạnh đến đâu lúc này cũng vô dụng... Nhìn người yêu nhất hấp hối nằm trước mặt mình, Trang Thành cảm thấy trái tim như bị vò nát.

Cậu đã sớm nghe Lăng Thanh Vân nói có thể tinh lọc cho mình, cũng vạn phần chờ mong ngày đó đến, nhưng thế nào cũng không ngờ được, thì ra để tinh lọc mình, Lăng Thanh Vân phải trả giá đắt như vậy!

Lăng Thanh Vân khẽ gật đầu, nằm bất động, hắn có thể nghe được bên tai không ngừng vang lên thanh âm đạt được công đức, nhưng quanh người lại không có chút lực tín ngưỡng nào – toàn bộ lực tín ngưỡng đến gần đều tiến vào thân thể hắn!

Lăng Thanh Vân hôn mê nửa tháng, sau đó lại nằm thêm một tháng, cơ thể mới có sức thỉnh thoảng ngồi dậy.

Phòng ốc hoa cỏ trong ngọc công đức đều không thay đổi, cho dù hư hao cũng rất nhanh trở lại hoàn hảo. Nơi này kỳ thật chính là một tiên phủ, mà tiên phủ này nay đã hoàn toàn hiện ra, không vì thực lực Lăng Thanh Vân giảm đi mà một lần nữa bị phong ấn.

Ở đây có phòng ở, có đồ trang trí nhưng cũng trống rỗng bởi vì bên trong không có những thứ hữu dụng đối với người tu luyện, ngay cả tiên thảo cũng không có lấy một cọng. Vì thế, Lăng Thanh Vân hiện giờ chỉ có thể ăn những thứ hắn tích trong không gian.

Trang Thành bật bếp ga đun nước, sau đó pha một cốc sữa bột đặc, bưng tới cho Lăng Thanh Vân.

"Thành Thành, em biết trên đời này cái gì khó ăn nhất không?" Sữa bột trẻ con, nó chả có vị gì hết! Lăng Thanh Vân mỗi ngày bị Trang Thành đút sữa bột bồi bổ, đã xác định đó là món mình ghét nhất!

"Trên đời này không có gì khó ăn hết, chỉ sợ không được ăn thôi!" Trang Thành nói. Cậu đói bụng nửa năm, hơn nữa thời thời khắc khắc đều đói không chịu được, lúc này nếu không phải sợ thức ăn Lăng Thanh Vân lưu trữ không đủ, cậu khẳng định sẽ mỗi ngày ăn thật nhiều mà không cần như hiện tại, chỉ ăn những thứ thực phẩm rác rưởi không thể cho Lăng Thanh Vân ăn, để lại toàn bộ cho Lăng Thanh Vân bồi bổ!

Tuy rằng hiện tại đã trở về làm người, nhưng cậu lại cảm thấy cơn đói kia vẫn không biến mất. Nếu không phải hiện tại trên trời lúc nào cũng bị vô số người chú ý, cậu khẳng định đã ra ngoài tìm thức ăn, ngoại trừ vì đói, Lăng Thanh Vân cũng không thể thiếu rau...

"Thành Thành..." Lăng Thanh Vân tỏ vẻ đau khổ uống cốc sữa bột: "Anh cảm thấy khoẻ hơn nhiều rồi, hơn nữa hiện tại có rất nhiều lực tín ngưỡng, kỳ thật anh sẽ không sao cả."

"Hiện tại có nhiều lực tính ngưỡng thì sao? Thân thể của anh không biết bao giờ mới có thể khôi phục được..." Trang Thành thở dài, lúc trước Lăng Thanh Vân có thuận tay bỏ ít dược liệu vào không gian, nhưng nhân sâm gì đó cũng đã cho Lăng Thanh Vân ăn hết rồi – trong lúc đối phương hôn mê, cậu chỉ có thể làm canh sâm cho đối phương uống.

"Kỳ thật anh đã khôi phục rồi, em có muốn xem thử không?" Thở hổn hển, Lăng Thanh Vân ngồi tựa trên giường sờ soạng Trang Thành ngồi bên cạnh, cái bộ dáng cấp bách kia...

"Anh biết hiện giờ trông anh giống cái gì không? Giống lão già một chân đã bước vào quan tài nhưng vẫn dâm dê, anh biết không!" Trang Thành tuy trách cứ nhưng nhìn bộ dạng Lăng Thanh Vân, cậu vẫn hơi nghiêng về phía trước thuận tiện cho đối phương động tay động chân.

Chẳng qua, Lăng Thanh Vân cuối cùng cũng có cơ hội chạm vào thân thể Trang Thành, sao có thể hạ thủ lưu tình? Không, hắn chính là hạ thủ lưu "tình", vì thế chỉ thoáng chốc, mặt Trang Thành đã đỏ lừ.

"Thành Thành, em ngồi lên giường, cởi hết quần áo được không?"

Mặt Trang Thành càng đỏ hơn, nghe lời trèo lên giường nhưng không cởi quần áo: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Anh làm gì đâu, hiện tại anh cũng chả làm được cái gì..." Trang Thành không cởi cũng không sao, tự mình chậm rãi thăm dò cũng thú vị...

Tuy rằng vết thương còn chưa khỏi, nhưng muốn ôm người hôn hôn sờ sờ thì không có vấn đề. Nếu là Trang Thành trước kia có lẽ còn có thể vì thẹn thùng mà cự tuyệt, nhưng lúc này, cậu không những không đẩy Lăng Thanh Vân ra, ngược lại còn ôm chặt đối phương.

Loại chuyện cởi quần áo này, chỉ cần không phải trẻ sơ sinh thì ai cũng biết làm, Lăng Thanh Vân thì càng quen thuộc, chỉ chốc lát đã cởi sạch quần áo trên người Trang Thành. Một Trang Thành biết khóc biết cười có thể nói chuyện, cơ thể ấm áp chính là điều hắn mong muốn hơn nửa năm nay, lúc này cuối cùng cũng có thể ôm vào lòng.

"Anh cẩn thận một chút, đừng làm rách vết thương." Trang Thành đỡ Lăng Thanh Vân nằm xuống, tuy Lăng Thanh Vân đã có thể xuống giường đi lại nhưng cậu vẫn không yên lòng.

"Thành Thành, anh sắp nghẹn chết rồi... Em liếm giúp anh được không?" Lăng Thanh Vân nói lòng vòng một lúc, vẫn là không kìm được trước dụ hoặc này.

Hầu hết đàn ông đều xem qua phim AV, hắn đương nhiên cũng thế, liếm liếm gì đó...

"Hiện tại thân thể anh không tốt!" Trang Thành rụt lại thân thể, nhưng lúc này Lăng Thanh Vân đã túm lấy vật tượng trưng cho nam tính đang đứng thẳng phía dưới cậu, khiến cả người cậu run lên, tóc gáy đều dựng đứng, nhịn không được muốn rên rỉ, nhưng Lăng Thanh Vân hiện giờ chắc chắn đâu làm được gì?

"Mỗi ngày em đều giúp anh lau người, hẳn là cũng biết..." Lăng Thanh Vân nhe răng cười.

Muốn nói điều làm cho Trang Thành khó chịu nổi nhất khi giúp Lăng Thanh Vân lau người tắm rửa tuyệt đối chính là cái thứ bên dưới kia... Lúc trước khi Lăng Thanh Vân hôn mê, cậu giúp hắn lau người cũng không có cảm giác gì, nhưng từ khi Lăng Thanh Vân tỉnh, chỉ cần một ánh mắt của đối phương cũng khiến cho cậu hận không thể ném khăn lại xoay người bước đi! Không những thế, gần đây lần nào Lăng Thanh Vân cũng cứng lên, nóng bỏng...

"Anh..."

"Thành Thành ngoan, em tốt nhất, liếm giúp anh được không? Thành Thành, anh yêu em nhất mà..." Lăng Thanh Vân xoa nắn nơi đó của đối phương, rõ ràng lúc trước trên người Trang Thành còn bị đâm thủng, lúc này lại ngay cả sẹo cũng không có. Nói tiếp đúng là thần kỳ, nhưng bản thân hắn trên người cũng không có vết sẹo nào.

"Hừ!" Trang Thành hừ một tiếng, cúi đầu liếm bụng Lăng Thanh Vân, sau đó một đường đi xuống đến rốn...

Lăng Thanh Vân cảm nhận được lửa nóng của mình chạm vào cằm Trang Thành, rốn bị liếm vừa tê vừa ngứa, đang ảo tưởng Trang Thành dùng miệng ngậm lấy mình, Trang Thành cũng đã cầm gậy nóng của hắn, cúi xuống... Không ngờ Trang Thành đột nhiên lấy chăn trùm kín hai người, đề phòng nhìn về phía cửa.

Sau đó, Tiểu Công phá cửa xông vào.

"Lăng Thanh Vân!" Tiểu Công kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, lúc này Trang Thành đang nằm trên người Lăng Thanh Vân, cơ thể lộ ra ngoài chăn không mảnh vải che đậy, sẽ không là... "Trang Thành! Anh thế mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"

Trang Thành hết đường chối cãi, mặt càng đỏ hơn – hồ nháo với bệnh nhân quả thật là lỗi của cậu.

"Mày tới làm gì?" Khẩu khí Lăng Thanh Vân không tốt, bị Tiểu Công doạ một phát, hắn tý thì mềm! Nhưng lúc này, hắn lại bắt đầu không an phận cọ cọ thân thể Trang Thành.

"Trọng sắc khinh bạn! Tôi vừa tỉnh lại mà anh không hỏi câu nào sao?" Tiểu Công trợn tròn mắt.

"Mày tỉnh được hai ngày rồi chứ? Chẳng qua muốn ngủ tiếp thôi." Thương thế của Tiểu Công nhẹ hơn Lăng Thanh Thân, lúc trước là tự mình minh tưởng dưỡng thương, hai ngày trước tỉnh lại xong, rõ ràng ngủ tiếp.

Tiểu Công ho hai tiếng: "Việc này đợi lát nữa nói sau, hiện tại tôi muốn nhắc nhở hai người một tiếng, trước khi tu thành công đức kim thân, không thể hư thân..."

Hư thân? Cái từ hình dung gì thế này? Lăng Thanh Vân hận không thể kéo Tiểu Công tới tẩn cho một trận!

"Tao không tu công đức kim thân nữa, như vậy là được chứ gì?"

"Anh không tu công đức kim thân? Anh không sợ Trang Thành về sau sẽ tìm người khác à?" Tiểu Công tỏ vẻ kinh ngạc.

"Mày có ý gì?" Trang Thành sắc mặt lạnh lùng, cậu tuyệt đối không rời khỏi Lăng Thanh Vân!

"Tôi chả có ý gì..." Tiểu Công lui về sau một bước, sau đó nhìn về phía Lăng Thanh Vân: "Trang Thành hiện tại thực lực rất mạnh, sống đến nghìn năm cũng không có vấn đề, nhưng nếu anh không tu thành công đức kim thân, đến lúc đó cũng chỉ là một nắm đất vàng mà thôi!"

Lăng Thanh Vân ngẩn ra, sau đó liền nhìn thấy Tiểu Công đã xoay người chạy như bay, Trang Thành sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn là không muốn khoả thân đuổi theo con Kỳ lân kia.

"Nó khẳng định là cố ý!" Trang Thành nghiến răng nghiến lợi nói, Tiểu Công đã tỉnh từ lâu, cậu cảm nhận được, nhưng đối phương không phải con người, cậu lại không có biện pháp cự tuyệt Lăng Thanh Vân, nên đành coi như không phát hiện, ai ngờ lúc sau nó lại chạy tới...

Lúc này, nghe xong lời Tiểu Công, cậu cũng không biết mình nên cảm tạ nó hay là hận nó nữa, nó không thể tới sớm một chút sao? Nó khẳng định là cố ý!

"Chết tiệt!" Lăng Thanh Vân nghiến răng, việc tốt bị đánh gãy, còn bị báo cho biết không thể phá thân, không ai không tức giận!

"Về sau anh không được nghĩ linh tinh nữa!" Trang Thành vuốt ve tay Lăng Thanh Vân còn đang dán trên người mình, xuống giường mặc quần áo.

Lăng Thanh Vân không nhúc nhích, hắn đã có thể dự cảm được sinh hoạt bi đát trong tương lai của mình...

Kỳ thật, cuộc sống sau đó so với tưởng tượng của Lăng Thanh Vân còn bi đát hơn, bởi vì kế tiếp, liền tính hắn luôn cam đoan tuyệt không làm đến bước cuối cùng, nhưng Trang Thành vẫn không cho phép hắn động tay động chân như trước nữa.

Lại một lần đánh lén không thành, tay bị Trang Thành kéo từ trong quần áo ra, Lăng Thanh Vân làm mặt lấy lòng: "Thành Thành, em không thể thương anh một chút sao? Anh cam đoan chỉ sờ thôi!"

Trang Thành đỏ mặt, cậu không thể chịu được bộ dạng đáng thương của Lăng Thanh Vân, nhưng nghĩ đến lời của Tiểu Công...

"Em muốn ở bên anh cả đời, em là người ích kỷ, không thể nhìn anh chết trước mặt em được, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, hiện tại, anh nhịn một chút được không?"

Lăng Thanh Vân ôm cổ người đối diện, hôn thật sâu đối phương, miệng lưỡi tương giao.

Bọn họ còn rất nhiều thời gian, sau này, hắn nhất định sẽ đòi lại toàn bộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro