Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 100: Chuyện sau cuộc chiến


Edit: Thanh Thạch

Tháng thứ ba, khi thời tiết bên ngoài bắt đầu chuyển lạnh, Trang Thành rốt cuộc cùng Lăng Thanh Vân rời khỏi không gian. Sau đó hai người liền bay nhanh khỏi khu vực này – nếu không phải Trang Thanh hiện giờ thực lực cường đại, phỏng chừng còn có thể bị người khác phát hiện.

Đã vào thu, lúa nước trồng ở khu an toàn tại Giang Nam sắp chín, rất nhiều người đang khai hoang trồng rau, có thể nhìn ra, tất cả mọi người đều tràn ngập hi vọng đối với tương lai.

Giờ đây không phải tất cả mọi người đều ở khu an toàn, rất nhiều người trở về nhà mình, mà người ở thành phố thì lựa chọn tiến vào một số thôn làng để khai khẩn thổ địa, gieo trồng lương thực. Sau khi thanh lý hết thi thể tang thi trong nhà, trên cơ bản đều sẽ lựa chọn dán một bức tranh của Lăng Thanh Vân ở trước cửa để trừ tà.

Trang Thành đổi địa điểm, sau khi phát hiện điểm này liền囧 vô cùng, thì ra Lăng Thanh Vân còn có thể làm thần giữ cửa...

"Em đừng nhìn nữa, trước tiên đi xem ba mẹ đi, chúng ta biến mất ba tháng không thấy bóng người rồi..." Lăng Thanh Vân được Trang Thành đỡ lấy, lúc này hai người chọn một gian phòng trống để đặt chân xong, hắn liền vỗ vỗ tay Trang Thành.

Lúc trước ở trong không gian, mỗi ngày Trang Thành đều đăm chiêu nhìn bên ngoài, khẳng định là thực lo lắng vợ chồng Trang Diệu Tổ.

"Em sẽ trộm đi xem ba mẹ... Anh... Chuyện của anh có muốn nói cho đám Trương Nghị không?" Trang Thành hơi chần chừ hỏi.

"Để xem tình hình đi, nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là biết rõ ràng tình trạng bên ngoài." Lăng Thanh Vân tin tưởng những người thân thiết với hắn đều không có việc gì, dù sao hắn tại trước mắt bao người, cùng một tang thi "đồng quy vu tận", cho dù có người muốn động vào thân nhân của hắn cũng phải xem lại năng lực của mình. Chỉ cần nhìn việc mấy ngày nay, công đức của hắn đã tăng đến tám mươi triệu thì người bên ngoài hẳn là vẫn rất tôn kính hắn.

"Em sẽ hỏi thăm rõ ràng, cũng sẽ mau chóng trở về!" Trang Thành hôn mặt Lăng Thanh Vân, rõ ràng nay công đức của Lăng Thanh Vân đã khôi phục hơn phân nửa nhưng không biết tại sao hắn vừa động là toàn thân đau nhức.

Trang Thành biết, Lăng Thanh Vân tuyệt đối không lấy mình ốm đau ra để lừa gạt cậu, Lăng Thanh Vân bây giờ còn không thể vận động mạnh khẳng định là vì thương tổn của hắn vẫn còn nghiêm trọng.

"Anh chờ em," Lăng Thanh Vân nói, "Nhớ mang ít đồ ngon về nhé."

"Được!" Trang Thành nuốt một ngụm nước miếng, thật vất vả mới được ăn, cậu lại liên tục ba tháng ở trong không gian, một chút thức ăn tươi mới cũng không được nếm, lúc này sắp nhịn không được rồi!

.

Khu an toàn thành phố S, so với trước đó thì biến hoá không nhiều lắm, chỉ là nhân số giảm đi khá nhiều. Trang Thành lén lút tiến vào, sau đó không bao lâu liền cảm ứng được Trang Diệu Tổ và Lâm Hiểu Hồng.

Bọn họ vẫn ở căn nhà kia, thoạt nhìn không có gì thay đổi, phòng của Lăng Thanh Vân cũng vẫn còn giữ, nhưng vừa tới gần, cậu liên nghe thấy tiếng khóc của Lâm Hiểu Hồng.

Tiếng khóc kìm nén khiến trái tim Trang Thành nảy mạnh, cậu không kịp nghĩ mà nhảy vào phòng: "Mẹ!"

"Thành Thành? Mẹ không phải đang nằm mơ đúng không?" Lâm Hiều Hồng đỏ mắt mở miệng, tình hình ngày đó bà đều nhìn thấy rõ ràng, không biết tại sao Trang Thành lại đột nhiên muốn giết Lăng Thanh Vân, cũng không hiểu được vì sao cuối cùng hai người đều mất tích.

Rất nhiều người đều nói Lăng Thanh Vân tự bạo giết chết tang thi kia, bà mỗi lần nghe thấy lời như vậy, nước mắt liền rơi không ngừng.

"Mẹ, con không sao, hơn nữa con đã biến thành người rồi." Trang Thành đi tới bên người Lâm Hiểu Hồng, Trang Diệu Tổ đang đứng bên hút thuốc cũng vô thức làm rơi điếu thuốc trên tay.

"Con thật là Thành Thành?" Lâm Hiểu Hồng không dám tin.

"Mẹ, con không phải Thành Thành thì còn có thể là ai? Con và Thanh Vân không sao hết, ba mẹ quên bọn con có không gian à?" Trang Thành an ủi.

Lâm Hiểu Hồng bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng rồi, các con có không gian... Thành Thành!" Mặt bà tràn đầy tươi cười, nhưng nước mắt lại lần nữa chảy xuống.

Trang Thành còn nhớ, trước kia mỗi lần ba mẹ muốn lại gần, cậu không thể không tránh xa, lần này thì không cần, khi cầm lấy bàn tay có độ ấm của cậu, ngay cả Trang Diệu Tổ cũng nghẹn ngào.

"Sao con có thể biến thành người? Mẹ đã nghĩ cả đời này..." Lâm Hiểu Hồng rất kinh ngạc, lúc trước Trang Thành và Lăng Thanh Vân chưa từng nói với họ chuyện này.

Trang Thành chần chừ một chút, lúc trước, Lăng Thanh Vân bảo cậu nói với vợ chồng Trang Diệu Tổ là bọn họ diễn trò, như vậy vợ chồng Trang Diệu Tổ sẽ không quá lo lắng, Trang Thành cũng không muốn ba mẹ suy nghĩ nhiều, chau chuốt lại ý của Lăng Thanh Vân: "Ba, mẹ, khi đó là bọn con diễn trò, như vậy để tránh cho có người truy cứu thân phận của bọn con... Nhưng sau đó trong lúc Thanh Vân giúp con biến lại thành người thì bị thương, ba tháng nay vẫn luôn dưỡng thương."

Diễn trò? Khi đó con trai mình hoàn toàn giống như đổi thành một người khác, nhìn như thật sự muốn giết Lăng Thanh Vân... Trang Diệu Tổ và Lâm Hiểu Hồng không tin lắm, nhưng chỉ cần người sống là được. Về phần có thể biến lại thành người... Lăng Thanh Vân khẳng định là trả giá rất lớn đúng không? Bằng không, hai đứa này sẽ không bặt vô âm tín suốt ba tháng trời, bằng không lúc này Lăng Thanh Vân cũng sẽ đến lấy lòng bọn họ.

"Chỉ cần các con còn sống thì tốt rồi."

"Bọn con đương nhiên còn sống, ba mẹ yên tâm đi, về sau bọn con sẽ thường thường đến thăm ba mẹ." Trang Thành áy náy nói, cậu và Lăng Thanh Vân tạm thời không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác, càng không thể mang đi vợ chồng Trang Diệu Tổ đang bị rất nhiều người chú ý...

"Ba mẹ không sao, mấy ngày nay, ba mẹ cũng đang luyện bộ công pháp mà Lăng Thanh Vân lưu lại đó." Lâm Hiểu Hồng nở nụ cười.

"Đúng rồi, mẹ ơi, mẹ làm cho con ít đồ ăn được không? Con nhớ tay nghề của mẹ chết mất!" Trang Thành bắt đầu làm nũng, đồng thời, cơn đói không tan đi được lại tới nữa rồi.

Lâm Hiểu Hồng xuống bếp làm không ít món, bà không thiếu thức ăn, giàn mướp trước nhà đã mọc lên khá cao, vì thế bà vừa làm thịt om vừa xào mướp, xào xong mướp liền chưng trứng, nửa con gà trong tủ lạnh cũng lấy ra hầm...

Một món ăn bưng ra, Trang Thành đổ hết vào bát cơm, và mấy miếng đã hết, món tiếp theo đưa lên, cậu rõ ràng đổ cơm vào, bưng cả bát tô mà ăn, cho dù bát thịt om kia hơi ngấy mỡ, cậu cũng ăn rất ngon lành, cuối cùng còn nửa con gà, cậu gặm thịt xong liền uống hết canh vào bụng.

"Con à..." Trang Diệu Tổ theo bản năng sờ sờ bụng mình, con ông sẽ không bị vỡ bụng chứ? Trước đây cảm thấy Lăng Thanh Vân ăn uống tốt, hiện tại mới thấy, thì ra con ông ăn còn tốt hơn cả Lăng Thanh Vân!

Lâm Hiểu Hồng cũng lo lắng Trang Thành ăn đến đau bụng, mặt khác lại cảm thấy có chút cao hứng, có thể ăn là phúc, ăn nhiều một chút thân thể mới tốt!

Lâm Hiểu Hồng làm bảy tám món ăn, món nào cũng đầy đặn, gần như dùng hết đồ trữ trong tủ lạnh, kết quả, Trang Thành thế mà ăn sạch bách! Còn xử lý hết một nồi cơm!

Rốt cuộc không nuốt thêm được nữa, Trang Thành cuối cùng cũng thoả mãn, tạm biệt ba mẹ, rời khỏi khu an toàn thành phố S. Lúc ra ngoài cậu còn thuận tay hái ít rau, mướp, bí đỏ linh tinh về.

Đợi Trang Thành đi, Lâm Hiểu Hồng nhìn tủ lạnh rỗng tuếch, đột nhiên ôm cổ Trang Diệu Tổ, thanh âm như khóc, lớn tiếng nói: "Ông già, tôi biết ông khó chịu, nhưng ông có buồn cũng không thể rượu chè ăn uống quá độ, không để ý thân thể mình a!"

Trang Diệu Tổ chịu tiếng xấu thay con, lệ rơi đầy mặt.

Những ngày kế tiếp, Lăng Thanh Vân rốt cuộc có thể thay đổi khẩu vị ăn mấy món khác, cũng tìm hiểu được hiện trạng của thế giới.

Sau trận quyết chiến ba tháng trước, Đỗ Dã và Tề Triệt dùng mọi thủ đoạn trở thành hai người quan trọng trong ban lãnh đạo nước Z. Bọn họ hợp tác với nhau loại bỏ không ít người, sau đó nương theo thế của hắn mà trong vòng ba tháng ngắn ngủi nắm giữ quyền to ở nước Z, đương nhiên, bọn họ cũng luôn luôn giúp hắn tuyên truyền, giúp hắn che chở thân nhân!

Nghe nói, Tề Triệt kéo bạn thân của bố mình xuống ngựa, khiến đối phương thân bại danh liệt, còn làm cho bạn từ bé của mình trở thành phế nhân, cả đời nằm liệt trên giường.

Nghe nói, có một lãnh đạo khu an toàn từng tính kế Lăng Thanh Vân, lúc này khu an toàn đã đổi chủ, hình như gã họ Vương, không, họ Uông.

Nghe nói, mấy tuỳ tùng lúc trước của Lăng Thanh Vân, đám người Trương Nghị, Cố Gia Bảo tính toán xây trường học, chuyên môn giảng dạy công pháp mà Lăng Thanh Vân lưu lại, đồng thời còn nghiên cứu cải tiến và đổi mới. Đối với chuyện này, rất nhiều nước không biết tiếng Trung đuổi theo như vịt, bởi vì trước đó bọn họ không biết tiếng Trung, bộ công pháp kia bị luyện lung ta lung tung không có hiệu quả.

Nghe nói, nước R bên cạnh thế mà còn mặt dày vô sỉ chạy đến xin giúp đỡ. Trước không nói mấy năm trước hai nước bởi vì vấn đề đảo DY mà tranh chấp, chỉ nói chuyện bọn họ công kích Lăng Thanh Vân thì không có ai dễ dàng tha thứ cho bọn họ. Vì thế nước Z lấy lý do đất nước bị thiệt hại nặng nề, không đủ sức lực mà cự tuyệt, sau đó lại phái số hải quân còn lại đi thanh lý hải quân vượt biên của bọn họ, đồng thời kịch liệt lên án với quốc tế về hành vi tự tiện tiến vào lãnh thổ nước khác mà không báo này. Cuối cùng, đất nước chịu phóng xạ nghiêm trọng kia, toàn bộ thực vật đều mang theo phóng xạ, toàn bộ thi thể tang thi lưu lại cũng mang theo phóng xạ, bởi vì không được quốc gia khác trợ giúp, cũng không có chỗ để đi, thành ra tất cả đều vì phóng xạ mà mất đi năng lực sinh dục...

Mấy chục năm sau, Lăng Thanh Vân và Trang Thành đi ngang qua đảo quốc đó, nhìn thấy mấy người mắt to như trứng gà, trên người mọc đầy bọc mủ, di chuyển bằng tứ chi, có lẽ, đây là những người sống sót cuối cùng? Tiếp theo vài thập niên nữa, nơi đó sẽ hoàn toàn không còn tồn tại nhân loại...

Đương nhiên, đây là chuyện thật lâu sau đó, hiện tại, Lăng Thanh Vân vẫn là cái tên xui xẻo bị bắt cấm dục, khổ sở dưỡng thương trong không gian.

.

Nửa năm đại nạn khiến loài người trên địa cầu giảm đến chín phần mười, bởi vậy lương thực ngược lại không thiếu. Nhưng trong nửa năm đó, người có thể thoải mái ăn, có thể ăn được rau dưa với thịt cũng không nhiều, vì thế, lúc này, có rất nhiều người cực kỳ chú trọng chuyện ăn uống.

Chị Trương là một trong số những người lựa chọn về nhà, chồng chị làm nông, mà chị thì mở một quán ăn nhỏ. Nay tiền giấy trước mạt thế đã không còn giá trị, giờ tiền tệ thông dụng chính là lương thực. Đa số thời gian, chị thu chút lương thực sau đó giúp người khác chế biến thức ăn.

Nhà chị ở gần núi, gần đây rất nhiều người cầm súng vào núi săn thú, bởi vì trước đó có nhiều lợn rừng chạy xuống núi cắn hỏng hoa màu.

"Ôi, lợn rừng này! Trước kia nhà nước còn không cho bắt, khó lắm mới nhìn thấy một con, giờ thế mà có thể kết thành đàn rồi!" Một người phụ nữ đến hái ớt nói chuyện với chị Trương.

"Đúng vậy, hiện tại dân số giảm đi rất nhiều, quốc gia không cho xây nhà mới chỉ được ở nhà cũ, còn phải trồng rừng bảo vệ môi trường, nói không chừng mấy chục năm nữa, ra ngoài đi đâu cũng thấy lợn rừng." Chị Trường bật cười.

"Đúng thế! Hiện tại thỏ hoang cũng nhiều, thỏ nuôi hồi trước giờ cũng thành thỏ hoang hết, ông nhà tôi hai ngày trước mới bắt được một con ngoài ruộng đấy." Người phụ nữ này chồng trước đã qua đời, nay tái giá với người khác, đây là chuyện không tránh khỏi, dù sao cũng phải sống tiếp.

"Kỳ thật nhiều cây cũng tốt, chỉ là không có túi nilon nên hơi bất tiện... Đúng rồi, giờ nhà nước định phát hành tiền tệ mới, mệnh giá là một đồng bằng nửa cân lương thực." Chị Trương bỗng nhớ tới tin tức mình nghe được từ radio.

"Tôi biết rồi, ấy, anh chàng kia tới tìm chị nấu ăn hả?" Người phụ nữ kia đột nhiên thốt lên.

Chị Trương nhìn về phía đối phương chỉ liền thấy một người trẻ tuổi mập mạp kéo một con lợn rừng đang đi tới. Chị không quá ngạc nhiên, từ sau khi học bộ công pháp mà quốc gia quy định ai cũng phải học, sức lực của chị tăng lên đáng kể, lợn rừng như vậy chị cũng lôi được.

Đây là đơn hàng lớn tới rồi? Chị giúp chế biến một bàn đồ ăn, đổi lấy một cân thịt lợn rừng là được nhỉ.

"Chàng trai, muốn giúp nấu ăn đúng không?" Chị Trương cười tủm tỉm đi tới.

"Đúng vậy!" Trang Thành vội vàng gật đầu, sau đó lấy ra một con dao bắt đầu xẻ thịt.

Thịt lợn rừng dai hơn thịt lợn nuôi, nhưng chị Trương vẫn nấu được rất ngon, chị vừa ra tay liền từng món từng món bày lên, đầu tiên là thịt băm xào, gan xào, tim xào, sau đó là thịt hầm nhừ, thịt nướng.

Chị Trương nấu nướng luôn làm rất đầy đặn, huống chi nguyên liệu cũng nhiều, thoáng chốc chị đã xử lý xong chân trước và mấy chỗ dễ chế biến, còn dùng sườn lợn hầm măng.

Nhiều đồ ăn như vậy, theo lý thì người trẻ tuổi kia tuyệt đối ăn không hết, nhưng chị thấy đối phương không bảo ngừng, còn tưởng cậu hẹn người khác, không nghĩ tới cuối cùng đi ra chỉ thấy bát đĩa sạch bách và cậu thanh niên bụng lớn thêm một vòng.

Bảo sao cả người mập mạp, trên mặt cũng có không ít thịt, thì ra sức ăn lớn như vậy! Chị Trương cảm thán một câu, liền thấy người trẻ tuổi kia cầm nửa con lợn còn lại, xẻ một cái chân sau đưa mình: "Chị nấu ngon lắm, cái chân này chị giữ lại ăn đi."

Chị Trương nhìn người trẻ tuổi mang theo nửa con lợn và dạ dày lợn rời đi, rồi nhìn còn lại ruột và một phần tư con lợn, tiếp tục cảm thán – thật đúng là món hời!

Thanh niên mập mạp kia đúng là Trang Thành, cậu ăn uống no đủ, tìm chỗ liền chui vào không gian. Trong không gian, Lăng Thanh Vân và Tiểu Công đang trông một vại sành, bên trong đang hầm canh rắn.

"Trang Thành, em về rồi! Canh rắn sắp nấu xong rồi, giờ em cho cả dạ dày lợn vào hầm đi! Đây cũng là đồ đại bổ đó." Lăng Thanh Vân lập tức mở miệng.

Nghe nói, lợn rừng ăn rắn, ăn càng nhiều rắn thì dạ dày lợn càng bổ, chuyện này không biết là thật hay giả, nhưng thời điểm bọn họ tìm thấy lợn rừng, nó đúng là đang chiến đấu với con rắn bị hầm canh kia.

"Được!" Trang Thành ngửi được mùi canh rắn, đột nhiên lại muốn ăn...

"Trang Thành! Anh đã ăn nhiều thịt lợn như thế rồi! Đừng hòng cướp canh rắn của tôi!" Tiểu Công nhìn thấy biểu tình của Trang Thành, quá sợ hãi. Mấy ngày nay, người ăn khoẻ nhất trong số họ tuyệt đối là Trang Thành, không thấy chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, eo Trang Thành đã to gấp đôi sao? Anh ta không sợ Lăng Thanh Vân ghét bỏ à? Tiểu Công ôm nồi canh rắn nóng bỏng không buông tay – nó cũng không sợ lửa.

"Mày không cho tao ăn canh rắn? Thế là mày không muốn ăn thịt nướng đúng không?" Trang Thành ra vẻ kinh ngạc mở miệng, sau đó dựng một cái giá nướng than tre, đốt than tre tốt nhất.

Chân trước lợn rừng tương đối mềm, Trang Thành liền thái thịt thành từng miếng mỏng, để lên vỉ sắt, sau đó quét tương thịt nướng lên.

Mùi thịt nướng đập vào mặt, Tiểu Công buông canh rắn trong tay, nuốt nước miếng: "Chúng ta đổi đồ ăn!"

"Được!" Trang Thành lập tức đáp ứng, cậu cảm thấy mình phải ăn thêm nửa năm nữa mới có thể quên được nỗi thống khổ của việc chịu đói.

Trước kia không thiếu ăn, cậu không ăn này không ăn kia, có chút bột ngọt liền không muốn ăn nhiều, nhưng hiện tại cảm thấy có ăn là tốt rồi, tuyệt đối không thể để miệng với dạ dày chịu thiệt!

Lăng Thanh Vân tiến đến bên cạnh Trang Thành, sờ thịt mỡ trên người Trang Thành, từ 70kg lên đến 90kg, bóp sướng lắm! Mà bị xoa xong ngẫu nhiên còn hừ hừ hai tiếng càng mê người, đáng tiếc, có thể sờ mà không thể ăn a!

Nhưng mà, công đức của hắn sắp đạt trăm triệu rồi nhỉ? Vừa định kiểm tra điểm công đức, bên tai Lăng Thanh Vân đột nhiên vang lên thanh âm thông báo công đức đạt tới một trăm triệu!

"Công đức của anh đạt một trăm triệu rồi!" Lăng Thanh Vân cao hứng hô một tiếng, lại phát hiện thân thể thế mà không có chút khác thường nào.

Tiểu Công chột dạ nhìn khắp nơi, lùi lại từng bước.

"Tiểu Công! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!" Hiện tại thực lực của mình giống như chỉ tương đương cấp bảy?

"Khụ khụ, tôi sợ anh không tiếp thu được nên lúc trước không nói cho anh... Hiện tại công đức của anh phải đạt một tỷ thì mới tu thành công đức kim thân..." Tiểu Công vừa mới dứt lời liền xông về phía nồi canh rắn, Trang Thành lập tức cản nó lại: "Tiểu Công! Hôm nay cái gì mày cũng không được ăn!"

"Chết tiệt, các người khó chịu cũng không thể bắt tôi chịu đói nhá!" Tiểu Công chạy trốn ra xa, Trang Thành mặt đỏ lên, lập tức đuổi theo!

Lăng Thanh Vân ai oán nằm xuống đất, hắn khó nhịn lắm rồi a a a a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro