Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(9)

Sáng sớm hôm sau, Lạc Hàn Diễn quả nhiên rời khỏi Tước phủ.

Thân là phó quan của Tước gia, có thể tiến vào Tước phủ làm cho không có kẻ nào hoài nghi.

Quan gia cười nói: "Xin chào phó quan, không biết là Tước gia có gì phân phó sao?"

Phó quan sắc mặt tự nhiên, không hề sở hở đáp: "Đúng vậy, Trương thúc, tôi tới Tước gia để lấy văn kiện."

"Thế sao, vậy cậu đi đi." Quản gia tưới nước nói: "Lần sau rảnh rỗi, cậu nhớ tới đây uống trà nhé."

Phó quan: "Được."

Quản qia nhìn bộ dạng vội vàng của phó quan, ý cười dần sâu, đến khi không thấy thân ảnh đó nữa nụ cười dần tắt. Ông vẫn làm như không có việc gì tiếp tục tưới cây, từng bụi thảo cẫu vỹ đung đưa theo gió. Từ khi Tước phủ thay đổi, hoa cỏ quý báu đều biến mất. Ngoạt trừ thảo cầu vỹ còn có cây thiên liễu vừa mới trồng.

Ở nơi khác.

Một chiếc xe huyền phù có tính năng tốt dừng ở trước cửa viện nghiên cứu Đế Quốc, mọt người đàn ông cao lớn cường tráng đi ra. Lòng bàn tay người đó còn đang ôm một cục bông trắng. Viện trưởng và nhà khoa học đứng thành hai hàng chờ đã lâu, biểu tình rất trang nghiêm. Viện trưởng thấy Tước gia, lập tức mở miệng cười đón chào.

Mạc Vân Thịnh bị ép ôm quả bóng lông im lặng buồn bực mà ngồi vào lòng bàn tay khô ráo ấm áp của người nào đó. Cậu chưa bao giờ hối hận đến thế, lúc trước không nên ngậm quả bóng chạy nơi nơi, giờ thì hay rồi mọi người bao gồm cả Boss đều cho rằng cậu thích quả bóng lông này đến nỗi ngậm không rời miệng. Nhưng giờ cậu không biết nên giải thích thế nào, đúng là gậy ông đập lưng ông mà.

Thật là một vòng lặp chết chóc.

Cậu cứ nghĩ đến chuyện này lại bực bội bật dậy đánh hai cái vào bàn tay lớn, móng vuốt vừa cào vừa cấu, nhìn trông hung dữ.

"Nhóc con khí sắc không tồi, rất hoạt bát." Ngữ khí hiền lành, viện trưởng không chút dấu vết đánh giá Mạc Vân Thịnh.

Nếu nói chuyện khác, chắc chắn ánh mắt của Lạc Hàn Diễn sẽ rất thờ không thèm để ý. Nhưng nếu khen cục bông trắng, y mới nể tình ch viện trưởng một cái gật đầu. Sau đó cúi đầu nói "Ngoan."

Phó quan đang hành động đấy, a này, anh thực không quan tâm con chip sao?

Hôm qua hệ thống đã lén thông báo cho Mạc Vân Thịnh hành động của phó quan, làm cậu lo lắng muốn chết, cái đuôi vì vậy không tự chủ động qua động lại. Ánh mắt hơi lóe lên, Lạc Hàn Diễn thấp giọng nói: "Thư giãn nào , sẽ không xảy ra việc gì."

Lạc Hàn Diễn thân là công tước, loại dơ bẩn thế này sao y lại không biết được chứ, trong giới quý tộc này y đã quá quen những chuyện xấu xa như này rồi. Đừng nói đến là nhóc con vẫn luôn nỗ lực nhắc nhở, nếu như không có manh mối, y cũng có thể suy đoán ra chân tướng mọi việc.

Nhưng thật ra, Lạc Hàn Diễn chỉ để ý Mạc Vân Thịnh, chỉ cần một chút gió thôi cỏ lay đều sẽ bị y phóng đại vô hạn.

Cho nên, nếu y giả bộ không biết phó quan có vấn đề là rất khó. Chỉ là bộ dáng nỗ lực của nhóc con này đều quá thú vị, y ngược lại hưởng thụ phần tâm ý này.

"Meo meo meo!" Không thư giãn gì hết!

Lạc Hàn Diễn bị mèo nhỏ u oán trừng mắt liếc một cái, khóe miệng thoáng một chút ý cười.

Viện trưởng mặt không đổi sắc quan sát Tước gia rồi lại âm thầm ngạc nhiên. 

Trong lúc hai người vẫn đang đùa giỡn với nhau, họ đi tới một phòng nghiên cứu, đứng trước vài màn hình đang nhanh chóng vận hành quét con số.

Viện trưởng hắng giọng nói: "Tước gia, đã phân tích hoàn toàn được B12 rồi, đang ở giai đoạn thí nghiệm."

Vừa dứt lời, mặt đất nâng lên một cái lông giữ nhiệt, bên trong là một con chuột bạch đang cô gặm nhấm đồ vật. Phát hiện cảnh vật chung quanh thay đổi, chuột nhỏ mới giật mình ném miếng gỗ, miệng kêu "Chít chít."

Vẫn chưa đợi Tước gia đáp lại, viện trưởng lại nâng lên một chiếc lòng giữ nhiệt lớn khác, bên trong là một con mèo tam thể, không rõ sống chết.

Mèo con vốn đang ôm quả bóng lông lâp tức ngẩn đầu lên, sau đó phần lông trên lông đều dựng hết cả lên.

Cái đuôi xù lên, thân cúi thấp, hung ác nhảy về phía viện trưởng.

"Méooo! Méooo! Méoooo!!"

Mạc Vân Thịnh nhìn đồng loại, bản thânphair nói  cảm thấy thật vui vẻ. Nhưng khi phản ứng lại, toàn bộ cơ thể mèo đều không tốt.

Đồng loại của cậu bị bắt làm thí nghiệm, mất đi tự do còn phải chịu khốn khổ.

Mạc Vân Thịnh đồng cảm như bản thân đang bị như thế vậy, cậu cảm thấy rất hụt hẫng. Tuy mèo có tính độc lập rất mạnh mẽ, nhưng đồng loại có cùng chủng tộc họ mèo giống nhau thì tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Mạc Vân Thịnh: "Hệ thống, tôi có thể bãi công không."

Hệ thống: "Đừng nháo."

Mạc Vân Thịnh: "Con người làm bị thương đòng loại của tôi, tôi sẽ không nghĩ cách cứu bon họ nữa. Cứ để Boss xử lý hết những người này cho rồi."

Hệ thống: ".........."

Đáy mắt Lạc Hàn Diễn dần dần tràn ngập hàn ý sâu thẳm, viện trưởng sợ hãi, Lạc Hàn Diễn cúi đầu dụ dàng trấn an mèo con: "Ngoan, bĩnh tĩnh lại, ngươi sẽ không sao. Nó cũng không có việc gì."

"Tin tưởng ta." Ngữ khí của Lạc Hàn Diễn tăng lên, lạnh lùng liếc viện trưởng một cái.

"Nó vẫn còn khỏe, chỉ là đang ngủ say thôi. Ban đầu là nó sắp chết, là trợ lý của  cứu nó mang về, giờ vẫn luôn điều dưỡng lại thân thể. Viện nghiên cứu cũng không làm hại nó." Viện trưởng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tự dưng bị bắt đội cái nồi này. Chân tướng gì đó, dưới dự uy hiếp của Lạc Hàn Diễn cứ để nó trôi theo gió đi.

Nhưng, viện trưởng không nghĩ tới, con mèo này lại nhạy cảm đến vậy.

Mèo thì sao có thể nghe hiểu lời con người nói chứ.

Xem com mèo được Tước gia trấn an dần dần bình tĩnh trở lại, viện trưởng cũng lâm vào trầm mặc, cuối cùng lại quy ra là trực giác.

Đang đau lòn cho mèo nhỏ, đồng thời, trong lòng Lạc Hàn Diễn có chút trầm.

Nếu nhóc con nghĩ mình là con người, thì phản ứng sẽ không kịch liệt như thế. Hiện giờ, xem ra nhóc con này thực sự là mèo. Hoặc lại nói, vị hôn thê này của y vốn chính là mèo, nhưng không biết tại sao lại có năng lực biến thành người. 

Vậy cậu vẫn đồng ý hôn ước với con người chứ.

Nghĩ đến điều này, con người Lạc Hàn Diễn ám trầm. Đầu ngón tay giữ chặt cục bông mềm mại. Một khi đã rơi vào tay rồi, thì tuyệt nhiên sẽ không buông ra nữa.

Trừ khi --- 

Bản thân chết.

Không có cơ hội kiểm tra thân thể cho nhóc con, Lạc Hàn Diễn liền ra lệnh cưỡng chế buộc viện nghiên cứu phải thay đổi vật thí nghiệm khác. Sau đó dưới biểu tình một lời khó nói hết của viện trưởng, y ôm con mèo đang xù lông lặng lẽ rời đi từ cửa hông. Sau đó cải trang chờ gặp lão Nhị.

"Tước gia! Lão đại đang nhìn chằm chằm Tước phủ.Chúng ta đi ngau bây giờ sao?"

Lạc Hàn Diễn ngồi lên xe huyền phù, không trả lời lão Nhị mà hôn nhẹ xuống tai mèo nhỏ: "Đừng tức giận, họ sẽ không làm vậy nữa đâu."

"Meo meo." Mạc Vân Thịnh lên tiếng.

Lão Nhị nghe lén xong thì khóe miệng giật giật. Ngày hôm qua Tước gia xin lỗi mèo, hôm nay cũng xin lỗi. Là Tước gia tính tình thay đổi? Hay là Tước gia bị ma nhập đi. Nhớ tới Tước phủ lòe loẹt, lão Nhị lại rối rắm.

Trở lại Tước phủ, nam nhân mặt sẹo lập tức báo cáo: "Tước gia! Quả nhiên hắn chính là gian tế!"

"Hắn ở đâu?" Ánh mắt Lạc Hàn Diễn tràn đầy lạnh lẽo.

"Hắn, hắn..... Ở trong phòng phu nhân." Nhắc tới việc này, lão Tam có chút chần chừ cùng oán giận. Bọn họ là thuộc hạ ẩn náu của Tước gia, nếu nói hiểu biết về phu nhân nhất, thì sự thay đổi của phu nhân còn được tính là nhẹ. Hiện giờ lại có liên hệ với phó quan, trong lòng lại nhiều thêm một ít khinh thường cùng căm ghét.

Phó quan chính là người nằm vùng của Liên Bang!

Phu nhân lại đói bụng ăn quàng, khó trách Tước gia lại đem sự nhiệt tình dành cho một con mèo.

Ách, Tước gia cũng thật là, ngồi trong lòng vẫn không loạn.

"Meo!" Kêu một tiếng, Mạc Vân Thịnh bỗng bật dậy, chân sau nhảy lên, chạy ra ngoài. Vì nhờ có hệ thống giúp, không thì thiếu chút nữa bị Boss bắt lại. Ngay khoảnh khắc cậu tiến vào phòng, hóa thành người, gọi lên: "Phó quan!"

Phó quan đang lục tung cả căn phòng, bỗng dưng sau lưng có người gọi, lông tơ hắn dựng đứng cả lên, sau đó từ từ xoay người.

Thấy rõ đối phương, ánh mắt hắn liền âm ngoan, cười: "Phu nhân?"

"Là tôi, anh đang tìm gì đó?" Mạc Vân Thịnh không muốn cùng tên phụ tá kẻ xướng người họa, bất quá chỉ bởi.....

Một phút đồng hồ trước, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ hạng nhất.

Nói: "Thành công chắn sát thương giúp Boss, mỗi ngày có thể đạt được thời gian một giờ tự do biến thân và một tháng nhận điểm Năng Lượng . Chú ý: Phải là hình người."

Thời gian biến thân cậu không quá để ý, Rốt cuộc ở bản thể vẫn là thoải mái nhất, nhưng một chút điểm Năng Lượng lại có quá nhiều sức hấp dẫn.

Cậu ở thế giới này ngốc ngốc hai năm, thì tương đướng với hoàn thành nhiệm vụ của thế giới.

Nếu dừng lại lâu, dù lúc biến hình bị phát hiện và bị trừ 10 điểm năng lượng, cậu vẫn có thể kiếm lại. Tuy cậu cảm thấy nhiệm vụ này đi ngược với mục đích cứu vớt thế giới, rốt cuộc cậu vẫn xoát giá trị hòa bình rất chậm chạp, liền ở chỗ này càng lâu thì điểm năng lượng tệ càng nhiều, thế giới vẫn có nguy cơ bị hủy diệt. Nhưng mà...

Lão cha có nói, có tiện nghi không chiếm chính là vương bát đản.

Cậu vừa nghĩ đã cảm thấy có chút sung sướng, lúc về nhất định phải liếm móng vuốt, ăn vụng một bao cá khô nhỏ.

Chờ, chờ một chút!!

Chấn thương? Mạc Vân Thịnh cả kinh: "Hệ thống, ta bị đánh chết thì làm sao bây giờ?"

Hệ thống: "..... Chỗ tôi có lồng bảo vệ, có thể cản cái chết một lần, giá là một ngàn Năng Lượng Tệ."

Mạc Vân Thịnh trầm mặc: Đang đùa với cậu đấy à.

Hệ thống cười: "Chỗ tôi có thể cho vay. Cậu trả từ từ cũng được."

Mạc Vân Thịnh: "Hệ thống, mi cũng tâm cơ thật đấy."

Một năm mới có 12 điểm Năng Lượng Tệ, cậu phải ở hơn tam mưới năm mới có thể trả hết...

Hệ thống: "Cảm ơn đã khen."

Hiện giờ mấy người Lạc Hàn Diễn đang đuổi theo, đằng trước thì là phó quan sau lại là Boss, Mạc Vân Thịnh đã leo lên lưng cọp rồi khó có thể xuống.

Hệ thống phát hiện mèo ta đang khó chịu: " Thật ra nếu cậu không trả hết nợ, Năng Lượng Tệ ở mỗi tháng sẽ giảm một nửa ở thế giới tiếp theo."

Bấm tay tính toán, Mạc Vân Thịnh trong lòng tràn đầy bực bội vẫn miễn cưỡng gật đầu.

"Phu nhân, thật vui khi gặp người." Mắt phó quan ẩn ẩn nước, nhìn như là chân tình thật lòng nhưng thức ra lại rất giả tạo.

Mạc Vân Thịnh: "Anh vì cái gì lại ở trong phòng của tôi?"

Phó quan kích động bước lên phía trước: "Phu nhân, ngài mất tích. Tước gia cũng không đem hết lực lượng đi tìm ngài, tôi vì lo lắng cho ngài, lên mới vào phòng tìm manh mối."

Còn rất là nói có sách mách có chứng. Nếu là nguyên chủ, khả năng là sẽ tin hắn. Mạc Vân Thịnh bước gần đến nhìn phó quan, lông tơ dựng cả lên.

Phó qua này rất nguy hiểm.

Phó quan như cũ tiến về phía trước, vươn tay: "Hiện giờ, ngài trở về thật sự quá tốt, nhưng Tước gia lại vì Đế Quốc mà hãm hại và không quan tâm đến ngài...."

Vẻ mặt Mạc Vân Thịnh thành kính: "Tước gia là thần bảo hộ Đế Quốc, ngài ấy là người đàn ông đội trời đạp đất, tôi thực vì ngài ấy mà kiêu ngạo."'

Nên nói tiếp như nào? Sĩ quan hiếm khi sửng sốt, càng thêm cẩn thận.

Ngay sau đó, sắc mặt hắn đại biến, vươn tay bắt lấy cánh tay của Mạc Vân Thịnh, chuyển hướng qua sắc mặt đang âm trầm của Lạc Hàn Diễn: "Tước gia! Tôi tìm được phu nhân rồi."

Mạc Vân Thịnh: "......." Không thể không nói, phó quan có năng lực trả đũa cực kỳ cao.

Phó quan là tâm phúc, cũng là gian tế đang bị phủ bụi.

Vị hôn thê đen trắng không rõ ràng này, điểm đáng ngờ rất nhiều.

Không biết, Lạc Hàn Diễn sẽ tin tưởng ai.

Hệ thống cắm dao: "Dựa theo số liệu, cả hai gnuoiwf đều không đáng tin." Nếu không bị Boss phát hiện thân phân thì chắc là thế.

Phó quan Alexander, nhưng lại vững vàng bắt Mạc Vân Thịnh, nhìn như bình thường lại giống như chuẩn bị bắt được con tin.

Mà đồng thời Mạc Vân Thịnh cũngkhẩn trương, Lạc Hàn Diễn tầm mắt sâu thẳm âm trầm, môi mím lại. Bằng vào kinh nghiệm mấy ngày nay của cậu, Boss đang rất tức giận. Mà đa số ánh mắt đều chĩa về phía cậu.

Cậu có thể sống nữa không đây? QAQ!

Nếu thân phận bị bại lộ, có thể hay không tốt hơn một chút?

Trên thực tế, Lạc Hàn Diễn đang tức giân vì Mạc Tiểu Thịnh.

Còn về nguyên nhân thì......

----------------------------------------------

Hết chương 9.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro