Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(7)

Đệm thịt lót dán ở trên mặt, Lạc Hàn Diễn cảm giác cổ có một cỗ ấm áp nhàn nhạt cùng mềm mại. Không biết vì sao, tâm liền bình lặng hẳn. Từ trên người mèo nhỏ hấp thụ sự an tâm, việc này đối với tướng quân đế quốc từ trước tới nay là chưa từng nghĩ tới, nhưng mà đem tiểu gia hỏa phủng trên lòng bàn tay, bất luận là linh hôn hay thân thể, đều không có sự chán ghét.

Càng thêm chắc chắn, thận phận của mèo nhỏ nhất định thuộc về y.

Móng vuốt không có một chút sức lực, Lạc Hàn Diễn minh bạch nhận ra ý đồ của tiểu gia hỏa. Ngăn chặn sự tiếc nuối nơi đáy lòng, đầu ngón tay vuốt qua móng vuốt đang vươn ra.

Quản gia cười mà không nói. Chời Tước gia cùng mèo nhỏ cử động sau cười nó: "Tước gia, bữa tối đã chuẩn bị."

Lạc Hàn Diễn hơi gật đầu, môth thân nhung trang bước vào. Phảng phất như không thấy mèo nhỏ mềm như bông đang duỗi móng nhỏ múa loạn trước không trung. Nam nhân đĩnh bạt cương nghị, cả người lộ ra khí thế sắc bén. Bỗng nhiên cong lưng, nhặt quả cầu lông tơ ném qua.

Mạc Tiểu Thịnh đang nghịch phành phạch, bỗng trước mặt xuất hiện thêm một quả cầu lông, cậu theo bản năng đưa móng vuốt nhỏ bắt lấy. Chờ khi ôm chặt mới phát hiện không đúng, toàn bộ cơ thể mèo này đều không tốt.

Meo meo meo!

Bộ dáng mèo nhỏ ôm quả cầu lông cực kỳ thú vị. Lạc Hàn Diễn trong lòng buồn cười, khuôn mặt lãnh ngạch liền nhu hòa.

"Ngoan."

Tỉnh ngộ sau khi làm chuyện xấu, Mạc Tiểu Thịnh hận không thể có khe đất chui vào. Nằm nhoài trên lòng bàn tay của nam nhân, ôm tay hắn nhìn cơ hồ giống như quả cầu lông lớn ngoan ngoãn. Chỉ có chiếc đuôi vẫy tới vẫy lui, bại lộ tâm tình trong giờ phút này của cậu.

Sau khi rửa mặt chải đầu, Lạc Hàn Diễn quan trang ngồi bên cạnh bàn. Mà bên cạnh còn có một chiếc ghế cao cấp cho mèo.

Bị đặt trên cái đệm lông tơ, Mạc Tiểu Thịnh dùng sức cầm chặ quả cầu, đôi mắt mèo tròn xoe ngập nước nhìn vào bàn mỹ thực. Cái mũi phấn nộn theo bản năng hít hít vài cái, thèm nhỏ dãi.

Quản gia cùng Lạc Hàn Diễn liếc nhìn nhau, lền lui xuống. Nhà ăn lớn, chỉ còn một còn mèo nhỏ đang ôm quả cầu cùn với vị công tước ít nói. Kẹp lên một khối thịt cá mềm mại đặt trong chén, Lạc Hàn Diễn động tác thành thạo gỡ xương cá.

Mạc Tiểu Thịnh quay dầu qua, hai chỉ nhòn nhọn ở tai hướng ra trước, bình tĩnh nhìn.

"Đói bụng sao?" Lạc Hàn Diễn rất hưởng thụ cái nhìn chăm chú, đáy mắt sâu thẳm bất tận.

"Meo!" Tầm mắt không rời miếng thịt cá, mong vuốt của Mạc Tiểu Thịnh không tự giác liền xoa ấn lông cầu.

Dư quang vẫn luôn quan sát mèo nhỏ, nhìn đến thẳng thắn, Lạc Hàn Diễn ở đáy mắt hiện lên ý cười: "Ăn đi."

Mạc Tiểu Thịnh nếm một ngụm, hương vị nồng đậm đầu tiên tràn ngay vào khoang lưỡi, hướng về Tước gia thỏa mãn: "Meo!" một tiếng, chiếc răng nhỏ chầm chậm nhấm nuốt.

Miệng của mèo rất nhỏ, sẽ không giống nhân loại xuất hiện quai hàm căng phồng. Cho nên trừ bỏ tướng tham ăn như gió cuốn mây tan, thì trên cơ bản đều là văn nhã nhai kỹ nuốt chậm.

Thân hình ăn chậm, nên trước mặt Mạc Vân Thịnh liền chồng không ít đồ ăn. Có con tôm to đã lột, thịt cá đã nhặt xương, có gạch cua đã bóc....

Lạc Hàn Diễn chưa bao giờ lột tôm cho người khác nhưng những thứ chuyện này không thầy dạy cũng hiểu. Tiểu gia hỏa thỏa mãn híp mắt, tâm y cũng đầy lên. Thậm chí trong lúc hốt hoảng mà nảy sinh ra nhiều ý tưởng. 

Đứng ở nơi xa quản gia vẫn chú ý, thấy một màn như vậy liền kinh ngạc thổn thức.

Lạc Hàn Diễn chuẩn bị rất vừa lượng cơm Mạc Tiểu Thịnh ăn. Vỗ vỗ cái bụng tròn vo, ánh mắt Mạc Tiểu Thịnh nhìn về Lạc Hàn Diễn càng hữu hảo. Như vậy dưới ánh mắt thiện ý của mèo nhỏ, người này quả nhiên không nên chịu sự kinh nhục cùng tàn phá.

"Ăn no?" Lạc Hàn Diễn hiểu ý, không biết từ chỗ nào móc ra một chiếc khăn chà lau móng vuốt cùng miệng nhỏ của Mạc Tiểu Thịnh.

Mạc Vân Thịnh ngẩng đầu lên, híp mắt hưởng thụ, nghe nam nhân dò hỏi liền "Meo" một tiếng.

Lạc Hàn Diễn nói nhỏ: "Kia chờ một chút."

Ân? Mạc Tiểu Thịnh nhịn xuống dục vọng muốn liếm móng vuốt, hoang mang nghiêng đầu. Ngay sau đó cậu liền minh bạch, Boss vẫn luôn vì cậu mà bận bịu, không ăn đến một ngụm cơm chiều giờ lền rất đói bụng.

Hệ thống, Boss là người tốt.

Cảm động không thôi, Mạc Tiểu Thịnh có qua có lại, nhảy đến bên một đĩa thức ăn có vị rất ngon, dung móng vuốt nhỏ đẩy đẩy, đẩy vẫn không di chuyển liền dùng đầu đẩy đi. Một đôi tai nhọn đều bị đè ở hai bên sườn, nhìn qua đáng thương lại thú vị. Phí một sức lực lớn, đem mâm đẩy đến trước mặt Boss rồi vỗ vỗ, ưỡn thẳng ngực nhỏ, "Meo meo meo."

Cái này tốt nên ăn! Chia sẻ!

Lạc Hàn Diễn hiếm khi bất động.

Thật lâu sau, mặt vô biểu tình đem một mâm cá ăn xuống, xương cá liền không phun ra.

Sẽ không hóc sao? Mạc Vân Thịnh nhìn Boss ăn cơm thế là đủ rồi, ý thức tương lại nhân loại sẽ được bảo vê thật tốt.

Nghĩ đến, liền dựng cái đuôi bước đến ngồi xổm trong tầm tay của Lạc Hàn Diễn, bắt dầu liếm móng vuốt. Trên đầu bỗng nhiên có một chút khô ráo cùng ấm áp, theo bản năng cọ vài cái, yết hầu phát ra âm thanh.

Ban đêm, tại phòng ngủ chính của Tước phủ, một người một mèo chia sẻ giường nằm.

Đầu giường ánh đèn màu cam nhu hòa, Lạc Hàn Diễn dựa vào đầu giường, nghiêm túc đọc một quyển thư tịch, dư quang bắt lấy mèo nhỏ nằm trên giường. Một mắt y đọc 《 cách thức nuôi mèo 》một mặt đang nhìn mèo nhỏ nghịch ngợm.

[ Khi mèo đủ tín nhiệm đối với chủ nhân, thì thân thể sẽ duỗi cực kỳ thả lỏng, thậm chí lộ ra cái bụng. ]

Giờ phút này, Tiểu Miêu đang nằm ở trên giường, móng vuốt nhỏ không chê phiền tiếp tục gảy lông tơ của quả cầu, cái đuôi nhỏ hướn về phía trước khiều tới khiều lui. Lạc Hàn Diễn liếc mắt một cái, trong lòng dâng leen cảm xúc vui sướng.

[ Nếu mèo nhỏ phát ra tiếng kêu nho nhỏ, không cần lo lắng, kia chỉ tỏ ra con vật thực thoải mái thả lỏng. Có lẽ, chủ nhân đã cho chúng cảm giác an toàn. Lúc này, bạn có thể sờ nó, gãi gãi cằm, nó sẽ thực hưởng thụ phần tình cảm này. ]

Mạc Tiểu Thịnh nằm ở trên giường lăn vài vòng, rốt cục cũng mệt mỏi. Cắn quả cầu, công khai nhảy lên trên ngực của Lạc Hàn Diễn để bò xuống dưới. Mỗi lần cậu ghé vào mặt của con sen hoặc là ngực, con sen đều rất vui vẻ. Đối với Tước gia đã sinh ra tình cảm hữu nghị, Mạc Tiểu Thịnh thực hy vọng Lạc Hàn Diễn trở nên vui vẻ.

Sờ sờ cằm của Tiểu Miêu, Lạc Hàn Diễn nhìn cậu không những thoải mái mà giơ cái đầu nhỏ lên, thậm chí trong chốc lát lộ ra cái bụng nhỏ để y xoa xoa ấn ấn. Nhìn quyến ách dạy nuôi mèo, anh dựa theo đó mà nghiên cứu thử một phen, có được kết luận làm anh thực vừa lòng.

Tiểu Miêu của mình thích mình, tín nhiệm mình.

Tâm tình của Lạc Hàn Diễn giờ đây cực kỳ tốt. 

Đây là Tước phủ cùng sở hữu cùng chi giao tiếp quý tộc cộng đồng cảm giác.

Mạc Vân Thịnh tâm tình đồng dạng cực kỳ tốt. Nhưng đã ba ngày mà giá trị hòa bình của Boss gia tăng mười ba điểm rồi ngừng. Hơn nữa từ khi giá trị hòa bình của Boss mới bắt đầu, đến hiện giờ đã qua tuyến an toàn . Chỉ cần tình thế đang diễn ra này đi xuống, Boss sẽ hoàn toàn tạm biệt sự thảm đạm nhân sinh thất vọng.

"Hệ thống, nếu giá trị hòa bình của Lạc Hàn Diễn đầy, tôi có phải trực tiếp rời đi hay không?"

Mạc Vân Thịnh khảy khảy thiết bị cá nhân. Cùng Lạc Hàn Diễn tiếp xúc chưa tới sáu ngày, nhưng cậu lại sinh ra một tia không nỡ rời xa. Bất đồng với sự thuần thục của người dọn phân, Lạc Hàn Diễn nuôi mèo rất vụng về, thậm chí khi cậu đào cát sẽ trộm liếc vào phòng của cậu để phòng ngừa xuất hiện vấn đề.

Hệ thống: "Dựa theo quy định thồng thường thì là như thế."

Mạc Vân Thịnh cắn cắn chân: "Sau khi tôi rời đi, Boss lại luân quẩn trong vòng diệt thế thì phải làm sao?"

Hệ thống: "Loại khả năng này không qua lớn. Xác suất để xảy ra điều này là cực thấp."

"Có ý gì?" Mạc Vân Thịnh không hiểu ra sao.

Hệ thống nghiêm túc nói: "Nói cách khác, ký chủ đi chính là mất lộ tuyến người yêu, độ xoát hảo cảm nhưng không có người yêu liền tiến vào diệt thế, ký chủ có thể yêu cầu lưu lại đến khi tai họa ngầm biến mất. Nói thẳng ra, chính là tìm mục tiêu tử vong mới. Bất quá, nếu cậu đi theo lộ tuyến làm manh sủng thì không sao cả." Đến nỗi bị Boss phát hiện có thể biến thân.... Nhân loại sẽ luôn ôm chặt lòng hiếu kỳ khi nhìn thấy hiện tượng kỳ quái, chờ đến khi lòng tràn đầy sự hiếu học liền khôi phục lại bình thường.

Mạc Vân Thịnh suy sụp nằm sấp xuống, có vài phần buồn bực. 

Thực hiển nhiên, nhân loại có tính thích để ý sủng vật, cũng sẽ không đạt tới sinh tử tương tùy. Nói cách khác, hoànthành nhiệm vụ. Cậu sẽ không sống được nữa, liền bị truyền tống rời khỏi thế giới này.

Liến mạnh đệm thịt lót, Mạc Vân Thịnh tỉnh táo lại. Được rồi. Sớm tích lũy xong công đức về sẽ đi tác oai tác phúc.

Cậu không nghĩ sau khi trở về, người dọn phân đã có mèo mới và quên cậu.

Lúc sau Mạc Vân Thịnh càng nỗ lực xoát giá trị hòa bình, cũng chờ đợi thời cơ. Rốt cược đi một vòng, cậu cũng chờ được cơ hội tốt.

Lạc Hàn Diễn ở bức màn rình coi, phó quan vừa vặn tới báo cáo.

Mạc Vân Thịnh ngậm giấy khảy tới, cố ý che chắn trước mặt phó quan.

Phó quan lộ ra tươi cười: "Tiểu thiếu gia, người khỏe chứ."

Động tác thần thái tự nhiên vô cùng. Phó quan yêu thương nhìn Tiểu Miêu. Nếu không phải Mạc Vân Thịnh nhìn đáy mắt hắn lạnh lẽo của hắn còn tin là thật.

Kỹ thuật diễn quá kém.

Mạc Vân Thịnh âm thầm bĩu môi, cố ý cọ cọ ngón tay của hắn, đem tờ giấy mở ra một ít, xoát xoát sự tồn tại.

"Lại muốn chơi sao?" Phó quan thong dong tiếp nhận tờ giấy, tùy ý đảo mắt sắc mặt đột nhiên khẽ biến. Bất quá chỉ trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, chỉ là cầm tờ giấy lên, nhặt quả cầu trên mặt đất: "Tới, thiếu gia, cái kia dơ chơi cái này đi."

Tóm lại, cậu không thể lúc nào cũng ngậm quả cầu. Mạc Vân Thịnh ôm quả cầu nhung lông đỏ, vây xem phó quan diễn kịch một vai. Sảng khoái hết sức còn nể tình cọ cọ ngón tay của phó quan.

Hệ thống nhịn không được phun tào: "Chẳng lẽ không phải cậu thích sao?" Đừng tưởng tôi không nhìn thấy hình ảnh cậu trộm dùng móng vuốt khảy khảy.

Mạc Vân Thịnh chính nghĩa lẫm liệt: "Hết thảy vì nhiệm vụ!"

Đem nồi úp lên đầu phó quan, cậu một thân nhẹ nhàng đi lại chỗ của Lạc Hàn Diễn. Kế tiếp nhìn xem phó quan tính toán như thế nào. Tờ giấy kia cũng không có gì đặc biệt, chỉ có ba cái vòng của trẻ con, họa chính là tên thật của phó quan.

Vừa mới chui vào thư phòng, Mạc Vân Thịnh ngửa đầu "Meo" một tiếng. Sau đó phát hiện hơi thở của Tước gia có gì đó không ổn trực giác của loài mèo cho thấy giờ phút này tâm tính của Boss thật sự không tốt. Chắc anh ấy đã cân nhắc, đánh giá xong xuôi khi phát hiện bằng hữu là phó quan phản bội.

Lý giải được sự tình, móng vuốt của Mạc Vân Thịnh chạm chạm: Đừng thương tâm, cho ngươi rờ nè.

Lạc Hàn Diễn rũ mắt che lại đáy mắt âm trầm.

Khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Tiểu Miêu của hắn, vừa cọ người khác.

Thay lời khác tới nói ----

Vị hôn thê của hắn vừa mới ngay ở trước mặt hắn, lấy long nam nhân khác?!

Hết chương 7

========

Tac giả có lời muốn nói: Ha ha, lại là chuyện về mèo con đây.

Có tiểu thiên sứ hỏi mỗ sâm có thường bị cào hay không đáp án là không có.

Mèo chỉ thay đổi tư thế ngủ:

Hai móng bịt mũi thức, dầu bị chọc thức, ngủa đầu nhe răng thức cùng trợn tròn mắt thức.

Chính là cuối cùng bị phiền, trực tiếp quay mông với mỗ sâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro