Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(10)

Nguyên nhân dẫn đến việc Lạc Hàn Diễn phẫn nộ...

Mèo ở trong lòng bàn tay của Lạc Hàn Diễn bỏ chạy, còn bị người khác chạm vào.

Nói theo cách khác, vị hôn thê chạy khỏi y, cũng bị nam nhân khác sờ soạng tay!

Lạc Hàn Diễn nhớ lại, lúc trước mèo con đã dụi vào người của phó quan. Dù biết rõ nguyên do trong đó, nhưng y vẫn như cũ không cao hứng. Bỗng nhiên không được vui vậy thì phải cho phó quan một cái kết thật thoải mái thôi.

Lão Nhị vội vàng chạy tới nhìn thấy sự việc không mấy minh bạch của phó quan và người kia, khinh thường chợt lóe rồi biến mất. Ngược lại vẻ mặt của tên mặt sẹo đang theo dõi lúc này vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, ánh mắt hướng về phía Mạc Vân Thịnh mang theo sự tìm tòi nghiên cứu. Người này xuất hiện từ khi nào vậy???

Còn Mạc Tiểu Thịnh bỗng dưng xuất hiện. Lúc này tim cậu đang đập loạn xạ, giống như đang làm chuyện sai trái nên thấp thỏm lo lắng không yên.

Mạc Vân Thịnh nuốt nước miếng: "Hệ thống, Boss hắc hóa rồi sao?"

Hệ thống: "Không có."

Không có sao còn dùng ánh mắt giết người như thế nhìn chằm chằm minh? Mạc Vân Thịnh: "Đáng lẽ tôi không nên manh động, nhiệm vụ này xác định đang hố tôi đi?"

Hệ thống: "Yên tâm."

Mạc Vân Thịnh rất muốn trợn trắng mắt phản bác nó, cậu không yên tâm.

Hệ thống mỉm cười ngọt ngào: "Tóm lại, cậu phải tin tưởng tôi. Chúng ta là một thể, hại cậu đối với tôi cũng không tốt chút nào không phải sao."

Có chút bực bội, Mạc Vân Thịnh thật muốn liếm móng. Nhưng khi đem bàn tay lên miệng, mới phát hiện cảm giác không đúng.

Lạc Hàn Diễn trầm mặc không nói, tầm mắt lại cực kỳ có tính áp bách. Đến khi nhìn thấy động tác của tiểu gia hỏa, đáy mắt mới tràn ra một tia nhu hòa. Thôi, dù sao bản thể của em ấy cũng là mèo nhỏ, không hiểu chỗ nào y sẽ dạy dỗ.

Đầu tiên, phải cảnh cáo cho em ấy biết, không được gần gũi với nam nhân khác.

Bất luận giống cái hay giống đực đều không được!

Không, giống cái lại càng không thể!

Nhìn thiếu niên tinh xảo đang khẩn trương đến xù lông, Lạc Hàn Diễn bỗng nghĩ đến một khả năng, thần sắc một lần nữa lại hòa hoãn, cùng thời gian đó –

Hệ thống: "Giá trị hòa bình +2."

Hệ thống: "Giá trị hòa bình +3."

Mạc Vân Thịnh chấn kinh. Liếm móng vuốt cho đỡ sợ.

Lạc Hàn Diễn nhìn thiếu niên đang liếm mu bàn tay, tất cả những chuyện không vui tiêu tán hết.

Hệ thống: "Giá trị hòa bình +2."

Mạc Vân Thịnh kinh ngạc đến ngây người: "Hệ thống, Boss bị làm sao vậy?"

Hệ thống trầm mặc: "Có lẽ là đang nghĩ đến việc làm hắn vui vẻ chăng." Ví dụ như chờ mong biết bí mật gì đó, chời dươngc thành gì đó – mà đối tượng lại là con mèo ngốc này đây.

Trongphòng có 6 người, Mạc Vân Thịnh và Lạc Hàn Diễn mắt không rời khỏi nhau, bốnngười khác như đang cảm thấy một từ trường kỳ lạ rồi sinh ra ảo giác như bị ngược cẩu.

Lạc Hàn Diễn nhìn về phía phó quan: "Làm tốt lắm, giờ giao hắn cho ta."

"!!!" Mạc Vân Thịnh xù tóc.

Tên mặt sẹo cùng hai đàn em bỗng thấy khó hiểu, phó quan cung kính đáp lời. Mặt âm u hiện lên, hắn nắm cánh tay Mạc Vân Thịnh càng mạnh hơn.

Nhóm tên mặt sẹo đồng thời đề phòng, âm thấm chú ý nhất cử nhất động của tên phó quan.

Mạc Vân Thịnh bị ép buộc đưa tới trước mặt của Lạc Hàn Diễn, ngay khi sắp chạm vào cậu, thì một cỗ lực lớn đem cậu đẩy về phía trước.

Đồng tử Lạc Hàn Diễn co lại, vươn tay ra.

Bầu không khí khẩn trương lập túc bùng nổ, phó quan cũng đã để lộ răng nanh đac ngủ đông nhiều năm. Khẩu súng HQ tiên tiến nhất của Liên Bang nhắm ngay vào ngực của Mạc Vân Thịnh, không chút do dự nổ súng.

Súng này thuộc loại dùng để theo dõi, nhưng nếu như đã cố định mục tiêu cuối cùng, chỉ cần trong tầm bắn thì trong khoảng thời gian đó nó sẽ đuổi theo mục tiêu nằm trong phạm vi.

Tuy rằng hướng về phía Mạc Vân Thịnh nổ súng, nhưng thực tế mục tiêu của phó quan kại kà Lạc Hàn Diễn.

Đồng thời với việc nổ súng, phó quan lấy cơ giáp HO luôn được giấu trong nút áo không gian ra. Đây là cơ giáp hàng đầu của Liên Bang, cơ giáp chiến đấu có tính công kích và tốc độ tốt nhất. Tuy rằng kém hơn so với hàng loạt cơ giáp HU của Đế Quốc chế tạo ra, nhưng trong quá khứ cơ giáp này từng xưng bá tận mười năm.

Hiện giờ, phó quan lấy ra vật gì đó ở đáy rương, không cần xác định thêm nữa. Phó quan chính là gian tế.

"Tước gia! Cẩn thận!"

Rốt cuộc, Mạc Vân Thịnh vẫn đổi lấy cái long bảo vệ kia, quả thực rất đau lòng. Ôm một nỗi đau tức giận, Mạc Vân Thịnh không màng tất cả ôm lấy Lạc Hàn Diễn, đưa phần lưng không hề phòng bị ra.

"Ầm!" Tiếng nổ vang lên, âm thanh không lớn nhưng cực kỳ chói tai.

Ngay sau đó, Mạc Vân Thịnh mặt mày choáng váng,

Toàn thân Lạc Hàn Diễn phát ra hàn băng lạnh thấu xương, giống như lệ quỷ từ trong địa ngục bước ra, ánh mắt cực kỳ đáng sợ. Mới vừa rồi trong nháy mắt, cánh tay Lạc Hàn Diễn ôm lấy thiếu niên bảo hộ ở trong ngực, một tay khác lại kiên cường chống đỡ đạn dược. Khói màu xám từ trong tay y toát ra, từng vết máu đỏ thẫm chảy xuống, nhỏ xuống mặt đất thành từng vòng tròn đỏ của máu.

Phó quan liều mạng chạy trốn, thinht thoảng nhìn ra sau một cái, nhưng cái nhìn này suýt chút nữa làm hắn sợ đến mất hồn mất vía.

Lạc Hàn Diễn rốt cuộc là mạnh đến đâu, mới có thể dùng thân thể chống lại viên đạn mạnh như chiến hạm đang phát nổ chứ?

Thật đáng sợ!

Hắn cần phải trốn thoát, dù hắn chỉ muốn thu hút tầm mắt của Lạc Hàn Diễn để lấy cắp con chip có thông tin của những người nằm vùng ở Liên Bang, nhưng phải còn mạng mới lấy được.

Đừngnói phó quan bị dọa điên, đến cả ba người đàn ông mạnh mẽ cũng sợ ngây người.Khiếp sợ chỉ trong nháy mắt, ba người nhanh chóng vây kín cản trở phó quan. Cơ giáp của ba người họ không có tính năng như HO, nhưng lấy nhiều địch ít, thì việc bắt lấy phó quan không có vẫn đề gì.

Đôi mắt Mạc Vân Thịnh sương mù mệnh mông, ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hàn Diễn.

"Hệ thống, tôi có được tính là đã hoàn thành nhiệm vụ không? Tôi đã cố gắng ngăn cản đó, hãy tin tôi nha."

Hệ thống chém đinh chặt sắt: "Đương nhiên không...."

Mạc Vân Thịnh khóc tang: "Hệ thống, năng lượng tệ của thế giới này đều cho cậu thăng cấp được không."

Hệ thống trầm ngâm, sau đó vui vẻ đồng ý.

Dù sao, ý nghĩa của viêc mèo con chắn đạn đã đạt được, giá trị hòa bình lại còn tăng lên ba điểm.

Mạc Vân Thịnh cao có 1m78, so với Lạc Hàn Diễn có chiều cao vượt trội thì như là một chú mèo con đang đu bám lên cây đại thụ. Cổ tay cậu bị nắm chặt, tay khác lại đặt lên khuôn ngực rắn chắc, làm cậu có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim trên khuôn ngực của Lạc Hàn Diễn.

Ánh mắt của Mạc Vân Thịnh thoáng nhìn qua vệt đỏ thẫm kia, câu la lên: "A!! Máu máu máu!"

La xong cậu không thèm suy nghĩ mà nắm tay kề lên môi, liếm xuống.

Lạc Hàn Diễn chăm chú nhìn mèo nhỏ. Đầu ngón tay được bao bọc ấm áp đảo qua đảo lại, bởi vì bị thương nên có chút đau, nhưng cảm giác ướt át nóng bỏng lại kích thích dây thần kinh. Thì ra dù ở hình dạng con người cũng có gai ngược, đây là cảm giác khi bị thiếu niên liếm láp. Lạc Hàn Diễn bình tĩnh nhìn Mạc Vân Thịnh. Nội tâm lại càng nóng cháy, đầu ngón tay được cậu chạm vào như có ngọn lửa chui thẳng vào cơ thể y, linh hồn phảng phất như đang bị thiêu đốt, bỏng cháy ngứa đau.

Mãi đến khi miệng đầy mùi máu tươi, Mạc Vân Thịnh mới như tỉnh dậy từ trong mộng. Nhất thời trừng lớn hai mắt, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Boss cậu lại không biết phải làm sao, sau đó xấu hổ muốn tìm một cái khe nào đó để chui vào.

Quá mất mặt.

Cậu đã quên hiện tại cậu không phải là mèo! Không nên liếm miệng vết thương! Làm sao đây, hệ thống, Boss sẽ cảm thấy cậu là biến thái không?

Hệ thống trầm mặc: Boss hẳn sẽ nghĩ đây là một loại tình thú thôi.

Bộ dáng thiếu niên thẹn thùng không biết phải làm sao rất đáng yêu, hai má đỏ bừng, vốn ngũ quan đã diễm lệ tinh xảo nay lại càng diễm lệ hơn.

Trong mắt Lạc Hàn Diễn tràn ra sự ôn nhu, con ngươi lại càng thêm tối.

Đây là mèo của y, cảnh đẹp này chỉ độc nhất thuộc về y.

Mạc Vân Thịnh tận lực biểu hiện sự chân thành: "Tước gia, ngài không sao thực sự là quá tốt."

"Không sao đâu." Lạc Hàn Diễn gật đầu.

Nhưngthật ra, vừa rồi y rất tức giận, sao cậu có thể tự ý ngăn cản phát súng kia chứ?Không biết làm như vậy sẽ chết sao? Lạc Hàn Diễn hung hăng muốn dạy dỗ thiếuniên, cho cậu biết bản thân đã làm ra cái việc lỗ mãng với nguy hiểm đến mứcnào, nhưng mà bao nhiêu khí thế dưới ánh mắt sáng ngời của thiếu niên đều tan biến sạch, chỉ còn lại lửa nóng thiêu đốt linh hồn càng lúc càng nhiều và trái tim như muốn nhảy ra nói lên tiếng lòng của mình.

Ngốc nghếch đáng yêu.

Quả thực chính là khắc tinh của y.

Trách mắng thì không nỡ. Nguyên một cỗ lửa giận chỉ có thể nhịn xuống.

Quan sát thiếu niên cẩn thận, Lạc Hàn Diễn thừa nhận không có bất kỳ phiền chán cùng ghê tởm nào. Hoàn toàn ngược lại, thân thể kề sát vào nhau khiến y sung sướng dị thường. So với việc nắm chặt mèo nhỏ, Lạc Hàn Diễn càng có khát vọng có được người này.

Bên này đang tình tứ thì ba người bên kia đã bắt được phó quan lại. Phó quan là người giỏi điều khiển cơ giáp, nhưng với ba người đã có những mũi đao dính máu thì còn kém xa, hơn nữa lại lấy nhiều địch ít, phó quan cơ hồ không thể chạy thoát.

"Tước gia!" Ba người kéo phó quan đang bị trói tới.

Lạc Hàn Diễn: "Ừ" một tiếng, xuân về hoa nở ngay lập tức biến thành mùa đông giá rét của tháng chạp.

Ba vị thuộc hạ suýt nữa bị đông chết, đứng im lặng như ve sầu mùa đông.

"Phó quan? Hoặc nên gọi là Liên Văn Kỳ?" Giọng Lạc Hàn Diễn thỏng thả, nói ra từng chữ một cách lạnh lùng.

"Tôi, không thẹn với lương tâm." Phó quan vốn đang cúi thấp bỗng ngẩng lên, ánh mắt có chút oán hận.

"Ngươi không giống Liên Phong." Lạc Hàn Diễn mặt vô biểu tình nói.

Sự bình tĩnh của phó quan bay hết, oán hận mà gầm nhẹ: "Mày không được nhắc đến cha tao, mày không có tư cách nhắc tên ông ấy!"

Lạc Hàn Diễn: "Tìm ta báo thù thì có thể, nhưng ngươi đã chạm vào một thứ không nên chạm." Nói rồi, đồng tử Lạc Hàn Diễn lộ ra vẻ khát máu.

Phó quan: "Không, Lạc Hàn Diễn. Tao chỉ hối hận vì không thể giết cậu ta sớm hơn!"

Hắn sai vì đã coi khinh vị phu nhân này. Ngay sau đó liềm mỉm cười quỷ dị: "Giờ giết tao cũng vô dụng. Lạc Hàn Diễn, mày sẽ chết, chết mà không có tôn nghiêm!"

Người đàn ông mặt sẹo tức giận giơ nắm tay, hung hăng đấm hắn một quyền, mặt phó quan sưng phù cả lên.

Biểu cảm Lạc Hàn Diễn khó đoán: "Ý ngươi muốn nói, là con chip sao?"

Đồng tử của phó quan co lại, tươi cười dần trở nên vặn vẹo.

"Gian tế của Liên Bang đều đã chết hết, con chip đã giao cho Quốc Vương từ lâu rồi." Lạc Hàn Diễn xé nát tia hy vọng cuối cùng của phó quan.

Phó quan không thể tin được, ngẩn ngơ vài phút rồi gương mặt trở nên dữ tợn. Nhiều năm ngụy trang lại thất bại trong gang tấc. Ván cờ đã được sắp đặt hủy hết trong gang tấc, không thể báo thù rửa hận. Nghị lực chống đỡ hắn ngay khoảng khắc này hoàn toàn sụp đổ. Phó quan nhất thời oán hận cùng khủng hoảng, thậm chí nhiều hơn là nỗi tuyệt vọng không nói lên lời.

Đáng chết,khốn khiếp khốn khiếp! Đáy mắt bùng lên bi phẫn không xóa nhòa được, phó quan nghiếnrăng nghiến lợi khuôn mặt vặn vẹo, toàn thân run rẩy: "Mày, đáng chết! Vì cái gì...."

Nhìn vẻ mặt chợt biến của phó quan, Mạc Vân Thịnh yên tâm không lo phó quan sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà* "Bởi vì Tước gia là thần hộ mệnh của đế quốc, là một anh hùng cường đại nhất!"

Biểu cảm của ba người: tên mặt sẹo và đàn em trở nên vi diệu. Vị phu nhân này rốt cuộc là thể loại gì vậy. Hoạn nạn mới thấy chân tình, vừa nãy cậu ta đã liều chết ngăn cản phát súng cho Tước gia.

Vẻ mặt phó quan đau đớn vặn vẹo, cúi đầu để lộ nụ cười như muốn cắn người, ngũ quan anh tuấn trở nên dữ tợn vô cùng. Hắn chợt vùng vẫy thoát khỏi dây thừng, âm trầm chĩa mũi dao đâm về phía ngực của thiếu niên.

Sớm đã phát hiện có gì đó không đúng, Lạc Hàn Diễn nhấc chân. Sau đó phó quan bay ra xa va đập xuống mặt đất, cả người run rẩy, dao găm rơi vào trong góc, trên mặt đất lan ra một vũng máu đỏ tươi, tứ chi nháy mắt bị dập nát.

"Dẫn đi." Âm thanh Lạc Hàn Diễn âm trầm, mạc danh làm người khác sợ hãi: "Đừng giết chết."

Thuộc hạ hoảng hốt, lập tức nghe lệnh, đem phó quan trói lại đưa đi, trong lòng thì sợ hãi không thôi. Khi nghe được câu 'đừng giết chết', thuộc hạ mới hiểu ra, phó quan sẽ sống không bằng chết. Phó quan nghe thấy, nhếch miệng cười: "Lạc Hàn Diễn, tao nguyền rủa mày!"

Mạc Vân Thịnh đang xem đến vui vẻ bên tai lại truyền đến âm thanh tà ác của hệ thống: "Thời gian biến thân đếm ngược ba mươi giây, 30, 29....."

Lông Mạc Vân Thịnh lập tức xù lên, hệ thống đang đùa cậu hả!!!!

----------------------

(*) Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà: (The last straw that breaks the camel's back), là một câu ngụ ngôn của Ả Rập: Một cọng rơm không hề nặng, nhưng nếu cứ tiếp tục chồng chất lên lưng lạc đà, cuối cùng sẽ có một sợi đè gãy lưng lạc đà.

Ý nghĩa: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.

----------------------

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro