[QUYỂN 1] CHƯƠNG 4: NGÓN TAY HƯ HỎNG
Dao Dao bất chấp lời đe dọa của người đàn ông, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi quái quỷ này.
Cơ thể nhỏ nhắn bị người đàn ông lật lại bất ngờ: "A..." Tay theo bản năng bảo vệ trước ngực, nước mắt vô thức tràn ra.
"Đáng chết, phản ứng bây giờ của cô làm tôi rất vừa lòng." Người đàn ông nhìn bộ dạng yếu đuối của cô không những không có chút đồng cảm, trái lại trở nên cực kì hưng phấn.
Bàn tay to mạnh mẽ tháo gỡ đôi tay bảo vệ trước người. Cảnh xuân bại lộ trước mặt, cô chỉ biết van nài anh: "Đại.... ca,tôi không có thứ gì cà, không chơi nữa, anh phục vụ người khác được không?"
Lời nói thật lòng này truyền đến tai người đàn ông càng làm tăng thêm dục vọng của anh. Những kẻ chủ động, linh hoạt lên giường anh đã sớm chơi chán ngấy, hương vị mới mẻ như này, tại sao không thử. "Những tên trai bao như tôi, chính là chuyên phục vụ những người 'không có thứ gì' như cô." Nói xong, anh không ngừng khiêu khích nửa trên thân thể cô...
"A..." Dao Dao chi biết nhắm mắt tuyệt vọng...
Ngón tay thon dài dừng lại trên vòng eo nhỏ nhắn, sau đó tiếp tục hướng lên trên. Thân thể bên dưới không ngừng run rẩy...
"Không, đừng..." Ngón tay người đàn ông dần tới gần...
Dao Dao cực kỳ kích động, lời muốn nói như nghẹn ở cuống họng, chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ nỉ non...
"A." Thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, ý xấu càng đậm, rời khỏi nơi mẫn cảm của cô...
Dao Dao theo bản năng thở ra nhẹ nhõm. Trong nháy mắt, một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng, cả người cô tê dại, như thể không còn là chính mình nữa.
Ánh mắt trợn tròn nhìn xuống phía dưới, người đàn ông này lại... lại...
"Đừng... đừng mà, a, tôi không muốn!" Cố gắng đẩy người đàn ông ra khỏi người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng càng đẹp đẽ.
"Hừ? Cô thật sự là cô bé dối trá đó. Nhưng cơ thể cô..." Người đàn ông ngước mặt lên, nhìn cô với ánh mắt lướt qua cô: "rất thành thực." Người đàn ông nở nụ cười xấu xa, ngón tay cố ý giở trò...
"A". Loại cảm giác hoang mang run rẩy này, cô không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết vô cùng hổ thẹn, vô cùng mất mặt.
"Cô gái, mới như thế mà đã như vậy. Chút nữa cô sẽ sướng chết đó." Người đàn ông nhắc nhở xong, cúi đầu hôn vào xương quai xanh.
"Xin anh, đừng làm nữa! Xin anh..." Câu nói im bặt, cô cảm nhận động tác của người đàn ông đã dừng lại.
Tên trai bao này cuối cùng cũng tha cho mình rồi sao? Cô thấp thỏm nhìn người đàn ông.
Lúc này, ánh mắt thâm thúy của anh đang dừng trên vết sẹo bên vai trái của cô, nét mặt cũng có gì đó thay đổi, giống như một con sói, một con sói đơn độc muốn cắn chết người...
Tại sao anh ta... lại nhìn vết sẹo trên vai mình bằng ánh mắt đó?
"Cô!"
"Ngự Lão Đại". Đúng lúc người đàn ông vừa mở miệng, thì một tên thuộc hạ mở cửa bước vào, gián đoạn cuộc trò chuyện.
"Ngự... Lão Đại". Vừa nghe thấy tên này, bên tai Dao Dao như có tiếng sét đánh.
Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông đang ở trên người mình.
Anh ta, anh ta là? Ngự... Ngạo Thiên?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro