Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Làm nũng

Kể từ ngày đó, mặc dù quan hệ của hai người không thay đổi, song đã có điều gì đó khác lúc trước.

Đêm nay, khi Tiết Dương ôm Tống Lam lạnh như băng vào trong ngực, hắn đã tỉnh.

“Đạo sĩ thúi, ta nói cho ngươi biết, không phải là ta muốn chạm vào ngươi, mà là lão tử quá độ thiện tâm, sợ ngươi cứ như vậy bị đông chết.”

Tiết Dương cho rằng Tống Lam khi tỉnh táo sẽ tuyệt đối không để mình ôm hắn sưởi ấm, nào ngờ, người khác chỉ cần nhìn hắn một cái liền biết hắn đang tìm vị trí thoải mái mà rúc vào.

Nhìn người trong lòng kia nằm không hề có chút khó chịu nào, Tiết Dương trợn tròn mắt.

Một lúc lâu sau, y buồn bực mở miệng: “Có phải ngươi đã sớm biết ta mỗi đêm đều ôm ngươi ngủ?”

“Ừ.”

“Từ khi nào?”. Tuy rằng đã có suy đoán trước, nhưng khi biết được sự thật này, Tiết Dương vẫn là cảm thấy ngứa răng. Mỗi ngày y đều sáng sớm đã tỉnh dậy, đi ra ngoài động chịu gió lạnh, con mẹ nó rốt cuộc là có bao nhiêu ngốc nghếch chứ!

“Từ lần đầu tiên.”

“Lần đầu tiên?” Tiết Dương mất một lúc mới tiêu hoá được cái gì lần đầu tiên, thật con mẹ nó đúng là đồ phá hoại!

“Tống Lam, ngươi con mẹ nó nói rõ ràng cho ta, ngươi là đang đùa giỡn với lão tử phải không?”

“Không có, là ta không biết nên nói với ngươi như thế nào.” Tống Lam nói, lại hướng lòng ngực y mà rúc vào.

Tiết Dương nhìn chằm chằm khối băng trong lòng đang nhắm mắt dưỡng thần, lửa giận bốc lên, đưa tay đánh hắn một cái.

“Đau.”

“Nơi nào đau? Động tới miệng vết thương sao?”

Mi mắt Tiết Dương giật giật, vội đi xem cánh tay Tống Lam, làn da rắn chắc trắng nõn như ngọc hiện lên dấu năm ngón tay đỏ rực. Bất quá vẫn còn tốt, không có chạm đến miệng vết thương.

“Khụ khụ khụ” Tiết Dương sờ sờ mũi, ngượng ngùng ho khan một tiếng “Chưa có đụng tới miệng vết thương, ngươi gào cái gì mà gào. Được rồi, ngươi trước tiên ngủ đi, ta giúp ngươi xoa xoa.”

Tống Lam nhìn chằm chằm Tiết Dương một lúc, môi mấp máy, tựa hồ muốn nói cho y biết là hắn không có gào, nhưng cuối cùng chỉ ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, sau đó liền thật sự ngủ rồi.

Tiết Dương nhẹ nhàng xoa cánh tay Tống Lam, làn da trong tay mượt mà như tơ lụa, ánh mắt y dừng lại ở gương mặt của người trong lòng. Dưới ánh trăng, gương mặt tuấn tú phi phàm kia trở nên điềm tĩnh lại nhu hoà.

Cũng không biết là xuất phát từ tâm tư gì, Tiết Dương nhắm mắt lại, chậm rãi kề sát vào cái trán trơn bóng kia in một nụ hôn, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Tiết Dương có tật giật mình, liền không nhìn thấy được, Tống Lam ở trong lòng y như có như không cong cong khoé môi.

Có lẽ là do ánh trăng quá đẹp, Tiết Dương không có chút buồn ngủ nào, liền ngồi nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Tống Lam, cười cười: “Đạo sĩ thúi, ngươi nói xem, nếu ngươi luôn ngoan ngoãn giống như lúc ngủ vậy thì tốt rồi.”

Ngày hôm sau, khi Tiết Dương đi ra ngoài, Tống Lam đang vận công điều tức đột nhiên mở mắt, nói: “Ta muốn ăn trái cây.”

Tiết Dương chấn động, âm trầm nói: “Phân ngươi có ăn không, đạo sĩ thúi, ngươi con mẹ nó đem ta thành nô tài sai sử hả! Đây là cái tật xấu gì, trừ bỏ cá trong suối kia ra, thích ăn gì thì ăn.”

Tiết Dương hùng hùng hổ hổ nửa ngày, kết quả Tống Lam sau khi nói xong câu kia liền nhắm hai mắt lại, không để ý tới y nữa. Tiết Dương tức giận đá đổ một đống củi ở cửa hang rồi mới rời khỏi.

Buổi chiều Tiết Dương trở về, đem một bao trái cây đổ ập xuống ném bên người Tống Lam, mắng: “Con mẹ nó ngươi ăn tới chết luôn thì tốt.”

Tống Lam cầm trái cây trong tay, nhìn về phía Tiết Dương đang ở một bên xử lý cá, hắn liền chú ý tới vết thương do cành cây đâm trúng trên tay y, ánh mắt chợt lóe. Tiện đà trong mắt hiện lên một mạt mỉm cười, lướt qua giây lát, nhanh đến nỗi đều nhìn không thấy.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có người khác dựa vào hắn, chưa có ai chiếu cố hắn như vậy, mà người tâm cao khí ngạo như hắn lại càng không cho phép chính mình được ai chiếu cố.

Buổi sáng khi hắn nói “Ta không ăn cá, ta muốn ăn trái cây”, lời ra khỏi miệng, chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Tuy rằng ngữ khí không có gì biến hoá, nhưng hắn biết, mình là đang làm nũng với Tiết Dương. Thậm chí sâu trong nội tâm hắn còn nghĩ, nếu y không mang trái cây về cho mình, đêm nay liền tuyệt thực. Chỉ có tiểu hài tử mới làm trò nũng nịu này, hắn lại như thế nào sẽ...

Nhưng hắn chính là như vậy, tự nhiên nói, tự nhiên làm, càng ngày càng thích nhìn Tiết Dương bất lực với mình, một bộ dáng nơi nơi nhân nhượng hắn như cũ, cũng càng ngày càng thích y ban đêm đều ôm mình ngủ, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên thấu qua lớp quần áo, sưởi ấm thân thể lạnh muốn đông cứng kia, lại còn càng ngày càng thích cùng y... làm chuyện kia, ngay cả nụ hôn bên bờ suối kia, hắn đã vô số lần vừa hồi tưởng vừa mỉm cười.  Chuyện gì đang xảy ra với hắn, hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng không dám suy nghĩ sâu thêm.

“Tống Lam, độc của ngươi cũng nên nhanh chóng tan hết đi!” Tiết Dương vừa đốt lửa vừa không chút để ý nói.

Chỉ cần Tống Lam khoẻ lại, bọn họ hoàn toàn có thể quay lại mối quan hệ lúc trước, miễn cưỡng ở chung với nhau. Nói đến cùng, người nhớ mãi không quên ngày đó cùng nụ hôn kia không phải chỉ có một mình Tống Lam đâu!

“Sẽ nhanh thôi.”

Hồi lâu sau mới nghe thấy Tống Lam trả lời. Tiết Dương rũ mắt, đáp lại một tiếng nghe như “Ờ". Trong lòng ngược lại không có một tia giải thoát, thay vào đó lại là cảm giác có chút nặng nề mệt mỏi.

Tác giả có lời muốn nói: Tức giận thật tức giận, dù sửa hay chưa sửa, chương 3 vẫn khóa ~
Khóc chít chít, muốn hôn hôn muốn ôm một cái muốn nâng lên cao ~
Ngẩng, quan trọng nhất, muốn cất chứa cất chứa, bình luận bình luận ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro