Chương 5+6
Chương 5
Tử kim hai màu
Kỳ Yến từ trong túi lấy ra một tờ giấy, một cây bút, đưa tới trước mặt Dương Đào, "Anh viết một chữ cho tôi xem."
Dương Đào cũng không chê tờ giấy có chút nhăn, xoát xoát vài nét bút viết xuống một chữ "Bách", tư thế tuy rằng tiêu sái, có điều chữ lại thật xấu.
"Bách có ý lành trường thanh không suy (nghĩa là vĩnh viễn trẻ/hưng thịnh không giảm), là một chữ tốt. Thêm chữ bạch là nhật có đầu, bên trái có chữ mộc làm chỗ dựa*, có nghĩa là việc anh cầu, sẽ gặp được quý nhân, chung quy có ngày nổi danh, " Kỳ Yến đem tờ giấy trong tay đặt vào tay Dương Đào, "Chúc mừng anh, anh được như mong muốn."
*Chữ Bách (柏) được cấu tạo từ chữ bạch (白) và chữ mộc (木), mà chữ bạch thì lại được cấu tạo từ chữ nhật (日) thêm một nét chấm trên đầu.
"Thật sự?" Dương Đào không dám tin nhìn Kỳ Yến, đây chính là Sầm gia, Sầm gia bao nhiêu người chạy theo như vịt đó, nhà bọn họ thật sự có thể ôm được cái đùi Big Mac này hả?
"Loại chuyện này vốn là ở giữa tin hoặc không tin, tôi nói anh nghe, tin hay không ở trong lòng anh, " Kỳ Yến đem hai tay đặt sau lưng, cười đầy bình tĩnh. Cơ mà dường như Dương Đào đặc biệt thích kiểu này, lúc này liền không nghi ngờ lời Kỳ Yến nữa.
"Đại sư, tôi đây có thể hỏi lại cái khác không?" Dương Đào hạ giọng nói, "Cậu xem đời tôi còn có đại tai đại nạn gì không?"
Kỳ Yến đánh giá hắn từ đầu đến chân một lần, lắc đầu nói: "Nhân sinh có khổ có ngọt mới là chính đạo, mệnh cách của anh vô cùng tốt, không cần chú ý tiểu tai tiểu nạn ngày sau, nếu một người hiểu biết rõ ràng tất cả mọi chuyện ngày sau của mình, vậy còn có ý nghĩa gì?"
Lời này để người bình thường nghe được, khẳng định sẽ cho rằng Kỳ Yến là tính không ra mới tìm cớ, chỉ là ở trong mắt Dương Đào, thì lại là đại sư nói với hắn lời nặng ý sâu, vì thế hắn liên tục nói lời cảm tạ: "Đa tạ đại sư chỉ đạo, tôi hiểu được."
Loại thái độ này, ngược lại khiến Kỳ Yến có một chút hảo cảm với hắn. Tầm mắt của cậu dừng ở đầu vai hắn, giống như vô ý phủi phủi trên bả vai hắn. Nếu có người hiểu việc ở đây, có thể nhìn thấy chút sương đen biến mất trong nháy mắt đó.
Dương Đào chỉ cảm thấy bả vai có chút đau của mình khó hiểu mà thoải mái lại, cái gì khác đều không biết.
"Đại sư, ngài xem ngài có thể để lại cho tôi phương thức liên lạc được không, " Dương Đào xoa xoa tay, cực lực đè nén kích động trong nội tâm, "Nghe nói cao nhân như ngài, không chỉ biết xem bói, còn biết xem phong thuỷ, về phần giá tiền cứ thương lượng..."
Xưng hô từ "cậu" biến thành "ngài", chính là tự nhiên như thế.
Ý thức được lời mình nói rất tục, làm bẩn đại sư cao thượng, Dương Đào lập tức sửa lời: "Đại sư có thể tới, nhất định có thể làm vẻ vang cho hàn xá của kẻ hèn này, may mắn ngàn lần."
Lần đầu tiên thấy vuốt mông ngựa vuốt đến trắng trợn như vậy, Kỳ Yến cảm thấy tính thích ứng của mình thiệt là tốt. Mấy năm nay đi theo ông cụ cùng sinh hoạt, cái khác không học được, mấy loại kỹ năng da mặt dày, tâm tính ổn, diễn xuất tốt này, cậu cơ bản cũng coi như là trò giỏi hơn thầy.
"Loại chuyện này tùy duyên là được, " Kỳ Yến lắc lắc đầu, "Tôi thấy hôm nay thời tiết không tốt lắm, chỉ sợ sắp mưa, tiên sinh cũng về nhà sớm một chút đi."
Dương Đào ngẩng đầu nhìn không trung vạn dặm trời trong, thật sự nhìn không ra sắc trời như vậy chỗ nào có dấu hiệu đổ mưa, cơ mà miệng vẫn cười đáp ứng, "Đại sư, không biết tiền quẻ của ngài..."
"Loại chuyện này tùy duyên là được, tùy duyên là được." Kỳ Yến cười đến mặt mày cong cong, tư thái xem tiền tài như cặn bã.
Nhìn xem, đây mới là đại sư chân chính nha! Cỡ nào xa rời thế giới, cỡ nào xuất trần thoát tục, những kẻ lừa đảo đầu đường ở trước mặt đại sư, chỉ là bụi bặm! Chỉ là đại sư không coi trọng tiền tài như vậy, nhưng hắn lại không thể để cho đại sư chịu thiệt.
Dương Đào lấy ví tiền của mình ra, đem toàn bộ tiền mặt trong ví đưa cho Kỳ Yến, "Đại sư, mong đừng ghét bỏ, nhận lấy số này đi."
Kỳ Yến rút từ trong xấp tiền này ra hai tờ thả lại vào tay Dương Đào: "Số tiền này anh còn có tác dụng, lấy về đi."
Tuy rằng không rõ vì sao đại sư trả hai tờ tiền cho mình, Dương Đào vẫn là vui sướng hài lòng nhét tiền trở lại, cuối cùng mặt dày mày dạn rốt cuộc xin được một dãy số cá nhân của đại sư.
"Đại sư, ngài đi thong thả." Dương Đào ngưỡng cổ nhìn theo đại sư rời đi, đến khi rốt cuộc nhìn không thấy người ta nữa, mới luyến tiếc mà thu hồi ánh mắt mình.
"Thiếu gia, công ty kéo xe gọi báo, xe tải ở nửa đường xảy ra vấn đề, phải chờ mười mấy phút mới có thể chạy tới." Tài xế gỡ bao tay đen tuyền trên tay xuống, biểu tình có chút vi diệu.
Mặc cho ai thấy con trai của thân chủ nhà mình, liếm mặt đưa tiền cho một tên lừa đảo đầu đường, biểu tình cũng sẽ không tốt đến đâu. Chỉ là ông biết tính tình vị đại thiếu gia này, đó là vừa bướng bỉnh vừa không nghe người ta khuyên, ông làm tài xế, chỉ cần yên lặng nhìn hắn vung tiền là được.
Dù sao thì có tiền tùy hứng.
"Làm cái gì..." Dương Đào nhíu mày, lấy di động ra đang chuẩn bị gọi điện thoại bảo bạn bè lái xe tới đón mình, chợt nghe trên đỉnh đầu đánh một tiếng sấm sét, mây đen nháy mắt che khuất mặt trời, sắc trời nhất thời tối sầm xuống.
Tài xế và Dương Đào đồng loạt nhìn trời, nhìn không trung mây đen dày đặc, có chút ngẩn người.
Thật sự là trời sắp mưa á?
Hai người đồng loạt nghĩ đến lời của tiên sinh tướng số vừa rồi, nhìn thấy khiếp sợ trong mắt nhau.
Cuối cùng Dương Đào gian nan vẫy một chiếc xe taxi, ngồi xe trở về nhà, tiền xe tổng cộng một trăm tám mươi hai. Hắn cầm mười tám đồng mà sư phụ xe taxi đưa cho hắn, đứng ở cửa lớn nhà mình ngẩn người.
Vị đại sư này thật là thần, khó trách cố ý để lại hai trăm đồng cho mình, hóa ra là tính được hắn cần nhiều như vậy!
"Con trai, bên ngoài mưa lớn, con đứng ở cửa làm cái gì? Hiện tại dự báo thời tiết cũng không chuẩn, nói hôm nay là ngày nắng, kết quả lại đổ mưa lớn như thế, " mẹ Dương thấy trong tay con trai nắm mấy tờ tiền nhiều nếp nhăn ngẩn người, tò mò đi đến bên cạnh hắn nhìn quanh bốn phía, "Phát sinh chuyện gì à?"
"Mẹ, " Dương Đào hưng phấn nhìn bà mẹ nhà mình, "Con gặp được cao nhân rồi!"
"Cái thứ chi?!" Mẹ Dương bị con trai đột nhiên hưng phấn dọa sợ, không tự giác đem cả khẩu âm ở quê mình ra dùng.
Sau đó Dương Đào đem chuyện mình trải qua nói cho mẹ nhà mình nghe, mẹ Dương cảm thấy việc này mặc dù có chút ly kỳ, nhưng càng nhiều chính là trùng hợp. Chờ sau khi ba Dương trở về, bà liền đề cập việc này với chồng.
"Cái thằng kia từ nhỏ đến lớn có bao giờ gặp được người đáng tin đâu?" Ba Dương hoàn toàn không ôm hy vọng với chỉ số thông minh của con trai nhà mình, cho nên sau khi nghe bà xã nói, thái độ của ông có chút không cho là đúng, "Hơn nữa cao nhân kia bao lớn, khoảng hai mươi tuổi hả? Mấy vị cao nhân chân chính ở đế đô chúng ta, ai mà không phải đã qua sáu mươi? Đồ đệ dưới danh nghĩa bọn họ có thể xuất sư, cũng đều ba bốn mươi tuổi, chẳng lẽ bản lĩnh của những người này, so ra lại kém một thằng nhóc hôi sữa khoảng hai mươi tuổi hả?"
"Lại nói, cao nhân chân chính ở trên đường cũng có thể tùy tùy tiện tiện gặp phải, còn có thể tính là cao nhân gì chứ?" Ba Dương khoát tay, "Người như thế vừa nhìn liền biết là kẻ lừa đảo."
"Buổi tối lúc ăn cơm, Đào Đào còn nói với tui, muốn mời vị đại sư trẻ tuổi này đến nhà của chúng ta xem phong thuỷ, nếu không tui nói với nó, việc này liền thôi vậy" Trong lòng mẹ Dương có chút do dự, hiếm thấy con trai muốn giúp trong nhà làm chút chuyện, tuy rằng tìm đại sư không đáng tin, nhưng mà phần tâm ý này vẫn là tốt. Trực tiếp nói với nó đại sư không đáng tin, trong nhà không định mời cậu ta đến, có phải có chút không tốt lắm không?
"Không, chúng ta không những phải mời cậu ta đến, còn phải khách khí nhiệt tình mà chiêu đãi cậu ta, " ba Dương hừ một tiếng, "Tui phải cho nó thấy rõ là đến tột cùng nó mời loại người lừa đảo gì, miễn cho về sau lại làm cái loại chuyện không có hàm lượng kỹ thuật này nữa."
Bị người ta chủ động lừa, ông nhịn nhịn cũng liền qua, còn loại hành vi của thằng con ông, căn bản chính là tự mình đưa lên cửa cho người ta lừa, ông bố già là ông, trong lòng có thể cao hứng nổi mới kỳ quái.
"Ngã một lần, khôn hơn một chút, chỉ khi bị sự thật vả mặt, nó mới có thể dài não ra, " ba Dương sâu sắc hận chính mình lúc trước quá cưng chiều đứa nhỏ, nuôi ra cái tính cách không động não của nó, hiện tại người đã hơn hai mươi tuổi mà còn là kẻ vô tích sự.
"Như vậy được không?" Mẹ Dương có chút luyến tiếc con trai bị mất mặt như vậy.
"Con hư tại mẹ!"
"Ông nói cái gì đó?" Mẹ Dương dựng mày lên, một bàn tay nhéo cánh tay ba Dương, "Giáo dục con là chuyện của một mình tui chắc? Lúc này con nó có khuyết điểm, liền đẩy lên trên người tui, sao ông có thể như vậy hả?!"
Ba Dương vuốt cánh tay bị nhéo đau của mình, yên lặng rụt đầu, không dám vô nghĩa nữa.
Khi Kỳ Yến nhận được điện thoại của Dương Đào, đang mở máy tính cùng người ta hạ phó bản, trong đội có hai tấn công gần là đồ ngốc, dùng loạn kỹ năng dẫn tới BOSS quần bạo, làm hại toàn đội ngã xuống hơn phân nửa.
Cậu nhịn không được mắng một câu, trực tiếp rời khỏi đội, dùng một tấm định vị phù trở lại chủ thành, mới chú ý trên điện thoại di động có hai cuộc gọi chưa nhận. Số diện thoại hiển thị là số lạ, Kỳ Yến nhìn nhìn, không có gọi lại.
Có điều rất nhanh đối phương lại gọi tới, sau khi Kỳ Yến nhận, mới biết đối phương chính là thiếu niên lông tạp (chỉ cái đầu nhiều màu của bạn Đào) mấy ngày trước mình gặp được.
"Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới cửa bái phỏng." Sau khi Kỳ Yến cúp điện thoại, đem di động ném lên sô pha, "Chuyện làm ăn chủ động đưa lên cửa."
Chuyên ngành đại học của cậu là quản lý tài chính, trên thực tế bản thân cậu hoàn toàn không có hứng thú với cái ngành này, so ra, cậu càng thích xem bói, xem phong thuỷ cho người ta. Trước khi ông cụ qua đời, từng bảo cậu lập lời thề, trước khi chưa đầy mười tám tuổi, không thể xem phong thuỷ cho người ta, càng không thể sửa phong thuỷ.
Hiện tại cậu đã thành niên, còn mạc danh kỳ diệu mà có thêm bản lĩnh dùng mắt thường xem vận khí, vận mệnh đã định trước cậu trời sinh nên ăn chén cơm này.
Hơn nữa...
Cậu biết trong nội tâm ông cụ, vẫn thực hy vọng cậu có thể kế thừa y bát. Tuy rằng cậu không rõ vì cái gì ông cụ có một thân bản lĩnh, lại ở trong một thị trấn nhỏ xa xôi. Nhưng mà đến hiện tại, hết thảy những thứ này đều đã không còn quan trọng.
Làm con nuôi kiêm đồ đệ của ông cụ, cậu sẽ không để cho truyền thừa của ông cụ cứ như vậy bị đứt đoạn.
Đi đến trước ảnh chụp ông cụ, Kỳ Yến thắp cho ông một nén nhang, cười hì hì nói: "Ông già, người cứ an tâm ở trên trời chờ xem."
Ông lão trên ảnh chụp đội mũ xanh, trên gương mặt gầy yếu, một đôi mắt ôn hòa lẳng lặng nhìn cậu.
WebTru yenOn line . com
Kỳ Yến khẽ cười một tiếng, kéo rèm che khuất cửa sổ ra, nhất thời ánh trăng trút xuống, làm nổi bật gương mặt cậu đến trong suốt sáng ngời.
Ở trong mắt người khác, cảnh sắc ngoài cửa sổ là một bức tranh cảnh đêm mỹ lệ, nhưng mà ở trong mắt Kỳ Yến, đô thị phồn vinh này tỏa khí tử kim hai màu.
Hết chương 5
Chương 6
Đại sư!
"Đại sư, mời bên này." Ba Dương tự tiếp đãi vị cao nhân trong miệng con trai, Dương Đào ở một bên căn bản ngay cả miệng cũng khép không được.
Kỳ Yến mắt nhìn ba Dương, cười mà không nói đi theo, ánh mắt nhìn vườn hoa hồng rậm rạp trong biệt thự Dương gia, nơi đó hoa hồng tươi tốt, ở giữa có cỏ dại trà trộn, không hiện vẻ hỗn độn, ngược lại có một phen phong vị khác.
"Đại sư, ngài xem có muốn uống chén trà trước hay không..."
"Không cần, " Kỳ Yến bắt tay đặt sau người, biểu tình có chút thản nhiên, "Tôi xem xong liền đi." Thái độ của vị Dương tiên sinh này nhìn như nhiệt tình, nhưng mà Kỳ Yến cảm giác được, trong lòng người này căn bản không để mắt tới cậu.
Cậu không cần diễn trò với người khác, có chuyện nói thẳng càng sảng khoái.
Thật không ngờ vị đại sư giả mạo này ngay thẳng như thế, biểu tình ba Dương sửng sốt, quay đầu thấy con trai dường như muốn mở miệng nói chuyện, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu vẻ mặt tươi cười nói với Kỳ Yến, "Sao lại không biết xấu hổ vậy được, ngài đặc biệt đến hàn xá một chuyến, sao có thể ngay cả một cốc nước cũng không uống."
"Dương tiên sinh không cần phải khách khí, con người tôi không chú ý mấy việc khách sáo đó." Thái độ Kỳ Yến vẫn vô cùng bình thản, cậu chỉ chỉ suối phun bên cạnh cửa lớn, "Nơi này quả thật là chỗ thông gió hướng nắng, có suối phun ở đây, không thể phát ra hiệu quả tụ thủy thành tài, ngược lại sẽ tắc vận thế. Trên việc lớn tuy không có ảnh hưởng quá nhiều, nhưng lúc làm việc dễ dàng biến đổi bất ngờ, ảnh hưởng hiệu suất."
Ba Dương nhìn suối phun mình dùng nhiều tiền xây ra, nhịn không được nhớ lại vận thế của mình hai năm nay sau khi dọn vào biệt thự mới này, hình như thật sự khó khăn hơn trước kia không ít?
Không đúng, không đúng, đây nhất định là kẻ lừa đảo ám chỉ tâm lý, ông phải ổn định.
Cửa lớn Dương gia so với nhà Vương Hàng, có vẻ rực rỡ đa dạng hơn nhiều, cánh cửa màu đỏ thắm mạ vàng, cho người ta một lực trùng kích thị giác mãnh liệt, còn có loài chim ngửa đầu thét dài trên cửa, là khổng tước hay là phượng hoàng?
"Mặc dù vận thế nhà Dương tiên sinh tốt, nhưng mà đạo lý quy định họa là từ miệng mà ra. Nếu như gặp được người bình thường còn may, nếu gặp được người có vận thế còn vượng hơn các người, vận may cũng sẽ biến thành vận rủi." Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía Dương Đào đứng ở bên cạnh ba Dương, "Miệng tích đức, mới có hạnh phúc cuối đời, cánh cửa và cửa miệng đều đồng thời sửa lại đi."
*Ở chỗ này Kỳ Yến dùng chữ "khẩu", vừa có nghĩa là miệng vừa có nghĩa là cửa. Ngoài mặt là nói đến cửa, nhưng lại đang ám chỉ đến miệng.
Liên tiếp bị Kỳ Yến chỉ ra hai chỗ không tốt, ý cười trên mặt Dương tiên sinh có chút không nhịn được, nhưng mà kỳ dị chính là, ở sâu trong nội tâm ông, rốt cuộc không kiên định tâm tình hoài nghi vừa rồi nữa. Đứa nhỏ Dương Đào này, không biết ăn nói bao nhiêu, người làm ba là ông, trong lòng vô cùng rõ ràng. Chính bởi vì thằng con này há mồm, đánh giá của người ngoài đối với nó vẫn luôn không tốt lắm, hại người làm ba là ông cũng nơi chốn không còn mặt mũi, xót xa trong lòng chỉ có bản thân ông có thể lĩnh hội.
Nghĩ vậy, ông hung hăng trừng thằng con mình một cái, nào biết con trai nhà mình lại vẻ mặt sùng bái nhìn đại sư mặt trẻ con phía trước, ngụm khí trong lòng ông lại càng nghẹn.
Đi vào cửa, phong cách trang hoàng của Dương gia càng là một lời khó nói hết, hiển nhiên chưa bao giờ mời thầy địa lý chuyên nghiệp xem qua, dòng khí hỗn độn, không hề thông vận đạo.
Ba Dương thấy sau khi Kỳ Yến đi vào cửa, liền đứng yên không động đậy, ở trong lòng nhịn không được lộp bộp một chút, luôn cảm thấy vị này lại muốn chỉ ra chỗ xấu.
Nhưng mà Kỳ Yến đi thăm cả cái phòng khách xong, lại cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn "danh hoạ" bọn họ treo trên tường thêm vài lần. Sắc mặt ba Dương có chút xấu hổ, trong lòng ông rõ ràng, phần lớn những danh họa đó là đồ dỏm treo cho đủ mặt mũi, chính phẩm chỉ có một hai cái, mà đều là tác phẩm không quá nổi danh.
"Đại sư, chúng ta lại lên trên lầu nhìn xem."
Ba Dương khó hiểu cảm thấy, mình có chút giống như học sinh tiểu học đang bị thầy giáo kiểm tra bài tập, tuy rằng ngay cả bản thân ông cũng không rõ, vì cái gì lại có ảo giác như vậy.
Cầu thang là dạng xoay tròn kiểu châu âu, hiệu quả chỉnh thể kim bích huy hoàng, mấy phim hào môn thường xuyên dùng cái loại phong cách khách sạn này. Chỗ rẽ còn đặt một cái bình thanh hoa cực lớn chạm đất, độ cao gần như ngang bằng thân cao một mét tám của cậu.
"Đại sư, đây là tôi mua ở một phòng đấu giá, bốn mươi lăm vạn, cậu cảm thấy thế nào?" Ba Dương cảm thấy, rốt cuộc mình có một món có thể lấy ra được.
Kỳ Yến nhìn nhìn ông, lại nhìn nhìn bình hoa, vẫn như cũ cười mà không nói, chỉ dè dặt hơi hơi gật đầu, chỉ là biên độ động tác thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức khiến ba Dương cho rằng đó là ảo giác của mình.
Ba Dương dẫn cậu đến phòng ngủ chính, cửa mở cậu liền đến chỗ góc tường đặt một cái chuông lớn lắc lư giả cổ, khung ngoài bằng gỗ lim, phía trên còn khắc hoa văn phức tạp. Đối diện chuông lớn đặt bàn trang điểm kiểu âu, trên bàn đặt mấy hộp đựng trang sức không khóa lại, nhìn ra nữ chủ nhân hẳn là có không ít trang sức, mà thái độ đối đãi trang sức còn vô cùng tùy ý.
Có điều nhìn từ không khí trong phòng này, nữ chủ nhân hẳn là một người tích thiện đức.
Sau đó ba Dương lại dẫn cậu xem những phòng khác, từ đầu tới đuôi Kỳ Yến đều không nói được mấy câu. Sau khi ba người trở lại phòng khách, Kỳ Yến ngồi xuống ghế sa lông xa hoa, nói thẳng: "Dường như Dương tiên sinh cũng không quá tin phong thủy nhỉ?"
Ba Dương cười pha trò nói: "Đại sư nói giỡn, nếu như không tin, sao tôi lại đặc biệt mời cậu đến hàn xá chứ?"
"Nếu tiên sinh tin tưởng phong thuỷ, sao lại đem chuông lớn lắc lư đặt cạnh giường, đem kính trang điểm đặt đối diện đầu giường?" Kỳ Yến nhẹ giọng mỉm cười, "Gần đây thân thể Dương tiên sinh như thế nào?"
Ý cười trên mặt ba Dương cứng đờ, gần hai năm nay ông không có bệnh nặng, nhưng mà thường xuyên đau đầu phát sốt, buổi tối đi ngủ còn thường xuyên gặp ác mộng, trong khoảng thời gian này càng nghiêm trọng, không chỉ ngủ không ngon, hiện tượng rụng tóc cũng càng ngày càng rõ ràng, ông chỉ cho là áp lực công tác quá lớn, căn bản không nghĩ đến những phương diện khác.
"Đại sư, ý của ngài là nói, là phong thủy trong nhà tôi không đúng à?"
"Sao tiên sinh lại nghĩ như vậy?" Kỳ Yến nhíu mày, "Tôi chỉ là cảm thấy khí sắc tiên sinh thoạt nhìn không tốt lắm, cần nghỉ ngơi nhiều."
Ba Dương: ...
"Đại sư, đại sư," Dương Đào rốt cục nhịn không được, không thể chờ đợi được mở miệng nói, "Vậy ngài nói với chúng tôi một chút, phong thủy nhà chúng tôi có chỗ nào không đúng "
"Các người muốn nghe nói thật hay là muốn nghe nói dối?"
"Nói thật, nói thật, ngài cứ việc nói, chúng tôi tuyệt đối sửa, nhất định sửa."
"Tình cảm của Dương tiên sinh và tôn phu nhân hẳn là rất tốt, tôn phu nhân tính cách kiên định, khoái nhân khoái ngữ*, trên công việc cũng trợ giúp Dương tiên sinh rất nhiều, đúng không?" Kỳ Yến thấy Dương tiên sinh liên tục gật đầu sau đó tiếp tục nói, "Tôn phu nhân giống như đám hoa hồng trong viện các người vậy, tươi tốt rồi lại tự do, tôi đề nghị Dương tiên sinh đừng nên động tới đám hoa hồng kia, bình thường chỉ cần tu bổ một chút là được, không cần động tới nhiều. Về phần suối phun trước cửa, tốt nhất lấp nó lại, ngoài cửa lớn đừng nên có cái gì ngăn cản, như vậy vừa thông gió lại thuận khí."
*Khoái nhân khoái ngữ: chỉ những người hào sảng, thẳng tính bộc trực, luôn nói thẳng không thích vòng vo.
"Về phần trong phòng..." Kỳ Yến còn quay đầu nhìn qua bốn phía, phong cách trang hoàng của căn biệt thự này tuy rằng một lời khó nói hết, dòng khí cũng có chút hỗn độn, nhưng mà hướng nằm vẫn là rất tốt, dáng nhà thiết kế cũng thực hợp lý, những bài trí nhỏ khác tuy rằng loạn thất bát tao, nhưng tổng thể mà nói, đối với phương diện vận thế thật sự không có ảnh hưởng quá lớn.
Rất nhiều người nói phong thuỷ biến đổi, giống như đặt thêm một chậu hoa, ném thêm một đôi giày, là có thể khiến vận khí người ta trở nên tốt hoặc không tốt. Trên thực tế đây là vô cùng không đúng, đối với phần lớn người thường mà nói, phong cách trang hoàng trong nhà đầu tiên là muốn cái mình thích, dù cho phong thuỷ là điều kiện hàng đầu.
Đối với một người mà nói, thì nhà là một mảnh đất thuộc quyền sở hữu, nếu ngay cả phong cách trang hoàng cơ bản nhất cũng không hợp tâm ý mình, vậy ở trong nhà có thể không phiền lòng sao? Tâm tình không tốt, vận thế tự nhiên liền không tốt nổi.
Nói ví dụ như phong cách trang hoàng ở Dương gia này, đối với cậu mà nói, vô cùng cay mắt, nhưng mà thái độ của người nhà họ Dương, dường như rất tự hào với bài trí nhà mình, thuyết minh họ thực vừa lòng với nhà mình, cũng có thể từ trong đó tìm được cảm giác sung sướng, nếu cậu cứng rắn bảo đối phương trang hoàng thành phong cách khác, không chừng trong lòng một nhà bọn họ còn khó chịu.
Cho nên ngoại trừ bài trí kiêng kị đặc biệt phạm huý, những đồ vật khác tùy tâm là được, quá mức tận lực ngược lại không tốt đẹp.
"Dáng nhà của biệt thự rất tốt, cửa sổ sáng sủa, tráng lệ, cũng không có quá nhiều đồ vật ảnh hưởng vận thế, " Kỳ Yến chỉ chỉ chỗ ngoặt ở cầu thang, "Bình hoa là đồ sứ, đồ sứ dễ vỡ, lại thêm nó quá mức cao lớn, đặt ở lối đi nhỏ không quá thích hợp, với vận thế cũng bất lợi. Dương tiên sinh có thể đem nó đặt ở góc phòng khách, như vậy dịch chuyển xem xét đều không dễ dàng ngã hỏng."
"Còn về chỗ vốn dĩ đặt bình hoa, có thể đặt chậu kim quất hoặc là mấy loại bồn thực vật thường xanh, " Kỳ Yến nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Mặt khác đầu giường không thể đặt chuông, kính không thể đối diện đầu giường, sửa lại mấy cái này liền không còn điều xấu gì lớn."
Dương tiên sinh nghe xong, ba phần hoài nghi trong lòng đối với Kỳ Yế biến thành bảy phần tín nhiệm. Đối phương vừa không bảo ông mua pháp khí gì, cũng không cố làm ra thủ đoạn huyền bí, nhưng cố tình chính là thái độ như vậy, khiến ông có chút tin tưởng lời của đối phương.
"Còn có..." Ánh mắt Kỳ Yến có chút phức tạp nhìn Dương tiên sinh một cái, "Mệnh cách của Tôn phu nhân vô cùng tốt, lại là người thiện tâm, nếu Dương tiên sinh tôn kính trân trọng phu nhân, lúc tuổi già chắc chắn phúc trạch thâm hậu."
Ba Dương trong lòng rùng mình, hơi hơi dời đi tầm mắt, không dám đối diện với Kỳ Yến: "Tôi nhất định chặt chẽ nhớ kỹ những lời này của ngài." Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Thật không ngờ ngay cả cái này đại sư cũng tính ra?!
Cao nhân, hóa ra thật sự là cao nhân!
Tháng trước ông quen biết một nữ nhân trẻ tuổi, tâm tư có chút trôi nổi, nếu không phải nghĩ tới tình cảm nhiều năm với bà xã, chỉ sợ đã sớm phạm sai lầm. Hiện tại nghe đại sư nói, trên mặt lại có chút phát sốt.
Có điều ông cũng thấy may mắn vì đại sư nhắc ông một câu, không thì chờ ông phạm sai, ông khẳng định không gánh vác nổi cái hậu quả đó, sẽ càng hối hận.
Đến hiện tại, ông đã tin tưởng không nghi ngờ đối với bản lĩnh của Kỳ Yến, nhịn không được lại có chút lo lắng, đại sư lãnh đạm với ông như vậy, có phải là do sau khi vào cửa, đã thấy rõ thái độ trong lòng ông không?
"Đại sư, tại hạ có mắt không tròng, có chỗ nào mạo phạm, mong ngài ngàn vạn lần không nên để ý, " ba Dương trừng mắt nhìn Dương Đào một cái, "Còn không rót nước cho đại sư, ngồi ở đây làm cái gì?"
Dương Đào bị rống vẻ mặt mê man, ngồi ở chỗ này cũng vô tội bị trúng đạn, hắn làm sai cái gì?
"Không cần," Kỳ Yến từ trên ghế sa lông đứng lên, "Dương tiên sinh quý nhân bận việc, tôi cũng không quấy rầy."
"Đại sư, đại sư..." Ba Dương nào dám để Kỳ Yến cứ như vậy mà đi, "Ngài xem thời gian cũng không còn sớm, tại hạ đặt một bàn đồ ăn ở khách sạn gần đây, mong ngài cho mặt mũi ăn bữa cơm rau dưa."
"Dương tiên sinh không cần phải khách khí, tôi không chú ý mấy việc đó, cáo từ." Kỳ Yến bất vi sở động, kiên trì muốn đi.
Ba Dương lại khuyên can nhiều lần, thấy thật sự giữ không được, đành phải cứng rắn đưa cho Kỳ Yến một tờ chi phiếu, miệng cười như hoa cúc mà đưa cậu lên xe.
"Đại sư ngài đi thong thả, đợi lúc ngài có rảnh, tại hạ lại đi quấy rầy." Ba Dương lắc lắc tay, sau khi cái bóng xe cũng nhìn không thấy, mới rũ tay xuống.
"Ba..."
"Hiện tại mày đừng nói chuyện với ba, không phải đại sư đã nói rồi sao, cái miệng mày phải sửa lại!" Ba Dương vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm công nhân đến lấp suối phun ở cửa, với lại đổi cánh cửa.
Đại sư nói, không thể không nghe!
Về phần Kỳ đại sư được ba Dương tôn sùng là cao nhân, giờ phút này đang nhìn mười vạn nhân dân tệ trên chi phiếu, lộ ra nụ cười vừa lòng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỳ Yến: biệt danh của tôi là tiểu Tiền Tiền.
Hết chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro