Chương 1
Một người đàn ông cao lớn mặc đồ đắt tiền lẳng lặng tựa vào xe, khuôn mặt cương nghĩ như tạc, đẹp đẽ đến nỗi dường như không thật. Anh đứng cạnh xe, ngón tay khẽ cử động, lập tức có một người từ phía sau cung kính dâng cho anh điếu thuốc, anh ngậm lấy điếu thuốc, người kia bật lửa châm cho anh.
Đôi môi bạc của người đàn ông đang đứng xem khẽ nhếch lên, Nghệ Hưng, cho dù em là tôn ngộ không, cũng không thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ Như Lai, thế này không phải anh tìm được em rồi sao. Ngón tay thon dài khẽ búng tàn thuốc rồi vứt hẳn điếu thuốc xuống đất, hai tay anh để trong túi quần đứng đó nhìn người con trai trước mặt, ngắm nhìn cậu cũng giống như một sở thích của anh.
Cuối cùng trời đã tối hẳn. Nghệ Hưng vẫn chưa có ý định rời đi, người đàn ông cuối cùng cũng di chuyển, những bước chân dài sải về phía cậu con trai.
Nghệ Hưng vừa mới bán được một bộ quần áo, cảm giác có khách đến, cậu vội quay lại tiếp đón," Mời xem tự nhiên đi...... Có......." Câu nói tiếp theo của Nghệ Hưng chìm vào thinh lặng, ánh mắt lấp lánh động lòng người của cậu bối rối nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn trở nên tái nhợt.
Một giây im lặng ngẩn người, giây tiếp theo Nghệ Hưng không nói một lời quay đi, ngay lập tức lại bị cánh tay mạnh mẽ quen thuộc ôm lấy, tay anh chỉ hơi dùng sức một chút đã xoay được người cậu lại đối mặt với anh.
Người đi đường không khỏi liếc mắt nhìn bọn họ.Hai chàng trai đẹp đẽ không thể tả, động tác của hai người trong mắt người khác cũng thân mật không thể tả.
Người đàn ông nhìn cậu cười, một tay ôm lấy eo Nghệ Hưng," Chơi đủ rồi, nên về nhà thôi, được không?
Anh không cần câu trả lời của cậu, bởi cậu đã bị giam cầm trong tay anh , Nghệ Hưng không muốn quay về, cậu hoảng loạn giằng khỏi người anh, lúc Nghệ Hưng vừa định kêu cứu mạng, có lưu manh thì đôi môi đã bị người nào đó hôn lấy.
Kỹ xảo của anh, Nghệ Hưng cũng biết.
Anh giữ chặt lấy cậu để hôn, anh thật không biết xấu hổ, cậu trút giận cắn anh một chút, lúc này anh mới buông cậu ra. Nghệ Hưng đỏ mặt cắn chặt môi, cúi đầu không dám nhìn bất cứ ai, anh vừa lòng cười, một tay kéo Nghệ Hưng, một tay ôm quanh lưng cậu dẫn Nghệ Hưng đi
Nghệ Hưng buộc phải đi theo anh, cậu quyến luyến ngoái nhìn đám quần áo mà đau lòng phát khóc, đó là tiền mồ hôi nước mắt của cậu mà. Đang định bảo anh mang chỗ quần áo đó đi theo thì cậu chợt nhớ ra, anh sẽ dùng yêu cầu của cậu làm lợi thế, anh kiểu gì cũng không có hại. Quên đi, cậu gắng nhịn, coi như tặng người ta, Nghệ Hưng mím chặt miệng.
Bị nhét vào trong xe, nhìn chiếc xe chở cậu rời đi, vẻ mặt Nghệ Hưng uể oải giống như bị đánh, cậu bực tức quay đầu không thèm nhìn anh.
Anh vươn tay nắm lấy cằm cậu khiến cậu phải quay đầu lại nhìn anh, nhìn khuôn mặt ác ma của anh...... Nghệ Hưng thật muốn...... nhổ nước bọt vào mặt anh, nhưng cậu không dám...... cũng không có thói quen nhổ nước bọt, cậu lại càng không muốn tưởng tượng lúc mình nhổ nước bọt vào mặt người khác trông sẽ như thế nào.
" Định cả đời này không nói chuyện với anh à? Hm?" Anh trầm giọng hỏi, ngón tay xoa xoa hai má Nghệ Hưng," Mới đi vài ngày thôi đã gầy thế này, về nhà nhớ phải bồi bổ nghe chưa."
Cậu chuyển ánh mắt nhìn đi chỗ khác. Tay anh lướt từ cằm cậu xuống cổ, cậu nghĩ anh định bóp cổ cậu, không, bóp chết cậu, hay ít nhất cũng phải dọa Nghệ Hưng, không ngờ tay anh tiếp tục lướt xuống dưới ngực Nghệ Hưng , nắm lấy.
Thân thể nhịn không được ngẩn ra, mặt cậu vô thức đỏ lên, đồ điên,đồ biến thái, Nghệ Hưng mắng rồi cựa quạy người, anh lại kéo cậu lại, trán anh tựa trên đầu cậu, khe khẽ nói," Nghệ Hưng , nói cho anh biết, em có nhớ anh không? Mấy ngày nay anh nhớ em lắm, biết không?"
Nói xong tay anh cũng kéo xéc quần Nghệ Hưng, dừng trên da thịt cậu, Nghệ Hưng không nhịn nổi run rẩy một chút, cuối cùng cậu không chịu được bèn lên tiếng," Oh Sehun, anh là người, không phải động vật, phải tùy lúc tùy chỗ mà phát tình chứ, anh thật không biết xấu hổ, tôi còn phải......."
Miệng của cậu bị che kín, nụ hôn của anh mang theo vị thuốc lá, tất cả mọi người trên xe đều biết anh đang định làm gì, người lái xe kéo lên một tấm chắn màu đen ngăn cách bọn họ với khoang xe trước, không gian rộng lớn của khoang sau chỉ có cậu và anh, càng tiện cho anh gấy sức ép lên Nghệ Hưng, bà nội ơi, cái xe này sao cứ phải thiết kế như vậy
Cậu không chịu được giãy dụa, anh nhíu mày, gấp gáp cởi cúc áo của cậu rồi lột hẳn ra vứt về phía cửa kính xe, ngực trắng tuyết như đôi thỏ nhảy ra nghênh đón Oh Sehun. Sự giãy dụa của cậu đối với anh mà nói chỉ càng làm tăng lên thú tính,
Anh đẩy cậu lên chiếc bàn rồi phủ người lên theo, giọng anh hổn hển:" Anh đã rất nhiều ngày không chạm vào em rồi, Nghệ Hưng, chúng rất muốn anh, so với em có lương tâm hơn nhiều......."
Anh có chút vội vàng xâm nhập thân thể của cậu, cùng ccậu dây dưa cùng một chỗ...... Độ ấm bên trong xe lên cao, xe chạy nhanh hơn, quần áo lăng loạn rải xung quanh.......
Đàn ông bị cấm dục lâu là như vậy đấy. Đàn bà vây quanh Sehun không đến một ngàn, nhưng ít nhất cũng phải trên trăm, quyến rũ hấp dẫn có, xinh đẹp dịu dàng có. Nghệ Hưng không biết Oh Sehun có cấm dục thật hay không, chỉ biết cậu sắp bị anh ta giết chết rồi.
Cậu không biết xe đến khách sạn nội thành lúc nào, chỉ biết mình do quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng cảm giác có người dùng quần áo quấn lấy cậu, mùi quần áo rất quen thuộc, vòng ôm cũng là quen thuộc, bởi vậy Nghệ Hưng không hề lo lắng. đến lúc cậu tỉnh lại lại nhìn thấy đôi mắt cháy rực của Sehun đang nửa nằm bên cạnh cậu, đôi mắt đen lấp lánh nhìn thẳng vào cậu.
Cậu nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, nhưng Sehun không để cho cậu toại nguyện, anh hôn lên môi cậu, đoạt đi không khí của cậu khiến cậu không thể không mở mắt nhìn anh.
Anh cũng không áp sát cậu thêm nữa, anh chống tay nằm bên cạnh cậu, tay anh chơi đùa với những lọn tóc đen của cậu, mắt anh chăm chú nhìn , giọng cứng rắm hỏi:" Sao em lại làm thế, không nói không rằng liền chạy trốn. Có chuyện không thể từ từ rồi nói sao?! Một mình bỏ đi làm người ta rất lo lắng, em có biết không?!"
" Cùng cầm thú thì có thể nói chuyện không?" Nghệ Hưng lườm anh, lời của cậu chả là cái quái gì với anh hết, chuyện gì mà lại không phải do anh định đoạt, tất cả của cậu không phải đều do anh quyết định rồi sao, cậu nói làm gì cho phí nước bọt.
Lời nói và thái độ của Trương Nghệ Hưng làm khuôn mặt Oh Sehun trở nên lạnh lẽo, anh bức mình nắm lấy cổ cậu," Trương Nghệ Hưng, anh hận sao anh không thể giết được em, đã có ai dám nói với anh kiểu này chưa, hả?!"
Trương Nghệ Hưng nhìn khuôn mặt của Oh Sehun , một người đàn ông làm cho giới hắc đạo nghe tên đã đủ mất mật, một kẻ mà giới bạch đạo không dám đắc tội, quả thật, nếu là người khác nói chuyện với anh như vậy không chừng không chết cũng tàn phế, có điều ít ai có cơ hội đi tìm cái chết kiểu ấy, bởi vì chẳng có ai dám nói với anh như vậy. Cậu không phải không biết chết sống, mà là biết anh sẽ không giết cậu...... Hơn nữa, nếu có thể...... Chết trong tay anh cũng không phải là quá tệ.......
Nghệ Hưng cười, tuy nhiên anh hơi dùng sức quá, nụ cười tái nhợt, khóe mắt có lệ lại không thể rơi xuống, cậu sẽ không ở trước mặt anh mà rơi một giọt nước mắt. Oh Sehun khó thở buông tay, vẻ mặt xanh mét, anh ghét Nghệ Hưng cười như vậy , ghét bộ dáng bất cần này của cậu, nhưng anh không giết cậu được, chỉ có thể hít sâu nén giận, cuối cùng anh đâm mạnh vào người cậu, Trương Nghệ Hưng, đây chính là biện pháp để trừng phạt em.......
Oh Sehun, Sehun ca ca của cậu.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro