Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32

Cảm thấy bên cạnh có có động, Biện Bạch Hiền tỉnh giấc, mơ màng mở to mắt, liền thấy một thân ảnh đang đứng cạnh tủ quần áo mặc quần áo, xoa nhẹ đôi mắt, cầm lấy di động nhìn thoáng qua, hiện tại còn chưa đến sáu giờ sáng.

"Nghệ Hưng." Biện Bạch Hiền ngồi dậy, "Bây giờ cậu lại muốn đi sao, trời còn chưa sáng hẳn."

Ngày hôm qua hai người bọn họ chỉ ngồi nhìn chằm chằm tin tức trên TV cho tới tận gần sáng cũng không có gì đặc biệt, tin tức về Đức không cập nhật thêm thông tin gì mới. Cuối cùng Biện Bạch Hiền kiên quyết ấn Trương Nghệ Hưng hai mắt đã đỏ ngầu xuống giường, bằng không sợ là cậu sẽ không chịu đi ngủ. Vậy mà bây giờ, tàu ngầm vừa hoạt động, Trương Nghệ Hưng đã rời khỏi giường, có lẽ cả đêm đều không ngủ.

Đối với câu nói của Biện Bạch Hiền, Trương Nghệ Hưng chỉ ừ một tiếng để trả lời.

Thở dài, Biện Bạch Hiền vào bếp hâm nóng một cốc sữa, lại lấy thêm một túi sữa và túi bánh quy khác đi vào phòng ngủ.

"Uống sữa trước đã."

"Không uống đâu, mình đi đây..."

"Uống xong mới được đi!"

Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu lại thấy Biện Bạch Hiền đang cau mày giận dữ nhìn mình, đành cầm lấy cốc sữa, ngửa đầu uống.

Biện Bạch Hiền nhét sữa và bánh quy vào ba lô của Trương Nghệ Hưng, sau đó nhận lấy cái cốc đã trống không từ tay Trương Nghệ Hưng.

"Sữa và bánh quy vừa cất vào, cậu nhất định phải ăn."

Trương Nghệ Hưng gật gật đầu, đeo ba lô lên, bước ra khỏi nhà.

Thở dài, Biện Bạch Hiền đi vào bếp mở vòi nước để rửa , dòng nước chảy ra lạnh thấu đến tận xương.

Tuy dặn dò cậu ấy phải ăn uống nhưng có lẽ đến nơi đó rồi, cậu ấy vẫn sẽ ngồi yên lặng một chỗ, không ăn không uống gì.

Nghĩ tới việc muốn đi cùng cậu ấy, nhưng mà nơi đó là nơi chỉ thuộc về riêng một mình cậu ấy và Ngô Diệc Phàm, ngay cả khi cậu có đi theo, thì cũng chỉ có thể thấy cậu ấy ngồi hồi tưởng quá khứ, bản thân cũng không thể làm gì khác.

.

Thời điểm đến nhà Ngô Diệc Phàm, trời đã hoàn toàn sáng, thành thị trở nên đông đúc, bên ngoài ngã tư, xe cộ qua lại càng lúc càng sôi động.

Trương Nghệ Hưng ôm gối ngồi trên ghế salon, giống như một pho tượng điêu khắc, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở vị trí mà cậu và Ngô Diệc Phàm đã từng ngồi cười nói vui vẻ với nhau.

Trên bàn trà , đều là các loại giấy nhắn Ngô Diệc Phàm để lại cho cậu.

Tờ dưới cùng có chút nhăn, đó là tờ giấy cuối cùng mà Ngô Diệc Phàm để lại cho cậu, trên đó viết mấy chữ 'một tuần sẽ trở về.'

Thời gian ngoài cửa sổ chuyển từ sáng sớm đến đêm tối đen, trên ghế salon Trương Nghệ Hưng vẫn lẳng lặng ngồi ôm gối,

Màn hình di động không ngừng sáng lên, tin nhắn từ Biện Bạch Hiền, Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt, Lộc Hàm và Kim Tuấn Miên không ngừng được gửi đến, chỉ duy nhất thiếu mất tên của người kia.

Hôm nay, đã mất liên lạc với Ngô Diệc Phàm hai ngày, cách hẹn ước một tuần còn có hai ngày.

Người gửi tin nhắn: Lộc Hàm, 'Đại sứ quán ở Đức đã xác nhận tên của những người Trung Quốc gặp tai nạn ở Đức, không có tên của Diệc Phàm.'

Nhất định phải trở về, nhất định phải trở về...

.

"Uống sữa đi." Đưa cốc sữa cho Trương Nghệ Hưng, Biện Bạch Hiền nhìn thấy sắc mặt vô cùng kém của cậu, liền nhăn mặt, "Mình đưa cho cậu cả sữa lẫn bánh quy nhưng cậu không ăn cũng không uống, cốc sữa này cậu nhất định phải uống xong mới được đi."

Trương Nghệ Hưng gật đầu, đặt cốc xuống, đeo ba lô đi ra khỏi nhà.

Bên ngoài có những bông tuyết nhẹ nhàng rơi, từ sáng sớm đèn đường vừa tắt cho đến khi trời tối, đèn đường lại được bật sáng, Trương Nghệ Hưng lại ngồi ôm gối trên ghế salon nhà Ngô Diệc Phàm chờ đợi suốt một ngày.

Chờ cho đến khi Trương Nghệ Hưng về nhà, Biện Bạch Hiền nhìn ba lô của cậu, lại thở dài một hơi.

Hai ngày nay bất luận là bỏ thứ gì vào đó, cậu ấy cũng không động đến.

Hôm nay, đã mất liên lạc với Ngô Diệc Phàm ba ngày, cách hẹn ước một tuần còn có một ngày.

Người gửi tin nhắn: Kim Tuấn Miên, 'Công ty anh đã liên hệ được với công ty ở bên Berlin, nhưng Diệc Phàm lại đi công tác ở thành phố khác, nơi đó vẫn chưa khôi phục được liên lạc nên không có tin tức gì.'

Trở về đi, mau trở về đi...

.

"Nghệ Hưng, cậu nhất định phải ăn!" Biện Bạch Hiền đẩy bát mì qua, cau mày giữ chặt lấy ba lô của Trương Nghệ Hưng, "Nếu không, lúc Diệc Phàm ca quay về rồi lại phải vào bệnh viện để thăm cậu!"

Mỉm cười, Trương Nghệ Hưng lại bước ra khỏi nhà khi sắc trời còn chưa sáng hoàn toàn.

Hôm nay, đã mất liên lạc với Ngô Diệc Phàm bốn ngày, một tuần hẹn ước đã đến.

Trương Nghệ Hưng cúi đầu ôm hai gối, tay gắt gao nắm chặt tờ giấy 'một tuần sẽ trở về'.

"Cầu xin anh, trở về đi..."

.

Cửa lớn mở ra, Ngô Thế Huân vô cùng lo lắng bước vào, Biện Bạch Hiền ngồi trên ghế salon vội đứng dậy.

"Nghệ Hưng đâu?"

"Vẫn đang ở nhà Diệc Phàm ca." Biện Bạch Hiền nhìn Ngô Thế Huân một cách kỳ quái, "Làm sao vậy?"

Ngô Thế Huân mỉm cười.

"Ba của mình vừa thông báo, bên Đức đã khôi phục liên lạc."

Đôi mắt Biện Bạch Hiền sáng lên.

"Nói cách khác..."

Ngô Thế Huân cười cười gật đầu.

Biện Bạch Hiền vội vàng lấy điện thoại di động ra.

"Phải mau chóng báo cho Nghệ Hưng!"

Nhưng một bàn tay lại ngăn Biện Bạch Hiền lại.

"Trước đừng vội gọi điện thoại. Máy tính của cậu đâu?"

"Ở trong phòng ngủ, cậu muốn làm gì?"

"Gọi phí đường dài quốc tế rất tốn kém đó."

.

Điện thoại trên ghế salon đã rung rất lâu, cuối cùng cũng dừng lại, thời điểm màn hình chuẩn bị tối đi di động lại rung lên.

Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu lên, cầm lấy di động, trên màn hình là một dãy số xa lạ.

Xoa xoa mắt, cọ cọ mũi, Trương Nghệ Hưng chuẩn bị nghe máy thì điện thoại lại im lặng.

Dường như là ngay lập tức, điện thoại mạnh mẽ rung lên.

"Nghệ Hưng, là tôi!"

Nghe được giọng nói ngày nhớ đêm mong, nghe được giọng nói đã ám ảnh trong đầu suốt nhiều ngày, lại giống như chính mình chưa nghe thấy gì cả, Trương Nghệ Hưng không nhịn được mà rơi nước mắt.

"Ngô... Ngô tiên sinh..."

Ngô Diệc Phàm đứng trong một bốt điện thoại công cộng ở Đức, nghe thấy giọng nói run rẩy của Trương Nghệ Hưng, nhất thời luống cuống.

"Cậu đừng khóc, đừng khóc! Tôi không sao, tôi vẫn ổn!"

"Ngô tiên sinh..."

Trương Nghệ Hưng ngoại trừ lặp đi lặp lại tên của Ngô Diệc Phàm thì không thể nói được gì khác, những giọt nước mắt kìm nén suốt nhiều ngày cứ liên tục rơi.

"Tôi không sao thật mà."

"Ngô tiên sinh..."

Nghe thấy giọng nói vô cùng run rẩy kia không ngừng gọi tên mình, Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Thực xin lỗi, đã để cho cậu chờ đợi nhiều ngày như vậy."

"Không..."

Không thể nói ra một câu đầy đủ, Trương Nghệ Hưng lau đi nước mắt của chính mình.

"Tôi vừa nghe tin đã khôi phục được liên lạc tôi đã nghĩ phải gọi điện thoại cho cậu đầu tiên, nhưng điện thoại của tôi vẫn không gọi được, cũng may ở đây có bốt điện thoại công cộng."

"Ừm."

Trương Nghệ Hưng cúi đầu, lẳng lặng lắng nghe.

Hiện tại nghe từng câu nói của anh ấy là một điều xa xỉ.

"Trong nước có lẽ trời đã sáng, chỗ tôi ở trời còn chưa sáng." Ngô Diệc Phàm dựa vào cửa kính của bốt điện thoại, nhìn đèn đường ở ngã tư vẫn còn đang sáng, khóe miệng khẽ cong, "Có chút lạnh a."

"Vậy Ngô tiên sinh, anh mau về đi ngủ đi, đừng để bị cảm!"

"Không sao." Ngô Diệc Phàm lấy thêm ít tiền xu nhét vào kẽ đút tiền của bốt điện thoại, "Tôi muốn nói chuyện với cậu nhiều một chút."

Trương Nghệ Hưng đang cúi đầu rốt cuộc cũng nở nụ cười.

"Ừm, tôi cũng vậy."

"Chờ các chuyến bay được khôi phục tôi sẽ mua vé máy bay để trở về, nhưng bởi vì có quá nhiều ngươi bị mắc kẹt, nên có lẽ tôi không thể quay về với chuyến bay sớm nhất."

"Không sao cả, tôi chờ anh."

Một câu nói này đã phủi sạch mọi bất an của Ngô Diệc Phàm suốt mấy ngày qua, nhẹ nhàng mỉm cười, đổi ống nghe sang tay kia.

"Nghệ Hưng."

"Hả?"

"Chờ tôi trở về."

"Ừm."

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Tôi cũng vậy."

.

Biện Bạch Hiền liếc nhìn Trương Nghệ Hưng, người đang ngồi đối diện và ăn sáng, ánh mắt cuối cùng cũng không còn trống rỗng như mất đi cả thế giới như trước nữa, sắc mặt cũng khôi phục như bình thường, khóe miệng còn nhếch cao, Biện Bạch Hiền thoải mái tiếp tục ăn bánh bao.

"Cậu thật sự vẫn muốn đi học? Mới bắt đầu học kỳ, thầy cô sẽ không kiểm tra kỹ lưỡng." Ăn một muỗng cháo, "Hơn nữa Diệc Phàm ca có lẽ sẽ trở về bất kỳ lúc nào."

"Không sao." Trương Nghệ Hưng cười cười, "Anh ấy vừa gửi tin nhắn báo rằng chưa mua được vé máy bay."

"À."

Biện Bạch Hiền gật đầu.

"Lão Bạch, hôm nay cậu có quay lại trường không?"

"Ha ha, mình ở lại nhà cậu vài ngày đã."

Kiểu gì cũng phải đợi Diệc Phàm ca trở về, mình mới dám giao ban a.

Mắt nhìn đồng hồ, Biện Bạch Hiền ăn nốt chút cháo còn lại.

"Mình đi trước, hôm nay mình học tiết đầu."

"Ừ." Trương Nghệ Hưng gật đầu, sau đó nghĩ ra cái gì, ngẩng đầu nói vọng theo Biện Bạch Hiền, "A, lão Bạch, mình tan học sẽ đi qua nhà Ngô tiên sinh."

"Đã biết, đi đây đi đây."

.

Nỗ lực dọn dẹp mọi ngóc ngách, Trương Nghệ Hưng mỉm cười lau mồ hôi trên trán.

Cậu muốn cho hắn biết, cậu đang đợi hắn.

.

Trên máy bay, Ngô Diệc Phàm nhìn đồng hồ, nhếch cao khóe miệng.

Cuối cùng đã được trở về.

Trong những ngày Đức bị mất liên lạc, cuộc sống của hắn luôn bất an.

Ở Trung Quốc có phải hay không cậu ấy sẽ lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ không được, có khóc hay không.

Dù chỉ vài giây cũng được, chỉ cần nói cho cậu ấy biết, bản thân không có việc gì, đừng lo lắng, chờ tôi.

Lúc phát hiện không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài, người đầu tiên hắn nghĩ đến là Trương Nghệ Hưng.

Gọi điện mấy lần rốt cuộc cũng liên lạc được, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của đối phương, kỳ thật đôi mắt của hắn cũng đỏ lên, trong lòng nổi lên từng trận lo lắng.

Trải qua ly biệt lần này, sau lần dày vò này, hắn thật sự muốn vứt bỏ hết sự nhẫn nhịn, sự do dự của bản thân.

Muốn gặp lại cậu ấy, muốn nói cho cậu ấy nghe những lời từ tận trong lòng che giấu đã lâu.

Đây là ý niệm duy nhất của hắn.

Muốn gặp cậu ấy, nói cho cậu ấy biết, hắn yêu cậu ấy.

.

"Cậu còn ở nhà của Diệc Phàm ca sao."

"Ừ."

"Nhà của Diệc Phàm ca chắc đã bị cậu lau đến mòn rồi."

"Đừng nháo, có chuyện gì sao?"

"Buổi tối mình muốn ăn hoành thánh ở đầu phố."

"Đã biết, lúc về mình sẽ mua."

"Mau mau trở về a."

"Ừ."

Tắt điện thoại, Trương Nghệ nhìn cây lau nhà trong tay, lại nhìn xuống sàn nhà, nhớ đến câu nói của Biện Bạch Hiền, không khỏi bật cười.

Tiếp tục cúi lưng lau nhà, bỗng có âm thanh vang lên, Trương Nghệ Hưng vội đứng thẳng dậy.

"Nghệ Hưng." Ngô Diệc Phàm kéo vali hành lý đứng ở trước cửa, cười thật tươi với cậu, "Tôi đã trở về."

Trương Nghệ Hưng ngốc lăng nhìn người đột nhiên xuất hiện ở trước cửa, không phải do cậu tự tưởng tượng ra, chính là anh ấy, anh ấy đã trở về.

Ngô Diệc Phàm đi tới, ôm lấy Trương Nghệ Hưng còn đứng im tại chỗ, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, cuối cùng tựa cằm lên vai cậu.

"Tôi đã trở về."

Lạch cạch!

Cây lau nhà rơi xuống nền nhà.

Trương Nghệ Hưng cũng ôm lấy đối phương.

"Hoan nghênh trở về."

"Ừ, tôi đã về rồi đây."

Hai cánh tay siết chặt, nghĩ không bao giờ muốn buông đối phương ra nữa.

Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu, hướng đôi môi kia hôn xuống.

Nụ hôn dây dưa, nồng nhiệt.

Bọn họ thực sự không nghĩ tới việc sẽ buông tay nhau một lần nào nữa.

Không cần phải nói gì nhiều, tất cả tình cảm đều được thể hiện qua nụ hôn nồng nhiệt này.

Một giọt lệ nhẹ nhàng rơi trên bàn tay của Ngô Diệc Phàm.

Mãi cho đến khi cả hai bên hôn nhau đến thiếu khí, nụ hôn triền miên này mới chấm dứt.

Ôm chặt đối phương, Ngô Diệc phàm lại tựa cằm lên vai Trương Nghệ Hưng.

"Nghệ Hưng."

"Hả?"

"Cùng anh ở chung một chỗ đi."

"Được."

"Anh muốn để em ở một nơi anh có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro