Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Gió mưa tanh máu (1)

"Không cần. . . . . . Ice Cream chảy hết. . . . . ." Vương Nguyên mồm miệng không rõ , bởi vì anh hôn đúng vào giữa đôi môi của cậu, tỉ mỉ liếm láp, tư vị đôi môi cậu có chút chua chua, ngọt ngọt.

Vừa nóng vừa lạnh! Anh đem cả thân thể kéo tới gần cậu sau đó đưa tay ôm lấy cả người cậu. Đầu lưỡi của anh duỗi đi vào, bọn họ hôn sâu hơn, càng nồng đậm, hương kem quấn quít ở đầu lưỡi, giống như không thể nào nếm đủ! Chờ đến lúc anh buông cậu ra thì môi cậu đỏ hơi mộng màu đỏ, hơi thở rối loạn, gương mặt đỏ bừng.

"Có muốn ăn hay không?" Anh cúi thấp ở bên tai của cậu nói nhỏ , một bàn tay to trượt thẳng xuống phía sau lưng cậu.

"Không cần, ăn xong rồi. . . . . ." Cậu không dám ở trước mặt anh ăn Ice Cream lần nữa. Có lẽ cả đời này cậu sẽ không ăn Ice Cream. Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!

"Không phải ăn rất ngon sao? Em xác định là không cần?" Giọng nam khàn đục quanh quẩn ở bên tai cậu, kinh nghiệm làm cho cậu biết được rằng nghe giống như vừa trải qua vận động gì kịch liệt.

"Về nhà có thể ăn hay không?" Thanh âm mềm mại đáng thương, bởi vì anh lôi kéo tay nhỏ bé của cậu đụng phải cái đó. Cho dù cách một lớp quần áo nhưng cái quen thuộc đó không nhỏ, cứng như vậy nên làm cho cậu cảm thấy sợ. Cậu sợ anh sẽ làm những chuyện kia ở bên ngoài, sắc trời vẫn còn sáng, cậu không dám thật không dám! Cho nên cậu chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

"Vậy thì. . . . . . về nhà lại muốn. Không cần cúi đầu ." Cặp mắt vốn đầy tình dục nhưng sau một giây lại đổi thành sát khí, anh nhanh chóng quay người, đồng thời tay kéo dây an toàn nịt lên động tác làm rất nhanh không hề có nửa điểm dài dòng. Nhanh đến mức khiến Vương Nguyên không kịp phản ứng, xe đã vội vàng lái đi, sau đó cô nghe được tiếng súng.

"Rầm- rầm- rầm" Đạn bắn ra như chớp, thoắt cái bắn đến sát sườn xe.

Gương mặt ửng hồng phút chốc chuyển qua tái nhợt, trời ạ, chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ có người đuổi giết anh hay sao?

"Vương Tuấn Khải, dừng xe! Không cần!" Tốc độ của xe quá nhanh, cậu vô cùng hoảng sợ, Vương Nguyên thét lên. Trời ạ, đây là cậu lần đầu tiên trong đời cậu gặp phải chuyện này. Anh ta một tay vững vàng lái xe, một cái tay cầm súng, ánh mắt chỉ nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó liền nhắm ngay, một viên đạn chuẩn xác bắn trúng người lái xe phía sau, hơn nữa ngay giữa mi tâm.

Phản ứng không kịp nữa, chiếc xe trực tiếp đụng phải vật cản trên núi, "phanh" một tiếng, nhất thời ánh lửa văng khắp nơi. Chiếc xe của Vương Tuấn Khải rốt cuộc ngừng lại!

"Sợ sao?" Thay đổi tay cầm súng, lau gương mặt tái nhợt của cậu. Chỉ là thời điểm kích thích mà thôi, cậu có thể sợ đến như vậy? Còn không có để cho cậu thấy máu chảy thành sông?

"Tại sao? Tại sao?" Cậu chưa tỉnh hồn. Nếu như mới vừa rồi anh ta không có bắn trúng người kia, vậy thì người chết là anh ta chứ? Cuộc chiến đấu đáng sợ, tính mạng treo lơ lửng, thật sự là đáng sợ. Đáng sợ đến cậu không cách nào tưởng tượng nổi.

"Bởi vì đây chính mà thế giới máu tanh. Mà em lại là người trên giường của tôi, em làm sao có thể không hiểu điều này?" Anh nói rất nhẹ, nhưng Vương Nguyên nghe được thì bên trong lòng cậu nặng tựa ngàn cân, sắp thở không nổi.

Người của anh ta? Lần đầu tiên từ đó được nói ra từ trong miệng của anh làm lòng cậu chua xót tột cùng. Đúng vậy, cậu là người chỉ để làm ấm giường, ở trong mắt anh vĩnh viễn không thoát được, cậu là vì chuộc tội mà ở bên cạnh anh mà thôi.

Người đàn ông này, luôn muốn để cậu nhận được ánh mặt trời nhưng sau lại tàn nhẫn cho cậu một cuộc sống vĩnh viễn đau khổ, để cho trước mặt anh cậu luôn nhếch nhác đến nỗi ngay cả tự ái đều mất đi.

Xung quanh chợt im lặng đến đáng sợ. Một màn rượt đuổi sinh tử vừa rồi giống như đang đóng phim. Có phải tất cả đều được nắm ở trong lòng bàn tay của anh ta? Mà anh lại đơn thuần như vậy chơi thật tốt, vẫn là muốn để cho cậu sợ?

Đôi môi Vương Nguyên phát run, trên khuôn mặt chỉ có thể giương đôi mắt to chưa tỉnh táo bình tĩnh nhìn anh.

Ở nơi xa truyền ra âm thanh xe vỡ, anh buông cậu ra thu súng lại. Vương Nhuyên rung rẩy ngồi dậy, ngước mắt nhìn qua kính chiếu hậu, một đám đàn ông dưới sự hướng dẫn của Bill nhanh chóng đi đến bên cạnh bọn họ.

"Chủ nhân, thật xin lỗi. Chúng tôi đã đến chậm." Bill đứng trước một đám người hướng về phía Vương Tuấn Khải cúi đầu xin tội. Là hắn biết, chủ nhân không có mang người bên mình, nhất định sẽ bị kẻ thù phục kích. Cũng may lần này sát thủ Tony phái tới không có tinh anh nhất bằng không chủ nhân sẽ không để cho bọn họ tìm được tung tích, vẫn là chủ nhân tốt, biết cách âm thầm bảo vệ bằng không bọn họ cũng không đuổi đến nhanh như vậy.

Nếu chủ tử vì chuyện này mà bị thương bọn họ chết vạn lần cũng không thoát trách nhiệm.

"Mọi chuyện đã xử lý tốt?" Trong lời nói của Vương Tuấn Khải không có ý trách cứ. Nếu như không phải là anh cố ý để cho bọn họ đuổi theo, ai có thể ở trên địa bàn của anh mà tìm được anh? Nếu như không phải anh phóng túng, hai sát thủ ngay từ lúc ý đồ đến gần anh thì đã bị giải quyết hết. Anh chỉ là lâu không có vui đùa một chút,cho nên ngứa tay mà thôi.

"Một chết một bị thương, người bị thương đã mang về." Bill trả lời.

"Không được để cho hắn chết." Vương Tuấn Khải chỉ dặn dò một tiếng, sau đó khở động xe mà lái đi.

Vương Nguyên cho là hôm nay trở về nhà sẽ kết thúc. Nhưng cậu sai lầm rồi! Cậu đánh giá cao thủ đoạn của Vương Tuấn Khải rồi.

"Em muốn trở về phòng." Ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đối với Vương Tuấn Khải là chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng Vương Nguyên lại bị hù dọa, sợ hãi vô cùng. Sau khi xe về đến nhà, cậu trực tiếp liền muốn trở về phòng ngâm nước nóng mới có thể rửa đi khủng hoảng trong lòng mình.

Nhưng Vương Tuấn Khải không nguyện thả cậu, anh ta không nói một lời, kéo cậu đi tới lâu nhỏ phía sau nhà nơi cậu chưa bao giờ đi đến.

"Chủ nhân, bác sĩ Nghiêm đã ở bên trong." Bọn họ mới vừa đi đến gầncánh cổng, một người đàn ông áo đen đã đến báo.

Vương Tuấn Khải chỉ là gật đầu một cái, sau đó trực tiếp đi vào.

Vương Nguyên không nghĩ tới bên trong phòng còn có khoảng trống sáng đèn, dù bước chân của bọn họ rất nhẹ nhưng lại nghe được tiếng vang. Anh ta rốt cuộc mang cậu tới nơi này làm gì? Bàn tay của cậu đổ mồ hôi, nhưng cậu lại không cách nào hỏi ra lời.

Cho đến khi bọn họ đi tới bức tường thủy tinh bóng loáng trước mặt, anh ấn nhẹ tay lên vách tường, bức tường to lớn mở ra, hiện ra một số dụng cụ hiện đại ở trong phòng.

Một người đàn ông đang hôn mê nằm trên giường bệnh ngay giữa gian phòng, mặc dù được bọc một lớp băng gạc, nhưng đang bị thương nên máu thấm vào băng gạc, vết thương của hắn vô cùng nghiêm trọng, giống như sắp chết, trừ những đường cong trên máy theo dõi vẫn đang hoạt cho biết tim hắn vẫn còn đập.

Hắn ta là ai? Vương Nguyên không dám nhìn tiếp, tay run rẩy không tự chủ nắm chặt cánh tay của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn chăm chú người đàn ông kia "Nghiêm Quân Hạo, hắn lúc nào thì có thể mở miệng nói chuyện."

-----------------------------------------------------

Đây là chương so xót của mị :3 còn thiếu 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: