Chương 18 : cha con
"Thiếu gia, vào đi thôi."
Vú Lâm ở phía sau dung âm thanh chỉ có Vương Nguyên nghe được . Tính tình của ông chủ vô cùng không tốt, ngoại trừ khi đối diện với phu nhân mới thu liễm bớt, chưa từng có người dám chọc ông. Thiếu gia còn do dự nữa sẽ chọc ông chủ nổi cáu, chỉ làm bản thân càng thêm phiền toái mà thôi
" Bác Vương, bác tìm cháu có chuyện gì không?"
Vú Lâm thấy Vương Nguyên đi vào nên thuận tay đóng cửa lại, tiếng khép cửa nhẹ nhàng càng làm cho lòng của Vương Nguyên run sợ hơn
Tại sao cậu lại sợ thế này, khi đối mặt với Vương Tuấn Khải cậu cũng không thấy sợ như thế. Bởi vì ông là cha của Hòanh Hòanh sao?. Bởi vì Hòanh Hòanh hằng ngày đều khoe với cậu, bố cậu ấy luôn cưng chiều, yêu thương cậu ấy ra sao ư?
Cậu sợ, là bởi vì chột dạ ư?. Đúng vậy, chột dạ, đau lòng và có cả xấu hổ.....
"Tiểu Hòanh. . . . . ."
Thân thể cao lớn cuối cùng cũng quay lại đối mặt với Vương Nguyên. Trên mặt rõ rang không còn khí thế vương giả oai phong của kẻ đứng đầu giới hắc đạo ngày xưa, sau khi đã cởi bỏ lớp mặt nạ bên ngoài, họa chăng chỉ còn xót lại chính là vẻ mặt khổ sở của người cha khi mất đi con trai của mình
Không phải, không phải là Tiểu Hòanh của ông, không phải là bảo bối mà ông cùng với người vợ ông yêu thương nhất. Cậu chỉ giống, thanh âm mềm mại, mái tóc đen mượt, cặp mắt như nước bởi vì khẩn trương mà long mi rung động liên tục. Cậu chỉ là một cậu nhỏ cực kì giống với con trai của họ mà thôi
Cậu chính là người bạn tốt mà mỗi lần đến Thụy Sĩ con trai của ông đều nhắc đến sao?. Bảo bối của ông không chỉ một lần nói với bọn họ rằng cậu tốt như thế nào, bọn họ còn là anh em tốt, chúng cùng nhau học tập, cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau ngắm hoàng hôn, rồi cùng nhau thề muốn dựa vào sự nỗ lực của mình để đỗ cùng trường đại học .... Nhiều tâm sự vụn vặt của con trai, vẫn như còn đang quanh quẩn bên tai ông. Nhưng, tất cả đã sớm không còn giống như trước nữa....
" Thật xin lỗi, bác Vương...."
Một tiếng Tiểu Hòanh kia khiến Vương Nguyên không thể khống chế được mình nữa, 2 đầu gối quỳ xuống. Cậu vốn cho là mình đã khóc đến khô lệ, không ngờ, mình vẫn có thể khóc, hơn nữa còn không dừng lại được
" Cậu là Vương Nguyên sao?"
Dù sao Vương Ngạo Vũ cũng là một người đàn ông nhiều năm đối mặt với gió máu mưa tanh, sau khoảng mấy giây mất hồn, thì tất cả lý trí đều quay về
Đồng thời, một họng sung lành lạnh thẳng tắp chỉa vào trán của cậu. Nếu như một phát nổ sung có thể đổi lại con trai bảo bối của ông thì thật tốt a!
" Bác Vương..."
Lần đầu tiên bị một thanh sung chỉa vào trán, chỉ cần là người bình thường cũng sẽ sợ đến 2 chân nhũn ra. Huống chi Vương Nguyên cũng chỉ là một đứa nhóc mới 18 tuổi. Dù trong khoảng thời gian này, cậu đã tập dần thói quen có thể mất đi tính mạng bất kì lúc nào khi ở bên cạnh Vương Tuấn Khải, song tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn còn trẻ a! Cảm giác sợ chết vẫn dâng trào lên
Nếu quả thật có thể chết như thế thì thật tốt, không cần phải trải qua mỗi ngày sống không bằng chết. Điều cậu lo lắng duy nhất chính là Vương Tuấn Khải sẽ không bỏ qua cho gia đình cậu như vậy. Sát khí và lãnh khốc trong mắt anh nói cho cậu biết, nếu như cậu chết, người nhà cậu sẽ không có kết cục tốt. Anh sẽ càng khiến họ sống không bằng chết
Nhưng, nếu hôm nay cái chết của cậu có thể đổi lại bình an cho gia đình, vậy cậu chết cũng xứng đáng. Bởi vì người hôm nay muốn giết cậu là cha của Hòanh Hòanh, cũng là cha của Vương Tuấn Khải. Chỉ cần có thể lấy được lời cam kết từ chỗ ông, Vương Tuấn Khải nhất định sẽ không gây phiền phức cho gia đình cậu
Vương Nguyên không biết rằng, chuyện Vương Tuấn Khải muốn làm, không có ai có thể ngăn cản, cho dù là cha của anh cũng vậy. Anh bây giờ, chỉ cần là anh muốn, là có thể một tay che trời, vởi vì trong tay anh có kho vũ khí lớn nhất giới hắc đạo, điều đó khiến cho người ta kiêng nể anh mấy phần. Nhưng đây chỉ là một trong những vụ làm ăn của Vương thị, hằng năm chỉ riêng vụ làm ăn này thôi, cũng làm cho Vương thị kiếm được số tiền đếm không xuể
" Bác Vương, là Vương gia chúng tôi có lỗi với Hòanh Hòanh. Bác hãy giết con đi. Để con đi theo làm bạn với Hòanh Hòanh, cậu ấy sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng bác có thể đồng ý với con một điều kiện được không?"
Cậu muốn đánh cuộc, dù chỉ có một phần vạn cơ hội cậu cũng muốn thử, tuy rằng cậu sợ muốn chết, nhưng, cậu biết, nếu như không nói, vậy thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nữa
" Nói điều kiện với tôi?. Chỉ bằng cậu?. Không bằng cậu nói thử xem, để tôi suy nghĩ thử xem có thể để cậu chết thoải mái hơn một chút hay không?"
Thật là một chàng trai dũng cảm a!, dám nói điều kiện với một người đàn ông lãnh khốc như ông. Xem ra bề ngoài mảnh mai của cậu chỉ là gạt người mà thôi?
" Bỏ qua cho người nhà của tôi" Điều cô có thể nghĩ cũng chỉ có yêu cầu nhỏ này mà thôi, nhưng có thể hay không?
" Vương Nguyên, xem ra tôi đã xem thường cậu rồi. Muốn chết?. Cậu đã hỏi tôi có đồng ý hay không chưa?. Cậu cho rằng cái mạng nhỏ của cậu đáng giá có thể đổi lấy sự bình an cho Vương gia nửa đời còn lại sao?"
Trả lời cậu không phải là người đàn ông cầm súng chỉa vào đầu cô, mà là người đàn ông dùng sức mở cửa vào - Vương Tuấn Khải
Tại sao anh ta lại trở về vào lúc này?. Chẳng lẽ ông trời không muốn giúp cậu sao?. Thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống đó khiến lòng của Vương Nguyên lạnh đến cực hạn, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cậu ngay cả chết cũng không có quyền lợi a!
" Vương Tuấn Khải, con nợ ta một mạng"
Súng trên tay vẫn chỉa vào đầu cậu nhóc, Vương Ngạo Vũ nhìn thấy Vương Tuấn Khải xông vào cũng không cảm thấy kinh ngạc. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của nó, nó làm sao có thể không biết?. Có lẽ khi ông vừa về nước, thì nó cũng đã biết rồi
" Mạng người con thiếu ba, con nhất định sẽ trả gấp bội cho ba. Ba, đã lâu không gặp, bản lĩnh của ba vẫn tuyệt vời như xưa"
Vẫn một thân tây trang màu đen như cũ, đem phong cách lãnh khốc của anh biểu hiện vô cùng tinh tế. Sau khi Vương Tuấn Khải đi vào, sau đó cũng dùng chân đá cửa lại. Anh cứ đứng ở đó như vậy, đôi tay hài hòa bỏ trong túi, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn cha của mình
" Vương Tuấn Khải, chuyện con từng đáp ứng ba đã không làm được. Con bảo ba làm sao tin con đây?"
Nó đã từng hứa ở trước mặt bọn họ nhất định sẽ chăm sóc em trai của nó thật tốt, bây giờ đừng nói là chăm sóc, ngay cả người ông muốn gặp lần cuối cũng không được, nó bảo ông làm sao có thể tin tưởng nó đây?
" Giết cậu ấy, rất dễ dàng. Dùng đạn thì quá lãng phí, huống hồ giết người của Vương gia cũng không thể làm cho Tiểu Hòanh sống lại sao?. Không được, con sẽ không để cho người làm tổn thương người thân của con chết dễ dàng như vậy. Chuyện này, ba không cần lo. Con tự có phương pháp giải quyết"
Vương Tuấn Khải kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cởi bỏ cổ nút áo, cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện. Anh lúc này, giống như một mãnh thú ngủ đông, cực kỳ xinh đẹp, tà mị nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm. Trên tay anh bây giờ không biết từ lúc nào đã có thêm một cây sung lục, di chuyển trong tay của anh
" Nếu như, ba nhất định phải giết cô ấy ?"
Ngón tay đã lên đạn, chỉ cần dùng sức, sẽ giải thoát cho người muốn được chết. Quỳ trên mặt đất. Vương Nguyên nghe cuộc đối thoại của bọn họ căn bản không giống cuộc trao đổi của hai cha con, nhếch miệng lên, chết tốt hơn a!
" Cậu ấy là vật sở hữu của con, chỉ có con mới có thể động vào cô ấy"
Giơ cây súng trong tay lên, nhắm vào khuôn mặt đang nhắm chặt mắt của cậu. Nếu như một phát súng có thể giết chết cậu, thì thật tốt biết bao a
" Vương Tuấn Khải, chính con hãy tự đi giải thích với mẹ con. Nếu như bà ấy vì việc này mà xảy ra chuyện gì, thì con cứ chờ xem"
Vương Ngạo Vũ không muốn nói thêm câu gì, nhanh chóng thu hồi sung trong tay, không nhìn Vương Nguyên mà xoay người đi ra cửa
" Con biết rồi"
Khẽ nhắm hờ mắt, không biết từ lúc nào trên tay trái của anh đã cầm chiếc khăn trắng noãn sạch sẽ, lau chùi khẩu súng bảo bối của anh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro