Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8 : Bạng Hổ


Những ngày tiếp theo, cuộc sống nội trú của Lộc Hàm cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. Lộc Hàm vẫn đi học, vẫn làm bài tập, vẫn ăn uống ngủ nghê đầy đủ. Từ khi được bầu làm lớp trưởng, cậu cư nhiên trở thành người có tiếng nói nhất trong lớp. Từ đó lúc nào cậu cũng phải là người đến lớp sớm nhất vào buổi sáng, ra về muộn nhất lúc tan học, thỉnh thoảng phải chạy tới chạy lui phòng giáo viên, nhức đầu giải quyết mấy chuyện vụn vặt của lớp. Ngoài những chuyện ấy ra thì coi như mọi việc cũng khá ổn. Lộc Hàm trên lớp ngồi yên không được, cứ quay qua quay lại nói chuyện hết với người này rồi tới người kia, đùa giỡn mọi lúc mọi nơi. Chẳng mấy chốc đã thân thiết hết được với cả lớp, ai cậu cũng có thể cười đùa được như những người bạn đã quen từ lâu.

Mama từ khi tống cậu vào cái trường này liền phó thác cậu cho cái trường này luôn. Những tưởng bà sẽ không để ý đến đứa con trai này nữa thì hôm nay mama gọi điện cho cậu, hỏi thăm đủ thứ. Nào là học hành có được không, bạn bè thế nào rồi, mama còn hỏi rằng ở ký túc xá cậu ở một mình hay có thêm bạn bè ở chung không. Lộc Hàm bất đắc dĩ nhìn qua Ngô Thế Huânđang nằm một góc bấm bấm điện thoại, miễn cưỡng nói rằng cậu ở ký túc xá chung với một người trên mình một lớp.

Mama lại hỏi, bạn cùng phòng của cậu như thế nào, rồi hỏi rằng cậu có làm phiền người ta không. Gì chứ bà Lộc biết rõ tính con trai mình, gặp một người ồn ào như nó thì không sao, nhỡ gặp một người thích yên tĩnh, thì thật sự sẽ bị Tiểu Hàm nhà bà làm cho điên chết.

Lộc Hàm lại len lén nhìn Ngô Thế Huân, gằn giọng với mama rằng không có chuyện cậu làm phiền người ta đâu, ngược lại thì có. Bà Lộc đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi lại hỏi có chuyện gì không, lúc bây giờ cậu mới sực tỉnh, biết mình nói hớ, cậu lắp bắp bảo rằng không có gì.

Rồi mama còn nói nói thêm gì đó, dặn dò cậu đủ thứ, cứ như cậu là trẻ con lên ba không bằng. Cuối cùng bà chốt lại một câu, "Hai ngày nữa mama sẽ đến trường thăm con." rồi cúp máy luôn.

Mỗi tuần vào ngày chủ nhật đều được về nhà nghỉ ngơi, Lộc Hàm có làm gì thì mama cậu cũng biết, không hiểu sao tự dưng mama lại muốn đến ký túc xá thăm cậu chứ?

Lộc Hàm cất điện thoại lại vào ngăn bàn, nhìn cái tên cùng phòng đang bấm điện thoại liên hồi kia, trong lòng tự nhiên dấy lên một suy nghĩ. Cậu rướn người sang bên giường hắn, gương mặt có chút hồ hởi.

"Ngô Thế Huân này, ngày mốt mama tôi sẽ đến ký túc xá thăm tôi đấy."

Không có tiếng trả lời, biết trước là hắn sẽ như vậy nên cậu nói tiếp:

"Mama sẽ biết cuộc sống của tôi ở đây như thế nào, ai nha, mama sẽ biết người cùng phòng với tôi là một người vô cùng lạnh te kiệm lời, lúc ấy mama sẽ thương tôi, nghĩ rằng tôi ở ký túc xá có bạn ở cùng phòng cũng như không, rồi sẽ thương tôi không có ai trò chuyện, lâu ngày sẽ bị trầm cảm." Lộc Hàm ngừng một hồi, len lén nhìn xem thái độ củaThế Huân, "Lúc ấy mama sẽ xin cho tôi chuyển sang phòng khác vui vẻ hơn, và tôi đương nhiên sẽ không còn ở chung phòng với Ngô Thế Huânmặt than như anh nữa, ha ha ha ha..."

Ngô Thế Huân vẫn im lặng không động tĩnh.

Cười một hồi, cậu phát hiện hắn dường như chẳng quan tâm đến những gì cậu nói, thấy mình giống một tên ngốc, cậu bĩu môi quay sang chỗ khác, không nói chuyện với hắn nữa.

Lộc Hàm buồn chán lôi đống bài tập toán ra làm. Những con số được in rõ nét trên tờ đề cương cứ như đang chế giễu những người học không-giỏi-toán-cho-lắm như Lộc Hàm, cảm giác thật là nản.

"Hây da... thiệt là mệt quá đi."

Giở vở bài tập ra mà nặng cứ như bê đá...

Cầm bút lên mệt như vừa chạy hai vòng sân...

Làm toán làm toán làm toán... suy nghĩ... bấm máy tính... rồi lại suy nghĩ... ghi ghi chép chép...

"..."

Ba tiếng trôi qua, sau khi ghi xong đáp án của câu cuối cùng, hai mắt Lộc Hàm rưng rưng nhìn vào vở bài tập, sung sướng nhảy cái phóc lên giường la hét:

"Oa cuối cùng cùng xong bài tập toán rồi... ha ha... vậy là tối nay được nghỉ ngơi rồi... ha ha ha..."

Ngô Thế Huânbên kia giường thầm than, tên nhóc này đúng là không phải người Trái Đất.

Lăn lộn một hồi, Lộc Hàm chợt thấy tờ đăng ký câu lạc bộ của lớp bị rơi xuống sàn, cậu cúi người nhặt lên, "Suýt nữa thì quên mất, mai phải nộp lại cho lão Đặng chủ nhiệm rồi." cậu đem tờ đăng ký kẹp vào cuốn bài tập toán, nhét luôn vào trong cặp.

Rồi tự dưng cảm thấy tò mò, cậu nhìn sang Ngô Thế Huân, ngập ngừng một hồi, cậu hỏi hắn:

"Ngô Thế Huân này, ờ... anh đăng ký câu lạc bộ nào của trường vậy?"

Hắn im lặng.

Thiệt tình...

Bực mình quá đi, người ta đã hỏi thì cũng phải trả lời cái chứ.

"Này Ngô Thế Huân, anh đăng ký câu lạc bộ nào vậy?" cậu hỏi một lần nữa.

"Taekwondo."

Woa, cuối cùng cũng chịu trả lời rồi.

"Anh biết Taekwondo sao?"

Thế Huân nhìn Lộc Hàm đang dán mắt vào người mình kia, mặt không biểu lộ cảm xúc:

"Sao ngạc nhiên vậy, chẳng lẽ cậu cũng biết?"

Lộc Hàm lắc lắc đầu, "Tôi không biết, à mà tôi tham gia câu lạc bộ bóng rổ, có gì anh qua đó chơi." Lộc Hàm nói xong mới thầm rủa mình, đúng là nói không chịu suy nghĩ mà, tự dưng lại mời tên mặt than này qua câu lạc bộ bóng rổ làm gì thế không biết.

"Cũng được."

Ô, vậy mà hắn cũng đồng ý.

"Có gì cậu cũng qua câu lạc bộ Taekwondo chơi đi."

Ách, còn mời cậu qua câu lạc bộ của hắn chơi nữa chứ.

Lộc Hàm ngồi dậy, ánh mắt lém lỉnh nhìn hắn, "Tôi không thích cái trò máu me bạo lực ấy đâu."

"Cậu chưa đến xem thử sao biết nó bạo lực?"

"Biện Bạch Hiền cũng tập Taekwondo, có lần bị anh họ đánh muốn vỡ đầu."

"Chơi bóng rổ cũng bị thương vậy."

Lộc Hàm lúc này lộ ra ánh mắt ngạc nhiên lẫn phấn khích không che giấu, "Woa, bình thường anh không nói chuyện với tôi, vậy mà bữa nay sao anh lại cứ phải băn khoăn chuyện tôi nói Taekwondo máu me bao lực nhỉ?"

"Bởi vì tôi không muốn có người hiểu lầm môn thể thao yêu thích của tôi." Ngô Thế Huân trả lời.

Lộc Hàm lập tức cứng họng.

"..."

Chắc bữa nay trời mưa to quá.

Lộc Hàm cũng không quan tâm nữa, cậu mở tủ lấy điện thoại ra, nhấn nhấn một dãy số.

"Alo, Biện Bạch Hiền hả, nói cho cậu nghe, nam thần Thế Huân của cậu cũng có tập Taekwondo đấy."

"Sao, biết rồi hả, vậy thì tớ nói cho cậu biết, đến một lúc nào đó anh ta sẽ uýnh cho cậu vỡ cả đầu luôn, lúc đó cậu sẽ biết Lộc Hàm đây với Thế Huân ai tốt hơn, hắc hắc...."

Cuộc điện thoại kéo dài đến mười mấy phút, sau khi nói hết chuyện trên trời dưới đất, Lộc Hàm mới chịu cất điện thoại đi.

Buổi tối hôm đó, đúng là trời có mưa thật.

Vị lớp trưởng lớp hai kia có dịp cười thỏa thích, thỉnh thoảng còn nhảy tưng tưng lên như người bị bệnh động kinh làm cho nam thần Thế Huân nào đó suốt đêm suy nghĩ, cầu mong cho mama của Lộc Hàm cảm thấy cậu ta thật sự tội nghiệp vì không có người nói chuyện, rồi đem chuyển phòng cậu ta cho rồi.

Một ngày nữa lại kết thúc.

Đó là chuyện của ngày hôm qua, còn hôm nay, ở lớp hai của khối mười có xảy ra một sự kiện, mà cụ thể, là có liên quan đến vị lớp trưởng họ Lộc kia.

Sáng sớm, Lộc Hàm bước vào lớp với tâm trạng vô cùng phấn khởi. Hạn chót để nộp đống bài tập toán nhiều như núi lão mà Đặng giao cho là cuối tuần, nhưng hôm qua cậu đã giải quyết xong tất chỉ trong ba tiếng, nên hôm nay cảm thấy thoải mái vô cùng.

Cậu nhảy chân sáo bước vào chỗ ngồi, bỏ cặp vào hộc bàn, kéo tay Biện Bạch Hiền, cười hớn hở với cậu nhóc, "Tiểu Hiền này, sắp tới trường tổ chức văn nghệ, lớp chúng ta đăng ký thi diễn kịch nhé."

Biện Bạch Hiền mặt mày cũng hớn hở theo, kéo kéo tay Xán Liệt lại, "Hay đấy, lớp mình diễn kịch đi."

Xán Liệt tuy không còn là lớp trưởng nữa, nhưng lão Đặng một mực bảo cậu ta làm lớp phó học tập, vậy nên cũng nằm trong ban cán sự lớp. Cậu ta nói với Lộc Hàm, "Lớp chúng ta trước giờ chưa từng diễn kịch, lần này thử sức vậy."

Có một vài bạn học mới đến, nghe thế cũng chạy lại ngồi xung quanh bàn học Lộc Hàm góp vui vào.

"Hay đấy, tớ ủng hộ, vậy lớp trưởng Lộc sẽ viết kịch bản à?"

"Phân công ai làm diễn viên đây?"

"Tớ nhất định sẽ làm nhân vật chính."

"Cái đầu heo nhà cậu mà cũng đòi làm nhân vật chính."

"Này, cậu nói ai đầu heo đấy hả?"

@#$%^&@#$%^&...

Cả lớp bàn tán rôm rả, gương mặt ai nấy đều hớn hở, bàn luận vô cùng sôi nổi. Ngay đúng lúc này, <BANG> một tiếng, mọi người ai cũng bị tiếng động lớn ấy làm cho giật mình, mọi ánh mắt đồng loạt quay về phía cửa lớp.

Thì ra là tên béo.

Mới sáng sớm nhưng hình như trông hắn không được vui vẻ lắm.

Hắn bước vào chỗ ngồi, hung hăng quẳng cái cặp xuống đất, gác chân lên bàn.

Lộc Hàm thấy thế liền đứng dậy, tiến về phía cuối lớp:

"Này Mạc Bình, mới sáng sớm cho dù có chuyện gì đi nữa thì cũng đừng đá cửa như vậy chứ."

Cả lớp liền im lặng.

Tên béo ngước lên nhìn cậu, mặt đanh lại, "Liên quan gì tới mày, đừng xía vô chuyện người khác."

Lộc Hàm bắt đầu thấy hơi khó chịu, nhưng cậu vẫn bình tĩnh, "Không liên quan tới tôi nhưng cậu làm vậy là không được, vừa gây ồn ào vừa làm cửa mau hỏng. Là lớp trưởng lớp này cậu nghĩ coi tôi có nên quản không?"

"Thôi thôi Lộc Hàm, cứ mặc kệ hắn đi..." một số người trong lớp kéo cậu lại, một số tranh thủ về lại chỗ ngồi của mình.

Lộc Hàm nhìn tên béo có khuôn mặt đen sạm đang dùng ánh mắt hằn học nhìn mình kia, cậu cũng không chịu được, hết nhìn đám bạn học đang đứng xung quanh rồi lại quay sang nhìn hắn:

"Lần sau nếu cậu mà còn làm như vậy, tôi sẽ nói với Đặng lão sư."

Tên béo lúc này đột nhiên đứng dậy, đập bàn một cái, hắn hung hăng chỉ vào mặt cậu:

"Mày có ngon thì cứ đi nói đi, đây chẳng sợ. Mới vừa sáng sớm ông đây bị mất ba trăm tệ, đang bực mình mà không có chỗ phát tiết đây. Vừa hay mày gây chuyện, muốn ăn đòn lắm đúng không?"

Lộc Hàm nhìn tên béo, từ lúc mới chuyển đến đây cậu đã chẳng ưa gì tên này, tự dưng hôm nay hắn lại nổi cáu với cậu, tâm trạng vui vẻ mới sáng sớm của cậu bỗng chốc tiêu biến hết, lúc này trong người đã bắt đầu cảm thấy bực mình.

"Cậu đang chỉ vào mặt ai đấy hả Mạc Bình? Tôi nói cho cậu biết, tôi đứng đây không phải là để cậu chỉ trỏ đâu nhé, có biết phép lịch sự là gì không hả?"

"Ha, được lắm lớp trưởng Lộc Hàm." tên béo thu tay lại, đang bực mình lại có người để phát tiết, hắn giận cá chém thớt nhìn cậu đầy mỉa mai, "Lũ chúng mày chỉ biết dùng cái danh lớp trưởng mà giễu võ dương oai! Cái gì mà tiền vệ xuất sắc của đội bóng rổ chứ? Chỉ là một tên nhãi miệng còn hôi sữa chạy tới chạy lui trên sân! Tưởng đâu hay lắm, mày cũng chỉ là một thằng phá gia chi tử bị ba mẹ tống vào cái trường này thôi. Nếu không có mày, đội bóng rổ trường Tam Trung học kỳ vừa rồi đã giành được giải quán quân toàn thành, chứ không đến lượt trường trung học A đâu!" hắn cứ thế mà xả vào mặt Lộc Hàm trước con mắt ngơ ngác cùng ngỡ ngàng của cả lớp, ánh mắt hắn ra vẻ thỏa mãn lắm.

Lộc Hàm không muốn gây sự nhưng có vẻ tên béo kia lại muốn vậy.

Cậu siết chặt tay lại, lúc này có thể xác định là cậu thật sự tức giận đến nơi rồi. Thân là một tiền vệ kéo cả một đội bóng rổ bình thường như trường trung học A giành được giải quán quân, thế mà bị coi như một tên nhãi miệng còn hôi sữa làm cho cậu trong phút chốc gần như điên lên.

Nhưng mà hắn vừa nói cái gì thế, nếu không có cậu thì trường Tam Trung sẽ chiến thắng...

Trường Tam Trung ư?

Lộc Hàm nhìn tên béo, trong đầu có một cái gì đó vừa xẹt qua.

"Mày là Bạng Hổ của trường Tam Trung học kỳ vừa rồi?" thảo nào trông tên này quen như thế.

"Ây yô lớp trưởng Lộc, đến bây giờ mới nhận ra sao?"

"Mày cũng mới chuyển đến trường nội trú này?"

"Phải thì sao, nhưng tao chuyển đến đây trước mày hai tuần, thế nào Lộc Hàm, mừng đến suýt rơi nước mắt hả, ha ha..."

Lộc Hàm thật sự không muốn tin vào những gì mình vừa nghe.

Tay cậu siết thành nắm đấm, phải kiềm chế dữ lắm cậu mới không đánh cho hắn một cái. Tên Bạng Hổ này trên sân thi đấu không trung thực, không ngờ ngoài đời cũng là một tên không ra gì. Đợt thi đấu bóng rổ toàn thành học kỳ vừa rồi, chính hắn đã làm cho đồng đội cậu bị thương, không ngờ lại có ngày tái ngộ, đã vậy còn học chung lớp, đúng là Trái Đất tròn thật.

Bạng Hổ, được lắm.

Thấy tình hình không ổn, Xán Liệt đứng lên định khuyên can hai người. Ngay lúc ấy, tiếng chuông vào lớp vang lên, ai nấy đều trở về chỗ ngồi. Lộc Hàm cố gắng kiềm nén cảm giác muốn chửi thề này lại, hậm hực đi về chỗ.

Không khí trong lớp căng như dây đàn, cho đến khi lão Đặng bước vào mới dịu đi một chút.

Suốt cả buổi học, Lộc Hàm yên lặng tập trung vào bài học, không nói chuyện với bất cứ ai.

Thậm chí, sau khi tan học, cậu vẫn giữ cái bộ mặt ấy mà ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro