Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Xuân Sinh từ phòng tắm đi ra quấn kín mít, cảnh giác nhìn chằm chằm Lôi Vũ. Lôi Vũ đang làm thí nghiệm mô phỏng trên máy tính, nhìn bộ dạng Xuân Sinh như vậy, vội vàng giơ hai tay lên tỏ vẻ trong sạch, "Oan uổng quá Cách Cách, tôi không có làm gì hết."

Xuân Sinh dựng thẳng ngón giữa, "Cách Cách cái quần què."

Lôi Vũ cười đến không dừng lại được.

Xuân Sinh tới trước bàn của Lôi Vũ bắt đầu xem thí nghiệm mô phỏng cùng bản vẽ, nhìn một lát liền mê muội, nước từ tóc tỏng tỏng rơi xuống thấm ướt áo ngủ dài tay của Xuân Sinh.

Lôi Vũ yên lặng đi lấy khăn lau tóc cho anh.

Bầu không khí giữa hai người cứ yên tĩnh như vậy.

Xuân Sinh bắt được một sai sót, lập tức rút ra, "Chỗ này có sơ hở..." Anh nghiêng người nhìn Lôi Vũ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng đến khó tin của hắn, tay hắn còn cách cái khăn mặt đang phủ lên tóc anh.

Lôi Vũ xấu hổ cụp mắt xuống, cũng đem khăn mặt thu về, làm bộ như không có việc gì xảy ra, "Hả? Ở đâu? Để tôi xem."

Nhịp tim Xuân Sinh điên cuồng nhảy múa, dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét nghiêng của khuôn mặt Lôi Vũ quá tuấn lãng, sống mũi vừa cao vừa thẳng.

Im lặng trong chốc lát, Lôi Vũ không dám nhìn Xuân Sinh, quay sang nhìn màn hình máy tính, nhỏ giọng nói, "Anh đừng nhìn tôi như vậy. Tôi không thể tập trung."

Xuân Sinh mới phục hồi tinh thần, vội vàng quay đầu lại, "... Ồ."

Tai hai người đều lặng lẽ đỏ lên.

-

Xuân Sinh giúp Lôi Vũ sửa bản vẽ, Lôi Vũ liền tự mình cải tiến động cơ, sửa lại thiết lập dù đuôi ngược, chuẩn bị thí nghiệm trên xe lần thứ hai. Vài ngày nữa sẽ là ngược xuân hàn, thời tiết lạnh đến mức Xuân Sinh mặc áo khoác quân đội và mũ Lôi Phong, từ trên giường không tình nguyện đứng dậy đã là mười giờ sáng, lớp lý thuyết hàng không vào buổi chiều, người nhàn rỗi duy nhất trong căn cứ là anh liền ăn bữa sáng Lôi Vũ để trong hộp giữ nhiệt cho anh, thong thả đi đến xưởng sửa chữa.

Lôi Vũ đeo mặt nạ, mặc áo tay ngắn màu xanh biếc, đang hàn, Xuân Sinh cau mày, "Sao lại mặc ít như vậy?"

Lôi Vũ tháo tấm nắp phía dưới, ngượng ngùng nói, "Lo mấy cái thử nghiệm, quên xem thời tiết."

Xuân Sinh vỗ một chưởng vào gáy Lôi Vũ, "Ngốc nghếch, không nhớ thêm quần áo nhưng nhớ mang bữa sáng cho tôi, tối qua tôi đã nhắc cậu rồi! "Anh cởi áo khoác quân đội của mình ra đưa cho Lôi Vũ, " Này, mặc vào."

Lôi Vũ từ chối, "Không cần, Cách Cách tương đối ốm yếu, vẫn là Cách Cách tự mình giữ lại mặc đi."

Xuân Sinh trợn trắng mắt, "Tiểu Lôi Tử, tôi thấy cậu nằm viện nhiều, chắc chắc yếu hơn tôi!"

Lôi Vũ buông dụng cụ trong tay xuống, đặt lên bàn phát ra tiếng trầm đục nặng nề, hắn đi về phía Xuân Sinh vài bước, áp sát rất gần.

Xuân Sinh bị hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, lại phát hiện lưng chống lên thùng xe jeep, hết đường lui, "Cậu. Cậu làm gì?"

Lôi Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, "Tôi yếu?" Ánh mắt hắn lộ ra một ít hạ tam bạch, tính xâm lược cực mạnh nhìn Xuân Sinh, "Muốn thử một chút để xem tôi yếu hay không không?"

Sắc mặt Xuân Sinh đỏ bừng, môi mấp máy một hồi cũng không nói được lời nào.

Lôi Vũ hướng Xuân Sinh càng gần.

Xuân Sinh cũng không biết đầu óc mình bị làm sao, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.

Tiếng cười của Lôi Vũ lập tức truyền đến, Xuân Sinh mở mắt ra, nhìn cánh tay Lôi Vũ lướt qua đỉnh đầu mình lấy đi bản vẽ được đặt trên nóc xe jeep.

Lôi Vũ nhếch khóe miệng đem mũ Lôi Phong từ trên đầu Xuân Sinh lấy xuống đội lên đầu mình, "Như vậy được rồi."

Xuân Sinh sững sờ nhìn hắn, tóc bị mũ đè xẹp một chút, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên, mơ hồ lộ ra hai cái răng thỏ, dưới môi có một nốt ruồi nhỏ, tầm mắt Lôi Vũ bị nắm chặt.

Lôi Vũ không tự nhiên ho khan một tiếng, xoa tóc Xuân Sinh càng rối lên một chút, học theo giọng Bắc Kinh của Xuân Sinh, "Ngốc thật".

Lần đầu tiên Xuân Sinh không mắng người, chỉ cúi đầu, thanh âm nhỏ bé, "Ngươi mới ngốc".

...... Không biết nắm bắt cơ hội.

-

Xuân Sinh sợ ngược xuân hàn thời tiết lạnh này ảnh hưởng sức khoẻ đến Cho Lôi Vũ, quyết định đan cho Lôi Vũ một cái mũ len. Xuân Sinh vốn còn nói đùa với Lôi Vũ rằng đan cho hắn một cái mũ màu xanh lá cây, cả hai đánh qua đánh lại một hồi, cuối cùng vẫn đan một cái mũ len màu lam.

Sau khi đan xong, Lôi Vũ thiếu điều đem chiếc mũ hàn lên đầu, người trong căn cứ chào hỏi Lôi Vũ, khen ngợi chiếcmũ đẹp, Lôi Vũ liền cười sung sướng, "Đẹp chứ, là Tiêu lão sư đan cho."

Xuân Sinh vốn không biết việc này, chỉ cảm thấy gần đây ánh mắt mọi người nhìn mình thập phần kỳ quái, trong mập mờ lại xen lẫn mấy tia bát quái.

Cho đến khi anh tận mắt chứng kiến.

Vẫn là thẳng nam đại ca lần trước kia, đại ca kia đang cùng Lôi Vũ vận chuyển linh kiện thiết bị, Xuân Sinh ở sau lưng hai người, anh vốn định tiến lên chào hỏi, Lôi Vũ đột nhiên nói, "Ai nha, gần đây ngược xuân hàn a."

Đại ca kia yên lặng gật đầu, "Đúng vậy, quá lạnh."

Lôi Vũ tiếp tục, "Tôi có mũ đội rồi, mũ len."

Xuân Sinh đi theo phía sau bọn họ dừng bước, ý thức được điều gì đó.

Nam đại ca kia vô tri vô giác cảm thán, "A, rất đẹp, trước kia chưa thấy cậu đội."

Lôi Vũ làm bộ bình tĩnh lại ẩn giấu thanh âm đắc ý nói tới, "Là Tiêu lão sư đan cho tôi."

Xuân Sinh: ...

-

Ngày thí nghiệm trên xe, Xuân Sinh hồi hộp theo dõi ở bên đường, chờ Lôi Vũ lái xe jeep phóng qua, Lôi Vũ nhất định phải đạt tới tốc độ rất nhanh mới có thể làm đứt dây dù.

Dây dù bị đứt, mọi người còn chưa kịp hoan hô, liền nhìn thấy xe jeep của Lôi Vũ lật ra khỏi lan can. Đầu óc Xuân Sinh trống rỗng, khi mọi người vội vàng chạy tới, Xuân Sinh vẫn cứng đờ tại chỗ không thể nhúc nhích.

Bệnh cũ của anh lại tái phát.

Xuân Sinh thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cố gắng khống chế hai chân đang nhũn ra của mình, nghiêng ngả đi về phía trước, cho đến khi ngã xuống cách xe jeep không xa, anh nhìn thấy Lôi Vũ từ trong xe jeep bò ra, anh cũng dùng tứ chi bò qua trên đất, "Lôi Vũ !!!"

Lôi Vũ bị mọi người vây quanh, nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng của Xuân Sinh, lập tức chen ra ngoài, nhìn thấy Xuân Sinh từ bỏ tất cả tôn nghiêm bò trên mặt đất, Lôi Vũ chỉ cảm thấy trái tim như xé thành từng mảnh.

Hắn vội chạy tới, quỳ xuống bên cạnh người.

Xuân Sinh ngồi trên mặt đất, từ trên xuống dưới kiểm tra khắp người Lôi Vũ, lúc này mới cảm thấy sống lại, cúi đầu thở dốc bình tĩnh lại.

Lôi Vũ không biết nên nói cái gì, nhìn thấy nước mắt trên mặt người, chỉ cảm thấy vô cùng áy náy, vì thế hắn nói, "Anh đừng... Đừng lo, chúng ta thử nghiệm thành công rồi! Dây dù đã bị đứt!"

Xuân Sinh rất chậm rãi chớp chớp mắt, giống như đang phản ứng xem Lôi Vũ nói cái gì. Sau đó anh ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Lôi Vũ, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, "Sao xe lại lật?"

"Tôi quay đầu lại nhìn xem dây ô có bị đứt hay không, liền..."

Xuân Sinh tát một cái vào mặt Lôi Vũ.

Tất cả mọi người bên cạnh xe jeep đều nhìn thấy.

-

Xuân Sinh trầm mặc ngồi trên giường phòng y tế, không nhúc nhích, Lôi Vũ ngồi xổm bên cạnh anh, nói như cầu xin, "Anh đánh em đi, anh tiếp tục đánh em có được hay không, đừng không nói lời nào như vậy, em sợ."

Lôi Vũ cầm tay Xuân Sinh, Xuân Sinh cuối cùng cũng mở miệng, "Hai năm trước, khi tôi đang nghiên cứu và phát triển máy bay ở Bắc Kinh, ba tôi làm phi công thử nghiệm ở căn cứ này."

"Lúc đó tôi đang ở thời điểm xuân phong đắc ý, tốt nghiệp với tư cách là tiến sĩ xuất sắc của Đại học Hàng không, là thành viên nghiên cứu và phát triển trẻ nhất tham gia dự án T18. Sau khi T18 nghiên cứu và phát triển, tôi và các thành viên khác trong nhóm đến căn cứ này, tham quan tình hình bay thử nghiệm, để chỉnh sửa thiết kế máy bay..."

Hốc mắt Xuân Sinh đỏ lên, hít sâu một hơi mới tiếp tục nói, "Kết quả, trong lúc kiểm tra quá trình thử nghiệm dừng đãxảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba tôi biết máy bay này là tâm huyết của tôi, một khi ông ấy bắn ra, máy bay rơi xuống, không chỉ thành quả nghiên cứu và phát triển bị hủy hoại trong chốc lát, nhân viên nghiên cứu và phát triển còn có nguy cơ phải đối mặt với chuyển công tác, cho nên khi đó ông ấy cố gắng bảo vệ máy bay, không thực hiện nhảy dù..."

Lôi Vũ nhớ tới chuyến bay thử đầu tiên của mình, khi đó, lão Trương vì bảo vệ máy bay, cũng không tiến hành nhảy dù.

"Nhưng ông đã thất bại, chỉ có thể tiến hành nhảy dù ở độ cao thấp, bởi vì độ cao quá thấp, dù không bung hoàn toàn, vị trí hạ cánh cũng không có biện pháp kịp thời điều chỉnh, cuối cùng, ông... ông đụng vào tòa nhà đang thicông, bị cốt thép đè lên hai chân," Nước mắt Xuân Sinh đã không còn cách nào khống chế, anh chưa bao giờ nói qua những chuyện này với bất kỳ ai, "Chờ cứu hộ đến, đôi chân ấy không cứu được nữa."

Lôi Vũ nhớ tới lần đầu tiên hắn và Xuân Sinh gặp mặt, Xuân Sinh nhìn về phía hai chân bị thương của hắn.

Xuân Sinh lau nước mắt, tiếp tục nói, "Khi đó tôi dẫn đội đi điều tra nguyên nhân tai nạn, vô cùng mệt mỏi, tôi chỉ đi thăm ba tôi vài lần, tôi nhìn thấy đôi chân trống rỗng phía dưới bộ đồ bệnh nhân của ông ấy, tôi..." Xuân Sinh có chút nói không được nữa.

Lôi Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Xuân Sinh, khẽ vuốt ve lưng anh.

"Mỗi lần tôi đến thăm, trước mặt ba tôi đều không kìm được nước mắt, tôi cảm thấy điều đó sẽ khiến ông ấy càng đau buồn, cho nên sau đó, căn bản là không dám đến nữa. Nhưng trong lòng tôi nghĩ vẫn còn chút may mắn, ít nhấtcòn giữ được mạng của ba."

"Nhưng mà sau đó, bọn họ nói cho tôi biết, ba tôi..." Xuân Sinh che mặt, nghẹn ngào nói không nên lời, "Ba tôi tự sát."

"Tôi thật sự rất ngu ngốc, tôi không hiểu cảm giác của ba tôi một người bay hơn nửa đời người rốt cuộc không thể lên trời xanh là tâm tình gì nữa, không hiểu khi đó ông ấy đau đớn, không hiểu lúc ông ấy cần tôi nhất lại không có tôi, tôi thật sự, tôi thật sự... rất tội lỗi." Xuân Sinh không khống chế được vừa ôm đầu vừa khóc thất thanh.

"Sau đó, kết quả điều tra ra. Vấn đề do thiết kế mà nhóm chúng tôi phụ trách...chính chúng tôi.. Không... Tôi đã giết ba mình!"

Lôi Vũ ôm Xuân Sinh rất chặt, nước mắt cũng rơi xuống, "Không phải! Không phải anh!"

Hai người ôm nhau một hồi lâu, Xuân Sinh mới bình tĩnh một chút, "Lúc điều tra nguyên nhân tai nạn, tôi vẫn bị buộc phải xem đi xem lại video khi máy bay rơi, nghe ba tôi nói 'Tôi đã không thể quay trở lại', từ lúc đó trở đi, tôi bắt đầu sinh ra bóng ma tâm lý đối với chiếc máy bay yêu thích nhất từ nhỏ, cho nên tôi từ chức, tới nơi này, làm một nhân viên y tá nhỏ của một bệnh viện huyện, tôi biết, phi công thuộc căn cứ của các cậu bị thương sẽ điều trị ở đó, tôi chính là không muốn, bi kịch của ba tôi lại xảy ra với người khác."

Lôi Vũ cũng khóc như mưa, chậm rãi buông Xuân Sinh ra, "Em sai rồi, em không nên nóng lòng cầu thành, không chú ý an toàn của mình, để cho anh chịu thống khổ như vậy, em hiểu vì sao anh không thể tiếp nhận phi công, là em không tốt, sau này em sẽ không có hành động vượt quá quy củ, xin lỗi."

Xuân Sinh giơ tay sờ sờ một bên má hắn bị mình đánh đến phiếm hồng, "Ngốc."

Xuân Sinh ôm lấy cổ Lôi Vũ, dịu dàng hôn lên môi hắn.

Đôi mắt Lôi Vũ ngay lập tức mở to.

Xuân Sinh rơi lệ nhìn người đàn ông mặc đồng phục không quân trước mặt, "Nếu anh có thể không thích em, anh đã không đến căn cứ này."

Xuân Sinh nói, "Không thích em, anh một chút biện pháp cũng không có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro