Chương 11
Xuân Sinh nhận được giọng nói cuối cùng của Lôi Vũ.
Sau khi Lôi Vũ và Đặng Phóng bị máy bay địch khiêu khích, họ nhận được mệnh lệnh tiến hành phản kích. Sau khi bay ra khỏi khu vực diễn tập quân sự, họ bị cố ý dụ dỗ đến khu vực có nguy cơ cao, Lôi Vũ đuổi theo sát nút mà Đặng Phóng ở phía sau một chút, thời tiết phía trước giống như một bức tường, vòng qua không được, chỉ có thể tăng độ cao để tìm kiếm trạng thái ổn định, máy bay của Lôi Vũ truy kích máy bay địch bay vào khu vực giông bão, mà phạm vi của đám mây giông rất nhanh trở nên lớn hơn, hơn nữa tầm nhìn giảm xuống, chưa đầy vài phút, Đặng Phóng đã không còn nhìn thấy bóng dáng máy bay của Lôi Vũ.
Máy bay của Lôi Vũ sau khi bay vào khu vực giông bão cũng bởi vì thời tiết cực đoan, thông tin liên lạc đều bị đứt quãng, tất cả đều là tạp âm, sau đó đột nhiên khu vực giông bão mở rộng đánh trúng khoang sau máy bay của Lôi Vũ, trong vòng hai giây thông tin liên lạc được khôi phục, giọng nói bình tĩnh của Lôi Vũ theo dòng điện truyền đến, "Tôi không thể trở về."
Hai giây sau, trong phòng điều khiển chính vang lên tiếng máy bay nổ tung và tan rã trong không trung.
Vào thời điểm này, tất cả các thông tin liên lạc đã bị gián đoạn.
Tình huống quân sự quan trọng này là một cuộc tấn công tự sát do một tổ chức không chính thức của đối phương gây ra, và chính phủ đối phương tuyên bố rằng hành động này không liên quan đến vị trí chính thức của đất nước, ba máy bay chiến đấu của tổ chức này cũng bị rơi trong cơn bão đã phải trả giá cho hành động này.
Đã là ngày thứ hai tìm kiếm cứu nạn liên quan đến tai nạn nghiêm trọng được toàn dân quan tâm, lần này mức độ chú ý chỉ tăng không giảm, nhưng do tỷ lệ tử vong do máy bay tan rã quá cao, không ít người phân tích đến giọng nói trong vụ nổ, thời gian quá ngắn, rất khó có tốc độ phản ứng và tốc độ hoạt động của nhảy dù. Cho dù nhảy dù, với mật độ giông bão, rất khó không bị đánh trúng.
Thậm chí, một số tài khoản tiếp thị đã sử dụng từ "đón hài cốt liệt sĩ về nhà".
Tin tức không ngừng truyền đến, một số bộ phận mảnh vỡ của máy bay lần lượt được tìm thấy, rải rác trên cánh đồng tuyết phía dưới hiện trường vụ nổ. Người mất tích vẫn chưa được tìm thấy.
Kỳ thật tất cả các nhân viên tìm kiếm cứu hộ trong lòng đều rất rõ ràng rằng ngay cả những vụ nổ ở độ cao lớn cũng khó có thể còn lại tay chân, huống chi rải rác trên cánh đồng tuyết lớn như vậy, chỉ cần tuyết rơi một ngày, cái gì cũng không còn thấy.
-
Ti vi đang bật, vừa mới kết thúc phát sóng tin tức tìm kiếm cứu nạn, bắt đầu phát tin tức tiếp theo, Xuân Sinh từ trên sô pha đứng lên, có thể do vừa rồi quá mức căng thẳng lại liên tục hai ngày không ăn, ngất xỉu mấy giây, anh một tay đỡ lưng sô pha mới không bị té ngã.
Theo tin tức, anh biết được vị trí máy bay Lôi Vũ rơi sau khi nó tan rã, và anh ngay lập tức bắt đầu thu dọn hành lý.
Âm thanh từ cánh cửa "Cốc cốc".
Xuân Sinh dừng tay thu dọn hành lý, chạy tới mở cửa ký túc xá ra, là Cao Anh Tuấn đang đứng ở cửa.
Cao Anh Tuấn nhìn chằm chằm hai mắt sưng húp của anh, "Tiêu.... Chị dâu, tôi đến xem anh."
Xuân Sinh lạnh lùng xoay người, "Không có gì để xem."
Cao Anh Tuấn nhìn bộ dáng này của Xuân Sinh, từ khi Lôi Vũ gặp chuyện không may đến nay, Xuân Sinh đã biểu hiện ra sự kiên cường, giống như một thành viên của gia đình quân nhân thực sự xứng đáng với Lôi Vũ, nhưng càng như vậy, tiểu đội bay thử của bọn họ lại càng lo lắng cho trạng thái của Xuân Sinh.
Cao Anh Tuấn vào phòng đóng cửa lại: "Chị dâu, em thay... em thay Lôi Tử hỏi... Hôm nay anh ăn có ngon không?"
Đồ trên tay Xuân Sinh rơi "bộp" một tiếng xuống giường, anh nhớ họ đã xa nhau một năm, Lôi Vũ vẫn nhìn chằm chằm anh ăn cơm, bởi vì đôi khi anh bận rộn sẽ quên ăn quên ngủ, Lôi Vũ liền yêu cầu anh ba bữa đều chụp cho hắn xem, còn luôn gọi cho anh một ít đồ ăn, đồ ăn vặt hoa quả đều có. Sau đó Xuân Sinh từ bỏ thói quen xấu không ăn cơm, "Hôm nay anh ăn cơm có ngon không?" Giống như trở thành ám hiệu của cả hai, nghĩa là "Em nhớ anh" và "Anh có khoẻ không?".
Đôi môi Xuân Sinh run rẩy nhìn về phía Cao Anh Tuấn, "Làm sao cậu biết?"
Cao Anh Tuấn lau nước mắt, "Trước khi xuất phát, bọn tôi đều viết những thứ giống như di ngôn. Bọn tôi đều viết rất dài cho cha mẹ và gia đình, nhưng Lôi Tử viết đặc biệt nhanh, tôi có vô tình nhìn thấy Lôi Tử viết. Hắn viết một dòng..." Cao Anh Tuấn hít sâu một hơi, "Hắn viết, 'Xuân Sinh, hôm nay anh ăn cơm ngon không?'"
Xuân Sinh lấy tay che mặt, có tiếng nức nở nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời, chậm rãi ngã ngồi trên giường.
Một lúc lâu sau, Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn Cao Anh Tuấn, "Có gì ăn không?"
-
Mặc dù bị ngăn cản nhiều lần, cuối cùng Xuân Sinh vẫn thuyết phục được Ban quản lý căn cứ bay thử đặc cách phê duyệt cho anh xuống cánh đồng tuyết tìm kiếm cứu hộ. Lúc Xuân Sinh đi, Hồ Công chờ ở cửa lớn, ông nhìn Xuân Sinh đeo cái túi đeo vai đơn giản, bách vị tạp trần, "Nhiều năm như vậy, ta đều coi con và Lôi Vũ như con ruột."
Ông âm thầm lau nước mắt, "Lôi Vũ tên ngốc đó không biết có thể trở về hay không, nhưng con nhất định bình an trở về, nếu như con cũng không trở về, ta..."
Mũi Xuân Sinh chua xót, "Cháu..."
Hồ Công xua tay anh, "Ta không nghe đâu, còn chưa nói xong chờ con trở về rồi nói sau." Hồ Công chống gậy bỏ đi.
-
Xuân Sinh đến cánh đồng tuyết đã là ngày thứ ba của cuộc tìm kiếm cứu nạn. Tin tức mới đến, nhiều mảnh vỡ máy bay xuất hiện, nhưng Lôi Vũ vẫn không có dấu vết, tệ hơn nữa, đài khí tượng dự báo, đêm nay sẽ có tuyết rơi dày.
Xuân Sinh vừa đáp đã bắt đầu đi theo đội cứu hộ tìm kiếm cứu nạn, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào, cho dù là linh kiện nhỏ nhất cũng không thoát khỏi ánh mắt của anh.
Tìm kiếm như vậy đến chạng vạng, đội cứu hộ đều thay đổi hai ca, Xuân Sinh ngoại trừ ăn cơm còn chưa từng nghỉ ngơi. Để không bỏ lỡ các chi tiết như dấu chân của con người, Xuân Sinh rất ít khi mang theo gương bảo hộ, bởi vì thời gian dài nhìn chằm chằm tuyết, tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng anh không nói ra.
Lúc hoàng hôn bọn họ ăn hộp cơm đưa tới, Xuân Sinh không nói một lời nhét đồ ăn vào miệng, vì vội vàng, anh hầu như không nhai mà nhanh chóng nuốt xuống.
Đội tìm kiếm cứu hộ không biết quan hệ giữa anh và Lôi Vũ cho nên cũng không tránh né Xuân Sinh, ở bên cạnh mở miệng nói, "Cậu nói hắn còn có thể sống không?"
Một thành viên khác của đội nói, "Cũng khó nói, máy bay tan rã chỉ trong vài giây, tốc độ phản ứng nhanh như thế nào mới có thể nhảy dù, nếu không nhảy ra, hơn phân nửa," anh hạ giọng nói với đồng đội vừa hỏi, "Là cùng với máy bay nổ tung. Trước kia tôi từng tìm kiếm phi công trong vụ máy bay tan rã, vị liệt sĩ kia bị nhiệt độ cao của vụ nổ thiêu rụi sạch sẽ, cuối cùng, thân thể theo tro bụi máy bay tan thành mây khói, tìm hơn hai mươi ngày mới tìm được một mảnh xương, người nhà là một tiểu cô nương mới kết hôn... Thật đáng thương, lúc đầu còn ôm hy vọng chờ hơn hai mươi ngày, sau đó nhận được tin tức xác nhận tử vong, tiểu cô nương kia hình như cũng tự sát theo..."
Xuân Sinh ném hộp cơm lên bàn, quay đầu bỏ đi.
Mấy đội viên cho rằng anh đi vệ sinh, cũng không quan tâm đến anh, chỉ nhắc nhở một câu, "Trở về sớm một chút, đimột mình trên cánh đồng tuyết rất nguy hiểm."
Xuân Sinh lảo đảo chạy đến một góc không có người mới dám khóc rống lên. Anh gắt gao nắm chặt sợi dây đỏ trong tay, anh vừa chạy vừa hô, "Lôi Vũ! Không phải em nói sẽ không làm anh thất vọng sao? Còn em thì sao? Ra đây!"
Cả cánh đồng tuyết không có tiếng trả lời.
Nước mắt dàn dụa khiến Xuân Sinh mất tầm nhìn, dưới chân giẫm lên một chỗ tuyết mềm, còn chưa đợi kịp phản ứng, anh đã ngã xuống.
Xuân Sinh lăn vài vòng theo sườn núi, thẳng đến khi đụng vào một cái cây rất mạnh mới dừng lại. Xuân Sinh đau đến lục phủ ngũ tạng đều dịch vị, xương sườn hình như bị gãy, anh thử đứng lên, nhưng không được, chỉ làm anhtăng thêm đau đớn.
Xuân Sinh đau đến lớn tiếng thở ra, đầu đầy mồ hôi, anh cách doanh trại không xa, không biết khi nào sẽ được phát hiện.
Anh kêu vài tiếng nhưng không có phản hồi, Xuân Sinh lúc này mới cảm thấy nguy hiểm.
Mặt trời sắp lặn, một lớp tuyết mỏng bắt đầu rơi xuống bao phủ lấy anh. Nếu không được tìm thấy, sau một đêm trong tuyết, anh sẽ nhanh chóng mất mạng vì cơ thể mất nhiệt.
Lại qua một lát, mặt trời đã lặn hoàn toàn, tuyết rơi càng lúc càng dày, Xuân Sinh ngược lại bình tĩnh, ánh sáng kia biến mất giống như Lôi Vũ biến mất trong sinh mệnh của anh. 72 giờ vàng giải cứu sắp trôi qua, mà người yêu của anh vẫn biến mất trong tuyết.
Khi tuyết chạm vào mặt Xuân Sinh tan càng lúc càng chậm, Xuân Sinh đột nhiên cảm thấy như vậy rất tốt, ông trời an bài kết cục bi đát này, có thể quang minh chính đại cùng Lôi Vũ chôn chung một ngọn núi, hơn nữa cũng sẽ không bị Hồ Công trách mắng, dù sao cũng không phải tự sát.
Nếu như xuống dưới gặp lại Lôi Vũ đại khái cũng sẽ không bị hắn mắng, là ngoài ý muốn, không phải chết vì tình. Xuân Sinh nhếch khóe miệng tự giễu cợt, vẫn thích trốn tránh như vậy, sau khi cha mất anh chạy trốn khỏi Bắc Kinh, hiện tại Lôi Vũ mất tích, anh cũng muốn chạy trốn, không muốn tận mắt nhìn thấy thi thể Lôi Vũ, thật sự rất nhu nhược.
Xuân Sinh cảm thấy lạnh, cơ thể run rẩy không kiểm soát được, khiến cơn đau trầm trọng hơn. Anh nhớ tới năm đó Lôi Vũ sau khi nhận được dây đỏ của anh liền bỏ dây đỏ vào trong vòng tay làm bằng titan rỗng của mình, nắm lấy mặt hắn cảnh cáo, "Sợi dây đỏ này vĩnh viễn không được đứt, cho nên em cũng hãy vì anh mà sống thật tốt, nghe chưa."
Bởi vì Lôi Vũ sợ sợi dây này ảnh hưởng đến hoạt động của bản thâ nên mỗi lần Lôi Vũ làm nhiệm vụ đều sẽ tháo ra, hiện nó còn đặt trên ngăn tủ trong nhà.
Xuân Sinh nở nụ cười, thở ra một ngụm khí màu trắng, tựa hồ cảm giác đau đớn không còn mãnh liệt nữa. Không phải nói nếu bị đóng băng đến chết thì trước khi chết sẽ xuất hiện ảo giác sao? Sao ảo giác còn chưa đến? Anh thật sự muốn nhìn thấy Lôi Vũ, gặp lại một lần cũng tốt, ảo giác cũng tốt, anh muốn sờ sờ mặt hắn, hôn hắn một cái.
Xuân Sinh cảm giác cơn buồn ngủ ập tới, tựa như trước khi đi ngủ, trong đầu bắt đầu xuất hiện các loại hình ảnh hỗn loạn, hình ảnh cha năm đó qua đời, cùng khuôn mặt Lôi Vũ trùng hợp một chỗ. Xuân Sinh nghĩ, bản thân thật sự vôdụng, rõ ràng là đến tìm kiếm cứu người, lại làm sao thành muốn được người khác tìm kiếm và giải cứu...
"Bỏ cuộc đi."
Là giọng nói đã lâu không xuất hiện trong đầu hắn, lúc anh gặp Lôi Vũ, giọng nói này thường xuyên xuất hiện, khuyên anh không nên ở bên Lôi Vũ, không nên quay lại công việc thiết kế máy bay.
Về sau, Lôi Vũ nói cho anh biết, phải học cách từ chối, biết yêu bản thân, biết theo đuổi mục tiêu của riêng mình... Lôi Vũ đã thay thế giọng nói đó, để cho anh phát triển theo hướng tốt, nhưng mà khi Lôi Vũ không còn nữa, giọng nóinày lại xuất hiện.
Trên núi dần truyền đến tiếng người ồn ào, nhưng Xuân Sinh không nói. Nước mắt của anh cứ trào ra, là thứ nóng nhất trên cơ thể của anh. Kỳ thật, anh không thể không thừa nhận, anh liều lĩnh chính là sợ cuộc sống không có Lôi Vũ, anh không có dũng khí bắt đầu lại từ đầu.
Âm thanh trên núi dần dần đi xa, Xuân Sinh nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến, anh nói lời tạm biệt với tất cả mọi thứtrên đời: Lôi Vũ, Hồ Công, Cao Anh Tuấn, Đặng Phóng, Ngụy Lai, Kiên Quả...
Anh giao con mèo con kia cho Cao Anh Tuấn chăm sóc, cũng không biết thanh niên kia có thể chăm sóc tốt Kiên Quả hay không. Nhớ năm đó khi nhìn thấy Kiên Quả vẫn còn nhỏ như vậy, lông bóng mượt...
Suy nghĩ của Xuân Sinh đình trệ một chút, đột nhiên mở to mắt ra, những chi tiết nhỏ vẫn bị xem nhẹ đột nhiên khiếnanh giật mình, vì sao một con mèo hoang lại có bộ lông sạch sẽ như vậy.
Trừ phi, đó không phải là một con mèo hoang.
Xuân Sinh đột nhiên nghĩ thông suốt tất cả, Lôi Vũ lúc đó vì sao thoạt nhìn vui mừng như vậy, vì sao trên xe trở về Kiên Quả lại ở gần Lôi Vũ hơn là đi theo anh.
Anh nhớ tới những lời của Lôi Vũ.
"Kiên Quả có phải đặc biệt đáng yêu không, đáng yêu hơn em không?"
"Thật ra ngoại trừ nuôi mèo còn có rất nhiều chuyện đáng để làm. Nếu không lần nghỉ phép sau chúng ta đến nhà phúc lợi xem nhé? Có rất nhiều trẻ em đáng yêu ở đó."
"Thế nào, anh cảm thấy cuộc sống thật tốt đúng không?"
"Công việc có suôn sẻ không? ...... Em đã nói là anh sẽ làm được!"
"Không sao, em quan trọng, nhưng công việc của anh quan trọng hơn."
"Tại sao không đến Bắc Kinh? Một năm ở nơi khác có gì khác sao, đây là theo đuổi mục tiêu trong cuộc đời của anh."
......
Xuân Sinh không khống chế được nước mắt của mình, anh vẫn không phát hiện ra Lôi Vũ cố gắng làm cho anh cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp không chỉ có tình yêu, anh còn có rất nhiều ký ức đáng nhớ, đây là Lôi Vũ dẫn dắt anh thiết lập lại liên hệ với thế giới, trái với bản năng chiếm hữu tình yêu.
Xuân Sinh liều mạng cử động tay chân cứng ngắc, rũ bỏ lớp tuyết trên người để lộ ra chiếc áo khoác màu đỏ, hét lớn tiếng, "Tôi ở chỗ này!"
Cánh đồng tuyết im lặng trong chốc lát, tiếng bước chân càng ngày càng gần, có âm thanh ồn ào cùng đèn pin chiếu sáng bốn phía.
Nước mắt Xuân Sinh tràn đầy hốc mắt, anh hét lên, "Cứu mạng!"
Cho dù không có Lôi Vũ, anh cũng phải sống thật tốt, mang theo tình yêu của Lôi Vũ cùng mọi thứ mà Xuân Sinh yêu thích.
-
Xuân Sinh tỉnh lại trong bệnh viện, sau khi được đội cứu hộ phát hiện thì ngất xỉu vì bị hạ thân nhiệt.
Xuân Sinh tỉnh lại liền hỏi, "Qua bao lâu rồi? Đã tìm thấy Lôi Vũ chưa?" Anh vẫn còn nằm trên giường vì xương sườn bị gãy và không thể đứng dậy.
Y tá nhìn anh trong nước mắt và không đáp lại.
Cả người Xuân Sinh sửng sốt một chút, đột nhiên không muốn nghe nữa.
Y tá mở điện thoại ra và quẹt cái gì đó.
Trong đầu Xuân Sinh hiện lên hình ảnh thi thể, nhanh chóng quay đầu lại, cắn chặt răng cố nén tiếng nức nở, "Tôi không muốn nghe, các người liền nói cho tôi biết. Nói với tôi là cậu ấy vẫn mất tích để tôi còn có hy vọng."
Cô Y tá giơ điện thoại lên trước mặt anh.
Xuân Sinh nhắm chặt mắt không dám nhìn, đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, "Đồ ngốc..."
Xuân Sinh sững sờ, thật cẩn thận mở mắt ra, nhìn thấy trong cuộc gọi video trên WeChat là Lôi Vũ một thân mang theo rất nhiều vết thương, trên người kết nối với đủ các loại dây nhợ.
Y tá ân cần giải thích, "Sau khi anh té ngã xuống không lâu, bọn họ sở dĩ không kịp thời phát hiện anh mất tích, làbởi vì lúc đó bọn họ tìm được tung tích của phi công Lôi Vũ."
Ánh mắt Xuân Sinh nhìn chằm chằm nữ y tá, sợ là ảo giác của mình, "Lôi Vũ? Có phải là em không? Hay là các người đang lừa gạt tôi.."
Lôi Vũ thấy Xuân Sinh gấp gáp như vậy, rất nhanh giải thích sự tình một lần, "Em đã nhảy dù trước khi báy bay nổ tung, sau khi em báo cáo xong liền kéo ô đuôi ngược." Nhờ có huấn luyện thường xuyên, trong thời khắc bị giông bão đánh trúng hắn liền phán đoán máy bay sắp tan rã, phản ứng cơ thể của hắn đã hoàn toàn bỏ qua thời gian suy nghĩ, báo cáo xong liền lập tức nhảy dù.
"Khi em bị bao vây liền nhận thấy đây là tập kích kiểu tự sát, cho nên cố ý dẫn bọn họ lên phía trên tuyết, như vậy tỷ lệ sống sót khi nhảy dù sẽ lớn hơn một chút, tuy rằng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, nhưng tuyết đọng sẽ làm giảm bớt không ít áp lực, em cũng không bị thương nặng."
Y tá nghe Lôi Vũ nói, ở một bên âm thầm chửi bới, sao có thể dễ dàng như hắn nói, lúc Lôi Vũ được phát hiện, thân mang trọng thương đã ngất đi, bất quá những thứ này, chỉ chờ hai người bình phục lại rồi từ từ nói.
Xuân Sinh yên lặng nghe xong, bình tĩnh cố gắng ngồi dậy, "Tôi muốn đi tìm cậu ấy."
Y tá vội vàng giữ anh lại, "Anh điên à! Anh bị gãy xương sườn đó!"
Lôi Vũ lập tức cau mày, "Đừng lộn xộn!"
Xuân Sinh không nghe theo hắn, "Nhưng anh thật sự rất muốn gặp em! Anh thậm chí không biết liệu bọn họ có đang sử dụng AI để lừa anh hay không!"
Lôi Vũ bất đắc dĩ cười cười, rũ mắt suy nghĩ một chút, "Lúc trước em nói muốn cho anh một kinh hỉ vào kỷ niệm 5 năm của chúng ta, bây giờ còn vài ngày nữa nhưng em muốn nói."
Xuân Sinh sửng sốt, nhìn Lôi Vũ qua camera điện thoại lắc lư một chút, trên tay Lôi Vũ cầm thứ gì đó, chờ sau khi tập trung nhìn cho rõ, Xuân Sinh nhìn thấy một chiếc nhẫn.
Y tá che miệng cười trộm, đội cứu hộ đều truyền khắp nơi, lúc Lôi Vũ được cứu ra, trong tay nắm chặt chiếc nhẫn này, rất vất vả mới gỡ tay hắn lấy ra chiếc nhẫn, không biết có phải chính là chiếc nhẫn này đã giúp hắn chống đỡ qua 72 giờ giá rét nghiêm trọng hay không.
Đội cứu hộ nhìn thấy cái tên khắc trên mặt trong của chiếc nhẫn, lúc này mới nhớ tới có một đồng đội mới tới cũng có tên này, sau đó phát hiện anh mất tích, mới kịp thời cứu Xuân Sinh.
Lôi Vũ nói, "Em không dám nói gì to tát, sau khi máy bay bay lên trời nếu nói yếu tố con người chỉ có thể chiếm 50%, nhưng em nhất định sẽ làm 100% những gì phi công có thể làm cho anh, cho tổ quốc..." Hắn hít sâu một hơi, nhìn ra được có chút khẩn trương, "Anh có muốn kết hôn với em không?"
Xuân Sinh nhìn Lôi Vũ cùng chiếc nhẫn trên tay, chưa bao giờ cảm thấy may mắn như vậy, chỉ thiếu một chút, thiếu chút nữa bọn họ đã không gặp nhau được nữa, Lôi Vũ nhảy dù trễ một giây, chỗ rơi xuống lệch mười ki lô mét, anh quyết định la hét cần cứu muộn mười phút, bọn họ đều không gặp nhau được nữa.
Nếu như là năm năm trước nói với Lôi Vũ, "Sợi dây đứt, anh cũng không còn" Xuân Sinh hiện tại có thể đã trở thành một cái xác lạnh trong sự đau buồn của Lôi Vũ.
Xuân Sinh rưng rưng nước mắt nở nụ cười, "Chúng ta nằm như thế này cầu hôn coi sao được, chờ em khoẻ lại, anh muốn em tự tay đeo nhẫn cho anh."
Sau tiết kinh trập (*), mưa xuân bắt đầu, mưa rất nhiều, tin tức phát sóng phi công Lôi Vũ được vinh danh.
(*) Tiết kinh trập: khoảng ngày 5 hay ngày 6 tháng 3 dương lịch.
Xuân Sinh vội vàng chạy vào dưới ô của Lôi Vũ, "Em chờ lâu chưa?"
Lôi Vũ tự nhiên nắm lấy tay anh, "Làm sao có thể, đứng vào một chút, đừng để bị ướt."
Một tia chớp vội vàng đánh qua, tiếp theo là tiếng sấm nổ, đám đông thành phố vội vàng lướt ngang qua hai người, bọn họ xô đẩy, xoa vai đem hai người chen chúc càng gần.
Lôi Vũ nhìn thoáng qua hơn phân nửa bả vai và lưng của Xuân Sinh bị ướt, không khỏi nhíu mày, có chút ảo não, "Trách em chỉ mang theo một cái ô, thời tiết này cũng quá tệ."
Xuân Sinh nở nụ cười, "Anh không thấy vậy, có thể quang minh chính đại cùng em nắm tay đi bộ không phải rất tốt sao?" Tay Xuân Sinh đặt trên tay Lôi Vũ cầm chuôi ô, lại kề sát vào bên tai Lôi Vũ, "Hơn nữa, anh cảm thấy sấm sét đặc biệt tốt, anh đặc biệt thích."
Lỗ tai Lôi Vũ lặng lẽ đỏ lên, hắn vòng qua cổ Xuân Sinh, kéo ô xuống, khẽ chạm vào môi anh, "Ừm, em cũng rất thích mùa xuân." (*)
(*): hai con người này thả thính qua lại bằng cách chơi chữ trong tên của hai con người ấu trĩ này đó ạ =)))
"Ngày mai chúng ta đi chơi đi", Xuân Sinh và Lôi Vũ đi trên con phố đông đúc, cùng nhau cầm một cái ô, trông bọn họ bình thường như bao cặp đôi khác.
"Hoa đào ở sơn tự đang rộ, anh muốn đi trả lễ." Xuân Sinh lần đầu tiên cởi sợi dây đỏ trong tay xuống, "Nhân tiện xin cho em một cái bùa bình an."
Lôi Vũ gật gật đầu, "Em cũng xin cho anh một cái."
-
Xuân Sinh nhìn những đám mây đen trên bầu trời, ngày mai nhất định là thời tiết tốt, những bông hoa trên núi sẽ nở rộ, dù sao hôm nay đã có một cơn giông ghé qua, hẳn là hoa trên núi đều sẽ bung nở.
Xuân Sinh nghiêng đầu nhìn Lôi Vũ, "Lần đầu tiên anh nhìn thấy tên của em liền nhớ tới một câu ——"
"Giông bão kinh xuân vạn vận sinh." (*)
(*): Mùa xuân được bắt đầu bởi cơn mưa giông, cũng là lúc vạn vật sinh sôi nảy nở.
Khi họ gặp nhau, đó là mùa xuân.
------ -
Hoàn toàn văn, cảm ơn các bạn đã đồng hành ~ vẫn còn rất nhiều thiếu sót, nhưng tôi khá hài lòng.
Cuối cùng, khi máy bay tan rã, thực sự là tỷ lệ tử vong khá cao, nhưng cũng có những trường hợp sống sót, chẳng hạn như một phi công Liên Xô rơi trên tuyết đệm, cuối cùng bình an vô sự.
Nói như thế nào nhỉ, lần này vốn là muốn viết loại truyện ngắn hài hước, nhưng viết lại biến thành một câu chuyện tình yêu chữa lành... Bối cảnh chủ yếu là công việc của Lôi Vũ đặc biệt nguy hiểm, thêm rất nhiều thứ nặng nề đi vào. Tôi đã nghĩ qua rất nhiều phương thức xử lý khác nhau, lúc trước đã nghĩ là yêu đến sâu đậm, có thể thật sự sẽ "sinh tử", nhưng mà, sau đó tôi lại cảm thấy Lôi Vũ, hắn sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh, vì thế cuốicùng xử lý như mọi người nhìn thấy hiện tại, không biết mọi người có thể chấp nhận hay không.
Hẹn gặp lại sau này ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro