Chương 99: Khôi phục
Edit + Beta: Tiểu Manh
Thẩm Úy Nhiên không biết bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng thời điểm tỉnh lại Tiêu Thịnh cũng không ở bên cạnh. Chỉ hơi nghĩ lại liền biết Tiêu Thịnh vẫn có rất nhiều sự tình phải xử lý, nàng cũng không để bất kỳ ai dò hỏi hướng đi của hắn, cho nên càng quan tâm nhiều hơn vẫn là hai hài tử nàng còn chưa thể nhìn nhiều.
Lệ Chi cùng Anh Đào rất hiểu tâm tư của Thẩm Úy Nhiên, lúc sau đợi nàng vừa mới tỉnh lại uống xong một chút nước ấm, liền để bà vú ôm hai hài tử đến đây. Bọn nó vẫn còn ngủ say, người nho nhỏ mặc xiêm y nho nhỏ lại được chăn gấm nho nhỏ bao bọc lấy.
Đại khái là nguyên nhân cùng thai, hai đứa nhỏ thoạt nhìn rất gầy yếu, vẻ ngoài gầy yếu này càng hiện ra vài phần cảm giác tinh tế nhỏ xinh. Thời điểm chạm vào bọn nó, động tác liền bất giác trở nên nhẹ nhàng, trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, chỉ nhìn vào đã sinh ra cảm giác nếu sức lực bản thân hơi lớn một chút cũng sẽ làm bọn nó kinh hách.
Thần sắc Thẩm Úy Nhiên điềm tĩnh nhìn hai tiểu gia hỏa trong khuỷu tay, cũng không có một chút động tác nào. Tâm tình của người vừa mới làm mẫu thân khó có thể miêu tả, thậm chí nhìn thấy hai sinh linh bé nhỏ sinh động này còn có vài phần cảm giác không chân thật, nàng lại rất rõ ràng cũng rất hiểu rõ hai đứa nhỏ này sẽ chịu rất nhiều tình yêu cùng mong đợi, cả đời thuận lợi yên vui từ nàng cùng Tiêu Thịnh.
Nghiêm túc nhìn bọn nó, cho dù chỉ nhìn như vậy Thẩm Úy Nhiên vẫn cảm thấy giống như nhìn như thế nào cũng chưa nhìn đủ. Trên mặt vài bà vú cùng hai người Lệ Chi, Anh Đào đều có ý cười, an tĩnh đứng ở một bên, không quấy rầy Thẩm Úy Nhiên hưởng thụ thời khắc yên tĩnh mà lại ấm áp này. Mà người trong lòng nàng không biết khi nào đều lần lượt tỉnh lại, cũng đều đầu tiên là mở ra cái miệng nhỏ ngáp một cái, sau đó mới hơi hơi mở mắt, lại ai cũng không mở to mắt giống lúc trước vừa mới sinh ra nhìn Tiêu Thịnh.
Hai người bọn nó đều cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Thẩm Úy Nhiên, thoạt nhìn tựa hồ đang tự hỏi người trước mặt đến tột cùng là ai, lại tựa như nghĩ thông suốt hơi nhếch khóe miệng lên, giống như bộ dáng mỉm cười. Nhưng biểu tình như vậy chỉ thoáng qua giây lát đã biến mất không thấy, thanh âm hai người đều khóc lên vang dội.
Thẩm Úy Nhiên ước chừng biết bọn nó đói bụng, còn chưa nói gì hai bà vú đã đi lên trước cười như cũ cung kính nói với nàng: “Quý phi nương nương, Hoàng tử cùng Công chúa hẳn là đói bụng mới sẽ khóc. Nương nương nghỉ ngơi thật tốt, chuyện kế tiếp giao cho bọn nô tỳ đi.”
Bên này nhóm bà vú lại ôm hài tử đi xuống, bên kia Diệp Bội Lan cùng Như Thái hậu tiến vào phòng. Lúc này Thẩm Úy Nhiên vẫn như cũ ở trong Phượng Loan cung, hiện giờ đúng là mùa cuối thu mát mẻ, bên ngoài có gió dễ bị cảm lạnh, lúc này thân mình nàng lại đang yếu ớt, khí lạnh vào người sẽ dễ dàng lưu lại ốm đau, cho nên cũng không thích hợp hồi Bích Tiêu cung.
“Cung nữ đến báo nói ngươi đã tỉnh, nên đến đây nhìn một chút, vừa lúc canh bổ cũng đã cùng đưa đến đây, uống nhiều một chút.” Diệp Bội Lan cười ngồi xuống cạnh giường cùng Như Thái Hậu, lúc này Thẩm Úy Nhiên mới nhìn thấy đại cung nữ đi theo phía sau nàng (Diệp Bội Lan), trong tay đang bưng canh bổ không ngừng bốc lên hơi nóng.
Thẩm Úy Nhiên cười gật đầu, cung nữ Tuệ Chân liền tiến đến đưa canh bổ lên, liền có người tiếp được. Tuy Như Thái hậu cũng không nhìn thấy gì, nhưng lúc này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của bà, cùng với quan tâm của bà với Thẩm Úy Nhiên vừa mới sinh xong long phượng thai.
Bà cách Thẩm Úy Nhiên rất gần, nghiêng mặt về phía Thẩm Úy Nhiên, nói, “Hài tử tốt, ngươi càng phải tốt, thân mình nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, ngàn vạn đừng hao phí tinh thần nổi nóng, cũng ngàn vạn đắp chăn kỹ không nên để bị lạnh. Thời điểm còn trẻ tuổi nhìn không có gì cũng không cảm thấy thế nào, nhưng về sau già rồi trên người liền dễ dàng ốm đau hơn nhiều, cho nên phải cẩn thận một chút mới tốt, đừng không để trong lòng. Huống chi hiện tại thân mình ngươi rất yếu, hẳn là càng phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, nên ăn, nên uống cũng không thể thiếu, biết không?”
Một phen lời nói như vậy của Như Thái hậu không thể nghi ngờ là làm Thẩm Úy Nhiên cảm thấy rất ấm áp, tự nhiên là ôn tồn đồng ý lời của bà. Một người thật sự để ý quan tâm ngươi, hay chỉ là giả dối có lệ, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy cũng không khó có thể phân biệt như vậy.
Thẩm Úy Nhiên tự giác biết quan hệ giữa mình cùng Như Thái hậu không thể nói thân mật cỡ nào, nhưng ít ra cũng không tính là xấu, như vậy liền giảm bớt rất nhiều xung đột, lại có thể làm hai người đều cảm thấy tốt, cũng có thể xem như là một loại phương thức ở chung rất tốt. Người làm tiểu bối hiểu được làm tiểu bối như thế nào, như vậy trưởng bối đồng dạng sẽ làm một trưởng bối thật tốt.
Trong Phượng Loan cung mọi người còn đắm chìm trong vui mừng cùng vui vẻ, trong thiên lao sau khi Tiêu Thịnh rời khỏi nơi cầm tù Tiêu Diễm cũng không đi nơi nào khác, lại ngược lại vẫn đi trong thiên lao, nhưng cầm tù một người khác. Người này nếu thật sự muốn nói ra ngược lại cũng xem như là có quan hệ cùng Tiêu Diễm, không phải ai khác, đúng là Hiền Thân Vương Tiêu Xán. Nếu nói Tiêu Diễm xem như là thu hoạch ngoài ý muốn của Tiêu Thịnh, vậy Hiền Thân Vương Tiêu Xán thuận tiện gọi là mục đích chân chính của Tiêu Thịnh.
Chỉ một hành động đã bắt được Thái hậu, Quốc cữu cùng Hiền Thân Vương, đây không thể nghi ngờ là chuyện làm Tiêu Thịnh cảm thấy thư thái sảng khoái ngoại trừ chuyện Thẩm Úy Nhiên thuận lợi sinh sản. Tiêu Thịnh dừng bước chân lại, trầm ngâm nhìn về phía trên người Hiền Thân Vương giờ khắc này đã tăng thêm lắc tay xiềng chân, trở thành tù nhân.
Tiêu Xán cũng không già đến nỗi nào, hiện giờ tuổi tác còn chưa đến bốn mươi, xưa nay ước chừng cũng đặc biệt để ý bộ dáng của mình, nên càng không lộ ra vẻ già nua. Mặc dù lúc này rơi xuống trong tay Tiêu Thịnh, trên mặt ông ta vẫn như cũ không có bất kỳ biểu tình thất thố hoặc là bị thua gì, thậm chí ngay cả búi tóc cũng vẫn như cũ là chải gọn gàng cẩn thận. Mặc dù ở trên người ông ta mặc một thân áo tù nhân, nhưng cũng không có vẻ tinh thần sa sút.
Đại thần đi theo Hiền Thân Vương không ít, Tiêu Thịnh hiểu rõ vì sao Hiền Thân Vương còn có thể bình tĩnh như vậy, ngoại trừ không quan tâm đến sống chết của bản thân, thứ nhất là ông ta cho rằng Thế tử Tiêu Diễm đã thuận lợi đào tẩu, sau này đều có khả năng phục khởi, thứ hai là các đại thần trung thành với ông ta trong triều oán giận như có thể quấy phá triều đình thập phần không yên ổn. Chỉ là Hiền Thân Vương không biết bản thân lại tính kế như thế nào, đều hoàn toàn tính kế sai rất nhiều chuyện. . .
“Hoàng thúc.” Tiêu Thịnh không mặn không nhạt mở miệng, đợi Hiền Thân Vương ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng lại lập tức xuất hiện một tia tươi cười châm chọc, mang theo tư thái khoe khoang cùng thắng lợi. Hiền Thân Vương ngược lại rất trầm ổn, trên mặt ông ta cũng hiện lên tươi cười mang theo ý vị châm chọc giống như Tiêu Thịnh, nói, “Hoàng thượng nói quá lời, tội thần thực sự không kham nổi một tiếng Hoàng thúc như vậy của Hoàng thượng.”
Ý cười của Tiêu Thịnh càng sâu, ý vị châm chọc cũng càng sâu hơn một chút, nhìn Hiền Thân Vương còn nói thêm, “Sao lại như vậy? Một tiếng Hoàng thúc này, Hiền Thân Vương đã kham nhiều năm như vậy, hiếm khi ít chịu qua?” Sắc mặt của Hiền Thân Vương hơi trầm xuống, tươi cười bên khóe miệng lại cứng đờ trong nháy mắt, ông ta chợt lập tức nói tiếp ngược lại hỏi, “Hoàng thượng đến chỗ như vậy, chẳng lẽ chỉ vì nói vậy với tội thần?”
Tiêu Thịnh hơi có chút nghiêng người về phía trước một lần nữa thẳng người, tươi cười châm chọc bên khóe miệng nhiều thêm vài phần nghiền ngẫm, lại hơi có chút không đứng đắn trả lời câu hỏi của ông ta, “Tất nhiên là, trẫm đặc biệt đến vì tiễn Hoàng thúc một đoạn đường.” Lúc này Tiêu Thịnh là độc thân một người, cũng không thấy dấu hiệu có những người khác muốn đưa thứ gì đến đây, Hiền Thân Vương thật sự không xem trọng lời Tiêu Thịnh nói, nhưng biểu tình của Tiêu Thịnh làm trong lòng ông ta ít nhiều sinh ra dự cảm không tốt cùng tâm tư cảnh giác.
Tuy rằng trong lòng Hiền Thân Vương cảnh giác, nhưng Tiêu Thịnh cũng không làm ra bất kỳ hành động gì có cảm giác khác thường, liền làm trong lòng ông ta càng sinh ra vài tia nghi hoặc, bất giác bắt đầu nhớ lại ông ta bố trí rất nhiều chuyện sau này có chỗ nào sinh ra sơ sót.
Còn chưa chờ Hiền Thân Vương nghĩ lại hoàn toàn thật kỹ, Tiêu Thịnh đã chủ động nói với ông ta, “Hiền Thân Vương nghĩ đến ai, Thế tử? Hay là các đại thần đi theo ngươi?” Đợi Hiền Thân Vương rũ mí mắt xuống, trong ánh mắt chợt lóe qua tàn nhẫn, tiếp theo hắn nhẹ giọng nói, “Tiêu Diễm đang ở trong thiên lao này, chẳng lẽ Hiền Thân Vương không biết?” Một câu hỏi nhẹ nhàng tài tình như vậy, lại đồng dạng dễ dàng chặt đứt đường lui cuối cùng của Hiền Thân Vương.
Các đại thần có năng lực như thế nào rốt cuộc vẫn cần một người dẫn đầu mới được, nếu không khó thành đại sự, trước đó ông ta đã an bài chỉ đưa Tiêu Diễm đi, hiện giờ ngay cả Tiêu Diễm cũng rơi xuống trong tay Hoàng đế, vậy những người khác ngay cả bản thân ông càng không cần phải nói. Tuy rằng trong lòng Hiền Thân Vương cảm thấy vạn phần không ổn, nhưng rốt cuộc không muốn biểu lộ gì với Tiêu Thịnh, lại hơi có chút cảm giác không thể nhịn được nữa làm trong lòng ông ta cảm thấy phẫn hận.
Hoàng đế bù nhìn ngày trước, tùy ý gây khó dễ, đều chỉ là biểu hiện giả dối, hiện giờ thế nhưng trưởng thành để có thể chống đỡ thiên địa, xác thật không phải chuyện ông ta từng lường trước được. Bỗng nhiên Hiền Thân Vương cảm thấy có lẽ bản thân nên nhận mệnh như vậy, mà ý niệm như vậy chỉ hiện lên trong đầu trong nháy mắt, trong chốc lát cũng chưa từng dừng lại. Đã từng làm mưa làm gió ở trên triều đình, làm sao ông ta có thể cảm thấy chịu phục, sao có thể nguyện ý khuất phục như vậy?
“Những đại thần đó. . .Hiền Thân Vương lại cho rằng trẫm không dám động, kỳ thật chỉ là. . .chưa đến thời điểm. Những chuyện này, lại không cần Hiền Thân Vương nhọc lòng.” Tiêu Thịnh chải vuốt lại ống tay áo, dứt lời liền không muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa cùng Hiền Thân Vương, đang định nhấc chân rời khỏi chỗ này, lại nhớ đến một chuyện không quá quan trọng, lại muốn nói cùng Hiền Thân Vương.
Vì thế Tiêu Thịnh vừa mới quay người đi lại lần nữa quay trở về phương hướng Hiền Thân Vương, cũng không mang theo nghi hoặc hỏi, “Hiền Thân Vương còn nhớ rõ cung nữ kia đưa vào cung, lớn lên cực giống mẫu hậu của trẫm không? Hiền Thân Vương lại cho rằng Thái hậu sớm hay muộn sẽ ưu ái người này cho nên đưa vào cung sao? Lại không nghĩ đến Thái hậu thế nhưng sẽ lập tức tống cổ người này đến chỗ căn bản nhìn không thấy cũng không gặp được đi.”
“Hơn nữa cho người đưa nàng ta tiến cung không thể nghĩ đến chính là nàng ta không phải không có dã tâm, còn là người rất có tư tâm, trong lúc vô ý biết được mình có diện mạo cực kỳ tương tự mẫu hậu của trẫm, lúc sau liền cố ý xuất hiện trước mặt trẫm, để có thể vào mắt trẫm, tốt nhất từ đây về sau vinh hoa phú quý cả đời không ngừng. Cung nhân khác tiếp xúc với nàng ta đều nói nàng ta làm người rất không tồi, là người dễ ở chung, thế nhưng không tìm ra được một cung nhân cảm thấy nàng ta có chỗ làm người cảm thấy không thích, nhân vật như vậy bối cảnh có thể đơn giản sao?”
“Người của mình lại không để mình sử dụng, lại một chút cũng không nhận thấy được, Hiền Thân Vương thật đúng là. . .ừm. . .thập phần anh minh.” Trên mặt Tiêu Thịnh lại lần nữa có vài tia ý cười, hắn cười cười, hào phóng lại nói cho Hiền Thân Vương một chuyện lúc trước tra được, “Người nói cho cung nữ kia nói nàng ta lớn lên rất giống mẫu hậu của trẫm, lại chính là Thế tử điện hạ Hiền Thân Vương thương yêu nhất.”
Tiêu Thịnh nhìn Hiền Thân Vương ngồi xếp bằng dưới đất, không còn tâm tư tiếp tục cố gắng thẳng sống lưng, ông ta đã vào thiên lao, liền tuyệt không có khả năng chạy ra, cũng tuyệt sẽ không để ông ta có khả năng này. Cả đời này, ông ta cũng chỉ có thể ở trong này, giống Tiêu Diễm.
Từ trong thiên lao ra, người chờ ở bên ngoài sau khi hành lễ xong nên đi làm việc rất nhanh đều giải tán, cuối cùng chỉ còn lại hai người Từ Hi cùng Cao Đức Toàn hầu hạ bên người Tiêu Thịnh. Ngựa hồi cung đã chuẩn bị xong, Tiêu Thịnh vừa đi hướng về phía ngựa vừa hỏi bọn hắn, “Hiện tại trong cung như thế nào? Thẩm Quý phi còn có Hoàng tử, Công chúa đều thế nào?”
Hai người Từ Hi cùng Cao Đức Toàn vừa mới thu được tin tức trên mặt đều là vẻ nghiêm túc, theo động tác Tiêu Thịnh xoay người lên ngựa, Cao Đức Toàn đã nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi người trong cung đến báo nói tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa không biết vì sao thượng thổ hạ tả* rất lợi hại, hiện tại đã thỉnh Thái y qua Phượng Loan cung, tình huống cụ thể là như thế nào lại rốt cuộc không rõ ràng lắm. Lúc này sợ là Hoàng hậu nương nương còn có Thẩm Quý phi nương nương đều gấp đến độ không được. . .”
* Thượng thổ hạ tả (上吐下瀉): Đề cập đến một hội chứng bệnh đường tiêu hóa, trong đó nôn mửa và tiêu chảy xảy ra đồng thời hoặc xen kẽ.
Cao Đức Toàn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Tiêu Thịnh trên lưng ngựa chớp nhoáng chạy đến trong cung, các hộ vệ đồng dạng xoay người lên ngựa đã đi theo, hắn cũng chỉ có thể thu lại lời nói, cùng Từ Hi cùng lên lưng ngựa cố gắng đuổi theo. Lúc trước Hoàng thượng đụng đến chuyện của Thẩm Quý phi đều luôn thập phần không bình tĩnh, sau này lại nhiều thêm hai người sẽ dễ dàng làm Hoàng thượng không bình tĩnh.
***
Tác giả có lời muốn nói: Hình như nước ngoài đều không có loại chuyện ở cữ này? Nhưng mà mẹ ta thời điểm ở cữ không chú ý, liền để lại ốm đau.
Khôi phục đổi mới moah moah sau đó là một khúc chiết cuối cùng của bổn văn ~\(≧▽≦)/~
Bày tỏ xin lỗi vì lâu ra chương như vậy, một chương này ai nhắn lại đều tặng bao lì xì.
Tuy rằng bà ngoại còn nằm viện nhưng tình huống đã ổn định, giải phẫu rất thành công không có vấn đề gì, cảm ơn mọi người thông cảm và quan tâm, vô cùng cảm kích, cúi đầu khom lưng.
***
Xin lỗi vì lâu như vậy mới đăng chương :((
Ngày edit: 04/02/2021
Ngày beta: 06/02/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro