Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Cưỡi ngựa


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tiêu Diễm thấy Thẩm Úy Nhiên cùng đích tử Thẩm Thừa tướng nhìn nhau cười, nhớ tới chuyện đêm qua, trong lòng nghẹn một đoàn lửa. Bên kia Tiêu Thịnh xuất hiện, Tiêu Diễm không thể không đem tâm tư áp xuống, giấu đi thần sắc trong mắt, một mực cung kính theo mọi người cùng nhau hành lễ.

Ngày đầu tiên với các nàng cũng không có hoạt động gì đặc biệt, các nàng có thể tự lựa chọn cưỡi ngựa ở phụ cận, hoặc tạm thời ở trong doanh trướng nghỉ ngơi. Hoàng thượng cũng không đi săn thú, một ngày này Tiêu Thịnh chỉ đợi ở trong doanh trướng chờ nhóm thần tử đi ra ngoài săn thú chiến thắng trở về.

Tiêu Thịnh miễn lễ mọi người, nói một chút lời cổ vũ, đi theo nhóm thần tử đã chuẩn bị lên ngựa, xuất phát hướng tới rừng cây. Người nên xuất phát đều xuất phát, dư lại một vài người chờ Tiêu Thịnh rời đi sau đó có thể tự mình hoạt động, cũng không cần câu thúc nhiều. Bởi vì nhất định phải qua đêm ở chỗ này, các phi tần đều có doanh trướng riêng, lúc này có người chủ động dẫn các nàng đi qua.

Lệ Chi cùng Anh Đào đã mang đồ của Thẩm Úy Nhiên vào trong lều trại rồi cẩn thận kiểm tra qua, sau đó nhanh nhẹn thu thập tốt, đợi thay xong trang phục cưỡi ngựa Thẩm Úy Nhiên liền ra khỏi lều trại, không ở lại ở bên trong ngây ngốc. Tối hôm qua chuyện Tiêu Thịnh dạy nàng cưỡi ngựa những người khác có biết hay không với nàng mà nói không có quan hệ gì quá lớn, nàng bất quá là muốn thích ứng một chút cảm giác cưỡi ngựa. Nàng mặc dù biết cưỡi ngựa, nhưng hiện sớm đã mới lạ, quan trọng nhất chính là Thẩm Úy Nhiên cảm thấy trong lòng có chút hoảng.

Thẩm Úy Nhiên mới từ bên trong lều trại đi ra, rất xa đã thấy Hiền phi một thân trang phục cưỡi ngựa màu lam tới gần nàng. Dừng bước chân một chút Thẩm Úy Nhiên cũng hướng chỗ Hiền phi đi qua. Hiền phi thấy trên mặt nàng vẫn luôn có ý cười, nói, “Đang muốn tới hỏi Thục phi một chút có muốn cùng đi cưỡi ngựa hay không, không ngờ lại trùng hợp gặp được.”

“Hiền phi nguyện ý cùng ta, ta cao hứng còn không kịp, chỉ là ta có rất nhiều chỗ đều không rõ ràng, sợ là để cho Hiền phi chê cười rồi.” Một bên Thẩm Úy Nhiên vừa nói cùng Hiền phi, một bên tùy thị vệ dẫn đi dắt ngựa. Các phi tần quanh năm suốt tháng cũng không có cơ hội có thể cưỡi ngựa, nhưng vẫn có chuyên gia nuôi dưỡng ngựa cho các nàng, này các nàng đều chuẩn bị chọn lựa loại ngựa vừa ý.

Có thể có ngựa riêng như Hiền phi xem như là trường hợp đặc biệt, không ngoài bởi vì thân phận nữ nhi tướng môn hơn nữa trong các phi tần Hiền phi tuyệt đối là người giỏi cưỡi ngựa cùng bắn cung nhất, nàng đặc biệt được Tiêu Thịnh ban thưởng ngựa, đó là phần quang vinh độc nhất. Thẩm Úy Nhiên nhìn thị vệ dắt con ngựa cao lớn màu đỏ thẫm cho Hiền phi, xem hình thể này đã biết là ngựa tốt.

“Con ngựa này thật đẹp.” Thẩm Úy Nhiên không chút tiếc rẻ nào khen ngợi một câu, ánh mắt lại nhìn những con ngựa khác ở trong chuồng vì chính mình chọn lựa. Hiền phi thấy nàng như vậy chỉ cười, mặc dù nhìn những con khác trong chuồng nhưng cũng không đưa ra ý kiến gì cho Thẩm Úy Nhiên. Hiền phi làm vậy thứ nhất là xuất phát từ cẩn thận, không muốn cho người khác cơ hội vu oan để phiền toái tìm tới mình, thứ hai là không muốn can thiệp lựa chọn của Thẩm Úy Nhiên, hành vi của Hiền phi rất hợp tâm ý của Thẩm Úy Nhiên.

Thẩm Úy Nhiên chọn trúng một con ngựa màu bạc, chính mình nhìn rất vừa lòng, đến nỗi mã quan nịnh hót hay thật tình khen nàng một câu “Thục phi nương nương ánh mắt thật sự rất tốt” cũng không đi quản. Mã quan dắt con ngựa kia ra, chuẩn bị yên ngựa cùng trang bị linh tinh rồi đưa dây cương giao cho thị vệ, sau đó lui sang một bên.

Hiền phi động tác lưu loát xoay người lên ngựa, Thẩm Úy Nhiên có người bên cạnh nâng lên ngựa, không có bộ dáng tốt đẹp như Hiền phi. An ủi bản thân một câu nàng là người không biết cưỡi ngựa, Thẩm Úy Nhiên ngồi trên lưng ngựa ổn định, từ trong tay thị vệ tiếp nhận dây cương cùng Hiền phi nói, “Đi dạo một chút sao?”

Vừa mới đáp Thẩm Úy Nhiên một câu, bên kia Thi Di Quang, Mạnh Thanh Ca cưỡi ngựa qua chỗ các nàng. Hiền phi cùng Thẩm Úy Nhiên cưỡi ngựa đi lên đón, Thi Di Quang thấy Thẩm Úy Nhiên cưỡi ngựa, có chút bộ dáng hiên ngang, thầm nghĩ chỉ trong một buổi tối mà có thể học được trình độ này sợ là hù người mà thôi, trên mặt không cười, nhưng cùng Thẩm Úy Nhiên cùng Hiền phi nói, “Muốn mời Hiền phi cùng Thục phi cưỡi ngựa đi dạo một chút, thị vệ nói các ngươi ở chuồng ngựa nên ta cùng Mạnh Quý phi liền lại đây.”

“Hoàng quý phi nương nương có ý tốt, ta cùng với Thục phi vô cùng vui vẻ, liền theo ý của nương nương.” Hiền phi khóe miệng cũng không cười, nhưng sắc mặt cung kính trả lời Thi Di Quang.

Thi Di Quang hơi gật đầu, Mạnh Thanh Ca lúc này nhìn nhìn Thẩm Úy Nhiên, tươi cười tươi đẹp nói, “Ngày xưa chỉ cảm thấy Hiền phi một khi ngồi ở trên lưng ngựa thì khiến người không khỏi hâm mộ tư thế oai hùng hiên ngang, hiện tại nhìn Thục phi lại có cảm giác đồng dạng.”

Thẩm Úy Nhiên đang muốn trả lời lại một tiếng tán thưởng của nàng, bên kia Tiêu Thịnh cũng cưỡi ngựa xuất hiện, nhìn mấy người nói, “Thục phi hôm qua vừa mới học cưỡi ngựa mà cũng có tư thế oai hùng như Hiền phi, trẫm cảm thấy chỉ là biểu tượng mà thôi. Mạnh Quý phi khen nàng như vậy nàng đắc chí cho rằng mình cưỡi ngựa tốt, quay đầu lại ngã từ trên lưng ngựa xuống thì không ổn.”

Khi nói chuyện Tiêu Thịnh đã cưỡi ngựa tới trước mặt mấy người các nàng, mà theo sau Tiêu Thịnh chính là người không cùng mấy người Thẩm Úy Nhiên ở cạnh, là Đức phi Tô Liễm Diễm, ngày mùa thu mà mặt nàng lại đầy cảnh xuân, mặt mày không giấu được qý cười. Tiêu Thịnh cùng Đức phi đồng thời xuất hiện làm Thi Di Quang vốn không có ý cười cũng càng không có biện pháp cười, dù vậy cũng không thiệt hại nửa điểm xinh đẹp của nàng.

Mạnh Thanh Ca không lạnh giống Thi Di Quang, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Thịnh, không đem tầm mắt đặt ở trên người Đức phi, hờn dỗi nói, “Hoàng thượng là đau Thục phi muội muội, người hù dọa thần thiếp làm thần thiếp hoảng hốt. Thần thiếp nhìn Hiền phi, Thục phi mỗi người đều có tư thái tốt, bản thân lại không có nên có chút hâm mộ.”

Tiêu Thịnh khóe miệng hơi cong, trong mắt có ý cười, nhìn Mạnh Thanh Ca, nói, “Trẫm nhìn Mạnh Quý phi. . .đã có tư thế oai hùng bừng bừng, khí phách hăng hái, ái phi cần gì hâm mộ người khác?” Trên mặt Mạnh Thanh Ca tươi cười càng thêm đẹp. Tiêu Thịnh vào lúc này lại nhìn về phía Thi Di Quang bị vắng vẻ, hỏi nàng, “Hoàng quý phi đây là chuẩn bị đi chỗ nào?”

Thi Di Quang rũ mí mắt xuống rồi lại nhanh giương mắt nhìn Tiêu Thịnh, kéo một chút ý cười ở khóe miệng, “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp mới vừa rồi cùng Mạnh Quý phi mời Hiền phi cùng Thục phi đi ngắm cảnh, Hiền phi cùng Thục phi cũng đáp ứng chuẩn bị đi cùng.” Liếc mắt nhìn Đức phi rồi lại bổ sung một câu, “Nếu không phải nhìn xung quanh không thấy Đức phi, thần thiếp tất nhiên cũng muốn mời Đức phi.”

Một câu có hàm ý cũng không khiến ý cười của Đức phi thay đổi nửa phần, Thẩm Úy Nhiên bất giác mím miệng, liền nghe thấy Tiêu Thịnh lại nói: “Đức phi tới tìm trẫm muốn hoà giải cùng chư vị ái phi cùng đi cưỡi ngựa ngắm cảnh, không biết Hoàng quý phi hoan nghênh trẫm không?”

Tiêu Thịnh một câu chẳng những bảo hộ Đức phi, mà còn ám phúng Thi Di Quang, Thi Di Quang trên mặt tươi cười cố gắng kéo ra trong khoảnh khắc liền biến mất. “Có thể có Hoàng thượng đồng hành tất nhiên là phúc phận của thần thiếp cùng chư vị tỷ muội.”

Bởi vì có Tiêu Thịnh “đồng hành” mà bị bắt ngồi trên lưng ngựa nhàm chán, chậm rãi nhìn bốn phía hồi lâu, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy phúc phận như vậy thật sự. . .thập phần không tốt đẹp.

Để cho Thẩm Úy Nhiên cảm thấy vi diệu chính là vô luận tối hôm qua hay là hiện tại, Tiêu Thịnh đều tựa hồ rất hưởng thụ trạng thái chậm rãi. Nếu như nàng biết Tiêu Thịnh nhớ rõ nàng lần đầu cưỡi ngựa một mình, mặc dù tối hôm qua học được rất nhanh nhưng chỉ học sơ qua, vạn nhất thật sự từ trên lưng ngựa ngã xuống thì hoàn toàn không tốt, có lẽ trong lòng Thẩm Úy Nhiên sẽ oán trách, cảm xúc càng thêm rối rắm.

Tiêu Thịnh dư quang trước sau chú ý biểu tình Thẩm Úy Nhiên, thấy nàng từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt bình đạm, tựa hồ cảm thấy hiện tại rất không thú vị. Nhớ tới đêm qua mang nàng cùng nhau cưỡi ngựa, Tiêu Thịnh tức khắc cảm thấy trong ngực có chút trống rỗng.

Hậu cung nhiều phi tần như vậy, Thẩm Úy Nhiên không phải là người đẹp nhất, cố tình là làm hắn cảm thấy thích. Ở nơi các phi tần khác thường xuyên nói hai câu đã cảm thấy phiền lòng nhưng lúc ở trong Lâm Lang điện cùng nàng thì không có cảm giác như vậy, chỉ là điểm này đủ để hắn nhìn nàng nhiều hơn. Thời điểm ở cùng nàng, Tiêu Thịnh cảm thấy bản thân có thể dễ dàng cảm nhận được vui sướng, thư thái mà nhiều năm cũng chưa từng có, nàng cũng đủ thông minh, hắn làm sao có thể không có chút cảm tình khác với nàng?

Chờ sau khi hết thảy mọi thứ đều chấm dứt, tam tẩu chung quy sẽ lựa chọn rời khỏi cung, hắn cần một người có thể trở thành Hoàng hậu của hắn sánh vai với hắn, hiện giờ đã có Thẩm Úy Nhiên. Thẩm Tương toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn bình định hết thảy, nữ nhi của hắn tương lai trở thành Hoàng hậu, rất tốt. Hắn đã hạ quyết tâm, trừ phi Thẩm Úy Nhiên phản bội hắn, nếu không ý định này sẽ không thay đổi. Tiêu Thịnh nghĩ như vậy lại cảm thấy hắn nên cho Thẩm Úy Nhiên chút lòng tin, tin nàng vẫn sẽ luôn đối xử tốt với hắn, tin nàng tuyệt đối sẽ không phản bội hắn.

“Thục phi một bộ không thú vị, là cảm thấy đồng hành cùng trẫm nên không vui vẻ?” Sự điên loạn lại bắt đầu nổi lên, Tiêu Thịnh lập tức thít chặt con ngựa, quay đầu nhìn Thẩm Úy Nhiên cười như không cười hỏi.

Thừa nhận quá nhiều lần bị Tiêu Thịnh đột nhiên trêu chọc, Thẩm Úy Nhiên hiện tại đã có thể bình tĩnh đối mặt với hắn. Hoặc phải nói nàng có đôi khi rất hoan nghênh Tiêu Thịnh đột nhiên trêu chọc nàng, như vậy nàng có thể nói ra lời trong lòng, mà Tiêu Thịnh đã có tâm cố ý tìm chuyện của nàng thì đã nói rõ chỉ tính toán trêu nàng một chút mà thôi.

“Theo như Hoàng quý phi nương nương nói, có thể đồng hành cùng Hoàng thượng là phúc phận của thần thiếp, sao có thể cảm thấy không vui? Thần thiếp chỉ là nhìn cảnh tượng “Cây cây thu thanh, sơn sơn màu lạnh”*, lại nghĩ đến trong rừng rậm con mồi phong phú, không biết vì sao luôn muốn con ngựa chạy hai vòng.”

* Ý chị ấy là cảnh đẹp quá nên muốn cưỡi ngựa chạy 2 vòng.

Tiêu Thịnh đã dừng ngựa, những người khác tự nhiên cũng chỉ có thể cùng nhau dừng lại. Lại nghe Thẩm Úy Nhiên nói như vậy, rõ ràng là trực tiếp nói cùng Hoàng thượng, nàng không muốn đi bộ từ từ mà muốn chạy hai vòng mới có thể cảm thấy thống khoái, vui vẻ. Không có chuyện của các nàng, mấy người Thi Di Quang đều chờ Tiêu Thịnh nói tiếp.

“Nghe Thục phi nói vậy. . .” Tiêu Thịnh phảng phất nghiêm túc tự hỏi một chút, lại trầm ngâm một tiếng, mới nói tiếp, “Tuy cảm thấy Thục phi nói có lý, nhưng Thục phi dù sao cũng là lần đầu cưỡi ngựa, nếu thật sự muốn con ngựa chạy hai vòng, nói không chừng làm nàng sợ tới mức sau này cũng không dám cưỡi ngựa nữa.” Mặt ngoài nói Thẩm Úy Nhiên nói có lý, nhưng cũng không có cùng ý tứ.

“Nhưng mà trẫm có ý kiến hay.” Đột nhiên biến chuyển làm mấy người khác không thể ở trong lòng chế nhạo Thẩm Úy Nhiên hai câu, tai đã rót lời của Tiêu Thịnh, “Nơi này cách chỗ cắm trại cũng có chút khoảng cách, không bằng chư vị ái phi lấy hình thức đua ngựa trở về. Chẳng những Thục phi có thể phát tiết chư vị ái phi cũng có thể tận hứng một hồi, người thắng tât nhiên sẽ có khen thưởng.”

Vô luận là đối với khen thưởng của Tiêu Thịnh cảm thấy hứng thú hay không, hắn đã nói như vậy, các nàng cũng không có biện pháp, nhưng không thiếu được là phải vì vị trí thứ nhất kia hoặc khen thưởng mà tranh đoạt một phen. Nói cho cùng, Thẩm Úy Nhiên mới là người thắng lớn nhất. Nàng chỉ cần nói một câu đã làm Hoàng thượng lăn lộn nhiều người như vậy thì không phải là người thắng lớn nhất sao.

“Thục phi chỉ mới học cưỡi ngựa, nếu cùng chúng ta đua ngựa thì không khỏi có hại.” Hiền phi rất nhanh đem điểm này nói ra, không phải vì Thẩm Úy Nhiên, cũng không phải vì bản thân, chỉ theo ý tứ Hoàng thượng mà thôi. Lúc trước Tiêu Thịnh còn nói Thục phi lần đầu cưỡi ngựa, sao có thể đảo mắt liền quên, bất quá là có mưu đồ khác.

“Ngay lúc này còn suy nghĩ vì Thục phi, Hiền phi quả nhiên là gánh nổi danh hào ‘hiền’.” Lời Hiền phi vừa nói ra, Thi Di Quang lập tức không mặn không nhạt đâm Hiền phi một câu.

Hiền phi mím môu không nói, bên này Tiêu Thịnh đã nói, “Hiền phi tất nhiên không chỉ gánh nổi danh hiệu ‘hiền’.” Ý vị không rõ lại ngầm có thâm ý làm Đức phi trong lòng cả kinh, Tiêu Thịnh đã lại mở miệng, “Thục phi đi cùng ngựa với trẫm.” Nửa câu giải thích cũng không cho. Thẩm Úy Nhiên lập tức tạ ơn, trong lòng lại không có vui mừng.

Lúc trước cảm thấy trống rỗng, bây giờ rốt cuộc đã được lấp đầy, Tiêu Thịnh thập phần vừa lòng, dắt dây cương, cúi đầu hỏi người trong ngực, “Ngồi vững rồi sao?” Thẩm Úy Nhiên khẽ gật đầu, Tiêu Thịnh muốn giục ngựa chạy, liền nghe thấy nàng thấp giọng hỏi, “Hoàng thượng. . .có thể để thần thiếp nắm dây cương một hồi không?”

Cuối cùng Thẩm Úy Nhiên được cầm dây cương, nhưng nàng lại cảm thấy càng thêm rối rắm. Tiêu Thịnh phi thường vui mừng đáp ứng nàng, đưa dây cương giao vào tay nàng, sau đó —— hắn dùng bàn tay to bao bọc hoàn toà hai tay nàng lại. Nhịn xuống đáy lòng muốn đón gió xúc động rơi lệ, Thẩm Úy Nhiên nhận mệnh cầm dây cương, ngoan ngoãn vùi người trong ngực Tiêu Thịnh, tự giác tiếp tục sắm vai nhân vật sủng phi thật tốt. Có một số việc, tạm thời để nó trôi theo gió đi. . .

Tiêu Thịnh kệ mấy người Thi Di Quang rời đi trước, các nàng cũng không muốn lưu lại nhìn Hoàng thượng cùng Thẩm Úy Nhiên tú ân ái, tự nhiên là cưỡi ngựa rời đi. Đêm qua nghe cung nhân nói suýt chút một đêm không ngủ, hiện tại bọn họ còn nhìn nhiều như vậy, sợ là cả ngày đều chắc không đói bụng thì cũng không dùng bữa.

Trong chốc lát, toàn bộ mấy người Thi Di Quang đuổi theo vẫn phí một chút thời gian, Tiêu Thịnh không lưu tình chút nào từng bước từng bước vượt qua các nàng, mang theo Thẩm Úy Nhiên đến chỗ cắm trại trước, cũng không đi quản tình huống của vài người khác là như thế nào.

Tiêu Thịnh vừa mới đỡ Thẩm Úy Nhiên xuống ngựa, bên kia Tiêu Xu thấy bọn họ lập tức kêu lớn, đợi đến trước mặt liền cười tủm tỉm kêu, “Hoàng thượng ca ca, Thục phi tẩu tẩu”, lại bĩu môi nói, “Ta còn đang suy nghĩ vì sao Hoàng thượng ca ca không ở đây, hóa ra là mang Thục phi tẩu tẩu đi chơi. Ta cũng muốn Hoàng thượng ca ca dẫn ta đi chơi.”

Không đợi trả lời lại Tiêu Xu một câu, bên kia có thị vệ thần sắc vội vàng chạy tới, bẩm báo, “Hoàng thượng, không biết vì sao ngựa của Hoàng quý phi nương nương đột nhiên chấn kinh đá lung tung, làm Hoàng quý phi nương nương ngã xuống ngựa.” Ba người nghe xong lời này đều cả kinh, Tiêu Thịnh cau mày xoay người lên ngựa, lại lần nữa đi ra ngoài.

. . .

Thi Di Quang ngã từ trên ngựa xuống, cũng không phá hủy dung nhan, nhưng bị gãy tay, gãy chân, trên người nhiều chỗ cũng bị ứ máu cùng trầy da. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không quá tốt. Đoàn người đi theo tuy rằng không thiếu Thái y, nhưng điều kiện hữu hạn, Thi Di Quang hiển nhiên cũng không thích ở chỗ này lâu.

Tiêu Thịnh trầm mặt nhìn Thái y thay Thi Di Quang xử lý vết thương trên người, không nói một lời lại có thể làm người dễ dàng cảm giác được lệ khí trên người hắn. Hắn hiện tại không rõ ràng lắm là có người động tay động chân trên ngựa, hay là Thi Di Quang cố ý làm ngựa chấn kinh làm bản thân ngã xuống, chỉ là nếu có người dám ở chỗ này động tay động chân thì cũng không phải là chuyện nhỏ.

“Hôm nay tạm thời nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai trẫm phái người đưa ngươi hồi cung, chuyện lần này trẫm sẽ tự điều tra rõ.”

Vết thương được xử lý tốt, Tiêu Thịnh ném xuống một câu liền từ bên trong lều trại của Thi Di Quang đi ra, mấy người Thẩm Úy Nhiên bao gồm Tiêu Xu cũng theo hắn cùng nhau đi ra, lúc sau cung tiễn Tiêu Thịnh rời đi, từng người trở về lều trại của mình.

Tiêu Xu cùng Thẩm Úy Nhiên đồng hành một đoạn đường, Tiêu Xu lặng lẽ cùng Thẩm Úy Nhiên nói một câu: “Thục phi tẩu tẩu đừng sợ, Hoàng thượng ca ca tuyệt đối sẽ không để người xảy ra chuyện.” Thẩm Úy Nhiên không biết nên trả lời nàng như thế nào mới tốt.

Bất quá qua một canh giờ, việc này đã điều tra xong.

******

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Xu cùng Thẩm Úy Nhiên đồng hành một đoạn đường, Tiêu Xu lặng lẽ cùng Thẩm Úy Nhiên nói một câu: “Thục phi tẩu tẩu đừng sợ, Hoàng thượng ca ca tuyệt đối sẽ không để người xảy ra chuyện.” Thẩm Úy Nhiên không biết nên trả lời nàng như thế nào mới tốt.

Bất quá qua một canh giờ, việc này đã điều tra xong.

============================

Ở nửa chương lặp lại hai lần, gấp đến độ xoay quanh, kết quả hôm nay buổi tối không có cắt điện. . .Ám chọc chọc lại mã 3000 tự nửa đêm tới thay đổi. . .

Ngày edit: 03/08/2020
Ngày beta: 07/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro