Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


4.llz: Mọi dáng vẻ mà em thích, đều hiện hữu trên con người chị.(1)

"Oa, em đến thật sớm".

Hứa Giai Kỳ cười, từ cửa ký túc xa bước đến, trên khuôn mặt vẫn là nét trang điểm nhạt mà Lưu Lệnh Tư thích. Có thể là vì sáng sớm tinh thần thoải mái, Lưu Lệnh Tư cảm thấy đôi mắt của Hứa Giai Kỳ tựa như mặt hồ phẳng lặng, có một loại mị lực và dụ hoặc phát ra. Mái tóc ngắn ngang vai của cô là thứ mà nàng yêu nhất, nốt ruồi hình giọt lệ, còn có con người này, Lưu Lệnh Tư đều thích.

"Vâng...học tỷ chào buổi sáng". Lưu Lệnh Tư yếu ớt trả lời, cúi đầu tránh né ánh mắt của Hứa Giai Kỳ, nàng sợ nhìn vào quá lâu liền sẽ đắm chìm trong đó.

"Nè, cho em". Hứa Giai Kỳ từ sau lưng lấy ra hai hộp trái cây, cười cười nhét vào tay Lưu Lệnh Tư. "Đã nói là đừng gọi học tỷ rồi mà, gọi Kiki, nếu còn có lần sau thì chị sẽ giận thật đó". Nói xong liền vỗ nhẹ vào đầu Lưu Lệnh Tư, sau đó liền đi trước.

Lưu Lệnh Tư nhìn hộp trái cây trên tay mình, ngây ngốc cười trộm. Nàng đi đến sau lưng Hứa Giai Kỳ, đuổi theo bước chân của cô. Nàng không muốn đi song song với Hứa Giai Kỳ, đi phía sau cô, cách cô một khoảng, như vậy nàng liền có thể lúc nào cũng thấy được Hứa Giai Kỳ, Hứa Giai Kỳ cũng sẽ không biết được nàng đang nhìn trộm cô.

Buổi sáng hôm đó có bầu trời trong xanh, có hoa đang nở rộ, còn có...người này bên cạnh. Tất cả mọi thứ đều thật đẹp, đẹp đến không chân thực, đẹp đến mức Lưu Lệnh Tư muốn khắc thật sâu hình ảnh này vào đầu để không bao giờ có thể quên đi. Buổi sáng đầy lãng mạn này cũng bắt đầu cho chuỗi lãng mạn trong tương lai.

"Tối qua chị đã hỏi mọi người trong nhóm rồi, hôm nay có lẽ chỉ có hai người chúng ta ở phòng tập thôi". Hứa Giai Kỳ vừa mở cửa phòng tập vừa nói với Lưu Lệnh Tư, động tác quen thuộc mở đèn.

"Vào đi, về sau liền sẽ phải thường xuyên đến nơi này rồi". Hứa Giai Kỳ quay đầu nhìn Lưu Lệnh Tư cười cười, lộ ra hai chiếc răng nanh làm cho nét đáng yêu và giảo hoạt của tiểu hồ ly đều lộ hết ra.

"Việc chiêu mộ thành viên mới trên cơ bản đã hoàn thành, tiệc chào mừng cũng sắp đến. Học trưởng, học tỷ trong nhóm đều đang chuẩn bị tiết mục. Em không phải muốn xem chị nhảy sao? Sẵn tiện hôm nay giúp chị xem thử một chút". Hứa Giai Kỳ nhìn vào gương nói với Lưu Lệnh Tư, sau đó cởi bỏ áo khoác, lộ ra cánh tay trắng noãn cùng xương quai xanh hoàn mỹ, sửa sang lại tóc, đứng trước gương chuẩn bị bắt đầu.

Lưu Lệnh Tư lại một lần nữa nuốt một ngụm nước bọt, con ngươi dưới mũ lưỡi trai không biết phóng đại bao nhiêu lần, cả người giống như đơ ra, không biết phải làm sao.

"Mình muốn xem Hứa Giai Kỳ nhảy sao?? Chỉ có hai người?? Mình với chị ấy?? Cả buổi trưa??". Toàn bộ đại não của Lưu Lệnh Tư trở nên hỗn loạn, tay chân không còn khống chế được nữa, trái tim đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra ngoài. Nàng cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh, không được rồi, nàng cần một chiếc xe cứu thương. "~ Người khẽ trao ta nụ hôn, ta điên cuồng nhận lấy ~". Theo tiếng ca, Lưu Lệnh Tư giống như đầu gỗ đứng không nhúc nhích, toàn bộ quá trình dường như ngừng thở, không dám thở mạnh. Tay chân Hứa Giai Kỳ nhảy theo từng nhịp điệu của bài hát, mỗi ánh mắt đều ẩn chứa lực hấp dẫn trí mạng. Từ biểu cảm, thân thể đến mỗi một động tác hít thở của Hứa Giai Kỳ đều dẫn dụ Lưu Lệnh Tư tới gần. Hứa Giai Kỳ quá đẹp.

Hứa Giai Kỳ nhảy xong một bài, mệt mỏi thở hổn hển, tóc đều bị mồ hôi trên mặt làm ướt, xoay người đứng đối diện với Lưu Lệnh Tư đang ở phía sau, cười nói:

"Thế nào, xem như cũng tạm đi, học tỷ của em có phải là đẹp bùng nổ không?" Hứa Giai Kỳ mặc dù mệt đến không kịp thở nhưng vẫn không quên tự luyến một phen.

Lưu Lệnh Tư lúc này đã hoàn toàn ngơ ra rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Giai Kỳ nhảy, mỗi một cái động tác, mỗi biểu cảm đều chuẩn xác đánh trúng vào nội tâm của Lưu Lệnh Tư. Lòng của nàng đã hoàn toàn bị mở ra, từng chút từng chút bị đánh nát, hiện tại cả trái tim nàng đều bị gương mặt ướt đẫm mồ hôi tràn đầy mị hoặc của tiểu hồ ly này chiếm lấy, lòng của nàng tất cả đều là người trước mặt.

"Này... từ lúc bước vào phòng tập em một câu cũng không nói, làm sao vậy? Tư Tư, em có sao không?". Hứa Giai Kỳ thấy Lưu Lệnh Tư không nhúc nhích, bắt đầu có chút lo lắng, vừa nói vừa bước đến gần. Mặc dù khuôn mặt bị mồ hôi thấm ướt nhưng vẫn lộ ra nét tinh xảo, nhịp tim Lưu Lệnh Tư lúc này như muốn chạy nước rút một trăm mét, nếu nội tâm nàng lúc này được ví như một chú nai con nhảy loạn thì khẳng định chú nai con này đã chết vì nhảy quá nhiều lần.

"Tư tư?!". Lòng Lưu Lệnh Tư lại nhảy lên một cái: "Chị ấy gọi mình là Tư Tư?!" Vốn dĩ ngoại trừ tên thật và nhũ danh "Đồng Đồng", Lưu Lệnh Tư luôn không thích bị người ta gọi bằng biệt danh khác, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hạnh phúc khi được người khác gọi là "Tư Tư".

"A... Ân... Em không sao, nhảy... thật không tệ." Lưu Lệnh Tư dốc hết sức phun ra mấy chữ này.

"A.. A không đúng, học tỷ, em... em cảm thấy có chút không thoải mái, em xin về trước... Về sau có cơ hội lại... cùng ... cùng ở bên nhau." Lưu Lệnh Tư cúi đầu bối rối, mơ mơ hồ hồ nói xong liền nhanh chóng chạy trốn khỏi phòng tập. Đây là lần thứ hai nàng chạy trốn Hứa Giai Kỳ. Trước mặt người mình thích, phản ứng của Lưu Lệnh Tư vĩnh viễn luôn là che giấu.

Sau khi trở về ký túc xá, nàng phát hiện Hứa Giai Kỳ đã gửi cho mình một đoạn tin nhắn thật dài, đại khái là hỏi Lưu Lệnh Tư có khỏe hay không, có muốn đến phòng y tế không. Lưu Lệnh Tư nhanh chóng gửi tin nhắn nói không có việc gì, lấy cớ là đầu hơi choáng váng, nghỉ ngơi một lát liền tốt, khuyên Hứa Giai Kỳ đừng quá lo lắng.

"Chị ấy sẽ không giận mình đi?" Lưu Lệnh Tư nghĩ thầm, dù sao lần thứ nhất hai người ở chung mà nàng lại vội vàng chạy về, bỏ lại Hứa Giai Kỳ một mình ở phòng tập, trong lòng nàng cảm thấy thật có lỗi.

Buổi chiều, Lưu Lệnh Tư phát hiện Hứa Giai Kỳ đăng một bức ảnh trong phòng tập lên vòng bạn bè, trong tấm ảnh chị ấy vẫn xinh đẹp như vậy, caption viết chính là: "Sắp được gặp nhau rồi, nhóm nhảy bảo bối của chị~" Nhìn thấy hai chữ bảo bối, Lưu Lệnh Tư trong lòng vui mừng một chút, bất quá trong nháy mắt lại trở nên hụt hẫng. "Cũng đúng, học tỷ ưu tú như vậy, đối tất cả mọi người ôn nhu như vậy, người thích chị ấy chắc đếm không xuể".

Ngày đó, trong nhật ký của Lưu Lệnh Tư có một hàng chữ:

"Thì ra khi thật thích một người, cảm giác đầu tiên chính là tự ti và muốn trốn chạy khỏi người ấy".

4.xjq: Những hình ảnh không cần thiết chị đều bỏ qua, trong mắt chị chỉ có duy nhất một người là em(2)

Từ lúc hẹn Lưu Lệnh Tư trở về sau, cả một đêm Hứa Giai Kỳ đều không ngủ, nhắm mắt lại trong đầu đều là những chuyện có thể xảy ra giữa nàng và Lưu Lệnh Tư khi ở chung phòng tập. Đang mơ màng sắp ngủ, Hứa Giai Kỳ đột nhiên nhớ lại phòng tập sáng mai không chỉ có một mình nàng, còn có một người bạn trong nhóm cũng muốn đến tập. Nghĩ đến đây Hứa Giai Kỳ bật dậy, tay với lấy điện thoại ở đầu giường, đã ba giờ sáng.

"Đã trễ như vậy, bây giờ tìm hắn nói thì cũng không thích hợp lắm". Hứa Giai Kỳ lo sợ nghĩ: "Thôi thì để sáng mai nói với hắn một tiếng vậy".

Nàng để điện thoại di động xuống, vỗ vỗ đầu mình, tiếp tục nằm. Nằm một lát lại lật qua lật lại suy nghĩ , càng nghĩ càng không ngủ được.

"Không được, lỡ như hắn không thấy tin nhắn thì sẽ làm hỏng chuyện tốt mất!" Hứa Giai Kỳ lại bật dậy, nhanh chóng cầm lên điện thoại liên lạc với người kia. Hứa Giai Kỳ vĩnh viễn là người như vậy, một khi trong lòng có chuyện, không giải quyết liền không ngủ được.

"Ai vậy?!". Một giọng nam mơ mơ màng màng từ đầu điện thoại bên kia truyền lại, giọng nói có chút bực bội.

"Là mình, Kiki, muốn nhờ cậu một chuyện là ngày mai buổi sáng cậu có thể đừng đến phòng tập được không? Mình muốn cùng...". Hứa Giai Kỳ xém chút nữa liền đem tên Lưu Lệnh Tư nói ra, phát hiện mình nói sai, lập tức dừng lại: "Mình muốn được một mình biên đạo lại vũ đạo".

"Ai u đại tiểu thư, cậu ba giờ sáng gọi điện thoại cho mình chính là vì chuyện này? Trời ạ, mình là phàm nhân mình phải đi ngủ, cậu cứ đi đi, tập đi, mình không đi quấy rầy". Giọng nam căm giận nói.

"Làm phiền cậu rồi, lần sau mời cậu ăn cơm." Hứa Giai Kỳ mừng rỡ trả lời.

"Ba giờ sáng gọi điện dĩ nhiên không phải bởi vì chuyện này, bí mật của mình quý giá như vậy làm sao có thể nói cho hắn được?" Sau khi cúp điện thoại Hứa Giai Kỳ trong lòng thầm nghĩ. Một lần nữa nằm xuống, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, cọ cọ gối đầu, trong đầu tưởng tượng ra đủ chuyện tốt đẹp, Hứa Giai Kỳ mới thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

"A! Thôi xong!". Bởi vì đêm qua suy nghĩ quá nhiều, sáng ngày thứ hai Hứa Giai Kỳ đều bỏ lỡ hết bốn cái báo thức mới đặt tối qua. Nàng bừng tỉnh ngồi dậy, xem thời gian thấy đã gần đến giờ hẹn, vừa hô to "Thôi xong" vừa bối rối lao xuống giường, cầm khăn mặt và bàn chải đánh răng phóng đi rửa mặt. Bạn cùng phòng Hứa Dương nằm trên giường phàn nàn: " Mới sáng sớm, Kiki cậu làm gì vậy, đừng có quấy rầy giấc ngủ của mình". Hứa Giai Kỳ hoàn toàn không quan tâm cảm xúc của cô bạn, rửa mặt xong liền mặc vào bộ quần áo tối qua đã chuẩn bị sẵn, trang điểm một chút rồi cầm hai hộp trái cây phóng xuống lầu. "Hy vọng bạn học nhỏ của mình không có chờ lâu". Hứa Giai Kỳ vừa chạy vừa nghĩ.

Vừa chạy đến dưới lầu, còn chưa đến cửa lớn ký túc xá đã nhìn thấy bạn học nhỏ đang ngây ngốc đi dạo bên dưới cây đại thụ cạnh ký túc xá. Một mảnh trời xanh như làm phong nền cho em ấy, cả người đều toát lên vẻ tươi tắn. Tựa như ngày đó em ấy cứ như vậy tùy ý mà xông thẳng vào nội tâm của nàng.

Hứa Giai Kỳ khẽ cười, điều chỉnh lại hô hấp, đi ra cổng lớn, hướng về phía Lưu Lệnh Tư kêu một tiếng: "Oa, em đến thật sớm". Lưu Lệnh Tư nghe được liền ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn hiện thẳng vào mắt Hứa Giai Kỳ, nét lạnh lùng thường ngày đều biến mất. Trong lòng Hứa Giai Kỳ, Lưu Lệnh Tư chính là một đứa trẻ ngây ngốc và đáng yêu. Lưu Lệnh Tư chỉ liếc mắt nhìn Hứa Giai Kỳ một cái liền cúi đầu. Hứa Giai Kỳ đem hộp trái cây đã chuẩn bị sẵn nhét vào tay Lưu Lệnh Tư, sau đó nhanh chân đi về phía trước, tựa như thiếu nữ ở cao trung lén lút đưa đồ cho người mình thích rồi bỏ chạy. Hứa Giai Kỳ cảm thấy có chút ngượng ngùng. Trên đường đi nàng cứ đi thẳng về phía trước, nàng đã thử thả chậm bước chân hy vọng Lưu Lệnh Tư có thể cùng mình đi sóng vai, thế nhưng Lưu Lệnh Tư cứ như một đứa trẻ thẹn thùng một mực không chịu đi lên phía trước, cứ như vậy yên lặng chậm rãi đi theo phía sau. Hứa Giai Kỳ cũng rất thỏa mãn, biết em ấy vẫn một mực đi theo phía sau mình vậy là đủ rồi.

Đến phòng tập, Hứa Giai Kỳ làm bộ giống ngày thường thuần thục chuẩn bị, ánh mắt vẫn luôn nhìn lén Lưu Lệnh Tư đang đứng tại cửa vào. Hứa Giai Kỳ tận lực để cho hành động của mình tỏ ra thoải mái, nàng tựa hồ cảm nhận được một loại ánh mắt cháy bỏng nhưng không dám xác nhận, nàng loáng thoáng cảm giác được Lưu Lệnh Tư cứ yên lặng chăm chú nhìn mình. Hứa Giai Kỳ cởi áo khoác đem phần bụng bên dưới áo lộ ra, toàn thân đường cong toát ra một loại cảm giác mê hoặc. Thật đúng với hình tượng tiểu hồ ly.

Nàng cố ý chọn bài《 Lover 》để nhảy, bầu không khí của bài này dễ dàng khiến người ta say mê. Trong cơn say đó con người dễ dàng làm một ít chuyện mà bình thường không dám làm. Toàn bộ quá trình nhảy Hứa Giai Kỳ đều không nhìn thẳng vào mắt của Lưu Lệnh Tư, nàng không muốn khiêu khích quá mức, nàng cảm nhận được mỗi một động tác, mỗi một biểu lộ của mình em ấy đều đang nhìn. Nghĩ đến đây nàng liền thật vui vẻ, nàng không muốn quá nhanh, cứ từ từ là được. Nhảy xong, Hứa Giai Kỳ mệt mỏi thở hồng hộc. Nàng quay đầu nhìn Lưu Lệnh Tư, em ấy tựa hồ một bước cũng không động, Hứa Giai Kỳ đột nhiên nhớ tới em ấy hình như đã lâu chưa nói chuyện.

"Tư Tư, em ổn chứ?". Hứa Giai Kỳ không biết vì sao mà hai chữ "Tư Tư" đột nhiên từ trong miệng của nàng chạy ra, đợi nàng nhận thức được đã quá muộn. Có thể là trong tiềm thức, Hứa Giai Kỳ khát vọng cảm giác thân mật này.

"A... Ân... Em không sao, nhảy... thật không tệ. A... không đúng, học tỷ, em... em cảm thấy có chút không thoải mái, em xin về trước. Về sau có cơ hội lại... cùng ... cùng ở bên nhau." Lưu Lệnh Tư nói xong liền đi, Hứa Giai Kỳ sững sờ tại chỗ không biết làm sao.

"Em ấy vừa nói cái gì? Có cơ hội... cùng ở bên nhau???" Có thể lại do tiềm thức chi phối, Hứa Giai Kỳ liền nghe thành như vậy. Nàng nghi ngờ có khi nào là mình nghe nhầm. "Trời ạ, mình rốt cuộc đang nghĩ vớ vẩn gì thế này?".

Nàng ép buộc mình tỉnh táo lại, tạm thời đem câu nói vừa nghe được quên đi. Hứa Giai Kỳ bỗng nhiên nhớ tới Lưu Lệnh Tư nói em ấy không thoải mái, nàng liền cầm điện thoại di động lên để hỏi thăm. Lần thứ nhất gặp mặt cứ như vậy kết thúc. "A trời ạ!!" Hứa Giai Kỳ hai tay che mặt, ảo não ngồi trên sàn nhà thở dài một hơi.

[Học tỷ em không sao, chỉ là đầu hơi choáng váng, hôm nay thật xin lỗi không thể cùng luyện nhảy, lần sau có cơ hội sẽ cùng chị nhảy]. Mấy phút sau, Lưu Lệnh Tư gửi tin nhắn đến.

"Trời ạ, ở bên nhau mà em ấy nói là cùng một chỗ luyện nhảy, đầu óc đen tối như mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?" Hứa Giai Kỳ vỗ vỗ đầu của mình, ủ rũ nhắn tin trả lời.

"Thôi đành hẹn lần sao vậy". Hứa Giai kỳ có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ đến về sau còn có nhiều cơ hội, tâm tình của nàng liền tốt lên rất nhiều.

Sau khi Lưu Lệnh Tư rời khỏi, Hứa Giai Kỳ cũng không luyện tập thêm mà ngồi trước gương của phòng tập chụp ảnh. Chụp mấy chục tấm, sau ngàn lần tuyển chọn liền lấy tấm ảnh tự cho là đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè.

"Sắp được gặp nhau rồi, nhóm nhảy bảo bối của chị~"

Có thể Lưu Lệnh Tư vĩnh viễn cũng không biết rằng, trong vòng bạn bè kia chỉ một mình cô có thể thấy được. Bảo bối của Hứa Giai Kỳ cũng chỉ có một người là Lưu Lệnh Tư.

----------------------------------------------------------------------------------------

(1),(2): Lời bài hát Ngọt ngào - Châu Kiệt Luân

Vì tuần rồi mình bận thi cộng thêm việc chị iuuu Taylor Swift đùng cái ra con folklore, đang yên đang lành bị đập vào mặt 16 tracks toàn vocab ielts 9.0 nghe xong muốn rối loạn tiền đình vì quá khó hiểu nên mình ra chương hơi chậm chút, mong mọi người thông cảm :''>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro