Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Lý Hàm Chương

Chương 10: Lý Hàm Chương

Edit: Quân Hữu Vân

Lý Hàm Chương tiếp tục thực hiện chính sách mỗi ngày đều đến tìm Khuông Liên Hải, giờ đây nàng không còn đợi ở sân viện của Phan Ngọc nữa mà trực tiếp đến sân viện của hắn.

Miệng nàng nói năng lung tung, ôm lưng hắn, sờ tay hắn. Nhưng lần này, nàng phát hiện ra người này bắt đầu thay đổi, không còn vẻ mặt đạo mạo như Liễu Hạ Huệ nữa, mà nhìn nàng như nhìn một miếng thịt!

Lý Hàm Chương trong lòng có chút sợ hãi, nghĩ rằng gần đây lá gan mình phì ra chút, không biết mượn đâu ra can đảm. Người này ngay cả việc đầu độc giết người cũng làm được, thường xuyên muốn rạch một đường trên cổ nàng, lẽ nào chỉ vì bị nàng dính sát vài lần mà lại cho rằng hắn an toàn với nàng sao?

Nàng thấy Phan Ngọc vẫn chưa đến, cảm thấy mình đã lọt vào hang sói, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, không ngờ bị người này kéo lại đứng trước mặt hắn.

Đôi mắt phượng vốn đẹp đẽ giờ đây sắc bén như móng vuốt của đại bàng, dường như có móc câu, cùng với nụ cười đầy ẩn ý, như thể chỉ cần nhìn nàng một chút là có thể biết nàng đang nghĩ gì, từng trải qua những gì...

"Buông tay ra..." Nàng giật tay vài lần nhưng không được, chỉ có thể yêu cầu bằng lời.

"Từ mồng một đến rằm điên loan đảo phượng?" Người trước mặt nhếch mép cười, nhưng nhìn sao cũng thấy đầy châm chọc.

Nàng sờ sờ mũi, nghĩ rằng những mảnh giấy nàng viết cho hắn có thể tạo thành một bộ "Kim Bình Mai", lại bị người ta hỏi thẳng như vậy, nàng cật lực giấu sự xấu hổ...

"Sao, ngươi không làm được à?" Vừa nói xong, nàng đã muốn tự tát mình một cái.

Giờ mà nói lời này để làm gì? Nàng sợ bầu không khí chưa đủ kỳ lạ?

Nàng không nhận ra Liễu Hạ Huệ trước mặt có dấu hiệu đột biến gen sao?

Nói nàng là đồ ngốc nhà họ Lý, nàng thật sự biến thành một kẻ ngốc thật sự rồi!!!???

Lý Hàm Chương cảm thấy mình mất mặt, ở nhà buồn một ngày. Hôm sau, nàng đợi Phan Ngọc ra ngoài cưỡi ngựa, lập tức sang sân viện của nàng, giấu túi thơm và mảnh giấy nhỏ, sau đó ngồi trên ghế đá phơi nắng.

"Đừng có xen vào chuyện của người khác." Một lời cảnh cáo vang lên từ phía sau.

"Chuyện gì là chuyện của người khác?" Lý Hàm Chương không muốn mở mắt, chỉ lẩm bẩm hỏi lại.

"Chuyện của sư muội và Võ Quan Long. Muội ấy không chịu được khi người khác nhắc đến vị tiểu tướng quân đó, đừng kích động nàng ấy." Khuông Liên Hải hiếm khi giải thích với nàng.

"Ah...có lý." Lý Hàm Chương mở mắt, thích ứng một lúc, quay đầu nhìn hắn, phát hiện hắn đang đứng cạnh nàng.

"Quan tâm tiểu sư muội của ngươi thế, ta ghen đấy." Nàng sờ tay hắn, nắm lấy, nhìn sườn mặt hắn.

Khuông Liên Hải quay đầu nhìn nàng, nhìn thẳng vào hai mắt nàng, nắm chặt tay nàng.

Nàng giật mình. Người này đang bán thuốc gì trong hồ lô, lẽ nào muốn khiến nàng tự biết khó mà lui?

Lý Hàm Chương thu lại nụ cười ngọt ngào giả tạo, cũng nhìn thẳng lại hắn, tìm kiếm kỹ càng, muốn từ khuôn mặt đó, đôi mắt đó nhìn ra điều gì, nhưng không thấy gì cả.

"Nếu ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta sẽ khinh bạc ngươi đó." Nàng nghiêm túc nói, muốn dùng lời đe dọa này để uy hiếp đối phương, muốn hắn nhượng bộ, muốn hắn như mọi khi tránh né sự thân mật của nàng, tránh né ánh mắt của nàng.

Nhưng lạ thay, lần này hắn lại không làm vậy! Hắn vẫn nhìn thẳng vào nàng, như thể đang thách thức!

Lý Hàm Chương từ từ đứng dậy, không bỏ sót bất kỳ ánh mắt nào của hắn, nàng có thể cảm nhận được nụ cười của mình biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Nhưng đôi mắt hắn như một vũng nước, lại như vực sâu không đáy, không có chút nhượng bộ nào.

Hắn không sợ nữa. Hắn thực sự không sợ việc nàng thân mật với hắn bị Phan Ngọc phát hiện!

Nàng không còn lợi thế nào nữa!

Có phải vì kích thích quá ít, khiến hắn nghĩ nàng không có thực lực, chỉ biết dùng chút tiểu xảo này?

Nàng vẫn không buông tay Khuông Liên Hải, bước đứng lên ghế đá, nhẹ nhàng khom lưng trước mặt hắn, sát gần gương mặt hắn, nhẹ nhàng chạm lấy môi hắn rồi mút một cái, sau đó đứng thẳng dậy rũ mắt nhìn hắn.

Đôi mắt đó không có chút thẹn thùng, xấu hổ, khó chịu, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc nào! Ngoại trừ đôi môi dưới của hắn bị nàng mút thêm chút sắc thái tươi sáng, như thể không có chuyện gì xảy ra!

Lý Hàm Chương trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, có thể là cảm giác muốn chinh phục, hoặc là thứ gì đó đang lên men, nàng nhìn vào chiếc mũi thẳng cao ngất của hắn, dọc sống mũi hướng đến đôi môi kia, cảm giác kỳ lạ trong lòng bành trướng, ngứa ngáy. Khiến nàng ma xui quỷ khiến lại sát gần bờ môi hắn, ngậm lấy, đưa lưỡi vào miệng cuốn lấy lưỡi hắn. Nàng nhẹ nhàng cảm nhận sự mềm mại mát lạnh, sau đó nghiêng đầu dùng lưỡi kích thích nó, rồi như đang mát-xa nó, áp sát vào nó, đến mức sau đó trực tiếp cắn nó, cố gắng nuốt nó.

Nàng không tự chủ được, liên tục hôn môi trên, môi dưới, đầu lưỡi của hắn, đến mức như đói khát mấy ngày liền trực tiếp cắn, đến khi nàng mở mắt, rời khỏi khuôn mặt đó, mới phát hiện, đối phương ngoài việc mặt ửng đỏ, vẫn không có phản ứng gì.

Lý Hàm Chương có một cảm giác thất bại kỳ lạ. Có phải vì đối phương không có phản ứng gì với sự táo bạo của nàng khiến nàng có cảm giác này? Hay là vì nàng bị dụ dỗ, bắt đầu thèm muốn cảm giác này? Hoặc là có lý do hợp lý nào khác để giải thích chuyện quái quỷ vừa xảy ra?

Nàng không thể hiểu nổi!

Nàng muốn nhảy xuống, mới phát hiện tay Khuông Liên Hải đang ôm eo nàng, như thể sợ nàng ngã xuống.

Lý Hàm Chương không suy nghĩ, trực tiếp lao vào lòng hắn, như trừng phạt, cúi đầu cắn mạnh vào môi hắn. Mà hắn cũng chính xác ôm lấy nàng, đặt nàng xuống đất, như thể nụ hôn cuối cùng chưa từng xảy ra.

Hắn tiếp nhận tất cả những gì nàng làm với hắn!

Nàng nên vui hay không nên vui?

Không, nàng không vui, nàng sắp tức chết rồi!

Nàng không biết tại sao mình tức giận, nhưng nàng thực sự tức!

Lý Hàm Chương vung tay áo, không đợi Phan Ngọc trở về, lập tức trở về Lý phủ dính lên người Triệu thị, liều mạng thêu túi thơm, liều mạng gảy cổ cầm, mỗi lần gảy, Triệu thị đều bắt nàng về sân viện của mình gảy, nhưng nàng không muốn về, vì chỉ cần ở một mình, nàng không thể không nghĩ đến những hình ảnh đối phương không có bất kỳ phản ứng nào, rồi một cảm giác thất bại, tự trách, thậm chí là hối hận, hoặc có thể gọi là cảm giác tội lỗi tự nhiên sinh ra, khiến nàng muốn đâm đầu vào tường, chết đi cho xong.

Lần đầu cố ý chọc tức hắn, hôn hắn, hắn khó chịu đến mức muốn cắt cổ nàng, sau đó mỗi lần chạm vào hắn, hắn đều dùng kiếm khí rạch một đường nhỏ trên tay nàng, hôm nay nàng làm động tác lớn như vậy, hắn lại để mặc nàng làm???

Tại sao hắn không đẩy nàng ra, ngăn nàng lại, rồi rạch một đường trên người nàng để cảnh cáo?

Trời ơi! Nàng đã làm gì vậy!

Đây là thời đại nào, nàng lại làm những chuyện ngu xuẩn đại nghịch bất đạo, tổn hại khuê danh???

Kết quả là những hình ảnh quái quỷ đó dừng lại ở cảm giác trên môi, thậm chí là cảm giác ngứa ngáy trong lòng, cuối cùng kết thành một sợi dây, không ngừng nhảy múa lung tung, xâm chiếm não nàng, tự tạo thành những thước phim nhỏ, ép buộc phát lại trong đầu nàng...

Lý Hàm Chương đỡ trán, đau đầu như búa bổ.

"Hàm muội muội, có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của Phan Ngọc truyền đến, khiến nàng giật mình, lập tức ngồi ngay ngắn, thu tay áo, thấy sau lưng nàng không có bóng dáng ai, liền thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như biểu hiện quá rõ ràng, Phan Ngọc đảo mắt, bỗng nhiên cười không ý tốt, "Hàm muội muội, sao vậy, đại sư huynh không đến, nhớ hắn à?"

"Ngọc tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy..." Lý Hàm Chương mở quạt che mặt, giả vờ ngại ngùng, trong lòng chỉ muốn đuổi nàng ấy đi thật nhanh.

Nàng thật muốn chui xuống đất. Đúng vậy, nếu Phan Ngọc còn trêu chọc, nàng sẽ chui xuống đất!

"Đại sư huynh của ta là người như vậy, không giỏi ăn nói. Trong lòng hắn có ai hay không, ngoài hắn ra, không ai biết." Phan Ngọc cướp lấy cây quạt trong tay nàng, nghịch cán quạt.

Ồ, có ai nói với ngươi rằng hắn là cẩu nam nhân chuyên bóp quả hồng mềm không?

"Hàm vuội muội, cái con chuột chết đó, hắn dám khinh bạc ta! Ta tức điên lên rồi!" Phan Ngọc bắt đầu kể về chuyện quỷ của mình trải qua, mặt tràn đầy căm phẫn, "Hắn lấy trộm túi tiền của ta không trả, lấy ngọc bội của ta cũng không trả, ta, ta..."

"Duyên phận." Lý Hàm Chương cảm thấy vô cùng phấn khích và vui mừng vì nàng ấy đổi chủ đề, lập tức tiếp lời.

"Duyên phận gì? Hắn là một con chuột chết vừa hôi vừa đen! Dựa vào việc là thân thích của đương kim Thánh Thượng, làm càn khắp nơi!" Phan Ngọc bắt đầu giẫm lên lá cây, khiến nàng vội vàng đưa túi thơm vừa làm xong cho nàng ấy nắm.

"Không phải oan gia không gặp nhau." Lý Hàm Chương cười trêu ghẹo.

"Oan gia gì? Muội với đại sư huynh không phải rất tốt sao? Ta không muốn oan gia đâu! Nghe nói hắn đang hướng cha ta cầu hôn đó!"

Nàng cùng đại ướt huynh mới là oan gia chân chính. Phan Ngọc chỉ nhìn bề ngoài, đương nhiên không biết cẩu đồ vật đó là một tên âm hiểm, xảo trá, tâm cơ thâm sâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro