Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Trở về thành phố

Sự việc diễn ra ngoài dự đoán một cách thuận lợi, tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, ai ngờ lại có một chút rắc rối nhỏ phát sinh.

Vào sáng sớm hôm đó, Hồ Thần Tùng cùng cha mẹ chuẩn bị đi tới nhà Cố Ngôn để tụ tập. Đúng lúc họ sắp xuất phát, Hồ Tiểu Bát đột nhiên chạy tới, khẩn cầu họ cho phép cậu ta đi cùng.

Hồ Tiểu Bát vội vã chạy tới, có vẻ như mới từ ngoài đồng về, đôi dép lê trên chân vẫn còn dính đầy bùn đất.

Cậu đứng trước mặt mọi người, ngập ngừng hỏi: "Anh, có thể hay không... mang theo em đi?"

Đôi tay của Hồ Tiểu Bát gắt gao nắm chặt vạt quần, đến mức trắng bệch, có thể thấy cậu ta thực sự khẩn trương và hoảng loạn. Sự sợ hãi trong lòng không phải không có lý do, vì cậu ta sợ Hồ Thần Tùng sẽ từ chối mình.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Hồ Thần Tùng ngay lập tức đáp: "Cha em sẽ không đồng ý."

Lời nói của Hồ Thần Tùng như một cú tát vào mặt Hồ Tiểu Bát, đôi mắt cậu ta chợt lóe lên sự đau đớn, và sau đó nước mắt bắt đầu trào ra. Cậu ta gần như là cầu xin, giọng nói yếu ớt: "Anh... Mang em đi đi..."

Cậu ta chỉ muốn rời xa nơi này, đi đến bất kỳ đâu, chỉ cần không còn phải chịu đựng thêm nữa.

Mấy ngày qua, có lẽ vì bị đánh quá thậm tệ, trên khuôn mặt Hồ Tiểu Bát vẫn còn vết tím xanh, những vết thương cũ chưa lành hẳn lại thêm vào những vết thương mới. Cậu ta như chưa từng có một ngày nào không mang theo vết thương trên người.

Hồ Thần Tùng nhìn người em trai trước mắt đang cầu xin mình, ánh mắt tràn đầy khổ sở và đau lòng. Gã nhìn lên khuôn mặt đầy vết thương của Hồ Tiểu Bát, nhìn ánh mắt đầy cầu khẩn, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng trống rỗng, xót xa.

Cố Ngôn đứng bên cạnh, nắm tay Lâm Thừa, cảm nhận được sự căng thẳng qua những cú giật nhẹ của tay Lâm Thừa. Cảm giác ấy khiến anh bất giác quay đầu nhìn sang, gặp ánh mắt đầy lo lắng của Lâm Thừa.

Lâm Thừa nhìn cảnh tượng trước mắt, trong ánh mắt của cậu hiện lên sự thương xót và lo lắng. Lâm Thừa khẽ lên tiếng, giọng nói yếu ớt nhưng đầy mong mỏi: "Anh ơi... Tiểu Bát ca ca, có thể đi cùng chúng ta không?"

Trong lời nói của Lâm Thừa, sự thỉnh cầu rõ ràng đến mức không thể bỏ qua. Cố Ngôn thở dài một hơi, cảm nhận rõ ràng là không thể từ chối nữa. Dù sao, họ cũng không thể để Hồ Tiểu Bát lại một mình trong hoàn cảnh như vậy. Chẳng còn lý do gì để ngăn cản nữa.

"Cùng đi thì cùng đi thôi," Cố Ngôn nói, giọng điệu có phần bất đắc dĩ nhưng cũng đầy tình thương. "Dù sao, cha của em muốn ngăn cũng không thể ngăn được, hơn nữa Hồ Tiểu Bát đã đủ tuổi trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm về chính mình."

Hồ Tiểu Bát nghe vậy, lập tức nghẹn ngào, đôi mắt đầy nước mắt, khóc nức nở: "Anh, cầu xin anh…"

Mắt thấy không thể từ chối nữa, Hồ Thần Tùng cuối cùng cũng đáp ứng. Sau đó, cả ba người cùng nhau đưa Hồ Tiểu Bát về nhà để thu xếp đồ đạc.

Kỳ thực, đồ đạc cũng không có gì nhiều, chỉ cần mang theo một vài vật dụng cá nhân là đủ. Nhưng Hồ Thần Tùng vẫn cẩn thận nhắc nhở: "Nhớ mang theo chứng minh thư nhé, đừng để quên."

Hồ Tiểu Bát vỗ vỗ cái ba lô nhỏ: "Dạ, đã chuẩn bị rồi."

Khi họ bước ra khỏi cửa, Hồ Thần Tùng lại nghĩ đến điều gì đó, liền dừng lại và nói: "Nếu không để lại một tờ giấy, nói với cha em một tiếng thì sẽ tốt hơn."

Cha cậu ta và mẹ kế đã về nhà mẹ đẻ ăn Tết, hiện tại vẫn chưa trở về. Nếu không phải vậy, Hồ Tiểu Bát chắc chắn sẽ bị ngăn cản không cho đi.

Sau khi nghĩ ngợi, Hồ Tiểu Bát xé một tờ giấy, viết lên mặt giấy:

'Cha, con cùng anh họ đi ra ngoài làm công, đừng tìm con, ăn Tết sẽ về.
Tiểu tám lưu.'

Cậu thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi này rời khỏi thôn Kim Hải, một ngôi làng nhỏ. Tương lai không biết sẽ có điều gì chờ đợi, nhưng rời đi chắc chắn là điều tốt. Rời đi sẽ tốt.

-----

Lâm Thừa thì không bị say máy bay hay gặp phải tình huống khẩn trương nào. Sau khi lên máy bay không lâu, cậu liền ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, Cố Ngôn đánh thức cậu, lúc đó cậu mới biết rằng họ đã đến nơi.

Ra sân bay, những gì đập vào mắt đều là những tòa cao ốc, những con đường tấp nập xe cộ đi lại. Lâm Thừa phản ứng đầu tiên là, thật sự là có rất nhiều người! Cậu có chút khẩn trương, nắm chặt tay Cố Ngôn.

Sau khi xuống máy bay, Cố Ngôn không buông tay Lâm Thừa, sợ rằng không cẩn thận sẽ bị lạc.

Cố Ngôn hỏi Lâm Thừa: "Thừa Thừa có mệt không? Có đói bụng không?"

Lâm Thừa lắc đầu, rồi lại gật đầu, đưa ngón cái và ngón trỏ kề vào nhau nói: "Một chút."

Cố Ngôn nói với mọi người: "Chúng ta đi ăn chút gì đó đi."

Tìm một quán ăn gần sân bay, ăn xong, họ tách ra khỏi quán.

Trước khi đi, Hồ Thần Tùng còn dặn dò: "Ngày mai nhớ tới cửa tiệm nhé."

Cố Ngôn đáp: "Được!"

Trước đó, Cố Ngôn đã mua một căn hộ cho thuê, không xa trung tâm thành phố, nằm trong một khu dân cư yên tĩnh.

Căn hộ ở tầng 15 của tòa nhà, họ đi thang máy lên, Cố Ngôn lôi hành lý, bước vào cửa trước, thay giày rồi tìm một đôi dép lê mới cho Lâm Thừa.

Lâm Thừa mang đôi dép lê mềm mại, nhìn có chút lúng túng, đứng ở cửa như thể không biết phải làm gì.

Cậu chớp mắt, nhìn quanh phòng khách.

Một căn phòng thật rộng, sạch sẽ.

Sàn nhà... sao mà bóng loáng như vậy.

Phòng thật đẹp! Mọi thứ xung quanh đều rất đẹp, là điều cậu chưa từng thấy trước đây.

Lâm Thừa ngây ngẩn cả người đứng đó, Cố Ngôn bật cười nhẹ, đi qua nắm lấy tay cậu, nói: "Đừng sợ, đây là nhà của anh, cũng là nhà của Thừa Thừa. Sau này chúng ta sẽ sống ở đây."

Lâm Thừa đi trong phòng, dạo qua một vòng, từng cái giới thiệu nói đây là phòng khách, đây là phòng bếp, đây là phòng vệ sinh, đây là...

Đi đến cửa phòng ngủ, Cố Ngôn nói: "Thừa Thừa liền cùng anh cùng nhau ngủ ở phòng này, được không?"

Nhìn giữa phòng giường lớn, Lâm Thừa gật đầu, "Dạ."

Buổi tối khi muốn tắm, Cố Ngôn đứng trong phòng vệ sinh chỉ cho Lâm Thừa cách bật nước nóng, "Hướng bên trái là nước ấm, bên phải là nước lạnh," rồi chỉ vào bồn tắm và nhấn nút mở, nói: "Ấn cái này thì nước sẽ ra, Thừa Thừa hiểu chưa?"

Lâm Thừa gật đầu.

Giúp Lâm Thừa cho nước vào bồn tắm xong, Cố Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, vừa đi tới cửa thì lại quay lại.

Lâm Thừa đã bắt đầu cởi quần áo, thấy Cố Ngôn vẫn chưa đi ra ngoài, dừng lại động tác cởi áo và nhìn đối phương với ánh mắt nghi hoặc.

Lâm Thừa nhíu mày: "Anh?"

"Không thì... Anh giúp em tắm nhé!"

Cuối cùng, Cố Ngôn và Lâm Thừa cùng nhau tắm chung một cái bồn tắm.

Chiếm tiện nghi rồi còn khoe khoang, Cố Ngôn ôm Lâm Thừa vào lòng, chỉ trích nói: "Đều là lỗi của Thừa Thừa, làm ướt hết quần áo của anh, anh chỉ có thể cùng Thừa Thừa giặt sạch thôi."

Lâm Thừa ôm lấy eo Cố Ngôn, thật sự tưởng mình đã làm sai, cảm thấy rất ngượng ngùng, "Anh, thật xin lỗi..."

Cố Ngôn bật cười một tiếng, vỗ nhẹ lên tóc Lâm Thừa rồi nói: "Anh không trách em đâu. Ngốc quá, bị người khác lừa thế mà còn không biết làm sao cả!"

Hoàn toàn không nghĩ rằng chính mình mới là người gạt người khác.

"Anh ơi."

"Ân?"

Lâm Thừa không nói gì, vùi đầu vào cổ Cố Ngôn cọ qua cọ lại, hành động ỷ lại cực kỳ ngọt ngào, như đang làm nũng vậy.

Nhưng Lâm Thừa lại không biết mình đang làm nũng, cậu cũng không biết cái gì là làm nũng, chỉ nghĩ là mình muốn dán chặt gần anh thôi, cậu thực sự thích như vậy.

Nhìn xem, Lâm Thừa bây giờ lại dùng giọng điệu mềm mại, dịu dàng mà ngày trước sinh ra để làm nũng gọi: "Anh ơi..."

Giọng nói ôn nhu, mềm mại như bông đến mức tận cùng.

Nghe vào tai Cố Ngôn, một tiếng "Anh ơi" vang lên như vạn lần xoay chuyển, khiến xương cốt anh cũng mềm nhũn.

Đối phương lại gọi một tiếng "Anh ơi."

Cố Ngôn:...?? Không đúng, hình như có gì đó không ổn.

"Bảo bảo sao vậy? Không vui à?" Cố Ngôn tay vươn ra, nắm lấy cổ Lâm Thừa, làm cậu ngẩng đầu lên.

Lâm Thừa trên mặt đầy lo lắng và ngỡ ngàng, Cố Ngôn vừa nhìn là đã hiểu ngay.

Đến nơi thành phố xa lạ này, Lâm Thừa không có biểu hiện sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn là một thay đổi hoàn toàn về môi trường, mọi thứ đều mới mẻ, Lâm Thừa không khỏi cảm thấy căng thẳng và bất an.

Chỉ có người trước mắt là quen thuộc và thân cận nhất, vì vậy cậu ôm chặt Cố Ngôn, dán sát vào để có cảm giác an toàn.

"Không sao đâu," Cố Ngôn hôn Lâm Thừa, kiên nhẫn an ủi nói: "Có anh ở đây, anh sẽ ở bên Thừa Thừa, Thừa Thừa chỉ cần giống như trước, vui vẻ là được. Đừng sợ, nhé."

Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, Lâm Thừa lại không thể ngủ, bên cạnh chính là Cố Ngôn.

Cậu không đánh thức anh, một mình mở to mắt, không biết đang nghĩ gì, mãi đến nửa đêm, cậu mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro