Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Một] Vào cửa

[Một] Vào cửa

Cửa sắt chậm rãi mở ra, luồng ánh sáng trắng dần biến mất, phản chiếu vào mắt là căn phòng được trang trí hoa lệ, có đủ loại rương lớn lớn bé bé chồng lên nhau không theo quy tắc.

Nguyễn Lan Chúc vừa vào cửa, liền nghe thấy có một giọng nữ từ nơi xa vọng tới.

"Người chơi may mắn, có hứng thú cùng ta hợp tác không?"

"Hợp tác?" Nguyễn Lan Chúc cười khinh miệt, "Bắt buộc?"

Rương Nữ chắc là không dự đoán được Nguyễn Lan Chúc sẽ trả lời như vậy, sửng sốt một chút, lại nói: "Ngươi không có hứng thú sao? Hợp tác với ta, ta có thể bảo đảm ngươi là người cuối cùng sống sót."

"Thành ý không đủ" Nguyễn Lan Chúc trả lời, "Nếu không hợp tác với ngươi, ta cũng có thể mượn ngươi tay giết sạch người qua cửa, trở thành người cuối cùng sống sót, không phải sao?"

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Rương nữ lần đầu hiểu được cảm giác tức muốn hộc máu của nhân loại. Nhưng sắp có người chơi khác vào cửa, không thể tiếp tục trì hoãn. Nàng điều chỉnh tâm tình, lần nữa mở miệng: "Ngươi muốn cái gì?"

" Làm gián điệp cũng được, với điều kiện ta phải làm cùng một người" Nguyễn Lan Chúc trầm tư một lát, thong thả ung dung mà mở miệng: "Ngươi yên tâm, người đó rất thông minh... Thông minh hơn cả ta."

"Được" Rương - một lòng muốn mượn sức Nguyễn Lan Chúc - Nữ không chút chần chờ liền đáp ứng yêu cầu nhỏ bé không đáng kể này.

*

"Lan... Chúc Minh, anh nói chuyện với ai vậy?" Lăng Cửu Thời vừa vào cửa đã thấy Nguyễn Lan Chúc đang lầm bầm làu bàu.

"Rương Nữ." Nguyễn Lan Chúc nhìn về phía Lăng Cửu Thời, trong mắt tràn ngập ý cười, "Nàng mời chúng ta chơi một trò chơi rất kích thích, Lăng Lăng, chơi với tôi nha~"

"Uhm, là Rương Nữ... Từ từ, ai, Rương Nữ?!" Lăng Cửu Thời tràn đầy khiếp sợ nhìn Nguyễn Lan Chúc, "Cô ta... Là thứ tôi đang nghĩ tới hả?"

"Lăng lăng giỏi quá, Rương Nữ mời chúng ta trở thành gián điệp của cô ấy trong nhóm người qua cửa đợt này." Ý cười trên mặt Nguyễn Lan Chúc càng thêm rõ ràng.

"Các ngươi..." Rương Nữ nãy giờ bị bỏ qua một bên nhịn không được mở miệng.

"Chúng tôi cần làm cái gì?" Lăng Cửu Thời cùng Nguyễn Lan Chúc trao đổi ánh mắt một chút.

"Các ngươi phải giúp ta mở thật nhiều rương. Làm cách nào cũng được, khiến những người chơi khác cũng phải mở rương. Số lượng rương mở được càng lớn. Ta và các ngươi càng có lợi"

"Chỉ có như vậy?" Lăng Cửu Thời không hoàn toàn tin lời Rương Nữ. Đây chính là cửa thứ mười, Môn Thần chỉ đưa ra nhiệm vụ đơn giản như vậy?

" Nhưng nếu chúng tôi mở rương trúng cô phải làm sao? Cũng sẽ bị giết?" Nguyễn Lan Chúc bắt được trọng điểm hỏi.

" Chắc chắn là không. Nếu trong rương có ta hoặc Rương Người, chúng ta sẽ phát ra âm thanh nhắc nhở các ngươi." Rương Nữ có chút kiêng kị Nguyễn Lan Chúc tư duy kín đáo. "Hơn nữa trên bàn trong đại sảnh có đạo cụ ống nghe bệnh. Chỉ cần các ngươi trở thành gián điệp, đạo cụ này thuộc về các ngươi."

"Uhm" Lăng Cửu Thời tự hỏi một lúc lâu, nhìn thoáng qua Nguyễn Lan Chúc. Thấy người kia đối với mình chớp chớp mắt. Vì thế gật đầu đáp ứng, "Được."

Rương Nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi:

"Hợp tác vui vẻ."

*

Khi Lăng Cửu Thời với Nguyễn Lan Chúc nghiên cứu giấy hướng dẫn trò chơi. Những người chơi khác cũng lục tục vào cửa.

"Lăng Lăng ca!" Trình Thiên Lý liếc mắt một cái liền thấy Lăng Cửu Thời với Nguyễn Lan Chúc, kích động gọi to.

"Thiên Lý" Lăng Cửu Thời cười một cái với Trình Thiên Lý và Trình Nhất Tạ coi như chào hỏi. Sau đó đưa giấy hướng dẫn trò chơi cùng đạo cụ ống nghe bệnh cho cặp song sinh cùng xem.

"Bọn tôi vửa mở ra được thứ này." Nguyễn Lan Chúc nói.

Lời này vừa ra, thành công hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của những người qua cửa.

Trình Thiên Lý hớn hở cầm lấy giấy hướng dẫn trò chơi.

"Các cậu..." Một người đàn ông đeo mắt kính trong đám người đi lại vỗ vai Trình Thiên Lý "Chia sẻ manh mối này với mọi người được không?"

Trình Thiên Lý ngốc ngốc nhìn Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời: "Nguyễn ca, Lăng Lăng ca, được sao?"

"Đương nhiên." Nguyễn Lan Chúc câu môi cười.

"Cảm ơn... Tôi là Tôn Nguyên Châu, đây là cửa thứ mười của tôi."

Có Tôn Nguyên Châu dẫn đầu đi lên, những người khác cũng sáp lại xem giấy hướng dẫn trò chơi trên tay Trình Thiên Lý.

*

"Gián điệp?" Hạ tỷ sau khi đọc xong rõ ràng bị bất ngờ, nhưng chỉ một lúc đã bình tĩnh trở lại.

Nguyễn Lan Chúc đợi đám người bớt xôn xao mới chầm chậm nói: " Nếu muốn ra ngoài chúng ta có hai biện pháp. Cách thứ nhất là mở được rương chứa quan tài đinh, giết chết Rương Nữ, đoạt lại chìa khoá. Cách thứ hai là tìm mật mã của két sắt, lấy được chìa khoá rồi tìm cửa sau"

"Tóm lại" Lăng Cửu Thời tiếp lời " Dù luôn tồn tại xác suất giữa nguy hiểm và lợi ích. Nhưng nếu không mở rương, đồng nghĩa không thể nào tìm được manh mối."

Nói xong, giơ lên ống nghe bệnh trong tay, "Còn thứ này, có thể tạm thời đảm bảo an toàn của chúng ta."

Mọi người sau khi xem qua giấy hướng dẫn trò chơi tỏ vẻ tán đồng. Lại nghe Lăng Cửu Thời nhẹ nhàng như gió nói: "Có điều, khi vừa cầm trong tay món đạo cụ này. Nó đã cùng tôi trói định"

" Nghĩa là sao?" Hạ tỷ có chút tức giận. Cảm giác bị người khác khống chế, không dễ chịu gì cho cam.

" Rất khó hiểu hả? Chính là ý trên mặt chữ" Nguyễn Lan Chúc liếc Hạ tỷ một cái, lại nhìn về phía Lăng Cửu Thời: "Lăng Lăng ca, ý nghĩa chính là như thế đúng không nha~."

Lăng Cửu Thời thật sự không có biện pháp với khả năng tùy thời diễn xuất của Nguyễn Lan Chúc. Chỉ có thể thay hắn nói tiếp: " Nghĩa là, đạo cụ này chỉ có tôi mới sử dụng được"

" Hả? Bọn tôi thật sự không dùng được nó sao?" Tôn Nguyên Châu đã có chút nóng nảy.

"Không tin thì thử xem." Lăng Cửu Thời thoải mái đưa ống nghe cho Tôn Nguyên Châu.

Tôn Nguyên Châu sửng sốt tiếp nhận ống nghe bệnh. Ấn vào tim của người cùng nhóm nghe thử. Quả nhiên không nghe được cái gì. Đành ngượng ngùng trả đạo cụ lại cho Lăng Cửu Thời.

"Lăng Lăng ca đã nói mà anh còn không tin... Ca, anh bóp vai em làm gì??." Trình Thiên Lý vừa trách Tôn Nguyên Châu nửa câu. Đã bị Trình Nhất Tạ cho một ánh mắt cảnh cáo rồi bị đè lại bả vai. Trình Thiên Lý đến hé răng cũng không dám.

" Tôi biết rồi," Tôn Nguyên Châu sờ sờ mũi, "Vậy chúng ta cứ chia ra từng người mở rương trước. Nếu tìm được mật mã thì công khai. Còn nếu tìm được manh mối liên quan tới gián điệp, chỉ cần có thể chứng minh thân phận thật sự của gián điệp. Cứ nói cho mọi người."

"Được." Ánh mắt Nguyễn Lan Chúc ám ám.

Lăng Cửu Thời nhìn Nguyễn Lan Chúc, bất đắc dĩ cười cười. Cậu biết, lão đại Hắc Diệu Thạch muốn làm chuyện lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro