Chương 91 - 100: END
Chương 91: Ám toán
Âu Dương Phi chĩa súng vào Đinh Trình Hâm, để Đinh Trình Hâm không bị thương, Mã Gia Kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn thả bọn họ rời đi.
Xem ra Âu Dương Phi thật sự muốn Mã Gia Kỳ chết, thời điểm quay đầu rời đi thừa dịp Mã Gia Kỳ không chú ý đến đem cây súng đang chĩa vào Đinh Trình Hâm, bắn về phía Mã Gia Kỳ...
"Nhị ca!"
Ngao Tử Dật ánh mắt trứng lớn, hét lớn tên Mã Gia Kỳ, nhưng đáng tiếc viên đạn đã bắn ra. Khóe miệng Âu Dương Phi nhếch lên, tỏ vẻ là kẻ đắc thắng. Đinh Trình Hâm nghe tiếng hét lớn của Ngao Tử Dật mà quay đầu, hai tay nắm chặt vạt áo, lòng bàn tay bị thấm ướt bởi mồ hôi.
Đáng tiếng người tính không bằng trời tính. Người ngã xuống không phải là Mã Gia Kỳ. Là Andy.
Hóa ra là Andy vì lo lắng cho Mã Gia Kỳ nên đã bí mật đi theo Ngao Tử Dật. Nhân lúc Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật cùng Âu Dương Phi đang đấu trí, cô lẻn vào. Thấy Mã Gia Kỳ hoàn toàn không bị thương, trong lòng vô cùng vui vẻ, muốn tiến lên cùng Mã Gia Kỳ. Ngay lúc đó, cô nhìn thấy Âu Dương Phi muốn ám toán Mã Gia Kỳ, không nghĩ gì nhiều lập tức chạy đến đỡ lấy phát đạn cho Mã Gia Kỳ.
Âu Dương Phi nhìn thấy người nằm dưới đất không phải Mã Gia Kỳ, muốn giơ súng lên bắn thêm một phát đạn, nhưng còn chưa kịp làm gì, cánh tay đã bị Ngao Tử Dật đá một cước ngã trên mặt đất, toàn bộ thủ hạ của Âu Dương Phi cũng bị bao vây, nhưng tiếng súng vang lên liên thanh.
"Andy?"
"Sao em lại ở đây?"
Mã Gia Kỳ ngồi xổm xuống ôm lấy Andy vào lòng, lúc này bụng Andy toàn bộ đều là máu, mái tóc xoăn xõa buông dài trên mặt đất, cả người không còn dáng vẻ kiêu ngạo, độc đoán của trước đây.
"Nhị Gia... Ngài không có việc gì... Thật tốt quá!"
"Andy rất vui... cuối cùng thì mình cũng làm được điều gì đó để báo đáp cho ơn cứu mạng của Nhị Gia... Em đời này như vậy là quá thỏa mãn rồi!"
"Em đứa nhỏ ngốc này, đang nói gì vậy?"
Tuy giọng điệu Mã Gia Kỳ vẫn rất bình tĩnh, nhưng chỉ có chính anh mới biết ngay thời điểm Âu Dương Phi ám toán, Mã Gia Kỳ đã thật sự sợ hãi, không phải anh sợ chết, là sợ không có anh Đinh Trình Hâm sẽ ra sao? Ngao Tử Dật sẽ như thế nào? Âu Dương Phi sẽ bỏ qua cho hai người sao?
Nhưng khi người thật sự ngã xuống là Andy, trái tim Mã Gia Kỳ cũng không thể chậm lại.
"Andy không ngốc.... Andy rất thông minh đó. Andy rất thích Nhị Gia, chỉ cần... chỉ cần Nhị Gia không có việc gì... Andy sẽ rất vui vẻ."
"Andy, đừng nói nữa, chúng ta mau đưa em về nhà, gọi cho Tống Á Hiên, em chắc chắn sẽ không có việc gì."
Ngao Tử Dật không nhịn được nói, hắn không hy vọng Andy xảy ra việc gì. Cô bé này đã ở bên hai người lâu như vậy, ban đầu chỉ là mang tâm lý thương hại, cưu mang nhưng đến bây giờ hắn coi Andy như em gái của mình. Nhìn đứa trẻ mình chăm sóc lớn lên từng ngày sao có thể không có cảm tình, không muốn nhìn đứa trẻ đó chết trước mặt mình như vậy.
Đinh Trình Hâm vẫn còn trong tay thuộc hạ Âu Dương Phi, không cách nào thoát ra, chỉ có thể đứng từ xa nhìn Andy dần mất đi sức sống, hô hấp ngày càng nặng nề.
"Không... không cần... Em thật sự không được... Nhị Gia, em trước khi chết muốn hỏi ngài một câu, có được không?"
"Vấn đề gì?"
"Nếu... nếu ngài không thích Đinh Trình Hâm, vậy... ngài có thể thích em không?"
Mã Gia Kỳ không trả lời cô, thật ra dù không nói ra, nhưng rất nhiều người có thể nhìn ra quan hệ giữa Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm từ lâu. Tất cả mọi người đều không ai nói thẳng ra, chỉ âm thầm bảo vệ phần tình yêu này của hai người.
"Mặc dù... em một chút... cũng không thích Đinh Trình Hâm. Nhưng bây giờ không giống, em chưa bao giờ nghĩ muốn hãm hại Đinh Trình Hâm, không muốn ai làm tổn thương anh ấy. Bởi vì... người em thích rất thích anh ấy. Em biết chỉ cần anh ấy hạnh phúc, người em thích cũng sẽ được hạnh phúc..."
"Cảm ơn em, Andy!"
"Nhị Gia... ngài vẫn chưa... chưa trả lời câu hỏi của em."
Mã Gia Kỳ ngẩng đầu hỏi Ngao Tử Dật, Tống Á Hiên sẽ đến sớm chứ? Ánh mắt Andy từ từ nhắm lại, lúc này không cần Mã Gia Kỳ trả lời, cô đã biết rõ đáp án, hai hàng nước mắt lăn dài, cả người không còn chút sức sống.
Mã Gia Kỳ cúi đầu xuống nhìn, Andy đã chết rồi, mất máu quá nhiều, viên đạn chạm vào vị trí chí mạng, dù có thần tiên xuất hiện cũng không thể cứu sống được Andy.
Đinh Trình Hâm từ xa hoàn toàn nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của họ.
Andy chết không một ai rơi nước mắt, không phải vì không đau lòng, mà là do tất cả đều đang chết lặng. Mới vừa mấy ngày trước thôi Andy còn là cô bé hoạt bát chạy nhảy nói nhớ Mã Gia Kỳ, muốn đến thăm Mã Gia Kỳ.
Trong lòng Đinh Trình Hâm, Andy chính là người thứ hai ngoài mẹ của cậu từng cho cậu cảm nhận được sự ấm áp. Andy khác người khác ở điểm cô bé thiên chân vô tà, miệng lưỡi có độc nhưng tâm hồn lại chỉ là một đứa nhóc mới lớn, khát cầu hạnh phúc, nếu không nói Đinh Trình Hâm và Andy là cùng một loại người.
Mong Andy rời khỏi thế giới này, có thể có một gia đình hạnh phúc hơn, một cuộc sống bình thường...
Chương 92: Bọ hung chim sẻ
Khi tất cả mọi người còn đang chìm đắm trong nỗi đau thương trước cái chết của Andy thì người của Âu Dương Phi cuối cùng cũng đến. Bọn chúng nhanh chóng chạy vào phòng đem Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật bao vây.
Âu Dương Phi phủi bụi dính lên quần áo của mình, nhìn Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật với ánh mắt của kẻ thắng cuộc.
"Hai người các ngươi vẫn còn quá non trẻ, nếu ta là hai người, ta nhất định sẽ không từ mọi cơ hội trừ khử địch nhân, chứ không phải như hai người các ngươi có quá nhiều vướng bận."
Ngao Tử Dật và Mã Gia Kỳ cũng không hề tỏ vẻ hoảng sợ, Ngao Tử Dật còn bắt đầu chơi đùa với khẩu súng trên tay.
"Đem tất cả người ở đây đều trói lại, ta nhất định cho tất cả bọn chúng chôn cùng con nuôi của ta!"
Những tên thủ hạ của Âu Dương Phi tiến đến muốn dùng dây thừng trói Mã Gia Kỳ cùng Ngao Tử Dật lại. Chỉ cần trói lại kẻ cầm đầu là Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật, còn những tên thủ hạ đều sẽ không dám tự ý làm gì.
"Mã Nhị Gia, Ngao Tam Gia, mời ngài..." Một tên thuộc hạ nói.
"Ngươi là ai? Ngươi nói muốn trói ta thì tôi nhất định phải làm theo sao? Nếu tôi không phối hợp thì sẽ như thế nào?"
"Ngao Tam Gia, xin ngài hợp tác một chút, còn có thể bớt một chút đau khổ." Tên thủ hạ kia tiếp tục nói.
Ai biết được Ngao Tử Dật cầm lấy cây súng trong tay xoay vài vòng tròn sau đó nhắm ngay trán của tên thủ hạ kia, làm hắn suýt chút nữa tè ra quần.
"Thỏa thuận một chút đi!"
"Người có thể cho tôi bắn một phát đạn, tôi sẽ tự mình chịu trói, thế nào?"
Tên thủ hạ kia nuốt nuốt nước miếng.
"Tam... Tam Gia, là tôi sai rồi, ngài buông súng xuống... cẩn thận nỡ tay."
Tên thuộc hạ bên cạnh nhìn dáng vẻ nhu nhược của tên kia liền khó chịu, nhổ nước bọt xuống đất, cảm thấy người đàn ông này thật đáng xấu hổ, bọn họ hiện tại nhiều người như vậy, dù cho Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật có lợi hại như thế nào, thì cũng không còn dám kiêu ngạo.
"Mã Nhị Gia, là ngài tự mình chịu trói hay là để tôi giúp ngài đây?"
"Quan tài các ngươi chuẩn bị tốt chưa?"
Kẻ đó nghe không hiểu, a một tiếng, giây tiếp theo hiểu được ý Mã Gia Kỳ nói.
"Các chủ, bọn hắn thật sự quá kiêu ngạo, chúng ta cứ trực tiếp giết chúng đi!" Tên thủ hạ có năng lực nhất nói với Âu Dương Phi.
"Không, không... Giết chết bọn chúng là quá dễ dàng cho bọn chúng."
Âu Dương Phi vừa dứt lời, một tiếng súng vang dội cả bầu trời, sau đó tiếng súng càng lúc càng lớn, từng tên thủ hạ của Âu Dương Phi từng người từng người ngã xuống. Trong tình thế cấp bách, Âu Dương Phi tóm lấy Đinh Trình Hâm như một tấm bia đỡ đạn.
"Tất cả dừng lại! Dám làm bị thương Đinh Trình Hâm thì đừng ai mong sống sót!"
Bạch Văn cùng Bạch Lê cũng thủ hạ từ chỗ tối xuất hiện. Hóa ra Mã Gia Kỳ đã đoán được Âu Dương Phi sẽ có thể làm ra những việc này nên đã ra lệnh cho bọn họ trước tiên cho người mai phục xung quanh căn biệt thự này. Chính vì lý do này mà Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật dù rơi vào thế hạ phong cũng không có một chút sợ hãi.
"Các chủ, có một câu không biết ông đã từng nghe qua hay chưa?"
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ kiếm mồi." (Tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng)
"Một con bọ ngựa già thì có thể sống được bao lâu đây?"
"Đinh Trình Hâm còn trong tay ta, không để ta đi thì ngươi nghĩ hắn có thể sống sót sao?"
Giọng nói của Âu Dương Phi có chút bối rối, hiện tại trong tay hắn thật sự không còn đường lui, cũng may Đinh Trình Hâm vẫn còn ở trong tay hắn.
"Để ông ta rời đi!"
"Nhị ca!"
Ngao Tử Dật sốt ruột hét lớn, bọn họ chờ đợi ngày này không biết đã bao lâu rồi, bây giờ hắn chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò bắn thẳng vào đầu Âu Dương Phi, Âu Dương Phi sẽ chết không có chỗ chôn. Vì cái gì Nhị ca của hắn hết lần này đến lần khác đều thả hắn rời đi?
"Thả ông ta đi, tôi đến đây là vì muốn cứu Đinh Trình Hâm, không thể nhìn em ấy chết trước mặt mình."
"Vậy thì... ta đành phải rời đi trước, tạm biệt Ngao Tam Gia, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại."
Âu Dương Phi cởi mũ lễ phép cúi chào Ngao Tử Dật cùng Mã Gia Kỳ, mang theo cây súng mà Đinh Trình Hâm.
Chương 93: Tân Hạo
Sau khi Đinh Trình Hâm và Âu Dương Phi rời khỏi biệt thự được vài bước, Đinh Trình Hâm đột nhiên bất động không đi tiếp. Âu Dương Phi đẩy cậu đi, Đinh Trình Hâm không nhanh không chậm hỏi ngược lại Âu Dương Phi:
"Ông muốn chết, không phải sao?"
"Cái gì?"
Đột nhiên một tiếng súng từ bên ngoài truyền đến, Mã Gia Kỳ cùng Ngao Tử Dật chạy ra, người ngã trên vũng máu không phải Đinh Trình Hâm, cũng không phải Âu Dương Phi, người đang nằm là Tô Li.
Vừa nãy Đinh Trình Hâm muốn phản kháng lại Âu Dương Phi. Nhưng Âu Dương Phi đâu phải đèn đã cạn dầu, hắn tuy lớn tuổi nhưng đã lăn lộn ở thế giới ngầm bao lâu? Đinh Trình Hâm không phải đối thủ của Âu Dương Phi. Âu Dương Phi hoàn toàn bị hành động của Đinh Trình Hâm chọc giận, ông ta giơ súng muốn bắn chết Đinh Trình Hâm. Lúc này Tô Li đột nhiên từ phía xa ôm lưng Âu Dương Phi, không để ông ta đạt dược mục đích. Trong lúc hỗn loạn Âu Dương Phi quay họng súng về phía Tô Li, một viên dạn trúng ngay bụng Tô Li...
Nhìn thấy Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật bị tiếng súng gọi ra đây, lại hướng súng về phía Đinh Trình Hâm muốn nổ súng. Nhưng tiếc là viên đạn cuối cùng của ông ta đã cho Tô Li, Âu Dương Phi tức giận ném khẩu súng xuống đất, muốn chạy trốn.
Mã Gia Kỳ chạy đến phía trước ôm lấy Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm cũng ôm lấy anh, hai người ôm nhau rất chặt. Dù bọn họ cách xa nhau chưa đầy 3 ngày nhưng trong 3 ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cảm giác lo sợ, bất an, nhớ nhung cứ thế làm cho họ không thể buông tay. Sau ngày hôm nay, cả hai người càng không muốn rời xa đối phương dù chỉ là một chút thôi.
Một tiếng súng nữa lại vàng lên, lần này là Âu Dương Phi ngã trên mặt đất, viên đạn của Ngao Tử Dật bắn trúng chân của Âu Dương Phi.
Tống Á Hiên lúc này cũng đã tìm tới, nhìn Mã Gia Kỳ một cái xác định không có việc gì, liền chạy đến Tô Li đang nằm trên mặt đất cầm máu. Lúc này Tô Li sắc mặt tái nhợt, cả người yếu ớt, cô muốn giơ tay lên nhưng không được. Tô Li vừa trong phòng sinh không bao lâu, sau khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, việc đầu tiên cô muốn làm là đi tìm Mã Gia Kỳ. Anh đã bị tên Âu Dương Phi và Đinh Y Vân bắt đi. Chính vì thế, viên đạn này với cô như một phát chí mạng, cô biết, mình không thể sống được bao lâu nữa.
Mã Gia Kỳ thậy sự không hiểu tại sao Tô Li lại muốn đỡ đạn cho Đinh Trình Hâm. Nhưng cảm xúc của Đinh Trình Hâm lại vô cùng xúc động, cậu đến bên người Tô Li, cầm tay cô nói:
"Cảm ơn, cảm ơn cô..."
Một giọt nước mắt theo khóe mắt Tô Lo chảy xuống, cô lắc đầu nói:
"Tôi cứu cậu, Gia Kỳ, anh ấy sẽ chú ý đến tôi!"
Tống Á Hiên cau mày nói:
"Đừng nói gì cả, máu sẽ chảy càng nhiều, không thể cầm máu."
"Không... không cần cứu tôi, vô dụng thôi."
"Tôi có điều muốn nói với Gia Kỳ."
Tô Li quay sang nhìn về phía Mã Gia kỳ, Mã Gia Kỳ vẻ mặt vô cảm nhìn Tô Li đang ngày càng yếu ớt, lần này Tô Li lập tức hiểu ánh mắt của anh, cô chỉ có thể cười chua sót nói:
"Con trai của chúng ta đã chào đời rồi, nó thật sự rất giống anh, nhưng nó còn chưa có một cái tên, hy vọng anh có thể đặt cho nó một cái tên."
Mã Gia Kỳ im lặng trong vài giây, sau đó nói:
"Hãy gọi nó là Tân Hạo đi."
Ánh sáng mới, đầy hy vọng và mạnh mẽ. Đừng giống như câu chuyện của hai người, đến một chút ánh sáng cũng không có. Tô Li chỉ có thể mỉm cười...
"Cái tên thật đẹp, nó nhất định cũng rất thích... khụ khụ..."
Tô Li ói ra một ngụm máu, vất vả nói:
"Đáng tiếc, tôi không thể chính mồm gọi tên con... Tân Hạo."
Trong khi tất cả mọi người đều chìm trong bầu không khí đau buồn thì một tiếng cười khủng bố từ phía sau truyền đến.
Âu Dương Phi run rẩy chống gậy đứng lên, cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, bên trong cư nhiên là một trái bom, Mã Gia Kỳ luôn bình tĩnh trong mọi tình huống cũng bị ông ta dọa sợ, không ngờ đến một người sợ chết như Âu Dương Phi còn dám làm như vậy, dám đeo bom bên người.
"Nếu ta không sống được, thì các ngươi đừng mong ai có thể sống sót. Tất cả cùng nhau xuống địa ngục đi, ha ha ha ha ha ha ha...."
Âu Dương Phi vừa nói vừa kích nổ quả bom, mọi người sợ hãi đều bỏ chạy. Ngao Tử Dật lôi kéo Tống Á Hiên đang cố cầm máu cho Tô Li bỏ chạy. Tống Á Hiên muốn ôm Tô Li cùng rời đi, nhưng Tô Li lại đẩy Tống Á Hiên ra, nói câu mau chạy, đừng động vào tôi.
Một tiếng nổ mạnh vang vọng của bầu trời... Trong bán kính trăm mét từng mảnh thuốc nổ văng tung tóe cùng máu người. Mặt đất rung chuyển như động đất...
Một tháng sau, Đinh Trình Hâm mở mắt, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Cậu hắt hơi mấy cái sau đó ngồi dậy, hẳn là đang ở bệnh viện. Trên người Đinh Trình Hâm đang mặc quần áo bệnh nhân, khi cậu muốn xuống giường thì cửa phòng bệnh mở ra.
"Bảo bối, em tỉnh rồi?"
"Gia Kỳ?"
Đinh Trình Hâm chạy đến ôm lấy Mã Gia Kỳ, chỉ trong một giây, Đinh Trình Hâm lập tức rời khỏi vòng tay của Mã Gia Kỳ.
Vì sao mùi hương không đúng? Mã Gia Kỳ có mùi hương đặc trưng của hoa hồng, đây không giống!
Sau khi quan sát một lúc lâu cũng không phát hiện Mã Gia Kỳ có gì khác biệt. Có lẽ là do mùi thuốc khử trùng ở đây quá nồng nên cậu bị ảo giác.
Mã Gia Kỳ chính là Mã Gia Kỳ, người nào dám giả mạo anh, trừ phi Mã Gia Kỳ cho phép...
Chương 94: Lừa gạt
Bác sĩ kiểm tra toàn bộ cơ thể cho Đinh Trình Hâm sau đó cấp thuốc, cậu đã được cho xuất viện.
Tài xế lái xe, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm ngồi ở ghế sau, Đinh Trình Hâm nhìn vị trí phó lái trống rỗng quay sang hỏi Mã Gia Kỳ.
"Ngao Tử Dật đâu?"
Mã Gia Kỳ có chút bất ngờ, sau đó phủi tay cười nói:
"Hắn à, đã sống ở một nơi khác rồi!"
"Còn Tô Li đâu? Âu Dương Phi làm sao rồi?"
"Tất cả bọn họ đều đã chết!"
Bầu không khí trở nên trầm mặc...
Xe dừng lại ở nơi ở trước kia của Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật. Không đến căn nhà trước kia của Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ. Đinh Trình Hâm cũng không hỏi anh nữa, chỉ theo anh xuống xe.
Sau khi mở cửa ra, trong nhà đều rất sạch sẽ, nhưng đã không giống như trước kia, người chạy ra đón hai người không phải Andy. Một người phụ nữ trung niên chạy đến đón bọn họ: "Nhị Gia, Tam Gia hai người đã trở về rồi?"
Mọi thứ tưởng chừng như đã thay đổi nhưng cũng giống như chưa từng thay đổi. Mọi đồ đạc trong nhà cũng chưa từng thay đổi vị trí, chỉ là thiếu đi một vài hơi người mà thôi.
"Em có mệt không? Hay là trở về phòng nghỉ ngơi một chút."
Mã Gia Kỳ nói với Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm gật đầu cùng Mã Gia Kỳ lên tầng. Mã Gia Kỳ muốn quay đi hướng phòng Ngao Tử Dật nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó lập tức quay người lại. Mở cửa phòng Mã Gia Kỳ đi vào, hắn còn nghĩ chắc Đinh Trình Hâm sẽ không chú ý tới, nhưng toàn bộ đều rơi hết vào mắt cậu.
Mã Gia Kỳ đang ngủ mê man trên giường, đột nhiên phát hiện cửa phòng có người mở ra đi đến, hắn biết người đó là Đinh Trình Hâm, cố tình giả vờ ngủ.
Một lúc sau không có động tĩnh gì, Mã Gia Kỳ tưởng Đinh Trình Hâm đã ra ngoài, vừa mở mắt đã thấy Đinh Trình hâm đang nhắm mắt lại muốn hôn mình. Hắn hoảng sợ đẩy Đinh Trình Hâm ra. Bản thân thì bật người, chân trần đứng trên nền đất, hai người cứ như vậy giằng co nhau...
"Làm sao vậy? Đây không phải việc rất bình thường sao?"
"Không... Không có gì, anh đang bị sốt nhẹ, sợ sẽ lây bệnh cho em..."
"Không thoải mái ở đâu? Tại sao khi nãy trong bệnh viện không đi kiểm tra một chút?"
Đinh Trình Hâm trách cứ nói, đi đến trước mặt Mã Gia Kỳ, sờ lên trán anh, Mã Gia Kỳ lập tức né tránh. Ấp úng nói bản thân đang đói bụng, muốn đi phòng bếp xem có gì để ăn hay không?
Vừa bước tới cửa, Đinh Trình Hâm đột nhiên gọi ra một cái tên, hắn lập tức ngẩn người.
"Ngao Tử Dật!"
"Làm sao vậy bảo bối? Sao tự nhiên lại gọi tên Ngao Tử Dật chứ?"
Đinh Trình Hâm chậm rãi đi đến trước mặt Mã Gia Kỳ, trực tiếp động thủ đánh người. Ngao Tử Dật cúi đầu cắn rứt lương tâm không dám nhìn thẳng vào mắt Đinh Trình Hâm.
"Mã Gia Kỳ đâu?"
Đinh Trình Hâm run rẩy túm cổ Ngao Tử Dật hỏi, Ngao Tử Dật cúi đầu một câu cũng không nói, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
"Nói gì đó đi?"
Ánh mắt Đinh Trình Hâm trở nên rõ ràng hơn, người ở trước mặt cậu thật sự là Ngao Tử Dật.
"Là tôi đang hỏi anh đó!"
"Mã Gia Kỳ đâu?"
"Những người khác đâu?"
Đinh Trình Hâm càng nói cảm xúc càng mãnh liệt, ánh mặt đỏ lên, nổi lên một tầng hơi nước, rưng rưng sắp khóc. Những ký ức chồng chéo lên nhau trước đó dần trở nên rõ ràng trong tâm trí cậu.
"Tôi đang nói chuyện với anh đó? Anh ấy đang ở đâu? Vì sao khi tôi nhận nhầm anh là Mã Gia Kỳ anh lại không hề phủ nhận?"
Đinh Trình Hâm còn chưa rơi nước mắt, Ngao Tử Dật lại khóc trước.
"Nhị ca... Anh ấy.... Anh ấy..."
"Anh ấy làm sao vậy? Anh có thể một hơi nói xong hay không?"
Ngao Tử Dật đưa Đinh Trình Hâm đến trước ngôi mộ của Mã Gia Kỳ, đó là một ngôi mộ mới, nền đất cũng chưa có cỏ mọc. Trên bia mộ đến cả ảnh chụp cũng không có, chỉ có một cái tên.
"Ngao Tử Dật, anh là đang lừa gạt tôi đúng không? Anh có phải cùng Mã Gia Kỳ đang thông đồng lừa gạt tôi đúng hay không? Chỉ bằng một ngôi mộ mà anh đã nghĩ có thể làm tôi tin tưởng anh ấy đã chết sao?"
Đinh Trình Hâm chỉ vào ngôi mộ hét lớn, nước mắt liên tục lăn dài trên khóe mắt. Đinh Trình Hâm ôm mộ bia của Mã Gia Kỳ khóc lớn, lũ chim sẻ đậu trên cành cây gần đó bị âm thanh dọa sợ bay tán loạn.
Từng dòng ký ức của cậu dần quay trở lại. Ngày hôm đó lúc được mang đến bệnh viện, Đinh Trình Hâm không hoàn toàn mất đi ý thức, cậu nghe được rõ ràng tiếng còi xe của đội cứu hỏa, của xe cứu thương.
Sau đó cậu được đưa lên một chiếc xe cứu thương đến bệnh viện cùng Mã Gia Kỳ. Âm thanh ám ảnh vang lên không ngừng quanh tai Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm cố gắng quay đầu nhìn sang Mã Gia Kỳ ở giường cấp cứu bên cạnh. Bác sĩ đang vây quanh cấp cứu cho Mã Gia Kỳ, từng tiếng kích điện tim, từng hình ảnh bác sĩ áo trắng vây quanh che mất không cho cậu nhìn thấy Mã Gia Kỳ. Điều cuối cùng cậu nhớ được là âm thanh kéo dài chói tai của máy đo nhịp tim, sau đó ngất lịm đi.
Bản thân Đinh Trình Hâm lúc đó trong lòng đã biết Mã Gia Kỳ đã chết, cộng thêm rung chấn của vụ nổ làm não cậu xuất hiện vấn đề, những ký ức trong đầu cậu bị xáo trộn. Nếu không nói thẳng là cậu tự mình dối mình chứng minh Mã Gia Kỳ còn sống.
Sau một tháng chăm sóc ở phòng ICU, Đinh Trình Hâm hồi phục rất tốt nhưng lại không có dấu hiệu tỉnh lại làm bác sĩ cũng không hiểu tại sao. Ngay khi Đinh Trình Hâm tỉnh lại, Ngao Tử Dật bước chân vào phòng, thấy Đinh Trình Hâm gọi hắn là "Gia Kỳ" sau đó ôm lấy chính hắn, dọa Ngao Tử Dật giật mình.
Rất nhanh Ngao Tử Dật đã lấy lại được bình tĩnh, tương kế tựu kế lừa gạt Đinh Trình Hâm. Nhưng đến ngờ cũng không thể ngờ rằng Đinh Trình Hâm nhanh như vậy đã nhớ lại tất cả. Có lẽ Đinh Trình Hâm cũng không thể lừa dối bản thân tiếp nữa. Ngao Tử Dật đưa Đinh Trình Hâm đến ngôi mộ được hắn chính tay lập lên.
Ngày hôm đó Ngao Tử Dật đứng bên cạnh bồi Đinh Trình Hâm khóc lớn. Bầu trời vốn đang trong xanh bỗng sầm tối, từng đám mây lớn kéo đến, hai người cứ thế khóc dưới mưa đến khi Đinh Trình Hâm khóc mệt ngất lịm đi.
Chương 95: Nén bi thương
Đinh Trình Hâm khi tỉnh lại đang nằm trên giường, cậu nhìn chằm chằm trần nhà, đầu mũi chua xót, vừa định rơi nước mắt thì Ngao Tử Dật đẩy cửa bước vào.
"Cậu tỉnh rồi à?"
"Mã Gia Kỳ chưa chết, phải không?"
"..."
"Xin hãy nén bi thương, tôi thật sự xin lỗi vì sự mất mát này."
Ngao Tử Dật đi ra ngoài, Đinh Trình Hâm lau mắt ngồi dậy, sau khi ra khỏi phòng thì thấy Ngao Tử Dật đang đeo tạp dề trong phòng bếp nếu cơm. Trong bầu không khí tràn ngập dầu mỡ, vẻ mặt Ngao Tử Dật hơi nhăn lại, cúi người ho khan vài cái. Nhìn từ sau, bộ dáng này thật giống với Mã Gia Kỳ...
"Đồ ăn tôi nấu, lần đầu tiên làm, không biết có ăn được không, cậu ăn thử chút."
Ngao Tử Dật nói, Đinh Trình Hâm không động đũa, im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói một câu:
"Tôi muốn quay về nhà cũ Đinh gia."
Những lời này không biết là đang nói cho Ngao Tử Dật hay là người đã chết kia nghe.
"Để ăn cơm xong, tôi đưa cậu đi."
Xe dừng lại trước cổng biệt thự Đinh gia, căn nhà này được đặt tên là gì nhỉ? Cậu cũng quên rồi! Đinh Trình Hâm đi được bước thì bị một người phụ nữ điên loạn, tóc tai bù xù chặn lại, chạy tới phía cậu.
"Đinh Trình Hâm, mày trả lại con gái cho tao!" Người phụ nữ hét lớn. Đinh Trình Hâm lúc này mới phát hiện người phụ nữ điên này chính là Trương Ái Lệ. Giờ phút này bà ta tóc tai bù xù, bộ mặt dữ tợn, không còn một chút bộ dạng quý bà của trước kia.
"Tôi không giết con gái bà, tôi có thể làm gì?"
"Tên con hoang này! Mày chính là ma quỷ! Ta hối hận lúc trước khi mày bước chân vào Đinh gia đã để mày sống sót. Tại mày mà cái nhà này thành hiện tại, tất cả đều tại mày!" Trương Ái Lệ nghiến răng nói, môi nứt toác chảy máu, đôi mắt với quầng thâm đen, bộ dáng có thể đem ra dọa trẻ con sợ khóc.
"Đinh Y Vân, là cô ta đáng chết, nếu không có cô ta thì tôi cũng sẽ không bị u Dương Phi bắt, Gia Kỳ sẽ không vì cứu tôi mà..."
"Đúng! Đó là hắn ta đáng chết! Bọn mày... bọn mày đều đáng chết! Ha ha ha ha..." Trương Ái Lệ chỉ tay vào Đinh Trình Hâm và Ngao Tử Dật cười điên loạn.
Cuối cùng cả hai không ai để ý đến người đàn bà điên đó nữa, cả hai cùng đi vào Đinh gia. Mã Gia Kỳ chết rồi, Tô Li cũng chết rồi, mẹ Mã Gia Kỳ cũng không còn lý do để ở lại chỗ này. Còn đứa nhỏ tên Tân Hạo đã không biết tung tích...
"Để tôi đến đây sống cùng cậu, được không?"
"Không! Không cần... Tôi có thể ở một mình. Biết đâu... Gia Kỳ đang ở đâu đó?"
"Thôi được rồi!"
Đinh Trình Hâm đi vào thư phòng, bàn tay run rẩy mở cánh cửa thư phòng ra, máy tính làm việc thường ngày của Mã Gia Kỳ cùng tài liệu, bút máy không biết đang ở đâu...
Đinh Trình Hâm đóng cửa phòng lại, cậu ngồi lên chiếc ghế Gia Kỳ thường ngồi, nhắm chặt mắt ngầng đầu, trong đầu óc đều là hình bóng của Mã Gia Kỳ. Cậu ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, sau khi tỉnh lại, phát hiện Ngao Tử Dật đã rời đi, phòng khách trên bàn để lại một tờ giấy nói cậu không cần quá đau lòng, cậu nhìn lướt quá liền vò nát ném vào thùng rác.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Đinh Trình Hâm mở to mắt nhìn cửa phòng, nhớ lại mỗi đêm trước kia, Mã Gia Kỳ đều lén lút vào phòng cậu, chui vào chăn cùng cậu ngủ.
Mãi cho đến nửa đêm, Mã Gia Kỳ cẫn không có đến, Đinh Trình Hâm đáy mắt tràn ngập ủy khuất, chui vào chăm thút tha thút thít khóc.
"Gia Kỳ, tại sao anh chưa đến xem em? Mắt của A Trình đau rồi, cũng không nhìn thấy anh."
"Gia Kỳ, không có anh về sau A Trình phải làm sao đây?"
"Gia Kỳ, không phải anh từng nói muốn tổ chức một buổi triển lãm tranh cho A Trình sao?"
"Gia Kỳ, anh đẹp trai như vậy! Ở dưới đó có phải cũng có rất nhiều cô gái thích anh hay không?"
"Andy và Tô Li cũng ở cùng anh sao?"
"Gia Kỳ, A Trình nhớ anh nhiều lắm! Muốn anh cùng dẫn em cùng nhau đi..."
"Gia Kỳ..."
Phiên ngoại cuối cùng của Andy
"Nếu không gặp phải những chuyện kia, được là sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường thì em sẽ muốn làm gì?"
Bạch Lê lười biếng nằm trên sô pha ở căn cứ hỏi Andy, Andy hai tay đang cầm chổi lau nhà đi qua đi lại. Bạch Lê không giúp được một tay thì thôi đi, cứ nằm đó nhìn Andy chân tay bận rộn, còn mình thì hỏi Andy hết câu này đến câu khác. Andy bị làm phiền, bực mình đến muốn đánh người. Nếu không phải Nhị Gia kêu cô làm theo hầu cái người đáng ghét Bạch Lê này thì cô thề là Bạch Lê đã bị cô cho ăn mấy cái chổi lau nhà rồi.
"Yên lặng đi, không thấy tôi đang lau nhà đây à?"
"Hỏi thật đó!"
"Aiz... Nếu vậy tôi có thể trở thành bác sĩ đó!"
"Tại sao?"
Andy đột nhiên trầm mặc, cô cũng không biết là tại sao...
"Vì... tôi muốn được giống như bác sĩ Tống vậy! Có thể chữa bệnh, cứu người. Như vậy có phải tôi sẽ có thể giúp Nhị Gia chữa bệnh được hay không?"
"Sao em lúc nào cũng nghĩ đến Nhị Gia vậy, em phải sống cuộc sống của chính mình chứ!"
"Nhị Gia đã cứu mạng tôi, tôi sẽ dùng cả đời này để báo đáp..."
"Andy, em thật sự rất cứng đầu!"
Trên xe taxi, Bạch Lê bất thình lình quay sang hỏi Andy:
"Em thấy Đinh Trình Hâm là người như thế nào?"
Andy đột nhiên bị hỏi có chút bất ngờ, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại:
"Không cảm thấy như thế nào cả."
"Thật sao?" Ánh mắt nghi ngờ của Bạch Lê nhìn chằm chằm vào Andy, Andy bị nhìn đến khó chịu.
"Đinh Trình Hâm rất tốt, không giống như tôi, cái gì cũng không biết, chỉ biết dọn dẹp nhà cửa, nấu một chút đồ ăn, đến chữ cũng không thể đọc tốt. Đinh Trình Hâm vẽ tranh rất đẹp, học cũng rất giỏi, có thể đọc chữ, có thể giúp Nhị Gia làm việc. Có lẽ đó là lý do tôi thua Đinh Trình Hâm chăng?"
"Không đâu! Em không hề thua Đinh Trình Hâm, phải tự tin với chính mình chứ. Đinh Trình Hâm thắng là tình yêu của Mã Nhị Gia, cái em thắng là tình thân của Mã Nhị Gia, thứ này hoàn toàn không thể đem ra so sánh."
Andy nghe Bạch Lê nói, ánh mắt không hiểu vì sao mà rưng rưng, cúi đầu, hai tay xoắn lại với nhau.
"Không cần an ủi tôi."
"Không cần an ủi em, em không khóc."
Bạch Văn đưa khăn tay cho Bạch Lê, bị cô gạt tay ra từ chối, Bạch Văn vẫn không buông tay tiếp tục đưa về phía Bạch Lê.
"Em thật sự không khóc sao, hay là em đang khóc trong lòng."
"Không cần cố tỏ ra mạnh mẽ, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi. Em đã đứng ở đây cả chiều rồi đó, nhìn một tấm bia mộ có thể khiến em vui lên được không?"
"..."
"Anh biết Andy là người bạn thân nhất của em, không nói ra nhưng em luôn tìm cách dính lấy cô bé, mỗi lần trêu trọc đều khiến Andy phát cáu lên mới thôi. Lần này là anh thất trách vô tình đẩy Andy vào chỗ chết. Nhưng nếu không có Andy thì Mã Nhị Gia đã chết rồi."
Nói rồi, Bạch Văn không tiếp tục ở lại nghĩa trang nữa, cùng đoàn người sau khi hoàn thành tất cả nghi lễ rời đi.
Bạch Lê lúc này thật sự không thể nhịn được nữa mà khóc lớn. Nơi nghĩ trang không người, lần đầu tiên cô khóc lớn như vậy sau từng ấy năm. Cô quỳ xuống đất, ôm mặt rơi nước mắt.
Bạch Lê tự trách mình tại sao lúc đó lại không ở đó. Tại sao lại không đến kịp lúc. Ngày hôm đó lúc Bạch Lê về đến căn cứ của u Dương Phi đã muộn. u Dương Phi tự nổ bom, mặt đất rung chuyển dữ dội, khắp nơi đều là tàn tro của khói bụi.
Ngao Tử Dật thành công kéo Tống Á Hiên tránh khỏi nơi đó, có bị thương nhưng không nghiêm trọng. Bạch Lê cùng Bạch Dực và Bạch Văn cho người dọn dẹp xung quanh không để lại dấu tích của đạn dược. Mã Gia Kỳ cùng Đình Trình Hâm được tìm thấy ở gần u Dương Phi nhất, cả hai đều bị thương rất nghiêm trọng. Xe cấp cứu đến đưa tất cả bọn họ đi.
Bước chân vào trong biệt thự có rất nhiều xác chết nằm la liệt, đều chết do bị súng bắn, bọn họ phải giải quyết những người này trước khi cảnh sát đến.
Vào ngay lúc này Bạch Lê nhìn thấy Andy, cô bé hoạt bát ngày nào lúc này đang nằm ngay ngắn trên thềm cầu thang. Nếu không quan tâm đến vết máu chảy dài thì có lẽ còn tưởng rằng nàng công chúa này đang ngủ say.
Bạch Lê chạy tới muốn lay Andy tỉnh dậy, nhưng cả người Andy đã không còn chút sức sống, tay chân lạnh ngắt. Bạch Lê là người đã lăn lộn giết không ít người, sao có thể không hiểu. Chỉ là không muốn tin đây là sự thật, ôm chặt Andy vào lòng, cứ ôm như thế không để ý thời gian trôi qua. Đột nhiên Bạch Lê nói thầm vào tai Andy một câu: "Andy à, em có biết không? Chị thích em từ rất lâu rồi!"
Bạch Văn âm thầm chứng kiến tất cả, không làm bất cứ hành động gì, quay người rời đi...
Bạch Lê quay trở lại căn cứ, thông qua hàng chục cánh cửa khác nhau mới đến được căn phòng sâu nhất, được bảo vệ nghiêm ngặt nhất. Bên trong căn phòng đó không có một chút ánh sáng, tất cả đều tối đen.
"Nhị Gia, tất cả đám tang đều đã được cử hành xong. Mã phu nhân cũng đã xuất ngoại. Đinh Trình Hâm sức khỏe đã hồi phục rất tốt, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại."
Chương 96: Xấu xí
Một ngày lại một ngày trôi qua, Đinh Trình Hâm bắt đầu bước vào cuộc sống bình thường. Những lúc không có việc gì làm thì Đinh Trình Hâm sẽ học nấu ăn. Nấu cơm xong một người không muốn ăn, thường hay gói cơm mang đến mộ Mã Gia Kỳ ăn, vừa ăn vừa tự mình nói chuyện.
Đôi khi Đinh Trình Hâm cầm bảng vẻ đến trước mộ Mã Gia Kỳ vẽ tranh, cậu chỉ có thể vẽ Mã Gia Kỳ theo trí nhớ của mình, đến cả một tấm ảnh Mã Gia Kỳ cũng không có, như một người chưa từng tồn tại trên cõi đời này. Lâu dần Đinh Trình Hâm đã không còn nhớ rõ gương mặt của Mã Gia Kỳ nữa.
"Quả nhiên cậu đang ở đây."
Ngao Tử Dật mang một chai nước tới, ngồi lên một tảng đá bên cạnh mộ nhìn Đinh Trình Hâm vẽ tranh.
"Có chuyện gì sao?"
"Hôm nay là trung thu, là ngày toàn gia đoàn tụ, chúng ta cô nam quả nam hay là buổi tối cùng nhau quây quần, thế nào?"
"Không có hứng thú, tôi muốn ở bên Mã Gia Kỳ đến tối."
"Hay là, chúng ta ở nơi này quây quần, tôi đi mua một cái nồi, mang bếp đến đây nấu. Cậu nghĩ chúng ta nên ăn lẩu hay là ăn lẩu đây?"
Đinh Trình Hâm không trả lời câu hỏi của Ngao Tử Dật, khi Ngao Tử Dật muốn cam chịu đứng dậy rời đi. Trong lòng tính toán muốn mua cái gì thì một câu nói của Đinh Trình Hâm khiến cho hắn phải dừng bước.
"Ngao Tử Dật, đã lâu không thấy anh hút thuốc."
"Nhị ca của tôi có nói muốn sống đến trăm tuổi phải tận lực hút càng ít thuốc càng tốt."
Ngao Tử Dật nói xong nở nụ cười sau đó khoát tay áo, tỏ vẻ chính mình muốn đi mua đồ.
Mới đi được vài bước, Đinh Trình Hâm lại nói tiếp.
"Anh đi mua nồi, để tôi mua nguyên liệu."
Ngao Tử Dật không quay đầu lại làm động tác ok, sau đó hai tay nắm ra sau đầu, vừa đi vừa lớn tiếng nói:
"Nhớ mua nhiều thịt một chút, tôi gần đây đang bỏ rượu, hút thuốc. Thật sự khó chịu vô cùng, phải dùng thịt để lấp đầy khoảng trống thôi."
Đinh Trình Hâm một mình đến siêu thị, mang theo xe đẩy đi tới quầy rau củ, hoàn toàn quên mất việc mua nhiều thịt cho Ngao Tử Dật.
Khi Đinh Trình Hâm đang cúi đầu chọn rau, nghĩ xem nên mua những loại rau gì thì đột nhiên bị một người đụng phải bả vai. Cậu quay người muốn nhìn người kia nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng lưng, cảm giác bóng lưng đó cho người ta có cảm giác rất quái lạ. Cậu lúc này mới để ý trong lồng ngực người đó có ôm một đứa nhỏ. Cậu lắc lắc đầu không nghĩ gì nhiều, tiếp tục chọn rau.
Đinh Trình Hâm chọn xong muốn đi thì đột nhiên một âm thanh thảo luận rôm rả làm cậu chú ý. Bọn họ hình như đang thảo luận về người đàn ông vừa va phải cậu.
Người phụ nữ ôm một đứa bé đang khóc thảm thương trong lòng dỗ dành, miệng thì lớn tiếng:
"Mấy người thấy không? Trên mặt người đàn ông đó có một vết sẹo lớn, hình như là bị lửa thiêu, trong lòng còn ôm một đứa bé, thật sự rất dọa người!" Sau đó hai tay lạnh toát, sau đó xoa xoa cánh tay của mình.
"Không phải hắn là tên buôn người chứ? Bộ dáng xấu xí như vậy, làm sao có cô gái nào dám cùng hắn đẻ con? Nhìn là biết không phải người tốt!" Một người khác nói.
Đinh Trình Hâm đẩy xe ngàng qua những người đang bàn tán.
"Những người có vẻ ngoài xấu xí chưa chắc đã là kẻ xấu, nhưng những người có vẻ ngoài đẹp đẽ không biết chừng còn làm không ít chuyện xấu."
Người vừa nói chuyện kinh ngạc nhìn Đinh Trình Hâm, người đàn ông xấu xí kia nghe được tiếng Đinh Trình Hâm lập tức cúi đầu...
"Ôi ông trời của tôi ơi, Đinh Trình Hâm! Cậu không phải là thật sự ghét bỏ tôi chứ? Thịt đâu? A a a a... Thịt của tôi đâu?"
Ngao Tử Dật sắp phát điên lên mấy, hắn dùng đũa ngoáy ngoáy trong nồi lẩu, một miếng thịt cũng không có.
"Anh nhỏ giộng một chút, đừng làm Gia Kỳ cảm thấy ổn ào."
Ngao Tử Dật oan ức vô cùng, ôm lấy bia mộ Mã Gia Kỳ khóc lớn.
"Nhị ca! Anh xem Đinh Trình Hâm đi, thật quá đáng, anh khi nào thì tráo xác lên đây dạy bảo cậu ta cho em đây?"
Ở cây đại thụ ở xa có một ánh mắt buồn bã chỉ có thể nhìn lén từ xa...
Chương 97: Bóng đen
Cả hai vừa nói chuyện vừa ăn nồi lẩu sôi sùng sục, khi vui vẻ liền cùng nhau uống ngụm rượu, không biết đã ngủ từ bao giờ.
Trong giấc mộng, Đinh Trình Hâm cảm thấy có người đến bên người đắp thêm áo khoác cho cậu. Cậu muốn mở to mắt ra nhìn người nọ là ai thì lại phát hiện đó chính là người đàn ông xấu xí lúc sáng cậu gặp được ở siêu thị...
Sáng sớm hôm sau, Đinh Trình Hâm thức dậy vì lạnh. Cậu ngồi dậy phát hiện trên người là một cái áo khoác. Đây chính là áo khoác của Ngao Tử Dật. Đinh Trình Hâm đánh thức Ngao Tử Dật, hỏi hắn có phải là hắn nửa đêm giúp cậu đắp thêm áo khoác hay không?
Ngao Tử Dật vừa bị đánh thức, dụi dụi mắt sau đó ngáp một cái thật to.
"Mau nói đi, có phải không?"
"Có lẽ vậy, không nhớ rõ, uống rượu say rồi!"
"Tôi thấy tối qua có một người đàn ông xấu xí giúp tôi khoác nó lên người, để tôi nghĩ lại chút."
Đinh Trình Hâm nhắm mắt lại muốn cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, Ngao Tử Dật không chút nể tình mà đánh gãy suy nghĩ của cậu.
"Đừng nghĩ, đừng nghĩ về nó nữa. Chỉ có hai chúng ta ở đây!"
"Có thể là lúc đó tôi mộng du rồi đem áo khoác lên người cậu rồi!"
Đinh Trình Hâm nhìn Ngao Tử Dật bằng ánh mắt nghi ngờ, cảm thấy lời Ngao Tử Dật nói có điểm kỳ quái, Đinh Trình Hâm cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, thu dọn đồ đạc về nhà.
Mấy ngày nay Đinh Trình Hâm cảm thấy người đàn ông đó thật sự rất quen mắt, nhưng lại không nhớ được đã gặp anh ta ở đâu. Bản thân cũng đi hỏi Ngao Tử Dật có biết một người đàn ông xấu xí có vết sẹo lớn ở mặt không, nhưng phản ứng của Ngao Tử Dật rất không bình thường, mỗi lần đều cố gắng chuyển chủ đề, giống như đang muốn giấu diếm điều gì đó.
Đinh Trình Hâm dùng trí nhớ của mình vẽ lại khuôn mặt và cơ thể to lớn của người đàn ông. Sau đó đi đến nhà Ngao Tử Dật. Vừa bước vào cửa đột nhiên phát hiện có một bóng đen chạy trên lầu ba, hình như là đến căn phòng lớn ở đó. Đinh Trình Hâm kinh ngạc một chút, nhớ đến thời điểm cậu vừa đến nơi này, Mã Gia Kỳ cảnh cáo cậu dù có như thế nào thì cũng không được phép đi vào căn phòng kia.
Cậu lập tức xoay người chạy lên lầu ba, cánh cửa căn phòng đã bị khóa chặt, Đinh Trình Hâm cầm nắm tay cửa muốn mở ra nhưng phát hiện là không thể. Đinh Trình Hâm dùng chân đá lên tay nắm cửa nhưng cô dụng, tay nắm cửa hỏng rơi trên mặt đất nhưng cửa vẫn chưa mở.
"Ngao Tử Dật, Ngao Tử Dật! Anh ở trong đó sao?"
Đinh Trình Hâm hét lớn tên Ngao Tử Dật, một bên đá lên cánh cửa. Nhưng không có ai đáp lại cậu, cậu đột nhiên có một dự cảm xấu, có phải trong nhà có trộm?
Ngao Tử Dật đang ở công ty đột nhiên nhận được cuộc gọi của Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm kể lại mọi chuyện cho Ngao Tử Dật nghe. Ngao Tử Dật nghe xong liền hoảng hốt, nói Đinh Trình Hâm rời khỏi đó trước, để mình sẽ về giải quyết việc này. Đinh Trình Hâm vốn đến đây là có chuyện cần tìm Ngao Tử Dật, làm sao có thể dễ dàng rời đi?
Đinh Trình Hâm cúp điện thoại xong thì bắt đầu tìm vài thanh sắt lớn muốn cạy cửa. Đây là lần đầu tiên cậu cầm những thứ này, không biết nên sử dụng như thế nào, chỉ có thể bừa bãi cạy cửa.
Nỗ lực quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Đinh Trình Hâm cầm một cây gậy lớn đi vào, tâm tình có chút không yên, nói không sợ hãi chính là giả.
Căn phòng bên trong được bày biện rất khác biệt với cả căn nhà, bức tường xi măng, bức tường không nhẵn, mặt đất chỉ được tráng nhẹ một lớp xi măng lỏng bóng loáng. Mỗi một bước chân của cậu đều bị bám đầy tro bụi.
Trong phòng bày biện rất nhiều thùng lớn, Đinh Trình Hâm tiện tay mở một cái hộp ra, bên trong toàn bộ đều là súng ống, cậu lúc này đã biết tại sao Mã Gia Kỳ lại không muốn cậu bước chân vào căn phòng này.
Đinh Trình Hâm tiếp tục bước về phía trước, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.
Nhận ra có tiếng hít thở Đinh Trình Hâm nắm chặt tay gậy chậm rãi hướng tới nơi phát ra âm thanh...
Chương 98: Gặp lại
Lúc sắp đến gần nơi phát ra tiếng thở, Ngao Tử Dật liền tiền vào, chặn Đinh Trình Hâm lại.
"Đinh Trình Hâm, không sao chứ?"
Đinh Trình Hâm quay đầu nhìn Ngao Tử Dật, cậu đặt ngón tay lên môi ra hiệu, hừ một tiếng, sau đó chỉ phía sau mình.
"Đinh Trình Hâm!"
"Sao vậy?"
Ngao Tử Dật lại gần Đinh Trình Hâm, nắm tay cậu muốn kéo cậu ra khỏi căn phòng này.
"Đừng đến đó, đó là một con chó tôi nuôi ở đó, đặc biệt hung dữ."
"A... Sao anh không nói sớm!"
"Tôi vừa mới nhớ ra."
Ngao Tử Dật sắc mặt không được tự nhiên kéo tay Đinh Trình Hâm rời khỏi căn phòng kia sau đó đem cửa phòng sắp vỡ nát đóng lại.
Người đàn ông bên trong thấy cửa đã đóng lại, chậm rãi đứng lên, phủi đi lớp tro bụi dính lên người.
"À đúng rồi, cậu đến tìm tôi làm gì?"
Đinh Trình Hâm lấy ra bức tranh mình đã vẽ đưa cho Ngao Tử Dật xem.
"Tôi nuôi cảm thấy mình đã thấy người đàn ông này rất nhiều lần. Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không nhớ ra đã gặp người này ở đâu. Cho nên chỉ có thể dùng trí nhớ vẽ ra người muốn cho anh xem có biết người này không?"
Ngao Tử Dật chỉ nhìn thoáng qua một cái sau đó đặt trên bàn nói:
"Tôi không biết, tên xấu xí như này một đại soái ca như tôi làm sao có thể biết người này."
"Thôi được rồi!"
Đinh Trình Hâm vừa nói ra liền cầm bức tranh đưa cho Ngao Tử Dật xem đặt trên bàn, đi ra khỏi cửa. Ngao Tử Dật vừa muốn thở hắt một hơi, định khóa cửa lại thì thấy Đinh Trình Hâm quay lại lần nữa.
"Điện thoại của tôi có vẻ như đã để quên trong căn phòng đó."
"Vậy để tôi đi lấy!"
"Không, anh không biết ở đâu!"
Ngao Tử Dật thầm kêu một tiếng không ổn, Đinh Trình Hâm đã trước hắn một bước tiến vào căn phòng kia.
Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Đinh Trình Hâm cảm thấy hoài nghi có phải hai mắt mình có vấn đề, lập tức chạy tới ôm lấy người đó. Cái cảm giác quen thuộc đã lâu không có lúc này rốt cuộc đã trở lại, vào lúc này, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.
Cậu quả nhiên đoán không sai, người đàn ông có gương mặt xấu xí này thật sự chính là Mã Gia Kỳ bị hủy dung. Anh ấy thật sự không chết.
Là Mã Gia Kỳ cảm thấy tự ti khi gương mặt mình bị hủy hoại, tự ti bản thân mình lúc này không xứng đáng với một người tốt đẹp như Đinh Trình Hâm. Vì thể Mã Gia Kỳ đã cùng Ngao Tử Dật diễn một vở kịch lừa Đinh Trình Hâm. Giấy không gói được lửa, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật.
"Không... Đừng chạm vào anh..."
Mã Gia Kỳ đẩy Đinh Trình Hâm ra, sau đó ôm lấy đầu ngồi xổm xuống, muốn che đậy đi gương mặt xấu xí của mình, toàn thân run rẩy mất khống chế.
"Gia Kỳ... Gia Kỳ, anh mau nhìn em!"
Đinh Trình Hâm bước tới ngồi xuống bên cạnh Mã Gia Kỳ nói, Mã Gia Kỳ càng cúi đầu thấp hơn muốn trốn tránh ánh mắt Đinh Trình Hâm.
"Đinh Trình Hâm, cậu nhận nhầm người rồi, hắn ta không phải Nhị ca của tôi."
Ngao Tử Dật đi tới kéo Đinh Trình Hâm từ trên mặt đất dậy, Đinh Trình Hâm dùng sức vùng vẫy muốn thoát khỏi ta Ngao Tử Dật, chỉ vào người đang ngồi xổm dưới đất nói với Ngao Tử Dật.
"Anh ấy chính là Gia Kỳ! Là tôi ngu ngốc không thể nhận ra anh ấy lúc ấy, nhưng không có nghĩa là anh ấy ở trước mặt của tôi mà tôi không thể nhận ra!"
"Hắn ta thật sự không phải, hắn ta là anh em sinh đôi với Nhị ca, Nhị ca thật sự đã chết rồi."
Đinh Trình Hâm đôi mắt đã đỏ ửng lên như sắp khóc, dùng sức đẩy Ngao Tử Dật, lưng Ngao Tử Dật bị đập mạnh vào tường, đau đến hít sâu một hơi.
"Tôi không tin, anh ấy nhất định chính là Gia Kỳ!"
Đinh Trình hâm chạy đến trước mặt người đàn ông kia kéo lên khỏi mặt đất, sau đó để bốn mắt hai người chạm vào nhau. Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve gương mặt ấy. Ngao Tử Dật đột nhiên nhớ ra câu nói Mã Gia Kỳ nói với hắn, nếu Đinh Trình Hâm thật sự phát hiện Mã Gia Kỳ, vậy để cho em ấy hoàn toàn quên mất người tên Mã Gia Kỳ này đi.
"Đinh Trình Hâm, thật sự xin lỗi, tôi không thể không nghe theo Nhị ca..."
Chương 99:
"Anh nghĩ muốn làm gì thì tôi phải làm đấy ư?"
Ngao Tử Dật nghe Đinh Trình Hâm nói có chút giật mình, không kịp phản ứng lại Đinh Trình Hâm đã chạy đi mất. Mã Gia Kỳ thấy Đinh Trình Hâm chạy lên lầu 4 có dự cảm không tốt lập tức chạy theo.
"Mã Gia Kỳ, em nói cho anh biết, bắt em quên đi anh không khác gì giết chết em cả. Anh sao có thể nhẫn tâm như vậy, nếu anh thật sự làm vậy, em chỉ có thể nhảy từ đây xuống."
Đinh Trình Hâm đứng trên lan can tầng 4, cả Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật đều bị làm cho trấn kinh không dám manh động. Nói là lầu 4 nhưng độ cao của nó không phải bình thường, cao bằng tòa nhà 6 tầng lầu.
"A Trình có gì em cứ bình tĩnh không phải tốt sao? Đừng làm như vậy! Anh bị thương không sao, chết cũng không sao, nhưng không thể để em có chuyện được."
"Vậy tại sao anh lại muốn xóa đi ký ức của em về anh, anh độc ác lắm anh có biết không? Quên đi anh khác nào giết chết em, nếu vậy em sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
Đinh Trình Hâm vừa nói hai hàng nước mắt lăn dài, cậu không biết tại sao mình lại khóc nhưng cậu muốn bảo vệ Mã Gia Kỳ, bảo vệ Mã Gia Kỳ trong cuộc sống của cậu. Vừa nói vừa treo lên lan can, lan can tuy có bề rộng lớn, nhưng thân hình Đinh Trình Hâm mỏng manh, gió ngoài kia lại lớn khiến cho Mã Gia Kỳ cảm thấy chỉ lay nhẹ một cái Đinh Trình Hâm cũng có thể ngã xuống.
"Có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện, em xuống đây đi, em có mệnh hệ gì thì anh sống như nào đây?"
"Rõ ràng là anh yêu em, em cũng rất yêu anh, nhưng tại sao chúng ta lại phải khổ sở dằn vặt nhau như vậy chứ? Mã Gia Kỳ nhìn em này. Anh không xấu! Một chút cũng không xấu, anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy!"
"Anh còn đến gần đây nữa thì em sẽ thật sự nhảy xuống!" Mã Gia Kỳ nhân lúc Đinh Trình Hâm nói chuyện muốn tiến lên lập tức bị cậu ngăn lại.
"Mã Gia Kỳ, chúng ta có thể quay lại quãng thời gian trước khi gặp được Âu Dương Phi được không? Hạnh phúc biết bao nhiêu?"
"Nhưng gương mặt anh đã bị phá hủy, làm sao có thể giống như lúc trước. Đinh Trình Hâm, em tốt đẹp như vậy, làm sao một kẻ xấu xí như anh có thể ở bên em được?"
"Xứng, anh chính là người xứng đôi với em nhất! Một kẻ có gương mặt xấu xí, một kẻ có tâm hồn dơ bẩn, không phải rất xứng đôi sao? Ai dám xúc phạm đến anh, em sẽ giết người đó. Phân thây trăm mảnh? Hay là vứt cho cá xấu ăn? Đó đều là những suy nghĩ xấu xí của em, anh có còn yêu em nữa không?"
"Yêu! Tại sao lại không yêu? Anh yêu thảm em rồi!" Mã Gia Kỳ trả lời không chút do dự, quỳ gối xuống, ôm mặt khóc.
"Vậy! Ngày hôm nay em muốn dùng chính mình để cầu hôn anh..."
"Mã Gia Kỳ tiên sinh, ngài có nguyện ý yêu Đinh Trình Hâm suốt đời không?"
Mã Gia Kỳ từ từ lại gần ôm lấy Đinh Trình Hâm vào lòng, lần này Đinh Trình Hâm không phản kháng nữa mặc kệ Mã Gia Kỳ ôm mình.
"Anh nguyện ý!" Mã Gia Kỳ cứ thế ôm lấy Đinh Trình Hâm vào lòng, cảm giác ấm áp quen thuộc mà hằng đêm anh đều mơ thấy, nhưng mỗi lần tỉnh lại thì ra chỉ là mơ. Bây giờ Đinh Trình Hâm anh đang ôm trong lòng chính là người anh ao ước bấy lâu, hạnh phúc không kiềm được nước mắt.
Đinh Trình Hâm dùng hai tay nâng niu gương mặt Mã Gia Kỳ, bốn mắt nhìn nhau.
"Mã Gia Kỳ, anh chính là người đàn ông mị lực nhất mà em từng gặp." Nói rồi không chút kiêng rè mà hôn Mã Gia Kỳ, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau không muốn rời đi, lưu luyến không thôi.
Ngao Tử Dật hoảng loạn muốn tìm người hỗ trợ nhưng bây giờ phát hiện không cần nữa. Nhìn hai con người đang quấn lấy nhau ở kia trong lòng Ngao Tử Dật có chút chua, hai người cãi nhau làm hòa lại bắt tôi ăn cơm chó.
Lập tức quay đầu để không gian riêng tư cho hai người, vậy chắc là không cần hắn làm kẻ xấu nữa rồi. Ngao Tử Dật biết nếu thật sự xóa ký ức Đinh Trình Hâm cũng không phải cách hay, tác động vào thần kinh không phải chuyện có thể nói đùa, có khi nào trở thành tên ngốc hay không? Trạng thái của Mã Gia Kỳ trong thời gian này thật sự không ổn, vừa lúc có thể giải quyết vấn đề của cả hai người.
Thật là, Ngao Tử Dật không muốn có người yêu đâu. Nhìn hai người này yêu nhau mệt như vậy, nếu thật sự yêu đương, có khi nào hắn sẽ bị làm cho mệt chết không?
Chương 100: Đại kết cục
Nửa đêm, Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, cố gắng không làm Mã Gia Kỳ thức giấc, đi vào phòng cũ của Đinh Trình Hâm. Trong căn phòng đó đang có một người đứng đó, có vẻ đã ở đó từ rất lâu. Đinh Trình Hâm nhìn thấy hắn không một chút hoang mang đóng cửa lại.
"Thế nào?"
"Tiểu chủ tử, toàn bộ tài sản trong tay Âu Dương Phi đều đã bị chúng ta đoạt hết."
"Vậy... Người xác định chắc chắn Âu Dương Phi đã chết chứ? Lão già gian xảo đó."
"Hắn chắc chắn đã chết, thuộc hạ đã tận mắt chứng kiến tất cả sự việc ngày hôm đó."
"Tốt lắm, ngươi về trước đi!"
Đinh Trình Hâm nói xong đang muốn rời khỏi phòng, người kia lại gọi cậu lại.
"Tiểu chủ tử, ngài không muốn cùng tôi trở về sao?"
"Trở về để làm gì? Mẹ ta cũng đã không còn, bên gia tộc Euphemia hiện tại đã có Lâm Lâm quản lý. Bây giờ đây mới là nhà của ta."
"Tiểu chủ tử, chúng tôi đã bàn bạc với nhau, chỉ cần ngài nguyện ý quay lại, ngài về sau chính là chủ nhân của chúng tôi."
"Ta không muốn trở về, diễn một thời gian dài như vậy, ta từ lâu đã trầm mê vào vở kịch này không thể thoát ra nữa rồi."
Đinh Trình Hâm quay đầu lại, phát hiện Mã Gia Kỳ không biết từ lúc nào đã mở ra một khe hở nhìn chằm chằm vào cậu. Đinh Trình Hâm hoảng sợ chạy đến cửa nắm lấy tay Mã Gia Kỳ, không biết anh đã nghe được những chuyện gì.
"Em là ai?"
"Em... Em là Đinh Trình Hâm."
"Nói dối."
Đinh Trình Hâm cúi đầu buông tay Mã Gia Kỳ, đột nhiên bật cười, tiếng cười kia muốn bao nhiêu chua xót thì có bấy nhiêu chua xót.
"Em không phải Đinh Trình Hâm, thật sự không phải."
"Đinh Trình Hâm thật sự đã chết vì bạo bệnh năm ba tuổi. Em của hiện tại chiếm lấy thân phận Đinh Trình Hâm chỉ để che giấu thân phận vào Đinh gia để bảo vệ chính mình..."
Đinh Trình Hâm thật sự năm ba tuổi đã chết vì bạo bệnh do không được chăm sóc tốt. Mẹ của Đinh Trình Hâm là một kẻ nghiện cờ bạc, vay nặng lãi không có khả năng trả bị bám đi làm gái. Cuối cùng bị làm nhục đến chết.
Mẹ của Đinh Trình Hâm hiện tại và cậu là người của gia tộc Euphemia. Khi đó gia tộc thất thế, bị nhiều thế lực khác nhau nhòm ngó. Thứ mà bọn họ nhắm đến chính là bức tranh mẹ Đinh Trình Hâm hiện tại đã để lại, bên trong nó có giấu một bản đồ kho báu được truyền lại của gia tộc Euphemia. Mẹ Đinh Trình Hâm và cậu chỉ còn cách cùng đem bức tranh lẩn trốn, cuối cùng trốn đến nơi này.
Sau khi điều tra được mẹ Đinh Trình Hâm thật sự kia chết không ai biết tung tích nên đã lợi dụng để đưa Đinh Trình Hâm hiện tại vào Đinh gia, vừa để che giấu thân phận, vừa để bảo vệ bức tranh.
Nhưng Đinh gia chỉ chấp nhận nuôi đứa bé nên mẹ Đinh Trình Hâm chỉ có thể tiếp tục lẩn trốn. Cuối cùng dưới sự truy tìm, ám sát của địch nhân mà chết. Người giết mẹ Đinh Trình Hâm không ai khác chính là Âu Dương Phi.
Đinh Trình Hâm vì trả thù cho mẹ của mình thật sự đã làm không ít việc.
"Như vậy anh đã hài lòng chưa?"
Đinh Trình Hâm nói xong lại nắm lấy tay Mã Gia Kỳ sợ hãi hỏi.
"Gia Kỳ, có phải anh không cần em nữa hay không? Em đã nói cho anh tất cả mọi thứ, anh đừng bỏ rơi em."
Mã Gia Kỳ không nói gì, Đinh Trình Hâm tiếp tục nói:
"Em sẽ đem tất cả mọi chuyện nói hết cho anh. Thật ra việc Đinh Kiến Nhân đối đầu với Mã Thị đều là do Đinh Trình Hâm giật dây. Nếu không một kẻ hèn nhát như Đinh Kiến Nhân làm sao có thể làm ra chuyện tày đình đó."
"Ban đầu em muốn gây chú ý để tiếp cận anh, lợi dụng anh để tiếp cận với Âu Dương Phi, hắn ta chính là kẻ đã giết mẹ của em, em ban đầu chỉ nghĩ làm sao để trả thù Âu Dương Phi."
Đinh Trình Hâm dù nói nhiều như nào, Mã Gia Kỳ cũng không phản ứng lại.
"Em biết mình làm vậy là sai nhưng em lúc đó thật sự không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn làm sao báo thù cho mẹ. Người tính không bằng trời tính, em lại yêu anh mất rồi, yêu đến không thể dứt ra được nữa... Gia Kỳ, anh mau nói gì đi!"
Nhìn thấy Đinh Trình Hâm khóc, Mã Gia Kỳ đau lòng không thôi, giúp cậu lau nước mắt sau đó cười nói:
"Đồ ngốc, làm sao anh có thể giận em được? Anh thậm chí còn sẵn sàng vì em mà chết, em lợi dụng anh chính là vinh hạnh của anh. Còn chưa nói đến, thật ra anh đã đoán ra lâu rồi!"
Đinh Trình Hâm ấm ức ngã vào lòng Đinh Trình Hâm, không biết nên cười hay nên khóc.
"Em đã lợi dụng anh, em nguyện ý dùng cả đời này để trả lại."
Mã Thị cùng Ngao Thị lúc này đã hợp nhất làm một, Ngao Tử Dật là một cẩu độc thân đáng thương, không những phải nuôi sống chính mình, còn phải nuôi Mã Gia Kỳ giả chết nay đã không còn thân phận nữa cùng Đinh Trình Hâm luôn quấn lấy nhau ở nhà. Còn có đứa nhỏ Tân Hạo kia nữa, Mã Gia Kỳ vì để cảm ơn Tô Li nên đã để đứa trẻ Tân Hạo này lấy họ Tô, tên Tô Tân Hạo. Ngao Tử Dật lúc này thật sự khổ không nói nổi... Hu hu... Tôi cũng muốn được hút thuốc, uống rượu.
"Gia Kỳ, Tân Hạo lại không thấy đâu nữa rồi!"
"A Trình à, đừng quan tâm nó nữa, chắc lại chạy đi đâu đó chơi rồi!"
Nhân lúc Đinh Trình Hâm không để ý, Mã Gia Kỳ nhanh tay giấu mảnh giấy được Tô Tân Hạo đặt trên bàn.
Nội dung bức thư là: "Ba ba à, con dù không muốn nhưng vẫn phải dứt áo ra đi. Hàng ngày phải đối mặt với ánh mắt như tên lửa của lão ba làm con thật sự không chịu đựng được nữa. Con có cảm giác như mình sắp bị xé xác đến nơi. Vì thế để bảo toàn tính mạng con đành phải đi thôi! Ba ba không cần lo lắng cho con, con sẽ sống tốt... Ký tên, con trai thân yêu sắp bị lão ba lườm đến chết của ba ba."
Mấy ngày sau.
"Hạo Hạo có thể đi đâu chứ? Nó mới có 5 tuổi, mấy ngày rồi còn chưa về?"
Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm lo lắng cho con trai mình thì lại bắt đầu ăn giấm.
"Em không cần quan tâm nó, nó giỏi lắm sẽ tự mình sống tốt thôi."
"Sao em có thể không lo được chứ? Nó mới có 5 tuổi."
Tô Tân Hạo trong lúc này đang vi vu trên con xe mui trần đắt tiền đột nhiên hắt hơi một phát.
"Lâm cữu cữu, cậu đóng mui lại thôi, cháu hình như bị cảm mất rồi!"
"Sao lại yếu đuối như vậy chứ?!! Ha ha ha ha..."
"Cậu đừng cười cháu, xem ai thảm hơn ai, nếu để chồng cậu bắt được cậu thì cậu chết chắc rồi."
"Làm sao có chuyện đó! Lần này cậu của cháu rất thông minh, cắt đứt được mọi thông tin, hắn ta đừng hòng tìm được cậu..."
Ở biệt thự Đinh gia, Mã Gia Kỳ gọi điện thoại cho ai đó.
"Alo, Nghiêm tiên sinh đúng không? Tôi là Mã Gia Kỳ, nghe nói mấy ngày nay ngài đang tìm tiểu bảo bối của mình..."
"Mã tiên sinh sao lại quản nhiều chuyện như vậy?"
"Không, tôi không quản nhiều, tôi chỉ muốn nói là mình biết cậu ta đang ở đâu!"
Nghiêm tiên sinh ở đầu dây bên kia có vẻ như khựng lại một chút.
"Mã tiên sinh là có ý gì?"
"Tôi có một đứa con trai, hiện tại đang ở bên bảo bối của ngài."
"À, chuyện này cũng đơn giản thôi, tôi sẽ đưa cậu bé lại lành lặn không chút thương tích..."
"Không, có vẻ Nghiêm tiên sinh hiểu lầm ý của tôi rồi! Nghe nói Nghiêm tiên sinh bên đó có một hệ thống huấn luyện rất xuất sắc. Con trai của tôi nếu được ngài chiếu cố thì còn gì bằng... Nếu ngài đồng ý tôi lập tức gửi cho ngài nơi tiểu bảo bối của ngài đang ở."
"Được thôi!"
Mã Gia Kỳ đây là.. bán con của chính mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro