Chương 71 - 80:
Chương 71: Không gian
"Anh cảm thấy em có phải nên giải thích gì đó với anh không?"
Mã Gia Kỳ ngồi vào ghế bàn làm việc, Đinh Trình Hâm ngồi trên mép giường, hai người mặt đối mặt.
"Không phải em đã nói rồi sao? Anh hãy sống cuộc sống của chính mình, không cần phải quan tâm đến em."
"Cuộc sống của tôi sao có thể thiếu em được?"
Mã Gia Kỳ cười tự giễu nói, Đinh Trình Hâm khóe mắt lại có chút đỏ. Cậu biết Mã Gia Kỳ yêu mình, nhưng hai người duyên phận nhất định không có kết quả, người ngoài sẽ không chấp nhận hai người con trai ở chung một chỗ. Bản thân không có người thân sẽ không sợ lời đồn nhảm nhí, nhưng Mã Gia Kỳ lại khác. Anh ấy còn mẹ của mình...
"Dù sao thì anh và Tô Li đã kết hôn, anh còn có thể sinh con, có một cuộc sống hạnh phúc..."
Đinh Trình Hâm càng nói càng không thể tiếp tục nữa, cậu cũng không cách nào tưởng tượng chính mình nhìn thấy Mã Gia Kỳ cùng người phụ nữ sinh một đứa con sẽ như thế nào, chỉ nghĩ đến thôi Đinh Trình Hâm cũng đau lòng muốn chết.
"Em không biết tại sao anh lại cưới Tô Li sao?"
"Em không biết!"
"Vậy tại sao em lại đeo chiếc nhẫn anh muốn trao cho Tô Li?"
Mã Gia Kỳ hung hăng tiến lại gần cậu, cầm cánh tay của cậu, giam cầm cậu vào lòng mình, đồng thời giơ tay cậu lên cao, để lộ ra chiếc nhẫn hôm đó.
"Em muốn lưu làm kỷ niệm không được sao?"
"Không, tháo nó xuống hoặc... tôi sẽ chặt ngón tay em..."
Bàn tay đang nắm tay cậu từ từ siết chặt, đau đến Đinh Trình Hâm nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cắn môi chịu đựng không cho chính mình kêu thành tiếng.
"Tại sao em lại bướng bỉnh như vậy? Trong những ngày qua em đã trốn ở đâu?"
Đinh Trình Hâm không dám nhìn thẳng vào mắt Mã Gia Kỳ, cậu do dự không biết có nên nói cho Mã Gia Kỳ biết nơi cậu luôn trốn hay không, nếu nói ra thì sau này cậu sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi bàn tay Mã Gia Kỳ.
"Không muốn nói?"
Mã Gia Kỳ buông tay Đinh Trình Hâm và nở một nụ cười.
"Nếu em không thể nói ra vậy chúng ta có phải nên công khai mối quan hệ của hai chúng ta không?"
"Anh điên thật rồi!"
"Em đang sợ cái gì? Còn có gì không dám để người biết, những gì nên làm chúng ta đều làm, chúng ta mới là vợ chồng thật sự."
Mã Gia Kỳ nói xong liền lấy điện thoại di động ra, định gọi cho người, Đinh Trình Hâm vươn tay giành lấy điện thoại từ tay Mã Gia Kỳ, nhưng phát hiện mình thấp hơn anh nửa cái đầu, Mã Gia Kỳ giơ tay lên cao cậu hoàn toàn không có cơ hội giành được.
"Đừng gọi, để em nói ra không được sao?"
Mã Gia Kỳ nhận được kết quả mà mình mong muốn, bỏ điện thoại về lại túi.
"Phía sau gương trong thư phòng này có một không gian rất lớn..."
"Cái gì?"
Đinh Trình Hâm thuần thục kéo mở tấm gương, phía sau gương có một không gian lớn. Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm bước vào đó, bên trong tối đen, nhưng nhìn thoáng qua có thể nhìn ra cách đó không xa có một chiếc giường.
"Em vẫn luôn sống ở đây trong suốt thời gian này?"
Mã Gia Kỳ thừa nhận chính mình thật sự đau lòng, sự nhẫn tâm vừa rồi cũng không còn nữa...
"Ừm."
"Không sợ bóng tối sao?"
"Khi đã quen rồi, sẽ không sợ nữa."
"Tại sao em biết em có thể vào nơi này từ phía sau tấm gương?"
"Em tình cờ phát hiện ra nó. Đinh Kiến Nhân và những người khác cũng đều không biết, và em cũng không định nói với họ."
Nơi này được Đinh Trình Hâm ngẫu nhiên phát hiện. Căn nhà này không phải do Đinh gia xây dựng, lúc chuyển đến căn nhà này, không ai biết sự xuất hiện của nó. Trong cả thư phòng và phòng của Đinh Trình Hâm, không hiểu vì sao lại có một tấm gương dài từ trần đến sàn nhà như vậy. Cậu phát hiện những căn phòng khác đều không có tấm gương như này nên đã gỡ ra xem thử, và kết quả là Đinh Trình Hâm phát hiện ra một không gian rộng lớn tối tăm phía sau bức tường.
Trước đây Đinh Trình Hâm thường xuyên bị Đinh Y Vân bắt nạt, mỗi khi như vậy cậu chỉ mong muốn có một nơi nào đó có thể để bản thân ẩn nấp, tránh xa móng vuốt của Đinh Y Vân. Và nơi này xuất hiện như một thế giới riêng của cậu, chỉ có một mình cậu biết cách đi vào nơi này.
Chương 72: Cút đi
Mã Gia Kỳ đem mọi chuyện nói cho Ngao Tử Dật biết,, Ngao Tử Dật không dấu được kinh ngạc hô lên, đáng ra chính mình nên cùng bọn họ chuyển đến Đinh gia mới đúng!
Mã Gia Kỳ cho thay cửa thư phòng, nói là thay cửa thì nói thẳng ra là làm cho thư phòng một cái khóa mới. Nhưng cái khóa này khác những cái trước ở chỗ, người bên trong không có mật mã cũng sẽ không ra được, người bên ngoài không thể bước vào...
Đinh Trình Hâm quay lại không khiến Mã Gia Kỳ quay lại là Mã Gia Kỳ ngày xưa, luôn yêu chiều Đinh Trình Hâm hết mực. Mã Gia Kỳ khóa cảnh cửa thư phòng lại cũng là đem trái tìm mình khóa lại, khóa chặt sự dịu dàng cùng sự cưng chiều của mình với Đinh Trình Hâm. Đồng thời giải phóng bản tính độc tài, ích kỷ mà Mã Gia Kỳ luôn cố gắng che giấu.
Căn phòng cũ của Đinh Trình Hâm cũng bị Mã Gia Kỳ bịt kín lại, giờ đây căn phòng này chỉ có thể đi vào đi ra từ thư phòng.
Đinh Trình Hâm có thể rời khỏi Mã Gia Kỳ một lần thì ai biết được sẽ còn lần hai, hay lần ba... Mã Gia Kỳ cảm thấy nếu mình cứ nghe lời Đinh Trình Hâm như trước thì lần sau Đinh Trình Hâm trốn chạy khỏi mình lần nữa có phải hay không sẽ không thể tìm lại em ấy?
Những ngày Đinh Trình Hâm mất tích, mặc dù hàng ngày Mã Gia Kỳ vẫn đi làm, đúng giờ về ăn cơm nhưng lại giống như cái xác không hồn, không còn chút sự sống.
"Con trai? Sao con không ăn? Vừa về nhà tại sao đã vào thẳng thư phòng là, việc, có phải con lại nén uống rượu không?" Mẹ Mã Gia Kỳ hỏi.
Mã Gia Kỳ quơ quơ thức ăn trên đũa, sau đó nói con sẽ đến thư phòng ăn, nói rồi liền rời đi.
Mẹ Mã Gia Kỳ cảm thấy con trai mình hiện tại đã trở thành kẻ cuồng công tác, có lẽ lúc trước không nên để cho nó kế thừa Mã thị. Điểm chú ý của Tô Li lại khác mẹ Mã, Trên tay Mã Gia Kỳ cầm là lượng cơm của hai người, cô biết Mã Gia Kỳ ăn rất ít, không có chuyện anh sẽ ăn nhiều cơm như vậy.
Dùng chìa khóa mở cửa thư phòng, đặt đồ ăn lên bàn, sau đó mở ra tấm gương trên bức tường. Lúc này Đinh Trình Hâm đang nằm trên giường ngủ ngon lành.
Căn phòng này ban đầu tối đen như mực nhưng đã được Mã Gia Kỳ lắp đặt thêm nhiều bóng đèn, cả không gian sáng bừng.
"....Đinh Trình Hâm... Dậy ăn cơm nào!"
Mã Gia Kỳ đang muốn gọi A Trình, nhưng Đinh Trình Hâm mở mắt ra nhìn mình liền sửa lời.
"Nhanh lên, đừng để tôi nói lại lần hai."
"Ưm."
Đinh Trình Hâm xuống giường đứng dậy, theo Mã Gia Kỳ ra thư phòng, Mã Gia Kỳ ngồi trên ghế, mở hộp cơm lấy ta từng phần thức ăn.
Sau đó đem đôi đũa đặt ở trước mặt cậu, lạnh lùng nói một câu mau ăn đi, Đinh Trình Hâm liền ngồi cứng nhắc trên ghế, không nói cũng không ăn,
"Làm sao vậy? Không thích ăn?"
Mã Gia Kỳ đem đôi đũa trên tay bỏ xuống, dùng khăn lau miệng sau đó hỏi cậu.
"Những thứ này... Em không thích ăn."
Đinh Trình Hâm cúi đầu nhỏ giọng nói, hai tay bất an nắm lấy vạt áo chính mình. Đinh Trình Hâm chứng kiến thái độ gần đây của Mã Gia Kỳ thay đổi hoàn toàn, nhìn biểu tình này của anh cậu không thích một chút nào. Anh ấy đang hung dữ với mình sao?
"Những ngày này, ở nơi đó ăn những cái gì?"
"Vẫn luôn ăn mì gói..."
Đinh Trình Hâm nói xong có chút hối hận, cậu nhìn phản ứng của Mã Gia Kỳ, anh nắm chặt tay đến gân xanh nổi lên, cơ thể không khống chế được run lên.
"Tôi cũng không bao giờ làm khó xử người khác, không thích thì đừng ăn."
Mã Gia Kỳ nói xong liền đem toàn bộ đồ ăn trên bàn đổ vào thùng rác. Đinh Trình Hâm nhìn vậy hốc mắt không khỏi đỏ lên, cũng không dám nói một câu phản bác.
"Còn muốn khóc? Em cả ngày ngoại trừ khóc còn có thể làm cái gì? Lừa gạt người khác? Tôi từ nay về sau sẽ không bao giờ bị lừa nữa..."
Mã Gia Kỳ nói xong tức giận đứng dậy, miệng thốt ra một câu "cút đi" với Đinh Trình Hâm, nói cút ngay đi cho tôi làm việc rồi không quan tâm đến Đinh Trình Hâm nữa. Đinh Trình Hâm chảy xuống những giọt nước mắt không cam lòng. Cậu đứng dậy gạt đi những giọt nước mắt đầy ủi khuất, nhưng lại không chịu rời đi.
Đứng đó một hồi, Mã Gia Kỳ cũng không có ý muốn dỗ dành Đinh Trình Hâm như trước nữa. Đinh Trình Hâm đau lòng thấu tận tâm can, xoay người muốn trở về căn phòng nhỏ của chính mình, Mã Gia Kỳ mới lên tiếng.
"Là tôi cho em đi sao?"
"Không phải là anh nói em mạu cút đi sao?"
"Đến đây hầu hạ tôi!"
Đinh Trình Hâm nghe Mã Gia Kỳ nói ra hai tiếng "hầu hạ" khiến cậu vô cùng khó chịu. Đúng vậy cậu có tư cách gì để làm mình làm mẩy với người đàn ông này. Ban đầu là Mã Gia Kỳ nhìn cậu đáng thương mới bố thí cho mình nơi ăn chỗ ở, còn được đi học...
Nhưng cậu không cam tâm, vẫn muốn chống đối lại người đàn ông này.
"Em có chút không thoải mái, đi về trước."
Đinh Trình Hâm đi một bước, chỉ nghe được âm thanh răng rắc, cốc nước trong tay Mã Gia Kỳ bị bóp nát. Đinh Trình Hâm sợ đến ngây người, không dám nhúc nhích.
Chương 73: Dụ dỗ
Đinh Trình Hâm cúi đầu đến phía sau Mã Gia Kỳ, nhẹ nhàng đấm lưng cho anh. Mã Gia Kỳ thật sự rất gầy, cơ hồ không thấy thịt đâu, cả người đều là xương, Đinh Trình Hâm có chút đau lòng cho anh.
"Dùng lực!"
"Ừm."
Cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, Mã Gia Kỳ thoáng nhìn ra cửa, hỏi câu có việc gì không? Âm thanh Tô Li từ bên ngoài truyền đến.
"Em nấu ít cháo, mang cho anh ăn."
"Vào đi."
Đinh Trình Hâm không thể tin nhìn chằm chằm vào Mã Gia Kỳ, muốn lập tức chạy trốn vào căn phòng kia. Mã Gia Kỳ lạnh lùng nói quay lại, cậu liền dừng lại không dám di chuyển, tay nắm cửa di chuyển. Đinh Trình Hâm nghĩ thầm tuyệt đối không thể để Tô Li phát hiện mình đang ở đây. Vào cái thời khắc cánh cửa mở ra, cậu nhanh chóng trốn dưới gầm bàn làm việc của Mã Gia Kỳ.
Bời vì bàn làm việc đặt đối diện cửa nên Tô Li không thể nhìn thấy có người đang núp dưới bàn. Đinh Trình Hâm dùng ánh mắt cầu xin nhìn chăm chú vào Mã Gia Kỳ, hy vọng anh đừng để Tô Li phát hiện ra mình.
Tâm lý của kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Tô Li bưng tô cháo đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn Mã Gia Kỳ, nhìn thấy Mã Gia Kỳ một chút cũng không muốn quan tâm mình, cô cắn môi nói.
"Cháo em có bỏ thêm ít đường, không biết anh uống có hợp không..."
"Ừm."
"Anh... Hay là anh ăn thử đi, nếu không hợp khẩu vị thì em sẽ đổi cho anh."
"Không cần, cô đi ra ngoài đi."
Giọng nói Mã Gia Kỳ có chút khàn khàn. Đinh Trình Hâm núp dưới gầm bàn, do chặt chội nên quần áo đã không còn ngay ngắn, chỉ cần anh cúi đầu nhìn xuống một chút cũng có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của cậu... nổi nên hai hạt đậu đỏ.
"Vậy thì em ra ngoài trước, anh đừng làm việc quá mệt, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tô Li lưu luyến đi ra ngoài, vào cái khoảnh khắc đóng lại cửa, Mã Gia Kỳ bàn tay to chụp tới, Đinh Trình Hâm giống như con gà bị nhấc ra khỏi gầm bàn.
"Anh muốn làm gì?"
Đinh Trình Hâm bị bế ngồi lên bàn, hai chân đặt lên đùi Mã Gia Kỳ hoảng sợ hỏi.
"Thật sự rất thích ở trước mặt người ngoài dụ dỗ tôi?"
"Em không có... Rõ ràng là anh..."
Đinh Trình Hâm sống mũi chua xót, nước mắt chảy ròng ròng khiến người ta không thể không ôm cậu vào lòng mà dỗ dành, nếu là Mã Gia Kỳ trước kia chắc chắn đã làm vậy.
"Đừng khóc nữa, khiến người khác phiền chết đi được. Tiếp tục đấm lưng cho tôi đi!"
Nói xong câu đó, Mã Gia Kỳ không còn để ý Đinh Trình Hâm thêm lần nào nữa, cũng không nói thêm câu nào. Đinh Trình Hâm đấm đến cánh tay tê rần, thật vất vả cuối cùng Mã Gia Kỳ cũng buông tha cho cậu. Cậu có thể quay về phòng nghỉ ngơi.
Trở lại căn phòng trong gương, dạ dày Đinh Trình Hâm lại bắt đầu khó chịu, lén lấy một gói mì ăn liền từ dưới gầm giường ăn.
Mã Gia Kỳ cũng bắt đầu đói bụng, cháo Tô Li nấu trước mặt thật sự rất thơm, nhưng anh một chút cũng không muốn ăn. Đã gần 11 giờ, không biết Đinh Trình Hâm đã ngủ chưa, không quan tâm nhiều mà mở cửa gương đi vào trong phòng nhìn Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm đang đợi mì ăn liền chín, đang chuẩn bị ăn, đột nhiên cảm nhận được có tiếng bước chân. Quay đầu lại nhìn Mã Gia Kỳ đã đứng ở phía sau cậu, Đinh Trình Hâm sợ hãi đến giật mình, không cẩn thận làm đổ mì ra đất.
Đinh Trình Hâm vội vàng đứng dậy, dùng hai tay nắm lấy vạt áo,vẻ mặt mờ mịt cùng khẩn trương, nhìn Mã Gia Kỳ không chút biểu cảm, cậu cảm nhận được bão tố sắp đến, sợ hãi nhắm mắt lại.
Hơn 10 giây sau, không có bão táp như tưởng tượng, Đinh Trình Hâm từ từ mở mắt ra, Mã Gia Kỳ ngồi xổm trên mặt đất đem toàn bị mì vương vãi dưới đất dọn dẹp sạch sẽ.
"Anh... làm gì?"
"Ăn đồ ăn đóng gói không tốt cho sức khỏe, em muốn ăn gì, tôi làm cho em."
Đinh Trình Hâm nghi ngờ bản thân nghe nhầm, tuy giọng điệu không còn dịu dàng như xưa nhưng lời anh ấy nói đều là lời Mã Gia Kỳ dịu dàng của cậu trước kia thường nói.
Chương 74: Mềm lòng
Mã Gia Kỳ xuống bếp nấu ăn, đều là món Đinh Trình Hâm thích. Trong suy nghĩ của Mã Gia Kỳ đều vô cùng mâu thuẫn, anh thương Đinh Trình Hâm nhưng lại muốn giữ chặt cậu bên mình. Một bên muốn tức giận với cậu nhưng một bên nhìn những giọt nước mắt của cậu thì không thể nhẫn tâm được nữa.
Nấu xong bữa tối cho cậu, Mã Gia Kỳ bưng đồ ăn lên phòng. Bước vào căn phòng trong gương, Đinh Trình Hâm đang cuộn mình trong chăn, dường như vì mệt quá mà ngủ quên mất. Nhưng cậu vẫn chưa ăn gì, nếu còn không ăn thì dạ dày sẽ không chịu nồi.
"Đinh Trình Hâm, dậy ăn cơm thôi!"
Mã Gia Kỳ tiến lại gần chiếc giường đơn nhỏ, đặt đồ ăn lên bàn, giọng điệu không khống chế được mà nhẹ nhàng gọi Đinh Trình Hâm dậy.
Đinh Trình Hâm mới thiếp đi được một lúc, đầu óc rơi vào mộng mị, không phân biệt được thực tại mà mơ, ôm lấy Mã Gia Kỳ khóc lớn như một đứa trẻ.
"Gia Kỳ, đừng không quan tâm em, đừng làm mặt lạnh với em, đừng tức giận với em, em không chịu được... hu hu hu..."
"Ngoan, dậy ăn thôi, không dạ dày sẽ đau nữa đấy."
Mã Gia Kỳ bị Đinh Trình Hâm đột ngột ôm lấy có chút giật mình, nghe Đinh Trình Hâm khóc làm sao Mã Gia Kỳ có thể chịu đựng được. Anh không cho phép bất cứ làm làm tổn thương người anh yêu, nhưng chính anh lại là người làm em ấy tổn thương hết lần này đến lần khác.
Mã Gia Kỳ biết, mình mềm lòng rồi, nhìn Đinh Trình Hâm yếu đuối trong lòng mình như bóp chặt trái tim mình vậy, không ai bóp cổ nhưng lại nghẹn ngào không thở được. Giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, quay trở về làm Mã Gia Kỳ của ngày xưa, luôn dịu dàng với Đinh Trình Hâm như vậy.
Nhìn Đinh Trình Hâm trong lòng mình ăn như hổ đói, Mã Gia Kỳ càng đau lòng hơn. Rốt cuộc trong thời gian này Đinh Trình Hâm đã phải làm những gì để trốn tránh sự truy tìm của nhiều người như vậy, em ấy ăn uống những cái gì, chỉ là mì ăn liền thôi sao.
"Những ngày qua em chỉ ăn mì ăn liền qua ngày thôi sao?" Mã Gia Kỳ không kiềm chế được mà hỏi những suy nghĩ trong lòng mình ra.
"Không hẳn, đêm tối em vẫn tìm cách đi ra ngoài kiếm đồ ăn, trong tủ lạnh dù sao cũng có rất nhiều đồ ăn, sẽ không ai phát hiện ra..."
"Tại sao em lại phải tự làm khổ mình như thế chứ? Em có biết anh đã tìm em vất vả như thế nào? Có biết anh lo lắng em bị kẻ xấu bắt đi, lo cho em hôm nay có tốt không, có bị người bắt nạt không? Em... sao có thể nhẫn tâm như thế chứ!"
Mã Gia Kỳ vừa nói vừa run rẩy, ôm chặt lấy Đinh Trình Hâm như sợ cậu sẽ lại biến mất trước mặt mình. Đinh Trình Hâm quá gầy, Mã Gia Kỳ đã vất vả nuôi thịt cho cậu thời gian dài như vậy, toàn bộ đều quay lại ngày xưa, khi cậu mới được anh đem về từ Đinh gia.
Đinh Trình Hâm được Mã Gia Kỳ ôm vào lòng, cậu cảm nhận được những trận run rẩy của Mã Gia Kỳ, nắm lấy tay của anh, chuyền cho anh độ ấm, hôm nay cậu muốn cùng Mã Gia Kỳ giải quyết khúc mắc, cậu không muốn cả hai cứ phải làm khổ mình nữa.
"Là em sợ mẹ anh sẽ ép hay chúng ta rời xa. Cả hai chúng ta đều là đàn ông, đây là trái với quy luật tự nhiên, sẽ có ai có thể chấp nhận được việc con trai của mình lại thích một người con trai khác chứ?"
Mã Gia Kỳ đang muốn trả lời liền bị Đinh Trình Hâm lấy tay ngăn lại.
"Em biết anh muốn nói gì, nhưng... anh có thể vì đến bên em mà cắt đứt quan hệ với mẹ của mình chứ? Em không phải là người ích kỷ như vậy, em biết mẹ anh hiện tại là người thân duy nhất của anh, anh buông không được, em cũng không lỡ."
Đinh Trình Hâm hai tay nâng lấy mặt Mã Gia Kỳ, để bốn mắt nhìn nhau...
"Vì thế em đã nghĩ, em có thể hy sinh, em sẽ âm thầm nhìn anh kết hôn, âm thầm nhìn anh sinh con, được làm bố, được trở thành ông... Nhưng em sai rồi, nhìn thấy anh cùng kẻ khác kết hôn cái sự ích kỷ nhỏ nhen của em lại trỗi dậy, không khống chế được đến đám cưới của anh nhìn anh trao nhẫn cho người khác. Khi nhìn thấy nhẫn của anh rơi em lại âm thầm đến nhặt lấy, đeo vào tay chính mình, thầm nghĩ, có phải chúng ta cũng đã kết hôn rồi không? Em nghĩ..."
Không đợi Đinh Trình Hâm nói ra những lời đau lòng ấy, Mã Gia Kỳ tiến đến, dùng nụ hôn ngăn chặn Đinh Trình Hâm tiếp tục nói. Quả nhiên, Đinh Trình Hâm bị Mã Gia Kỳ hôn đến khó thở, suy nghĩ trong lòng cũng loạn thành một mớ.
"Anh không trách em, thật đấy. Ngược lại là anh trách chính bản thân mình vô dụng, không thể cho em một danh phận, không thể đem đến cho em một hạnh phúc ngoài ánh sáng. Anh hứa chỉ cần anh thành công xây dựng thế lực nhất định sẽ không để cho em chịu bất cứ uất ức nào. Anh phải cho cả thế giới biết người anh yêu là Đinh Trình Hâm, là một người con trai mà anh yêu nhất."
Mã Gia Kỳ trước khi gặp Đinh Trình Hâm rất ít khi khóc, nhưng kể từ ngày gặp được cậu anh lại yếu đuối như vậy, khóc không biết bao nhiêu lần.
"Vì thế... đừng rời xa anh nhé, hãy cứ ở bên anh... đừng rời đi..."
"Được!"
Lần này người chủ động không phải Mã Gia Kỳ nữa, Đinh Trình Hâm ôm lấy Mã Gia Kỳ trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, cơ thể quấn lấy nhau, lần cuối hai người làm chuyện này đã là rất lâu rất lâu trước đó rồi. Cả hai vừa đốt lửa, vừa sưởi ấm trái tim của đối phương...
Mã Gia Kỳ cũng không còn khóa cửa thư phòng lại nữa, Đinh Trình Hâm cũng chưa từng biết chuyện về cánh cửa đó.
Chương 75: Phát hiện
Ngày qua ngày, mỗi lần đều nhìn thấy Mã Gia Kỳ cầm 2 đôi đũa đi vào thư phòng đều khiến Tô Li suy nghĩ rất nhiều. Mỗi lần đều kiếm cớ muốn vào thư phòng nhìn xem. Nhưng lần nào cũng không phát hiện được điều gì bất thường.
Cho dù Mã Gia Kỳ có giấu Đinh Trình Hâm kỹ đến đâu thì giấy không gói được lửa. Hôm nay Tô Li ngồi ở phòng khách xem TV, vừa quay đầu giống như thấy có bóng người vụt qua đi vào thư phòng, người đó còn mặc quần áo của Mã Gia Kỳ. Tô Li ban đầu còn nghĩ là mình hoa mắt, Mã Gia Kỳ rõ ràng đang đi làm ở công ty, nhất định là do cô nghĩ nhiều.
Tô Li quay đầu tiếp tục xem TV, nhưng ánh mắt đều cố ý hay vô tình nhìn cửa thư phòng. Cô rốt cuộc ngồi không yên nữa, muốn trộm đi đến thư phòng của Mã Gia Kỳ nhìn xem.
Cùng lúc đó Đinh Trình Hâm đang nồi ở vị trí thường ngày của Mã Gia Kỳ cúi đầu vẽ tranh. Tô Li nhẹ nhàng mở hé cửa nhìn vào bên trong nhìn xem. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đinh Trình Hâm, nhưng Đinh Trình Hâm lại mặc quần áo của Mã Gia Kỳ còn cúi đầu, kiểu tóc dường như không có khác biệt với Mã Gia Kỳ, Tô Li còn tưởng Đinh Trình Hâm chính là Mã Gia Kỳ.
Tô Li đang định đóng cửa lại thì Đinh Trình Hâm đột nhiên ngẩng đầu lên, Tô Li cả người run rẩy lên một chút, bưng kín miệng chính mình, nuốt nước bọt. Đinh Trình Hâm nghe thấy có âm thanh, vừa nhìn ra cửa đã thấy Tô Li vẻ mặt hoảng sợ nhìn thẳng vào chính mình, trong nhất thời không biết phải làm sao. Tô Li nhanh chóng đóng sầm cửa lại chạy nhanh về phòng.
"Làm... Làm sao bây giờ... Cô ta phát hiện mình thì phải làm sao bây giờ..."
Đinh Trình Hâm buộc mình phải bình tĩnh, lúc này không phải thời điểm hoảng sợ, phải tìm cách giải quyết. Không thể lại làm cho Mã Gia Kỳ thêm phiền toái, Tô Li sẽ nói cho mẹ Mã Gia Kỳ biết hay không?
Mẹ Mã Gia Kỳ phát hiện ra mình nhất định sẽ tìm đến chính mình, ép mình tách khỏi Mã Gia Kỳ. Nếu như vậy còn không bằng chính mình tự rời đi, không gây thêm phiền phức cho Mã Gia Kỳ.
Lúc này, Đinh Trình Hâm đã sớm quên những lời nói dịu dàng của Mã Gia Kỳ nói với cậu tối hôm đó. Cậu nhanh chóng quay trở lại căn phòng sau gương thu thập đồ đạc của chính mình sau đó rời đi.
Buổi tối sau khi Mã Gia Kỳ tan tầm về nhà, cầm trong tay món ăn mà Đinh Trình Hâm thích ăn. Tô Li ngồi ở ghế sô pha, biểu tình cực kỳ mất tự nhiên nhìn Mã Gia Kỳ liếc mắt một cái. Mac Gia Kỳ lúc này chỉ một lòng muốn đi tìm Đinh Trình hâm, căn bản không có suy nghĩ muốn để ý đến biểu tình của Tô Li.
Khi mở cửa thư phòng không thấy Đinh Trình Hâm đâu, Mã Gia Kỳ sững người một lúc, theo thói quen đặt đồ ăn lên bàn làm việc, sau đó mở gương muốn đi tìm Đinh Trình Hâm, nhưng phát hiện cánh cửa mở như nào cũng không ra.
Một suy nghĩ không tốt đột nhiên hiện ra trong đầu của Mã Gia Kỳ, anh nhớ rằng Đinh Trình Hâm từng nói qua rằng chỉ có mình cậu có thể biết cách mở ra căn phòng này, nếu không có cậu ở đây thì căn phòng này sẽ không thể mở ra.
Mã Gia Kỳ đánh một quyền vào gương, tấm gương giống như mạng nhện mà nứt vỡ, tay anh cũng bị những mảnh vỡ kính cắt đứt tay.
"Sao vậy? Không phải chứ? Đinh Trình Hâm lại bỏ chạy?"
Ngao Tử Dật thật sự cảm thấy đây là sự kiện tăm tối nhất trong cuộc đời hắn, chưa năm nào hắn cảm thấy mệt mỏi như năm nay. Đinh Trình Hâm thật sự rất biết tìm phiền phức cho hắn, lại bỏ chạy một lần nữa, chẳng lẽ là Nhị ca không thể thỏa mãn được cậu ta sao?
"Ít nói nhảm đi, nhanh chóng kiếm người đi tìm kiếm."
"Được rồi, anh đừng sốt ruột như vậy."
Sau khi cúp điện thoại, Mã Gia Kỳ đi tới bên cửa sổ, nhìn dấu chân trên bệ cửa sổ, đoán chắc dấu chân đó là của Đinh Trình Hâm, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Lần này thuộc hạ của Ngao Tử Dật rất nhanh đã tìm thấy Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm lúc ấy đang ngồi ở một quán ăn ven đường. Đây là lần đầu tiên thuộc hạ của hắn làm việc hiệu quả như vậy.
Đinh Trình Hâm bị bắt, không biết thứ đang chờ đợi cậu phía sau là gì? Cuồng phong hay là mưa bão?
Chương 76: Chơi đùa
Đinh Trình Hâm không được đưa thẳng về nhà cũ Đinh gia, nơi Mã Gia Kỳ vẫn ở hiện tại, mà được đưa đến nơi trước kia Mã Gia Kỳ đã từng đưa cậu đến, nơi Lý Như Tuyết và Vương Đài Húc bị giam giữ.
Đinh Trình Hâm thật sự sợ hãi nơi này, phía trên đã đáng sợ như vậy, bên dưới còn đáng sợ hơn.
"Đi mau!" Một người đàn ông lớn tiếng với Đinh Trình Hâm.
"Tôi không đi!"
"Thằng đàn bà, bớt nói nhảm." Người đàn ông một cước đá vào giữa bụng Đinh Trình Hâm. Đau đớn làm Đinh Trình Hâm ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng.
"Mẹ nó, mày muốn chết sao?"
Ngao Tử Dật dùng một cước chân đạp ngã người đàn ông kia làm hắn hoảng sợ không thôi.
"Mày có biết đây là ai không? Là bảo bối tâm can của Nhị ca, nếu bị mày đánh bị thương có tin hay không anh ấy đập chết mày hay không?"
"Tam Gia, là tôi sai rồi, thật sự sai rồi, tôi thật sự không biết hắn ta là ai. Tôi còn tưởng là hắn đã đắc tội ngài cùng Nhị Gia..." Người đàn ông kia vừa biết Đinh Trình Hâm là tiểu tâm can bảo bối của Mã Gia Kỳ liền sợ đến nỗi hai chân mệt oặt, không thể đứng vững.
"Mày đừng cùng tao giải thích, cũng vô dụng, mày chờ Nhị ca đến đây cùng anh ấy từ từ tâm sự đi!"
Người đàn ông vừa nghe Mã Gia Kỳ sắp tới đây như sét đánh ngang tai, đừng nhìn Mã Gia Kỳ bình thường một bộ dáng quý công tử ôn nhu như ngọc, nếu thật sự động vào điểm mấu chốt của Mã Gia Kỳ thì thật sự hắn chết thật sự rất thảm.
Quả nhiên hơn mười phút sau, Mã Gia Kỳ đến rồi, Đinh Trình Hâm ngồi dưới đất che bụng, một cái cũng không thèm liếc anh một cái. Mã Gia Kỳ cũng không biết hiện tại trong lòng chính mình đang nghĩ cái gì, anh nên đối mặt với con người này như thế nào đây? Người hết lần này đến lần khác lừa mình, coi hắn như tên ngốc muốn thì ngọt ngào như rót mật vào tai, lúc không cần nữa thì không chút lưu tình đá bỏ hắn như món đồ vứt đi.
Người đàn ông vừa đá Đinh Trình Hâm một cước quỳ rạp xuống mặt đất, vẻ mặt sợ hãi cầu xin: "Nhị Gia, là tôi sai rồi, xin ngài tha cho tôi lần này thôi!"
"Có bệnh?"
"Nhị ca, tên này vừa không biết sống chết đá Đinh Trình Hâm một cước, nhưng em đã dạy dỗ hắn một bài học, hay là anh..."
Ngao Tử Dật chưa kịp nói hết câu, chỉ nghe thấy một tiếng súng đinh tai nhức óc, chân phải của người đàn ông đã bị viên đạn xuyên thủng, hắn ta ôm lấy chân thống khổ đau đớn lăn trên mặt đất hét lớn. Đinh Trình Hâm bị làm cho hoảng sợ, thân thể không chịu khống chế không ngừng phát run.
"Nhị ca, sao anh... Thôi được rồi, chỉ là quá tàn nhẫn."
"Kéo hắn ta xuống dưới, tự mình xử lý đi..."
"Đi..."
Tất cả mọi người trong phòng đều rời đi, chỉ còn lại Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm hai người ở lại căn phòng đầy đáng sợ này, Mã Gia Kỳ từng bước tới gần Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm cuộn tròn người mình, vùi đầu càng ngày càng thấp như trốn tránh hung thần ác xác.
Mã Gia Kỳ đến gần Đinh Trình Hâm, chậm rãi ngồi xổm xuống, nâng đầu Đinh Trình Hâm lên, dùng ngón tay véo vào cằm Đinh Trình Hâm, gằn lên từng tiếng:
"Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Hay là trí nhớ kém?"
"Vẫn không nói sao?"
Đinh Trình Hâm kiên trì một lời cũng không dám nói, Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm nhất quyết im lặng cũng không nói một lời với hắn căm tức không thôi. Buông lỏng tay đang nắm lấy cằm Đinh Trình Hâm đứng dậy.
"Hai đứa chúng mày, vào đây!"
Mã Gia Kỳ dùng bộ đàm lấy ở bên bàn nói một câu, lập tức có hai người chạy từ bên ngoài vào.
"Hai người bọn mày, có thích hắn không?"
Mã Gia Kỳ nhìn hai người vừa chạy vào, chỉ tay vào Đinh Trình Hâm hỏi hai người, hai người ngây ngốc không hiểu ý của Mã Gia Kỳ là gì, không dám gật bậy cũng không dám lắc đầu.
"Hắn, tao cho bọn mày, muốn chơi đùa như nào thì chơi như thế!"
Đinh Trình Hâm ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn Mã Gia Kỳ, đôi mắt không khống chế được đỏ lên, chỉ tiếc là Mã Gia Kỳ đang đưa lưng về phía cậu, cậu không nhìn thấy biểu tình khi Mã Gia Kỳ nói xong câu đó là như thế nào.
Hai tên thuộc hạ có chút được sủng mà sợ, người trước mắt bọn họ thật sự bộ dạng rất xinh đẹp, tuy rằng là một nam sinh nhưng làn da so với nữ nhân hắn gặp qua còn đẹp hơn rất nhiều. Nếu như bọn họ có thể được hưởng thụ thì...
"Chơi hay không chơi?"
"Có, đương nhiên, cảm ơn Nhị Gia, cảm ơn Nhị Gia."
Chương 77: Nhu nhược
Mã Gia Kỳ thật sự rời đi, Đinh Trình Hâm ánh mắt căm hờn nhìn bóng lưng Mã Gia Kỳ rời đi. Hai tên thuộc hạ trong phòng làm ra hành động bỉ ổi đến cùng cực, xoa xoa hai tay vào nhau, chậm rãi đến gần Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm không ngừng lùi về phía sau, thân thể không ngừng run rẩy.
"Đại ca, sao mày không lên trước đi?" Một người đàn ông nói với kẻ còn lại, hắn thật sự rất muốn tiến đến chơi đùa mỹ nhân, nhưng lạ có chút sợ hãi.
"Mày còn không dám đúng không, vậy để tao làm trước." Tên được gọi là đại ca kia hung hăng đá tên còn lại mắng: "Mày đúng là đồ bao cát, đồ ăn đưa đến tận miệng con không ăn, ngu xuẩn."
Mã Gia Kỳ đứng ở bên ngoài nhìn vào căn phòng bẩn thỉu, nhìn hai tên đàn ông bẩn thỉu chậm rãi đến gần Đinh Trình Hâm. Khi tên đại ca kia chạm tay vào mặt Đinh Trình Hâm không nhịn được cảm thán một câu: "Con mẹ nó, làn da này thật sự là của một thằng đàn ông sao? Còn hoàn hảo hơn cả phụ nữ, thật sự là lời to rồi!"
Tên đàn ông hiện tại đã dục hỏa đốt người, hắn không muốn chỉ sờ mặt Đinh Trình Hâm, hắn còn muốn sờ soạng xuống bên dưới, không biết bên dưới này cũng giống như nữ nhân, cũng thật sự xinh đẹp.
Cái khoảnh khắc tên đàn ông kia sờ vào mặt Đinh Trình Hâm, cậu không kiềm chế được cơn buồn nôn của mình, nhưng bây giờ Đinh Trình Hâm thật sự không thể chịu đựng nữa bắt đầu phản kháng. Bắt đầu đánh cho tên đàn ông kia một quyền vào mặt, tên đó do không để ý đã bị đánh trúng một quyền vào mặt, lỗ mũi chảy máu.
"Mày, mày dám đánh tao! Con đĩ chết tiệt. Mày còn đứng đó làm gì! Đánh, đánh chết hắn cho tao!" Tên đàn ông lấy tay che lại lỗ mũi đang không ngừng chảy máu nói với tên đàn ông bên cạnh, tên kia nhát gán, nhớ vừa rồi Mã Gia Kỳ như nào dùng một viên đạn xuyên qua chân người đàn ông kia. Hắn ta chỉ vì đá Đinh Trình Hâm một cước đã bị thành ra như vậy...
"Đại ca, tôi thật sự không dám."
Người đàn ông được gọi là đại ca muốn mắng chửi người, Đinh Trình Hâm muốn đứng lên, chậm rãi đến công kích hắn, ngồi lên người tên đàn ông kia đánh cho hắn ta thêm mấy quyền vào mặt người đàn ông hoàn toàn bị đánh đến ngây người, ngay cả một lời cũng không nói thêm được.
Mã Gia Kỳ một lần nữa bước vào, nhìn thấy người đang hung hăng đến đỏ mắt đánh người kia, không tiếc lời chế nhạo châm chọc Đinh Trình Hâm:
"Không giả vờ nữa? Không phải em vẫn luôn tỏ ra bản thân thật nhu nhược sao?"
"Tôi không có giả vờ!"
"Cũng đúng, đây là con người thật của em, làm sao có thể gọi là giả vờ được."
Mã Gia Kỳ nói xong liền đạp thêm cho người đàn ông một cước, thuận tiện trừng mắt nhìn tên tiểu đệ đang lúng túng ngã trên mặt đất kia một cái, yêu cầu bọn họ tiếp tục đi.
"Anh thật sự vui vẻ sao?"
"Cái gì?"
Cậu hỏi đột ngột của Đinh Trình Hâm khiến Mã Gia Kỳ không kịp phản ứng.
"Bọn họ làm như vậy với tôi, anh thật sự vui vẻ sao?"
"Đương nhiên, vô cùng vui vẻ."
"Được!"
Đinh Trình Hâm nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống giọt lệ không thể khống chế được nữa rơi xuống, nghẹn ngào nói:
"Tôi hy vọng anh có thể vui vẻ, nếu làm như vậy có thể khiến anh vui vẻ, vậy đến đây đi!"
"Hai tên vô dụng, đứng lên!"
Mã Gia Kỳ tức giận quát lớn, tên đại ca bị đánh đến choáng váng, có chút không kịp phản ứng lại, đầu óc ong ong, tên đàn ông khác nhát gan vô cùng, cũng không dám ra tay.
"Không dám ra tay ư?"
"Nhị Gia, tôi thật sự không dám, hắn ta đánh người thật sự rất lợi hại." Tên nhát gan kia lúng túng nói.
"Vậy tao đánh mày không lợi hại sao?"
Mã Gia Kỳ bước ra ngoài, tên nhát gan kia cắn rằng thật sự đem Đinh Trình Hâm đẩy ngã. Xé quần áo của Đinh Trình Hâm, vươn đầu lưỡi liếm. Đinh Trình Hâm nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, nước mắt càng chảy càng nhiều. Tên nhát gan kia không thấy Đinh Trình Hâm đánh lại hắn, trong lòng mừng thầm, càng ngày càng bạo gan hơn.
Tên nhát gan cắn Đinh Trình Hâm một cái, Đinh Trình Hâm lớn tiếng kêu to, ngoài cửa, Mã Gia Kỳ gân xanh đã nổi lên đến không được, tuy rằng không nhìn thấy cả quá trình nhưng một tiếng rên rỉ này của Đinh Trình Hâm cũng làm hắn muốn giết chết tên đàn ông kia đến trăm ngàn lần.
Tên nhát gan kia còn chưa kịp phản ứng lại người đã bị đánh bay ra ngoài, đập vô tường rơi xuống, vang lên một âm thanh vang dội.
Mã Gia Kỳ thở hổn hển đi đến chỗ tên kia ngã xuống lại lần nữa túm chặt hắn ném lại lên bàn. Tên kia bị đánh đến chết ngất, Mã Gia Kỳ quay đầu nhìn chằm chằm vào Đinh Trình Hâm, hai mắt đỏ ngầu. Đinh Trình Hâm như thể đã sẵn sàng hứng chịu cơn bão đến, biểu tình không chút rung động nào khác thường, chỉ mặt lạnh nhìn Mã Gia Kỳ như tên điên.
Chương 78: Lạnh!
Mã Gia Kỳ giơ nắm đấm lên muốn đánh Đinh Trình Hâm, nhưng khi nắm đấm của anh chỉ cách Đinh Trình Hâm một bàn tay nữa thì Mã Gia Kỳ lại buông tay. Dù cho Đinh Trình Hâm có tàn nhẫn đối xử với hắn như thế nào thì hắn cũng không thể nào tâm ngoan độc mà xuống tay với cậu được.
"Tại sao dừng lại?"
"Em thắng!"
Mã Gia Kỳ bế bổng Đinh Trình Hâm lên và rời đi, bước ra khỏi địa phương khủng bố đó, Ngao Tử Dật đã ngồi bên ngoài bắt chéo chân chơi điện tử. Nhìn thấy Đinh Trình Hâm bộ dạng quần áo không chỉnh tề, lông mi nheo lại, thiếu chút nữa hai bộ lông mày muốn đánh nhau để biểu thị tâm tình của bản thân.
"Nhị ca, anh cũng Nhị tẩu... anh cũng Đinh Trình Hâm muốn đi đâu vậy?"
Mã Gia Kỳ không trả lời anh ta, mở cửa xe ném Đinh Trình Hâm vào ghế sau, sau đó lên xe lái đi. Ngao Tử Dật bị làm ngơ xoa xoa mũi đầy ngượng ngùng.
Xe dừng lại trước Đinh gia nơi Mã Gia Kỳ đang sinh sống, Đinh Trình Hâm từ bên ngoài nhìn vào, trái tim đập liên hồi, người đàn ông này không phải muốn cứ như vậy để mình vào trong chứ? Nếu bị Tô Li và mẹ Mã Gia Kỳ phát hiện liền xong đời.
"Xuống xe!"
"Tôi không xuống!"
Mã Gia Kỳ lười phải nói lại lần hai, trực tiếp mở cửa xe đem Đinh Trình Hâm bế đi ra, sau đó dùng chân đá cửa xe đóng lại, ôm Đinh Trình Hâm đi thẳng vào nhà.
"Anh điên rồi!"
"Nếu bị người nhìn thấy thì phải làm sao đây!"
"Em muốn bị người ngoài bắt gặp đến vậy sao?"
Đinh Trình Hâm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, mắt thấy Mã Gia Kỳ sắp mở cửa ra, cậu sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại dúi mặt vào ngực Mã Gia Kỳ. Cậu nếu đoán đúng thì lúc này Tô Li đang xem một bộ phim yêu thích của cô trong phòng khách, mẹ Mã Gia Kỳ sẽ rủ một vài chị em cùng nhau đánh mạt chược. Nhưng một đường đi vào đều thật yên tĩnh, rất nhanh đã đến thư phòng, Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng ngẩng đầu lên phát hiện trong nhà không một bóng người, nhất thời an tâm hơn nhiều.
Mã Gia Kỳ mở cửa thư phòng ra, sau đó mở tấm gương ra, quả nhiên căn phòng lại có thể mở được ra.
Đinh Trình Hâm bị ném lên giường Đinh Trình Hâm vẫn luôn ở. Mã Gia Kỳ lấy từ trong túi một sợi dây trói hai tay Đinh Trình Hâm lên thành giường.
"Anh đang làm cái gì vậy?"
"Nếu trói chặt em lại, em chẳng phải sẽ không thể bỏ trốn được sao?"
"Không được, buông tôi ra!"
"Anh trói tôi lại làm sao tôi có thể đi vệ sinh, tôi ăn cơm bằng cách nào?"
"Không phải còn có anh đây sao?"
"Nhưng anh đâu thể ở bên tôi cả ngày, sáng anh còn phải đi làm..."
"Làm việc ở nơi nào cũng là làm việc. Anh không ngại trói em như này cả đời. Dù sao anh cũng có thể chăm sóc em cả đời."
"Anh chắc chắn là điên rồi!"
Mã Gia Kỳ không nói gì, như thể anh đã ngầm thừa nhận mình chính là kẻ điên, một kẻ yêu đến phát điên, hắn thật sự đã điên rồi.
Nhìn Mã Gia Kỳ xoay người đi ra ngoài, Đinh Trình Hâm sốt ruột hét lớn.
"Đừng đi, tôi còn muốn đi vệ sinh."
"Đi vệ sinh? Nói đến chuyện đi vệ sinh tôi mới nhớ vừa rồi em bị hai thứ kinh tởm kia chạm vào con chưa tắm rửa nhỉ?"
Nhà cũ Đinh gia rất lớn, trong phòng làm việc có đầy đủ phòng vệ sinh, phòng tắm riêng. Mã Gia Kỳ đổ đầy nước vào bồn tắm sau đó quay lại gương, nới lỏng dây thừng, bế Đinh Trình Hâm vào phòng tắm. Đinh Trình Hâm bị ném vào bồn tắm lớn đột nhiên thanh tỉnh hơn nhiều. Trong bồn tắm đều là nước lạnh, một chút ấm áp cũng không có.
"Lạnh!"
"Thật sự lạnh đến vậy sao? Sao tôi lại cảm thấy thật sự nóng nhỉ, nóng đến phỏng tay."
Đinh Trình Hâm lại ủy khuất cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bồn tắm, hòa làm một cùng làn nước lạnh. Trên người da gà nổi lên hết lớp này đến lớp khác, Mã Gia Kỳ đem toàn bộ quần áo cậu đều xé rách...
Chương 79: Hạ thuốc
Lòng bàn tay Mã Gia Kỳ chà xát trên người Đinh Trình Hâm, như thể muốn chà xát cả một lớp da của cậu xuống. Đinh Trình Hâm đau đến mắt đều là nước, trước kia chỉ cần hốc mắt Đinh Trình Hâm hơi đỏ lên, Mã Gia Kỳ nhất định sẽ bế cậu lên dỗ dành. Nhưng hiện tại Mã Gia Kỳ đối với nước mắt của Đinh Trình Hâm hoàn toàn làm như không thấy.
"Đau... Anh đừng như vậy!"
"Đau cũng phải chịu, đây là cái giá mà em tự mình chuốc lấy."
Mã Gia Kỳ lại hung hăng chà xát một lúc, nhìn làn da Đinh Trình Hâm từ đều biến thành màu đỏ, cảm thấy chính mình đã đi quá xa, đứng dậy đến bồn rửa tay rồi đi ra ngoài, để lại Đinh Trình Hâm một mình ngâm trong bồn nước lạnh.
Làn da do ngâm nước quá lâu mà bắt đầu nhăn nheo. Mã Gia Kỳ sau khi đi ra ngoài, Đinh Trình Hâm đột nhiên trống rỗng, cảm giác như bản thân bị vứt bỏ. Chính mình rõ ràng đâu có làm gì sai, tất cả những gì cậu làm còn không phải đều vì nghĩ cho Mã Gia Kỳ. Nếu trên đời này không có Tô Li, nếu mẹ Mã Gia Kỳ không tồn tại thì tốt biết bao...
Lại ngâm trong bồn một lúc, Đinh Trình Hâm muốn đi ra ngoài, nhưng phát hiện quần áo của mình đều bị Mã Gia Kỳ xé nát, đều không mặc được nữa. Trong phòng tắm cũng không có khăn tắm. Khẳng định không thể cứ thế trần truồng đi ra ngoài được. Cậu từ trên đất nhặt lại những mảnh quần áo, miễn cưỡng mặc lên người.
Mã Gia Kỳ nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn Đinh Trình Hâm bước ra từ phòng tắm. Đầu tóc vẫn còn sũng nước, con ngươi Mã Gia Kỳ trầm xuống, giấu đi dục vọng len lỏi trong con người bạo tàn kia. Không thể không nói Đinh Trình Hâm chính là người duy nhất có thể làm Mã Gia Kỳ không thể khống chế được dục vọng chính mình.
"Ya.., thật không biết xấu hổ, em còn dám ăn mặc như này bước ra đây, không hổ là em a, Đinh Trình Hâm."
"Quần áo đã bị anh xé nát, không còn gì để mặc."
"Quay trở về phòng của em đi."
Đinh Trình Hâm còn muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy hiện tại dù bản thân có nói gì cũng đã không còn ý nghĩa nữa rồi, Mã Gia Kỳ sẽ còn tin ư? Hay lại cho là cậu đang bao biện? Cậu không biết, chậm rãi tiêu sái trở về căn phòng sau tấm gương.
Mã Gia Kỳ rời khỏi thư phòng đến phòng Đinh Trình Hâm tìm quần áo cho cậu. Lấy một bộ quần áo có thể mặc rồi quay lại thư phòng. Tô Li vừa trở về từ bên ngoài đúng lúc thấy Mã Gia Kỳ đi ra từ phòng Đinh Trình Hâm, trong tay còn cầm một bộ quần áo đến thư phòng. Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, không biết đang nghĩ gì.
Buổi tối đến, Tô Li đến phòng mẹ Mã Gia kỳ, nắm tay mẹ Mã Gia Kỳ trịnh trọng nói.
"Mẹ, con muốn cùng Gia Kỳ sinh một đứa nhỏ."
Mẹ Mã Gia Kỳ cầm ngược lại tay của Tô Li xúc động nói: "Tô Li, thật khó để con có thể nghĩ ngợi thông suốt được như này. Gia Kỳ là người có lỗi với con, con thật sự nghĩ như vậy mẹ nhất định nghĩ cách giúp con."
Có thể làm cho Mã Gia Kỳ cùng Tô Li lên giường chỉ có cách đó chính là hạ thuốc, dù sao cũng không có cách nào khác tốt hơn. Phương pháp này tuy đơn giản nhưng thô bạo, hiệu quả thật sự rất tốt. Dù sao cũng nhờ cách này Mã Gia Kỳ mới đồng ý cùng Tô Li kết hôn.
Từ ngày Đinh Trình Hâm trở lại, Mã Gia Kỳ rất ít khi cùng :Tô Li và mẹ ăn cơm cùng nhau. Nhưng không quan trọng, hạ thuốc vào nước, không tin Mã Gia Kỳ đến nước cũng không uống, Mã Gia Kỳ còn ở cái nhà này làm sao có thể mãi trốn tránh.
Mẹ Mã Gia Kỳ cầm một cốc nước tới thư phòng, nhìn con trai đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính làm việc, nhăn mày nói: "Con cả ngày ngoại trừ làm việc chính là làm việc, không biết từ bao giờ đã trở thành kẻ cuồng công việc rồi. Người ta ai cũng đã có hai người cháu bế, vậy mà con còn không sốt ruột, mẹ đã sốt ruột lắm rồi."
"Còn có việc gì khác không?"
"Không có việc mẹ không thể vào được sao? Ta giúp con rót cốc nước, con là con của ta, ta không quan tâm con thì ai quan tâm con đây? Mau uống đi!"
"Con không khát!"
"Con là sợ mẹ sẽ hạ độc trong nước của con sao? Mẹ cũng không ngốc như vậy. Nếu con xảy ra chuyện gì thì ai sẽ nuôi ta lúc về già đây?" Mẹ Mã Gia Kỳ bình tĩnh nói.
Chương 80: Còng chân
Mã Gia Kỳ thật ra cũng không nghĩ nhiều, đem cốc nước kia uống cạn. Một thời gian sau, Mã Gia Kỳ bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Mã Gia Kỳ ở cái vòng luẩn quẩn hắc đạo này lâu như vậy, đã sớm đoán được người mẹ tốt của hắn cho hắn uống cái gì. Liền bật người đứng dậy cắn môi muốn làm cho đau đớn giúp mình tỉnh táo hơn. Nhưng điều Mã Gia Kỳ không ngờ được là mẹ hắn lại phục kích đánh Mã Gia Kỳ hôn mê.
Tô Li từ ngoài cửa phòng bước vào, cùng mẹ của Mã Gia Kỳ kéo Mã Gia kỳ về phòng tân hôn. Nhẹ nhàng đặt Mã Gia Kỳ bị choáng váng xuống giường, mẹ Mã Gia Kỳ đi ra ngoài, còn Tô Li ngồi trên mép giường bất an nhìn Mã Gia Kỳ. Tâm tình vừa hồi hộp lại có chút kích động, có quỷ mới biết cô ta đã mong đợi thời khắc này lâu như nào.
Mã Gia Kỳ vừa bị ngất vừa bị thuốc trong người kích thích, nhưng cũng cảm giác được có người ngồi lên người hắn, ngực còn đặc biệt ngứa ngáy, giống như bị ai đó dùng lưỡi liếm. Là Đinh Trình Hâm? Không em ấy sẽ không bao giờ chủ động làm ra hành động này.
Mã Gia Kỳ cố gắng mở mắt ra phát hiện người ngồi trên người mình không phải Đinh Trình Hâm mà là người phụ nữ có mái tóc đen dài...
"Tô Li!"
Mã Gia Kỳ trừng lớn mắt mạnh mẽ đẩy ngã Tô Li, cô ta lập tức ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn đến biến dạng. Mã Gia Kỳ lấy một bên chăn bông quấn lấy người, lạnh lùng nhìn Tô Li.
"Anh không phải đang cảm thấy em thật đê tiện sao? Nhưng em mới là vợ của anh, người cùng anh kết hôn, là người được pháp luật bảo vệ. Làm loại chuyện này không phải thật bình thường sao?"
"Cút đi!"
"Tại sao em lại phải cút đi? Đây chính là căn phòng tân hôn của hai chúng ta, dựa vào cái gì mà em phải cút? Người phải cút ra cái nhà này không phải là em, mà là cậu ta kia kìa!"
Mã Gia Kỳ cảm thấy người phụ nữ này nhất định là phát điên rồi, không thể nói lý. Cầm lấy quần áo bị vứt trên mặt đất mắc vào rồi bỏ đi. Để lại Tô Li trần truồng ngồi trên mặt đất khóc. Hết lần này đến lần khác người thật sự bị bỏ rơi chính là cô ta.
Mã Gia Kỳ quay trở lại thư phòng, đầu óc vẫn không tỉnh táo, đặc biệt là sau gáy đau ê ẩm, dục vọng vẫn chưa được dập lửa. Bước vào trong gương, Đinh Trình Hâm đang nằm an tĩnh ngủ trên giường, hai tay bị dây trói vào thành giường, tư thế ngủ vô cùng bất an. Mã Gia Kỳ cứ thế nhìn Đinh Trình Hâm không đánh thức cậu dậy, trong lòng có một ý tưởng.
Mã Gia Kỳ đi đến phòng tắm tự mình dập lửa, từng dòng nước lạnh cứ thế xả xuống thân thể cũng không thể làm Mã Gia Kỳ cảm thấy sạch sẽ. Bẩn thỉu là thứ duy nhất mà Mã Gia Kỳ cảm nhận được, đôi mắt dần đỏ ngầu, chưa bao giờ Mã Gia Kỳ ngừng cái cảm giác muốn giết chết bản thân. Nhưng Mã Gia Kỳ không thể làm vậy, thù lớn còn chưa báo, lấy tư cách gì xuống địa ngục tìm bố.
Ngày hôm sau Tô Li vẫn như mọi ngày dậy sớm nấu ăn, như chưa có chuyện gì phát sinh qua.
"Đứng lên!"
Mã Gia Kỳ đá chân vào giường Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm vừa mở mắt liền thấy người nam nhân mặc áo vest trước mắt mình.
"Có chuyện gì?"
"Đứng lên!"
Đinh Trình Hâm vừa định nói anh đem tay em cột vào thành giường như này thì em đứng lên bằng cách nào, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện sợi dây thừng kia đã không còn.
Nhìn Đinh Trình Hâm đứng dậy, Mã Gia Kỳ từ trong túi lấy ra một cái còng chân, sau đó ngồi xuống đem còng chân đeo ở hai mắt cá chân của Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm đi về phía trước mấy bước, còng chân rất nặng, những bước chân bình thường bây giờ Đinh Trình Hâm chỉ có thể nhích lên từng bước. Độ dài còng chân có hạn nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
"Thích không?"
"Đây là món quà dành cho em."
Đinh Trình Hâm không nói lời nào, cậu biết ý đồ của Mã Gia Kỳ, đây là đang sợ mình sẽ chạy trốn sao? Chân bây giờ đã bị khóa lại, muốn chạy trốn cũng không có cách này.
"Chìa khóa này anh treo trên cổ 7 con hắc quyển, không cần nghĩ tìm cách chạy trốn khỏi anh..."
Mã Gia Kỳ nói xong vuốt ve gương mặt Đinh Trình Hâm sau đó rời đi.
Bảy con hắc cẩu này đi theo Mã Gia Kỳ đã lâu, được nuôi ở tổ chức, là giống chó sói, đều là cùng một mẹ. Kể từ lúc ra sinh ra đời bọn chúng đều rất hung tàn. Không biết Mã Gia Kỳ cho bảy con chó này về đây từ bao giờ, chúng được nuôi trong sân sau, ngay phía sau cửa sổ thư phòng nhìn ra. Bởi vì lần trước Đinh Trình Hâm trốn ra là từ cửa sổ chỗ này chạy trốn cho nên Mã Gia Kỳ mới ra hạ sách này.
Đinh Trình Hâm rất sợ chó, chìa khóa treo trên cổ hắc quyển được treo vào vòng cổ, không có cách nào Đinh Trình Hâm có thể lấy được nó xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro