Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61 - 70:

Chương 61: Gạo nấu thành cơm

"Con trai... con trai..." Mẹ Mã Gia kỳ hoảng loạn khẽ gọi Mã Gia Kỳ đã bất tỉnh nằm trên ghế, cốc nước trong tay cũng rơi vỡ.

Mẹ Mã Gia Kỳ chậm rãi đỡ anh dậy, định đưa anh về phòng, Tô Li vừa đi chợ về đã nhìn thấy cảnh này, vội vàng hỏi có chuyện gì xảy ra.

"Tô Li mau tới đây giúp ta, Mã Gia Kỳ vừa bị hạ huyết áp mà té xỉu, giúp ta đỡ nó quay về phòng." Mẹ Mã Gia Kỳ nói với Tô Li, Tô Li vội bỏ mọi thứ trên tay đến giúp đỡ.

Hai người thật vất vả đỡ Mã Gia Kỳ đặt lên giường, Tô Li nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của Mã Gia Kỳ, lo lắng hỏi:

"Cô à, Gia Kỳ sẽ ổn chứ? Hay là chúng ta đưa anh ấy đến bệnh viện?"

"Tô Li à, ta rất muốn cháu trở thành con dâu của ta." Mẹ Mã Gia Kỳ nắm lấy tay Tô Li nói.

"Cháu biết, nhưng Gia Kỳ không hề thích cháu."

"Nó mới bao nhiêu tuổi, hiểu được thế nào là thích hay không thích sao? Chỉ cần cháu thật lòng thích nó là được, còn lại để ta giúp cháu."

Tô Li đột nhiên thấy đầu óc choáng váng, sau một hồi té xỉu trên mặt đất, mẹ Mã Gia Kỳ không có phản ứng gì, đỡ Tô Li lên giường, giúp hai người cởi quần áo, dùng điện thoại chụp vài tấm hình.

Ngày hôm sau Mã Gia Kỳ tỉnh lại, đầu óc như nứt ra, Mã Gia Kỳ dùng lực lắc đầu mạnh vài cái, sau đó mới ý thức được bên cạnh mình còn có người, anh còn tưởng là Đinh Trình Hâm, quay người nhìn thì phát hiện là Tô Li, một cảm giác ghê tởm lại xuất hiện, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh ói ra.

Tô Li bị động tĩnh Mã Gia Kỳ tạo ra đánh thức, cô mở tròn mắt nhìn phát hiện đây không phải phòng của mình, nhưng cảm giác lại rất quen mắt... Cúi đầu nhìn phát hiện bản thân đang trần truồng, quần áo vứt tùy tiện trên mặt đất, cô hét lớn.

Mã Gia Kỳ ói một hồi từ nhà vệ sinh đi ra. Thấy Tô Li dùng chăn đem chính mình che kín, nước mắt không ngừng rơi, một bộ dáng lộ vẻ sợ hãi. Mã Gia Kỳ không để ý cô ta, đi đến tủ quần áo mặc áo ngủ lên người.

Vừa mở cửa ra đã thấy mẹ đang đứng ở cửa, Mã Gia Kỳ không cần đoán cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Mẹ Mã Gia Kỳ đẩy cửa chạy vào phòng, nhìn thấy Tô Li nước mắt lưng tròng ôm chặt lấy chăn, kinh sợ nói: "Có chuyện gì xảy ra? Hai... hai đứa đã làm gì?"

"Cô ơi.. hu hu... Con cái gì cũng không biết, vừa tỉnh lại đã thấy mình ở nơi này, quần áo không có..."

"Đi ra ngoài... Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi!"

Âm thanh lạnh băng của Mã Gia Kỳ truyền đến, một lòng nghĩ muốn Mã Gia Kỳ và Tô Li ở bên nhau làm sao có thể để chuyện này yên ổn, nghe Mã Gia Kỳ nói cũng không đi ra, còn muốn Mã Gia Kỳ phụ trách với Tô Li.

Mã Gia Kỳ cũng không để ý đến mẹ mình nữa, vào phòng thay quần áo sau đó liền rời khỏi nhà. Không có một chút suy nghĩ muốn phụ trách đối với Tô Li.

Tô Li tủi thân ôm lấy chăn khóc lớn, cô ta thật sự không biết tối hôm qua đã xảy ra cái gì, chỉ nhớ bản thân đang nói chuyện cùng mẹ Mã, bà ấy hỏi mình có thích Mã Gia Kỳ hay không, sau đó...

"Tô Li, con yên tâm, bây giờ con đã là gạo nấu thành cơm, dù nó không muốn cưới cũng phải cưới."

"Cô ơi, tối hôm qua cháu biết cô đã làm gì, nhưng mà..."

"Nhưng ta đều là vì muốn tốt cho các ngươi, ta sẽ không hại đến hai đứa, có hiểu không? Chỉ khi Gia Kỳ kết hôn mới có thể từ bỏ và sống an ổn, nếu không ta không biết bao lâu nữa ta có thể mất đi nó. Có vợ con rồi với nó cũng không phải chuyện gì xấu."

Người ta đều nói điều bà ta làm có bao nhiêu xâu xa, nhưng thật ra mọi việc bà làm đều là muốn để Mã Gia Kỳ không lặp lại sai lầm của bố mình.

Chương 62: Tin em ấy

Mã Gia Kỳ uống từng ngụm từng ngụm rượu. Ngao Tử Dật nhìn cái người không để ý gì uống rượu như nước trước mặt, thật không biết đời này hắn có thể gặp được người có thể khiến hắn trở nên như này không.

"Có thêm tin tức gì không?"

Ngao Tử Dật hiểu người anh đang nói là ai, liền lắc đầu nói:

"Không có, nói ra cũng rất kỳ lạ, em phải người đi khắp nơi tìm đi tìm lại rất nhiều lần. Nhưng Đinh Trình Hâm giống như tan biến vào không khí vậy, dù một chút tin tức cũng không có."

"Có thể em ấy không phải là người của thế giới này chăng?"

Ngao Tử Dật không biết Mã Gia Kỳ đang uống say nói bậy hay là suy nghĩ thật sự trong lòng.

"Nhị ca, một con người sao lại có thể đột nhiên biến mất không có bất cứ một dấu vết gì, trừ phi người đó đã chết... hoặc đằng sau lưng cậu ta có một thế lực vô cùng cường đại đang giúp đỡ cậu ta giấu diếm tung tích. Nhưng nói đi nói lại, nếu Đinh Trình Hâm thật sự đã chết thì chúng ta có khả năng tìm kiếm được tin tức. Nhưng nếu là trường hợp thứ hai thì..."

Mã Gia Kỳ lại uống thêm một ngụm rượu, Ngao Tử Dật nhìn cậu một cái tiếp tục nói:

"Nhị ca, trước kia anh từng điều tra kỹ càng lai lịch của Đinh Trình Hâm chưa?"

"Em luôn cảm thấy Đinh Trình Hâm có gì đó rất mâu thuẫn, nhưng nghĩ như nào cũng không biết mâu thuẫn ở điểm nào, chỉ là đột nhiên có ý tưởng, Đinh Trình Hâm không chỉ là con trai của Đinh Kiến Nhân. Còn thân phận của mẹ Đinh Trình Hâm, thật sự chỉ là một cô thôn nữ nghèo thôi ư?"

"Chưa từng điều tra!"

Ngao Tử Dật nghe Mã Gia Kỳ nói vô cùng kinh ngạc, nếu là Mã Gia Kỳ trước đây, chỉ cần liếc hắn một cái đều sẽ cho người điều tra thông tin về người đó, huống chi Đinh Trình Hâm còn ở bên cạnh Mã Gia Kỳ lâu như vậy, Mã Gia Kỳ làm sao lại không điều tra cậu ta, thật không bình thường.

"Nhị ca, anh vì sao không điều tra? Anh sẽ không sợ cậu ta lại là người được cử đến đây để tính kế mình sao?"

"Anh tin em ấy!"

Ngao Tử Dật bưng ly rượu lên uống cạn, Mã Gia Kỳ tin Đinh Trình Hâm, nếu không tin thì đã không phái nhiều người đi tìm Đinh Trình Hâm như vậy.

"Nhị ca, em xin lỗi, là em nói bậy."

Mã Gia Kỳ không nói chuyện nữa, vẫn uống không ngừng, Ngao Tử Dật cùng Mã Gia Kỳ uống, không biết qua bao lâu, Ngao Tử Dật cũng uống đến mơ hồ, nằm lên bàn nấc cụt.

"Tam Nhi!"

"A, có gì vậy Nhị ca?"

Chỉ thấy Mã Gia Kỳ cúi đầu, tay đặt lên tim, nhẹ nhàng nói.

"Tam Nhi, sao lòng tôi lại đau như vậy?... Em nói xem... Đinh Trình Hâm có phải sẽ không quay về nữa không? Em ấy không cần ta nữa sao?"

Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Ngao Tử Dật hơi sững người lại. Đây là lần đầu tiên từ lâu lắm rồi Ngao Tử Dật mới có thể thấy Nhị ca của hắn rơi nước mắt, dù là đau đến ngất đi Mã Gia Kỳ cũng không rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Mặc kệ vết thương có nghiêm trọng như thế nào thì Mã Gia Kỳ vẫn cắn răng kiên trì, hắn hiện tại thế mà lại nhìn thấy Nhị ca của hắn vì Đinh Trình Hâm rời đi mà rơi nước mắt...

"Nhị ca, anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ giúp anh tìm được Đinh Trình Hâm."

Ngao Tử Dật hứa hẹn trong lòng, Andy vội vàng tiến vào, nhìn thấy hai người tả tơi cùng nhiều chai rượu lăn lóc trên đất không biết nói gì hơn. Nhưng cô càng có việc sốt ruột hơn cần làm...

"Nhị gia, Tam gia, không ổn, có hai người phụ nữ tìm đến đây nói muốn tìm Nhị gia."

"Phụ nữ? Ai? Nhị ca, anh còn trêu chọc người con gái khác?"

"Tam gia, ngài đừng nói bậy, Nhị gia không phải người như vậy!"

Không cần đoán cũng biết hai người phụ nữ kia chính là mẹ Mã Gia Kỳ và Tô Li, nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay, Tô Li trần truồng nằm bên cạnh mình, cảm giác ghê tởm lại ập tới. Mã Gia Kỳ nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh ói ra. Andy nghĩ rằng Mã Gia Kỳ đang bị say.

"Phụ nữ? Để Tam Gia ta ra ngoài xem hai người phụ nữ đó rốt cuộc là ai!"

Ngao Từ Dật chống tay đứng dậy từ mặt đất, lắc lư đi bước ra cửa.

Phiên ngoại: Shopping

(Phiên ngoại của Andy sẽ không theo mạch truyện chính nên mọi người đừng hoang mang nha)

Andy thời gian này rất stress, từ khi Đinh Trình Hâm mất tích không chỉ có Tam Gia, Nhị Gia căng như dây đàn, cô cũng ngủ không được.

Nghe được tin Đinh Trình Hâm biến mất khiến cô rất bất ngờ, quan hệ của Đinh Trình Hâm và Nhị Gia tốt như vậy, vốn nghĩ rằng sau khi hai người chuyển đi sẽ có không gian riêng tư ngày càng mặn nồng.

Dù sao cô còn nhỏ, tuy bên ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ trưởng thành nhưng bên trong lại rất ngây thơ, không hiểu cái gọi là tình yêu. Nhìn Nhị Gia hàng ngày người không ra người, ma không ra ma, lần đầu tiên cô thấy một Nhị Gia sụp đổ đến vậy.

"Đi chơi không?"

"Không đi! Cậu còn chưa thấy đủ loạn hay sao? Bây giờ còn có thể nghĩ đến đi chơi được sao?"

Bạch Lê nhìn Andy bắt đầu xù lông mà vừa buồn cười vừa thương.

"Andy bảo bối, sao bé suốt ngày nhăn mày nhăn mặt suy nghĩ nhiều như vậy? Giờ bé cứ như này cũng giải quyết được vấn đề gì? Đinh Trình Hâm sẽ vì mấy người ngày ngày ủ rũ mà xuất hiện sao?"

"Aiza! Thật hết cách với mấy người, nhà có cả đám đàn ông thúi xụ mặt suốt ngày, bảo sao ca ca xinh đẹp lại bỏ đi!"

"Chuyện này có thì liên quan gì, cũng vì không tìm được người nên mới thành ra như này."

Andy vẻ mặt như sắp khóc, cô đã rất mệt mỏi rồi còn bị con người phiền phức này quấn lấy.

"Vậy sao bé lại không hỏi ngược lại xem nhìn đám đàn ông đen mặt này thì có ai dám về? Bé có biết vì sao Đinh Trình Hâm lại bỏ đi không?"

"Vì sao?"

Bạch Lê biết chắc Andy không biết lý do Đinh Trình Hâm bỏ đi, chỉ nghĩ Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm vì cãi nhau to mà bỏ đi. Bạch Lê tuy không biết rõ ràng nhưng có vẻ có liên quan đến bà mẹ cứng đầu của Mã Gia Kỳ. Nhị Gia tuy không nhắc nhiều đến mẹ mình, cũng ít khi gặp mặt nhưng ai cũng biết ngài ấy rất yêu mẹ mình. Chỉ có người đó có thể làm ảnh hưởng nhiều đến quyết định và suy nghĩ của Mã Gia Kỳ như vậy.

Bạch Lê đến đây chỉ đơn giản không nhìn được Andy nhỏ bé này một bộ dáng mình là người lớn mà suốt ngày nhăn mày. Nên cô muốn Andy thả lỏng một chút.

"Không cần biết, Andy bảo bối không muốn đi chơi thì cùng tôi đi chơi cũng được!"

Nói rồi mặc kệ Andy có đồng ý hay không kéo cô đến trung tâm thương mại. Andy dù gì cũng chưa trưởng thành, nhìn thấy trung tâm thương mại ngập tràn màu sắc thích thú vô cùng. Do sợ người lạ nên cô không bao giờ đi một mình, nên rất ít khi đi chơi, đa số thời gian chỉ ở nhà dọn nhà, nấu cơm.

"Đi mua quần áo, thay đổi phong cách cho bé một chút!"

"Thay đổi gì chứ, tôi đang rất tốt!"

Bạch Lê nhìn lại Andy mà bĩu môi:

"Bé xem năm nay bé bao nhiêu tuổi? Tuy rằng cơ thể phát triển rất tốt, có núi có đồi, nhưng suốt ngày mặc đống đồ rách nát này nhìn còn tưởng bé đã 20 tuổi rồi đó! Già chết đi được!"

"Tôi ăn mặc như nào liên quan gì đến chuyện của cậu"

"Vậy tôi mua đồ cho bé thì có liên quan gì đến bé không?"

Andy tức giận đến giậm chân: "Tôi đấu không lại cái mồm của cậu, không đi nữa, về nhà!"

Bạch Lê dẫn Andy vào một cửa hàng váy vóc, nhìn qua còn tưởng đây là cửa tiệm váy cưới, hóa ra là cửa hàng bán đồ cosplay, làm Andy tức chết.

Andy không nghĩ mình sẽ thích hợp mặc đồ này, dù sao đa số đều là cosplay công chúa tiểu thư, một người thấp kém như cô làm sao sẽ hợp mặc nó chứ. Tâm lý Andy dù bao năm sống trong sung túc, được Nhị Gia Tam Gia cưng chiều nhưng cũng không thoát được cảm giác bản thân năm xưa. Nó đã ăn sâu vào máu của Andy rồi!

Nhìn những chiếc váy công chua lung linh treo trên giá, Andy chợt nhớ tới bức tranh Đinh Trình Hâm trước khi chuyển đi đã tặng mình.

"Anh có thứ này muốn tặng em, coi như cảm ơn em vì đã giúp anh giặt áo!"

"Giặt áo gì chứ? Tôi tưởng áo của Nhị Gia nên giặt giúp ngài ấy, ai ngờ lại là của cậu!"

Nhìn Andy cứng mồm không chịu nhận Đinh Trình Hâm cũng quá quen với chuyện này rồi. Chỉ cười mỉm một cái rồi đem bức tranh đặt trước mặt Andy. Nhìn thấy bức tranh Andy đã muốn thốt lên một câu cảm thán nhưng lại nhớ ra thái độ của bản thân nên chỉ có thể nói một câu: "Cảm ơn!"

"Người con gái trong bức tranh này chính là em đó!"

Andy nghe Đinh Trình Hâm nói vậy để ý lại gương mặt cô gái trong bức tranh, tuy chỉ có nửa gương mặt nhưng có thể nhìn ra đúng thật là cô. Vậy tại sao Andy lại không thể ngay lập tức nhận ra đây là bản thân? Là vì cô gái trong bức tranh như một nàng công chúa vậy, lung linh lại kiêu sa, nó khác xa con người cô.

"..." Phải làm sao đây Andy có chút cảm động, nhưng phải cố kìm nén không để nước mắt rơi.

"Đây là Andy trong mắt anh! Chính là một tiểu công chúa ương bướng..."

Đinh Trình Hâm nói rồi cười lên thành tiếng khiến Andy cảm thấy ngại ngùng. Nhanh chóng ôm bức tranh quay về phòng.

Trong lòng Andy luôn mâu thuẫn không biết nên treo bức tranh này lên tường không, cuối cùng lại để bức tranh dựng bên tường, một hôm khi đang uống nước, cô vô tình đổ nước lên tranh. Bức tranh tuy không có ảnh hưởng nhiều nhưng làm Andy hoảng loạn, cô không nghĩ nhiều cầm khăn giấy thấm khô, sau đó đem bức tranh cất vào tủ.

Andy rất ít bạn, cũng rất ít khi nhận quà, ai tặng quà cho mình cô đều luôn ghi nhớ trong lòng...

Bạch Lê vẫn nhất quyết mua cho Andy một bộ váy, không quá bánh bèo nhưng cũng dịu dàng hơn đống quần áo nát kia của Andy rồi!

Sau một buổi chiều không ngừng cùng Bạch Lê đi shopping, Andy cũng được thả về. Bước ra khỏi trung tâm thương mại, cả hai đều đã thấm mệt đợi xe taxi về. Đang đứng thì bị ồn ào của bên kia đường làm chú ý đến, rất nhiều phóng viên vây xung quanh, có rất nhiều bảo vệ áo đen đang chắn cho một người.

Ban đầu cả hai đều chỉ nghĩ là một minh tinh nào đó nên cũng không quá chú ý đến. Cho đến khi Bạch Lê vô ý nhìn được gương mặt của người ấy.

"Kia là... Gia tộc nhà Euphemia..."

"Gia tộc nào?"

Bạch Lê quay sang giải thích với Andy:

"Là gia tộc Euphemia, nghe nói là quý tộc ngoại quốc, rất có thế lực, nghe nói vừa đến đây không lâu, không biết có mục đích gì?"

"Không quan trọng, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta."

Bạch Lê nói xong cũng kéo Andy muốn rời đi, xe taxi cũng đã đến.

Andy vẫn muốn nhìn rõ người được bảo vệ bao vây xung quanh: "Chờ chút đã! Cô không thấy người kia có chút quen mắt sao?"

Bạch Lê là xạ thủ, nên mắt luôn rất tốt, nhìn thế nào cũng không thấy có gì quen mắt, chỉ có thể nói chàng trai đó thật sự xinh đẹp, nếu không nói là một vẻ đẹp phi giới tính. Cũng không phải quá kỳ lạ. Gia tộc họ nổi tiếng có vẻ đẹp khiến nhân tâm xao xuyến.

"Có chút giống Đinh Trình Hâm! Còn có... khí chất rất giống!"

Bạch Lê nghe Andy nói vậy cũng quay sang nhìn kỹ lại, đúng thật không nói ra thì thôi, nói ra mới phát hiện thật sự có chút giống. Nhưng cô cũng không quá bất ngờ, người giống người trên đời này còn ít sao?

'Đừng nghĩ nhiều, người giống người thôi mà, tôi còn từng gặp người giống hệt mình, nhưng một chút quan hệ huyết thống cũng không có. Không phải bé lo lắng tìm Đinh Trình Hâm sao? Chắc vì vậy nên mới nghĩ nhiều thôi!"

"Chắc vậy!" Nói rồi hai người lên xe rời đi.

"Lâm, con lại chạy đến đâu rồi?"

"Con đến tìm anh họ!"

Chàng trai bước lên xe ngồi, điện thoại cũng rung lên, phát hiện là mẹ mình gọi thì không muốn bắt máy tý nào. Nhưng cuối cùng vẫn phải bắt máy, không với tính cách của bà mẹ mình, khi về nhà sẽ bị tẩn cho một trận mất.

"Cũng sắp kết hôn rồi, sao cứ làm việc cảm tính như vậy? Có biết chồng con lo lắng như thế nào không, còn đem số nó chặn luôn nữa!"

"Anh ta không phải chồng con, là con rể của mẹ mới đúng!"

"Đã sang đấy thì chơi vui vẻ đi, đến ngày kết hôn nhất định phải về, nó từ trước đến nay luôn cưng chiều con muốn gì được nấy, nếu con còn ương bướng không về thì mẹ cũng không ngăn nó bay sang đó tìm con đâu!"

Chương 63: Ý tưởng

Nhìn thấy một già một trẻ đứng ở cửa, Ngao Tử Dật có chút giật mình, sao lại là một bà già? Không phải là hai cô gái trẻ đẹp sao? Nhìn bà lão kia thật hung thần ác sát...

"Chào hai người, xin hỏi các vị đang tìm ai?"

"Cậu chính là Ngao Tử Dật?" Người phụ nữ lớn tuổi ngạo mạn hỏi.

"Đúng vậy, ngài biết tôi?"

"Con trai tôi đâu? Gọi nó ra đây!" Người phụ nữ đột nhiên hét lớn, làm Ngao Tử Dật đang say rượu cũng thanh tỉnh hơn chút.

"Cô là ai? Con trai của cô là ai?"

"Là Mã Gia Kỳ, gọi Mã Gia Kỳ ra đây cho tôi!" Mẹ Mã Gia Kỳ hét lên.

"A... Cô à, tôi thật sự nhận không ra..."

Ngao Tử Dật gan lập tức bé lại, giọng điệu cũng dịu đi, nói Andy đứng cửa đợi, bản thân đi vào tìm Mã Gia Kỳ.

"Nhị ca, chuyện gì xảy ra vậy? Sao mẹ của anh lại tìm tới đây?"

Ngao Tử Dật nhìn Mã Gia Kỳ mới ói xong, vô lực tựa vào tường, Mã Gia Kỳ xua tay nói:

"Mẹ tôi lên kế hoạch với tôi, không cẩn thận đã ngủ cùng Tô Li..."

"Không phải chứ? Trên đầu Đinh Trình Hâm lại mọc sừng à?"

Mã Gia Kỳ cho Ngao Tử Dật một ánh mắt, yêu cầu Ngao Tử Dật tìm cách đuổi hai người, mẹ anh và Tô Li đi.

Ngao Tử Dật vẻ mặt vô tội, thầm nghĩ làm sao có thể đuổi bọn họ đi? Cả hai đều đến đây tìm anh, sao bản thân có thể đuổi người ta đi được.

"Nhị ca, anh sẽ không tính toán ở chỗ này của em trốn cả đời đó chứ?"

"Nghĩ cách giúp anh thoát khỏi Tô Li!"

Ngao Tử Dật không biết phải nói gì, mẹ của Mã Gia Kỳ và Tô Li rời đi, trong suy nghĩ của Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật chính giống như có thể thay đổi hoàn toàn thay đổi cuộc đời của Mã Gia Kỳ.

"Nhị ca, em có một ý kiến hay, nhưng chắc chắc làm khổ anh rồi!"

"Cái gì?"

"Anh kết hôn cùng Tô Li đi!"

Mã Gia Kỳ bật người đấm Ngao Tử Dật một cái, hắn ta đang nói gì vậy? Hắn muốn kết hôn thì để hắn kết hôn, bản thân sẽ không kết hôn với Tô Li.

"Nhị ca, anh nghe em nói, chúng ta hiện tại dù làm gì cũng không thể làm Đinh Trình Hâm xuất hiện, có nghĩa là cậu ta vẫn luôn sống trong bóng tối. Nếu anh cùng Tô Li kết hôn được công khai thì chắc chắn cậu ta sẽ nhìn thấy. Có thể cuộc đám cưới này sẽ có thể đem cậu ta dẫn dụ ra ngoài thì sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ có thể tìm được cậu ấy thì sao?"

"Ý tưởng này... Nhưng em có từng nghĩ tới, nếu làm như vậy em ấy cũng không xuất hiện thì sao?"

"Không xuất hiện thì cũng không sao, ít nhất chứng minh cho Âu Dương Phi biết anh thích Tô Li, nếu hắn gặp Đinh Trình Hâm cũng sẽ buông tha cho Đinh Trình Hâm!"

Mã Gia Kỳ lại mở thêm một chai rượu hác, lần này không rót ra cốc, trực tiếp rót vào miệng, từng cái cay đắng từ rượu chảy vào dạ dày Mã Gia Kỳ, xoa dịu đi tâm tình phức tạp lúc này của anh.

"Anh uống từ từ thôi, đừng mất kiểm soát như vậy! Anh nghĩ kỹ về ý tưởng của em đi."

"Có thể thử..."

Tối hôm đó Mã Gia Kỳ theo mẹ và Tô Li về nhà. Tô Li luôn cảm thấy đó là lỗi của chính mình, hơn nữa thật ra trong lúc đó cái gì cũng chưa từng xảy ra, cô không muốn vì lý do này mà hai người kết hôn.

"Cô à, tối qua rõ ràng chưa từng xảy ra cái gì, tại sao cô lại ép Gia Kỳ?"

"Tô Li, cháu đang nói gì vậy? Nó nên chịu trách nhiệm vì đã hủy đi sự trong trắng của cháu, hơn nữa cháu chính là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí con dâu nhà họ Mã.

"Nhưng mà..."

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đứa nhỏ kia sẽ ngoan ngoãn cưới cháu. Nó chính là gốc rễ cuối cùng của nhà họ Mã." Mẹ Mã Gia Kỳ thầm nghĩ nếu người của Mã gia còn sống chắc chắn sẽ ủng hộ việc mình đang làm.

Tô Li muốn nói thêm gì đó, nhưng cô lại im lặng. Bộ dáng cô hiện tại e rằng không còn người đàn ông nào muốn cưới cô nữa.

Chương 64: Kết hôn

"Thật ư? Anh muốn kết hôn với em?"

Tô Li kính ngạc nhìn Mã Gia Ký, người đàn ông này trước đó còn tỏ ra ghét bỏ mình, thậm chí còn có đâu đó hận thù. Vậy mà bây giờ lại đồng ý cùng mình kết hôn. Điều này làm cô không thể không nghi ngờ là thật hay giả.

"Nếu cô không muốn thì quên lời tôi nói đi!"

"Em nguyện ý!"

Tô Li nhào vào lòng Mã Gia Kỳ, đôi tay ôm lấy vòng eo gầy của anh, nước mắt chỉ trực chờ rơi xuống, Mã Gia Kỳ vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô ta, phải cố chịu đựng không đẩy người ra.

Trần nhà phòng khách lóe lên một ánh sáng kỳ lạ, ánh sáng thẳng tắp chiếu lên hình ảnh hai người ôm nhau ở phòng khách.

Mẹ Mã Gia Kỳ mỉm cười nhìn hai người đang ôm nhau, ngày mai bà nhất định đem hôn lễ chuẩn bị tốt, không, hôm nay bắt đầu chuẩn bị! Cứ để lâu đêm dài lắm mộng, nếu Mã Gia Kỳ ngày mai lại đổi ý thì sao?

"Đám cưới này nhất định phải tổ chức thật hoành tráng. Gia đình bố Mã Gia Kỳ đã không còn họ hàng gì nữa. Nhất định phải mời người nhà mình, còn có Tô Li, con đi hỏi thăm họ hàng mời họ đến tham dự hôn lễ." Mẹ Mã Gia Kỳ cầm lấy tay Tô Li nói.

"Không cần đâu cô à!"

Tô Li cũng không muốn gọi cô tám dì cả của mình đến ăn uống, lúc bố mẹ cô gặp chuyện không may bọn họ không một ai nguyện ý giúp cô. hiện tại người thân của cô không khác gì người xa lạ là bao nhiêu...

"Nhị ca, hôm đó là em uống say, cũng chỉ tùy tiện nghĩ một cái ý tưởng mà thôi, anh không cần tin là thật, không ngờ anh lại ra tay thật!"

Ngao tử Dật nhìn Mã Gia Kỳ với vẻ mặt hoang mang, người đàn ông này rõ ràng yêu Đinh Trình Hâm đến chết đi sống lại, tại sao anh ấy còn tự lấy đá đập chân mình, cười một người mình không hề yêu... Hắn biết bản thân tối hôm đó nói hươu nói vượn, biết mình có tật xấu cứ say là gì cũng có thể nói ra, Ngao Tử Dật lúc này muốn hung hăng đập cho miệng quạ đen của chính mình một cái, nhưng nghĩ lại cái miệng này của mình thật trân quý, không thể đánh, vẫn là buông tha cho chính mình.

"Thật ra khi trở về anh đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy lời em nói cũng có đạo lý, phép khích tướng cũng có thể đem người đi ra, hơn nữa... anh muốn biết Đinh Trình Hâm còn yêu mình không, tại sao lại đối xử với anh như vậy!"

"Nếu thật sự khiến người ra ngoài ánh sáng thì thật sự thú vị! Nếu cậu ta xuất hiện thì anh sẽ làm gì, cũng Đinh Trình Hâm bỏ trốn? Vậy anh có từng nghĩ Tô Li kia sẽ phải làm sao?"

Chuyện này Mã Gia Kỳ thật sự không nghĩ tới, có lẽ cũng không phải không nghĩ tới mà là không dám nghĩ tới. Hiện tại anh đã quá mệt mỏi rồi, bất kể dùng bao nhiêu biện pháp cũng không thể tìm được Đinh Trình Hâm. Phương pháp này tuy mạo hiểm nhưng anh nhất định phải thử một lần.

Mẹ Mã Gia Kỳ rất nhanh đã định được ngày kết hôn, nghe nói đi tính ngày hoàng đạo, bà cố tình tìm rất nhiều thầy tính toán.

Tin tức Mã Gia Kỳ kết hôn nhanh chóng truyền đến tất cả mọi người, khắp thành phố không ai không biết Mã Gia Kỳ sắp kết hôn và sẽ đến dự đám cưới Mã Gia Kỳ ngày hôm đó, Âu Dương Phi cũng không ngoại lệ.

"Âu... Âu Dương tiên sinh, ngài muốn gì vậy?"

Đinh Y Vân chưa kịp phòng bị liền bị thuộc hạ của Âu Dương Phi kéo vào phòng. Bởi vì cô ta không có nơi để đi, không muốn quay trở lại căn nhà rách nát kia nên cô ta hiện tại là tình nhân của Phùng Long. Vì thế cô ta đã thuyết phục Phùng Lòng để cô chuyển đến nhà của Âu Dương Phi, Phùng Long hiện tại thích cô ta như thế, đương nhiên là đồng ý rồi!

"Đinh tiểu thư, không phải cô nói người Mã Gia Kỳ thích là Đinh Trình Hâm ư?"

"Vâng!"

"Cô có biết rằng Mã Gia Kỳ tuyên bố anh ta sẽ kết hôn với một người phụ nữ trong một vài ngày tới không?"

"Làm sao có thể? Chắc chắn có gì đó không đúng!"

Đinh Y Vân gào ầm lên, Âu Dương Phi thấy cô ta không tum, lập tức lấy ra tin tức cho cô ta xem.

"Điều này là không thể..."

Đinh Y Vân đột nhiên ý thức được Âu Dương Phi đang nghi ngờ mình lừa hắn, liền bật người biện giải.

"Tôi thề, tôi thật sự thề! Trong chuyện này nhất định có lý do gì đó... Âu Dương tiên sinh, ông nhất định phải tin tôi!

Chương 65: Tâm tư

Phùng Long trở về phòng, phát hiện Đinh Y Vân không có trong phòng. Vốn muốn cùng Đinh Y Vân đi shopping, hiện tại tìm khắp nơi không thấy cô ta ở đâu, di động để trong phòng, cuối cùng thuộc hạ nói cho hắn Đinh Y Vân bị Âu Dương Phi bắt đi, hắn sốt ruột chạy đến phòng Âu Dương Phi.

Vừa mở cửa ra liền thấy Đinh Y Vân đang ngồi trên mặt đất khóc thảm.

"Vân Vân, em làm sao vậy? Cha nuôi, ở đây xảy ra chuyện gì?" Phùng Long tiến đến nâng Đinh Y Vân dậy.

"Mã Gia Kỳ muốn cùng một nữ nhân kết hôn, Âu Dương tiên sinh hoài nghi em lừa ngài ấy, nhưng em không có ..."

"Không có gì thì không cần sợ." Phùng Long ôm Đinh Y Vân vào lòng ngực nhẹ nhãng vỗ về bả vai, sau đó nói với Âu Dương Phi:

"Cha nuôi, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như này thôi sao? Hơn nữa Mã Gia Kỳ muốn cưới ai thì cưới người đó, liên quan gì đến chúng ta."

"Âu Dương tiên sinh, tôi thật sự có thể xác định Mã Gia Kỳ nhất định rất yêu Đinh Trình Hâm, không tin ngài đem Đinh Trình Hâm bắt lại sẽ biết ngay."

Âu Dương Phi lắc đầu nói:

"Ta đã cử rất nhiều người theo dõi Đinh Trình Hâm, nhưng thời gian này không phát hiện bất cứ tung tích nào của Đinh Trình Hâm, giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy!"

"Không... không... Hãy cho tôi một cơ hội nữa!"

"Bố già, đừng dọa Vân Vân sợ, một cô gái như Vân Vân thì biết cái gì? Thôi, chúng ta ra ngoài." Phùng Long bất mãn nói sau đó ôm Đinh Y Vân rời khỏi phòng Âu Dương Phi.

Đinh Y Vân hối hận muốn chết, cô ăn phải gan hùm mật gấu mới dám đi tìm Âu Dương Phi bàn chuyện hợp tác, gì cũng không nhận được còn suýt nữa bị Âu Dương Phi dọa đến chết khiếp.

Ngày cưới Mã Gia Kỳ đến gần, ngoại trừ mẹ Mã Gia Kỳ tỏ vẻ vô cùng hào hứng bày biện chuẩn bị cho tiệc đám cưới, Mã Gia Kỳ vẫn như lúc trước đi làm cả ngày, đến đêm lại về. Tô Li hoàn toàn không còn cảm giác vui sướng cái ngày Mã Gia Kỳ đồng ý cưới cô.

"Ngày mai là hôn lễ, Gia Kỳ đêm nay cũng không trở về sao?"

Tô Li ngồi trên ghế sô pha, nhìn trời bên ngoài đang tối dần, mẹ Mã Gia Kỳ ngồi ở bên kia sô pha, tay cầm cây bút, kiểm tra lại khách mời xem có bỏ sót một ai không.

"Không biết anh ấy có thật lòng muốn cưới con hay không?"

Mẹ Mã Gia Kỳ ngẩng đầu nhìn Tô Li một cái, an ủi nói:

"Nó khẳng định sẽ cưới con, người của Mã gia chính là nói là làm, sẽ không lừa gạt tình cảm của người khác, nếu không về sau xuống địa ngục tổ tiên cũng không tha cho nó."

Buổi sáng hôm sau vừa mở mắt ra, Tô Li đã thấy Mã Gia Kỳ ngồi ở bên giường, một thân tây trang đen, cô còn nghĩ rằng mình bị hoa mắt.

"Gia Kỳ?"

"Ừ, cô tỉnh rồi..."

"Anh đã về rồi, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, anh còn nhớ không?"

"Được rồi, chúng ta dậy ăn cơm rồi thay quần áo, chúng ta đến hôn lễ."

Mã Gia Kỳ cố gắng làm bản thân nói chuyện một cách nhẹ nhàng, làm cho Tô Li tin rằng Mã Gia Kỳ thật sự muốn cưới cô.

"Thật tốt, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với em với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy."

Tô Li rũ mắt, trong mắt như hàm chứa giọt nước mắt.

"Tôi đi ra ngoài chờ."

Mã Gia Kỳ nói xong liền rời khỏi phòng, Tô Li lau nước mắt đứng dậy thay quần áo.

Đám cưới chỉ có chú rể và cô dâu, không hề có phù rể cũng như phù dâu.

Ngao Tử Dật gọi điện thoại tới, hỏi Mã Gia Kỳ xác định thật sự phải làm như này sao? Mã Gia Kỳ thật sự không sợ sẽ hoàn toàn mất đi Đinh Trình Hâm sao?

Mã Gia Kỳ lúc này đã không quan tâm hay sợ hãi bất cứ điều gì, chỉ cần có thể làm Đinh Trình Hâm xuất hiện thì anh đều có thể làm, tất cả đều đáng giá. Nhưng không biết Đinh Trình Hâm có nghĩ như vậy hay không?

Chương 66: Xuất hiện

Khách sạn này là do chú của Mã Gia Kỳ chọn, người thân của mẹ Mã Gia Kỳ chiếm hơn một nửa số khách mời, còn có Ngao Tử Dật và một số thuộc hạ của Mã Gia Kỳ. Đương nhiên Âu Dương Phi cũng được mời đến làm khách mời, hắn muốn tận mắt chứng kiến hôn lễ này.

Tô Li khoác lên mình một bộ váy cưới tinh khôi, hôm nay cô là cô dâu đẹp nhất nhưng không phải người hạnh phúc nhất. Bản thân cô không hề biết rằng đây chính là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời cô, hủy hoại cả cuộc đời cô, nhưng bây giờ cô lại rất hạnh phúc. Người đàn ông sắp cưới cô không hề yêu cô, có lẽ đến cả ông trời cũng thấy thương cô, ngoài trời mưa như trút nước, ngay cả ông trời cũng không ủng hộ cho hôn lễ này? Không ai biết...

Mã Gia Kỳ mặc một bộ vest đen, khí chất mê người, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng như bằng, người chủ trì đứng giữa hai người nói ra lời chúc phúc. Khi hỏi Mã Gia Kỳ tiên sinh có nguyện ý lấy Tô Li tiểu thư làm vợ, Mã Gia Kỳ đã do dự, sau đó nói ra câu "đồng ý", hoàn toàn trái ngược với sự hào hứng của Tô Li, nói ra câu dứt khoát "tôi đồng ý."

"Hừ, tưởng rằng người đàn ông này có thể tốt như nào, yêu sâu đậm như thế nào, hóa ra đều là cùng một loại người, có mới nới cũ. Ca ca, anh mới biến mất không bao lâu hắn đã lấy vợ rồi, hối hận không?"

Chàng trai một mình ngồi trong xe như đang nói chuyện với không khí, không có ai trả lời lại cậu ta.

Ngao Tử Dật ngồi dưới khán đài bắt chéo chân, một bộ dáng ông chủ lớn không quan tâm những lời nịnh bợ của người xung quanh. Di động rung lên một chút, hắn mở ra nhìn, là thuộc hạ của hắn gửi tin tức tới.

"Không có tung tích của Đinh Trình Hâm thiếu gia ở hiện trường hôn lễ."

"Tìm, tiếp tục tìm kiếm, nhưng nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để tên cẩu tặc Âu Dương Phi phát hiện."

"Cô dâu chú rể mời trao nhẫn."

Mã Gia Kỳ đút tay vào túi muốn lấy nhẫn ra, nhưng lại phát hiện chiếc nhẫn đã bị mất. Mã Gia Kỳ không hề hoang mang, bình tĩnh nói với người chủ trì rằng chiếc nhẫn của tôi có vẻ đã mất rồi.

Ở một góc tối dưới khán đài không ai để ý tới, một thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, đem chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón áp út, nhẹ nhàng nói câu "em đồng ý" sau đó im lặng không một tiếng động rời đi, không ai phát hiện ra...

"Anh thật hư!"

"Thứ mà anh muốn có từ trước đến nay đều sẽ không để người khác có được, mọi chuyện đều đã đúng với kế hoạch."

Chiếc nhẫn Mã Gia Kỳ chuẩn bị thật sự đã bị mất. Người chủ trì không còn cách nào có thể tiếp tục tiến hành, lúc này cố gắng tìm kiếm chiếc nhẫn là không có khả năng.

"Tiếp sau đây xin mời cô dâu trao nhẫn cho chú rể."

Tô Li mở bàn tay ra, cô luôn cầm chặt chiếc nhẫn muốn trao cho Mã Gia Kỳ chắc trong tay, sợ sẽ làm mất. Cô không biết chiếc nhẫn Mã Gia Kỳ thật sự bị mất hay do anh cố tình làm vậy. Hiện tại cô hối hận cũng đã không kịp, chỉ có thể run sợ mà đeo nhẫn cho Mã Gia Kỳ, nội tâm cầu nguyện bản thân có thể cùng Mã Gia Kỳ đi đến già.

Hôn lễ kết thúc, mọi người cũng ăn uống xong, Ngao Tử Dật đứng dậy, bưng ly rượu đến chỗ Âu Dương Phi, giả bộ ngạc nhiên.

"Các chủ, ngài cũng đến tham dự sao? Tôi không nhìn thấy ngài, còn nghĩ Mã ca không mời ngài đến..."

"Nhị ca của người từ lâu đã đưa thư mời đến, chỉ là ngươi không biết mà thôi."

"Hy vọng Nhị ca sẽ cùng chị dâu hạnh phúc vui vẻ, nào, Các chủ, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng anh ấy nào."

"Người cùng Nhị ca người cùng tuổi, người cũng nên tìm bạn gái thôi."

Ngao Tử Dật nâng ly rượu lên cùng Âu Dương Phi, Âu Dương Phi phất tay nói.

"Gần đây dạ dày không tốt, bác sĩ không cho ta uống rượu, thôi không uống nữa."

"Vậy để tôi đây bồi ngài uống."

Ngao Tử Dật uống cạn ly rượu, cố ý nói:

"Gần đây không biết Nhị ca của tôi làm sao vậy, không biết có phải giận dỗi gì với Đinh Trình Hâm không, đến cả hôn lễ quan trọng như vậy cũng không mời cậu ta tham gia."

"Thật sao? Cãi vã là chuyện bình thường, có khi nam nhân cãi nhau không khác gì tiểu tình lữ cãi nhau."

Đề tài càng nói càng sai, Ngao Tử Dật lập tức dừng lại đề tài này, đi tìm Mã Gia Kỳ không biết đã chạy đi đâu, không thể không nói Âu Dương Phi thật sự là một con cáo già.

Chương 67: Phát hiện

Khi Ngao Tử Dật tìm được Mã Gia Kỳ, anh vừa bước từ phòng tắm đi ra, Ngao Tử Dật đi tới, khoác tay lên vai anh ta, hai người cùng nhau đi về phía trước.

"Nhị ca, anh muốn làm như thế nào? Cho dù anh thật sự không thích Tô Li, anh cũng không cần phải vứt nhẫn đi."

Mã Gia Kỳ nhìn Ngao Tử Dật như một kẻ ngốc, thản nhiên nói:

"Thật sự đã làm mất, anh không phải cố ý làm nó."

"Được rồi, được rồi, là em sai được chưa, đừng nhìn em bằng ánh mắt này."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi được một lúc Ngao Tử Dật chợt nhận ra đây không phải là nơi tổ chức hôn lễ, liền bỏ tay đang khoác vai Mã Gia Kỳ và ngạc nhiên hỏi.

"Nhị ca, anh muốn dẫn em đi đâu?"

"Đi đến phòng giám sát."

"Tới phòng giám sát? Chờ đã, anh không tin tưởng em nên muốn đến đây kiểm tra lại giám sát."

"Anh tin em, em có tìm được người không?"

Mã Gia Kỳ hỏi lại hắn, Ngao Tử Dật mím môi, thừa nhận hắn thật sự không tìm được người.

Hai người đi vào phòng giám sát, ông chú không nghiêm túc trực trong phòng giám sát đang xem phim cấm, nhìn thấy Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật bất ngờ bước vào liền khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi.

"Hai người các người, đang muốn làm gì vậy? Ai cho phép các người vào phòng giám sát... A, cánh tay của tôi!"

Người đàn ông khuỵu xuống trước khi nói xong, Ngao Tử Dật đưa tay trái đút vào túi quần, tay phải túm lấy người đàn ông dùng sức. Hắn bị đau đến kêu cha gọi mẹ, chỉ thiếu chưa cầu xin tha thứ.

"Hiện tại có được phép hay không?"

"Được phép, được phép, đau chết mất... Xin ngài tha cho tôi..." Người đàn ông vừa nói vừa thở hổn hển do đau đớn.

"Tam Gia ta hôm nay tâm trạng thoải mái, tạm tha cho ngươi vậy."

Ngao Tử Dật buông tay, vỗ vỗ tay, sau đó đem cả hai tay cắm vào túi quần.

"Các người muốn xem gì thì xem đi, tôi đi ra ngoài trước." Người đàn ông chuẩn bị rời đi, Ngao Tử Dật túm hắn ta lại bắt ngồi lại trên ghế. Người đàn ông bị hành động của Ngao Tử Dật làm cho hoảng sợ, cẩn thận hỏi lại "Làm gì vậy?"

"Ai cho ông ra ngoài, ở lại bên hai chúng ta không phải là tốt sao?"

"Tôi, tôi, tôi.... tôi muốn đi tiểu." Người đàn ông nói xong muốn chạy ra ngoài, lại bị Ngao Tử Dật lần nữa kéo ngã trên ghế, mất kiên nhẫn nói.

"Quá tam ba bận, nói ông phải nhìn thì nhịn đi!"

Mã Gia Kỳ thuần thục nhấn màn hình, nhanh chóng tìm thấy đoạn video giám sát toàn cảnh hôn lễ.

Nhanh chóng trong góc tối có bóng dáng một thiếu niên lọt vào mắt Mã Gia Kỳ, cậu ta cúi gằm mặt, Mã Gia Kỳ quan sát người đó thật lâu, đến tận khi khung cảnh trao nhẫn, Mã Gia Kỳ làm mất nhẫn, người thanh niên trong góc ngẩng đầu lên, trên tay đeo một chiếc nhẫn sáng bóng. Trái tim Mã Gia Kỳ tê rần như bị xét nát, đến thở không nổi.

"Nhị ca, có chuyện gì vậy? Anh không phải là... xem đến ngu người luôn chứ?"

Ngao Tử Dật khoa trương nhìn Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ lắc đầu, chỉ tay vào góc tối trên màn hình giám sát, Ngao Tử Dật vừa phóng to vừa quan sát, người đó chính là Đinh Trình Hâm?

"Đây không phải là Đinh Trình Hâm chứ?"

Mã Gia Kỳ không trả lời hắn ta, Ngao Tử Dật tiếp tục quan sát, Đinh Trình Hâm ngẩng đầu đeo nhẫn vào tay mình, sau đó quay người rời đi...

"Khỉ thật, không có khả năng!"

"Thuộc hạ của em đều không ai phát hiện bóng dáng của Đinh Trình Hâm!"

"Tam nhi, em ấy thật sự đã xuất hiện, nhưng tại sao em ấy lại không đi ra, khoảnh khắc em ấy đeo nhẫn vào tay thật sự làm anh đau lòng quá!"

"Đừng lo, em lập tức cho thuộc hạ đi tìm người."

"Có vẻ như người của họ đã phát hiện sự xuất hiện của anh, thật sự anh không muốn hiện thân sao?"

"Bây giờ chưa phải là lúc, cắt đuôi bọn họ đi!"

"Đơn giản thôi, đây là sở trường của em..."

Chương 68: Nhớ nhung

Tô Li ngồi trong phòng tân hôn của cô và Mã Gia Kỳ, đó chính là giường trong phòng Mã Gia Kỳ, mặc một chiếc váy cưới tinh khôi. Hôn lễ đã kết thúc được vài giờ, cũng không thấy Mã Gia Kỳ trở lại.

Mẹ của Mã Gia Kỳ an ủi cô dù sao cũng đã kết hôn, còn sợ Mã Gia Kỳ có thể bỏ trốn sao?

Ngao Tử Dật đang khiển trách thuộc hạ, một đám bất tài vô dụng, Đinh Trình Hâm ngồi trong góc lâu như vậy, thế mà lại không ai phát hiện ra cậu, uổng phí bình thường huấn luyện nghiêm khắc.

"Nhị ca, làm sao đây? Không tìm được người."

"Nếu em ấy đã cố ý trốn, chúng ta không có khả năng tìm được em ấy."

Mã Gia Kỳ đứng dậy, trên người vẫn mặc bộ vest cũ, nhưng giọng điệu đã thay đổi, Ngao Tử Dật còn nghĩ rằng Nhị ca đã từ bỏ Đinh Trình Hâm rồi.

Khi Mã Gia Kỳ về đến nhà, vào phòng liền thấy Tô Li đang mặc váy cưới ngồi trên giường của mình, sửng sốt một chút nhưng rất nhanh có thể điềm tĩnh lại.

"Anh đã đi đâu? Sao muộn như này mới về?"

Mã Gia Kỳ không trả lời cô, Tô Li ý thức được giọng điệu của mình có chút không thích hợp, lập tức giải thích.

"Ý em là hôn lễ kết thúc anh liền rời đi, mãi đến tận bây giờ mới về, em còn sợ anh xảy ra chuyện gì."

"Không liên quan gì đến cô."

Buổi tối thời gian đi ngủ, Mã Gia Kỳ mới lo âu, bây giờ anh và Tô Li đã kết hôn nên cần phải ngủ cùng nhau. Nếu mẹ anh không ở đây anh chỉ cần đơn giản kiếm một cái cớ đi phòng khách ngủ, hiện tại phải là gì?

Quả nhiên sau bữa tối mẹ anh bắt đầu thúc giục hai người họ nghỉ ngơi sớm, Mã Gia Kỳ trong lòng đã sớm có tính toán, bình tĩnh về phòng cùng Tô Li.

Tô Li tắm rửa xong đến bên giường ngượng ngùng nhìn Mã Gia Kỳ, nhưng Mã Gia Kỳ luôn nhìn điện thoại không để ý đến cô.

Tô Li bình tĩnh lại cũng bắt đầu xem điện thoại, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể tập trung vào điện thoại, cứ nhìn trộm Mã Gia Kỳ, sau nửa tiếng, Tô Li có chút buồn ngủ.

"Mã... Chồng, anh không ngủ sao?"

"Không ngủ, tôi còn đi thư phòng xử lý chút việc, cô ngủ trước đi!"

Tô Li có chút không cam lòng, hai mắt đỏ hoe, cúi đầu thấp giọng nói.

"Nhưng hôm nay là ngày cưới của chúng ta, có việc gì không thể để hôm sau giải quyết sao?"

Không biết do nói quá bé hay là Mã Gia Kỳ không muốn trả lời, cứ như vậy rời đi đến thư phòng, bỏ lại Tô Li một mình trong phòng.

"Nhị ca, đêm nay không phải nên động phòng sao?"

"Ta thật sự có chút muốn phóng hỏa giết người."

"Đừng, anh muốn làm gì, em nghiêm túc đó."

Ngao Tử Dật tò mò không biết Mã Gia Kỳ có biết cùng Tô Li có làm tình với nhau không, hắn chỉ muốn gọi điện hỏi thăm chút thôi mà.

"Không có việc gì thì cúp điện thoại đi, đang bận."

"Anh nói em biết, Tô Li có ở bên anh không?"

Mã Gia Kỳ nói một câu "đang ở thư phòng" rồi cúp điện thoại, Ngao Tử Dật phàn nàn câu không thú vị, sao Đinh Trình Hâm lại thích Mã Gia Kỳ được?

Tô Li trằn trọc trở mình trên giường không ngủ được, đã gần mười hai giờ, Mã Gia Kỳ thật sự định đêm tân hôn trải qua ở thư phòng giải quyết công việc?

Nghĩ rồi nghĩ, Tô Li từ từ chìm vào giấc ngủ...

Mã Gia Kỳ đang làm việc ở thư phòng cũng làm việc đến buồn ngủ, liên tục ngáp, nhìn đến bức ảnh của Đinh Trình Hâm trên bàn làm việc, khao khát và thương nhớ lại càng da diết.

Bất tri bất giác ghé lên bàn làm việc ngủ quên mất, khi bản thân đang chìm trong mộng đẹp, mông lung cảm thấy có người nhẹ nhàng khoác áo lên người anh. Anh dù đang mơ màng vẫn muốn mở to mắt nhìn người ấy là ai, lại phát hiện mí mắt vô cùng nặng, cố như thế nào cũng không thể nhìn rõ...

Chương 69: Bệnh nan y

Sáng hôm sau tỉnh lại, Mã Gia Kỳ chậm rãi tỉnh lại từ trên bàn, bị đè ép cả đêm, cánh tay đã tê dần. Anh đứng dậy, áo khoác trên người rơi xuống mặt đất. Anh chậm rãi cúi xuống nhặt áo lên mới phát hiện thì ra tối qua không phải là mộng, thật sự có người giúp mình phủ thêm áo khoác.

Mới bước ra khỏi cửa thư phòng lại gặp mẹ đi ra, nhìn thấy con trai bước ra từ thư phòng, kinh ngạc đến nói không nên lời.

"Sao con lại ở thư phòng? Tô Li đâu?"

"Trong phòng."

"Trong phòng? Vậy sao con lại ở trong thư phòng? Tối qua hai đứa không ngủ với nhau sao?" Mẹ Mã Gia Kỳ lớn tiếng.

"Con tối hôm qua cơ thể không thoải mái."

Mã Gia Kỳ tùy tiện bịa một lý do, muốn thoái thác cho qua nhưng mẹ Mã Gia Kỳ lại không muốn buông tha anh.

"Con nếu không thích Tô Li thì sao lại đồng ý kết hôn với nó? Con cưới nó lại không muốn cùng nó ngủ chung một giường? Một cô gái tốt như Tô Li, Mã Gia Kỳ, sao con lại nhìn không ra chút nào sao?"

Mẹ Mã Gia Kỳ tức đến không thở được, càng nghe Mã Gia Kỳ càng cảm thấy khó chịu, muốn nổi giận nhưng đây là mẹ mình, anh phải chịu đựng.

Tô Li bị âm thanh ồn ào ngoài cửa đánh thức, vừa mở mắt ra đã không thấy bất cứ dấu hiệu gì Mã Gia Kỳ từng quay về, xem ra Mã Gia Kỳ thật sự muốn trốn tránh mình.

Mặc kệ mẹ Mã Gia Kỳ nói như thế nào bên tai mình, nhưng Mã Gia Kỳ cũng không thay đổi, luôn trốn vào thư phòng ngủ. Một thời gian dài mẹ Mã Gia Kỳ cũng không muốn nói nữa, dù sao chuyện này cũng không phải điều gì vinh quang để rêu rao khắp nơi, tránh truyền ra lại bị người chê cười.

Tôi hôm đó Mã Gia Kỳ ăn tối xong lại đi đến thư phòng, Tô Li cũng đi theo vào phòng làm việc.

"Có việc gì sao?"

"Chỉ muốn hỏi anh một câu."

"Chuyện gì?"

"Đối với anh, người vợ là gì?"

"Là vật trang trí hay là thứ không nên tồn tại?"

Mã Gia Kỳ im lặng một lúc rồi nói:

"Là một cách để người ngoài biết tôi đã kết hôn..."

Mã Gia Kỳ còn chưa nói xong đã bị Tô Li cắt ngang, Tô Li dùng ngữ khí Mã Gia Kỳ chưa bao giờ gặp qua:

"Không cần làm mình khó chịu, từ nay về sau tôi sẽ về phòng mình ngủ, anh không cần ngủ ở đây nữa, về phòng đi."

Nói xong lau nước mắt đi ra ngoài, đêm đó Mã Gia Kỳ vẫn ngủ trong thư phòng. Nửa đêm lại cảm giác được có người đắp chăn cho mình, nhưng khi mở mắt ra lại một mảnh tối đen gì cũng không nhìn thấy. Mã Gia Kỳ cảm thấy mình đang bị ảo giác, là bệnh tương tư gây ra.

"Em ấy cứ đến đêm lại xuất hiện, nhưng lại không thể nhìn rõ đó là ai, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ."

"Ngài đây mắc phải bệnh nan y rồi không cần sợ, con người ngài bệnh này ngoại trừ đau khổ một chút nhưng không chết người được. Nhưng cũng không loại trừ khả năng đau muốn chết, đêm nhắm mắt rồi không muốn mở ra nữa."

Ngao Tử Dật đánh một cái lên người Tống Á Hiên, đại gia của hắn ơi, còn nguyền rủa Nhị ca hắn nữa.

"Tôi nghĩ hai người đây là không có việc gì rảnh rỗi nên đem tôi ra làm trò đùa đúng không? Tôi vừa rồi kiểm tra toàn thân trong ngoài Mã Nhị Gia một lần, không có vấn đề gì, dựa theo triệu chứng thì đây chỉ có thể là bệnh nan y."

"Nói gì nói rõ đi! Cậu không phải là bác sĩ thiên tài sao? Thật sự không có cách nào chữa trị sao?"

"Tam Gia, ngài nói xem Nhị Gia là đang mắc bệnh gì?"

Tống Á Hiên không nói lên lời, cậu muốn nhìn xem Ngao Tử Dật này có thể nói ra lời hay ho gì không.

"Nếu muốn tôi nói, hay là tại thư phòng này đặt một chiếc máy quay ẩn được không? Có phải mơ hay không sẽ biết ngay."

Mã Gia Kỳ gật đầu, cho dù Ngao Tử Dật không nói thì Mã Gia Kỳ cũng tính toán làm như vậy. Ngay từ đầu Mã Gia Kỳ còn nghĩ là mẹ mình hoặc Tô Li, nhưng chính mình từ lâu đã có thói quen khóa cửa phòng khi ngủ, bọn họ không có khả năng vào được. Hơn nữa nếu bọn họ vào Mã Gia Kỳ chắc chắn sẽ biết...

Chương 70: Bắt gặp

Ngày hôm sau, Mã Gia Kỳ lập tức âm thầm đặt máy quay ban đêm mini trong thư phòng, dù không nói ra, nhưng Mã Gia Kỳ đoán được người kia khả năng chính là Đinh Trình Hâm.

Hiện tại Mã Gia Kỳ chỉ cần tìm cách chứng minh suy nghĩ của mình là đúng. Và cách Đinh Trình Hâm bước vào căn phòng này là gì thì anh sẽ có cách khiến Đinh Trình Hâm lộ mặt.

Tối hôm nay cũng như mọi hôm khác, Mã Gia Kỳ ngồi làm việc trong thư phòng, đã tối muộn rồi vẫn không có dấu hiệu muốn đi ngủ. Thói quen ngủ muộn như vậy là thói quen xấu Mã Gia Kỳ học được kể từ khi Đinh Trình Hâm biến mất, cố gắng vùi đầu vào công việc, rượu bia để quên đi nỗi nhớ một người.

Để duy trì tỉnh táo Mã Gia Kỳ có thói quen nhỏ là mỗi tối đều uống một ly cà phê để giữ tỉnh táo. Hôm nay do hoàn thiện đống văn kiện hồ sơ gần đây của công ty mà hao tâm tổn sức rất nhiều, cũng quên tự mình pha tách cà phê. Khi hoàn thành công việc rồi mới nhớ ra, liền pha cà phê uống rồi tiếp tục công việc khác.

Sau hơn nửa tiếng cuối cùng ly cà phê cũng cạn, Mã Gia Kỳ làm việc tầm nửa tiếng sau cái cảm giác mơ hồ quen thuộc ấy lại đến, Mã Gia Kỳ không nghĩ gì đứng dậy tắt đèn rồi ngủ thiếp đi.

Từ sau khi Mã Gia Kỳ chuyển vào thư phòng vừa làm việc vừa ngủ ở đây, mẹ Mã Gia Kỳ đã cho người lắp đặt một cái giường nhỏ trong thư phòng. Tại sao lại là giường nhỏ mà không phải giường lớn? Dù sao mẹ Mã Gia Kỳ cũng muốn con trai của mình quay về phòng của mình cùng Tô Li đồng sàng cộng chẩm.

Tô Li đúng như lời của mình đã quay về phòng trước khi kết hôn ngủ, nhưng Mã Gia Kỳ không hiểu lý do gì mà không chịu quay về phòng mình ngủ, điều này khiến mẹ Mã hết sức khó chịu.

Sau một thời gian căn phòng rơi vào tĩnh lặng, Mã Gia Kỳ cũng đã say giấc. Căn phòng yên tĩnh đến một cây kim rơi cũng có thể nghe đến rõ ràng. Đột nhiên phát ra một âm thanh lớn, có chút lanh như có một cánh cửa nào đó mở ra.

Một người thiếu niên từ bóng tối đi về phía giường nhỏ trong góc, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Mã Gia Kỳ, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gương mặt thanh tú của anh, nhẹ nhàng đi trên từng nét mặt như muốn phác thảo lại gương mặt mà cậu ngày nhớ đêm mong.

Đúng vậy người thiếu niên đó chính là Đinh Trình Hâm. Cậu nhẹ nhàng chui vào chăn ôm lấy anh, ai nói là cậu không nhớ anh, thời gian cậu biến mất nhưng luôn lén nhìn anh, cậu sống vật vờ không khác gì một linh hồn. Mỗi khi nhớ anh cậu chỉ có thể tìm cách lén nhìn anh từ xa, nhiều lúc khống chế không được chính mình mà muốn đi ra nói với anh:

"Em đang ở đây, ngay bên cạnh anh, đừng uống nữa, đừng nhớ em nhiều quá, em cũng nhớ anh rất nhiều!"

Nhưng cậu biết mình đã cố gắng nhiều như vậy, hy sinh nhiều như vậy, cậu không thể bỏ cuộc giữa chừng.

Đinh Trình Hâm nằm cạnh Mã Gia Kỳ rồi lại ngủ quên mất, khi trời gần sáng như một thói quen cậu lại biến mất vào trong hư không.

Mã Gia Kỳ ngồi coi lại đoạn băng ghi hình tối qua, nhìn từng hành động, từng động tác của cậu trái tim như quặn thắt lại. Chỉ muốn chạy nhanh ôm lấy cậu vào lòng, không để cậu biến mất khỏi bàn tay mình thêm một lần nữa.

Em ấy đã gầy đi nhiều rồi, gương mặt cũng hốc hác hơn xưa nhiều, không biết thời gian này em ấy sống tốt không, sống vất vả như nào để trở thành bộ dáng như hiện tại. Em ấy ở gần mình như vậy nhưng lại không thể tiến đến ôm em ấy, hôn em ấy, hòa tan em ấy vào cơ thể của mình.

Dù đoạn băng ghi hình cho Mã Gia Kỳ nhìn thấy được người mà anh ngày nhớ đêm mong, nhưng lại không thể biết em ấy vào thư phòng bằng cách nào.

Lần này chỉ có thể tương kế tựu kế lừa em ấy tự mình xuất hiện. Mã Gia Kỳ không ngu, một thời gian lâu như vậy anh cũng biết được lý do mình luôn mê mang thần trí không rõ. Người biết được thói quen mỗi đêm đều uống một ly cà phê của Mã Gia Kỳ chỉ có một mình Đinh Trình Hâm. Rất nhiều lần cậu chính là người pha cà phê cho anh.

Tôi hôm nay Mã Gia Kỳ lại pha một ly cà phê, thay vì uống anh lại âm thầm đổ nó vào nhà vệ sinh, nếu như anh đoán đúng thì lần này Mã Gia Kỳ có thể bắt tận tay Đinh Trình Hâm, không để cho cậu biến mất khỏi tay mình một lần nữa. Trong lòng Mã Gia Kỳ đã có cho mình kế hoạch...

Quả nhiên sau một thời gian, Đinh Trình Hâm lại xuất hiện, vẫn là bộ đồ đó nhưng cậu có thể đã mệt mỏi hơn hôm qua nhiều. Dù Đinh Trình Hâm trong lòng cảm thấy hôm nay có gì đó khác lạ nhưng lại không thể giải thích nó khác nhau như thế nào. Khi cậu bước đến bên giường, ghé người muốn chạm vào Mã Gia Kỳ thì một bàn tay nhanh chóng nắm lấy tay cậu.

Đinh Trình Hâm thấy thế hoảng loạn muốn rút tay về nhưng không kịp, đôi tay gầy đến xanh xao không chút sức lực cứ thế bị đôi bàn tay hữu lực kia kéo lấy ghì chặt. Hai người đều hai mắt nhìn chằm chằm vào đối phương không chớp.

"Đinh Trình Hâm, là em đúng không?"

"Làm sao... Làm sao có thể? Không phải anh đã ngủ rồi sao?"

Đinh Trình Hâm biết Mã Gia Kỳ chưa ngủ, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc và bất ngờ. Nhưng bây giờ Đinh Trình Hâm không còn đường lui nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro