Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 - 40:

Chương 31: Mèo Đen

Mã Gia Kỳ đang làm việc trong thư phòng, đột nhiên chuông điện thoại vang lên. khi nhìn thấy người gọi là Đinh Trình Hâm, anh liền bắt máy mà không suy nghĩ gì.

"Alo."

"Ha ha ha ha ... Thanh âm Mã Nhị Gia vẫn hay như vậy! Đã lâu không được nghe lại âm thanh này rồi!" Người đầu dây bên kia vừa nói vừa cười.

"Anh là ai?"

"Sao điện thoại của Đinh Trình Hâm lại ở chỗ của anh?"

"Mã Nhị Gia thông minh như vậy khẳng định đã đoán được, nhưng Mã Nhị Gia có đoán được người trong lòng của mình đang ở đâu không?"

"Cứ đợi đấy! Chúng ra sẽ rất nhanh lại gặp mặt."

"Yo yo yo, Mã Nhị Gia quá tự tin rồi, tôi thừa biết trên người đứa trẻ này có định vị trong di động, giờ nó đã không còn hoạt động. Để tôi xem ngài sẽ dùng cách nào để tìm ra vị trí của chúng tôi." Đầu kia điện thoại kiêu ngạo nói.

"Nhớ những gì Ngao Tử Dật từng nói không? Hiện tại mày tự đắc bao nhiêu thì sau này sẽ hối hận bấy nhiêu..."

"Vậy à? Tôi thật sự không nhớ! Mã Nhị Gia, vậy tôi cúp điện thoại trước."

Sau khi cúp điện thoại, Mã Gia Kỳ đi thẳng ra khỏi thư phòng, dùng chìa khóa mở cửa phòng luôn đóng kín. Ngao Tử Dật đang ở phòng khách xem TV, thấy Mã Gia Kỳ mở cửa phòng kia liền hoảng sợ.

"Nhị ca, có chuyện gì vậy?"

"Nhanh lên! Đinh Trình Hâm xảy ra chuyện!"

"Xảy ra chuyện? Không phải đang cùng các bạn tham gia dã ngoại sinh tồn sao? Đang êm đẹp xảy ra chuyện gì được?"

Mã Gia Kỳ lấy từ trong hộp một khẩu súng dát vàng, ném khẩu súng bên cạnh cho Ngao Tử Dật.

"Có việc lớn? ... Là tên nào không muốn sống?"

"Mèo Đen."

"Mèo Đen? Hắn không phải ba năm trước đã bị chúng ta giết rồi sao?"

"Em đừng quên mèo đen có chín cái mạng, không dễ chết như vậy."

Mã Gia Kỳ gọi một cuộc điện thoại, một lúc sau, Bạch Dực dẫn đầu một nhóm người tiến đến, Andy đã đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ nhìn thấy tính cảnh này không khỏi giật mình.

"Nhị Gia, Tam Gia, hai người đang làm gì vậy?"

"Có kẻ muốn chết, hai chúng ta là hắc bạch vô thường đương nhiên phải đi nhặt xác rồi!"

Tất cả lấy súng từ trong hòm, lắp đạn sẵn sàng nghe lệnh xuất phát.

"Mọi người muốn đi làm nhiệm vụ? Em có thể đi cùng chứ?"

"Andy đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, có đi cũng thêm phiền."

"Đi!"

Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật đi phía trước, Bạch Dực dẫn những tên thuộc hạ đi theo sau, cũng may đang là ban đêm, nếu là ban ngày, trận chiến này sẽ là người kinh ngạc, thậm chí còn khiến phía trên chú ý.

Andy đóng cửa, vừa quay người liền thấy Đinh Y Vân cũng vừa ra khỏi phòng, mặc bộ đồ bằng lụa. Biết rõ trong nhà có đàn ông mà không khoác thêm áo vào. Andy mắng một câu "con đĩ" rồi quay về phòng.

"Andy, bọn họ đang làm gì vậy?"

"Liên quan gì đến cô? Tốt hơn hết là cô nên tắm rửa đi ngủ sớm đi, cô quan tâm thì có ích gì? Cô có thể làm gì ngoại trừ gây rối?"

"Ah?"

Ở trên xe, Mã Gia Kỳ nói cho Ngao Tử Dật biết xảy ra chuyện gì...

"Tên Mèo Đen này, con chó chết tiệt, xem Tam Gia ta có thể cho hắn răng rơi đầy đất không?"

"Nhị Gia, chúng ta dàn trận lớn như vậy có thể làm dọa tới học sinh thì sao?" Bạch Dực lo lắng hỏi.

"Không sao đâu, ta đã xin chỉ thị của bên trên."

"Không hổ là Nhị Ca, làm việc hiệu xuất cao như vậy! Phía trên đã đồng ý?"

"Hắn không trả lời anh!"

"..."

Ngao Tử Dật bị hành động của Mã Gia Kỳ làm cho giật mình, làm như vầy thật sự có sao không?

Nếu để phía bên kia biết được sẽ tạo ra rất nhiều hiềm khích nghi ngờ, lão già đó tính cách vốn dĩ không tốt,nếu ông ta nghi ngờ đi điều tra bọn họ thì thật sự không hay. Dù sao kế hoạch cũng đã chuẩn bị lâu như vậy không thể tạo nghi ngờ được.

"Em cứ yên tâm, anh đã có cách giải quyết, không phải vấn đề lớn..."

"Việc chúng ta cần quan tâm lúc này là phải nhanh lên, tên Mèo Đen này là một tên điên, sợ rằng sẽ làm tổn thương Đinh Nhi mất!"

Chương 32: Giáo viên

"Ưm... Đây là đâu?"

Đinh Trình Hâm mở to mắt, phát hiện đây là một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

"Yo... Nhóc con tỉnh rồi à?" Mèo Đen vừa mới gọi điện cho Mã Gia Kỳ quay qua thấy Đinh Trình Hâm đã tỉnh.

"Ngươi là ai? Đây là đâu?"

Mèo Đen đang đeo một cái mặt nạ. nhưng Đinh Trình Hâm cảm thấy người này có chút quen thuộc.

"Đau đầu quá..." Lưu Nguyệt cũng vừa lúc tỉnh lại, từ từ mở mắt, phát hiện nhìn mọi thứ không rõ ràng liền dùng sức lắc đầu.

"Lưu Nguyệt!"

"Đinh Trình Hâm... A, đây là đâu?" Lưu Nguyệt phát hiện Đinh Trình Hâm đang bị trói, liền dùng sức hét lớn/

Tên Mèo Đen không kiên nhẫn nói:

"Hét hét hét, con gái mấy người chỉ biết hét, bình thường cho các ngươi chạy không phải hét lớn cũng là bị tụt huyết áp."

"Sao ngươi biết! Rốt cuộc ngươi là ai?"

Đinh Trình Hâm nhìn chằm chằm mặt nạ của Mèo Đen, càng nhìn càng quen thuộc, nhất định bản thân biết người này, cuối cùng Mèo Đen bị Đinh Trình Hâm nhìn chằm chằm có chút khó chịu, chậm rãi tháo mặt nạ ra.

"A! Ngươi... ngươi chính lá thầy giáo thể dục của chúng ta!" Lưu Nguyệt che miệng kinh ngạc chỉ vào Mèo Đen, Đinh Trình Hâm đã đoán được, cũng không ngạc nhiên.

"Thầy giáo, sao ngài lại ở đây? Ngài vì sao lại trói Đinh Trình Hâm lại?"

"Bởi vì ta phải thông qua hắn dụ một người đến."

"Ai?"

"Tất nhiên là kẻ cao cao tại thượng không ai bì nổi Mã Nhị Gia cùng em trai chết tiệt của hắn Ngao Tam Gia rồi!"

"Ngươi cùng bọn họ có ân oán sao?"

"Đâu chỉ có hận mà là thâm cừu đại hận! Ngươi biết không? Ngao Tử Dật từng dùng súng bắn thẳng vào tim ta, đáng tiếc hắn không biết một điều là hắn bắn trượt nên ta đã không chết."

Mèo Đen đưa tay đặt vào vị trí trái tim, trong lòng không giấu được sự đắc ý.

"Ngươi dựa vào cái gì bắt được ta có thể dụ bọn họ tới đây?"

"Ta không dựa vào cái gì cả, chỉ chắc chắn rằng bọn hắn thực sự sẽ tời. Thời gian trước không phải Mã Gia Kỳ đã đến trường học thay cậu vài ngày sao? Ngươi ở trường bị bắt nạt, ta còn nhìn không ra hắn đến là để trả thù giúp cậu sao? Hắn đánh Vương Đài Húc đến sống dở chết dở, cho lũ tiểu đệ của Vương Đài Húc phá hủy sự trong sạch của Lý Như Tuyết, tất cả ta đều biết..."

'Nếu cậu không phải người quan trọng với hắn, thì với sự hiểu biết của ta về kẻ máu lạnh như hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện giúp người khác trả thù chứ? Cậu nói xem tôi nói có đúng không?"

"Người kia là ai? Sao tôi không biết?" Lưu Nguyệt là người duy nhất mù mịt ở đây.

"Không, ngươi có biết, chính là Mã Gia Kỳ, người mới không lâu trước đến học buổi chiều có tiết thể dục, ta dạy lớp các ngươi liền nhận ra hắn. Người khác có thể không biết nhưng ta chỉ cần liếc mắt một cái dù biến thành tro ta cũng nhận ra."

"Lúc ấy vì sợ hắn sẽ nhận ra ta, nên ta đã giả vờ ốm và đổi dạy học vào tiết khác. Gần đây khi nghe nói về khóa dã ngoại sinh tồn này, ta đã lên kế hoạch rất lâu cho chuyện này, để bắt cậu và dụ bọn họ vào đây, ha ha ha ha..."

"Mã Gia Kỳ..." Khuôn mặt tuấn tú của Mã Gia Kỳ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Lưu Nguyệt, Mã Gia Kỳ là người đầu tiên có thể khiến trái tim cô rung động.

Do Đinh Trình Hâm và Lưu Nguyệt vẫn chưa xuống núi, giáo viên không thể liên lạc được cho bọn họ, chỉ có thể gọi điện báo cáo với hiệu trưởng và cấp trên.

Khi Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật đến, các giáo viên đều không biết làm sao nghĩ rằng hiệu trưởng cho người đến cứu hộ, chủ nhiệm lớp vội chạy lại, khi thấy Mã Gia Kỳ có điểm kinh ngạc:

"Mã... Mã Gia Kỳ? Em như thế nào lại ở đây?"

Mã Gia Kỳ trong đầu ngoại trừ Đinh Trình Hâm chính là Đinh Trình Hâm, hoàn toàn không để ý đến người giáo viên chủ nhiệm.

Chương 33: Cứu viện

Ngao Tử Dật cũng xuống xe theo sát phía sau, nhìn thấy trước mặt là dãy núi tối om, các học sinh và giáo viên đều tò mò nhìn lại.

"Nhị ca, tới rồi à?"

"Ừm."

"Nhị Gia, Tam Gia, hiện tại muốn vào núi sao?"

Bạch Dực cung kính nói.

"Đi, Bạch Dực, phía bên kia chuẩn bị như thế nào rồi?"

"Nhị Gia yên tâm, tất cả đều chuẩn bị xong hết."

"Bạch Dực, ngươi dẫn vài người ở đây để bảo vệ những người học sinh này, còn Tam Nhi và ta sẽ đưa những người còn lại vào núi."

"Vâng!"

Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm của Đinh Trình Hâm cũng có cơ hội chen vào, lập tức chạy đến trước mặt Mã Gia Kỳ hỏi có thể cho chính mình đi cùng không?

"Thầy ơi, chúng tôi phải đi bắt kẻ xấu, thầy đi cũng không giúp được gì?"

"Kẻ xấu? Vẫn còn hai học sinh còn ở trên núi, tôi muốn dẫn bọn họ an toàn xuống núi."

Giáo viên chủ nhiệm vừa nghe được có người xấu trên núi lại càng sợ hãi, nếu Đinh Trình Hâm cùng Lưu Nguyệt gặp đúng kẻ xấu, bản thân làm sao có thể nói rõ ràng với người nhà lũ trẻ đây?

"Xin các người mang tôi đi cùng đi, tôi sẽ không để các người thêm phiền toán, tôi chỉ cần tìm được học trò của mình liền dẫn bọn họ xuống núi, sẽ không gây cản trở các người bắt kẻ xấu."

"Nhị ca, làm sao đây?"

"Nếu không muốn chết liền ở lại."

"Nghe được Nhị ca của ta nói không? Có chúng tôi ở đây hai học sinh nhất định không thể xảy ra chuyện."

Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật mang người vào núi, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc đèn pin, để tránh gặp phải rắn, bọn họ đi rất nhẹ nhàng.

"Nhị ca, anh biết giờ bọn họ đang ở đâu không?"

"Trên người Đinh Trình Hâm có định vị!"

Mèo Đen chỉ biết rằng trong điện thoại Đinh Trình Hâm có định vị, nhưng lại không biết rằng trên người Đinh Trình Hâm tất cả đều có định vị, nút áo, thắt lưng... Mèo Đen không phải coi thường Mã Gia Kỳ mà là đánh giá sai mức độ quan trọng của Đinh Trình Hâm trong lòng Mã Gia Kỳ.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ được Mã Gia Kỳ sợ Đinh Trình Hâm biến mất khỏi tầm tay của mình như thế nào. Nếu có thể anh không chỉ muốn đặt định vị vào quần áo phụ kiện của Đinh Trình Hâm mà còn muốn gắn nó vào trong cơ thể Đinh Trình Hâm, để cậu không bao giờ biến mất khỏi tầm tay của anh.

Rất nhanh bọn họ đã tìm được vị trí của Mèo Đen, một ngôi nhà gỗ nhỏ, bên trong có ánh sáng.

"Nhị ca, chúng ta làm gì tiếp theo?"

"Anh đi xem thử, em đứng đây đợi anh."

Mã Gia Kỳ nói xong không đợi Ngao Tử Dật trở lời liền tiến đến cạnh ngôi nhà gỗ.

Bên trong nhà gỗ rất im lặng, Mã Gia Kỳ cảm thấy có điểm không thích hợp, nhìn từ cửa sổ vào bên trong, chỉ thấy một cô gái bị trói trên mặt đất, Mã Gia Kỳ một cước đá văng cửa ra ngoài, âm thanh phá cửa quá lớn, làm nữ sinh đang hôn mê làm cho tỉnh, cô gái phát hiện mình bị trói, dùng băng dính bịt kín miệng, phát ra những âm thanh "ngô, ngô".

Mã Gia Kỳ cởi trói cho cô gái, lúc này cô mới nhận ra người cứu mình là Mã Gia Kỳ.

"Mã Gia Kỳ? Sao cậu lại ở đây? Tôi là Lưu Nguyệt."

"Còn Đinh Trình Hâm đâu?"

"Đinh Trình Hâm bị giáo viên thể dục bắt đi rồi!"

Mã Gia Kỳ nghe xong liền quay đầu đi ra ngoài, Ngao Tử Dật cũng từ xa tiến đến.

"Chuyện gì vậy?"

"Đinh Trình Hâm bị mèo đen bắt đi rồi."

"Đây là ai?"

Ngao Tử Dật nhìn thấy Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt lập tức giới thiệu:

"Xin chào, tôi là Lưu Nguyệt, bạn học của Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm bị giáo viên thể dục bắt đi rồi, ông ta phát hiện trên thắt lưng của cậu ấy có định vị, sắc mặt liền thay đổi, dẫn Đinh Trình Hâm đi rồi!"

"Giáo viên thể dục?"

"Đúng vậy, người bắt cóc chúng tôi chính là giáo viên thể dục. Ông ta nói rằng bắt cóc chúng tôi để dụ Mã Gia Kỳ đến, còn có một người tên cái gì Ngao nữa..."

"Là Ngao Tử Dật, cũng có thể gọi là Ngao Tam Gia."

"Đúng đúng đúng, chính là hắn, anh biết hắn?"

"Tại hạ tự giới thiệu bản thân vậy, tôi tên là Ngao Tử Dật, giới giang hồ gọi là Ngao Tam Gia."

Chương 34: Mệt mỏi

"Nhị ca, chúng ta làm gì tiếp theo đây?"

Mã Gia Kỳ mở máy định vị, hoàn hảo máy định vị trên cúc áo Đinh Trình Hâm vẫn còn một máy định vị, điểm định vị không ngừng di chuyển.

"Đi hướng này!"

"Không phải? Nhị ca? Đinh Trình Hâm trên người vẫn còn định vị ư?"

Ngao Tử Dật có điểm hoang đường, một cái định vị là đã quá đủ rồi, làm sao vẫn còn cái nữa? Có lẽ trên người Đinh Trình Hâm không chỉ có một cái định vị! Nhị ca thật sự như biến thành con người khác vậy.

Mã Gia Kỳ không để ý đến hắn, nhanh chóng đi về phía trước, Lưu Nguyệt lập tức đi theo Ngao Tử Dật.

"Làm gì vậy? Sao cô lại đi theo chúng tôi? Không phải tôi cho người đưa cô xuống núi rồi sao?"

"Ngao... Tam Gia, Đinh Trình Hâm là bạn học của tôi, tôi muốn đi cùng mọi người."

"Đi để làm gì? Thêm phiền phức sao?"

"Tôi sẽ không gây rắc rối, tôi còn có thể giúp mọi người!"

"Cô cảm thấy dựa vào đâu có thể giúp được chúng tôi?"

Mã Gia Kỳ từ xa nói vọng lại, Lưu Nguyệt vẫn nhất quyết đi theo bọn họ.

"Cô có thể làm gì cô muốn, không phải không thể đưa cô đi cùng."

Ngao Tử Dật nói xong, nhanh chóng đuổi kịp Mã Gia Kỳ bước chân, Lưu Nguyệt cũng đi theo.

"Đi nhanh!" Mèo Đen túm lấy quần áo Đinh Trình Hâm lôi kéo.

"Tôi rất mệt mỏi, tôi không muốn đi!"

"Muốn chết sao? Đi mau!"

"Đi theo ngươi không phải ta sẽ chết sao?"

"Lại nói lời vô nghĩa có tin tôi giết cậu không?"

Đinh Trình Hâm nhắm lại đôi mắt hồ ly xinh đẹp nói:

"Cứ giết tôi đi! Tôi chán sống rồi!"

Mã Gia Kỳ đột nhiên giơ một tay lên, nói chậm lại, những người phía sau lập tức dừng lại.

"Bọn họ đang ở phía trước."

Mã Gia Kỳ nhìn điểm đỏ ngay trước mặt đang bất động.

"Nhị ca, chúng ta vây quanh từ bên sườn đi?"

"Không được, Đinh Trình Hâm đang ở trong tay hắn!"

"Vậy làm sao đây?"

Mã Gia Kỳ không cho phép Đinh Trình Hâm gặp bất cứ nguy hiểm gì, bất cứ khả năng có thể khiến cho cậu bị thương đều không được. Chỉ có thể nghĩ thêm cách khác.

"Hay là... Để tôi đi qua đó đi!"

"Cô? Cô đi qua đó có ích gì?"

"Tôi qua đó không có quá nhiều tác dụng, nhưng hiện tại chỉ có tôi có thể đến đó không làm hắn kinh động, nếu hắn muốn dẫn Đinh Trình Hâm đi tiếp tôi sẽ để lại dấu ấn cho các người..."

"Ngươi đi cùng cô ta, nếu có tình huống gì, lập tức gửi tín hiệu đến cho tôi."

Mã Gia Kỳ nói với một tên thuộc hạ, thuộc hạ gật đầu sau đó cùng Lưu Nguyệt lặng lẽ tiến về phía trước.

"Ai ở đó!" Mèo Đen đột nhiên hét lớn về phía sau, cũng khó trách hắn tên Mèo Đen, chỉ cần ngọn cỏ nhẹ động cũng có thể làm hắn nhận ra.

"Tôi đi qua đó, anh trốn trong tối lợi dụng lúc hắn không để ý hãy tấn công hắn, tôi sẽ gây sự chú ý."

Lưu Nguyệt nói với người thuộc hạ Mã Gia Kỳ cử đi cùng cô.

Người đàn ông gật đầu, Lưu Nguyệt nhanh chóng chạy về phía Mèo Đen và Đinh Trình Hâm. Mèo Đen chiếu đèn vào Lưu Nguyệt, tay kia cầm chắc cây súng.

"Cứu... Cứu mạng..." Lưu Nguyệt vừa hô cứu mạng cừa chạy đến trước mặt Mèo Đen, vừa thấy Mèo Đen liền chạy đến, Mèo Đen giơ súng hô đừng nhúc nhích.

"Đừng... Đừng giết tôi... Tôi thật sự vô tội." Lưu Nguyệt ngồi xuống che đầu nói.

"Ta không phải đem cô trói lại rồi sao? Cô bằng cách nào thoát được?" Mèo Đen chậm rãi đến gần Lưu Nguyệt hỏi.

"Tôi thật sự không biết gì cả... Tôi ngất xỉu, tỉnh lại thì phát hiện rất nhiều người, trong tay đều cầm súng, họ hỏi tôi Đinh Trình Hâm đang ở đâu? Tôi không biết. Bọn họ thấy tôi bộ dáng xinh đẹp lên muốn làm chuyện xấu, tôi thật vất vả có thể trốn thoát... Hu hu..."

Lưu Nguyệt há mồm thở dốc nói láo, cô còn không biết mình đang nói linh tinh gì, hiện tại việc quan trọng nhất là thu hút sự chú ý của Mèo Đen.

Chương 35: An toàn

Mèo Đen chậm rãi đi đến chỗ Lưu Nguyệt, một tiếng súng vang lên, cánh tay cầm súng của Mèo Đen bị bắn trúng, hắn đau đớn ôm vết thương bỏ chạy, thuộc hạ Mã Gia Kỳ phái tới đi theo Lưu Nguyệt từ chỗ tối đi ra.

"Nhanh! Đuổi theo hắn, hắn chạy hướng này!" Lưu Nguyệt chỉ theo hướng Mèo Đen chạy trốn.

Người nọ rất nhanh đuổi theo, Lưu Nguyệt từ mặt đất đứng dậy cởi dây trói cho Đinh Trình Hâm. Đột nhiên nghe được tiếng lên cò súng, cô vừa định quay lại nhìn, liền cảm nhận được đầu súng đang chĩa vào sau đầu mình. Cô vô cùng sợ hãi không dám nói lời nào.

"Bạn học Lưu Nguyệt không ngờ cô lại có một mặt như vậy!" Mèo Đen cười nói, một cánh tay khác vẫn đang không ngừng chảy máu.

"Ngươi... Ngươi không phải đã chạy trốn rồi sao?" Lưu Nguyệt nói lắp bắp...

"Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời nói vô nghĩa của cô? Cô nói bọn họ muốn làm chuyện xấy với mình? Bảo bối quan trọng nhất của Mã Gia Kỳ còn đang trong tay ta đây. Làm sao hắn có thể sẽ quan tâm đến cô?" Mèo Đen hỏi.

"Không phải Mã Gia Kỳ muốn làm chuyện xấu với tôi mà là thuộc hạ của hắn."

"Đừng giải thích, vốn định giữ cô một mạng không ngờ bản thân cô lại muốn tìm cái chết."

Lưu Nguyệt sợ đến mức không dám động, ánh mắt trừng lớn, trợn mắt nhìn Đinh Trình Hâm trước mặt.

"Yo! Đây không phải Mèo Đen cảnh trưởng sao?"

Giọng nói giễu cợt của Ngao Tử Dật truyền đến, Mèo Đen lập tức giương súng trên đầu Lưu Nguyệt về phía Mã Gia kỳ.

"Trong súng vẫn còn một viên đạn phải không?"

Mã Gia Kỳ hỏi Mèo Đen, tay cầm súng của Mèo Đen càng chặt hơn, khẽ nuốt nước bọt, nhìn thoáng qua Mã Gia Kỳ cũng có thể đoán được.

Mèo Đen cảnh trưởng, ta nghĩ ngươi nên buông súng xuống nhấc tay đầu hàng đi.

Mèo Đen như nghe lời Ngao Tử Dật nói từ từ buông súng xuống, khi Mã Gia Kỳ và những người khác không chú ý liền chạy vọt đến chỗ Đinh Trình Hâm và chĩa súng vào đầu cậu.

"Dù cho ta chỉ còn một viên đạn trong súng nhưng giết nó thì đủ rồi!"

"Ngươi... Ngươi dám động đến em ấy..."

"Nhị ca, bình tĩnh!"

"Ha ha, Mã Nhị Gia cũng thật sốt ruột, ta nghĩ thằng nhóc này đối với ngươi rất quan trọng, xem ra là thật!" Mèo Đen cười nói.

"Người thả em ấy ra, ta làm con tin của ngươi."

"Ha ha ha ha, thật nực cười, Mã Nhị Gia như thế nào lại hài hước như vậy, lấy súng chĩa vào ngươi thì có ích gì? Ta không muốn giết người, so với giết ngươi có ý nghĩa gì? Ta lại không ngốc, ta không phải đối thủ của ngươi."

"Yo, thật biết tự mình hiểu."

"Ngao Tam Gia cũng rất hiểu ta a. Chúng ta không phải lần đầu quen nhau, ta không có tự mình hiểu lấy thì lại làm phiền đến Tam Gia rồi! Ngài hiểu tôi như vậy..."

"Đúng rồi, ta đương nhiên hiểu biết người, một kẻ không biết xấu hổ, đến cả chó cũng không bằng... không phải đều là danh hiệu của ngươi sao?"

"Không cùng các ngươi nhiều lời, ta đếm đến năm sẽ nổ súng, các ngươi cũng có thể nổ súng bắn ta, để xem ai có thể nhanh hơn?"

"5, 4, 3, 2..."

"Doang" một tiếng nổ súng vang lên, tay cầm súng của Mèo Đen bị bắn trúng, súng rơi xuống đất, Mèo Đen ôm lấy tay vì đau. Nguyên lai tên thuộc hạ vừa bị hắn lừa đi đã quay lại trộm trong tối bắn cho hắn một cái.

Thấy tình hình không ổn muốn nhanh chóng nhặt lại khẩu súng lục liền bị Đinh Trình Hâm nhanh chóng nhặt mất, cầm súng chĩa vào Mèo Đen, Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật cho thủ hạ đem Mèo Đen chế ngự.

Trái tim đang lơ lửng của Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng có thể buông xuống, Đinh Trình Hâm từ từ đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Lưu Nguyệt.

Chương 36: Ôm chặt

Dưới sự giúp đỡ của Lưu Nguyệt, Đinh Trình Hâm loạng choạng đứng dậy. Cả ngày nay cậu không ăn được cái gì tử tế vào bụng, còn cùng Mèo Đen di chuyển một đoạn thời gian dài như vậy khiến bệnh dạ dày tái phát, nếu bây giờ không có ai đỡ cậu chắc cậu đã ngất đi rồi...

Mã Gia Kỳ nhìn cậu đau đớn lại thầm mắng chính mình không thể đến sớm hơn, không đúng, nếu biết vậy sẽ không bao giờ cho cậu tham gia hoạt động lần này. Anh đã đánh giá sai những mối đe dọa với Đinh Trình Hâm rồi!

"Em có sao không?"

"Không sao đâu, đầu có hơi choáng, dạ dày có chút khó chịu!"

Đinh Trình Hâm sắc mặt tái nhợt, môi cũng bị khô nứt ra, cả người lộ vẻ vô hồn.

"Không có gì đâu, bạn không cần giúp tôi, tôi có thể tự mình đi."

Đinh Trình Hâm nói với Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cũng buông Đinh Trình Hâm ra, ánh mắt đảo qua trên người Mã Gia Kỳ.

Đột nhiên trên không trung truyền đến âm thanh lớn, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những cơn gió lớn thổi mạnh lung lay cây cối xung quanh, chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng đang chuẩn bị hạ xuống, mọi người lập tức tránh ra để nó hạ cánh.

Máy bay trực thăng dừng lại ổn định, một người đàn ông từ trong trực thăng đi ra, thấy Mã Gia Kỳ cùng Ngao Tử Dật liền cung kính nói:

"Nhị Gia, Tam Gia, tôi đến rồi!"

"Tất cả lên trực thăng đi, rời khỏi đây thôi."

Mèo Đen bị mấy tên thủ hạ trói lại kéo đứng lên ném vào máy bay trực thăng, vết thương không ngừng đổ máu, gân xanh cũng nổi lên vì đau đớn.

Đinh Trình Hâm vừa bước được vài bước liền chóng mặt ngã về phía sau, thật may Mã Gia Kỳ ở ngay phía sau nên cậu không bị ngã xuống đất.

"Đinh Trình Hâm!"

"Em khó chịu quá!"

Đinh Trình Hâm gối đầu lên cánh tay Mã Gia Kỳ suy yếu nói, Mã Gia Kỳ nhìn đau lòng muốn chết, liền trực tiếp bế công chúa đưa cậu lên máy bay.

Đinh Trình Hâm không nặng, ngược lại còn rất nhẹ, nhẹ như không có cảm giác tồn tại luôn vậy, gió thổi qua cũng sợ bị bay mất, làm Mã Gia Kỳ ôm chặt lấy cậu, sợ rằng cậu thật sự sẽ bị gió thổi bay.

"Bạch Dực, có kẹo ở đây không?"

"Nhị Gia, đây!" Một cô gái nhỏ bước tới, cô nương này bộ dáng vô cùng đáng yêu, tên gọi Bạch Lê, cô gái cùng Bạch Dực, Bạch Văn là ba anh em, Bạch Dực là đại ca, Bạch Văn là nhị ca, cô là nhỏ nhất tam muội.

Đừng nhìn Bạch Lê nhỏ tuổi, cô chính là lớn lên cùng súng chơi đùa, nhắm mắt cũng có thể bách phát bách trúng.

"Ca ca xinh đẹp, anh bị sao vậy?" Bạch Lê trừng lớn mắt nhìn người anh trai còn so với hồ ly còn xinh đẹp hơn, yêu mị hơn vài phần.

"Lê Lê, ca ca xinh đẹp cơ thể không thoải mái, em đi chỗ khác chơi đi!"

"Lê bảo bối, lại đây nào! Nhị Gia chỉ biết hung em, Tam Gia là người thương em nhất."

"Dừng! Tam Gia nói câu này mà không biết xấu hổ à, Nhị Gia sẽ không hung dữ với em đâu, chính ngài cả ngày chỉ biết bắt nạt em!"

Cô gái nhỏ miệng ngậm cây kẹo mút nói mơ hồ, tay nhỏ ôm lấy eo chính mình, nhìn Ngao Tử Dật tức giận nói:

"Sau này không được gọi em là Lê bảo bối, khó nghe chết đi được! Ngài chỉ được gọi em là A Lê."

"Lưu Nguyệt xấu hổ ngồi một bên, cô không biết tình huống hiện tại là như thế nào, Mã Gia Kỳ không phải học sinh à? Bọn họ đang làm gì? Nhìn giống như... xã hội đen!"

Máy bay trực thăng hạ xuống, cửa trực thăng mở ra, Bạch Dực đi đến.

"Nhị Gia, Tam Gia, mọi người không sao chứ?"

"Không có gì, Tam Gia của ngươi thần thông quảng đại, chỉ có kẻ khác gặp nạn."

Con người Ngao Tử Dật giỏi nhất chính là khoe khoang, chưa bao giờ keo kiệt khoe mẽ, Bạch Lê nhìn không nổi nữa bĩu môi chế nhạo:

"Em thấy Tam Gia đến cả súng còn chưa rút ra nữa, quả nhiên chỉ là đến cho đủ người."

"Nào... tiểu bảo bối, nếu không có hai anh trai của bé ở đây tôi đã sớm đem em đi bán rồi!"

"Phi phi phi....!"

"Bạn học Lưu, bạn học Đinh!" Chủ nhiệm lớp kích động lao đến ôm lấy Lưu Nguyệt bả vai.

"Chủ nhiệm!"

"Hai đứa không có việc gì thật tốt quá! Làm thầy sợ muốn chết!" Chủ nhiệm lớp xem kỹ Lưu Nguyệt xong liền quay sang nhìn Đinh Trình Hâm. Còn chưa thấy Đinh Trình Hâm đâu đã thấy Mèo Đen một thân đầy máu nằm trên đất, ngay lập tức choáng váng.

Chương 37:Quan trọng

"Đây là... giáo viên thể dục... sao lại ở đây?" Giáo viên chủ nhiệm ngạc nhiên khi nhìn thấy Mèo Đen, nghĩ rằng chính mình hoa mắt.

Lưu Nguyệt ngăn lại chủ nhiệm đang muốn đến gần Mèo Đen nói:

"Thầy đừng đến đó, hắn ta là kẻ xấu."

"Có phải có hiểu lầm gì không? Sao giáo viên thể dục lại có thể là người xấu?"

Trong lòng giáo viên chủ nhiệm, giáo viên thể dục là người nam nhân ấm áp, mỗi ngày đều ở sân trường chạy bộ, mang cho giáo viên khác cốc nước ấm, còn rất hài hước khôi hài, thường xuyên ở văn phòng làm cho mọi người cười đến không được. Đối học sinh cũng vô cùng có trách nhiệm, làm thế nào có thể là người xấu được!

"Chắc là có hiểu lầm nào đó, mọi người nhìn cậu ta đang bị thương thành như vậy, hay là trước tiên đem đi bệnh viện đã, sau đó để cảnh sát giải quyết cũng được." Chủ nhiệm lớp đề nghị.

"Tôi e rằng việc này không cần thiết!"

"Không cần đi bệnh viện đâu, chúng tôi quen biết một bác sĩ thú y rất giỏi, vô cùng giỏi, cam đoan khỏi bệnh cho đến chết!"

Đinh Trình Hâm yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, đã chảy cả một đầu mồ hôi, dạ dày đau ngày càng không ổn.

Mã Gia Kỳ cảm nhận được cảm xúc của cậu, bế cậu xuống máy bay trực thăng. Ngao Tử Dật cũng Bạch Dực ra lệnh cho thuộc hạ coi trừng Mèo Đen sau đó theo Mã Gia Kỳ xuống trực thăng.

"Chờ đã!"Chủ nhiệm lớp và Lưu Nguyệt đuổi theo Mã Gia Kỳ.

"Có chuyện gì vậy?"

"Đinh Trình Hâm làm sao vậy? Sao đầu lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?"

Chủ nhiệm lớp đang muốn đưa tay sờ trán Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ liền ngăn lại. Anh ta có tính chiếm hữu rất cao, không thích để người khác chạm vào đồ của mình.

"Không có gì, tôi sẽ đem em ấy đi!"

"Bạn học Mã Gia Kỳ, tôi muốn biết cậu là ai? Thân phận của bạn là gì?"

"Mã."

Mã Gia Kỳ chỉ đáp lại giáo viên bằng một chữ đơn giản, giáo viên không hiểu ý nên muốn đuổi theo, Lưu Nguyệt cũng đuổi theo.

"Mã Gia Kỳ, cậu còn đến đi học không?"

Câu hỏi này còn nực vười hơn cả câu hỏi của giáo viên chủ nhiệm, anh không trả lời mà lên xe, Ngao Tử Dật cũng lên xe, Bạch Dực lái xe rời đi.

Khi Đinh Trình Hâm lần nữa tỉnh lại đã ở nhà, người đầu tiên cậu nhìn thấy lại là Tống Á Hiên.

"Cậu tỉnh rồi à? Còn khó chịu không?"

Đinh Trình Hâm không nói gì, cậu chỉ lắc đầu, Tống Á Hiên lập tức quay người lại nói chuyện với Mã Gia Kỳ.

"Tôi có ý kiến này, không thì tôi trở thành bác sĩ tư nhân của bảo bối của ngài đi!"

"Không tồi!"

"Không tồi cái gì mà không tồi! Tôi là quân y!!! Không phải bác sĩ tư nhân, ngài có hiểu không? Có hiểu không?"

"Không sao đâu, anh nhất định sẽ là bác sĩ tốt có thể chữa bệnh cho mọi người."

Ngao Tử Dật đi đến vỗ lên bả vai Tống Á Hiên, sau đó dẫn anh ra ngoài uống chén trà.

"Thật xin lỗi... Để em phải chịu khổ rồi!"

"Em không sao."

Đinh Trình Hâm muốn rút tay chính mình ra, nhưng làm thế nào cũng không được, Mã Gia Kỳ nắm chặt tay cậu không buông.

"Xin lỗi vì làm em sợ."

"Vậy những điều hắn ta nói là sự thật?"

"Về cái gì?"

"Em thật sự là người quan trọng với anh sao? Tại sao chứ?"

"Anh chỉ sợ... Sợ em sẽ sợ hãi. Thật xin lỗi!"

Mã Gia Kỳ quay đầu bỏ đi, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác muốn chạy trốn kể từ lúc trưởng thành đến giờ, không hiểu sao anh lại có tình cảm với đàn ông. Ngao Tử Dật trước kia tìm cho anh không ít phụ nữ, nhưng không dậy nổi một tia hứng thú, ngược lại cảm thấy vô cùng chán ghét. Anh vẫn nghĩ... mình bị lãnh đam.

(Lãnh đạm aka yếu sinh lý, để lãnh đạm cho đỡ nhục, chắc vậy :3)

Chỉ khi gặp được Đinh Trình Hâm, lắc mắt một cái liền có thể nhận định đây là hạnh phúc cả đời của mình không được lầm lỡ. Anh muốn cho cậu tất cả những gì tốt đẹp nhất, để cậu có thể hạnh phúc, dù liều mạng cũng phải đem tất cả đều cho cậu, muốn cậu có thể vui vẻ, muốn nhìn cậu cười, muốn cậu vô tư vui vẻ lớn lên.

Thậm chí còn có thời gian chỉ cần thấy cậu cười, thì dùng cả tính mạng cũng không có vấn đề gì!

Chương 38: Sự ấm áp

"Để anh bảo Andy đem đồ ăn vào cho em, anh đi ra ngoài trước."

Mã Gia Kỳ quay đầu đi về phía cửa, vừa đi tới cửa liền bị người từ phía sau ôm lấy.

"Đinh Trình Hâm?"

"Tại sao anh lại không nói cho em biết sớm hơn?"

"Nếu nói cho em biết sớm hơn thì chúng ta không cần phải chiến tranh lạnh lâu như vậy!"

Mã Gia Kỳ quay người không thể tin được nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Đinh Trình Hâm. Câu nói kia của Đinh Trình Hâm... Có phải em ấy cũng thích chính mình không?

"Ý em là gì?"

Đinh Trình Hâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng kiễng chân hôn lên môi Mã Gia Kỳ, ánh mắt Mã Gia Kỳ từ từ nhắm lại, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười...

"Ăn từ từ... Em thích cơm anh nấu không?"

"Có!"

"Về sau mỗi ngày anh đều nấu cơm cho em."

"Lúc em đi học thì phải làm sao?"

"Không có vấn đề, buổi trưa đi đón em về ăn cơm."

Đinh Trình Hâm lúc này được bao bọc bởi sự ấm áp, đây là lần đầu tiên người khác không phải mẹ của mình lại cưng chiều cậu đến như này, cậu cảm thấy có điểm không thực tế.

"Làm sao vậy?"

"Vui vẻ!"

"Uy, mẹ, có chuyện gì vậy?"

Đinh Y Vân hỏi mẹ của mình qua điện thoại, cô ta cảm thấy bà ta gọi điện cho mình đến tám phần là vì tiền, quả nhiên, mẹ cô ta nói:

"Vân Vân, con đến nhà họ lâu như vậy rồi, bọn họ còn không trả lương cho con?"

"Mẹ, nhà chúng ta còn nợ bọn họ nhiều tiền như vậy, làm sao bọn họ có thể trả lương cho con được."

"Làm sao lại không thể? Tiền nợ là tiền nợ, tiền lương là tiền lương, như thế nào hai cái này giống nhau được!" Trương Ái Lệ gào thét từ đầu dây bên kia.

"Mẹ..."

"Đinh Y Vân, cô làm cái gì vậy? Còn chưa xong sao?"

Andy một bụng lửa giận, Đinh Y Vân cùng mẹ nói chuyện việc nhà không làm xong làm cơn giận dữ của cô càng càng bành trướng.

"Vân Vân, bên chỗ con có việc gì vậy? Mẹ sao lại nghe thấy được có người gọi trên con? Âm thanh lớn như vậy..." Trương Ái Lệ hỏi.

"Được rồi, con không nói với mẹ, con cúp máy trước."

Trương Ái Lệ còn chưa kịp nói xong, Đinh Y Vân đã cúp điện thoại.

Trương Ái Lệ quay đầu lại nhìn thấy chồng của mình, Đinh Kiến Nhân, đang hút một điếu thuốc, bà ta liền tiện tay cầm điện thoại ném vào người Đinh Kiến Nhân. Đinh Kiến Nhân đau lòng nhìn điện thoại bị Trương Ái Lệ ném, liền quát:

"Con đàn bà táng gia bại sản! Điện thoại này mới mua được có mấy tháng? Nếu làm nó rơi xuống đất vỡ mất thì phải làm sao?"

"Đinh Kiến Nhân, ông nhìn xem mình vô dụng đến cỡ nào? Trương Ái Lệ ta đời này mắt mù mới có thể đi theo ông! Tôi vứt điện thoại đi thì sao? Ông có biết Giang Thái Thái mấy hôm trước được Lão Giang mua cho một cái điện thoại không? Ông có biết nó bao nhiêu tiền không? Cái điện thoại nát này làm cho tôi đi ra đường xấu hổ không dám nhìn mặt người."

Đinh Kiến Nhân cũng tức điên lên, chính Trương Ái Lệ là người đối chính mình nói lời yêu thương, mong chính mình cưới bà ta, nếu không cũng đừng mong bản thân sẽ liếc nhìn bà ta lấy một cái.

"Con đàn bà thối, ghét ta thì đi đi! Tôi nhìn bà cũng phiền chết đi được." Đinh Kiến Nhân vừa nói vừa chỉ ra cửa.

"Đi thì đi! Ta đi tìm Vân Vân, Vân Vân hiện tại đang ở cùng Mã Gia Kỳ, muốn cái gì có cái đó, chúng ta sẽ có ngày giàu to, ông liền cả đời ngu ngốc đi!" Trương Ái Lệ nói xong lấy từ tay Đinh Kiến Nhân chiếc điện thoại rồi đeo túi lên lưng đi ra ngoài.

"Có ngày giàu to? Cứ mơ đi! Nếu có khả năng cả đời này đừng quay lại!"

Trương Ái Lệ sau khi đi ra ngoài, Đinh Kiến Nhân ngả mình trên sô pha, mái tóc ngày xưa giờ đã bạc trắng làm cho ông ta trở nên già nua trông thấy...

Chỉ một đêm thôi mà đầu ông ta đã bạc rồi!

"Hai con đàn bà ngu ngốc! Nếu như có khả năng xoay chuyển thì gia đình này đã không đến nông nỗi này, trừ phi có thể dựa dẫm vào vị trí của kẻ cao hơn Mã Gia Kỳ đó một tầng, không đừng mong có thể thay đổi cái gì..."

Đinh Kiến Nhân tuy làm điều ngu ngốc mà rơi vào hoàn cảnh này, nhưng ông ta cũng là người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, những điều cần hiểu thì đều hiểu.

Chương 39: Phản công

Đinh Y Vân cuối cùng cũng thu dọn xong việc nhà, Trương Ái Lệ gọi lại.

"Alo mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Vân Vân... Bố con thật nhẫn tâm hu hu..."

"Làm sao vậy>"

"Ông ta đuổi mẹ ra khỏi nhà. Bây giờ mẹ đang ở gần nhà Mã Gia Kỳ. Mẹ không còn nơi nào có thể đi, chỉ có thể tìm con, con không thể không quan tâm đến mẹ được." Trương Ái Lệ khóc lóc nói.

"Mẹ, con không phải không muốn quan tâm mẹ mà con thật sự không thể chăm sóc được mẹ, hiện tại con đến bản thân mình còn khó bảo toàn!"

Nhìn thấy Andy đi tới, Đinh Y Vân lập tức trở về phòng.

"Mẹ, con tắt máy trước, mẹ mau về nhà đi!"

"Mẹ không quay về! Nếu con bỏ mặc mẹ, mẹ sẽ đến cổng nhà Mã Gia Kỳ khóc lóc." Trương Ái Lệ có ý nói như vậy, Đinh Y Vân khẳng định sẽ không làm cho mẹ của mình đi cổng nhà Mã Gia Kỳ khóc.

"Mẹ! Mẹ đang ở đâu? Con đi tìm."

Đinh Y Vân lúc nhìn thấy mẹ của mình, trên mặt không một dấu vết khóc lóc, đột nhiên có cảm giác mình đang bị lừa.

"Vân Vân, con gái ngoan của mẹ, Mã Gia Kỳ thật sự không đưa tiền lương cho con ư?"

"Không! Bây giờ nếu muốn đòi tiền thì phải đi tìm Đinh Trình Hâm, nó hiện tại là tình nhân của Mã Gia Kỳ."

Trương Ái Lệ ghi nhớ lời này của Đinh Y Vân trong lòng, ngày hôm sau khi đến trường, Đinh Trình Hâm nhìn thấy Trương Ái Lệ đang ở trường học, Trương Ái Lệ đến trường với danh nghĩa mẹ của Đinh Trình Hâm.

"Sao bà lại ở đây?"

Đinh Trình Hâm không kiên nhẫn nhìn Trương Ái Lệ liếc mắt một cái, Trương Ái Lệ một chút cũng không tức giận, cười nói:

"Trình Trình, mẹ đã lâu không gặp con, rất nhớ con."

"Bà không phải mẹ của tôi."

"Này... Ta nghe nói cậu hiện tại là tình nhân của Mã Gia Kỳ. Cậu phải biết rằng đồ ăn, quần áo của cậu đều là do gia đình chúng tôi chu cấp. Bây giờ gia đình này nghèo túng rồi, nếu bây giờ cậu đem tất cả những thứ đó trả lại cho bọn ta cũng hợp lý hợp tình đi!"

Đinh Trình Hâm cười lạnh một tiếng, người này thật sự không biết xấu hổ đến cực điểm, trước kia chính mình dùng đều là đồ Đinh Y Vân đã ghét bỏ không cần đến nữa, ĐInh Y Vân không còn hứng thú với thứ gì đều ném cho cậu như rác rưởi. Bà ta bây giờ còn không biết xấu hổ muốn cậu trả ơn công dưỡng dục, thật sự quá buồn cười rồi!

"Bà muốn bao nhiêu tiền?"

"500 vạn! Không nhiều lắm..."

Trương Ái Lệ nghĩ đến Đinh Trình Hâm hỏi như vậy là muốn đưa tiền cho mình, vừa mở mồm liền sử dụng công phu "sư tử ngoạm". Đinh Trình Hâm nghe xong gật gật đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho ai đó.

Trương Ái Lệ nghĩ cậu muốn gọi điện nói người mang tiền đến cho mình liền vui vẻ, nội tâm tính toán lấy được tiền liền rời bỏ Đinh Kiến Nhân để sống cuộc sống hạnh phúc của chính mình. Trong lòng còn thầm mắng Đinh Trình Hâm quả nhiên là con riêng của Đinh Kiến Nhân, ngu ngốc như nhau!

"Alo, chú cảnh sát..."

Nghe thấy từ "cảnh sát", Trương Ái Lệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm đã nói xong điện thoại.

"Đinh Trình Hâm, cậu gọi cho ai?"

"Tôi gọi báo cảnh sát! Tội lừa đảo, mặc dù không phải tội chết nhưng lại có thể giúp bà ăn cơm tù mấy ngày."

Đinh Trình Hâm xoay người trở lại phòng học, Trương Ái Lệ vô cùng tức giận, tiến đến muốn cầm lấy tay Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm đem bà ta đẩy ngã xuống đất, lạnh lùng nói:

"Tội lừa đảo còn không đủ? Muốn thêm một cái cố ý gây thương tích sao?"

"Cậu... Cậu chờ đấy!" Trương Ái Lệ nói xong liền nhanh chóng chạy trốn.

Đinh Trình Hâm cho một miếng kẹo cao su vào miệng nhai, dùng sức nhấm nuốt.

Đây chỉ mới là bắt đầu.

Những người trước kia bắt nạt tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai...

Giả vờ làm một tiểu bạch thỏ nhiều năm như vậy, còn nghĩ rằng mình sẽ không phản công ư? Từng người, từng người sẽ bị trừng phạt. Ta không tin vào ông trời, càng không tin vào quả báo, ta chỉ tin vào chính bản thân mình, tự mình giải quyết từng người đã từng làm tổn thương chính mình.

Mấy người quá coi thường ta đây rồi!

Chương 40: Xuân dược

Trương Ái Lệ bị giam hơn một tháng mới được thả, hơn một tháng này không khác gì ác mộng, bà ta không bao giờ muốn quay trở lại chỗ này nữa. Kỳ thật chỉ một chút tội này của bà ta làm sao có thể bị nhốt lâu như vậy, cùng lắm thì chỉ bị kiểm điểm phê bình vài câu. Nhưng bà ta được Mã Gia Kỳ dặn dò cẩn thận chăm sóc. Mã Gia Kỳ còn nghĩ đến hay là cho bà ta ở trong đấy cả đời luôn, nhưng nghĩ lại như vậy thật sự quá tiện nghi cho bà ta.

Trương Ái Lệ được thả ra vẫn muốn tìm đường chết, tiếp tục giật dây cho con gái của mình tiếp tục tiếp cận Mã Gia Kỳ. Nhưng Đinh Y Vân lại nhát gan không dám làm, Trương Ái Lệ lấy ra trong túi một lọ nước hoa đưa cho Đinh Y Vân.

"Mẹ, đây là cái gì?"

Đinh Y Vân cầm lọ nước hoa nhìn trái nhìn phải không thấy nhãn hiệu nên không phân biệt được là nước hoa nào.

Trương Ái Lệ nhìn trái nhìn phải để chắc chắn không có ai ở đó, rồi nói nhỏ với Đinh Y Vân:

"Thứ này gọi là xuân dược, chỉ cần xịt cái này một chút lên người đàn ông, không đến một phút, hắn sẽ... Đến lúc đó có thể..."

"Mẹ, mẹ lấy thứ nào ở đâu?"

"Trước kia có một chị gái cho ta, dùng một lần đều thành không, không có người đàn ông nào có thể chống lại dược tính của nó, con có thể dùng dần." Trương Ái Lệ lo lắng nói.

"Thật ư?"

Đinh Y Vân hoài nghi hỏi lại, Trương Ái Lệ thúc giục cô ta đi mau, bản thân muốn nhanh chóng trở thành mẹ vợ Mã Gia Kỳ.

Không chỉ có mình Mã Gia Kỳ nhận ra, mọi người đều nhận ra tính cách Đinh Trình Hâm chậm rãi thay đổi, hoặc không hẳn là thay đổi, chỉ là sau một đêm hoàn toàn phóng xuất nội tâm đen tối nhất của mình ra. Trước kia cậu sống chịu đựng dưới sự áp bức, nhưng hiện tại hoàn toàn thay đổi.

Mã Gia Kỳ bận bịu trong thư phòng đến tận đêm khuya mới đi ra, Đinh Y Vân nghe thấy anh trở về phòng mình. Trằn trọc hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm lấy xuân dược mà Trương Ái Lệ đưa cho cô đến phòng trên tầng bốn của Mã Gia Kỳ.

Cô ta nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, nhìn vào bên trong nhưng không thấy ai, cô ta tưởng Mã Gia Kỳ đã đến phòng Đinh Trình Hâm nên lặng lẽ bước vào. Phòng tắm truyền đến tiếng nước, thì ra Mã Gia Kỳ đang tắm rửa, đây là cơ hội tốt của cô ta. Đinh Y Vân ngay lập tức trèo lên giường Mã Gia Kỳ, dùng chăn che đậy toàn bộ cơ thể mình, tay cầm bình xuân dược, sẵn sàng xịt lên mặt Mã Gia Kỳ ngay khi anh vừa nhấc chăn bông lên.

Vài phút sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Mã Gia Kỳ chắc tắm xong sẽ đi ra. Đinh Y Vân khẩn trương lo lắng đến mức lặp đi lặp lại một câu với bản thân, nhân cơ hội để xịt thứ này lên người Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ tắm rửa xong mặc áo ngủ đi ra, đột nhiên thấy trên giường có một khối nhô lên, anh tưởng đây là Đinh Trình Hâm, liền chậm rãi lại gần.

"Đinh Trình Hâm?"

Không có ai trả lời anh, Mã Gia Kỳ vén chăn bông lên, trước khi nhìn rõ người trong chăn là ai đã bị Đinh Y Vân cầm lọ nước hoa muốn xịt lên người Mã Gia Kỳ, còn chưa kịp hành động, Mã Gia Kỳ đã nhanh chóng né tránh, tát cô ta một cái, lọ nước hoa bị rơi vỡ trên mặt đất, Đinh Y Vân sững sờ, đầu óc trống rỗng.

"Đứng lên!"

Giọng nói của Mã Gia Kỳ từ đầu truyền đến, cô ta từ từ ngồi dậy, trên người đang mặc một bộ nội y gợi cảm, nửa bầu ngực lộ ra ngoài. Mã Gia Kỳ vừa nhìn thấy đã bị buồn nôn đến khó chịu, giống như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu mà chạy vào nhà vệ sinh ói ra.

Đinh Y Vân không thể ngờ được nhìn hành động của Mã Gia Kỳ, rồi nhìn lại cơ thể mình. Một cơ thể xinh đẹp như này mà Mã Gia Kỳ lại cảm thấy ghê tởm đến phát ói? Không biết có bao nhiêu đàn ông vì cơ thể này của cô ta mà đổ gục, không ai thoát được, trừ phi Mã Gia Kỳ không phải đàn ông...

Ý nghĩ này còn làm Đinh Y Vân sợ hãi hơn, Mã Gia Kỳ không phải đàn ông thì chẳng lẽ là phụ nữ? Sao có thể như thế? Chính mình nhất định suy nghĩ quá nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro