Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21 - 30:

Chương 21: Lợi dụng

"Như Như, em cho anh một cơ hội nữa được không?" Vương Đài Húc chua xót cầu xin, anh ta thật sự rất thích Lý Như Tuyết.

"Tôi đối với anh lúc trước cũng là vì anh là giáo bá mới ở bên cạnh anh, nếu không đến một cái liếc mắt tôi cũng không cho anh. Anh bộ dạng xấu xí như vậy, tôi và anh ở bên nhau chính là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, làm người ghê tởm." Lý Như Tuyết mồm mép độc địa, nếu là người đàn ông khác đã sớm đem cô ta đánh cho nằm ra đất rồi, nhưng Vương Đài Húc lại cảm thấy hắn quá yêu cô ta, không phải cô ta không được. Cho nên mới luôn đối cô ta bảo gì nghe nấy.

"Như Tuyết, em muốn mắng tôi như thế nào cũng được, chỉ cần em vui vẻ, cho anh thêm cơ hội được không?"

"Xem anh thích tôi như vậy, tôi chỉ có thể nói thật cho anh biết, thật ra tôi đã sớm thích người khác, chính là bạn học dự thính mới tới, ngồi cùng bàn với tôi, hai người một chút cũng không thể sánh được, cậu ta đẹp trai gấp anh cả trăm ngàn lần, thức thời rời tôi xa ra một chút."

Lý Như Tuyết nói xong cười khẽ, lắc thân mình như rắn nước rời đi.

"Tên dự thính chết tiệt, là mày hại tao cũng Như Như chia tay, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Tối hôm đó khi vừa kết thúc giờ tự học, Vương Đài Húc dẫn theo ba tên tiểu đệ đi tìm Mã Gia Kỳ tính sổ, Mã Gia Kỳ vừa ra khỏi cổng trường liền bị Vương Đài Húc chặn lại.

"Có việc?"

Mã Gia Kỳ chậm rãi nâng lên con ngươi nhìn Vương Đài Húc, Vương Đài Húc nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, lấy gậy bóng chày từ tay một tên tiểu đệ đè lên ngực Mã Gia Kỳ.

"Học sinh dự thính? Chúng ta tâm sự chút?"

"Muốn đi đâu tán gẫu?"

"Có thể đi bất cứ chỗ nào mày muốn!"

"Ra chỗ con hẻm sau trường đi, ít người qua lại..."

"Được, nghe lời mày!" Vương Đài Húc khoác tay Mã Gia Kỳ, đi đến con hẻm sau trường với vẻ mặt đắc ý.

Con hẻm này thật sự rất bẩn, bốc lên mùi hôi thối, vì sẽ không ai để ý đến nơi như thế này, chỉ có mấy tên côn đồ thường xuyên ở đây tụ tập nên dưới đất đều là bình rượu vỡ, rất nhiều tàn thuốc... Đi vào ngõ nhỏ, Vương Đài Húc nắm lấy cổ Mã Gia Kỳ đẩy vào tường, sau đó cầm gậy bóng chày chỉ vào Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ vẫn bình tĩnh đút hai tay ở túi quần nhìn Vương Đài Húc không chút sợ hãi. Điều này khiến Vương Đài Húc nhìn hắn với cặp mắt khác.

"Uy! Học sinh dự thính! Mày có biết Lý Như Tuyết là người con gái của tao?"

"Lý Như Tuyết? Người nữ nhân thiểu năng đó à?"

"Mày... Mày không được phép sỉ nhục Như Như! Người không xứng!"

"Mày thích cô ta? Thích đến độ có thể vì cô ta làm tất cả mọi thứ?"

"Đúng vậy! Chỉ cần em ấy nói, dù lên núi đao xuống biển lửa tao cũng không từ."

"Được lắm, đây là lý do mày bắt nạt người khác để lấy lòng cô ta à?"

"Mày đừng đánh trống lảng, có chuyện gì nói thẳng, tao không sợ!"

"Là chân chó này của mày đạp vào bụng Đinh Trình Hâm? Là chân này một cước đạp vỡ điện thoại của em ấy ư? Tất cả đều là mày làm đúng không?"

"Mày... Mày sao lại biết những chuyện đó? Như Như nói với mày chuyện gì?"

"Mày chính là đồ ngu, bị cô ta đùa giỡn như một tên ngu ngốc, nếu nói là cô ta thích mày thì chi bằng hãy nói cô ta lợi dụng mày thì đúng hơn. Mày ở trong lòng cô ta thật ra không đáng một xu, dù không có tao ở đây, thì cô ta cũng sẽ muốn theo một tên đàn ông tốt hôn mà đá mày..."

"Mày bớt nói hươu nói vượn!"

Vương Đài Húc bị Mã Gia Kỳ nói đến chỗ đau, tức giận muốn cầm gậy bóng chày đánh lên người Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ nhanh nhẹn dùng tay chặn lại, Vương Đài Húc bị sức mạnh lớn làm cho suýt ngã ra đất.

"Có vẻ như bị tao nói đến chỗ đau nên chột dạ rồi!"

"Chúng mày... Chúng mày còn đứng đó? Mau lên! Đánh chết nó cho tao!"

Vương Đài Húc nhìn thấy mấy tên tiểu đệ vẫn ngu ngốc đứng yên tại chỗ liền muốn mắng chửi người.

Chương 22: Càn rỡ

Sau một hồi chiến đấu, Mã Gia Kỳ một chút thương cũng không có, tương phản Vương Đài Húc cùng ba tên tiểu đề vết thương bầm dập, gậy bóng chày không biết khi nào đã rơi vào tay Mã Gia Kỳ.

"Còn muốn đánh tiếp không?"

Vương Đài Húc liếc nhìn đàn em nằm la liệt trên mặt đất, cảm thấy nếu hôm nay mình mà thua thì sau này làm gì còn có thể tung hoành khắp trường nữa, hắn ta run rẩy đứng lên nói với mấy tên tiểu đệ:

"Mau đứng lên, chúng ta làm sao có thể để tên vắt mũi chưa sạch đánh bại chứ! Tao không tin một mình hắn ta có thể đánh thắng được bốn người..."

"Lão đại, chân em đau lắm rồi, thật sự đứng lên không nổi!"

Một tên tiểu đệ quỳ trên mặt đất nói.

"Đúng vậy, đại ca, nếu không để ngày khác chúng ta tái chiến!" Người tiểu đệ khác cũng nhau phụ họa.

Bọn họ vừa mới bị Mã Gia Kỳ đánh mấy cái đã ngã nhào trên mặt đất, người này nhất định từng luyện qua võ, mấy tên bọn họ dù có đông cùng không có khả năng đánh bại hắn ta. Nếu Vương Đài Húc muốn chết thì kệ, bọn hắn vẫn còn muốn sống, không muốn chuốc lấy khổ.

"Vẫn không đến?"

"Bọn mày là đồ bao cát! Để tao tự lên."

Vương Đài Húc nhổ một ngụm nước bọt, trong miệng còn vương ít máu, giơ tay muốn đấm lên mặt Mã Gia Kỳ. Khi nắm tay sắp đụng tới mặt Mã Gia Kỳ liền nhanh chóng né tránh, cầm chặt cổ tay Vương Đài Húc. Vương Đài Húc hét thảm một tiếng xuyên qua con ngõ hẻm, người đi qua đều không mấy để ý, dù sao nơi này cũng thường xuyên xảy ra ẩu đả, đã quá quen với những âm thanh đánh nhau này. Vương Đài Húc ôm tay quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Điện thoại Mã Gia Kỳ lúc này đột nhiên đổ chuông, Mã Gia Kỳ nhấc máy lên nói chuyện.

"Sao muộn thế nào anh còn chưa về? Muốn đợi cơm hay để em và Ngao Tử Dật ăn trước..."

"Em cứ ăn cơm trước đi, hôm nay anh có chút việc bận, có thể sẽ về muộn một chút! Ngoan!"

Ngao Tử Dật nghe được âm thanh đầu kia truyền đến không khỏi bĩu môi nghĩ "Nhị ca chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với mình như vậy, phải nhanh chóng kiếm một cô bạn gái, không thể ngày ngày ăn cẩu lương để lo như này..."

Vừa cúp điện thoại một số khác lại gọi đến.

"Đừng mang theo quá nhiều người, sẽ làm cho cớm để ý, chỉ cần mang theo hai người đến con hẻm nhỏ đằng sau là được."

Vừa ngắt điện thoại, Mã Gia Kỳ đến trước mặt Vương Đài Húc ngồi xổm xuống nhìn vào mắt hắn nói:

"Còn muốn đánh nữa không?"

"Nếu tao đánh chết mày thì quá lời cho mày rồi! Về sau sẽ không còn cơ hội nữa. Những ân oán mày gây ra sau này chúng ta từ từ trả..."

Lời của Mã Gia Kỳ Vương Đài Húc một câu cũng nghe không được, cổ tay hắn bị Mã Gia Kỳ giữ chặt, hắn đau như muốn chết đi còn có thể đánh cái gì?

Vài chục phút qua đi, Mã Gia Kỳ khoanh tay dựa lưng vào tường, người thuộc hạ tâm đắc của anh Bạch Dực đến cùng hai tên thuộc hạ nữa đến.

"Nhị Gia, thuộc hạ đến!"

"Mang hắn đi!"

Mã Gia Kỳ chỉ vào Vương Đài Húc, Bạch Dực gật đầu, ra hiệu với hai tên thuộc hạ, hai tên ấy đến kéo Vương Đài Húc đi, Bạch Dực gật đầu với Mã Gia Kỳ rồi lập tức rời đi.

Mã Gia Kỳ nhìn ba tên tiểu đệ của Vương Đài Húc đang nằm trên mặt đất giả chết, tay cầm chiếc gậy bóng chày nhẹ nhàng đập vào tay trái, bốp bốp, chậm rãi đến gần ba tên tiểu đệ.

Ba người sợ tới mức trực tiếp bị dọa khóc, vừa khóc vừa nói:

"Xin hãy tha lỗi cho chúng tôi, chúng tôi không cố ý, đều là do Vương Đài Húc ra lệnh, chúng tôi không dám từ chối yêu cầu của hắn."

"Không cần sợ, tôi sẽ không làm gì tụi mày, tôi chỉ muốn bọn mày giúp tôi một việc..."

Đinh Trình Hâm ngồi trước cửa sổ vẽ, Mã Gia Kỳ ngồi cạnh Đinh Trình Hâm tay cầm chiếc điện thoại mới mua, im lặng cẩn thận nhìn cậu cẩn thận trên giấy vẽ, sợ sẽ làm phiền cậu.

Nhìn Đinh Trình Hâm dừng bút liền nói "Chờ em vẽ thật nhiều tranh, anh sẽ đem tranh của em treo khắp phòng, cho em mở một cái triển lãm."

"... Có thể chứ?"

"Đương nhiên, chỉ cần em thích!"

Mã Gia Kỳ cười cả mắt và mày đều cong lên, anh lấy điện thoại mới từ trong hộp đặt vào tay Đinh Trình Hâm.

"Cảm ơn!"

Mã Gia Kỳ sờ sờ mái đầu mềm mại của Đinh Trình Hâm sủng nịnh nói:

"Có điện thoại mới sẽ không phải mượn điện thoại Tam Nhi gọi điện nữa. Không làm phiền em nữa, anh đi nấu cơm cho em, em muốn ăn gì?"

Mã Gia Kỳ lại vào bếp, Ngao Tử Dật đứng ngoài châm chọc khiêu khích anh trai.

"Lại vào bếp? Anh sắp coi mình thành bảo mẫu của người ta rồi! Nấu ăn cho người ta, giúp người ta đi học, trả thù giúp người ta..."

"Học sinh bây giờ có chút điên cuồng tự đại, cần phải dạy dỗ..."

"Đúng vậy, không như lúc chúng ta đi học, vừa đến trường liền đem văn phòng hiệu trưởng phá tanh bành, liền ở trong trường nổi danh..."

Chương 23: Sợ hãi

Mã Gia Kỳ đã một ngày không đến công ty để lên lớp, bây giờ công ty có rất nhiều việc lớn nhỏ cần anh giải quyết. Sau khi ăn xong bữa tối liền vào thư phòng giải quyết việc.

Đinh Trình Hâm muốn hỏi Mã Gia Kỳ khi nào có thể đến trường, Ngao Tử Dật nói cậu đi thư phòng tìm nhưng tốt nhất không nên quấy rầy anh ấy. Đinh Trình Hâm quyết định quay lại phòng.

Mã Gia Kỳ ở thư phòng một mạch đến hơn 12 giờ đêm mới trở về phòng, Đinh Trình Hâm nghe thấy âm thanh, đang do dự không biết có lên đi tìm anh hỏi truyện không. Đi gõ cửa phòng Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ không mở cửa nhưng lại làm Ngao Tử Dật ở phòng bên làm tỉnh giấc.

"Đêm rồi, cậu còn muốn làm gì? Lại còn gõ cửa?"

Ngao Tử Dật dụi mắt hỏi, dựa vào khung cửa hỏi, Đinh Trình Hâm bật người cúi đầu nhìn xuống chân.

"Ây, đừng sợ, tôi đang nói bậy, để tôi ngậm miệng lại, cậu ngàn vạn lần đừng nói với Nhị ca."

Ngao Tử Dật vả nhẹ miệng mình mấy cái, sau đó im lặng đóng cửa lại, như nhớ ra điều gì liền quay lại nói với Đinh Trình Hâm:

"Vậy cậu cứ vào đi, anh ấy chắc đang tắm rửa thôi!"

Đinh Trình Hâm nghe lời mở cửa đi vào, trên giường còn để quần áo của Mã Gia Kỳ, phòng tắm phát ra tiếng nước chảy, Đinh Trình Hâm ngồi trên giường đợi anh tắm xong. Cuối cùng tiếng nước cũng ngừng chảy, cửa phòng tắm mở ra, cả thân trên của Mã Gia Kỳ đều để trần, dưới thân buộc một chiếc khăn tắm màu trắng, tóc còn lấm tấm nước.

"Mã... Mã Gia Kỳ!"

"Sao em ở trong đây?"

Đinh Trình Hâm nghĩ Mã Gia Kỳ tức giận, liền cúi thấp đầu.

"Đã trễ thế này! Sao em còn chưa ngủ? Lại không ngủ được à?"

"Không phải, em muốn hỏi anh một chút là khi nào có thể đi học..."

"Chờ vài ngày nữa, đợi khi anh giải quyết hết rắc rối thì em lại đi học được không?"

"Vậy... Vậy để em về phòng trước."

Đinh Trình Hâm tay nắm lấy nắm cửa muốn nhanh chóng rời khỏi phòng, liền nghe thấy tiếng Mã Gia Kỳ phía sau.

"Buổi tối ngủ một mình còn sợ không?"

"Không... Không vấn đề!"

Ngày hôm sau, Mã Gia Kỳ đúng giờ đến trường, Lý Như Tuyết như đã hạ quyết tâm quyến rũ bằng được Mã Gia Kỳ, nhất định không để Mã Gia Kỳ tuột khỏi tầm tay. Hôm nay cô ta mặc một bộ đồng phục nhỏ hơn mình một số, ôm chặt lấy bộ ngực ngoại cỡ của cô ta, cảm giác như đang muốn phá vỡ quần áo chui ra ngoài.

"Buổi sáng tốt lành, anh đẹp trai..."

"Chào!"

Mã Gia Kỳ cười mỉm một cái, Lý Như Tuyết tiếp tục hỏi:

"Không biết anh đẹp trai thích kiểu con gái như thế nào? Người như em được không?" Nói xong còn ưỡn ngực dí sát lại Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ nhanh chóng tránh ra:

"Tối qua bạn trai của cô chặn tôi ở cửa trường học, không biết vì sao?"

"Ý anh là Vương Đài Húc?"

Lý Như Tuyết tròn mắt.

"Không biết hắn tên là gì, hắn nói là bạn trai của cô, hắn luôn miệng nói là tôi đạt đi cô khỏi tay hắn, cô chỉ có thể là của hắn..."

"Tôi chỉ là một học sinh dự thính, hắn làm như vậy làm thôi thật sợ hãi."

"Tên Vương Đài Húc chết tiệt này!" Lý Như Tuyết hạ quyết tâm tan học đi tìm Vương Đài Húc, hắn ta dám làm hỏng chuyện tốt của cô ta.

Vương Đài Húc hôm nay không đi học, Lý Như Tuyết cho rằng Vương Đài Húc nhất định biết chính mình làm chuyện xấu nên muốn trốn tránh không gặp mình, hắn ta không đến không quan trọng, còn mấy tên tiểu đệ của hắn đi học, nói cùng bọn hắn cũng giống nhau.

Lý Như Tuyết một cước đá văng WC nam, mấy người con trai sợ tới mức quần không kịp kéo nhao nhao chạy ra ngoài, chỉ có tên tiểu đệ của Vương Đài Húc một chút cũng không bối rối, tiếp tục đi tiểu.

"Bọn mày nói với lão đại của bọn mày, tôi không thích hắn, mong hắn về sau đừng lại dây dưa với tôi nữa, đừng lại phá hư chuyện tốt của tao!"

Lý Như Tuyết nói xong liền ở ba người tiểu đệ của hắn liếc một cái. Nhỏ như vậy sao có thể cả ngày khoác lác nói có thể làm cho nữ nhân thích ngất đi được, thật bất tài!

Chương 24: Video

Lý Như Tuyết nói xong muốn quay người rời đi, nhưng phía sau bị một tên bịt kín miệng, cửa WC bị đóng lại, ba tên đem Lý Như Tuyết trói lại, Lý Như Tuyết hoảng sợ trừng mắt nhìn ba người, nước mắt nhanh chóng chảy xuống...

"Bọn mày muốn làm gì? Thả tôi ra!"

"Mỹ nữ đừng sợ, thật ra ba người bọn tôi đã thích cô từ lâu, nếu cô không phải người của Vương Như Húc thì chúng tôi đã đem cô đè từ lâu rồi, chẳng phải bình thường cô đều cố ý quyến rũ chúng tôi sao, vậy hôm nay ba người cũng đủ làm cô thỏa mãn..."

Lúc vào học, cô giáo dạy văn đi vào phát hiện Lý Như Tuyết không ở chỗ ngồi, liền hỏi bạn học xem cô gái đi đâu?

Tất cả mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, cô giáo dạy văn cảm thấy Mã Gia Kỳ là bạn cùng bàn của Lý Như Tuyết, nên chắc sẽ biết.

"Ừm... Cuối tiết sắp ra chơi em dường như có nghe được cô ấy nói với chính mình là cô ấy sẽ đi tìm bạn trai sau giờ học... Chắc là ý này."

"Cái gì! Lý Như Tuyết này thật quá đáng!" Giáo viên ngữ văn tức giận đem sách giáo khoa đập mạnh lên bàn, lập tức có một tiếng vang lớn, sợ tới mức cả lớp không ai dám nói chuyện.

Kết thúc tiết học, giáo viên ngữ văn muốn đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm của Vương Đài Húc để nói chuyện. Giáo viên chủ nhiệm nói rằng hôm nay Vương Đài Húc không đi học.

Vậy Lý Như Tuyết đã đi đâu?

Rất nhanh, Mã Gia Kỳ trong lớp học điện thoại di động rung lên một chút, anh cầm di động nhìn một chút, vừa lòng gợi lên khóe miệng.

Lý Như Tuyết bị gọi phụ huynh lên, cô ta không kể cho bất cứ ai chuyện cô ta trải qua ở WC, cha mẹ cô ta cũng chỉ răn dạy vài câu, không chăm chỉ học hành chỉ biết yêu sớm.

Buổi tối về đến nhà, Ngao Tử Dật lôi kéo Đinh Trình Hâm cùng anh ta chơi điện tử, thấy Mã Gia Kỳ đã trở về, Đinh Trình Hâm bật người buông máy chơi game trên tay xuống, đứng lên thẳng tắp nhìn Mã Gia Kỳ, Ngao Tử Dật nhìn cậu sợ hãi thành bộ dạng này, lắc đầu nghĩ thầm "Tiểu tử này sao lại sợ Nhị ca như vậy? Nhị ca thương cậu ta còn chưa hết sao dám hung dữ với cậu, chỉ biết trừng mình thì đúng hơn..."

"Nào, chúng ta chơi tiếp, kệ anh ấy..."

Ngao Tử Dật lôi kéo Đinh Trình Hâm ngồi lại ghế sô pha, đem máy chơi game nhét vào tay cậu.

Mã Gia Kỳ liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó trở về phòng, ăn xong cơm tối, Mã Gia Kỳ nói với Đinh Trình Hâm hôm sau là có thể đi học, Đinh Trình Hâm gật đầu.

Sáng hôm sau Mã Gia Kỳ lái xe đưa cậu đến trường học, vẫn câu nói buổi tối sẽ đi đón cậu tan học. Sau đó không quan tâm cậu có nghe được không liền lái xe rời đi.

Đinh Trình Hâm sau khi vào phòng học, phát hiện nhiều người vây xung quanh xì xào với nhau chuyện gì đó. Cậu nghĩ rằng họ đang nói về chính mình nên không quan tâm, không để trong lòng.

Về tới chỗ ngồi, Mã Gia Kỳ đã dọn dẹp chỗ mình rất sạch sẽ gọn gàng.

Một cô gái đến gần Đinh Trình Hâm thần bí nói trước mặt cậu:

"Đinh Trình Hâm, cậu đã xem được đoạn video đó chưa?"

"Video gì?"

"Đó là video của bạn cùng bàn cậu, Lý Như Tuyết, cậu chưa xem nó à?"

Đinh Trình Hâm lắc đầu, một cô gái khác bước đến và nói:

"Cậu thật sự chưa xem nó à? Vậy phải để tớ gửi cho cậu xem!"

Rất nhanh Đinh Trình Hâm đã nhận được video, một chiếc video dài tầm 10 phút, cậu nhấp vào xem nhưng lập tức phải thoát ra ngoài.

"Trước kia cảm thấy Lý Như Tuyết yêu sớm chẳng có vấn đề gì! Hiện tại mới biết cậu ta không biết xấu hổ như vậy! Ở trường học lại.... Lại cùng những ba người nam sinh... chơi trò 3P..."

"Bây giờ Lý Như Tuyết chắc chắn bị đuổi học nhỉ?"

"Dù không bị đuổi cậu ta cũng phải bỏ học! Cậu ta bắt nạt qua nhiều người như vậy, dẫm đạp xỉ nhục khối người, giờ cậu ta có thể thoát khỏi tay bọn họ sao. Không phải cậu ta chỉ có chút xinh đẹp thôi sao, ra ngoài kia không biết bao nhiều người so với cậu ta càng xinh đẹp lại tính cách tốt, chưa thấy ai lại có thể kiêu ngạo như cậu ta..."

Đinh Trình Hâm thở dài, chậm rãi mở sách giáo khoa...

Chương 25: Món quà

Buổi tối sau khi tan học, Mã Gia Kỳ đúng giờ đợi Đinh Trình Hâm ở cổng trường, từ ghế sau đưa cho Đinh Trình Hâm một hộp sữa.

"Em không uống, anh uống đi!"

"Ngoan... Nghe lời!"

"Ừm."

Đinh Trình Hâm uống sữa xong mới nhận ra tại sao mình muộn thế này còn chưa về nhà, nếu là trước kia thì lúc này đã về nhà rồi, đây không phải hướng về nhà, không hiểu sao cậu có chút cảm giác căng thẳng, bất an nhìn về phía Mã Gia Kỳ.

"Đây không phải đường về nhà, chúng ta đang đi đâu?"

"Đừng sợ, anh có một món quà nhỏ cho em!"

Xe chạy trên đường được nửa tiếng nữa thì cuối cùng cũng dừng lại ở một nhà kho bỏ hoang.

"Tới rồi, xuống xe đi!"

Đinh Trình Hâm xuống xe đi theo sau Mã Gia Kỳ, kho hàng bên trong chạy ra hai người đối với Mã Gia Kỳ khom lưng chào, Mã Gia Kỳ gật đầu rồi ném chìa khóa xe cho một người sau đó dẫn Đinh Trình Hâm đi vào nhà kho.

Đây thật sự là một nhà kho bỏ hoang rất lâu rồi, bên trong rất hỗn loạn và hỏng hóc nhiều, cửa sổ cũng bị vỡ nát, Đinh Trình Hâm không biết Mã Gia Kỳ dẫn mình đến nơi này làm gì... Nhưng nơi này thật sự rất âm u, một chút ánh sáng cũng không thể chui vào nơi đây.

Mã Gia Kỳ vươn tay nhẹ nhàng ấn trên vách tường một cái, một cách cửa ẩn dấu được mở ra, như một mật đạo thông với thế giới khác, Mã Gia Kỳ bước xuống đầu tiên, Đinh Trình Hâm cũng theo sát phía sau. Sau đó dưới mặt đất là một thế giới hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn có chút đáng sợ hơn cả phía trên.

"Hai người kia ở đâu?"

"Nhị Gia, hai người kia bị nhốt ở đó!"

Đinh Trình Hâm trăm triệu lần không nghĩ tới món quà mà Mã Gia Kỳ muốn tặng mình lại là Vương Đài Húc cùng Lý Như Tuyết, Vương Đài Húc hai chân hai tay đều bị xích sắt khóa chặt, Lý Như Tuyết không bị khóa lại, nhưng cơ thể lại thê thảm không nỡ nhìn, đầu tóc hỗn độn, hoàn toàn không còn dáng vẻ xinh đẹp, cao cao tại thượng của một giáo hoa hàng ngày, hiện tại còn thật buồn cười...

Lý Như Tuyết thấy Mã Gia Kỳ đến, bật người dậy ôm lấy chân Mã Gia Kỳ khóc lóc nói:

"Cầu xin anh buông tha cho tôi đi, tôi thật sự chưa trêu trọc qua anh a..."

Mã Gia Kỳ kinh tởm liếc cô một cái, giây tiếp theo Lý Như Tuyết bị Mã Gia Kỳ không chút lưu tình đá một cước văng ra xa. Giống như đang đó một hòn đá ngáng đường vậy.

"Đây... Đây là món quà mà anh nói sao?"

Đinh Trình Hâm ở phía sau Mã Gia Kỳ nói chuyện, Lý Như Tuyết lúc này mới chú ý tới phía sau Mã Gia Kỳ còn có người.

"Đúng vậy, thích không?"

Đinh Trình Hâm không nói gì, chỉ bưng kín mũi, mùi hương của nơi này thực sự làm cậu có chút muốn nôn, Lý Như Tuyết bò đến trước chân Đinh Trình Hâm, ôm lấy chân Đinh Trình Hâm nói:

"Đinh Trình Hâm, tôi là bạn cùng bàn của cậu Lý Như Tuyết, cậu có thể cứu tôi được không? Cầu xin cậu..."

"Thích! Cảm ơn."

Đinh Trình Hâm không thể không nói cảm giác này thật sự rất sảng khoái, kẻ ngày trước luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng bắt nạt xỉ nhục cậu hôm nay cũng phải quỳ dưới chân cậu cầu xin không khác gì con chó cả.

Đinh Trình Hâm đối Mã Gia Kỳ nở một nụ cười thật tươi, sau đó cúi người đem tay của Lý Tuyết Như gỡ khỏi đùi mình, giây tiếp theo Lý Như Tuyết kêu thảm một tiếng, Đinh Trình Hâm dùng chân hung hăng dẫm đạp lên tay Lý Như Tuyết.

Đôi bàn tay xinh đẹp của Lý Như Tuyết lập tức sưng lên như móng lợn. Đinh Trình Hâm liết từ mu bàn tay lên cánh tay cô ta, Lý Như Tuyết vừa ôm tay vừa khóc lớn.

"Đau không?"

"Thật sự rất đau!"

"Cô có cảm nhận được đau đớn khi bị người khác dẫm đạp dưới chân không?"

Sự đau đớn này chưa bằng một phần đau đớn mà cậu phải trải qua trong suốt mấy năm qua. Chưa bao giờ cậu lại thấy mình có ý định giết người như vậy. Thậm chí khi bị đạp dưới chân cậu cũng không có cảm giác ấy. Hôm nay thật sự động đến máu người cậu mới biết thì ra cảm giác lại thú vị như vậy...

"Tôi cảm nhận được, thật sự cảm nhận được, tôi biết sai rồi, cho tôi một cơ hội sửa chữa, cầu xin các cậu cho tôi ra ngoài."

"Cho cô ra ngoài?"

"Nếu như cô ra ngoài gọi người đến bắt tôi thì phải làm sao đây? Ôi sợ quá!"

"Sẽ không, tuyệt đối không có chuyện đó, tôi cam đoan không cùng người khác nhắc đến dù chỉ một chữ, được không?"

"Thật xin lỗi, ta chỉ tin lời của người chết!"

Mã Gia Kỳ lạnh lùng nhìn Lý Như Tuyết như đang nhìn một cái xác chết vậy...

Chương 26: Cảm xúc

Nghe tiếng la hét thất thanh của Lý Như Tuyết phía sau, Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm rời đi.

Sau khi lên xe, Mã Gia Kỳ không vội vàng lái xe đi mà nhìn khuôn mặt Đinh Trình Hâm một lúc lâu không nói lời nào.

"Làm sao vậy?"

"Trên mặt em có gì sao?"

"Không có."

"Vậy sao anh không đi?"

"Em có sợ không?"

"Có chút... Nhưng không đáng sợ như em nghĩ."

"Người ngoài đều chỉ nghĩ anh và Tam Nhi chỉ đơn giản là giám đốc tập đoàn Mã Thị, Ngao Thị mà thôi! Điều mà họ không biết là cái danh hiệu 'Nhị Gia' và 'Tam Gia' là hai người dùng nhiều thủ đoạn mà có được."

"Em có nhìn thấy những tên thuộc hạ kia không? Họ đều già hơn hai bọn anh rất nhiều, nhưng tất cả đều phục tùng tuyệt đối, không phải là bọn họ chưa từng bất mãn, chỉ là bây giờ sẽ không bao giờ có chuyện đó!"

Buổi tối đó Đinh Trình Hâm nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, nhớ đến Lý Như Tuyết, nhớ đến Vương Đài Húc bị khóa chặt bởi xiềng xích, không biết hai người còn hay không có thể thấy ánh mặt trời.

Càng nghĩ nhiều hơn là lời Mã Gia Kỳ nói với cậu, muốn tại cái xã hội này yên ổn sống, nhất định phải đem tất thảy dẫm đạp dưới chân mà đứng mới có thể an lòng...

Cùng với câu nói kia... "Em có tin tưởng vào nhất kiến chung tình không?"

"Em tin!"

Đinh Trình Hâm trùm chăn lên đầu nói, và có điều cậu muốn nói với anh nhất, em cũng yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

"Vân Vân" Trương Ái Lệ nói với con gái một cách đầy thần bí, "Con còn nhớ trước kia con có tham gia một bữa tiệc không?"

Đinh Y Vân không hiểu mẹ mình đang muốn nói gì, mờ mịt gật gật đầu, Trương Ái Lệ tiếp tục nói:

"Không phải ông chủ tập đoàn Chu Thị rất thích con sao? Sao con không thử xem..."

"Mẹ! Lão già đó lớn hơn con gần 30 tuổi, con không còn là con gái mẹ nữa sao?"

"Vân Vân, Vân Vân con đừng kích động, con nghe ta nói, con chỉ cần đi quyến rũ lão ta vài ngày, nghĩ cách giết ông ta, như vậy tiền của ông ta không phải liền thành của con ư?"

"Mẹ, mẹ đang nghĩ cái gì vậy, ai thích đi thì đi, con không đi đâu!"

"Đứa nhỏ này tại sao lại cứng đầu như vậy? Gia đình chúng ta hiện tại không có tiền. Thật hiếm khi có ông chủ Chu có ý muốn giúp đỡ nhà chúng ta. Con suy nghĩ về nó một chút."

"Con không đi!"

Đinh Y Vân khóc chạy ra khỏi nhà, cô ta từ khi nào lại phải chịu nhiều uất ức như vậy, chỉ mấy ngày nay cô ta phải chịu hết ủy khuất của mấy năm nay cộng lại. Cô ta nhớ đến cuộc sống trước kia tiêu tiền như nước, nhớ đến cảm giác thích mua gì thì mua, xem ai không vừa mắt thì dày vò đến sống dở chết dở.

Bất giác cô ta đã đi đến quán bar ngày xưa hay đến cùng những người "chị em tốt" của mình. Cô ta hiện tại không có tiền để vào đó. Nếu hiện tại về nhà, mẹ chắc chắn sẽ ép chính mình đi tìm cái lão nam nhân kia, không được, chính mình tuyệt đối không thỏa hiệp.

Đinh Y Vân kiên trì đi vào quán bar, bên trong quán bar thật náo nhiệt, không có ai chú ý đến cô ta, cô ta dần cảm thấy yên lòng hơn.

Một người đàn ông uống say đột nhiên đâm sầm vào cô ta, làm cô ta sợ tới mức hét lớn, muốn đẩy người đàn ông này ra rồi lại thôi mà bất động. Người đàn ông ôm cô ta đến một ngách nhỏ, say khướt nói:

"Ngao Tam Gia, nữ nhân này ngài có thích không? Dáng người cũng rất được..."

Đinh Y Vân nhận ra người được gọi là "Ngao Tam Gia" ấy chính là Ngao Tử Dật, cúi đầu không dám nhìn Ngao Tử Dật. Ngao Tử Dật đối với nữ nhân không hứng thú, đã sớm không còn nhớ hình dáng của Đinh Y Vân như thế nào.

"Tam Gia, nếu ngài không thích cô gái này, thì liền để cho tôi vậy!" Người đàn ông say rượu tay không đứng yên.

"Không muốn, Tam Gia cứu mạng!"

Đinh Y Vân đẩy tay người đàn ông ra quỳ gối trước mặt Ngao Tử Dật, khiến Ngao Tử Dật đang cầm lắc ly rượu giật mình.

"Cô là ai?"

"Tam Gia, tôi là Đinh Y Vân."

Chương 27: Người hầu

Ngao Tử Dật muốn quay người rời đi, Đinh Y Vân ôm chân hắn khóc lóc không cho hắn đi, hắn nội tâm phiền muốn chết, ghét nhất nữ nhân khóc lóc trước mặt mình.

"Tam Gia, van xin anh cứu lấy tôi đi!"

"Buông tay!"

"Cô nghĩ rằng tôi giống như Nhị ca sẽ đối với người của Đinh gia có hứng thú sao?"

"Anh có thể đưa tôi về, tôi có thể nấu ăn, có thể dọn dẹp, các anh có thể coi tôi như người hầu mà sai sử."

Người đàn ông bên cạnh không nhịn được bắt đầu thuyết phục Ngao Tử Dật mang Đinh Y Vân về, Đinh Y Vân thấy thế cũng liên tục gật đầu.

"Đứng lên!"

"Cảm ơn ngài."

Đinh Y Vân bật người đứng dậy xoa xoa nước mắt cá sấu, đi tới nắm lấy tay Ngao Tử Dật, Ngao Tử Dật liếc mắt một cái, cô ta liền sợ hãi mà buông tay.

"Tôi có thể mang cô về nhà, nhưng nếu Nhị ca của ta không thích thì cô phải lập tức cuốn gói rời đi!"

"Cảm ơn Tam Gia, cảm ơn Tam Gia, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."

Khi Ngao Tử Dật đưa Đinh Y Vân trở về, Mã Gia Kỳ còn đang ở công ty, Đinh Trình Hâm còn đang ở trường học, chỉ có Andy ở nhà.

"Tam Gia, sao ngài hôm nay về sớm như vậy?"

Đinh Y Vân đi theo Ngao Tử Dật vào nhà, gương mặt trang điểm vì khóc lóc mà bị phá hủy, Andy liếc nhìn Đinh Y Vân đầy kinh tởm, hỏi Ngao Tử Dật cô gái này được nhặt ở đâu?

Cô ta, chị gái của Đinh Trình Hâm, nhất quyết muốn theo anh về và nói rằng mình có thể làm người hầu...

"Đúng không?"

Andy biết Đinh Y Vân chính là người chị gái đó của Đinh Trình Hâm, trong lòng xuất hiện rất nhiều tính toán.

"Cô có thể làm gì?"

"Tôi..."

Đinh Y Vân ngoại trừ tiêu tiền thì có thể biết làm cái gì? Cô ta vừa ở quán bar nói rằng cô ta có thể nấu ăn hay nhiều thứ khác. Tất cả chỉ là cô ta không còn biết nói gì khác nữa, hiện tại hỏi cô ta, cô ta làm sao biết mình có thể làm cái gì?

"Biết nấu cơm không?"

"Sẽ..."

"Tôi không cần cô làm cái này, đây sẽ là việc của tôi."

Đinh Y Vân thở phào nhẹ nhõm, nhưng Andy lại tiếp tục nói:

"Cô hãy quyết dọn ngôi nhà này mỗi ngày một lần đi, làm từ trong ra ngoài một ngóc ngách cũng không được bỏ sót."

"Cái gì?"

Đinh Y Vân giật thót lên, căn nhà này lớn như vậy, có vài tầng lầu, mỗi ngày đều phải quét dọn một lần cô ta sẽ mệt chết mất.

"Thế nào? Cô không muốn làm sao?"

"Tôi... Căn nhà này lớn quá... Nếu hai chúng ta có thể cùng làm..."

Andy liếc nhìn Đinh Y Vân và nói với Ngao Tử Dật.

"Tam Gia, ngài mang loại người gì về đây vậy? Bảo quét dọn có một chút mà còn không muốn..."

"Dù sao, muốn ở trong căn nhà này mà có ăn có uống miễn phí sao?"

Andy thật sự muốn cảm thán, Đinh Trình Hâm khi mới đến đây cũng bị cô bắt dọn dẹp từ trong ra ngoài, đến một tiếng than trách cũng không có ngoan ngoãn làm việc, tính cách như vậy bảo sao dễ bị bắt nạt. Khó trách Nhị Gia lại thích Đinh Trình Hâm như vậy...

"Không phải... Tôi..."

"Không phải là không phải như thế nào? Ở cái nhà này cô nghĩ mình là đại tiểu thư hay là thiếu phu nhân?"

Đinh Y Vân bị Andy nói liền tỏ vẻ ủy khuất, quay sang nhìn Ngao Tử Dật, hy vọng hắn sẽ giúp chính mình nói mấy câu, không nghĩ rằng Ngao Tử Dật đang ngồi chơi điện tử và không có chút ý định sẽ nói chen vào chuyện của hai người.

"Cô muốn Tam Gia làm cái gì? Tam Gia từ trước đến nay không gần nữ sắc chắc cô không biết đâu nhỉ? Cô nghĩ rằng bản thân tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu lại ủy khuất sẽ khiến cho ngài ấy mềm lòng?"

Đinh Y Vân không còn cách nào khác phải đi lấy rẻ và chổi bắt đầu đi dọn dẹp, mãi cho đến khi chạng vạng, Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm đã về nhà,, Đinh Y Vân dọn dẹp đến rút gân.

Mã Gia Kỳ vừa vào nhà liền thấy Đinh Y Vân đang lau sàn nhà liếc nhìn Ngao Tử Dật đang nghịch điện thoại, hỏi:

"Sao cô ta lại ở đây?"

"Nhị ca, anh về rồi à? Em không phải sợ Andy đại mỹ nhân nhà ta làm việc vất vả sao? Giúp em ấy tìm một người hầu về sai sử..."

"Nhị Gia, ngài về rồi, nếu ngài không thích nàng ở lại thì em liền đuổi cô ta đi, dù sao một mình em vẫn có thể làm tốt!"

"Không cần."

Đinh Trình Hâm liếc nhìn Đinh Y Vân đang cặm cụi lau sàn, không có phản ứng gì mà quay người trở về phòng.

Chương 28: Thư tình

Đinh Y Vân thật vất vả quét dọn xong căn nhà, Ngao Tử Dật hỏi cô ta tại sao lại không rời đi, Đinh Y Vân đáng thương bất lực nói cô ta không dám về nhà, mẹ cô ta muốn bán cô ta, cô có thể sống được không?

"Nhị ca, cô ta muốn ở lại, được không?"

"Em tự quyết định đi!"

"Vậy cô cứ ở đây đi, Andy sắp xếp cho cô ta một phòng."

"Vâng."

Andy miễn cưỡng đưa Đinh Y Vân đến một căn phòng không ai ở, trong lòng nghĩ ngày mai lại cho cô ta dọn dẹp trong ngoài lại một lần. Xem tôi có thể làm cô mệt chết không?

Mã Gia Kỳ mở cửa phòng Đinh Trình Hâm ra đi vào, Đinh Trình Hâm đang nằm trên bàn làm bài tập, thấy có người vào vội vàng ngẩng đầu xem.

"Em tiếp tục làm đi, anh ngồi đây một chút."

Mã Gia Kỳ ngồi ghế bên cạnh cậu, nhìn cậu đang làm bài tập, vừa định rời mất đi đột nhiên bị một cuốn sách hấp dẫn ánh mắt. Hấp dẫn Mã Gia Kỳ không phải quyển sách kia mà là một bức thư màu hồng nhạt được kẹp bên trong...

Mã Gia Kỳ đưa tay lấy bức thư, Đinh Trình Hâm cảm thấy tim đập nhanh hơn, Mã Gia Kỳ không có mở thư ra coi, chỉ hỏi Đinh Trình Hâm đây là cái gì?

"Không biết ai đưa nó, chưa xem nội dung bên trong."

"Em cảm thấy hứng thú với nội dung bên trong không?"

"Không hứng thú!"

"Em cứ làm bài tập tiếp đi."

Mã Gia Kỳ cưới nhẹ, sau đó trước mặt Đinh Trình Hâm xé nát bức thư ném vào thùng rác, trong lòng Đinh Trình Hâm cũng không chút rung động, Mã Gia Kỳ đứng dậy rời khỏi phòng.

Ngày hôm sau, cô gái đưa viết thư tình cho rằng Đinh Trình Hâm chắc chắn đã xem bức thư, cô gái đợi một ngày nhưng không thấy Đinh Trình Hâm hồi âm lại mình. Buổi tối tan học Đinh Trình Hâm đi trước mặt cô, cuối cùng cô không kiềm chế được mà đuổi theo cậu.

"Có chuyện gì sao?"

"Bạn học Đinh, tớ hôm qua có viết cho cậu bức thư tình... Cậu có đọc được không?"

Nữ sinh ngượng ngùng hỏi.

"Thư tình?"

Cô gái nhắc Đinh Trình Hâm mới nhớ hôm qua Mã Gia Kỳ đã đem bức thư cậu chưa đọc xé ném vào thùng rác rồi.

"Đúng vậy, một bức thư màu hồng nhạt, cậu có đọc được không?"

"Không có!"

"Không à..." Nữ sinh có điểm thất vọng, biểu tình có chút ủy khuất, Đinh Trình Hâm nhìn cô một chút rồi quay đầu đi đến nơi xe Mã Gia Kỳ dừng.

Vừa lên xe, Mã Gia Kỳ liền hỏi cậu nói chuyện gì? Sao lại lâu như vậy?

"Không có gì để nói, còn chưa đầy một phút."

Xe khởi động, ngón tay đeo nhẫn của Mã Gia Kỳ gõ theo nhịp vào vô lăng.

"Cô gái đó... Là người đã biết thư tình cho em à?"

"Chắc vậy."

"Bộ dáng có xinh đẹp không?"

"Cũng được."

"Vừa đứng ở quá xa, không thể nhìn rõ mặt cô ấy, nếu có dịp mời cô ấy đến nhà chúng ta trò chuyện đi, cùng tâm sự một chút."

Đinh Trình Hâm nghĩ Mã Gia Kỳ có ý tứ với nữ sinh kia, không hiểu sao có chút ghen tuông, tức giận hừ nói:

"Nếu anh thích thì tự mình mời, em không hứng thú với cô ấy."

"Cô ấy thích em, nếu em không mời làm sao tôi có thể mời được!"

Mã Gia Kỳ không để ý sự ghen tuông của Đinh Trình Hâm, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Sau khi về đến nhà, Đinh Trình Hâm cầm cặp trực tiếp trở về phòng, Mã Gia Kỳ ở sau gọi cậu, cậu cũng không trả lời.

Andy nhìn tình cảnh này không biết nói gì hơn. Đây là... chiều quá? Sinh hư? Hai bọn họ cãi nhau mình cũng chẳng thể sống thoải mái...

"Cô còn nhìn cái gì? Nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà! Cô muốn bị đuổi đi à?"

Andy thật sự bị Đinh Y Vân làm cho bực mình, tay chân chậm chạp, chỉ một hồi lại đứng ngây người, từ sáng đến tối còn chưa dọn xong.

Chương 29: Bong gân

Trường học có tổ chức hoạt động dã ngoại sinh tồn, tất cả học sinh đều phải được sự đồng ý của phụ huynh, đa số phụ huynh đều đồng ý, dù sao đây cũng là hoạt động gia tăng tính đoàn kết, khả năng học tập, tìm hiểu thế giới.

Đinh Trình Hâm nói chuyện này với Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ gật đầu đồng ý. Hoạt động này kéo dài hai ngày một đêm, có xe buýt của trường học đến đón, Mã Gia Kỳ chuẩn bị hết tất cả những đồ dùng cần dùng đến cho cậu, còn dặn cậu một thời gian phải nhớ gửi cho anh định vị, nếu gặp chuyện gì thì việc đầu tiên là phải thông báo cho anh rồi mới an tâm để cậu đi.

Nhiều học sinh là lần đầu tiên tham gia hoạt động dã ngoại tập thể như này, cả đoạn đường đều ca hát vừa nhảy múa, giáo viên để họ chia thành các tiểu đội, mỗi đội sẽ có năm người, sau đó chọn ra một đội trưởng.

Đinh Trình Hâm được xếp vào cùng một nhóm với cô nữ sinh đã viết thư tình cho mình, trong đội còn có một cô gái và hai chàng trai nữa. Nữ sinh viết thư tình cho Đinh Trình Hâm đã bầu cậu làm đội trưởng, mọi người đều đồng ý.

Địa điểm lần này là một ngọn núi, ngọn núi này rất lớn, nấu lạc trong núi mà không có người đến cứu thì có thể đói chết.

Ban đầu trường không có ý định đến đây, dù sao nơi này cũng khá nguy hiểm, vạn nhất có người lạc mất hoặc phát sinh sự cố không may thì khó mà giải quyết được. Nhưng sinh tồn mà không hoạt động ở các địa phương như này thì không gọi là hoạt động sinh tồn, trải qua nhiều lần họp thảo luận cuối cùng vẫn quyết định địa điểm là ngọn núi này.

Đến nơi đã là giữa trưa, các học sinh xuống xe dựng lều theo các tiểu đội, sau đó vây quanh cùng nhau ăn cơm. Lão sư giao cho mỗi người một bộ đàm, dặn học sinh các yêu cầu khi tiến vào núi, nếu gặp vấn đề gì nhất định đầu tiên phải dùng bộ đàm để liên hệ với giáo viên. Trước khi trời tối phải trở về điểm xuất phát.

Đội nào tìm được đồ giáo viên đã giấu trước và cầm nó xuống núi sẽ được tính là chiến thắng. Các học sinh tâm tình kích động tiền vào núi quyết tâm giành chiến thắng.

Trên núi không có đường, các học sinh chỉ có thể vừa tiến về phía trước vừa dọn dẹp bụi cây. Nhặt cành cây to trên mặt đất chống gậy đi về phía trước, sớm đã không có âm thanh vui đùa ầm ĩ, mọi người đều đã thấm mệt, cả nhóm đều đã phân tán nhau ra để hoàn thành nhiệm vụ.

"A!" Một tiếng thét chói tai truyền đến, Đinh Trình Hâm quay đầu nhìn lại, là nữ sinh đã viết thư tình cho cậu bị bong gân thống khổ ngồi xổm trên mặt đất.

"Bạn không sao chứ?"

"Không có gì, đã bong gân rồi!"

Một cô gái khác vội vàng tiến đến đem nữ sinh kia đứng dậy.

"Đội trưởng, chúng ta có cần thông báo với giáo viên không?'

Một chàng trai trong đổi hỏi ý kiến Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm gật đầu, chàng trai ấy cầm bộ đàm định nói nhưng cô gái đó lại ngăn lại.

"Đừng nói với giáo viên! Nhóm chúng ta sẽ thua, tớ không sao, tôi có thể kiên trì thêm."

Cô gái viết thư tình cho Đinh Trình Hâm tên Trần Viên, người không cao, nhưng nhìn rất dễ thương, còn cô gai kia tên Lưu Nguyệt.

"Vậy thì Lưu Nguyệt, cậu đưa túi cho Trương Tường xách, cậu dìu Trần Viên đi, nếu không được thì nói, chúng ta sẽ báo cho giáo viên."

"Được!"

Đường núi quá khó đi, chỉ mười phút sau Lưu Nguyệt đã kiệt sức, mồ hôi rơi đầy đầu, mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng không bình thường, vừa thở vừa nói.

"Hay là chúng ta nói với giáo viên đi!" Đinh Trình Hâm nhìn không nổi nữa đưa ra đề xuất.

"Từ từ, đừng nói với giáo viên, tớ thật sự có thể kiên trì, tớ không nghĩ mình sẽ làm liên lụy đến mọi người, nếu không mọi người cứ đi trước, không cần quan tâm đến tớ, tớ nghỉ ngơi một chút là được." Trần Viên nói.

"Thôi được rồi, để tớ dìu cậu!"

Đinh Trình Hâm không còn cách nào nói.

Chương 30: Trời tối

Đinh Trình Hâm vứt cặp cho bạn nam khác, chính mình thì đỡ Trần Viên đi về phía trước, Trần Viên cúi đầu không dám nhìn Đinh Trình Hâm, trong đầu hiện lên rất nhiều tình tiết Mary Sue*.

(* Mary Sue là những hình ảnh hư cấu được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của tác giả)

Đường núi thật sự rất rất khó đi, Trần Viên kiệt sức trọng lượng cả cơ thể đều dồn lên Đinh Trình Hâm. Đi được vài bước, một chàng trai khá cường tráng đưa ra đề nghị, nếu không để Trần Viên tự mình đi thôi.

Mắt thấy mặt trời chuẩn bị xuống núi, vì an toàn nên Đinh Trình Hâm quyết định xuống núi trước, đi được vài bước, Đinh Trình Hâm đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, sau đó bảo các bạn xuống núi trước, chính mình có chút việc. Lưu Nguyệt túm chặt quần áo Đinh Trình Hâm, nói cùng nhau đi, Đinh Trình Hâm gật đầu đồng ý.

Đinh Trình Hâm đi rất nhanh, Lưu Nguyệt đi theo phía sau, thật vất vả mới đuổi kịp được Đinh Trình Hâm, làm chính mình mệt mỏi thở hổn hển.

"Đinh Trình Hâm, cậu nhìn thấy cái gì vậy?"

"Cậu vừa có phát hiện có cái gì theo phía sau chúng ta không?"

Ánh mắt Đinh Trình Hâm nhìn xung quanh, không trả lời vấn đề của Lưu Nguyệt.

"Có cái gì? Là soi sao?" Lưu Nguyệt hoảng sợ, ngọn núi lớn như này có sói cũng không có gì kỳ lạ.

Đinh Trình Hâm lắc đầu, đó không thể là soi, trường học không thể để học sinh hoạt động trong địa bàn có chó sói...

"Vậy đó là gì? Đinh Trình Hâm, chúng ta mau xuống núi thôi, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta không quản cái gì theo chúng ta." Lưu Nguyệt nói.

"Tớ cảm thấy là có người đang theo dõi chúng ta, không được, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu không cậu về trước đi."

Lưu Nguyệt lắc đầu, nếu Đinh Trình Hâm nhất quyết không chịu đi thì dù sao cũng nên có người ở bên cạnh, hai người hơn một người.

"Bá!" Một thanh âm từ phía sau Đinh Trình Hâm và Lưu Nguyệt truyền tới, Đinh Trình Hâm nhanh chóng quay đầu, nhưng cậu không thấy gì cả, chỉ có những chiếc lá đang lắc lư.

"Vừa rồi là cái gì? Nhanh như vậy!"

"Không nhìn ra."

"Đinh Trình Hâm có nghe thấy không?" Từ bộ đàm truyền tới âm thanh, các thành viên khác của đội đã xuống được núi.

"Nghe thấy, sao vậy?"

"Chúng tớ đã xuống núi rồi, cậu cùng Lưu Nguyệt cũng mau xuống núi đi, trời tối không an toàn đâu."

"Đã biết."

"Đi thôi, chúng ta xuống núi thôi!"

Đinh Trình Hâm nói với Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cũng gật đầu, vừa quay người đầu hai người đột nhiên có chút choáng váng, trong không khí có một mùi hương lạ... Sau đó hoàn toàn mất đi tri giác...

Các học sinh lục tục đều quay trở lại, giáo viên bắt đầu điểm danh.

"Tại sao lại thiếu hai người? Đinh Trình Hâm và Lưu Nguyệt đâu rồi? Có ai thấy hai bạn ấy không?"

Một chàng trai trong đội Đinh Trình Hâm nói: "Thưa thầy, hai người họ đang ở trên núi chưa xuống."

"Cái gì? Trời cũng tối rồi, sao các em xuống núi không đi cùng hai người họ."

"Dạ, Đinh Trình Hâm có chút việc, Lưu Nguyệt đi cùng cậu ấy, lúc chúng em xuống dưới có cùng cậu ấy nói chuyện, bọn họ nói lập tức xuống núi."

Bầu trời rất nhanh tối đen như mực, học sinh cùng ngồi quây quần cùng nhau ăn thức ăn, cùng nhau nói về câu chuyện khi lên núi. Một vài giáo viên lo lắng đi lại, không có tâm trạng ăn uống. Trời quá tối, Đinh Trình Hâm cùng Lưu Nguyệt sao giờ này chưa xuống?

"Thầy Khương, hai đứa nhóc này có khả năng nào đã bị lạc đường rồi?"

Một giáo viên lo lắng hỏi giáo viên chủ nhiệm của hai người.

"Tôi nghĩ rất có khả năng, ban ngày đi lại không quá khó khăn, nhưng trời tối rồi nhìn không rõ đường, nhiệt độ không khí lại thấp, vậy phải làm sao đây?"

Giáo viên chủ nhiệm vẫn cầm bộ đàm tiếp tục nói chuyện: "Đinh Trình Hâm! Lưu Nguyệt! Các em có nghe thấy không? Nghe thấy thì mau xuống núi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro