Chương 11 - 20:
Chương 11: Đau lòng
Mã Gia Kỳ đi nấu cháo, làm bánh bao chiên, nấu vài món xào, anh đã lâu không tự mình xuống bếp. Chỉ hai ngày ngắn ngủi này anh đã nấu hai bữa cơm. Ngày hôm qua anh nấu cho Đinh Trình Hâm một bát mì, hôm nay anh lại tiếp tục nấu ăn, không trách được khi Andy nói anh đã thay đổi.
Mã Gia Kỳ bưng cơm đi vào phòng Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, tư thế ngủ của cậu vô cùng bất an, giống như một chú mèo con sợ bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.
"Đinh Trình Hâm, dậy ăn thôi!"
Đinh Trình Hâm chậm rãi mở to mắt, thấy Mã Gia Kỳ đã đem cơm đặt ngay ngắn trên mặt bàn. Mã Gia Kỳ quay đầu lại, thấy Đinh Trình Hâm đang ngơ ngác nhìn mình, khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói:
"Mau ăn cơm thôi, cơm nước xong uống thuốc sẽ bớt khó chịu hơn."
Đói bụng một ngày, Đinh Trình Hâm ngấu nghiến ăn đến suýt bị sặc, Mã Gia Kỳ rót cho cậu một cốc nước rồi vỗ nhẹ sau lưng cậu bằng những động tác rất nhẹ nhàng.
"Ăn từ từ, không ai tranh cơm với em!"
"Cảm ơn."
"Từ hôm qua tới giờ em đã nói với anh bao nhiêu câu cảm ơn rồi?"
"Tôi tự hỏi không hiểu vì sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
"Đau lòng."
Đinh Trình Hâm sau khi nghe đến hai chữ này trầm mặc, chưa từng có người đối với cậu nói qua hai chữ này, cậu tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không có người dùng từ này để nói với cậu, cậu thật sự không hiểu một người cậu quen chưa tới hai ngày lại có thể từ miệng của người đó nghe được câu nói mà chính mình muốn nghe nhưng lại không dám nghe?
"Số tiền mà gia đình chúng tôi nợ anh..."
"Để bọn họ tự lo, em hiện tại mới đang học lớp 11 à?"
"Ừm."
"Ngày mai em nghỉ một ngày đi, ngày mốt đi học sau."
"Nhưng mà... nhà tôi đã phá sản, sao tôi có thể..."
"Không cần lo lắng, cứ an tâm đến trường là được."
Đinh Trình Hâm cúi đầu, nhỏ giọng nói sao anh có thể đối với tôi tốt như vậy? Cậu nghĩ rằng Mã Gia Kỳ sẽ không nghe được, nhưng lại không ngờ Mã Gia Kỳ nghe thật rõ ràng, vẻ mặt sủng nịnh sờ sờ đầu cậu, cảm giác như đang sờ một bé cún nhỏ.
"Ăn xong rồi thì uống thuốc nghỉ ngơi đi, ngày mai anh không đi làm, dẫn em đi mua quần áo."
Mã Gia Kỳ nói xong bưng đống bát đũa Đinh Trình Hâm đã ăn sạch sẽ đi ra ngoài, lại bị Đinh Trình Hâm kéo nhẹ góc áo.
"Làm sao vậy?"
"Tôi... phòng lớn như vậy. Tôi một người ngủ thật sợ hãi, mở đèn ngủ không được..."
"Không có gì... Anh đi đi!"
Mã Gia Kỳ thật sự rời đi, Đinh Trình Hâm sau khi tắm rửa sạch sẽ, quấn chặt chăn bông, chỉ để hai con mắt ra bên ngoài. Có lẽ... đêm nay lại là một đêm không ngủ nữa...
Cảm giác đang mê man ngủ, cảm giác được có người mở cửa bước vào, hai mắt lập tức trợn tròn nhìn người bước vào. Vì ánh trăng ngoài cửa sổ, có thể thấy người đàn ông thể hình có chút gầy, mặc bộ đồ ngủ... Khi cậu muốn nhìn thêm vài cái thì phát hiện người kia đã nhắc chăm cậu lên nằm vào.
Hơi lạnh của người đàn ông từ bên ngoài thổi vào khiến đầu Đinh Trình Hâm đột nhiên tỉnh táo. Cậu kinh hãi bằng đôi mắt cáo nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong bóng tối...
"Chuyện gì vậy?"
"Anh... Mã... Mã Gia Kỳ?"
"Là anh!"
"Anh vào nhầm phòng rồi à?"
Khi nhận được câu trả lời, trong bóng tối Đinh Trình Hâm đỏ mặt, phòng của Mã Gia Kỳ ở ngay bên cạnh, nhưng anh không thể đi nhầm phòng, dù sao đây cũng là nhà của Mã Gia Kỳ, vậy tại sao Mã Gia Kỳ lại đến phòng mình?
"Không có, không phải em nói mình không dám ngủ sao?"
"Ừ... quen thì không sao rồi!"
"Có thể nói anh nghe vì sao lại không dám ngủ một mình không?"
Chương 12: Có gì đó đã dần thay đổi!
"Có thể nói anh nghe vì sao lại không dám ngủ một mình không?"
"Anh thật sự muốn nghe?"
Đinh Trình Hâm kinh ngạc nhìn vào mắt của Mã Gia Kỳ trong bóng tối, đôi mắt người đàn ông rất sáng, như những ngôi sao trên bầu trời đêm, khiến cậu cảm nhận được sự an toàn và ấm áp.
"Trước khi tôi 5 tuổi, tôi sống cùng mẹ, một ngày nọ, bà ấy đột nhiên dẫn tôi đến Đinh gia và để tôi ở đó một mình, bố tôi tùy ý an bài cho tôi một căn phòng. Căn phòng đó bẩn thỉu, tồi tàn và không có máy sưởi, vào mùa đông vô cùng lạnh nhưng lại không khó để chịu đựng được. Đinh Y Vân ngược lại là đứa trẻ nhận ngàn vạn sự sủng ái, thường xuyên bắt nạt tôi. Có một lần vào buổi đêm cô ta ném vào phòng tôi một con chuột lớn, nó cắn xé, cấu phá khắp nơi, còn quay video lại đem khắp nơi để khoe mẽ làm trò cười cho mọi người. Đôi khi tâm trạng không vui, cô ta liền đánh đá tôi, Trương Ái Lệ đứng một bên nhìn cổ vũ, Đinh Kiến Nhân lại làm như không thấy, thậm chí còn cố ý giúp đỡ Đinh Y Vân..."
"Khi đó tôi thực sự rất nhỏ, luôn sống trong căn phòng ám ảnh đó một mình, vì vậy mỗi đêm đều là một lần tra tấn đối với tôi, mỗi lần nhắm mắt ngủ đều khiến tôi rơi vào ác mộng..."
Đinh Trình Hâm vừa nói vừa cuộn mình chặt thêm, như thể nỗi sợ hãi ấy vẫn đang ở ngay bên cạnh. Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang bấu chặt vào da thịt của Đinh Trình Hâm, thật lạnh!
"Buổi tối nếu thấy sợ hãi có thể đến phòng tìm anh, anh có thể ở bên em!"
"Cái gì?"
Đinh Trình Hâm còn mơ màng trong những ký ức đau khổ của bản thân, nghe được những lời nói của Mã Gia Kỳ, cậu không kịp suy nghĩ mà đáp lại theo phản xạ có điều kiện.
"Ngủ thôi!"
Sáng hôm sau, khi Mã Gia Kỳ đi khỏi phòng Đinh Trình Hâm, Andy, người đang ngây ngẩn đứng ở cửa phòng Mã Gia Kỳ giật mình.
"Nhị Gia, sao ngài lại đi ra từ phòng của cậu ta?"
"Cùng em không liên quan."
"Nhị Gia, em là đến cùng ngài giải thích chuyện hôm qua..."
"Không cần."
Mã Gia Kỳ cũng không thèm nhìn cô một cái, trực tiếp mở cửa bước vào phòng.
Andy thất vọng tràn ngập, tối qua về phòng cô ấy đã khóc rất lâu, cô làm tất cả những chuyện này không phải là vì cô yêu anh. Cô biết hành động của mình hôm qua là có điểm không đúng, Đinh Trình Hâm là một người yếu đuối thiếu tình yêu. chẳng lẽ cô không phải? Cô từ nhỏ đã không có người thân, bị những kẻ buôn người coi như hàng hóa mà buôn qua bán lại, chỉ tới khi gặp Mã Gia Kỳ, sự ôn nhu của anh, anh đã cứu cô, đem cô mang ra khỏi địa ngục nhân gian...
Andy thầm căm hận "Đinh Trình Hâm, ngươi thật can đảm! Cậu có thể quyến rũ Nhị Gia lên giường của mình chỉ trong hai ngày!"
Mã Gia kỳ tự mình xuống bếp nấu bữa sáng, Ngao Tử Dật nghi ngờ nhìn Nhị Ca của mình đầu óc có vấn đề, muốn chết quá! Chỉ có Mã Gia Kỳ trong lòng hiểu rõ anh muốn nấu cơm cho ai ăn.
Đây là lần đầu tiên Đinh Trình Hâm ăn cơm cùng Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật kể từ ngày cậu tới đây. Đinh Trình Hâm cúi đầu ăn cơm, Mã Gia Kỳ gắp mấy miếng thịt vào bát cậu, Đinh Trình Hâm lại đỏ mặt, cuống quýt ngẩng đầu nhìn Mã Gia Kỳ, đôi mắt hồ ly xinh đẹp vừa vặn chạm qua đôi mắt dịu dàng của Mã Gia Kỳ, lập tức cúi đầu càng thấp.
"Ăn nhiều thịt một chút, em quá gầy!"
"Nhị Ca, em cũng gầy như này, anh chưa từng gắp đồ ăn cho em đâu!"
Ngao Tử Dật ngồi đối diện hai người, tỏ vẻ bất mãn, cậu ta cùng Mã Gia Kỳ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cái người kia còn chưa từng cho mình thứ gì, huống chi là thịt! Cũng không bao giờ nói chuyện với mình bằng giọng điệu này...
"Em chỉ cần bỏ thuốc lá, việc béo lên chỉ là vấn đề thời gian."
Ngao Tử Dật điệu bộ chán nản làm nũng:
"Em không muốn! Em nhỏ tuổi như này đã phải quản lý một cái công ty, nếu không có điếu thuốc em còn có thể sống sao?"
"Hay là như này đi! Nhị Ca, anh giúp em quản lý Ngao Thị, để thời gian cho em nuôi thịt béo lên chút, anh có thể hai tư sáu ở bên Mã Thị, ba năm bảy ở bên Ngao Thị, cuối tuần là có thể nghỉ ngơi... Nhị Ca, thế nào?"
Mã Gia Kỳ một chút rung động cũng không có, như đã quá quen với việc này.
"Vậy cuộc đời em còn gì ý nghĩ không?"
Chương 13: Mua sắm
Ăn cơm xong, Ngao Tử Dật miễn cưỡng phải đến công ty làm việc, Nhị Ca của hắn thì tốt rồi, muốn nghỉ thì nghỉ, nói không đi sẽ không đi, đâu giống hắn một tiểu đáng thương.
Mã Gia Kỳ thay xong quần áo, chuẩn bị đưa Đinh Trình Hâm đi mua quần áo, ngồi ở phòng khách đợi hồi lâu, không thấy người đi ra, chẳng lẽ bệnh dạ dày lại tái phát? Hay là sốt cao chưa giảm? Nghĩ vậy Mã Gia Kỳ liền phóng nhanh lên tầng.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang ngồi bên khung vẽ ngẩn người, anh lập tức chạy tới, nắm lấy bờ vai cậu.
"Khó chịu ở đâu à?"
"Không... Không có!"
"Làm anh sợ muốn chết!"
"Anh... sao tự nhiên lại vào đây?"
"Không phải anh đã nói hôm nay cùng em đi mua quần áo sao?"
"Tôi không đi..."
"Chuyện gì vậy?"
"Tôi không có quần áo... để... mặc!"
Đinh Trình Hâm nói xong cúi đầu, Mã Gia Kỳ mới chú ý đến trên người cậu vẫn còn đang mặc bộ quần áo cậu mặc từ Đinh gia về, Mã Gia Kỳ cầm tay cậu đứng dậy.
"Vào phòng của anh!"
Đinh Trình Hâm không có cách nào kháng cự, đi theo Mã Gia Kỳ đến phòng anh, căn phòng này thật sự còn lớn hơn phòng của cậu, nhưng lại có cảm giác làm cho người ta cảm thấy thật lạnh lẽo, tông xám đen làm căn phòng u tối hẳn đi, tuy căn phòng rộng nhưng lại rất sạch sẽ, Mã Gia Kỳ mỗi ngày đêu bận rộn như vậy, ai sẽ giúp anh ấy dọn dẹp?
Đinh Trình Hâm đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua Andy bảo cậu dọn dẹp cũng có nói phòng của Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật tuyệt đối không thể đi vào. Phòng của hai người họ để cô ta quét dọn là được rồi. Nghĩ đến đây Đinh Trình Hâm đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, như có ai đó bóp chặt tim cậu vậy.
"Làm sao thế?"
Nhận ra cảm xúc của Đinh Trình Hâm có chút khác thường, Mã Gia Kỳ quan tâm hỏi.
"Không có gì."
Mã Gia Kỳ gật gật đầu, đi tới tủ quần áo mở ra, lấy từ trong tủ một bộ quần áo, một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần tây màu xám, đặt trên giường nói.
"Bộ quần áo này lâu rồi không có mặc qua, em xem thử có vừa người không?"
"Anh vào nhà tắm chút, em có thể ở đây thay đồ luôn."
Mã Gia Kỳ nói xong không đợi Đinh Trình Hâm đồng ý trực tiếp xoay người vào phòng tắm.
Ước chừng khoảng 5 - 6 phút, Mã Gia Kỳ cảm thấy cậu đã thay xong quần áo, vừa mở hé cửa, Mã Gia Kỳ choáng váng, anh vẫn nắm chặt tay trên tay nắm cửa. Đinh Trình Hâm còn đang thay áo.
Cậu thật sự rất gầy, nhìn từ phía sau, vòng eo của cậu còn thon hơn cả vòng eo phụ nữ, làn da đặc biệt trắng, nhưng làn da trắng ấy càng làm nổi bật những vết bầm tím, dấu vết của việc bị bạo hành.
"Tôi thay đồ xong rồi!"
Đinh Trình Hâm một chút cũng không biết cơ thể của mình vừa nãy đã bị Mã Gia Kỳ nhìn thấy. Còn Mã Gia Kỳ một gương mặt tự nhiên như chưa từng phát sinh sự việc vừa nãy nói.
"Chúng ta đi thôi."
Mã Gia Kỳ lái xe, Đinh Trình Hâm ngồi bên ghế lái phụ, suốt dọc đường đi không ai nói gì, Đinh Trình Hâm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, Mã Gia Kỳ bật một bản nhạc nhẹ nhàng...
Quần áo của Mã Gia Kỳ đều là hàng hiệu được đặt may riêng, vì vậy anh cũng rất hiếm khi mua quần áo ở trung tâm thương mại, cũng không biết Đinh Trình Hâm thích dạng quần áo nào, liền dẫn cậu đi vòng quanh trung tâm thương mại, cậu thích cái gì để anh trả tiền là được.
"Lâm Hạo, cuối cùng em cũng tìm được anh, nhiều ngày như vậy tại sao anh lại không tiếp điện thoại của em"
Đinh Y Vân cuối cùng cũng tìm được người nam nhân đáng giận này, trong mắt tràn ngập kích động, khi nhìn thấy người phụ nữ đi ra từ phòng thay đồ, vẻ mặt lập tức thay đổi.
"Lâm Hạo, tại sao anh lại ở cùng cô ta?"
Người phụ nữ áo trắng liếc mắt nhìn Đinh Y Vân một cái, vòng qua cánh tay ôm lấy Lâm Hạo thân thiết nói: "Tôi là bạn gái anh ấy đương nhiên là phải ở cùng anh ấy rồi!"
Chương 14: Vay tiền
"Có thích bộ quần áo nào hay không?"
Đinh Trình Hâm gật đầu, cậu thích vài bộ quần áo đều có màu sắc bắt mắt, màu cam, màu hồng nhạt,... Mã Gia Kỳ cũng không muốn cậu mua vài bộ quần áo màu tối, đen xám, bản thân luôn u tối lạnh lùng, nhưng cậu lại khác, hoàn toàn là một ánh dương quang cần tắm dưới ánh mặt trời.
"Hết bao nhiêu?"
Nhân viên bán hàng vừa định nói tiền hóa đơn liền bị âm thanh của bên kia hấp dẫn ánh mắt, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cũng quay đầu lại hướng bên kia xem.
Chỉ thấy Đinh Y Vân đang khóc lóc nắm lấy tay Lâm Hạo nói:
"Lâm Hạo, rõ ràng tôi mới là bạn gái anh, tại sao anh lại làm vậy với tôi?"
Lâm Hạo mất kiên nhẫn định hất tay Đinh Y Vân ra, thấy mọi người xung quanh đều bị hấp dẫn nhìn về hướng này, anh ta cảm thấy thật xấu hổ, liền kéo tay bạn gái mới định rời đi, Đinh Y Vân vẫn giữ khư khư tay anh ta không để anh ta đi.
"Cô rốt cuộc muốn làm gì?" Lâm Hạo nghiến răng nói.
"Bây giờ anh có bạn gái mới, tôi không trách anh, tôi hiện tại muốn vay anh ít tiền..."
"Không cho vay, phi phi, chúng ta đi thôi!" Lâm Hạo kéo tay bạn gái anh ta rời đi, Đinh Y Vân vẫn không chịu buông tay lại chạy theo.
"Tôi biết anh có tiền, anh cho tôi mượn một chút, tôi về sau có tiền nhất định sẽ trả cho anh, hiện tại hoàn cảnh của tôi có chút đặc biệt..."
Tạ Phi Phi, bạn gái mới của Lâm Hạo ngắt lời cô ta, hừ lạnh nói:
'Bây giờ đừng nói là Hạo Ca không dám cho cô vay tiền, thậm chí tất cả mọi người đều không dám cho cô vay tiền. Nhà của cô đã làm ra chuyện gì chính cô cũng không biết sao? Cô còn muốn đi vay tiền, cô muốn hại tất cả mọi người cùng nhau xuống hố với mình ư?"
Đinh gia đắc tội với thế lực kia là chuyện ai cũng biết. Đằng kia cũng tỏ rõ thái độ, bây giờ ngoại trừ những thế lực ít nhất phải tương đương với họ, không cũng đừng mong sống tốt nếu giúp đỡ Đinh gia.
Thật ra Đinh gia cũng chẳng phải có quan hệ quá tốt, thường xuyên đắc tội với những công ty khác. Nên cũng chẳng ai muốn lo chuyện bao đồng giúp đỡ Đinh gia, không được gì còn rước về họa sát thân.
Mã Gia Kỳ không diệt gọn Đinh gia đều vì thứ nhất Đinh gia chẳng phải thứ gì đó có thể đe dọa đến Mã gia, chỉ có thể là con kiến dễ dàng bị đè bẹp Thứ hai là vì muốn trả thù cho Đinh Trình Hâm, cậu bao nhiêu năm bị Đinh gia đè ép, bắt nạt, bạo hành, đối xử thậm tệ đến một kẻ hầu cũng không bằng, nếu lấy mạng bọn họ thì quá hời cho bọn họ rồi.
Chẳng phải cả nhà Đinh gia đều luôn sống sung sướng trong nhung lụa sao, luôn được người khác tôn sùng sao? Vậy thì cứ để bọn họ sống như lũ chuột cống, trải nghiệm cảm giác không có miếng ăn phải đi lục lọi ở nơi cống rãnh hôi thối, bị người lăng mạ, sỉ nhục... Như vậy chẳng phải thú vị hơn nhiều....
"Lâm Hạo, khi chúng ta ở bên nhau anh nói rằng có chuyện gì có thể đến tìm anh, tôi hiện tại chỉ muốn tìm anh mượn ít tiền mà thôi, cầu xin anh!"
"Đinh Y Vân, đương nhiên là tôi nhớ rõ điều tôi nói, nhưng bố tôi đã nói rằng nếu dám cùng cô có bất cứ quan hệ gì sẽ đánh gãy chân tôi. Vì quan hệ trước kia, lợi ích của đôi bên, đến được thì đi thật thống khoái, cô tha cho tôi đi, cảm ơn cô!"
Lâm Hạo nói xong kéo Tạ Phi Phi lập tức rời đi.
"Thật xin lỗi hai vị tiên sinh, bốn bộ quần áo này hết 2000 tệ. Ngài muốn trả tiền mặt hay dùng thẻ? Wechat hay Alipay đều được ạ!"
Nhân viên bán hàng sau khi xem náo nhiệt liền nhớ ra công việc, quay sang nói với Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm, có chút chột dạ mong hai vị tiên sinh lịch thiệp này sẽ không làm khó mình.
"Quẹt thẻ."
Mã Gia Kỳ lấy ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên, một người nhân viên khác không để ý đến đang có khách hàng, sung sướng khi người gặp họa nói:
"Cô thấy không? Nghe nói Đinh gia phá sản, Đinh đại tiểu thư này vô cùng thảm. Hai tuần trước vị Đại tiểu thư này còn cùng Lâm thiếu gia vui vẻ đi dạo phố, hiện tại Lâm thiếu gia nhìn thấy cô ta liền trốn tránh, tsk tsk, đây là sự khác biệt khi có tiền và không có tiền!"
Đinh Y Vân thất hồn lạc phách đang muốn rời đi khỏi trung tâm thương mại, cô ta thực sự đủ mất mặt rồi, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Đinh Trình Hâm đang trong một cửa hàng, giống như đang mua quần áo. Cảm thấy Đinh Trình Hâm đã bí mật ăn cắp tiền của Đinh gia trước khi rời đi, Đinh Y Vân thở hổn hển muốn đi tìm Đinh Trình Hâm lý luận. Mới vừa bước được vài bước chợt nhận ra bên cạnh Đinh Trình Hâm còn có Mã Gia Kỳ vừa quay đầu lại. Tim đập thình thịch, lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Thưa tiên sinh, quần áo của ngài đã được đóng gói cẩn thận."
"Cảm ơn."
"Trời ơi, tôi sợ muốn chết. Tôi còn tưởng Đinh đại tiểu thư sẽ vào cửa hàng chúng ta. Cô ta giờ này có thể mua gì đây?", một nhân viên từ cửa chạy vào vỗ ngực nói.
"Cô đừng một tiếng lại một tiếng Đinh đại tiểu thư, nhà cô ta cũng đã phá sản, còn coi là đại tiểu thư gì? Cô ta về sau này không cần sợ cô ta, xem cô ta có thể dở thói tiểu thư gì? Chúng ta không sợ!"
"Đúng vậy đúng vậy."
Đinh Trình Hâm im lặng không nói gì, âm thanh của nhân viên không quá to nhưng không khí ở đây có chút yên tĩnh, cậu nghe rõ ràng những lời của nhân viên kia nói. Cũng không biết bản thân mình chỉ cách cô ta vài bước nữa là đụng mặt. Đinh Trình Hâm không quan tâm đến chuyện này, dù sao với cậu nó cũng không còn quan trọng, cậu không còn là người của Đinh gia, cậu đã bị chính cha ruột của mình vứt bỏ.
Phiên ngoại 1:
"Nhị Ca, nhóc Andy không hiểu chuyện, anh dạy dỗ nó một chút là được, đừng quá tức giận..."
Ngao Tử Dật tự nhiên ngồi xuống ghế bên giường, nhìn Mã Gia Kỳ vừa bước ra từ phòng tắm.
"Anh không trách con bé, nó còn quá nhỏ để hiểu chuyện, mới 13 tuổi, anh coi Andy như em gái của mình vậy, nhưng con bé lại nhất quyết nhận định thích anh. Đây không phải thích, là sùng bái, là biết ơn."
Mã Gia Kỳ thong thả vừa nói vừa lấy ra một chai rượu vang đỏ từ tủ rượu bên giường, rót vào hai ly đưa một ly cho Ngao Tử Dật, một ly để trong tay lắc nhẹ, để cho rượu nhẹ nhàng vươn lên thành ly, thật đẹp.
"Ngày đầu gặp được con bé chắc là bốn năm trước nhỉ! Khi đó Andy thoi thóp nằm giữa đống gạch đá, trong hoàn cảnh đó con bé vẫn rất tỉnh táo, cả người đầy máu bị đá đè lên không rõ thương tích như nào, gương mặt lấm lem, nhìn thấy người đến, Andy dùng hết sức lực vươn tay về phía anh, thều thào nói 'Em muốn sống!' nhìn sinh linh bé nhỏ khi đó mong manh lại mạnh mẽ đến thế, không biết do đâu mà lòng trắc ẩn nổi lên. Lại cứu sống con bé rồi!"
"Giết qua không biết bao nhiêu người, hóa ra vẫn có lòng trắc ẩn à!"
"Chẳng lẽ em không có?"
Nghe vậy Ngao Tử Dật đang cười khỉnh chợt im lặng. Đúng vậy! Hắn ban đầu nhìn thấy Nhị Ca đột nhiên mang về một đứa bé thở thoi thóp, hắn thực sự khó hiểu. Sau hơn một tháng nằm trong phòng ICU cuối cùng cô bé cũng sống sót.
Khi cô bé khỏe lại, hai người đàn ông lần đầu tiên vướng phải một vấn đề lớn, đặt tên. Hai người đàn ông rõ ràng đã đưa ra không ít quyết định lớn nhỏ, từ việc mua một cái áo đến việc có thể lay chuyển cả thị trường... thật không ngờ cũng không khó bằng việc đặt tên.
Dù có hỏi con bé tên gì, cũng không bao giờ nghe được câu trả lời. Cuối cùng cái tên Andy được Ngao Tử Dật vô tình nhìn thấy trong một tập tài liệu mà được định.
Andy rất bám người, đặc biệt là Mã Gia Kỳ, ngoài Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật không ai có thể lại gần cô bé. Mỗi tối có thời gian rảnh Mã Gia Kỳ đều dạy cô bé đọc chữ, Ngao Tử Dật ngàn vạn câu hỏi, từ bao giờ Nhị Ca lại biết chăm sóc trẻ con như vậy.
Thế nên vào ngày nghỉ Ngao Tử Dật không chịu nhận thua dắt Andy đi chơi bóng bàn, đi xem đua ngựa,... làm rất nhiều chuyện điên khùng. Không thể không nói với tính cách Andy hợp ở cùng Ngao Tử Dật hơn.
Dần dần Ngao Tử Dật cũng không cảm thấy sự tồn tại của Andy có gì lạ nữa. Cô bé học cách chăm sóc cho hai người đàn ông trong nhà, nấu ăn, dọn dẹp...
"Con bé tuy cứng đầu nhưng biết phải trái đúng sai, tuy anh không trách con bé nhưng phải dạy cho con bé một bài học, làm tổn thương những người khác thì anh không quan tâm, nhưng lần này Andy lại động đến Đinh Trình Hâm. Nếu anh không tỏ thái độ thì con bé cứ nghĩ rằng hành động này của mình là đúng..."
Ngao Tử Dật đang chìm trong hồi ức bị âm thanh của Mã Gia Kỳ đánh thức.
"Vậy anh cứ làm theo ý mình đi, em xuống nhà một chút."
Ngao Tử Dật bước xuống dưới tầng hai, không ngoài dự đoán, Andy nằm gục trên bàn ăn thút thít, đôi mắt đỏ hoe.
"Em đang sợ Nhị Ca sẽ phạt em à?"
"Tam Gia, thế nào rồi? Nhị Gia có tức giận lắm không?"
"Em cũng biết mình làm sai chuyện à?"
Andy không quan tâm câu hỏi của Ngao Tử Dật mà tiếp tục đặt câu hỏi:
"Đinh Trình Hâm, cậu ta không sao chứ?"
"Vấn đề của Đinh Trình Hâm không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi là khỏe rồi! Ngày mai em đi nhận lỗi với Nhị Ca đi, tin rằng Nhị Ca sẽ không trách em đâu."
Nhìn thấy Andy có vẻ bất an, vẫn là đau lòng khuyên nhủ đứa nhỏ.
"Đến giờ này em thật sự vẫn nghĩ mình yêu Nhị Ca thật à! Em quá nhỏ để biết đến chuyện yêu đương. Đợi em lớn rồi, khi gặp được người thích hợp, em sẽ biết đây không phải tình yêu."
Andy nghe vậy mím chặt môi không nói gì, cặp mắt đỏ hoe. Ngao Tử Dật hiểu đứa trẻ này rất cứng đầu, dù có nói gì cũng không thể lay chuyển được. Vậy thì để thời gian thay đổi con bé đi...
Andy đang im lặng đột nhiên nói một câu:
"Em yêu Nhị Ca nhiều lắm, em có thể làm tất cả mọi chuyện để Nhị Gia được hạnh phúc. Tình yêu này của em không cần cũng được, nhưng đừng ép em không biết ghen là như thế nào!"
Đối với Mã Gia Kỳ, Andy là "con gái nhỏ" của mình. Andy giống như đứa con luôn nhận được sự yêu thương của ba, đột nhiên ba của mình nói có người yêu, sợ ba có vợ rồi sẽ không yêu thương mình nữa nên luôn tìm cách để đuổi người kia ra khỏi thế giới của cô và Mã Gia Kỳ.
Chỉ cần cô không làm gì quá phận thì hãy cứ để cô nghịch ngợm đi!
Chương 15: May mắn
Đinh Y Vân thất hồn lạc phách đi về tới nhà, bọn họ hiện tại đang sống trong một căn nhà gỗ, căn nhà này có từ khi Đinh Kiến Nhân còn nghèo khó, sau khi thành công rồi vẫn lưu luyến mà chưa đem căn nhà này đi bán, nếu không cả nhà họ chỉ có thể ra đường ngủ.
Đinh Y Vân vào nhà, Trương Ái Lệ lập tức chạy đến hỏi xem tình hình thế nào? "Tên Lâm Hạo kia có cho vay tiền không?"
"Lâm Hạo đã có bạn gái mới, trước mặt mọi người làm nhục con."
"Còn tiền đâu?"
"Tiền? Hắn một xu cũng không cho con, còn đe dọa về sau không muốn thấy con."
"Thật là quá đáng! Lúc nhà ta giàu có, hắn như chân chó chạy theo con, còn sợ sẽ chia tay hắn. Giờ gia đình ta thành như thế này, muốn cắt đứt hoàn toàn liên hệ với nhà chúng ta. Trên đời này còn có chuyện như vậy?"
Trương Ái Lệ tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu.
Qua hơn mười phút, Đinh Kiến Nhân cũng quay lại với tiếng thở dài, Đinh Y Vân và Trương Ái Lệ ngay lập tức vây quanh ông ta hỏi.
"Còn có thể thế nào? Bọn họ đều không ai muốn giúp đỡ chúng ta, nhà của chúng ta thật sự xong rồi!"
"Mẹ, người sao vậy?"
Trương Ái Lệ bất đắc dĩ nói: "Tôi không đi tìm bọn họ nữa, hai người đều như vậy, bọn họ nhất định cũng có thái độ như vậy, tại sao phải rước lấy nhục."
Đinh Y Vân đột nhiên nghĩ tới Đinh Trình Hâm, hôm nay ở trung tâm thương mại Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm đi mua quần áo.
"Đúng rồi ba, hôm nay con đi tìm Lâm Hạo ở trung tâm thương mại có thấy Đinh Trình Hâm."
"Nó làm gì ở trung tâm thương mại?" Trương Ái Lệ thắc mắc.
"Mã Nhị Gia cùng nó đi mua quần áo."
"Cái gì? Thật không biết đứa con riêng này sao có thể may mắn như vậy?"
Thật nhanh đã tới buổi trưa, Mã Gia Kỳ hỏi Đinh Trình Hâm có đói bụng không, Đinh Trình Hâm gật đầu, hai người tùy tiện tìm một nhà hàng ăn cơm.
"Đúng rồi! Cặp sách cùng đồ dùng học tập của em hình như còn để ở Đinh gia à?"
"Đúng vậy!"
"Ăn xong chúng ta đi mua một cái điện thoại, sau đó anh cùng em đi Đinh gia lấy đồ."
Sau khi ăn xong, Mã Gia Kỳ dẫn theo Đinh Trình Hâm đến cửa hàng điện thoại, Đinh Trình Hâm tưởng Mã Gia Kỳ muốn mua điện thoại, đến tận khi Mã Gia Kỳ hỏi Đinh Trình Hâm thích chiếc điện thoại nào, Đinh Trình Hâm mới ý thức được Mã Gia Kỳ muốn mua điện thoại cho mình.
"Không cần, tôi ở trường điện thoại không được phép sử dụng."
"Vậy cứ lấy cái này đi, đóng gói lại."
Mã Gia Kỳ không trả lời Đinh Trình Hâm, đi đến trước một chiếc điện thoại mới ra, nói với nhân viên bán hàng, thấy Mã Gia Kỳ muốn mua chiếc điện thoại này liền mặt mày hớn hở, lập tức đi tới nịnh nọt:
"Ngài thật có mắt nhìn, chiếc điện thoại này vừa mới ra thị trường, mặc dù có chút đắt, nhưng chức năng máy, pin công suất lớn, khả năng chụp ảnh vô cùng rõ nét, có thể zoom đến 60x... Thật sự rất thích hợp để sử dụng lâu dài."
Mã Gia Kỳ cầm điện thoại, lôi kéo Đinh Trình Hâm đến Đinh gia lấy đồ rồi về nhà.
Cửa Đinh gia đóng chặt từ ngày hôm đó chưa từng mở ra. Mã Gia Kỳ lấy chìa khóa mở của, phòng khách đồ đạc vẫn còn nguyên như trước, không có gì thay đổi, nhưng khác là ở đây đã không còn người sống.
"Về phòng đi, đồ của em vẫn còn ở đó."
Sau một lúc, Đinh Trình Hâm đi lấy đồ của mình. Mã Gia Kỳ nhận thấy Đinh Trình Hâm vẫn chưa đi.
"Sao vẫn chưa đi?"
Đinh Trình Hâm có chút giật mình, gật gật đầu, có chút miễn cưỡng đi khỏi Đinh gia .
"Nếu em vẫn còn hoài niệm nơi này, chúng ta chuyển đến đây sống đi!"
"Không... Không cần!"
"Không có vấn đề, dù sao bây giờ căn nhà này cũng là của anh."
"Có thể chứ?"
Ánh mắt Đinh Trình Hâm sáng lên, cậu hào hứng nhìn Mã Gia Kỳ bằng đôi mắt hồ ly ngập nước, Mã Gia Kỳ gật đầu cùng nụ cười, hứa với cậu sau một thời gian nữa sẽ cho cậu chuyển đến đây.
Đinh Trình Hâm tuy có rất nhiều ký ức không tốt với nhà họ Đinh, nhưng căn nhà này cùng là nơi cậu đã sống hơn 10 năm nay, từng đóa hoa, ngọn cỏ, chú chim, con bướm ở đây đều là người bạn thân của cậu. Từ nhỏ đến giờ, chỉ vài ngày ngắn ngủi nhưng Mã Gia Kỳ đã cho cậu một khoảng thời gian hạnh phúc đến thế, có người sẽ quan tâm đến cậu như vậy.
Chương 16: Nghe lời
Vào buổi tối khi ăn cơm, Mã Gia Kỳ nói với Ngao Tử Dật vài ngày nữa anh muốn chuyển đến Đinh gia cùng Đinh Trình Hâm.
"Nhớ đó nha, để cho Tam Gia ta một căn phòng lớn đầy nắng!"
"Em nghĩ nhiều rồi, chỉ mình anh và Đinh Trình Hâm chuyển đi."
"Cái gì? Còn em thì sao?"
"Em sống ở đây!"
"Không phải, Nhị ca, anh đây là muốn vứt bỏ em hay sao? Tên vô lương tâm này sao nỡ lòng nào lại vứt bỏ tiểu đáng thương như em vậy."
Andy vừa nghe được chuyện Mã Gia Kỳ bàn chuyện chuyển ra ngoài, ngay lập tức hoảng sợ luống cuống, Ngao Tử Dật liền kêu Andy thuyết phục Mã Gia Kỳ.
"Nhị Gia, Tam Gia nói đúng đó, sao ngài có thể chuyển ra ngoài được."
"Không phải Andy, anh là nhờ em giúp thuyết phục Nhị ca cho anh chuyển đến sống cùng."
Ngao Tử Dật đỡ trán, Andy nghe Mã Gia Kỳ muốn chuyển đi đau khổ, vừa khóc vừa nói:
"Mọi người đều chuyển ra ngoài, vậy em phải làm sao?"
Cảm giác nguy cơ ập đến, cô cảm giác bản thân lại sắp bị vứt bỏ một lần nữa.
"Tam Nhi sẽ ở lại đây, chỉ Đinh Trình Hâm và ta chuyển đến đó là được rồi!"
"Được rồi, được rồi, em không biết anh nghĩ cái gì. Đúng rồi, khi nào anh muốn chuyển đi?"
"Không vội, một thời gian nữa tính."
Mã Gia Kỳ nói xong liền gắp một miếng thịt, rau và chân giò hun khói cho Đinh Trình Hâm, vừa quay đầu liền nhìn thấy Ngao Tử Dật vừa khóc vừa nói:
"Nhị ca, anh thật sự không còn thương em nữa... Ngay cả chân giò hun khói em thích nhất anh cũng cho người khác."
"Anh đã lưu số điện thoại di động của Tam Nhi và anh vào điện thoại của em rồi. Nếu có việc có thể gọi cho tụi anh."
"Ừm."
Có thể do cả ngày hôm nay đi dạo phố nên mệt mỏi, sau khi tắm xong, Đinh Trình Hâm nằm xuống liền ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đến hừng đông, ngủ vô cùng ngon.
Ăn sáng xong, Mã Gia Kỳ đích thân chở cậu đến trường và nói với cậu rằng buổi tối sẽ đến đón cậu sau khi tan học, đương nhiên Đinh Trình Hâm từ chối, cậu không muốn làm phiền Mã Gia Kỳ.
"Ngoan... Nghe lời!"
"Được."
Khi Đinh Trình Hâm mặc đồng phục cúi đầu vào lớp học, cả lớp đột nhiên trở nên yên lặng, cùng nhau tụ tập một chỗ nhìn Đinh Trình Hâm thì thầm.
"Đinh Trình Hâm thật sự vẫn đến trường? Tình huống gì vậy?"
"Không biết, Đinh Gia cũng đã phá sản, còn có tiền để nó đi học sao?"
"Không đúng a, Đinh Y Vân không phải ở nhà càng được cưng chiều sao? Cô ta không phải còn đến trường làm thủ tục thôi học sao, nghe bảo nhà phá sản, trả không nổi học phí."
Việc Đinh Trình Hâm đến trường ngay lập tức làm oanh động toàn trường, ngay sau khi kẻ thường xuyên bắt nạt Đinh Trình Hâm trong trường nghe được, anh ta lập tức đến lớp tìm hiểu chuyện Đinh Trình Hâm đi học.
"Yo, đây không phải là cậu bé ngoan Đinh Trình Hâm của chúng ta sao?"
Kẻ bắt nạt vừa nói vừa ngồi lên chiếc ghế trước mặt Đinh Trình Hâm, những tên tiểu đệ đứng bao vây Đinh Trình Hâm, hắn ta cười nói tiếp:
"Không phải nhà mày phá sản rồi sao? Thế nào còn có mặt mũi đến trường a?"
"Đại ca, em nghe Đinh Y Vân nói Đinh Trình Hâm chỉ là con hoang của ba nàng ta, quả nhiên là mặt dày, Đinh gia đã phá sản rồi hắn còn có thể làm như không có chuyện gì mà đến trường học..." Một tiểu đệ đối tên cầm đầu nói.
"Vậy sao?" Tên cầm đầu ở dưới bàn đá Đinh Trình Hâm một cái, Đinh Trình Hâm một tiếng cũng không nói, tên đó tiếp tục nói:
"Mày bị câm sao? Mày muốn bị đánh phải không?"
"Đại ca, đã lâu không đánh người, có chút ngứa tay. Không bằng mời nó đi WC tâm sự đi?"
"Đúng đó đại ca, có cái gì đánh nhau không giải quyết được đây?"
"Nói đúng lắm!" Tên cầm đầu đứng lên, nói với Đinh Trình Hâm:
"Đi, tên câm, chúng ta vào WC nói chuyện."
Chương 17: Bẩn
Buổi chiều tan học, Mã Gia Kỳ đúng giờ đến cổng trường đại Đinh Trình Hâm tan học. Đợi một lúc lâu cũng không thấy cậu đi ra, Mã Gia Kỳ lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Trình Hâm, điện thoại vang thật lâu Đinh Trình Hâm mới bắt máy.
"Sao lâu như vậy không trả lời điện thoại?"
"Ừm."
"Anh đang ở cổng trường, em đang ở đâu?"
"Tôi... đang ở trên đường."
"Trên đường về nhà?"
"Ừm."
"Em đừng đi, đứng tại chỗ chờ anh."
Mã Gia Kỳ cúp điện thoại liền lái xe về nhà, quả nhiên đi một lúc thì nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang chậm rãi về nhà. Anh bấm còi, Đinh Trình Hâm dừng lại.
"Lên xe."
Đinh Trình Hâm mãi không chịu lên xe, Mã Gia Kỳ nghĩ cậu xấu hổ, sau khi xuống xe tới trước mặt cậu, mới phát hiện cả người cậu ướt sũng, còn có những vết bẩn, vài sợi tóc nước còn đang nhỏ giọt. Anh không khỏi nhăn lại mày kiếm, lộ rõ vẻ tức giận, Đinh Trình Hâm tưởng rằng anh đang tức giận với mình nên càng cúi đầu thấp xuống, có chút hờn dỗi.
"Chuyện gì xảy ra với người của em?"
"Không có gì, khi đi WC không cẩn thận trượt chân..."
"Trượt chân có thể làm cả người ướt đẫm như vầy sao!"
"... sàn nhà quá trơn."
Mã Gia Kỳ nhìn cậu không muốn nói sự thật với mình, cứ cùng cậu ở trên đường giằng co cũng không tốt, nên nghĩ muốn về nhà rồi giải quyết sau, không cậu sẽ bị ốm mất!
"Quên đi! Lên xe."
"Để tự tôi đi về."
"Lên xe!"
Mã Gia Kỳ đã lên xe nhưng Đinh Trình Hâm vẫn cúi đầu không chịu lên xe.
"Tôi sẽ làm bẩn xe mất!"
Giọng nhỏ như muỗi kêu nhưng Mã Gia Kỳ vẫn nghe thấy rõ ràng, anh có điểm đau lòng không giải thích được, trước kia Đinh Trình Hâm ở trường học luôn bị người bắt nạt như này sao?
Sau khi trở về nhà, Đinh Trình Hâm trở về phòng tắm rửa thay quần áo, đồng phục học sinh bị dính bẩn nên cậu chỉ đơn giản đem đi giặt tay, nhưng có một số vết bẩn trên đồng phục học sinh không thể nào làm sạch nổi...
Mã Gia Kỳ hỏi cậu, cậu không chịu nói, buổi sáng hôm sau Mã Gia Kỳ đưa cậu đến trường học phát hiện cậu không mặc đồng phục, cũng không hỏi nhiều.
Tiết học đầu tiên là tiết của giáo viên chủ nhiệm dạy ngữ văn, ánh mắt của người giáo viên quét qua cả lớp, cuối cùng dựng lại trên người Đinh Trình Hâm, tức giận hòi:
"Đinh Trình Hâm, sao em không mặc đồng phục?"
"Đồng phục bị bẩn."
"Là lấy cớ bị bẩn à? Không phải mỗi người đều có hai bộ đồng phục sao? Cả hai đều bẩn hết à?"
Học sinh nào cũng có hai bộ đồng phục, nếu bộ kia bị bẩn hay phải giặt giũ đều vẫn có đồng phục để mặc, nhưng giá tiền hai bộ đồng phục cũng không phải ít. Đinh gia ngoài tiền học thì không cho Đinh Trình Hâm bất cứ đồng nào, bộ đồng phục kia của Đinh Trình Hâm có được là do cậu mặt dày đi yêu cầu Đinh Kiến Nhân, Đinh Y Vân ở bên cạnh xỉ nhục, thóa mạ cậu, nói rằng hai bộ đồ là quá nhiều, mua một bộ là được rồi. Đinh Kiến Nhân yêu đứa con gái của mình như vậy, đương nhiên nghe lời cô ta.
Một cô gái ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm buộc tóc đuôi ngựa nói:
"Lão sư, cô không phải đã quên Đinh Trình Hâm chỉ mua một bộ quần áo ạ?"
"Oh, ta nhớ ra rồi, Đinh Trình Hâm ngồi xuống trước đi, lần sau sẽ không dễ nói chuyện như này đâu!"
Sau khi Đinh Trình Hâm ngồi xuống, bạn cùng bàn mỉm cười với cậu, nhưng nụ cười kia một chút ý tốt cũng không có, là ánh mắt trào phúng coi thường nhìn Đinh Trình Hâm, kẻ chỉ mua nổi một bộ đồng phục, nhưng đó là sự thật.
Người ngồi cùng bàn tên Lý Như Tuyết, lớn lên rất xinh đẹp, ngực to mông bự, tóc dài đến thắt lưng, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, là gương mặt nhiều nam sinh dùng để *** ***. Là bạn gái của tên bắt nạt Đinh Trình Hâm hôm qua, Vương Đài Húc.
Đinh Trình Hâm chưa từng trêu chọc Lý Như Tuyết, nhưng Lý Như Tuyết luôn không thích cậu, thường xuyên bạo lực Đinh Trình Hâm bằng lời nói, thậm chí còn xúi giục bạn trai mình bắt nạt Đinh Trình Hâm.
Kẻ khác không biết nhưng cô ta ngồi cùng Đinh Trình Hâm nên biết rõ, Đinh Trình Hâm rõ ràng là con trai nhưng lại xinh đẹp như thế, nếu như không bị mái tóc dài kia cùng cách ăn mặc quê mùa thì nói cậu ta là mỹ nhân cũng không sai. Cô ta trong trường luôn là người xinh đẹp nhất, nhưng nếu kẻ khác biết được nhan sắc của tên ngốc này thì cái tên gọi giáo hoa này cũng không còn là của cô ta nữa. Cực kỳ ghen tỵ!
Phiên ngoại: Andy tức giận
Không khí trong nhà hôm nay có chút nặng nề, Andy phát hiện Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm một câu cũng không nói với nhau.
Sáng nay, Tam Gia chở Đinh Trình Hâm đi học, nhưng chiều lại về một mình, không lâu sau Đinh Trình Hâm cũng về nhà với toàn thân ướt sũng. Andy không hiểu sao lại thấy có chút đáng thương.
Chắc chắn Đinh Trình Hâm hôm nay đến trường đã bị bắt nạt. Cô cũng từng bị bắt nạt, có lẽ xuất phát từ sự đồng cảm, cô vào bếp, nấu một bát canh gừng.
"Đinh Trình Hâm! Có trong đó không?"
"Có, vào đi."
Andy bước vào phòng cùng bát canh gừng.
"Này, uống đi, không lại ốm ra đấy không ai chăm sóc được anh đâu!"
Đinh Trình Hâm nghe thấy thế không nhịn được cười Andy. Andy luôn đối nghịch với cậu nhưng đúng như Ngao Tử Dật nói, cô bé này không có ý xấu, tính cách có chút kiêu ngạo, luôn dối lòng.
Andy thấy Đinh Trình Hâm cười mình liền tức giận.
"Hứ, anh uống hay không nói một tiếng, anh cười tôi cái gì!"
"Đương nhiên phải uống chứ, uống liền, cảm ơn em!"
"Ai là em của anh, tôi chỉ sợ anh ốm rồi Nhị Gia lại phải nghỉ việc chăm sóc anh, anh không biết Nhị Gia đã phải mệt mỏi nhiều rồi, anh đừng gây rắc rối!"
Nói rồi Andy có chút giận dỗi đi ra khỏi phòng. Lúc quay người nhìn thấy cửa nhà tắm chưa đóng chặt đang có một đống ngổn ngang. Đinh Trình Hâm có lẽ đang giặt quần áo đã bị bẩn, Andy trong lòng nghĩ thầm: "Tên ngốc, quần áo trắng chỉ dùng bột giặt sẽ không sạch được!"
Đi ra ngoài đóng rầm cửa một cái, Đinh Trình Hâm không còn ý cười, đi vào nhà tắm giặt đồng phục tiếp, nếu giặt không sạch mai sẽ không có áo mặc.
Ngày hôm sau đúng như dự đoán, Đinh Trình Hâm không có đồng phục để mặc đi học. Andy hiếm khi làm người tốt một lần trộm đi vào phòng Đinh Trình Hâm.
Không thể không nói căn phòng này ban ngày thật sự rất đẹp, ánh mặt trời tươi mới chiếu thẳng vào, gió thổi làm những màn vải rèm bay phấp phới.
Căn phòng này không quá sang trọng, đồ đạc cũng rất đơn giản, không có bao nhiều đồ, có lẽ thứ nhiều nhất chỉ là dụng cụ vẽ tranh. Bên cạnh cửa sổ là khung vẽ của Đinh Trình Hâm.
Andy không nhịn được bị khung cảnh trong bức tranh hấp dẫn, là một vườn hoa đủ sắc màu, nhưng con bướm bay lượn xung quanh, bầu trời trong xanh nhiều mây, có một cô gái trẻ đang ngồi bên giỏ bánh vừa ăn vừa thưởng thức trà chiều, nhưng lại có sự cô độc không nói lên lời.
"Thật đẹp!"
Sau một lúc chợt giật mình nhận ra mục đích mình vào phòng, vào nhà tắm thấy chiếc áo trắng còn bẩn nguyên nằm trong chậu, liền lấy đem đi giặt.
"Đồng phục đi học mà chỉ có một bộ như này thì sao mà đi học được?"
Andy chưa từng bao giờ đến trường đi học, bình thường vì không tiếp xúc được với thế giới nên chỉ tự học và mời gia sư. Nên việc học ở trường cô đều không hiểu.
Đem thuốc tẩy giặt sạch sẽ chiếc áo đồng phục xong, Andy có tâm bỏ thêm chút dầu thơm để khử mùi, phơi khô rồi treo lại vào phòng Đinh Trình Hâm.
"Tam Gia, Đinh Trình Hâm đi đến trường học bị bắt nạt anh có biết không?"
"Biết, Nhị ca có nói với anh, có chuyện gì yên tâm để anh ấy giải quyết là được."
"Hừ mấy tên đáng ghét chỉ biết cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu, gặp em, em nhất định đấm cho bọn họ gãy không còn cái răng nào. Anh không biết bọn họ đánh có bao nhiêu hiểm ác đâu, cứ cùng hiểm mà đạp, đáng ghét!"
Ngao Tư Dật nghe vậy cũng phải bật cười:
"Em không phải rất ghét Đinh Trình Hâm à?"
"Đương nhiên là em rất ghét Đinh Trình Hâm rồi, nhưng em không thể để đối thủ của mình bị kẻ khác bắt nạt được, em muốn công bằng công chính đối đầu với anh ta!"
"Ừ ừ, em là giỏi nhất, không để đối thủ của mình bị bắt nạt được."
Ngao Tử Dật nói rồi còn cười to hơn, từ cười bình thường đến ôm bụng cười đến nội thương. Cô nhóc này, bao giờ mới có thể chân thật với chính mình đây.
"À Tam Gia, Đinh Trình Hâm chỉ có một bộ đồng phục, hôm nay đi học không có đồng phục để mặc, anh mua cho anh ta vài bộ đồng phục đi, không lại bảo nhà ta có mỗi một người cũng không chăm sóc nổi, tiếng xấu này, em không gánh!"
"Ừ để anh nói với trợ lý..."
Một buổi sáng sớm Đinh Trình Hâm tỉnh lại, cơn đau vẫn còn ê ẩm, mặt trời xuyên qua lớp kính chiếu vào phòng. Cửa sổ không biết được ai mở hé ra, gió thổi vào phòng, chiếc áo đồng phục treo ngay ngắn trên giá vì bị gió thổi mà bay lên, ánh mặt trời xuyên qua lớp áo trắng tinh, chiếc áo đồng phục như phát sáng.
"Thật ra, Andy là cô bé tốt nhất mà mình từng gặp."
Đinh Trình Hâm vừa nhìn chiếc áo, nghĩ thầm rồi mỉm cười, trong tim một mảnh ấm áp.
Chương 18: Bắt nạt
Buổi chiều trong tiết thể dục, cùng là khi Vương Đài Húc cũng có tiết thể dục, Lý Như Tuyết lén lút đi tìm Vương Đài Húc, hai người tìm thấy một nơi không có người nhìn thấy thân mật. Lý Như Tuyết cưỡi trên người Vương Đài Húc đột nhiên nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang ở cách đó không xa, cầm một quyển sách ngời ở dưới một gốc cây đại thụ, liền bật người dậy đẩy Vương Đài Húc ra, Vương Đài Húc bối rối nhìn Lý Như Tuyết.
"Đinh Trình Hâm ở đằng kia, chúng ta đến chơi với cậu ta đi!"
Lý Như Tuyết cười ranh mãnh, Vương Đài Húc gật đầu, bạn gái hắn nói gì chính là thế đó.
Quyển sách trong tay đột nhiên bị cướp mất, ngay khi Đinh Trình Hâm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Như Tuyết, Lý Như Tuyết cầm quyển sách quyển sách giơ cánh tay lên trên.
"Trả sách cho tôi!"
"Tao không đưa cho mày thì mày có thể làm gì tao? Mày đang trưng ra bộ mặt gì vậy? Mày đang muốn đánh tao à?"
Lý Như Tuyết tỏ vẻ sợ hãi nói, Đinh Trình Hâm chậm rãi đứng lên, từng bước một tiến đến gần Lý Như Tuyết. Đột nhiên bị người phía sau đẩy một cái, Đinh Trình Hâm liền ngã xuống đất. Vương Đài Húc xuất hiện trước mặt cậu.
"Đinh Trình Hâm, mày là đàn bà à? Sao chỉ đẩy một cái đã ngã rồi!"
Lý Như Tuyết ghét bỏ nhìn Đinh Trình Hâm, cầm sách của cậu không ngừng quạt cho mình
Đinh Trình Hâm ngã trên mặt đất từ từ đứng dậy, còn chưa đứng vững đã bị Lý Như Tuyết đá một cái vào vai cậu, Đinh Trình Hâm lần nữa ngã xuống.
"Như Như, đừng đánh nữa!" Vương Đài Húc nhìn xung quanh rồi nói với Lý Như Tuyết.
"Tại sao? Anh sợ sao?" Lý Như Tuyết không kiên nhẫn nói.
"Không, nhiều người nhìn như vậy, nếu bị giáo viên nhìn thấy thì sao?"
Lý Như Tuyết ném quyển sách vào người Đinh Trình Hâm, không kiên nhẫn quát lớn với Vương Đài Húc:
"Được thôi, tôi tha cho hắn là được chứ gì?"
Nhìn hai người đã đi xa, Đinh Trình Hâm chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên quần áo rồi cầm sách lên.
Các người nghĩ chỉ như này đã kết thúc rồi sao?
Buổi chiều sau khi tan học, Đinh Trình Hâm bị Vương Đài Húc và mấy tên đàn em của hắn dẫn tới WC khi chỉ vừa bước ra khỏi lớp học. Vương Đài Húc một câu cũng không nói, đá vào bụng Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm ngồi xổm xuống ôm bụng vì đau, mặt trắng bệch, một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì...
"Đinh Trình Hâm, mày có biết Lý Như Tuyết chia tay với tao không? Đó là vì chuyện tiết thể dục hôm nay, đều là mày hại tao!"
Vương Đài Húc vừa nói vừa tức, muốn đá cho Đinh Trình Hâm một cái nữa thì điện thoại Đinh Trình Hâm lại reo lên, ước chừng thời gian nhất định là Mã Gia Kỳ đợi ở cổng trường học hồi lâu không thấy Đinh Trình Hâm đi ra nên gọi điện đến. Hơn nữa số điện thoại của cậu chỉ có Mã Gia Kỳ và Ngao Tử Dật biết, không có người thứ ba biết, Ngao Tử Dật bình thường không có chuyện gì đều sẽ không gọi cho cậu, chỉ có thể là Mã Gia Kỳ...
Vương Đài Húc móc điện thoại từ trong túi quần của Đinh Trình Hâm ra, liếc qua rồi ném xuống đất, dùng một chân đạp vỡ chiếc điện thoại, sau đó dẫn đàn em của mình đi xa.
Chuông điện thoại của Mã Gia Kỳ đột nhiên bị tắt, đợi một lúc thì thấy Đinh Trình Hâm ôm bụng đi ra cổng trường. Anh mở cửa xe, đi đến phía Đinh Trình Hâm.
"Đinh Trình Hâm!"
Nghe Mã Gia Kỳ gọi mình, Đinh Trình Hâm ngẩng đầu nhìn anh một cái, đột nhiên cơ thể mất đi khả năng khống chế, cả người ngã về phía sau. Mã Gia Kỳ chạy nhanh đến đỡ được cậu, cậu mới không ngã xuống đất.
"Đinh Trình Hâm!"
Mã Gia Kỳ vỗ nhẹ mặt Đinh Trình Hâm nhưng lại không có phản ứng gì, anh hoảng sợ bế công chúa cậu lên xe, khi đó anh mới thấy rõ ràng vết chân đen hằn trên áo Đinh Trình Hâm, ánh mắt Mã Gia Kỳ đột nhiên trầm xuống.
Chương 19: Tin anh
Khi Đinh Trình Hâm tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường trong phòng, thấy bản thân mình thật vô dụng, chỉ có vậy thôi mà cũng bị té xỉu, chắc là Mã Gia Kỳ đã đưa mình về.
"Tình rồi à!"
Bác sĩ lần trước đến giúp Đinh Trình Hâm đi tới hỏi thăm, Đinh Trình Hâm gật đầu, người bác sĩ ấy đang an tĩnh đột nhiên thất thanh hướng ngoài cửa hét lớn:
"Mã Gia Kỳ, tiểu bảo bối của ngài tỉnh rồi!"
Một tiếng tiều bảo bối này làm cho Đinh Trình Hâm không thể không đỏ mặt, Mã Gia Kỳ chậm rãi đi vào, Đinh Trình Hâm nhận thấy rõ tai của Mã Gia Kỳ đã đỏ bừng, nhưng khuôn mặt lại vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
"Mã Nhị Gia của tôi ơi! Vấn đề nhỏ như vậy lần sau cứ đến thẳng bệnh viện được không?"
"Tôi rõ ràng là người chuyên phẫu thuật bỏ đạn cho ngài và Tam Gia... à không, xử lý vết thương nghiêm trọng!"
Tống Á Hiên còn chưa nói xong câu đã bị ánh mắt của Mã Gia Kỳ làm cho sợ hãi, cậu liền lập tức sửa lời.
"Còn đau không?"
Mã Gia Kỳ ngồi ở bên giường Đinh Trình Hâm, lại cất lên một giọng điệu nhẹ nhàng lại ôn nhu, Đinh Trình Hâm lắc đầu.
"Tôi thực sự chịu không nổi giọng điệu này của ngài, tôi nổi hết da gà rồi, thôi tôi đi ra ngoài trước đây!"
Tống Á Hiên cả cơ thể đều nổi đầy da gà, vừa bước ra khỏi cửa, cậu ta như nhớ ra điều gì vô cùng quan trọng quay người trở lại nói với Mã Gia Kỳ:
"Dù cho tôi chỉ khám bệnh nhỏ này, nhưng tôi vẫn là lấy giá đó, đừng hòng quỵt..."
"Đi xuống tìm Ngao Tử Dật."
"Được thôi!"
Khi Tống Á Hiên đi xuống, Ngao Tử Dật đã pha trà sẵn đợi cậu ta xuống.
"Đến ngồi xuống đây."
Tống Á Hiên ngồi xuống sô pha cầm lấy ly trà nhấp một ngụm.
"Thế nào rồi?"
"Ngài đang nói đến ai?"
"Còn có thể là ai? Là tâm can bảo bối của Nhị ca."
"Còn có thể có chuyện gì? Mã Gia chỉ làm to chuyện!"
"Cái gì là làm to chuyện! Đinh Trình Hâm được Nhị ca tôi làm bảo bối cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ngay cả tôi nói cậu ấy một câu cũng phải nhận ánh mắt sắc như dao của Nhị ca dọa sợ..."
"Haiz, đàn ông bị tình yêu ràng buộc, rất dễ mắc sai lầm!"
Tống Á Hiên cầm ly trà uống cạn, sau đó để ly đặt lại trên bàn đứng lên.
"Tôi đi trước, nhớ chuyển tiền cho tôi!"
"Này, sao không ở lại lát nữa?"
"Ngài nghĩ rằng tôi mỗi ngày đều rảnh rỗi như vậy à?"
Mã Gia Kỳ nhìn thấy ánh mắt Đinh Trình Hâm, giống như một con nai vàng lạc đường không có cảm giác an toàn, lại giống như con thỏ nhỏ bị người vứt bỏ mà đánh mất linh hồn...
"Em có gì muốn nói với anh sao?"
"..."
"Điện thoại, hỏng rồi!"
Đôi mắt Đinh Trình Hâm đỏ hoe, lấy ra từ trong cặp chiếc điện thoại mới mua chưa được ít ngày bị đập nát.
"Đau không?"
"Ưm, đây là của anh đưa cho tôi."
Mã Gia Kỳ duỗi cánh tay đem Đinh Trình Hâm kéo ôm vào lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu, đau lòng nói.
"Anh đang hỏi ở đây có đau không?"
"Không đau, từ lâu đã quen rồi, dù sao đây cũng không phải lần đầu."
Không phải lần đầu đồng nghĩa với đã vô số lần, nhiều đến không đếm nổi.
"Đinh Kiến Nhân có từng quan tâm đến em."
"Em chưa từng nói với ông ta."
Cũng đúng, nói với ông ta thì có lợi ích gì? Đinh Kiến Nhân đến cả cậu cũng có thể đem bán đi, thì sao có thể cảm thấy đau lòng quan tâm khi cậu bị bắt nạt chứ? Thậm chí có thể những người luôn bắt nạt cậu cũng được sự đồng ý của Đinh Y Vân...
"Nói cho ông ta cũng vô dụng, ông ta không thích em, em bị bọn họ đánh chết cũng không thể đả động gì đến ông ta!"
Mã Gia Kỳ thầm nghĩ nếu Đinh Kiến Nhân không to gan làm loạn muốn thâu tóm công ty mình, thì anh cả đời này cũng đừng mong biết đến sự tồn tại của Đinh Trình Hâm, người làm cho anh ta cảm thấy yêu thương, đau lòng.
"Hãy tin anh! Anh sẽ làm cho những kẻ làm em chịu tổn thương phải trả giá đắt."
Mã Gia Kỳ, anh chẳng lẽ lại không thể ngay lập tức giải quyết lũ chuột nhắt này ư? Không! Anh đang từng bước từng bước làm cho Đinh Trình Hâm càng ngày càng yếu đuối, càng dựa dẫm vào anh, sẽ không thể tự mình rời khỏi anh. Đây mới là mục đích cuối cùng của anh.
Chương 20: Đi học
"Các bạn, tôi có vài điều muốn nói, mọi người im lặng." Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, nhìn phòng học vẫn náo nhiệt ồn ào liền hắng giọng.
"Bạn học Đinh Trình Hâm không được khỏe nên xin nghỉ phép một thời gian. Ngoài ra, lớp của chúng ta sẽ có một bạn học dự thính, sẽ rời đi sau một thời gian dự thính, mọi người hoan nghênh bạn." Giáo viên chủ nhiệm vỗ tay.
Mọi người đều tò mò nhìn về phía cửa lớp, Mã Gia Kỳ mặc đồng phục học sinh, hai tay đút túi quần cùng khí chất thanh lịch duyên dáng bước vào phòng học. Chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng làm người khác rung động, khí chất trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.
Mã Gia Kỳ mặc đồng phục hoàn toàn làm cho người ta nhìn không ra anh sắp 20 tuổi, quả nhiên anh chính là móc treo quần áo tự nhiên.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Mã Gia Kỳ."
"A a a... đẹp trai quá!"
Các bạn nữ trong lớp đều kích động che miệng, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Mã Gia Kỳ.
Bạn cùng bàn Đinh Trình Hâm, Lý Như Tuyết, cũng bị Mã Gia Kỳ làm cho mê hoặc. Cô ta cố tình hất tóc ra sau nhìn chằm chằm vào Mã Gia Kỳ với vẻ mặt quyến rũ, Mã Gia Kỳ cũng rất nhanh nhìn về phía cô ta, đối cô ta mỉm cười, Lý Như Tuyết nghĩ đến Mã Gia Kỳ đang nhìn mình, nội tâm vô cùng hưng phấn.
"Như này đi, Mã Gia Kỳ ngồi vào ghế của Đinh Trình Hâm trước đã."
Giáo viên chủ nhiệm nói.
"Anh chàng đẹp trai, là chỗ này!" Lý Như Tuyết hào hứng vẫy tay với Mã Gia Kỳ, anh chậm rãi bước tới ngồi vào chỗ Đinh Trình Hâm.
"Xin chào anh đẹp trai, tôi tên là Lý Như Tuyết." Lý Như Tuyết cố tình ưỡn ngực, làm cho Mã Gia Kỳ có thể nhìn đến rõ ràng cơ thể của cô, sau đó đưa bàn tay trắng nõn hướng đến Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ không để ý đến bàn tay đó, lễ phép nở nụ cười.
"Bạn học, mọi người đã học đến đâu rồi?"
Mã Gia Kỳ vừa mở sách giáo khoa của Đinh Trình Hâm ra, Lý Như Tuyết liền chặn lại tay Mã Gia Kỳ đặt trên quyển sách, nũng nịu nói:
"Anh đẹp trai, tôi còn chơi vui hơn sách giáo khoa này, bạn có nghĩ muốn khám phá nó."
Lý Như Tuyết chắc chắn rằng không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của cô ta, mỗi lần cô ta làm như này với Vương Đài Húc, chỉ cần nhìn một cái Vương Đài Húc sẽ đặt cô ta dưới thân hắn. Nhưng Mã Gia Kỳ lại không phải là Vương Đài Húc.
"Nhưng mà... bạn học à, tôi đến đây để đi học..."
Mã Gia Kỳ đem bàn tay Lý Như Tuyết đặt trên quyển sách giáo khoa hất ra ngoài, tiếp tục mở sách ra xem, Lý Như Tuyết thầm cảm thán thật không hiểu phong tình, thực sự đọc sách rất nghiêm túc.
Sau khi tan học, Vương Đài Húc đến lớp tìm Lý Như Tuyết, anh ta và Lý Như Tuyết cãi nhau một hồi, Lý Như Tuyết muốn chia tay với anh ta.
"Như Như, tôi sai rồi được không, em đừng chia tay tôi." Vương Đài Húc lôi kéo tay cô ta nói.
Lý Như Tuyết dùng sức kéo tay mình ra, sắc mặt không tốt nói:
"Chúng ta đã chia tay rồi, anh sau này đừng đến tìm tôi nữa."
Lý Như Tuyết vội vàng, Vương Đài Húc này thật không xem thời điểm, chính mình bên cạnh đang có một anh chàng đẹp trai, không sợ phá vận đào hoa của mình à.
"Như Như, anh thật sự rất thích em, em cũng không phải không biết, em bảo anh bắt nạt ai anh bắt nạt người đó, về sau em nói gì anh đều nghe được không?"
"Vương Đài Húc! Tôi khi nào nói anh bắt nạt người khác, tôi tốt bụng như vậy, rõ ràng là chính anh cố tình bắt nạt Đinh Trình Hâm..."
Mã Gia Kỳ ánh mắt rất nhanh ở nơi hai người đang đứng cãi nhau liếc qua, tốt lắm, là đôi tình nhân này bắt nạt người của mình, vậy thì chuẩn bị tốt tinh thần đi! Ánh mắt Mã Gia Kỳ lại chuyên chú đọc sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro