Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Oa oa oa. . .! Trời cũng giúp ta! ! ! Tử Thao guồng chân chạy thục mạng, kết quả tay vừa mới chạm đến ô cửa kính thủy tinh đã bị một bàn tay thon dài mềm mại kéo ngược trở lại.

Tử Thao nghi hoặc, chậm rãi xoay người, hé mắt ra chính là gương mặt tối đen như than của Ngô Diệc Phàm .

"Bảo bối, em đang làm gì vậy?" Thanh âm lạnh lẽo chết người.

"Tôi. . . Tôi. . . xem cảnh đêm, ha ha ha ha ~" Lời vừa nói ra chỉ muốn ngay lập tức cắn đứt lưỡi, lý do này mà cũng nói được sao? Do vậy, Tử Thao vội vàng thêm một câu. "Sẵn tiện toàn thân mồ hôi ròng ròng. . . cho nên muốn tắm rửa a!"

Giây sau, Ngô Diệc Phàm liền phì cười, bảo bối thật đáng yêu quá đi nga. "Tốt! Vậy chúng ta cùng nhau tắm!" Tiểu tử nọ nhướn người cắn lên vành tai non mịn của Tử Thao , phả ra hơi thởấm nóng tà mị.

. . . . . Mau buông ta ra mau! Ta đây là thẳng nam a a a a! ! ! Tử Thao thiếu chút nữa cắn chính đầu lưỡi mình. Tử Thao a, mi đỏ mặt cái len sợi á T^T Còn có, tên tiểu tử Ngô Diệc Phàm kia. . .! ! ! Ta vừa mới nói đùa một câu mà mi ngay lập tức đòi tắm là thế nào? Ta là thẳng nam!

"Không, không cần. . ." Tử Thao đẩy đẩy ngực Diệc Phàm đương bao phủ lấy mình, bất đắc dĩ bởi vì tay bị thương thành ra không hề có khí lực làm cho Ngô Diệc Phàm lại càng tăng thêm dục vọng.

"Ha hả, bảo bối yên tâm đi a! Anh sẽ hết sức cẩn thận a~"

. . . . Cẩn thận cái len sợi a! Có phải bất kì ai lần đầu ngươi gặp mặt việc đầu tiên là lên giường? Tiểu tử ngươi nếu phát tiết chưa đủ lại ra ngoài tìm người bồi đắp? Cứ thế mà đối với người xa lạ sao? Ngươi thật quá hảo hán đi!

"Ách. . ." Tử Thao còn chưa biết nên nói cái gì, liền cảm giác được có chất lỏng chảy vào trong khoang miệng, thậm chí còn có chất lỏng theo cổ trượt xuống dưới, thẳng đến lúc chiếc áo sơ mi nhuốm một mảng máu đỏ tươi.

Á ! Đây là áo sơ mi ta mới mua! Thực sự rất đắt tiền! Giờ để cho. . . Tử Thao phát giác toàn thân có chút cương cứng, chẳng lẽ. . .

Ngô Diệc Phàm chậm rãi hôn lên khuôn ngực trắng mịn của Tử Thao , đầu lưỡi vươn ra liếm lấy nơi phiếm hồng hơi nhô ra, nhẹ nhàng cẩn thận giống như nâng niu viên ngọc quý, ôn nhu mút mát vệt đỏ sậm trên lớp áo sơ mi.

"A. . .Ngô. . ." Bởi vì công dụng của thuốc, lại được Ngô Diệc Phàm đối đãi dịu dàng. Mặc dù Ngô Diệc Phàm chỉ mân mê khuôn ngực của tử Thao qua lớp sơ mi mỏng, Tử Thao cũng cảm thấy một trận nóng bỏng đau rát.

"Không cần, không. . . Thật khó chịu!" Bởi vì trọng điểm bộ phận không được vuốt ve thỏa mãn, Tử Thao thấy rất khó chịu, rõ ràng rất gần, như thế nào cũng không đạt đến khoái cảm. . .

Ngô Diệc Phàm nâng khóe môi, kéo ra nụ cười tà mị. "Anh biết bảo bối đang nghĩ gì a!" Xem ra bảo bối quả thật là lần đầu tiên, cũng chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi.

"A. . .hà. . . Ngô. . ." Chiếc áo sơ mi bị xé toạc, sau đó hai hòn ngọc hơi hơi đỏ trực tiếp được đối đãi ôn nhu, cường độ càng lúc càng tăng.

Dược liệu đã muốn thiêu đốt tia lý trí cuối cùng của Tử Thao, Tử Thao chỉ có thể dựa vào bản năng mà rên rỉ. . .

Ngô Diệc Phàm chậm rãi rời môi khỏi khuôn ngực Tử Thao , điểm nhỏ bởi vì được kích thích trở nên sưng tấy mà nhô cao hơn, ánh mắt Ngô Diêc Phàm sáng lên tia thỏa mãn, sau đó cắn lên vành tai đã ửng hồng của người trong lòng. "Tiểu yêu tinh, đợi anh trực tiếp đi vào a!"

"A. . . Phải. . . Nhanh lên a!" Tử Thao cũng không biết mình đang nói cái gì, cũng không biết đối phương là ai, thấy không rõ, cái gì cũng không rõ, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực như lửa đốt, muốn nhanh, thực nhanh làm dịu đi mảng khô nóng đang thiêu cháy chính mình. Vặn vẹo thân mình, muốn Diệc Phàm mau mau lấp đầy khoảng trống sục sạo tâm can.

"Yêu tinh!" Diệc Phàm nhỏ giọng mắng, chết tiệt, hạ thể cư nhiên đã trướng lên như vậy! Tử Thao , em thực sự là hồ ly tinh câu dẫn người ta!

Xoay người hôn lên bờ môi mấp máy mời gọi của Tử Thao , vươn đầu lưỡi tách hàm răng của đối phương mà quấn quýt. Tử Thao ngây ngẩn cả người, cảm giác được mảng khô nóng giảm bớt đi một ít, sau đó thuận theo thân thể không tránh né, cùng đầu lưỡi Ngô Diệc Phàm dây dưa triền miên.

Giống như cả một thế kỉ hôn, khi Ngô Diệc Phàm vừa rời môi, Tử Thao đã muốn kiệt sức, chỉ có thể ngửa cổ thở hổn hển. . .

Ngô Diệc Phàm vừa tức vừa buồn cười, vuốt ve cánh môi mỏng ửng đỏ của Tử Thao. "Thật là, không biết cách thở sao?"

Nói là nói như vậy, bàn tay Ngô Diệc Phàm không chịu yên phận lần mò tới hạ thân của Tử Thao, chậm rãi cởi bỏ thắt lưng của Tử Thao , rồi từ từ cởi chiếc quần bò vướng víu. . .

"Bảo bối, thật là hư a!" Ngô Diệc Phàm cười xấu xa cắn lên bờ môi Tử Thao. "Cư nhiên không mặc quần trong? Này không phải là cố ý câu dẫn anh sao?"

"Không, không phải. . .! Là cởi quần cùng một thời điểm a. . . cùng nhau cởi. . .!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: