Chap 18
Tử Thao mở to mắt, cố gắng nghiến chặt răng, tuyệt đối không cho đầu lưỡi Ngô Diệc Phàm tiến vào ! Ông đây cơm còn chưa có hột nào vào bụng, anh còn muốn ăn sạch tôi luôn sao ? T^T
Phát hiện Tử Thao gắt gao trừng mắt với mình , Ngô Diệc Phàm buồn cười nhếch mép, nhẹ nhàng cắn bờ môi dưới Tử Thao , thừa dịp cậu "a" một tiếng liền nhanh chóng đẩy đầu lưỡi vào vòm miệng Tử Thao, cùng đầu lưỡi Tử Thao dây dưa triền miên...
Cảm giác được Tử Thao kháng nghị, Ngô Diệc Phàm cũng không muốn ép, luyến tiếc rời môi, xoay người gắp một miếng thịt nướng đưa đến trước miệng Tử Thao. "Được rồi, không đùa nữa, ngoan ~ ăn nào ~"
"Đồ sắc lang !"Tử Thao thiếu chút nữa không kiềm chế được cho Diệc Phàm một trưởng.
Tử Thao hung hăng lườm Ngô Diệc Phàm một cái, tuy nhiên, vẫn là ngoan ngoãn nhận lấy miếng thịt nhai ngon lành.
Ngô Diệc Phàm cảm thấy rất vừa lòng, sủng nịnh sờ sờ đầu Tử Thao.
"Đồ abcxyz...." Tử Thao vừa ăn vừa lầm bầm, vẻ mặt oán giận vô cùng đáng yêu khiến cho Diệc Phàm nhìn không được miết nhẹ gò má mịn màng của Tử Thao.
"Ngô Diệc Phàm ! Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì ?" Tử Thao bị Ngô Diệc Phàm nhìn mãi chính là có chút ngượng ngùng, nói xong liền coi cậu như không tồn tại, cúi đầu giả vờ bận rộn với đĩa thịt nướng trước mặt.
"Chính là Tiểu Thao ăn, bộ dáng rất là đẹp !" Ngô Diệc Phàm nở nụ cười rạng rỡ, làm cho Tử Thao có chút không thích ứng được, bất quá nụ cười này đối với Tử Thao lại như khắc mãi vào tâm trí. "Anh chỉ sợ... Về sau, sẽ không được nhìn thấy nữa..." Ngô Diệc Phàm xấu hổ gãi gãi đầu quay mặt đi.
"Nói không đi sẽ không đi ! Tử Thao tôi trước giờ đều giữ lời a !" Tử Thao đỏ mặt. Kỳ thực, tôi muốn đem đến cho cậu một cảm giác an toàn.
Ngô Diệc Phàm ngẩn người, nháy mắt không kịp phản ứng, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng Tử Thao.
"Tôi thề, tôi sẽ không bỏ đi nữa !"
"Em, em hứa sẽ không rời đi ?" Dù em có rời đi, anh nhất định sẽ đem em trở về ! Ngô Diệc Phàm một lần nữa hoàn trụ bờ môi Tử Thao, cùng cậu dây dưa một hồi...
"Chờ một chút !" Tử Thao giống như nghĩ đến cái gì, vội đẩy Diệc Phàm ra. "Tôi, ngày hôm qua có phải hay không tôi không quay về nhà trọ ?" Tưởng tượng đến ánh mắt nghi hoặc của Xán Liệt... Chết mất ! Trương Nghệ Hưng nhất định sẽ rất lo lắng !
"Được rồi, gọi điện báo cho bọn họ, được chứ ? Bây giờ, chúng ta trước..." Âm thanh Ngô Diệc Phàm ôn nhu hẳn đi. Bàn tay không an vận vén vạt áo sơ mi của Tử Thao...
"Diệc Phàm..."Tử Thao vừa vặn ôm lấy cổ Diệc Phàm, bởi vì Ngô Diệc Phàm lúc này dịu dàng đến mức khiến anh quên mất lí trí, vô thức bật ra tiếng rên rỉ...
"Đinh... đinh..." Ngô Diệc Phàm thiếu chút nữa muốn thổ huyết ! Đương lúc quan trọng lại có điện thoại gọi đến ! Ngô Diệc Phàm kỳ thực không muốn rời, nhưng vẫn ôn nhu nhìn Tử Thao, nhẹ giọng nói: "Em ăn trước a, anh tiếp điện thoại xong sẽ quay lại liền !" Nói xong, mặt đen như đít nồi đi ra ngoài.
Cậu xoa xoa hai gò má đã phiếm hồng, vỗ vỗ mặt mình nói phải tỉnh táo lên... Chết tiệt ! Tử Thao, mi như thế nào không biết xấu hổ, sao có thể phát ra tiếng rên rỉ ?
"A lô, ai vậy ?"Ngô Diệc Phàm tức giận nói, đôi mắt không tự chủ trừng thật lớn.
"Diệc Phàm, em làm sao vậy ?" Âm thanh quen thuộc của Kim Tuấn Miên vang lên.
"...." Nếu không phải vì đối phương là Kim Tuấn Miên,Ngô Diệc Phàm thiếu chút nữa đã hét lên: "Còn làm cái gì ? Là chuyện gia đình của người ta đó đó !" nếu gọi đến nói nhăng cuội, dù là Tuấn Miên cũng cho không còn mặt mũi nào nữa.
"A, là vội vã rồi sao ? Ha ha ha..."
"..." Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tuấn Miên ca từ khi nào nói chuyện không có khí chất như vậy ?
"Không có chuyện gì, em tắt máy đây !"
"Ấy ấy, Ngô Diệc Phàm a..."
"Có chuyện gì nói nhanh lên !" Ngô Diệc Phàm mất kiên nhẫn nói.
"Không muốn nghe anh nói chuyện sao ?"
Ngô Diệc Phàm thiếu chút nữa chạy đến trước mặt Kim Tuấn Miên lạy. "Đại ca, ngài nói trọng tâm hộ tôi cái..."
"Chính là..." Kim Tuấn Miên có chút không vui, tiểu tử kia giờ dám không kiên nhẫn với mình ?! Xem ra bình thường được nuông chiều quá rồi ! "Anh hỏi chú, có phải chú bắt cái người tên Tử Thao không ?"
"..." Ngô Diệc Phàm trực tiếp dập máy.
Kim Tuấn Miên tìm Tử Thao ? Tuyệt đối không có chuyện tốt ! Nhất định là do Trương gì gì đó nhờ gọi tới ! Phiền !
"A aaa... Ngô Diệc Phàm, chú dám tắt điện thoại !" Đầu dây bên kia, Kim Tuấn Miên điên cuồng gào rú !
Ngô Diệc Phàm quay trở lại phòng, trực tiếp ôm lấy Tử Thao.
"Không nghe điện thoại sao ?" Tử Thao chớp đôi mắt to tròn, hỏi.
Nhìn đến một Tử Thao đáng yêu như thế, tâm tư Ngô Diệc Phàm một trận rung động, lập tức quên đi cuộc điện thoại phiền toái ban nãy. "Tử Thao ngoan nha, từ giờ điện thoại cũng không cần nghe nữa !"
"...?" Nghi hoặc nhìn Diệc Phàm, mắt to ngập nước hết sức đáng yêu. Ngô Diệc Phàm nhịn không được, ấn môi hôn Tử Thao cuồng nhiệt.
"Bảo bối, chúng ta tiếp tục được không ?" Ngô Diệc Phàm ôm lấy thắt lưng Tử Thao, làm cho Tử Thao ngồi lên đùi mình.
"..." Có thể cự tuyệt sao ?
---------------------- Cùng nhau hóng chap sau nhé , H nhóe ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro