Chap 17
"Được a..." Ngô Diệc Phàm ủy khuất sờ sờ mũi, không mãn nguyện quay đầu nhìn Tử Thao sau đó bất đắc dĩ đóng cửa rời đi.
Không còn cách nào khác, bụng của bảo bối vẫn là quan trọng nhất !
*
* *
"Diệc Phàm... Anh biết nấu ăn sao ?" Tử Thao chậm rì rì vuốt vuốt bụng, men theo mùi hương mò đến phòng bên, nhìn thấy bóng lưng Ngô Diệc Phàm một khắc không biết diễn tả thế nào cảm xúc đang dấy lên trong lòng, dường như là một cái gì đó rất thỏa mãn, một cảm giác ấm áp tuyệt đối.
"Ngốc ! Sao không ngủ một chút nữa ?" Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ cười cười, vươn tay tắt lửa, quay người lại đem Tử Thao ôm trọn vào lòng.
"..." Anh thử đang ngủ mà mùi hương thức ăn đập ngay vào mũi đi ? Sao có thể ngủ được !
"Đói muốn chết a !" Tử Thao mau chóng rời khỏi lồng ngực Ngô Diệc Phàm, xoay người thấy thức ăn thơm phức bày sẵn trên bàn lập tức vui vẻ cười. Mặc kệ là Ngô Diệc Phàm kia có bỏ độc hay đại loại gì đó cũng phải ăn ! Tử Thao chính là đói đến phát điên rồi !
Tử Thao nuốt nuốt nước miếng, không chút suy nghĩ giây sau liền cầm đũa gắp miếng thịt nướng trên đĩa nhanh chóng bỏ vô miệng.
Phác Xán Liệt ngẩn người, bỗng nhiên nhớ đến phải ngăn cản Tử Thao... Đáng tiếc đã chậm một bước, bản tính tham ăn của Tử Thao thực sự đã trỗi dậy rồi nha.
Nhìn thấy gương mặt Tử Thao lập tức nhăn nhúm, đôi mắt ươn ướt nước, Ngô Diệc Phàm đau lòng nhíu nhíu mày: "Ngốc ! Không biết thức ăn rất nóng sao ?" Không đợi Tử Thao trả lời, Ngô Diệc Phàm liền phóng gương mặt tới đối diện Tử Thao... Đầu lưỡi linh hoạt thoải mái xâm nhập vòm miệng thơm tho của Tử Thao, đem thịt nướng nhập về khoang miệng mình. Tử Thao ngây ngốc nhìn cậu, Ngô Diệc Phàm chính là cười cười, sau đó nhắm mắt cuồng nhiệt hôn.
Anh anh anh... ta cưỡng hôn mình ? Mắt Tử Thao trong giây lát liền to hơn bình thường, bất khả tư nghị nhìn Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm le lưỡi lướt qua vành môi Tử Thao, cảm thán nói: "Không nghĩ tới thịt nướng lại thơm đến như vậy !"
Tử Thao mặt đỏ bừng, vội vã cúi đầu, bỗng nhiên muốn cho tên lỏi kia một cước...
"Bảo bối, còn muốn sao ?"Ngô Diệc Phàm cười xấu xa. Tử Thao lập tức lắc đầu lia lịa, tôi vẫn là chưa muốn lại bị ăn sạch sẽ một lần nữa, nhất là trong phòng ăn !
"Thật sao ? Bảo bối không muốn nữa ? Anh vất vả lắm mới chuẩn bị được một bữa ăn cho em, vậy mà..." Ngô Diệc Phàm chỉ chỉ đĩa thịt nướng, vẻ mặt bày ra vẻ đáng tiếc. "Nếu Tiểu Thao đã nói không cần...Anh liền..."
"Tôi muốn tôi muốn !" Tử Thao thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, nguyên lai cũng chỉ vì tiếc rẻ đĩa thịt nướng, thật sự muốn độn thổ ! Tự hỏi bản thân từ khi nào bắt đầu suy nghĩ linh tinh như vậy a... ?
"Là bảo bối nói đó nha ~" Không đợi Tử Thao phản ứng, Ngô Diệc Phàm một lần nữa phủ lấy bờ môi mềm mại ngọt ngào của người tình nhỏ.
Vote đi NÀ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro