Chap 28: Tin nhắn
Như mọi ngày, Park Jiyeon đến công ty làm việc bình thường nhưng hôm nay cô cảm thấy hơi khó hiểu … thứ nhất, sáng sớm khi rời giường đã không thấy Neon Jungkook đâu, cô nghe dì Lee nói là hắn đi từ đêm hôm qua tới sáng chưa về.
Thứ hai đó là hôm nay mọi người đi làm rất sớm, điều này cô có thể lý giải được bởi hôm nay là sinh nhật của Chủ Tịch tập đoàn BIGHIT, họ đương nhiên đi sớm để tặng quà nhưng có ai tặng được đâu, đa phần họ đi sớm cũng để quà trước cửa làm kiểng mà thôi.
Park Jiyeon vừa vào công ty đã đi lên lầu 68 pha cafe, cô cầm tách cafe đi đến cửa phòng làm việc của hắn thì thấy toàn là những hộp quà, to có nhỏ có. – Họ thật biết cách phô trương.
Bàn làm việc của Kang Seulgi trống không, cô thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gõ cửa.
“ Vào đi. ” – Nghe tiếng trả lời, vậy là hắn đến công ty từ sớm ?
Park Jiyeon đẩy cửa vào thì trước mặt, từ trên bàn đến xuống đất cũng là tài liệu nhưng nổi bật hơn thường ngày ở chổ, mấy hộp quà đều nằm dưới đất. – Chủ Tịch có khác, đãi ngộ không nhỏ.
“ Jeon Tổng, cafe của ngài.”
“ Ừ.” – Hắn chỉ cúi đầu không liếc nhìn cô một cái.
Park Jiyeon cũng không muốn nói nhiều, chỉ sợ sẽ lại bị ăn mất nên đánh nhanh bỏ chạy.
“ Nếu Jeon Tổng không còn gì căn dặn, tôi xin phép ra ngoài làm việc tiếp.”
“ Ừ.” – Hắn quăng đại một chữ, cũng không nhìn cô.
Park Jiyeon xoay người bỏ đi nhưng …
“ Jiyeon.” – Giọng hắn trầm thấp vang lên sau lưng, cô xoay người nhìn.
“ Vâng ? ”
Bốn mắt nhau, không gian im lăng như tờ.
“ Không có gì ? em đi ra ngoài làm việc tiếp đi.”
Park Jiyeon cau mày khó hiểu xoay đi thì hắn lại lên tiếng.
“ Jiyeon.” – Cô lại nhìn hắn, lại im lặng.
“ Hôm nay … ” – Hắn dừng một lát, thấy cô không có phản ứng, hắn thở dài.
“ Thôi đi ra ngoài đi.”
‘ Thần kinh.’ – Cô nói thầm trong bụng, gật đầu đi ra ngoài.
Cửa đóng, Jeon Jungkook nhìn cánh cửa, ánh mắt tỏ vẻ phức tạp.
Park Jiyeon vừa bước ra ngoài thì đụng phải Kang Seulgi, cô khẽ cười bước ngang qua nhưng Kang Seulgi lại chắn ngang cô.
“ Đừng nên vượt quá giới hạn.”
“ Kang thư ký đang tự nói mình sao ?” – Cô nói nhẹ nhàng nhưng vẫn mang vài phần châm chọc.
Park Jiyeon sao mấy ngày suy nghĩ mới biết, Kang Seulgi cũng là bạn học thời trung học, không những thế còn là bạn thân của Bae Irene, chỉ là hai người họ không có hay đi chung nên mỗi lần cô và Bae Irene gây nhau cũng không thấy cô ta, giờ lại chạm mặt ở đây, quả là trái đất tròn mà.
Bae Irene thì dễ đối phó hơn Kang Seulgi bởi cô quá quen tính của cô ả nhưng còn Kang Seulgi, loại tậm địa khó lường này, phải khiêu khích mới có thể tìm ra điểm yếu của cô ta được, chỉ là … cô vẫn còn non, sẽ rất khó rồi.
Kang Seulgi nhếch miệng cười.
“ Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô nên xem lại bản thân, rút lui sớm sẽ không phải chịu tổn thương cả tinh thần … lẫn thể xác.”
“ Câu này chị cũng nói với Bae Irene sao ?” – Cô nhìn sâu vào mắt Kang Seulgi.
“ Nếu có thời gian quản chuyện người khác thì nên quản người bên cạnh Jeon Tổng thì hơn, theo như tôi biết Bae Irene ở bên cạnh Jeon Tổng cũng 5 năm rồi thì phải ?”
Suy nghĩ một chút, cô lại nói. – “ Thư ký Kang, không lẽ chị lại sợ người mới hơn người cũ ?”
Kang Seulgi vẫn giữ nụ cười trên môi. – “ Chỉ là loài cỏ dại mà khiến tôi phải bận tâm sao ?”
“ Cỏ dại sống rất dai, rễ thì bám rất sâu, dù diệt nó, không bao lâu vẫn có thể sống lại, tôi nói phải không ?” – Cô trả lời thản nhiên.
“ Vậy thì sao ? cỏ dại, suốt đời suốt kiếp vẫn là cỏ dại, cũng giống như loài chim sẻ luôn mơ ước được biến thành phượng hoàng … mơ ước chỉ là mơ ước mà thôi.” – Kang Seulgi chế giễu.
“ Hình như không phải chỉ mình tôi và Bae Irene mà ngay cả Kang thư ký cũng muốn bay lên thành phượng hoàng thì phải ?” – Cô lại hỏi.
“ Tôi không ước mơ mà muốn sự thật phải như vậy.” – Kang Seulgi nói nhỏ bên tai Park Jiyeon.
“ Vị trí Jeon phu nhân, cả đời cô cũng đừng mong có.” – Sau đó đi đến bàn làm việc.
Mới được một bước, Park Jiyeo lại nói.
“ Chị đã lên giường của Jeon Tổng rồi phải không ?”
Kang Seulgi cười lạnh. – “ Lần đầu tiên của tôi luôn cho người mình yêu … mà tôi lại yêu anh ấy, vậy cô nghĩ xem ? …” – Cười gian xảo một cái lại nói. – “ Cũng không phải một lần.”
Park Jiyeon nở nụ cười. – “ Thì ra chị và Bae Irene cùng cảnh ngộ, có phải vì thế mà hai người mới trở thành bạn thân không ?”
Kang Seulgi đen mặt. – “ Cô nói thế là có ý gì ?”
“ Ồ, tôi nói thế không phải sao ? Park Jiyeon cũng giống chị thôi, trừ khi là Jeon Tổng gọi mới có thể lên giường của anh ấy, không như tôi … đêm nào cũng bị anh ấy giày vò, mà mấy ngày nay chắc không có đêm nào anh ấy gọi cho chị phải không ?”
“ Park Jiyeon.” – Kang Seulgi mất bình tĩnh gọi cả họ lẫn tên cô nhưng sau đó Kang Seulgi lại thay đổi sắc mặt, nhẹ giọng.
“ Kỹ nữ vẫn là kỹ nữ, hàng đêm hầu hạ đàn ông cũng là chuyện bình thường.”
“ Chị nói phải, kỹ nữa đương nhiên đêm nào cũng phải hầu hạ đàn ông, nhưng nếu là kỹ nữ thì phải đi khách sạn hoặc vào phòng trọ hầu hạ rất nhiều đàn ông, riêng tôi … đêm nào cũng hầu hạ Jeon Tổng, không những thế lại còn ngủ trên chiếc giường của Jeon phu nhân nữa đấy ?” – Park Jiyeon lại khiêu khích.
Kang Seulgi giờ đã hiểu mình bị cô ta bẫy, bởi Park Jiyeon đã nói cô và Bae Irene cùng cảnh ngộ chẳng phải việc Bae Irene từng lên giường với rất nhiều đàn ông, cô cũng giống như thế sao ?
Tay siết chặt, cô rất muốn tát Park Jiyeon nhưng chợt nghĩ ra điều hay, cô lại nở nụ cười.
Park Jiyeon thấy Kang Seulgi vẻ mặt lúc đen lúc hồng, mà mặt hồng này là điềm báo chẳng hay.
“ Hôm nay là sinh nhật Jeon Tổng, lúc sáng anh ấy nói sẽ hủy bỏ hết lịch trình vào buổi tối, cô có biết tại sao không ?"
Park Jiyeon nhíu mày, Kang Seulgi thấy cô mờ tịt, hiểu ra nhưng cô cũng biết rõ vì sao, lấy làm đắc ý nói.
“ Năm nào ngay ngày sinh nhật của Jeon Tổng, anh ấy đều cùng Park Tổng, Kim Tổng, tụ hội lại với nhau, mà chỉ có ba người họ, không có bất kỳ ai cả, năm nay cũng thế thôi.”
“ Vậy sao ? vậy là ba chị em chúng ta cũng không ai có vinh dự ở cùng anh ấy vào cái ngày quan trọng này rồi … tiếc thật.” – Cô ra vẻ buồn chán.
“ Cái đó chỉ có mình cô va Bae Irene thôi, bởi sau 8 giờ lịch trình mới bị hủy, mà lúc đó Jeon Tổng sẽ cùng tôi ăn bữa cơm sinh nhật, như cô nói không có ai vịnh dự ở cùng anh ấy, ngoại trừ tôi.”
Kang Seulgi nói dối không chớp mắt, bởi tối nay lúc 7 giờ, cô và Jeon Jungkook sẽ đến khách sạn SOLY để bàn việc làm ăn, vì quan trọng nên cô mới có thể ở cùng hắn ta chứ từ lúc tan tầm, hắn đã biến mất dạng.
Trong lòng bổng thấy lạnh lẽo, Park Jiyeon không hiểu cảm giác này là gì, chỉ khi nghe thấy Kang Seulgi cùng Jeon Jungkook đón sinh nhật thì thấy khó chịu, nhưng chỉ thoáng qua.
“ Vậy chúc chị buổi tối vui vẻ.” – Cô lại nói nhỏ vào tai Kang Seulgi.
“ Đòi hỏi của anh ấy rất cao, mong rằng ngày mai chị đi làm không phải dùng đến xe lăn.”
Nói xong cô xoay người bỏ đi để lại Kang Seulgi mặt lúc tím lúc đỏ, trông rất buồn cười.
__________________________________
Tan tầm, Park Jiyeon không về chung với Jeon Jungkook vì hắn phải ở lại họp.
Vừa về nhà cô đã tắm rữa thay đồ, nhưng chưa xuống lầu mà ngồi xem it tài liệu, gần 7 giờ thì dì Lee cũng lên kéo cô xuống để dung bữa tối.
Ngồi trước một bàn đầy thức ăn ngon, cô tự nhiên buồn bã chẳng muốn ăn, mắt lại hướng đến chiếc di động, tay cầm đũa chọc chọc mấy miếng tàu hủ khiến nó nát bét .
Dì Lee đứng đó thấy vậy, che miệng cười, bà lên tiếng.
“ Cô Jiyeon, hay cô gọi cho cậu chủ xem khi nào cậu chủ trở về, nhiều đồ ăn như vậy bỏ đi thật lãng phí đó.”
“ Sao dì không gọi cho anh ấy, kêu cháu gọi làm gì ? mà anh ấy cũng không có về đâu nên dì đừng lo hảo.” – Tự nói tự trả lời, cô trong rất giống kẻ điên.
“ Cô Jiyeon gọi đi, tôi có việc vào bếp ngay.”
Dì Lee đi nhanh vào bếp, mấy người làm khác đứng đó cười khúc khích.
Park Jiyeon nhìn điện thoại cười nhạt, cô nhìn một lúc rồi đặt xuống bàn, tới khi dì Phùng ra thấy cô vẫn nhìn điện thoại lại thở dài, cô ấn nút gọi.
Đợi một hồi lâu cô nhìn dì Lee . – “ Không ai bắt máy.”
“ Chắc cậu chủ đang bận cô gọi lại đi.”
Park Jiyeon lại goi tiếp, khoảng 4, 5 lần gì đó, rốt cuộc xũng thong máy.
“ … ”
“ Anh ấy khóa máy luôn rồi.” – Cô nhìn dì Lee, giọng có hơi u rủ.
Dì Lee thở dài, cùng người làm thu dọn bát đĩa đi vào bếp. Park Jiyeon vẫn ngồi đó nhìn điện thoại, lát sau cô nhấn một dãy số.
“ Xin chào, đây là …”
“ Là tôi … Park Jiyeon.” – Cô chắn ngang không cho bên kia nói tiếp.
Mà bên kia, Kang Seulgi vẫn ngồi ở bàn làm việc, vì buổi chiều có cuộc hợp quan trọng nên Jeon Jungkook dời buổi ăn tối cùng khách hàng người Malaysia sang ngày hôm sau, thế là bay đi một năm không được ở cạnh hắn, đang buồn bực thì Park Jiyeon lại gọi, cô hơi khó chịu nói.
“ Chuyện gì ?”
“ Không quan trọng lắm, tôi chỉ muốn hỏi Jungkook có ở đó không ? tôi gọi vào di động của anh ấy không được nên đành gọi cho chị.” – Cô đi thẳng vào vấn đề.
“ Tên của Jeon Tổng cô có thể gọi bậy bạ như thế sao ?” – Kang Seulgi lạnh giọng.
“ Chắc chị đã nhầm, bây giờ đâu phải giờ làm việc, tôi muốn gọi gì mà không được ?” – Cô cười nhạt nói tiếp.
“ Tôi cũng không muốn dong dài nữa, anh ấy có ở đó không ? tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
“ Jeon Tổng bận hợp, không có thời gian tiếp điện thoại của cô.” – Kang Seulgi muốn dập máy thì Park Jiyeon lên tiếng.
“ Vậy nhờ cô nhắn lại dùm … chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ.”
Kang Seulgi chưa kịp nói gì thì Park Jiyeon đã cúp máy.
Sắc mặt Kang Seulgi khó coi cực điểm, cô không cần biết Park Jiyeon muốn làm cái quái gì nhưng mà điện thoại Jeon Tổng sao không gọi được chứ ? thường thì dù đang hợp anh ấy cũng mở máy kia mà ?
Nhìn lên đồng hồ đã gần 8 giờ, cô khó chịu thu dọn đồ đạc, coi như năm nay mất công đi, nhưng cũng may vẫn tặng được quà.
Mở ngăn kéo ra, cô giật mình, bên trong là một chiếc điện thoại màu xanh sẫm, kiểu dáng sang trọng mới toanh mà nó không phải của cô, đó là của Jeon Jungkook, Kang Seulgi khó hiểu cầm điện thoại lên xem thì phát hiện nó đã tắt, vừa mở máy lên thì bị ai đó giật lấy.
“ Điện thoại của Jungkook sao nằm trong tay cậu vậy ?”
Bae Irene trong bộ váy ren hở vai màu hồng ngắn, tóc uốn xoăn để một bên, trong như mới vừa dự tiệc về, Bae Irene tuy hỏi nhưng bắt đầu nghịch điện thoại của Jeon Jungkook, chợt mặt méo xẹo.
“ Con hồ ly tinh gọi cho Jungkook hết mấy cuộc gọi nhỡ rồi nè.”
Cô đưa cho Kang Seulgi xem, mặt chợt lóe lên, cô xóa hết các cuộc gọi.
“ Cậu làm gì vậy ?” – Kang Seulgi gằng giọng. – “ Cậu quên là anh ấy rất ghét ai động vào điện thoại của anh ấy sao ?”
“ Các cô đang làm gì vậy?”
Jeon Jungkook từ sau đi tới, thấy Bae Irene đang cầm điện thoại của mình, mặt tối sầm giật lại.
“ Tại sao nó lại nằm trong tay của cô ?”
“Jeon Tổng, ngài để quên điện thoại trên bàn làm việc, tôi …”
“ Jungkook, em thấy anh để quên điện thoại trên bàn làm việc, em chỉ muốn đem nó trả cho anh thôi mà … hôm nay là sinh nhật của anh, đừng giận nữa nha.”
Bae Irene ôm tay Jeon Jungkook, cô muốn tranh công với Kang Seulgi, với lại cô cũng quên việc hắn ghét ai chạm vào điện thoại của hắn, giờ cô không làm xoa dịu tức giận của hắn, một lát hắn nổi giận đuổi cô đi thì sao ?
Jeon Jungkook nhìn điện thoại bấm bấm, mặt vẫn tối sầm. – “ Có ai gọi cho tôi không ?”
“ Dạ không ?” Bae Irene lại lên tiếng, Kang Seulgi cũng không muốn tranh giành điều vô nghĩa nên im lặng.
“ Jungkook, hôm nay cho em đi cùng được không ? em có chuẩn bị một cái bánh kem rất to cho anh đó.”
Bae Irene âu ếm nói nhưng đổi lại là cái nhíu mày của hắn.
“ Cô quên tôi rất ghét đồ ngọt hay sao ? … cô cũng quên mỗi năm vào ngày này tôi không thích có đàn bà bên cạnh … Bae Irene, trí nhớ cô càng ngày càng kém thì phải ?”
Jeon Jungkook cảm thấy rất bực bội, hôm nay từ sáng đến chiều Park Jiyeon không nói với hắn một lời, không lẽ cô không biết hôm nay là sinh nhật của hắn ? mà không … mấy hộp quà chấc đầy phòng cùng cửa phòng làm việc của hắn, trừ khi mắt cô có vấn đề nên không thấy.
“ Jungkook, em sai rồi, anh đừng giận em nha.” – Bae Irene ôm hắn một cái, hôn lên má hắn cái chụt.
“ Chúc anh sinh nhật vui vẻ, em đi trước, có gì gọi cho em nha.”
Nói xong cô nhanh chống rời đi trước khi hắn nổi giận, Kang Seulgi lắc đầu, Bae Irene có lúc rất thông minh nhưng luôn dùng sai chỗ.
“ Jeon Tổng, cũng tối rồi, tôi xin phép về trước.” – Kang Seulgi nhìn hắn với ánh mắt chan chứa tình cảm.
“ Jungkook, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” – Cô nhón chân hôn hắn một cái rồi bỏ đi.
Jeon Jungkook vẫn hờ hửng, hắn không cảm thấy vui vẻ gì khi nghe mấy lời chúc của bọn họ, hắn lại muốn nghe con mèo hoang ở nhà nói lời đó hơn.
Hắn cười giễu, tự nhiên lại nhớ đến Park Jiyeon, thật điên.
_________________________________
Nguyệt Thự
Park Jiyeon đang đứng trong bếp rữa chén cùng mấy người làm, cô cảm thấy buồn chán nên mới năn nỉ người làm cho cô phụ, dù gì không có Jeon Jungkook ở nhà thì cô được tự do hoạt động, ăn xong hoạt động nhiều rất tốt cho cơ thể mà.
Cảm giác điện thoại run, cô nhìn dì Phùng kế bên.
“ Dì Lee, dì xem ai gọi cho cháu vậy ? tay cháu toàn xà phòng nên không xem được.”
Bên phía dì Lee đang lau bát, bà cười vui vẻ lấy điện thoại trong cái tạp dề cô đang đeo, vừa xem thì mắt sáng rỡ.
“ Cô Jiyeon, là cậu chủ nhắn tin cho cô.”
“ Vậy dì xem giúp cháu với.” – Cô thản nhiên nói, cũng đưa hai tay toàn xà phòng cho dì Lee xem, bà hiểu ý nên mở ra xem, càng cười tươi hơn lúc nãy.
“ Cậu chủ nhắn … cô chờ cậu chủ về.”
Vừa nói bà vừa đưa điện thoại cho Park Jiyeon xem, cô ngớ ngẫn nhìn.
“ Cô Jiyeon đừng rữa bát nữa, chúng ta làm ít đồ ăn đi, năm nay cậu chủ về sớm ăn sinh nhật cùng cô Jiyeon đó, chúng ta phải chuẩn bị thật long trọng mới được.”
Dì Lee cười hớn hở nói rồi sai người làm chuẩn bị đồ ăn, trang hoàng đại sãnh một chút để mừng cậu chủ năm đầu tiên ăn sinh nhật ở nhà.
Bà thật sự rất vui vì cậu chủ đã chịu về nhà đón sinh nhật, bao năm nay cứ đến ngày này là gần sáng hôm sau cậu ấy mới về nhưng bây giờ khác rồi, cậu chủ đã về, bà chắc chắn là vì Park Jiyeon.
Bà biết cậu chủ có tình cảm với Park Jiyeon nên mới cho cô sống ở Nguyệt Thự, nếu không thì làm gì có cô gái nào được cậu chủ đưa về đây sống kia chứ ? nếu thật như thế thì ông bà chủ ở trên thiên đàng chắc sẽ vui lắm đây … sắp có con dâu tốt rồi.
“ Khoan đã.”- Park Jiyeon lên tiếng ngăn cản, mọi động tác của người làm nhất thời dừng lại, mắt nhìn về phía cô.
“ Bây giờ cũng tối rồi, nếu anh ấy về sớm thì sẽ làm không kịp, cháu thấy chúng ta chỉ cần làm vài món ăn mà anh ấy thích là được và …”
Cô ngừng một giây, đi lấy giấy viết, viết vài thứ rồi đưa cho dì Lee, bà nhận lấy, mắt kinh ngạc.
“ Cô Jiyeon, tôi thấy làm vậy hơi qua loa một chút, hơn nữa cậu chủ cũng không thích ăn đồ ngọt.”
“ Vậy cháu sẽ dùng cà phê làm hương bánh, vị ngọt sẽ ít lại là được rồi.”
“ Cô Jiyeon biết làm bánh kem ?” – Bà lại kinh ngạc hỏi.
“ Cháu cũng biết chút ít, bất quá cũng có thể tạm chấp nhận … thôi cũng trễ rồi, mọi việc trông cậy vào các người, cháu đi vào bếp chuẩn bị cái đã.”
Để mọi ánh mắt kinh ngạc phía sau lưng, Park Jiyeon bắt đầu công việc làm bánh sinh nhật, cũng may lúc trước có học qua nấu ăn, cũng từng làm thêm ở tiệm bánh ngọt nên cũng không khó làm lắm.
Chỉ có điều … cô cười giễu, sau lại khẩn trương chứ ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro