Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- Chap 9 -

Hình như ai cũng đoán đúng hết nhỉ :v Vầng , cậu đẹp trai ấy chính là Quốc đại ca =))))))

Để xem ổng sẽ chăm sóc bảo bối của chúng ta thế nào nè >o< 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngay lúc chớp lóe lên, Lâm Nghi Dung bỗng nhiên phản ứng lại được, người này nhất định là cậu Kim Thạc Trấn mà con trai mình thích rồi. Chắc là biết Tại Hưởng hôm nay không đến trường nên đến thăm nó đây mà, đúng là ngoan ngoãn như Tiểu Tại đã quảng cáo :v (nhầm rồi bác ơi :v).

Hóa ra là con rể tương lai, vậy không cần khách sáo nữa. Lâm Nghi Dung lôi xềnh xệch Tuấn Chung Quốc vào nhà, dặn dò : "Phòng Tại Hưởng ở trên tầng hai, thuốc đặt trên đầu giường nó, phiền cháu bốn tiếng cho nó uống một lần... Thôi chết, không kịp nữa rồi, cháu à, nhờ cháu nhé".

Nói xong, bà chạy luôn ra khỏi cửa.

Tuấn Chung Quốc thở dài, mẹ con họ thật giống nhau, lúc nào cũng hấp ta hấp tấp. Sau đó anh lại nhướn nhướn mày, vốn tưởng Kim Tại Hưởng hôm nay giả bệnh không đến trường để tránh anh, không ngờ là bị sốt thật.

Anh đi lên trên phòng Kim Tại Hưởng trên tầng hai, đẩy cửa ra thấy bên trong bài trí rất ấm áp, chỗ nào cũng toàn là thú bông, còn Kim Tại Hưởng thì đang cuộn người trong chăn bông thành một cục tròn tròn trên giường.

Tuấn Chung Quốc từ từ tiến lại bên giường, nhìn cậu từ trên xuống.

Kim Tại Hưởng nhắm chặt hai mắt, vùng xung quanh lông mày nhăn lại hình như đang thấy rất khó chịu. Mặt cậu bị sốt đến ửng đỏ, nhìn rất giống quả táo chín mọng mê hoặc khiến người ta chỉ muốn cắn một cái :v

Tuấn Chung Quốc nhìn chằm chằm cậu thật kĩ, trong mắt dần dần có thay đổi. Sau đó, anh vươn tay ra... nắm chặt lấy mũi cậu.

Hôm qua dám cãi lại mệnh lệnh của mình, Kim Tại Hưởng này đúng là đáng đánh vào mông rồi.

Kim Tại Hưởng đang ngủ say trong nháy mắt bị thiếu không khí, cậu không ngừng lắc đầu.

Tuấn Chung Quốc không buông tay.

Hai tay Kim Tại Hưởng bắt đầu vung loạn xạ.

Tuấn Chung Quốc cứ không buông tay.

Hai chân Kim Tại Hưởng bắt đầu đạp loạn xạ.

Tuấn Chung Quốc vẫn không buông tay.

Rút cục, Kim Tại Hưởng đầu gục sang một bên, không nhúc nhích nữa O_O.Tuấn Chung Quốc lúc này mới buông tay, trong lòng hơi lo lắng : Không phải cậu ta không thở được mà chết rồi đấy chứ ?!

Đang muốn cầm cái gương đặt sát vào mũi cậu để kiểm tra xem có còn hô hấp hay không thì Kim Tại Hưởng bỗng ngáp một cái, kéo chăn, xoay mặt vào tường tiếp tục ngủ say sưa.

Trán Tuấn Chung Quốc nổi lên ba vạch đen.

Để túi nước đá chườm cho Kim Tại Hưởng xong, Tuấn Chung Quốc bắt đầu nhìn quanh gian phòng.

Nhìn giá sách, tất cả đều là sách tham khảo, quả nhiên là cậu học sinh ngoan ngoãn chán phèo.

Kéo hết ngăn kéo bàn học ra xem, mọi thứ bên trong đều được xếp ngay ngắn có trật tự, quả nhiên là rất có phép tắc.

Cuối cùng là mở tủ quần áo, cái cậu này này, quần lót gì mà toàn Hello Kitty với Donald thế không biết? Ấu trĩ. Còn cả quần áo, tất cả đều nhỏ hơn của anh 1 size. Lại còn toàn màu hồng nữa chứ. Quá bi thảm.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã đến lúc cho Kim Tại Hưởng uống thuốc, Tuấn Chung Quốc vỗ vỗ mặt cậu muốn đánh thức cậu dậy nhưng con sâu ngủ kia một chút phản ứng lại cũng không có.

Tuấn Chung Quốc hết cách, đành phải cầm tay cậu nhẹ nhàng kéo dậy, cẩn thận cho cậu uống thuốc.

Kim Tại Hưởng hai mắt nhắm nghiền, nuốt viên thuốc Tuấn Chung Quốc đưa cho vào miệng rồi không nằm xuống giường mà tựa luôn vào vai anh dụi dụi, sau đó liền ngủ thiếp đi.

Trên mặt Tuấn Chung Quốc có vẻ mất tự nhiên, đang muốn đặt cậu xuống giường lại nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của ai đó. Không chỉ thế, anh còn cảm thấy chỗ vai mình ươn ướt =)))))

Nhóc con này quệt nước miếng lên vai mình!

Khóe mắt Tuấn Chung Quốc giật giật.

Tuy nói rằng anh không vui vì chuyện hôm qua Kim Tại hưởng cho mình leo cây nhưng Tuấn Chung Quốc vẫn hết sức cẩn thận chu đáo chăm sóc cho cậu.

Một lúc lại đổi túi chườm nước đá, xem đúng giờ thì cho uống thuốc, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng đặt cái tay vung loạn của cậu vào lại trong chăn.

Tuấn Chung Quốc ngồi bên giường, chán không có gì làm liền bắt đầu chọc chọc mặt cậu. Khỏi phải nói, mặt Kim Tại Hưởng mềm mềm mịn mịn có khi còn hơn cả bánh pudding. Tuấn Chung Quốc càng chọc càng thích, tốc độ và lực đạo càng lúc càng tăng.(nghĩ trong sáng đi nào =)))))

Nhưng đang lúc vui vẻ, Kim Tại Hưởng bỗng há miệng cắn ngón tay anh một cái thật mạnh.

Tuấn Chung Quốc tốn hết sức của chín trâu hai hổ mãi mới rút được ngón tay mình ra. Nhìn một cái, mặt tự dưng lại đỏ bừng lên.

Lúc này, Kim Tại Hưởng mơ hồ nói một câu : "Hăm bơ gơ, đừng cướp hăm bơ gơ của Tại Tại a".

Cái quái gì? Sao tay anh lại có thể biến thành hăm bơ gơ? Khóe miệng Tuấn Chung Quốc run run, vươn tay ra áp vào cái mặt bánh bao của cậu chuẩn bị véo một cái thật mạnh. Nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài mà tha cho cậu.

Tuấn Chung Quốc cúi đầu , nhìn Kim Tại Hưởng.

Khuôn mặt cậu trắng nõn lại hơi ửng đỏ, cái mũi cao xinh xắn, lông mi dài mà cong, còn cả...đôi môi anh đào căng mọng thật làm người ta mê mẩn đến muốn phạm tội.

Tuấn Chung Quốc cứ như bị ma ám, chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi kia.

Môi cậu mềm mại mà ấm áp, còn có vị ngọt ngào như kẹo khiến anh mê muội. Tuấn Chung Quốc khẽ liếm lướt qua như đó là hương vị tuyệt nhất thế gian. Lưỡi anh lần mò vào trong khoang miệng ấm nóng của cậu, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại của cậu, day dưa thật chặt, say sưa mút vào mãi đến khi Kim Tại Hưởng thiếu dưỡng khí, khó chịu rên lên bất mãn thì mới ngừng lại được, luu luyến buông cậu ra.

Giờ khắc này, trong mắt Tuấn Chung Quốc lóe lên sự kiên định.

Anh hiểu rõ, cậu nhóc này là người mình đã định.

Khi Kim Tại Hưởng tỉnh lại đã là buổi tối.

Lâm Nghi Dung bưng tới một bát cháo loãng vừa cho cậu ăn vừa hưng phấn nói : "Tiểu Tại, bạn trai con đẹp trai thật đấy".

Kim Tại Hưởng đang ở trên chín tầng mây ngơ ngơ ngác ngác hỏi lại : "Bạn trai gì cơ ạ?".

Lâm Nghi Dung cười nói : "Cái cậu tên là Kim Thạc Trấn kia ấy, hôm nay chính là nó chăm sóc con cả ngày mãi đến lúc mẹ về đấy".

Kim Tại Hưởng trợn to mắt, không thể nào, sao mình không cảm thấy gì hết cơ chứ? mà quan trọng hơn là, tướng ngủ của cậu xấu như vậy, Kim Thạc Trấn mà thấy nhất định sẽ rất thất vọng. 

CHẾT MẤT THÔI!

Kim Tại Hưởng trùm chăn kín đầu, rên rỉ : "Lão mẹ, sao mẹ lại để cậu ấy vào T_T".

"Đừng xấu hổ". Lâm Nghi Dung vỗ vỗ chăn , cười nói : "Thằng bé đúng là đẹp trai thật, mắt thẩm mĩ của bảo bối đúng là không tệ chút nào đâu nhé".

Kim Tại Hưởng đâu còn nghe thấy bà nói gì nữa, còn đang xấu hổ trong chăn mà (ATSM -_-).

Nhưng xấu hổ xong lại nghĩ đến chuyện Kim Thạc Trấn quan tâm mình như thế, Kim Tại Hưởng thầm cảm thấy vui vẻ. Vì vậy, nhân lúc bị ốm nghỉ ở nhà tranh thủ đan một cái khăn quàng cổ để tặng cho Kim Thạc Trấn.

(Sún : *gào hét* Nhầm rồi, Hưởng nhi không phải Jin hường đâu, mà là ... *bị má Jin bịt cmn mồm* >_<
Trấn: Hưởng tiếp tục đuy iêm *cười tươi rói*
Sún: T_T ).

Vốn định lặng lẽ đem tặng cho Kim Thạc Trấn, nhưng giữa giờ lại bị Phác Chí Mẫn ra nó, ép hỏi cậu định tặng cho ai. Kim Tại Hưởng hết cách đành phải nói cho Chí Mẫn biết.

Sau khi nghe xong từ đầu đến đít câu chuyện, Phác Chí Mẫn dùng khuỷu tay huých huých cậu, mờ ám hỏi: "Cậu với Kim Thạc Trấn cứ thế ở cùng nhau cả một ngày một đêm, hắn ta có hôn cậu không?".

"Sao thế được chứ?". Kim Tại Hưởng bối rối, vành tai cũng đỏ hết cả lên "Cậu ấy không phải loại người như vậy đâu".

"Vậy cậu ta làm gì?". Phác Chí Mẫn nghi ngờ hỏi.

Kim Tại Hưởng lắc đầu : "Tớ nhớ không rõ, lúc đó ốm đến thất điên bát đảo, căn bản cả mắt cũng mở không nổi... Nhưng nghe mẹ tớ nói, Kim Thạc Trấn cho tớ uống thuốc, đổi túi chườm nước đá, đắp chăn, làm rất rất nhiều chuyện".

Phác Chí Mẫn khoa trương ôm ngực, vẻ mặt cảm động : "Tại Tại, người con trai tốt như vậy, cậu nhất định phải gả cho cậu ta".

"Cậu nói vớ vẩn gì thế hả?". Có hai mặt trời bé con đậu trên má Kim Tại Hưởng đang thi nhau tỏa ánh hào quang :v . Cậu vội lấy tay phẩy phẩy hạ nhiệt độ.

"Đừng xấu hổ, tớ biết thừa hai người rồi nha". Phác Chí Mẫn khoái trá trêu chọc cậu. Bỗng nhiên nụ cười trên mặtPhác Chí Mẫn trở nên cứng đờ. "Tại Hưởng, cậu có thấy lạnh không?".

Kim Tại Hưởng vòng hai tay hơi run rẩy : "Hình như là có...".

Hai người liếc nhau rồi chậm rãi quay đầu lại.

Vừa nhìn một cái, Phác Chí Mẫn sợ đến mức tóc suýt nữa thì dựng đứng cả lên, Kim Tại Hưởng liến đứng bật dậy - hóa ra Tuấn Chung Quốc không biết đã ngồi phía sau hai cậu từ bao giờ, toàn thân trên được bao bởi một tầng khí lạnh lẽo nguy hiểm.

"Tuấn Chung Quốc, cậu làm gì thế hả?". Kim Tại Hưởng lúng túng.

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu, mắt nheo lại thật chậm, thật chậm.

"Hóa ra hôm đó là Kim Thạc Trấn đến nhà chăm sóc cho cậu?".

Kim Tại Hưởng bị ánh mắt băng giá của anh làm lạnh run, chỉ có thế lắp bắp nói : "À...ừ... đúng thế".

"Được".Tuấn Chung Quốc cười, nụ cười lạnh như tuyết trên đỉnh Thiên Sơn "Được lắm".

Tuy rằng biểu hiện của Tuấn Chung Quốc hết sức kì lạ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu ta có ngày nào mà không kì quái chứ?

                              - End Chap 9 -

------------------------------------------------------------------------------------

Quốc nó vẫn còn nhiều cái kì quái mà mầy chưa biết đâu Hưởng ạ =)))))))))))

ahihi =)))))

#Sún



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro