Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- Chap 26 -

Lâu quá rồi mấy thím nhỉ :'( 

Mianhae 😖😖
---------------------------------------------

Kim Tại Hưởng biến mất rồi. Sau khi Tuấn Chung Quốc "ăn sạch" cậu trong phòng làm việc hôm đó, cậu thừa lúc anh không đề phòng đã lặng lẽ chạy ra ngoài, cho tới hôm nay cũng không quay lại đi làm. 

Tuấn Chung Quốc Tìm nhà trọ của cậu khắp nơi nhưng Phác Chí Mẫn cố ý nói dối, làm hại anh mất công vô ích cả nửa ngày.

Rốt cục, Tuấn Chung Quốc tìm đến nhờ Trịnh Hạo Thạc giúp đỡ. Trịnh Hạo Thạc ngắt điện thoại xong ngay lập tức kéo Phác Chí Mẫn lên giường, sử dụng kĩ thuật cơ thể cuối cùng cũng moi được tin, vội vàng báo cho Tuấn Chung Quốc.

Số nhà 3012 khu A cao ốc Keangnam. Tuấn Chung Quốc nhờ có thông tin mà bạn tốt dùng cả cơ thể đổi lấy được tìm đến nơi. Bấm chuông cửa xong, bên trong vang lên giọng nói của Kim Tại Hưởng: "Ai thế?".

Tuấn Chung Quốc vội vàng tránh sang một bên, không để cậu nhìn thấy mình.

Kim Tại Hưởng nhìn từ mắt mèo ra không thấy ai, vừa mở cửa vừa lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là bọn trẻ con đùa dai?".

Còn chưa nói dứt lời thì bỗng có một người lao tới, kéo cậu vào trong nhà. Kim Tại Hưởng nhìn kỹ mới thấy hóa ra đó là Tuấn Chung Quốc, nhất thời sửng sốt ngây ra.

"Em cho rằng có thể trốn tôi cả đời ư?". Tuấn Chung Quốc hỏi.

Kim Tại Hưởng quay đầu, không muốn nhìn anh, "Anh định làm gì?".

"Theo anh về nhà". Tuấn Chung Quốc kéo tay cậu. 

Kim Tại Hưởng gạt tay anh ra, "Tôi không muốn!".

"Rốt cuộc em muốn thế nào?". Tuấn Chung Quốc gắt lên.

"Tôi mới là người phải hỏi anh rốt cuộc muốn thế nào đấy!". Mặt Kim Tại Hưởng vì phẩn nỏ mà đỏ ửng lên, "Tuấn Chung Quốc, đồ khốn nạn! Anh dựa vào cái gì mà làm ra loại chuyện đó với tôi, anh thực vô liêm sỉ! Tôi hận anh!".

"Kim Tại Hưởng, là em phản bội tôi trước". Tuấn Chung Quốc lớn tiếng phản bác.

"Cái gì mà phản bội?". Kim Tại Hưởng cảm thấy không thể nói nổi (ngôn ngữ bây giờ gọi là cạn lời =))) "Tôi đâu phải là cái gì của anh, anh dựa vào cái gì mà quản tôi.

Tuấn Chung Quốc đi tới trước mặt cậu, ôm lấy thắt lưng cậu làm người cậu dán chặt vào người anh. Anh nhìn cậu, nói từng chữ: "Em là người của tôi". 

Kim Tại Hưởng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh. Đôi mắt anh đen tựa hắc ngọc, chỗ sâu trong nơi đáy mắt còn cất giấu những tình cảm mà cậu không thấy rõ được.

Tuấn Chung Quốc cúi đầu xuống hôn cậu. Đôi môi anh thật mềm mại lại thật ấm áp.

Kim Tại Hưởng giật mình, phục hồi lại tinh thần, vươn tay đẩy anh ra, "Cái gì mà người của anh, có mà là người giúp việc ấy! Anh chính là thấy tôi dễ bắt nạt nên giữ tôi bên cạnh mãi mãi để anh tùy ý muốn làm gì thì làm! Tôi còn lâu mới bị mắc lừa!".

"Vấn đề này nói sau, bây giờ đi thu dọn đồ đạc đi, theo anh về nhà". Tuấn Chung Quốc ra lệnh.

" Tôi sẽ không đi đâu hết". Kim Tại Hưởng ương ngạnh khoanh hai tay trước ngực, ngực ưỡn, lưng thẳng, cằm chếch 45 độ (:v) , thể hiện quyết tâm không lùi bước của mình.

Ai ngờ Tuấn Chung Quốc một chút cũng không thèm để ý, vác luôn cậu lên vai.

"Tuấn Chung Quốc, anh làm gì thế hả? Thả tôi xuống!". Tư thế này khiến Kim Tại Hưởng cảm thấy máu dồn hết lên đầu, cực kì khó chịu.

"Về đến nhà anh sẽ để em xuống". Tuấn Chung Quốc nói, đi thẳng ra cửa.

Kim Tại Hưởng còn đang hoang mang lo sợ thì nghe thấy một giọng nói ung dung vang lên: "Tuấn Chung Quốc, cậu đây chính là xâm phạm vào nhà dân một cách phi pháp, dùng vũ lực để cướp đoạt dân ... nam".

Là Mân Doãn Khởi. Cứu tinh tới rồi! Kim Tại Hưởng vui mừng đang muốn mở miệng, lại nghe thấy Tuấn Chung Quốc nói: "Mân Doãn Khởi, là cậu".

Nghe vậy, Kim Tại Hưởng vô cùng kinh ngạc, hóa ra là bọn họ quen biết nhau.

Tuấn Chung Quốc buông Kim Tại Hưởng xuống che chở phía sau, sau đó nhìn Mân Doãn Khởi một cách đề phòng, "Sao cậu lại ở đây?".

Mân Doãn Khởi mỉm cười: "Đây là nhà tôi".

"Ý cậu là... cậu ở cùng Tại Hưởng?". Ánh mắt Tuấn Chung Quốc trầm xuống, "Vậy hóa ra người đàn ông đã hôn cậu ấy ở khách sạn chính là cậu?".

"Đúng thế". Mân Doãn Khởi thản nhiên gật đầu, "Chính là tôi".

"Mân Doãn Khởi". Tuấn Chung Quốc nghiêm giọng nói: "Cậu tiếp cận Tại Hưởng rốt cuộc là có âm mưu gì?".

"Tại Hưởng đáng yêu như thế, tôi tiếp cận cậu ấy cũng là điều dễ hiểu". Trong mắt Mân Doãn Khởi có ý cười.

Tuấn Chung Quốc không tin, "Sao cậu lại có thể thích loại người không nhan sắc không dáng người lại còn ngốc nghếch như Kim Tại Hưởng được chứ?".

Kim Tại Hưởng nghe thấy thế liền tức giận hét lên: "Anh có ý gì thế hả?".

Trong ánh mắt Mân Doãn Khởi hiện lên một tia gian xảo: "Kim Tại Hưởng, chẳng lẽ em đã quên nói cho anh ta biết chuyện em là người yêu của anh à?".

Để chứng minh sức hút của mình, Kim Tại Hưởng gật đầu thật mạnh, "Đúng vậy, tôi là người yêu của Mân Doãn Khởi!".

Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, Kim Tại Hưởng đã thấy xung quanh người Tuấn Chung Quốc lập tức tỏa ra hơi thở nguy hiểm mãnh liệt đến đáng sợ, anh nhìn cậu, gằn từng chữ: "Nói lại lần nữa đi, em là cái gì của anh ta?".

Kim Tại Hưởng có dự cảm nếu như cậu thực sự nói, người đàn ông này chắc chắn sẽ vặn cổ cậu từ đằng trước quay ngược ra đằng sau mất. Vì vậy, cậu thừa lúc anh không chú ý, chạy vọt về phía Mân Doãn Khởi định trốn phía sau anh ta để tìm kiếm sự bảo vệ. Nhưng chưa chạy được vài bước, cổ tay cậu đã bị Tuấn Chung Quốc nắm chặt. Mân Doãn Khởi không chịu kém cạnh, cầm lấy cổ tay còn lại của cậu giữ chặt.

"Buông cậu ấy ra!". Tuấn Chung Quốc ra lệnh.

"Cậu ấy là người yêu tôi, cậu mới là người nên buông cậu ấy ra". Mân Doãn Khởi bình tĩnh đáp lại.

Hai người ai cũng không muốn buông tay, đều ngầm dùng sức kéo Kim Tại Hưởng về bên người mình. Kim tại Hưởng bị hai lực mạnh ở hai bên giằng co, cậu thấy như người mình sắp đứt ra đến nơi. Đau đớn khiến cậu tức giận, giật tay lại từ cả hai người, mắng: "Hai người đừng có mà trẻ con quá như thế được không hả?!!".

Mân Doãn Khởi đề nghị: "Để cho công bằng, hãy để Tại Hưởng tự quyết định muốn ở với ai".

Kim Tại Hưởng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tuấn Chung Quốc, lại quay sang nhìn ánh mắt cổ vũ của Mân Doãn Khởi, lập tức quyết định: "Không đi đâu hết, tôi sẽ ở lại đây!".

Tuấn Chung Quốc cụp mắt xuống, trong ánh mắt hiện lên vô vàng tia thất vọng. Anh vươn tay ra muốn túm lấy cậu nhưng Mân Doãn Khởi nhanh tay nhanh mắt giành được trước, kéo Kim Tại Hưởng ra phía sau mình. Kim Tại Hưởng trốn ở sau lưng Mân Doãn Khởi, không dám nhìn Tuấn Chung Quốc, chỉ nói: "Tuấn Chung Quốc, hành vi của anh làm tôi không thể làm việc cùng anh được, tôi muốn từ chức".

Tuấn Chung Quốc nghiến răng, "Kim Tại Hưởng, lá gan của em thật không nhỏ".

Mân Doãn Khởi mỉm cười, "Dù sao tôi cũng có khả năng nuôi Tại Hưởng, để cậu ấy ở nhà làm bà xã nhỏ của tôi là được rồi".

Tuấn Chung Quốc trầm mặc, sau đó anh không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng rời đi.

Kim Tại Hưởng lập tức tê liệt ngã vào sofa, thở phào, "Rốt cuộc cũng tống được anh ta đi, Mân Doãn Khởi, vừa rồi thực cảm ơn anh".

Mân Doãn Khởi nhún vai: "Tiện tay giúp đỡ thôi mà".

Kim Tại Hưởng chợt nhớ ra, "Đúng rồi, sao anh lại quen với Tuấn Chung Quốc thế?".

"Bố bọn anh là bạn tốt và lúc học đại học thì là bạn cùng phòng". Mân Doãn Khởi trả lời, lời ít mà ý nhiều.

"Thật trùng hợp". Kim Tại Hưởng vặn ngón tay, "Anh và tôi là bạn cùng phòng, anh và anh ta là bạn cùng phòng, anh và Chí Mẫn lại có cùng chung một kẻ thù... Đợi đã!". Kim Tại Hưởng ngẩng đầu lên, nghi ngờ: "Kẻ thù chung của anh và Chí Mẫn chính là... Tuấn Chung Quốc?".

Mân Doãn Khởi bật ngón cái, "Thông minh!".

"Tuấn Chung Quốc rốt cuộc đã làm gì đắc tội với anh?". Kim Tại Hưởng tò mò.

Mân Doãn Khởi cười mờ ám, "Nam nhân".

"Ý anh là... anh và anh ta đã tranh giành một người con trai ư?". Kim Tại Hưởng tròn xoe mắt.

Kim Tại Hưởng thầm mặc niệm cho cậu trai kia. Một người nói năng độc địa, một người nghiện sạch sẽ, bị hai người cực phẩm này thích đúng là xui tám kiếp.

Câu hỏi này Mân Doãn Khởi chỉ cười mà không trả lời.

Kim Tại Hưởng tiếp tục chìm vào suy nghĩ rồi lại thấy có gì đó không đúng, "Hai người không phải là đang bày ra âm mưu gì đấy chứ?".

"Sao lại hỏi như vậy?". Mân Doãn Khởi nhếch miệng.

Kim Tại Hưởng cau mày, "Tôi cuối cùng cũng nghĩ ra, anh và Chí Mẫn cố ý dẫn tôi đến ở đây".

"Lí do anh cho em ở cùng là vì em đáng yêu mà". Mân Doãn Khởi vừa nói vừa rướn người lại gần định hôn cậu.

Kim Tại Hưởng nhanh tay vươn tay ra che miệng anh lại.

"Sao vậy, em sợ nếu đón nhận nụ hôn của anh thì sẽ không kìm lòng được mà yêu anh à?". Mân Doãn Khởi mặt dày trêu chọc cậu.

Khóe mắt Kim Tại Hưởng giật giật, cười nhạt: "Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh một câu, vừa rồi Tuấn Chung Quốc chưa cởi giày đã vào nhà, bây giờ trên sàn nhà có không biết bao nhiêu là vi khuẩn... Thế nào, còn muốn hôn không?". 

Vừa dứt lời, Mân Doãn Khởi lập tức trang bị vũ khí toàn thân, lôi ra một đống dụng cụ vệ sinh bắt đầu cọ sàn nhà.

Nắm được điểm yếu của người khác thật dễ đối phó. Kim Tại Hưởng đắc ý cười cười, đi vào phòng mình.

Sau hôm đó, Kim Tại Hưởng một mực trốn trong nhà, mỗi ngày ngủ rồi lại ăn, ăn rồi lại ngủ, buồn chán đến cả người sắp mốc meo rồi. Qua vài ngày như thế, thấy Tuấn Chung Quốc không tới gây chuyện Kim Tại Hưởng mới thoáng thả lỏng.

Hôm nay, Kim Tại Hưởng nhận được tin nhắn của Phác Chí Mẫn hẹn cậu ra uống trà, nói có chuyện quan trọng muốn nói. Thấy ngữ khí có vẻ rất gấp gáp, Kim Tại Hưởng tưởng Trịnh Hạo Thạc mê muội con hồ ly tinh nào, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lao ra cửa chạy tới chỗ quán cà phê đã hẹn.

Tìm một chỗ ngồi xuống, Kim Tại Hưởng chọn đồ uống rồi ngồi đợi. Nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy người tới, Kim Tại Hưởng sốt ruột liền gọi điện thoại giục. Nhưng Phác Chí Mẫn đầu bên kia cũng không hiểu ra sao: "Tớ có hẹn cậu đâu, Kim Tại Hưởng, cậu nằm mơ à?". 

Nghe vậy, Kim Tại Hưởng bỗng nhiên có một cảm giác nguy hiểm đến. Cậu đang muốn đứng dậy đi thì bên tai lại vang lên giọng nói của cái người mà ai cũng biết là ai rồi đấy: "Kim Tại Hưởng, em cho rằng cứ trốn thì anh sẽ không tìm được em sao?".

Kim Tại Hưởng kinh ngạc ngẩng đầu, đập vào mắt cậu là cái mặt đẹp trai của Tuấn Chung Quốc, lập tức hiểu ra tất cả: "Là anh lừa tôi ra đây đúng không?".

"Đúng vậy". Tuấn Chung Quốc thẳng thắn thừa nhận, "Anh đã nhờ Hạo Thạc dùng điện thoại của Phác Chí Mẫn để nhắn tin cho em, không ngờ em lại dễ mắc lừa như vậy".

"Những gì cần nói chẳng phải chúng ta đã nói hết rồi ư? Anh còn hẹn tôi ra đây làm gì?". Kim Tại Hưởng căng thẳng, cả người bắt đầu trong trạng thái cảnh giác, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

"Tuy rằng những gì muốn nói đã nói rõ ràng nhưng những việc muốn làm còn cả đống nợ chưa tính". Tuấn Chung Quốc nói lời ẩn ý sâu xa.

"Làm? Chúng ta còn việc gì cần làm cơ?". Kim Tại Hưởng nhíu mày khó hiểu.

Tuấn Chung Quốc buông một lời nói nhẹ nhàng mà sặc mùi nguy hiểm: "Làm tình".

- End Chap 26 -

-------------------------------------------

Nay khai giảng vui hơm mấy đứa 😁😁😁

Chắc là vui đúng hơm 😳😳😳

Tui là tui đếch thấy vui gì hết nhé 😒😒😒

Ôi giồi ôi tôi đi chết đây 😭😭😭

Tui chơi vẫn còn chưa đủ mà 😭😭😭 

#Sún

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro