Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- Chap 25 -

Bạn nào giật tem chap trước thì chap sau tui tặng nha, chap này tui type bằng điện thoại nên không tặng được 😅😅😅

----------------------------------------------

Sau ngày hôm đó, Kim Tại Hưởng bắt đầu không còn sợ Tuấn Chung Quốc như thế nữa, cậu cảm thấy có gì đó thân thiết hơn giữa hai người. Cậu phát hiện Tuấn Chung Quốc không hề đối xử với cậu như kẻ thù. Biết được điều này, mỗi ngày của Kim Tại Hưởng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. (bình yên trước bão :v )

Không đến vài ngày, Mân Doãn Khởi đã nhìn ra đầu mối. Tối nay, khi Kim Tại Hưởng đang mải mê ăn humburger thịt bò cỡ lớn (tất nhiên là phải năn nỉ gãy lưỡi thì tên mắc bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối kia mới cho phép cậu mang đồ ăn lên giường :v) thì Mân Doãn Khởi đi đến bên cạnh.

Kim Tại Hưởng nhiệt tình bắt chuyện: "Ngồi đi".

Mân Doãn Khởi nhìn xuống giường, khoát khoát tay, nói thẳng: "Không được, ga giường của cậu đã ba ngày chưa thay rồi".

Nghe vậy, khóe mắt Kim Tại Hưởng co giật liên hồi.

Mân Doãn Khởi trở lại chuyện chính: "Tôi thấy vài ngày gần đây cậu hình như rất vui vẻ".

"Có ư?". Kim Tại Hưởng hai mắt to tròn chớp chớp như nai con ngơ ngác, cậu có thấy gì đâu nhỉ.

Mân Doãn Khởi chỉ ra: "Vài ngày trước, sau khi cậu tan tầm về nhà luôn ở trong bộ dạng mệt mỏi rã rời , hơn nữa còn lẩm bẩm mắng một người tên Tuấn Chung Quốc. Nhưng mấy hôm nay tan tầm cậu lúc nào cũng tinh thần sáng láng, còn thường ngâm nga nữa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?".

Kim Tại Hưởng vừa nhồm nhoàm nhai miếng thịt bò trong miệng vừa nói: "Chắc là vì gần đây tôi mới phát hiện ra ông chủ của tôi cũng có nhân tính".

Mân Doãn Khởi nhíu mày: "Ông chủ của cậu, chính là cái người tên Tuấn Chung Quốc kia sao?".

Kim Tại Hưởng búng tay cái chóc: "Đúng vậy, chính là cậu ta".

Khóe miệng Mân Doãn Khởi nhếch lên cười mờ ám, "Kim Tại Hưởng, tôi thấy liệu có phải cậu có tình cảm gì với anh chàng kia rồi không?".

Nghe vậy, Kim Tại Hưởng kích động, đang ăn bánh liền cắn luôn vào lưỡi, đau đến ứa nước mắt, nhăn nhó mặt mày: "Anh nói cái quần gì vậy? Hại lưỡi nhỏ của tôi đau muốn chết rồi này".

Mân Doãn Khởi xoa cằm: "Nếu như không phải thích anh ta thì vì sao thái độ của anh ta với cậu vừa tốt lên một chút cậu đã vui đến vậy?".

"Đó là bởi vì, bởi vì...". Kim Tại Hưởng ấp a ấp úng, gãi gãi vành ta đỏ ửng của mình. Nói thật, cậu cũng không hiểu vì sao mình lại thấy vui vẻ.

"Bị tôi nói trúng rồi chứ gì?". Đôi môi hoa đào của Mân Doãn Khởi cong lên hình vòng cung tuyệt đẹp, "Đúng rồi, Tuấn Chung Quốc kia liệu có phải cũng có ý với cậu không?".

Đầu Kim Tại Hưởng bị anh ta làm rối tung, cậu nheo mắt suy nghĩ, nhìn Mân Doãn Khởi, nói: "Tôi sớm đã có chút hoài nghi, anh tự kỷ, có bệnh sạch sẽ quá mức, lại tò mò như thế, hoàn toàn phù hợp với tính chất đặc biệt của mấy bô lão mắc bệnh ế lâu năm. Nói thật đi, có phải anh thiếu thốn tình yêu quá nên mới đâm ra suy nghĩ vớ vẩn như vậy không? Nếu cần để tôi giới thiệu cho anh mấy dì cùng khách sạn với tôi, chắc chắn anh sẽ thích".

Ai ngờ Mân Doãn Khởi không thẹn quá hóa giận đạp cửa ra ngoài như trong tưởng tượng của cậu, anh cúi người xuống, nhìn cậu. Đôi mắt phượng phủ một tầng ánh sáng mê hoặc, cứ thế nhìn cậu. Trong giọng nói của Mân Doãn Khởi ẩn chứa sự dịu dàng cùng ôn nhu mãnh liệt: "Người anh thích, là em". 

Nói xong, anh lưu lại quanh cậu mùi hương thơm thoảng thoảng, nhẹ nhàng bước đi.

Để lại Kim Tại Hưởng đầu óc cứng đờ như kim cương.

Sau khi về phòng, Mân Doãn Khởi gọi một cuộc điện thoại: "Quan hệ của bọn họ hình như tiến triển rất thuận lợi".

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Phác Chí Mẫn: "Bước tiếp theo anh định thế nào?".

Mân Doãn Khởi mỉm cười, cho dù đối phương không nhìn thấy vẻ mặt mình nhưng anh vẫn cứ mỉm cười, "Sao tôi có thể để bọn họ ở bên nhau được?".

Phác Chí Mẫn do dự: "Này, đừng tuyệt tình quá".

"Cậu vẫn còn nhớ đến tình bạn hả?". Mân Doãn Khởi nhẹ giọng khiêu khích: "Nhưng không nhớ bọn họ đã phá hỏng hôn lễ của cậu thế nào rồi sao?".

Lời này vừa nói ra, lập tức khơi lên mối hận cũ của Phác Chí Mẫn, "Đúng thế, cũng phải cho bọn họ nếm thử mùi vị đau khổ chứ. Mân Doãn Khởi, anh đừng nể mặt tôi, ngược bọn họ thảm vào!".

Mân Doãn Khởi nở nụ cười yêu nghiệt, "Tuân lệnh".

---

Trưa hôm nay, Kim Tại Hưởng vẫn như thường lệ chuẩn bị đưa cơm trưa cho Tuấn Chung Quốc, đến lúc mở túi ra mới phát hiện hộ cơm của Tuấn Chung Quốc không thấy đâu nữa.

Sao lại thế nhỉ? Kim Tại Hưởng cảm thấy kì lạ. cậu nhớ rõ ràng sáng sớm mình đã đích thân cho hộp cơm vào trong túi rồi mà, sao lại không cánh mà bay thế này?

Đang cố gắng lục lọi trí nhớ cá vàng của mình thì Mân Doãn Khởi gọi điện thoại tới cho cậu, bảo là thấy cậu để một hộp cơm trong bếp. Anh sợ cậu bị đói nên đã quyết định tự mình đưa tới, bây giờ đang ở sảnh khách sạn chờ cậu.

Cúp điện thoại, Kim Tại Hưởng lập tức chạy xuống dưới sảnh. Trong phòng ăn của khách sạn, cậu nhìn thấy Mân Doãn Khởi, anh ta đang nhàn nhã uống cà phê. Đôi mắt đẹp đến hồn xiêu phách lạc nhìn khắp nơi, cướp lấy trái tim của vô số người, mấy vị khách nữ xung quanh đều đang liếc mắt đưa tình nhìn anh ta.

Kim Tại Hưởng vội nói lời cảm ơn, "Cảm ơn anh, phải phiền anh đích thân đưa tới".

"Em khách sáo với anh như vậy từ lúc nào thế?". Mân Doãn Khởi nhíu mày, "Với quan hệ giữa chúng ta mà còn cần nói từ cảm ơn à?".

Kim Tại Hưởng nhíu chặt đôi lông mày,"Quan hệ của chúng ta? Sao anh lại nói kiểu như giữa chúng ta có gian tình vậy?".

Mân Doãn Khởi cười xấu xa,"Giữa chúng ta vốn có gian tình mà".

"Càng nói càng vớ vẩn, tôi còn có việc phải đi trước đây". Kim Tại Hưởng cầm hộp cơm định bỏ đi.

Ai ngờ Mân Doãn Khởi lại đứng dậy chặn cậu lại,"Chờ một chút".

Kim Tại Hưởng nghi hoặc: "Còn gì nữa?".

Mân Doãn Khởi bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ chạm vào môi cậu một cái, nở nụ cười cười ôn nhu ấm áp, "Em quên cái này".

Kim Tại Hưởng mở to hai mắt nhìn anh ta, hơn nữa ngày mới phục hồi lại tinh thần, "Anh làm gì hế hả?".

"Hôn em mà". Mân Doãn Khởi thản nhiên trả lời.

"Đây là nơi làm việc của tôi!". Kim Tại Hưởng trừng mắt lườm anh, thấp giọng cảnh cáo: "Lần sau anh mà còn làm trò này nữa thì tôi đổ sốt cà chua xuống sàn nhà đấy!".

"Rồi, rồi, rồi, không chơi nữa". Mân Doãn Khởi cười cười,  xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng tuấn tú dần dần đi xa của anh ta, Kim Tại Hưởng bỗng nhiên có cảm giác bị rơi vào một âm mưu.

Nhưng cậu không kịp nghĩ nhiều, vội cầm hộp cơm đi tới phòng làm việc của Tuấn Chung Quốc. Vì sợ đến muộn anh sẽ tức giận nên cậu vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, có chút việc phải nán lại một chút".

Tuấn Chung Quốc đứng trước của sổ, quay lưng về phía cậu, không trả lời.

"À, cơm sắp nguội rồi, cậu nên nhân lúc còn nóng mà ăn đi, tôi đi trước". Kim Tại Hưởng thấy tâm trạng anh không vui, sợ mình bị dính lây lửa giận, muốn trốn thật nhanh.

Nhưng chưa kịp bước đi thì Tuấn Chung Quốc đã bước njlhanh tới, kéo cậu lại, trầm giọng hỏi: "Em vừa đi đâu?".

"Tôi đi...". Kim Tại Hưởng ngập ngừng, "Tôi đi hâm lại cơm".

"Trước đó?". Tuấn Chung Quốc nhìn chằm chằm vào cậu.

Kim Tại Hưởng trong lòng chấn động, không xong rồi, không phải anh ta thấy Mân Doãn Khởi rồi đấy chứ.

"Trả lời tôi". Tuấn Chung Quốc ép hỏi.

"Một người bạn tới tìm tôi, tôi nói với cậu ấy vài câu ấy mà". Kim Tại Hưởng cố gắng nói giảm hết mức.

"Bạn bè bình thường sẽ hôn em trước mặt mọi người, lại còn có thể đưa cơm hộp em không cẩn thận để quên ở nhà tới ư?". Ngữ khí của Tuấn Chung Quốc càng ngày càng tệ, "Kim Tại Hưởng, người đàn ông kia ở cùng nhà với em đúng không?".

Nhất định là có người đã đi kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ cho Tuấn Chung Quốc biết. Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ người mách lẽo sao mà nhiều thế chứ? Nếu đã bị phát hiện rồi thì Kim Tại Hưởng đành phải thú nhận thành thật: "Anh ta là bạn cùng phòng của tôi".

Tuấn Chung Quốc cười lạnh một tiếng: "Thảo nào em vẫn không muốn đến ở cùng tôi, hóa ra là không nỡ bỏ anh ta".

"Chuyện đó không liên quan gì đến anh ta, vấn đề là tại sao tôi lại phải đến ở nhà cậu chứ?". Kim Tại Hưởng ương ngạnh cãi lại.

Tay Tuấn Chung Quốc giữ cậu thật chặt, "Chúng ta đã lên giường với nhau rồi, sống cùng vẫn còn cần lí do ư?". 

"Nhưng lần kia rõ ràng là ngoài ý muốn!". Kim Tại Hưởng cố sức giãy thoát ra, "Tôi uống quá nhiều rượu, căn bản không biết mình đang làm gì. Hơn nữa, loại chuyện này có xảy ra, thì cùng là đàn ông với nhau, cũng coi như lâu ngày vận động một chút, anh cũng không phải chịu thiệt thòi gì".

"Nói cách khác, em vốn không thèm để ý đến chuyện chúng ta lên giường đúng không?". một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt Tuấn Chung Quốc, "Hay em cho rằng, người đàn ông kia mới là chân mệnh thiên tử của em?". (hẳn là chân mệnh thiên tử -_-)

"Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường", Kim Tại Hưởng lớn tiếng giải thích: "Cũng giống như tôi và cậu vậy".

"Anh chưa từ từng coi em là bạn". Đôi môi mềm như nước của Tuấn Chung Quốc phủ một tầng hơi lạnh lẽo, "Em là người của anh".

Nói xong, anh gạt hết tất cả mọi thứ trên bàn làm việc xuống sau đó đặt Kim Tại Hưởng ngồi lên. Kim Tại Hưởng bị ép vào bàn, cậu ra sức giãy dụa nhưng một chút cũng không làm anh mảy may suy chuyển. Trên người Tuấn Chung Quốc bừng lên ngọn lửa giận hừng hực cháy, động tác của anh cũng rất thô bạo, không tốn nhiều công sức đã cởi được áo cậu ra. Thân thể trắng nõn mềm mại lộ ra trước mắt anh. Mái tóc cậu rối bù. Tuấn Chung Quốc hôn lên tấm lưng trần mềm mại của cậu, đốt lên từng ngọn lửa mê người trên cơ thể cậu. Da Kim Tại Hưởng hút lấy nhiệt độ của anh, từng chút từng chút tiến vào máu cậu, tế bào trong cơ thể cậu, tất cả đều nóng như thiêu như đốt. Tay Tuấn Chung Quốc lướt qua cái bụng bằng phẳng của cậu, đi tới trước ngực nhẹ nhàng vuốt ve, không ngừng dùng ngón tay mân mê. Nụ hoa đỏ sẫm đứng thẳng lên dưới sự ma sát mãnh liệt của anh, bất giác nở rộ tựa như hưởng ứng. Lưỡi anh âu yếm hai đóa hoa nhỏ, hết nhai rồi lại hút thật mạnh khiến cậu giật thót lên vì khoái cảm. Kim Tại Hưởng chỉ biêt nhắm mắt mà hứng chịu cái khoái cảm chết tiệt đang dần dần đánh úp lí trí cậu. Sau khi tha cho hai đầu vú bị anh trêu đùa đến sưng đỏ, bàn tay của anh lần mò tới điểm nhạy cảm của cậu. Anh dịu dàng quấn lấy dục vọng của cậu, kích thích bất ngờ khiến nơi đó nhỏ ra dịch thể màu trắng đục, trong mắt anh lại là một màu trong suốt đến mê người. Anh với lấy dịch sữa bôi trơn được cất trong ngăn kéo bàn làm việc, cho một ít lên tay sau đó đưa ngón tay tiến vào lỗ nhỏ chật hẹp khô khốc của Kim Tại Hưởng, thăm dò rồi chậm rãi ra vào. Kim Tại Hưởng như bị điện giật, vội vươn tay ra ngăn cản nhưng lại bị Tuấn Chung Quốc giữ chặt không thể động đậy. Cậu chỉ có thể cắn chặt môi, cơ thể gồng lên quá mức, cố nén cơn sóng tình dục đang trào dâng. Hô hấp của Tuấn Chung Quốc dần dần trở nên nặng nề, nơi đáy mắt là ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy. Anh không kìm chế được nữa, đưa vật cứng rắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng của mình tiến sâu vào trong lỗ nhỏ ấm nóng kia. Kim Tại Hưởng chỉ cảm thấy phía dưới bị đầy chật, thân thể đau đớn tựa như bị chia làm hai nửa, vật lạ xâm lấn kia càng ngày càng cứng, càng nóng, bùng nổ trong cơ thể. Trán Tuấn Chung Quốc bết dính mồ hôi, con đường nhỏ của cậu nhỏ hẹp đến không ngờ, bao chặt lấy vật nóng rực của anh khiến anh điên cuồng. Tuấn Chung Quốc ôm thắt lưng cậu cử động thật nhanh. Không bình tĩnh như anh thường ngày, động tác kịch liệt mà điên cuồng giống như đang nghiêm khắc trừng phạt. Liên tiếp ra vào để nơi mềm mại của cậu hoàn toàn bọc lấy nơi cứng rắn của anh, đến chính anh hoàn toàn có được cậu.

-End Chap 25-

-----------------------------------------

Dài quá chài ơi =_=

Đăng chap này xong lại trốn đi ở ẩn =)))))))))))

Đùa chớ tui phải học cả ngày 😒😒😒

#Sún

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro