- Chap 23 -
Tuấn Chung Quốc nói lời giữ lời, trong thời gian làm việc quả nhiên chỉ giải quyết việc công, không cố ý chỉnh cậu. Tuy chỉ mới nhận chức nhưng vì lúc trước đã thực tập tại các khách sạn của gia tộc mình nên Tuấn Chung Quốc có kinh nghiệm khá phong phú, làm việc hiệu quả, thực sự không thể coi thường. Kim Tại Hưởng theo anh vừa làm vừa học, tích lũy được không ít.
Qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Kim Tại Hưởng cậu phát hiện, chưa nói đến những cái khác, Tuấn Chung Quốc một khi đã làm việc thì rất tập trung. Khoác lên mình bộ vest đen sang trọng, nho nhã lễ độ, là một hình mẫu lí tưởng thu hút không ít ánh mắt ái mộ của những khách hàng nữ. Chỉ có điều tính tình vẫn cứ như trước, nếu cấp dưới lười biếng hay phạm lỗi sẽ nói ra những lời độc địa khiến người ta hận không thể nhảy từ trên tầng mười lăm xuống.
Kim Tại Hưởng đương nhiên nhớ kỹ rằng Tuấn Chung Quốc nói sẽ trả thù mình. Vì vậy, vào thời gian nghỉ cậu cố gắng hết sức trốn Tuấn Chung Quốc để tránh bị hãm hại. Thế nhưng, chẳng sớm thì cũng muộn, có trốn đến đâu cuối cùng vẫn sẽ bị bắt.
Buổi trưa hôm nay, Kim Tại Hưởng đi lên tầng thượng của tòa nhà ngồi. Trời xanh mây trắng, gió nhẹ vi vu, thực sự là một nơi hoàn hảo để ăn trưa. Kim Tại Hưởng lấy hamburger ra, còn chưa kịp há miệng cắn miếng nào đã bị cướp mất.
Kim Tại Hưởng kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy Tuấn Chung Quốc đang đứng ngay trước mặt mình, cậu sợ đến mức vội vàng xoay người, co giò bỏ chạy. Nhưng chưa chạy được vài bước, áo Kim Tại Hưởng đã bị túm chặt, sau đó bị bắt quay lại trước mặt Tuấn Chung Quốc. Anh lạnh lùng nhìn cậu: "Em chạy cái gì, gặp ma chắc?".
Kim Tại Hưởng lắc đầu, ma sao có thể đáng sợ bằng Tuấn Chung Quốc chứ?
Tuấn Chung Quốc nắm tay Kim Tại Hưởng, cắn một miếng bánh hamburger của cậu. Kim Tại Hưởng bực mình, nhỏ giọng kêu: "Đây là bữa trưa của tôi mà".
Tuấn Chung Quốc cây ngay không sợ chết đứng "Ai bảo em không chuẩn bị trước cho tôi một phần".
Kim Tại Hưởng nhìn hamburger, nuốt nước bọt, nài nỉ anh: "Bạn học Quốc a, tôi thật sự rất đói bụng mà".
Tuấn Chung Quốc lườm cậu, "Đợi lát nữa tôi đưa em đi ăn đại tiệc, hơn nữa, thỉnh thoảng ăn uống điều độ giảm béo cũng tốt. Miếng thịt chỗ thắt lưng em có thể làm được cả đĩa đồ nhắm rượu đấy".
"Nghiêm trọng thế cơ á?". Kim Tại Hưởng cúi đầu, xoa xoa bóp bóp eo, đâu có, cùng lắm chỉ làm được nữa đĩa thôi mà :v
Tuấn Chung Quốc ra lệnh: "Sau này tiếp tục thực hiện quy định lúc còn đi học, mỗi buổi trưa mang một phần cơm tới cho tôi, biết chưa?".
"Nhưng khách sạn có cơm cho nhân viên mà". Kim Tại Hưởng cãi lại "Hôm nay tôi thấy trời đẹp nên mới lên đây ăn đấy chứ".
"Kim Tại Hưởng, em cứng đầu quá đấy". Tuấn Chung Quốc uy hiếp: "Còn dám nói một chữ không nào nữa thì tôi lập tức quăng em xuống dưới lầu".
Kim Tại Hưởng sợ đến da gà da vịt thi nhau nổi lên, gật đầu như giã tỏi, "Tôi mang, tôi nhất định sẽ mang".
Tuấn Chung Quốc thỏa mãn hừ một tiếng, suy nghĩ một chút lại nói: "Nhưng mà nói thật ra, với trọng lượng của em mà quẳng xuống dưới chắc sẽ lún xuống thành một cái hố sâu năm thước đấy nhỉ?".
Kim Tại Hưởng nhăn mặt, "Tôi đâu có béo như cậu nói a".
Tuấn Chung Quốc nhếch miệng "Lần trước lên giường, tôi sờ cả người em toàn thịt là thịt, đến cả đầu khớp xương cũng không có lấy một cái".
Nghe vậy, mặt Kim Tại Hưởng đỏ bừng, cậu vội vàng quay đầu nhìn khắp xung quanh, may mà không ai nghe thấy. Quay đầu lại, Kim Tại Hưởng oán giận kêu: "Sao cậu lại nói chuyện này ở khách sạn chứ?".
Tuấn Chung Quốc thản nhiên nói: "Phải nói cho rõ ràng nhé, lúc chúng ta ở trên giường người chiếm lợi chính là em, còn dám bày ra vẻ mặt ghét bỏ đó hả?".
"Đó chẳng qua là ngoài ý muốn". Kim Tại Hưởng che khuôn mặt đỏ như cà chua, khẽ hỏi: "Được rồi, "cái kia" của cậu không sao chứ?".
""Cái gì" của tôi cơ?". Tuấn Chung Quốc giả bộ nghe không hiểu.
"Chính là cái chỗ bị tôi tấn công ấy". Kim Tại Hưởng thận trọng hỏi: "Nó chắc là không sao chứ?".
"Nếu như tôi nói nó có sao?". Tuấn Chung Quốc hỏi lại: "Em định bồi thường thế nào?".
Kim Tại Hưởng lắc đầu, cậu đau có kinh nghiệm ứng phó với loại chuyện này?
Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên kề sát vào Kim Tại Hưởng, nói thầm vào tai cậu: "Hay là em chịu thiệt lên giường với tôi, để tôi luyện tập".
Ánh mắt anh thật sâu lắng, hơi thở anh thật ấm áp, lời nói anh thật khiến người ta nóng lên.
Khuôn mặt vừa hạ sốt của Kim Tại Hưởng lại đỏ như máu dồn hết lên, cậu vội lui về sau hai bước, lắp bắp nói: "Anh hơi.. hơi quá đáng rồi đấy?".
Tuấn Chung Quốc tựa nghiêng người vào lan can, thong thả đáp: "Em không chỉ cưỡng bức tôi mà còn suýt nữa đã vĩnh viễn hủy hoại "hạnh phúc" của tôi, em làm thế chẳng lẽ không quá đáng?".
"Mấy cái đó cũng là do bị cậu ép". Kim Tại Hưởng lí nhí giải thích.
Tuấn Chung Quốc lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, nghe Phác Chí Mẫn nói em thuê nhà ở bên ngoài, đúng không?".
Kim Tại Hưởng gật đầu, "Sao ?".
Tuấn Chung Quốc quay sang nhìn cậu, "Hôm nay rút tiền đặt cọc đi, mai dọn đến nhà tôi ở".
Kim Tại Hưởng kinh hãi, "Vì sao?".
Tuấn Chung Quốc liếc xéo cậu, "Chúng ta đã lên giường với nhau rồi, đến ở chung chẳng phải rất bình thường ư?".
Nếu cự tuyệt thẳng thừng anh ta nhất định sẽ rất tức giận, Kim Tại Hưởng nghĩ xong vội quay lại hỏi: "Ơ mà tôi ở cùng một người anh họ bà con xa, là mẹ tôi nhờ anh ấy chăm sóc tôi. Mới ở vài ngày đã dọn ra ngoài người ta sẽ nói này nói nọ, cứ để thêm một thời gian nữa đã".
Nói thế Tuấn Chung Quốc mới miễn cưỡng đồng ý. Kim Tại Hưởng thầm thở phào, cho xin đi, vào nhà anh ta ở khác gì chui vào hang hổ. Tuấn Chung Quốc nhất định sẽ suốt cả ngày tìm cách gây khó dễ cho cậu. Chỉ nghĩ thôi đã tê dại cả đầu.
Sau hôm đó, Kim Tại Hưởng lại giống như trước kia lúc còn đi học, bắt đầu chuẩn bị cơm cho Tuấn Chung Quốc. Kết quả không ngoài dự đoán, tên Tuấn Chung Quốc này qua bao nhiêu năm rồi vẫn cổ quái như trước, lần nào cũng chê đồ ăn cậu làm khó ăn nhưng lúc nào cũng ăn sạch sành sanh.
Đương nhiên, Kim Tại Hưởng đã quen nên không thèm để ý. Nhưng ai ngờ độ cổ quái của Tuấn Chung Quốc lại càng tăng lên. Từ lần trước bị Tuấn Chung Quốc đả kích trên sân thượng, Kim Tại Hưởng có bóng ma tâm lí, lúc nào cũng nghĩ mình béo nên bắt đầu ăn kiêng. Vừa có chút hiệu quả lại bị Tuấn Chung Quốc phát hiện. Anh không nói hai lời, gọi người mang tới một bàn đại tiệc, ép Kim Tại Hưởng ăn hết.
"Chẳng phải cậu nói tôi béo sao, phải giảm béo chứ?". Kim Tại Hưởng khó hiểu hỏi.
"Còn giảm nữa thì nhìn em người ta cứ tưởng câu tre mất, sau này không được ăn kiêng nữa". Tuấn Chung Quốc nói ra những lời này làm Kim Tại Hưởng tức đến phun máu.
Đồ Tuấn Chung Quốc chết bầm !!! (-_-)
-End Chap 23-
--------------------------------------
Mấy cô ủng hộ cái fic YoonTae mới của tui nha ^^
Yêu thương :*
#Sún
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro