Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- Chap 15 -

Kim Tại Hưởng nghĩ mình là con lợn, không, đến con lợn còn phải khinh bỉ chỉ số thông minh của cậu ấy chứ :v

Không ngờ trong lúc hoảng loạn cậu lại chạy theo Tuấn Chung Quốc mà lên luôn xe anh! Không ngờ cậu lại tự chui đầu vào lưới!

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ bên trán, chậm rãi chảy xuống đến cái cằm nhỏ nhắn của cậu. Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh (câu này nghe quen quen ta :3). Kim Tại Hưởng thở thật sâu, đầu óc thoáng tỉnh táo lại.

Bây giờ chỉ có hai lựa chọn: Một là mở cửa xe, anh dũng nhảy xuống. Đương nhiên, với tốc độ của xe lúc này, làm thế chắc chắn sẽ chết. Hai là bị Tuấn Chung Quốc đưa đến một nơi không ai biết đến, nhận lấy sự trả thù của anh ta. Mà nếu thế thì lại càng chết không có chỗ chôn!

Kim Tại Hưởng trong nháy mắt đưa ra quyết định, cậu lặng lẽ đặt tay lên cửa xe, ấn chốt mở, thế nhưng-không có phản ứng gì?!

"Tôi đã khóa cửa xe lại rồi". Tuấn Chung Quốc không nhìn cậu, chỉ nói bằng cái giọng lạnh như băng: "Cậu không trốn nổi đâu".

Hy vọng duy nhất của Kim Tại Hưởng tan vỡ, mặt cậu tái nhợt, bắt đầu vắt hết chất xám của mình ra để nghĩ xem cách tự sát nào ít đau nhất =))))

Xe dừng trước một biệt thự biệt lập, Tuấn Chung Quốc lôi cậu vào. Kim Tại Hưởng ra sức giãy dụa, nhất định không chịu chui ra khỏi xe. Tuấn Chung Quốc hết cách, thò đầu vào trong xe nhấc bổng cậu lên vai, mặc cho Kim Tại Hưởng đánh đập la hét náo loạn trên vai anh. 

Cứ thế, Kim Tại Hưởng bị người ta bế, à không, vác như con heo bị đem đi làm thịt vào trong. Vào đến nhà, Tuấn Chung Quốc quăng cậu xuống sofa,  sau đó, hai tay đặt lên hai bên người cậu, dí sát mặt vào mặt cậu, ánh mắt lóe lên tia u ám như đến từ địa ngục, "Kim Tại Hưởng, cậu nói xem, tôi phải nghiêm phạt cậu thế nào đây?".

Kim Tại Hưởng bắt đầu hóa thân thành đà điểu, cậu nhắm mắt, cuộn người vào như một con tôm nhỏ.

"Đừng có giả vờ không nghe thấy!". Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên nâng cằm cậu lên, ép cậu phải nhìn anh. Đôi mắt đẹp vốn trong veo của anh bắt đầu trở nên phẫn nộ, "Không ngờ cậu dám chỉnh tôi! Đúng là tự dìm chết!".

Lửa giận trong lòng anh đã âm ỉ cháy suốt năm năm, hôm nay rốt cục cũng được bùng nổ ra hết. Cậu dám làm anh mất hết mặt mũi trước bao nhiêu người như vậy. Còn dám bỏ đi luôn không thèm xuất hiện lấy một lần.

Anh dùng đủ mọi cách hỏi thăm tung tích Kim Tại Hưởng nhưng tên nhóc Phác Chí Mẫn kia lại ngậm chặt miệng không chịu nói. Anh đành phải đợi, mà trong lúc đợi thì lửa giận từng ngày từng đêm càng dâng lên mãnh liệt.

Rốt cục, trước đây không lâu, anh nghe tin bạn tốt Trịnh Hạo Thạc sắp kết hôn với Phác Chí Mẫn, trong lòng anh mừng như điên. Đúng là ông trời không phụ lòng người tốt (chắc tốt -_-). Anh biết chắc Kim Tại Hưởng nhất định sẽ tới. Lần này, anh phải giữ cậu thật chặt.

Vì lo sẽ đánh rắn động cỏ nên anh nói dối rằng mình bị thương lúc đang nghỉ phép ở Úc, không tham gia hôn lễ được. Quả nhiên, chiêu này đã lừa được tất cả mọi người.

Anh vừa đi vào phòng tổ chức tiệc, liếc mắt đã nhìn thấy cậu đứng bên cạnh sân khấu. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần cũng màu trắng ngắn tới đầu gối khiến cậu trông vô cùng tinh nghịch, đáng yêu. Trên cổ còn đeo một chiếc nơ màu đen trông như một con mèo nhỏ. Cả người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ quần áo trên người khiến cậu trông vừa trẻ con lại vừa pha chút dịu dàng, nhã nhặn.Gương mặt thanh tú, cái mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận như cánh anh đào, đôi mắt trong veo, to tròn, hàng lông mi cong dài, hai má ửng hồng, da thịt mịn màng còn hơn con gái. Đẹp, cậu đẹp như một thiên thần, vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết. Anh rốt cục cũng có thể đợi được cậu rồi!

Bé con này vẫn thú vị như trước đây, vừa thấy anh cứ như nhìn thấy rắn rết. Không ngoài dự đoán, cậu lại chạy trốn. Nhưng lần này, anh tuyệt đối sẽ không để cậu chạy mất nữa.

Tuyệt đối không!

"Cậu... rốt cuộc muốn thế nào a?". Đôi mắt đen láy của Kim Tại Hưởng bắt đầu ươn ướt. Lần này bị tóm, Tuấn Chung Quốc nhất định sẽ dùng mười đại cực hình của Mãn Thanh để hành hạ cậu.

"Cậu nói xem?". Tuấn Chung Quốc hỏi lại.

"Tôi sai rồi". Kim Tại Hưởng bi thương cầu xin: "Tôi thực sự sai rồi, xin cậu hãy thả tôi ra đi". 

Tuấn Chung Quốc nở một nụ cười sáng bừng như ánh mặt trời ngoài cửa sổ: "Nằm mơ".

Kim Tại Hưởng yên lặng nhìn anh, trong mắt thể hiện một sự kiên định. Sau đó, cậu đã làm một việc mà Tuấn Chung Quốc vĩnh viễn không ngờ tới - cậu dùng đầu gối huých vào "tiểu đệ đệ" của anh một cái thật mạnh :v

Tuấn Chung Quốc không kịp đề phòng, cứ thế mà trúng một chiêu thê thảm. Kim Tại Hưởng nhân cơ hội giãy ra khỏi anh, lao ra cửa. Tay cậu run rẩy, chân cậu như đang nhũn ra. Cậu lại làm một chuyện kinh khủng đến thế. Nếu như lần này bị bắt lại, Tuấn Chung Quốc nhất định sẽ băm cậu ra!

Cửa đang ở phía trước, ánh rạng đông đang ở phía trước, sinh mệnh của cậu đang ở phía trước. Chạy mau thôi, chạy mau, để bảo toàn tính mạng, xông lên phía trước thôi!

Cậu đã sắp (lại sắp :v) đến được cửa rồi thì bỗng nhiên Tuấn Chung Quốc lao ra từ bên cạnh, chặn ngay phía trước cậu. Kim Tại Hưởng sợ đến tóc dựng đứng, hét lên chói tai. Chỉ thấy Tuấn Chung Quốc cắn răng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, trong mắt thậm chí còn hằn lên tơ máu.

Ma vương! Kim Tại Hưởng vội xoay người, chạy lên trên lầu. Không cần quay đầu lại cậu cũng cảm nhận thấy luồng khí lạnh lẽo phía sau - Tuấn Chung Quốc đang đuổi theo.

Vì hoảng sợ nên tốc độ của Kim Tại Hưởng rất nhanh. Nhưng cũng vì phẫn nộ mà tốc độ của Tuấn Chung Quốc còn nhanh hơn. Vì vậy, ngay trên cầu thang, anh đã tóm được chân cậu. Kim Tại Hưởng thuận thế ngã xuống. Không chút do dự, Tuấn Chung Quốc nhào tới, đè lên người cậu. Một luồng khí lạnh lùa vào lỗ tai cậu. "Kim Tại Hưởng, tôi muốn cậu sống còn đau khổ hơn là chết".

Ối mẹ ơi! Máu trong người cậu đóng băng hết cả. trong lòng cậu cảm thấy thực sợ hãi. Đừng, đừng mà!

Kim Tại Hưởng lấy khuỷu tay huých một cái, trúng vào bụng Tuấn Chung Quốc. Tuấn Chung Quốc bị đau, buông lỏng cậu ra. Kim Tại Hưởng đẩy anh thật mạnh, đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, liều lĩnh xông vào một căn phòng, khóa chặt cửa lại.

-End Chap 15-

---------------------------------

Chúc các mẹ đầu tuần vui vẻ , hớ hớ =)))))))))))

#Sún



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro